Chị của Ngôn Tây đến thăm đoàn phim, công việc quay phim tạm dừng.
Đạo diễn có chút không hài lòng, nhưng chỉ có thể kiềm chế không bùng nổ, vì ai cũng biết cô ấy là tiểu thư có bối cảnh và chỗ dựa.
Dù danh tiếng và tài năng của đạo diễn đều rất lớn, nhưng nếu có thể tránh đắc tội với giới đầu tư, thì vẫn nên tránh.
Chỉ cần đợi nửa tiếng, cả đoàn phim vẫn có thể chịu đựng.
Nhưng đạo diễn không nghỉ ngơi lâu, lập tức gọi nhóm thứ hai đến quay cảnh một mình của Lương Thích.
Ông trực tiếp đến thương thảo với Lương Thích vì cảnh quay đơn của cô có cảm xúc rất mạnh, là một cảnh khóc dữ dội.
Không biết cô ấy có thể nhanh chóng nhập tâm vào cảm xúc không.
Dựa trên trạng thái lúc thử vai trước đây, đạo diễn tin tưởng Lương Thích.
Nhưng vừa rồi, biểu hiện của Lương Thích cũng chỉ tạm được, có thể nói là tốt hơn Ngôn Tây một chút, nhưng rõ ràng không vào trạng thái.
Nếu cảnh khóc này cũng làm hỏng, đạo diễn hôm nay có thể sẽ thực sự phát điên.
Lương Thích ngay lập tức đồng ý, nhìn sang phía Ngôn Tây thì có vẻ vẫn còn chuyện phải nói.
Ngôn Linh không biết đang nói gì với cô ấy, cô nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Còn Thẩm Hồi thì bình thản đứng bên cạnh Ngôn Linh, hai tay nhét trong túi áo khoác, lạnh lùng và xa cách.
Lương Thích đã lấy điện thoại ra rồi lại cất vào, trước đó Hứa Thanh Trúc đã nói, đừng quan tâm chuyện giữa Triệu Tự Ninh và Thẩm Hồi.
Lương Thích quyết định nghe theo, Lương Thích lần trước đã gây ra một sự cố lớn.
Cô vẫn còn nhớ cảnh ba người cùng chế giễu mình, thật là một cảnh chết mặt xã hội.
Cảnh quay một mình dễ quay hơn cảnh hai người, cô ngồi đó ôn lại lời thoại.
Thật ra cũng chẳng có mấy câu, quan trọng nhất vẫn là biểu cảm và cảm xúc, tinh túy của cảnh khóc không phải là rơi nước mắt, mà là nỗi buồn mà không nhận thức được.
Nước mắt tích tụ hết trong mắt, cứ xoay vòng mà không chịu rơi xuống.
Đến khi cảm xúc đạt đến cao trào, nước mắt rơi xuống như những viên ngọc trai.
Đó là cách khóc đẹp.
Thông thường, diễn viên khóc không đẹp, đạo diễn muốn có một cảnh quay đẹp thì khó vô cùng, cần phải rất kiên nhẫn để điều chỉnh và huấn luyện diễn viên.
Trước khi quay, đạo diễn và Lương Thích đã đối chiếu lại lời thoại, rồi xác nhận rằng cảm xúc và tư tưởng mà cả hai muốn truyền đạt là giống nhau, sau đó mới ngồi lại trước màn hình giám sát.
Đạo diễn cũng không hy vọng gì nhiều từ cô ấy.
Chỉ cần không làm hỏng là được.
Kết quả, khi vừa hô "Action", màn hình giám sát liền xuất hiện khuôn mặt của Lương Thích.
Khuôn mặt tinh xảo của cô đột nhiên được phóng to, nhưng vẫn chịu được việc quay gần, không cần phải làm mịn da.
Điều chân thật nhất chính là điều thu hút người ta nhất.
Lương Thích quay lần đầu tốt hơn nhiều so với trước, vượt qua mong đợi của đạo diễn, chỉ có điều rõ ràng là trạng thái của cô vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.
Đạo diễn hô "Cắt", bảo cô tự bình tĩnh lại một chút, rồi quay lại một lần nữa.
Lương Thích đáp một tiếng "Vâng".
Cô đang cố gắng nhập vai vào cảm xúc của nhân vật, lúc này cô không phải là Lương Thích, chỉ là nhân vật.
Nhân vật này đang trải qua một cơn bão lớn trong cuộc sống, còn đau khổ hơn cả việc cô bị tẩy chay trên mạng đến mức phải rút lui khỏi giới.
Lương Thích nhắm mắt lại, xin một chai nước từ nhân viên, uống vài ngụm rồi mới thở dài một hơi, dùng khăn giấy lau vết nước trên miệng.
Để phù hợp với hình ảnh nhân vật, cô đã tô son đỏ tươi, khiến lớp trang điểm trông khá quyến rũ.
Lương Thích lẩm bẩm lời thoại vài lần, mỗi lần lại lớn tiếng hơn.
Cô đắm chìm vào việc nhập vai vào cảm xúc nhân vật, trong khi bên kia, Thẩm Hồi im lặng nhìn cô.
Khi người ta làm những gì mình thích hoặc giỏi, họ tỏa sáng.
Ví dụ như Lương Thích lúc này.
Thẩm Hồi không biết nhiều về Lương Thích, chỉ có vài lần gặp mặt tình cờ.
Cộng thêm bữa sáng lần trước.
Cô không thể nói là thích Lương Thích, nhưng cũng không ghét cô.
Trước đây, chút cảm giác thù địch đã hoàn toàn biến mất sau khi biết cô là một Alpha đã kết hôn.
Tuy nhiên, Thẩm Hồi vẫn giữ quan điểm về hành động trước đó của Lương Thích khi muốn mai mối cô với Triệu Tự Ninh.
Hôm nay Thẩm Hồi nghỉ phép, gia đình cô cứ liên tục giới thiệu đối tượng hôn nhân, lo lắng cô sẽ sa vào Triệu Tự Ninh mà không thoát ra được.
Sau khi cô từ chối không biết bao nhiêu lần, hôm nay là lần đầu tiên đồng ý.
Vì đối tượng mai mối là bạn học cấp ba của cô, Ngôn Linh.
Ngôn Linh là người khó có thể chê trách, chiều cao, ngoại hình, gia đình, nhân phẩm đều rất tốt.
Nhưng quan trọng là, cô và anh ta khá quen biết.
Dù trước đây vì bạn gái cũ của Ngôn Linh quá mạnh mẽ, và vì Thẩm Hồi từng quấn quýt với Triệu Tự Ninh, mối quan hệ của họ không còn thân thiết như trước.
Nhưng họ vẫn luôn theo dõi thông tin của nhau.
Ví dụ như Ngôn Linh đã từng yêu hai cô gái trong thời đại học, và suýt nữa đã đính hôn với người thứ hai, nhưng vào đêm trước lễ đính hôn, cô ấy phát hiện ra người yêu đã mang thai với người khác.
Chuyện này trong nhóm bạn học của họ lan truyền khá rộng.
Hôm nay cô đồng ý đi hẹn hò với Ngôn Linh, vì Thẩm Tư Nghiên bảo: "Chỉ coi như đi chơi với bạn học cũ thôi."
Thẩm Hồi lúc đó muốn phản bác lại câu "Mùa thu này đi chơi cái gì", nhưng khi lời nói vừa đến bên miệng thì lại lười không muốn nói ra.
Kể từ khi trở về từ nước ngoài, cô ít nói hơn rất nhiều.
Cứ như là... ngoại trừ khi ở trước mặt Triệu Tự Ninh.
Nhưng cũng chỉ để chọc giận Triệu Tự Ninh mà thôi.
Trong những góc tối nhất trong tâm trí cô, hình như chỉ có Triệu Tự Ninh mới có thể cùng cô chịu đựng nỗi đau này.
Nếu không, nỗi đau của cô sẽ mất đi ý nghĩa.
Thẩm Hồi cảm thấy tâm lý mình có thể hơi bệnh hoạn, nhưng cô chưa bao giờ nói với ai, cô vẫn xem mình là bình thường.
Ánh mặt trời cuối thu treo trên bầu trời, nhưng nhiệt độ cũng không tăng lên bao nhiêu.
Thẩm Hồi vô tình bị cuốn vào cảm xúc quay phim của Lương Thích, tất cả những nỗi buồn đều được phóng đại vô hạn.
Khi Lương Thích hoàn thành lần quay thứ hai, đạo diễn hô "Cắt", Thẩm Hồi lại bất ngờ rơi một giọt nước mắt.
Trong khi đó, Lương Thích đã khóc đến đỏ mắt sau khi nhập vai.
Đôi mắt đó đặc biệt đẹp, tròng đen có màu nâu nhạt, phần trắng mắt nhuốm đỏ, không phải là màu đỏ tươi đáng sợ, mà giống như ánh hoàng hôn vào lúc chiều tà, nhuộm lên bầu trời.
Thẩm Hồi nhìn cô quá chăm chú đến mức Lương Thích nhanh chóng nhận ra.
Lương Thích ngẩng đầu lên, đột ngột chạm phải ánh mắt của cô.
Đó là một đôi mắt rất giống của chính cô.
Bất chợt, Lương Thích nghĩ đến câu nói của em họ Triệu Tự Ninh: "Đương nhiên là quen mắt rồi, em nhìn gương đi, chẳng phải là em đó sao?"
Quả thực rất giống.
Dù vậy, cô và Thẩm Hồi có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Hồi dáng người mảnh mai, thiên về vẻ đẹp góc cạnh, lạnh lùng.
Đặc biệt là đôi mắt khi lướt qua người khác, sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trong khi đó, Lương Thích lại thiên về vẻ đẹp mạnh mẽ, cộng thêm việc cô thích cười, khí chất của cô trở nên rất dịu dàng.
Hai người là hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Lương Thích vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của nhân vật, vô thức muốn chào hỏi Thẩm Hồi, nhưng chỉ có thể kéo ra một nụ cười cứng ngắc.
Sau khi quay xong cảnh này, đoàn làm phim nghỉ.
Đoàn thứ hai đi quay những cảnh không quan trọng.
Lương Thích ngồi đó, vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Mỗi khi như vậy, cô mới cảm nhận được lợi ích của việc có một đội ngũ hỗ trợ. Nếu là trước đây, Tiểu Bạch đã đưa khăn giấy cho cô từ lâu, nhưng giờ đây cô chỉ có thể một mình rơi lệ, khi rơi lệ còn phải tránh không làm ướt quần áo, sợ sau này không thể mặc lại được.
Tay cô vì cảm xúc dao động quá mạnh mà run rẩy dữ dội.
Chẳng bao lâu sau, một tờ giấy được đưa tới trước mặt cô.
Lương Thích ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Hồi đang cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhạt nhòa, "Lau đi."
Lương Thích cố gắng ngẩng đầu lên để ép nước mắt quay lại, nhưng hiệu quả không mấy.
Cô cầm lấy tờ giấy từ tay Thẩm Hồi, nhưng tay cô vẫn run rẩy.
Sau khi Thẩm Hồi đưa xong khăn giấy, cô rút tay lại, vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng không rời đi.
Chờ đến khi Lương Thích đã ổn định cảm xúc, xung quanh nhân viên qua lại, Thẩm Hồi đột nhiên nói: "Diễn rất tốt."
Lương Thích: "?"
Cô nhất thời không hiểu Thẩm Hồi đang chê trách hay khen ngợi mình.
Thực sự rất khó để nhận ra qua giọng điệu lạnh nhạt đến mức khó tin của Thẩm Hồi, nhưng cuối cùng Lương Thích cũng hiểu ra rằng Thẩm Hồi không phải người hay tìm cớ gây sự.
Vì vậy, nếu đã nói như vậy, thì chắc chắn là đang khen thật lòng.
Lương Thích gật đầu cảm ơn.
Hai người đứng đó chẳng nói gì, chỉ chờ đợi.
Thẩm Hồi chờ Ngôn Linh, còn Lương Thích chờ Ngôn Tây.
Cả hai đều không phải là người nói nhiều, và sau lần gặp gỡ trước, Lương Thích vẫn cảm thấy hơi ngại.
Cuối cùng, cả hai vô tình đồng thời nói: "Xin lỗi."
Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau ngẩn ngơ.
Lương Thích là người đầu tiên cười, cô lau lau chiếc mũi vẫn còn hơi khó chịu, nhẹ giọng nói: "Lần trước ở đồn cảnh sát, thật sự xin lỗi, tôi không có ý can thiệp vào mối quan hệ của các bạn."
"Ừ." Thẩm Hồi trả lời một cách hợp lý, sau đó nói tiếp: "Tôi chấp nhận. Đồng thời, lần trước tôi không nhắm vào cô."
Lương Thích: "......"
Thẩm Hồi nói thẳng thắn: "Tôi chỉ nhắm vào Triệu Tự Ninh."
Lương Thích: "......"
Quả thật rất thẳng thắn.
"Vậy thôi." Lương Thích gượng cười, "Lúc đó tôi nói những lời như vậy mà không hiểu rõ tình hình, thật sự là tôi thiếu trách nhiệm, sau đó cũng không gặp được cô."
Ý là cô không kịp xin lỗi ngay lúc đó.
"Không sao." Thẩm Hồi dừng lại một chút, nhìn cô rồi đột nhiên nói một câu đầy ẩn ý: "Hứa Thanh Trúc có giáo dục tốt."
Lương Thích: "?"
"Vợ cô đã xin lỗi thay cô rồi." Thẩm Hồi nói, "Dù không phải là đại diện cho cô, nhưng đã giải thích với tôi."
Lương Thích: "......"
"Thực ra cô còn tới xin lỗi lần nữa, tôi không ngờ." Thẩm Hồi với giọng rất chân thành nói: "Có vẻ như vợ cô đã dạy cô rất tốt."
Lương Thích: "......"
Một cách kỳ lạ, tai cô lại bắt đầu nóng lên.
//
Sau khi Ngôn Linh thăm Ngôn Tây xong và rời đi, Thẩm Hồi cũng theo sau.
Sau khi Ngôn Linh rời đi, tâm trạng của Ngôn Tây trở nên không tốt.
Trạng thái không tốt từ trước đó càng trở nên tồi tệ hơn, cô liên tục bị NG hơn mười lần.
Đạo diễn gần như phát điên, không dám la mắng Ngôn Tây, chỉ có thể gào lên: "Nếu chiều nay vẫn không có trạng thái thì sao? Cảnh đơn giản như vậy mà NG mấy lần, không bằng đừng quay nữa, nếu còn tiếp tục thì cảnh sau làm gì nữa?"
Không khí trong cả đoàn phim trở nên trầm lắng, nhưng vẫn phải nghỉ.
Trong tình huống này, không nghỉ ngơi cũng chẳng có ích gì, tất cả mọi người đều bị căng thẳng tinh thần.
Lương Thích dẫn Ngôn Tây sang một bên, đưa cho cô một chai nước, cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng: "Ngôn học trò, không phải cô rất linh hoạt sao? Đã thuộc lời thoại rồi, dạy tôi với."
Ngôn Tây vốn đang cúi đầu vì tâm trạng không tốt, khi nghe vậy, cô ngẩng lên, đôi mắt ướt đẫm.
Lương Thích ngẩn người: "Sao vậy? Đừng khóc mà."
Cô đâu có biết dỗ người khác.
Ngôn Tây thở dài, "Không có gì đâu, chỉ là... Dương Thư Nghiên phải đi xem mắt, là với cháu gái của em họ bà nội tôi."
Lương Thích: "......"
Cô bị mối quan hệ gia đình phức tạp này làm cho bối rối.
Tuy nhiên...
"Vậy thì có liên quan gì đến cô?" Lương Thích hỏi: "Chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng không quay phim sao?"
"Đúng vậy! Nếu không thì sao?" Ngôn Tây nói: "Tôi mất hết ý nghĩa cuộc sống rồi, tôi đến đây quay phim là vì gì? Còn không phải vì Dương Thư Nghiên sao? Kết quả... cô ấy... cô ấy..."
Ngôn Tây tức giận đến mức run rẩy.
Mấy giây sau, Ngôn Tây tiếp tục nói: "Cô ấy tối qua còn bị paparazzi chụp được đang vào cùng một khách sạn với Triệu Anh."
Lương Thích: "......"
"Ngay tại khách sạn chúng ta ở." Ngôn Tây siết chặt nắm tay: "Tôi bị phản bội rồi."
Lương Thích đành bóp trán, không biết nên an ủi thế nào.
Vì vậy, cô chỉ im lặng.
Một lúc sau, Ngôn Tây hỏi cô: "Sao cô không an ủi tôi?"
Lương Thích rất thẳng thắn: "...... Tôi không biết."
Ngôn Tây là kiểu người hay khóc và yếu đuối.
Lương Thích không có kinh nghiệm trong việc xử lý kiểu người này, cô chỉ muốn Ngôn Tây nhanh chóng ổn định tâm trạng để vào vai và quay phim.
Cô muốn kết thúc công việc sớm, vì... vẫn còn người ở nhà đang đợi.
Khi nghĩ đến điều này, Lương Thích tự giật mình.
Nhà... đợi cô.
Hai từ này đối với cô ấy lại có thể gắn liền với nhau mà không có chút cảm giác lạ lùng nào.
Nhớ đến sáng nay về Hứa Thanh Trúc, lòng cô lập tức trở nên nôn nao.
Dù mới ra ngoài không lâu.
Ngôn Tây vẫn còn đang buồn bã, Lương Thích liền lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi Hứa Thanh Trúc đang làm gì.
Một lúc sau, Hứa Thanh Trúc mới trả lời: 【Đang làm việc.】
Lương Thích nghĩ ngợi một chút giữa việc không làm phiền cô ấy để trò chuyện và tiếp tục, cuối cùng quyết định trả lời dứt khoát: 【Hôm nay tôi gặp Thẩm Hồi.】
Hứa Thanh Trúc: 【Cô không phải đang quay phim sao? Sao lại có Thẩm Hồi?】
Lương Thích: 【... Nói ra cô có thể không tin, cô ấy đang hẹn hò, với chị gái của học muội cô.】
Hứa Thanh Trúc: 【Thật tốt.】
Lương Thích: 【???】
Sau khi ba dấu hỏi gửi đi, Lương Thích lập tức thu lại.
Tuy nhiên, Hứa Thanh Trúc vẫn thấy và hỏi cô có chuyện gì.
Lương Thích do dự một chút rồi nói: "Đột nhiên thấy Triệu Tự Ninh thật đáng thương."
"Lương chị." Hứa Thanh Trúc cũng gửi một tin thoại, khi gọi cô bằng cách xưng hô này, âm điệu cuối câu hơi nhấn lên, vẫn giọng nói lạnh lùng nhưng lẫn trong đó là âm thanh lật sách: "Thu lại cái lòng từ bi của cô đi được không? Triệu Tự Ninh có gì đáng thương?"
"Với một bên thì tình cảm đã kết thúc, nhưng bên kia còn mãi vướng mắc." Lương Thích vẫn trả lời nhẹ nhàng: "Triệu Tự Ninh không đáng thương sao? Thẩm Hồi đã bước tiếp rồi, cô ấy vẫn đứng yên đó."
"Cô ấy tự làm vậy, trách ai?" Hứa Thanh Trúc gửi xong câu này thì rất nhanh lại gửi tiếp: "Tôi chỉ hy vọng tất cả các chị đẹp đều can đảm và phong độ bước vào mùa xuân thứ hai, còn Triệu bác sĩ... ai bảo cô ấy là kẻ câm."
Lương Thích: "......"
Cô thật sự không thể phản bác.
Nếu nói giữa Triệu Tự Ninh và Thẩm Hồi thực sự không thể cứu vãn được nữa?
Thực ra cũng không phải.
Người yêu sâu đậm, dù thế nào cũng sẽ tìm lý do quay lại.
Nhưng đáng tiếc là Triệu Tự Ninh chẳng nói gì.
Một người không nói, một người không hỏi.
Thẩm Hồi cứ thế một lần lại một lần đâm vào cô, luôn nhắm vào điểm yếu mà tấn công, nhưng cô chẳng phản ứng, thụ động chịu đựng và tự cho là đúng.
Lương Thích và Hứa Thanh Trúc lại tiếp tục thảo luận sâu về vấn đề này, không biết sao cuối cùng lại chuyển sang nếu Lương Thích sau này trở thành Triệu Tự Ninh thứ hai thì sẽ thế nào?
Lương Thích dừng lại một chút, miệng nhanh hơn não, "Chắc chắn tôi sẽ mạnh hơn cô ấy, tôi giỏi giao tiếp."
Hứa Thanh Trúc trong giọng nói có một chút cười: "Cô chắc chắn chứ?"
Lương Thích rất chắc chắn nói: "Tất nhiên rồi, cô quên tôi đã nói gì khi mới gặp cô sao?"
Lương Thích cảm thấy lúc đó cô thực sự giỏi giao tiếp, dám xây dựng cầu nối giữa hai người.
Trong tin nhắn Hứa Thanh Trúc gửi lại, có một đoạn âm thanh im lặng kéo dài bảy giây, sau đó cô mới khó khăn nói: "Lúc đó tôi cảm thấy cô có vấn đề."
Lương Thích: "......"
"Là kiểu phải đi bệnh viện tâm thần đó."
"......"
Tuy nhiên, Hứa Thanh Trúc không đồng ý cũng không phản đối lời nói của cô. Chỉ nhẹ nhàng nói: "Hy vọng một ngày nào đó, cô có thể thật sự giao tiếp với tôi."
Lương Thích: "......"
"Hy vọng không bao giờ có ngày đó." Lương Thích đáp.
Hứa Thanh Trúc gửi lại cho cô một tin nhắn: 【Không nói nữa, phải đi họp.】
Lương Thích: 【Được, nhớ ăn cơm nhé.】
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lương Thích kéo lên lướt qua lịch sử tin nhắn giữa hai người, hầu hết đều là những cuộc trò chuyện vô vị.
Nhưng cô cảm thấy mình thật kỳ lạ.
Rõ ràng cô là người không thích báo cáo với ai về việc mình đi đâu, làm gì.
Cô đơn là một thế giới hoàn chỉnh, tồn tại trong vũ trụ tách biệt.
Thế nhưng vừa rồi, cô lại kể với Hứa Thanh Trúc về việc gặp ai, chuyện gì xảy ra trong đoàn phim.
Bất chợt, cô lại có một cảm giác rất mạnh mẽ về việc muốn chia sẻ.
Mà Hứa Thanh Trúc không bao giờ để những lời cô nói rơi vào im lặng.
Lương Thích cảm thấy đây là một cảm giác rất tốt, một trải nghiệm mới mẻ.
Nhưng cô không biết rằng, cái cảm giác chia sẻ ấy chính là dấu hiệu của sự bắt đầu yêu thích.
//
Ngôn Tây, cô nàng yếu đuối ấy, dù không được an ủi, nhưng nhờ vào khả năng chữa lành mạnh mẽ của một học bá mà cũng đã dần hồi phục.
Chủ yếu là vì Lương Thích lo lắng nếu cô không phục hồi vào buổi chiều, tiến độ quay phim sẽ bị trì hoãn. Vì vậy, trong giờ nghỉ trưa, cô đã nhờ Hứa Thanh Trúc động viên cô ấy một chút.
Ví dụ như: "Tình yêu không phải là tất cả của cuộc sống." "Tôi luôn nỗ lực hết mình để làm tốt mọi việc." "Cảm xúc dễ dàng điều chỉnh thôi mà."
Phương pháp kích động này đã khiến cô nàng yếu đuối nổi lên sự chiến đấu, và buổi chiều quay phim diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều.
Trên gương mặt đạo diễn cuối cùng cũng lộ ra chút vui vẻ, thừa nhận Ngôn Tây quả thực là một người có linh khí.
Chỉ là ở một vài chỗ, Ngôn Tây vẫn còn chút khuyết điểm nhỏ.
Nhưng khuyết điểm không che được ngọc.
Khi công việc hoàn thành, Lương Thích còn khen cô: "Quả không hổ danh là học bá."
Ngôn Tây ngẩng cao đầu đầy tự hào: "Tất nhiên rồi! Nhưng mà..."
Cô dừng lại một chút, đôi mắt đầy những bong bóng hồng: "Cậu có thể biến lời nói của Hứa học姐 thành gói âm thanh gửi cho tôi được không? Tôi muốn dùng làm nhạc chuông báo thức."
Lương Thích: "......"
Lương Thích như một con robot bị nước đổ vào, im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Có thích hợp không?"
"Chắc... là thích hợp rồi?" Ngôn Tây nói: "Như vậy mỗi ngày tôi có thể như bị tiêm thuốc kích thích mà chiến đấu."
Lương Thích: "......"
Lương Thích không gửi, nhưng cô đã kể lại chuyện này với Hứa Thanh Trúc.
Hứa Thanh Trúc nói sẽ dành thời gian ghi âm riêng cho cô ấy.
Khi hai người gọi video vào tối hôm đó, Lương Thích không khỏi cảm thán: "Fandom của cô Hứa trực tiếp đến trước mặt tôi, thật quá lợi hại."
Hứa Thanh Trúc: "......"
Cô ấy đang xem sách phía bên kia màn hình, nghe vậy liền cười nhẹ: "Ghen tị à?"
Lương Thích phủ nhận: "Làm gì có?"
Hứa Thanh Trúc nhún vai, vừa lật một trang sách, ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng đặt trên trang sách, giọng điệu châm chọc: "Fandom của cô Lương cũng không ít đâu."
Lương Thích: "......"
Cô có cảm giác mình không nên nhắc đến đề tài này, nhưng nếu ngừng lại lúc này lại có vẻ như cô đang tỏ ra yếu đuối.
Lương Thích nhìn vào màn hình, nói: "Làm gì có?"
Hứa Thanh Trúc kêu lên một tiếng, giọng nói lạnh lùng dần dần nâng cao, mang theo chút nghịch ngợm: "Thế như phá trúc?" (Tên ID Weibo của Trúc =]]])
Lương Thích: "......"
"Muốn nhảy múa trên xương quai xanh của chị à?" Hứa Thanh Trúc nói mà mặt không đổi sắc, nhưng giọng điệu lại không hề thân thiện, khiến Lương Thích cảm thấy tai mình ngứa ngáy, theo phản xạ mà nắm chặt vành tai.
Kết quả, Hứa Thanh Trúc lại không chịu dừng lại, còn tiếp tục thêm: "Muốn chơi trò trượt tuyết trên sống mũi của chị không?"
Lương Thích: "Hứa Thanh Trúc..."
Giọng nói dịu dàng nhưng mang chút đe dọa.
Hứa Thanh Trúc nhìn vào cô, mắt đối mắt qua màn hình: "Sao vậy?"
Lương Thích nghiến răng nói: "Tôi sẽ cắn em đấy."
Hứa Thanh Trúc nhướng mày: "Vậy thì cắn nhẹ chút."
Lương Thích: "......"
Với chuyện này, Lương Thích vẫn chưa thể thắng nổi Hứa Thanh Trúc.
//
Tiến độ công việc trong đoàn phim khá thuận lợi, trạng thái của Ngôn Tây cũng không tệ, nhưng người đã từng quả quyết rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn Lương Thích thì giờ đã không còn xuất hiện nữa.
Khi nhận ra diễn xuất là một công việc đòi hỏi kỹ năng, Ngôn Tây mỗi ngày đều chăm chỉ học hỏi, thậm chí còn quan sát kỹ lưỡng diễn xuất của Lương Thích.
Một hôm, sau khi quay xong một cảnh đơn giản, Ngôn Tây không thể không khen ngợi: "Cậu thật tài giỏi, tôi hoàn toàn cuốn vào luôn."
Lương Thích ngạc nhiên: "Đây không phải là cách diễn rất bình thường sao?"
"Không không không." Ngôn Tây nói: "Mấy ngày nay tôi nghiên cứu rồi, có hai kiểu khó nhất, một là những cảm xúc và sự kiện kịch tính, ví dụ như cãi nhau hay khóc lóc, hoặc là những cảnh bình lặng rất đỗi thường ngày, những lời nói giống như có thể phát ra từ miệng bất kỳ ai trong chúng ta, hai kiểu này khó nhất."
Lương Thích: "......"
Đây là học bá sao?
Cô ấy làm gì cũng thích quan sát và tổng kết.
Nhưng không thể không nói, quan sát của Ngôn Tây rất hợp lý.
Cảnh có cao trào và thay đổi lớn sẽ kích thích người xem, giống như khi đến rạp chiếu phim xem phim võ thuật vậy.
Còn những cảnh đời thường bình lặng lại khó diễn tốt, đặc biệt là đối với các diễn viên nổi tiếng, vì khán giả dễ dàng đem thực tế và tác phẩm trộn lẫn vào nhau.
Hơn nữa, cảnh đời thường thì phải diễn tả cảm xúc, khiến người xem cảm thấy mình là một phần trong bộ phim.
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra rất khó.
"Vậy rồi sao?" Lương Thích hỏi thẳng vào vấn đề.
Ngôn Tây thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: "Làm sao để tôi là tôi, còn nhân vật là nhân vật?"
Lương Thích bắt đầu chia sẻ từ kinh nghiệm cá nhân, phát hiện ra Ngôn Tây khi nghe thì ngồi xổm xuống, không hề tỏ ra yếu đuối.
Khác hẳn với ấn tượng ban đầu.
Cô ấy còn chăm chú ghi chép trong quyển sổ nhỏ.
Gặp được học trò như vậy, Lương Thích cũng giảng bài rất nghiêm túc.
Đạo diễn thấy vậy đã yêu cầu quay lại cảnh này, chuẩn bị làm phần hậu trường cho sau này.
Hôm đó, đoàn phim quay cùng với nhóm hai, nơi đang quay cảnh đối đầu giữa Triệu Anh và Thư Ý, cũng chỉ là những cảnh không quá quan trọng và được phụ đạo diễn phụ trách.
Phóng viên ảnh đã dùng thiết bị chuyên dụng để chụp ảnh hậu trường của Triệu Anh và Thư Ý.
*Editor: Ê đính chính lại nữ chính trong Dư Quang là Thư Ý (舒奕) chứ không phải Dương Thư Nghiên (杨书颜) nha
Kết quả là khi thấy cả hai đều đẹp, họ đã quay thêm một đoạn nữa.
Trong lúc này, Ngôn Tây muốn uống nước nhưng lực tay yếu, không mở được nắp chai, Lương Thích vừa lúc ở gần đó, liền giúp cô mở nắp.
Phóng viên ảnh đã quay lại tất cả.
Tối đó, họ đã đăng tải từ khóa #《Dư Quang》là đoàn phim tình yêu công khai#.
Phóng viên ảnh tường thuật một cách đầy cảm xúc về video mình quay được, Triệu Anh và Thư Ý thì bình thường, chỉ là trong đoàn phim vui đùa một chút, nhưng nhìn chung có chút cảm giác CP.
Còn Lương Thích và Ngôn Tây thì được ghép đôi với từ chú thích: "Chẳng phải đôi tình nhân thực sự mới làm những chuyện này sao?"
Bộ phim này vốn đã có lượng người xem ổn, lại có sự góp mặt của Triệu Anh và Thư Ý, cộng với đạo diễn nổi tiếng đã từng cho ra những tác phẩm đình đám, vì vậy mọi người đều rất mong chờ.
Sau khi thấy cảnh của Triệu Anh và Thư Ý, fan của họ bắt đầu nổi giận.
Nguyên nhân là vì tối qua có người chụp được ảnh Dương Thư Nghiên xuất hiện trong đoàn phim 《Dư Quang》, thăm Triệu Anh, sau đó vào cùng một khách sạn, nghi ngờ mối quan hệ tình cảm bị lộ.
Fan của hai bên bắt đầu cãi vã ầm ĩ trên mạng.
Một bên nói rằng một người vô danh không xứng với chị tôi, còn bên kia thì mắng chửi đối phương là "xấu xí, biến đi".
Tất cả các từ khóa liên quan đến hai người này trên mạng đều bị bôi bẩn không thể nhìn nổi.
Mọi người click vào đều bối rối, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đôi khi, một vài fan tỉnh táo vẫn lên tiếng: "Không công khai thì đừng suy đoán."
Một số fan của sự nghiệp thì lại nhiệt tình đẩy mạnh, dù sao cũng tạo ra khá nhiều từ khóa "hot".
Thế nhưng, Triệu Anh và Dương Thư Nghiên không có bất kỳ phản hồi nào.
Ngay cả studio của họ cũng im lặng không nói gì.
Trong làng giải trí hiện nay có một quy tắc ngầm: không phủ nhận thì có nghĩa là thừa nhận.
Một đêm trôi qua, fan của cả hai vẫn tiếp tục gắn thẻ yêu cầu chính chủ lên tiếng, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Ngay cả từ khóa #Triệu Anh hủy follow# cũng đã tạm thời lên top tìm kiếm.
Cuối cùng, các fan của Dương Thư Nghiên và Triệu Anh bắt đầu tự mình "tẩy não", họ chỉ là bạn diễn mà thôi, đâu có ngủ chung giường đâu.
Hơn nữa, tiêu chuẩn chọn bạn đời của họ chẳng liên quan gì đến nhau.
Họ là kẻ thù truyền kiếp!
Không thể nào ở bên nhau được.
Vậy là, những người qua đường đều lên tiếng: "Ngoài fan, ai cũng biết họ ở bên nhau rồi."
[Thật là không thể tin nổi, fan thì đã cắn xé nhau thành máu rồi, còn hai người chính chủ thì cứ tình tứ với nhau.]
[Tôi không hiểu nổi ngành giải trí Trung Quốc nữa.]
Fan của cả hai hiếm khi đồng lòng:
[Đừng có làm quá lên, dừng lại thôi.]
[Không phải idol, yêu đương thì sao? Có liên quan gì đến chuyện gia đình bạn đâu?]
[Đến tuổi có thể yêu đương rồi, đâu phải ngoại tình!]
[......]
Lại một trận tranh cãi nảy lửa.
Chuyện của họ vẫn chưa yên, thì Triệu Anh lại lên hot search lần nữa, lần này là với một nữ minh tinh khác.
Fan lại bùng nổ.
Nhiều từ khóa liên tiếp xuất hiện: #Triệu Anh ngoại tình# #Triệu Anh yêu đương công khai# #Triệu Anh ra giải thích#.
Khi Triệu Anh càng nổi, video ấy lại càng được chia sẻ nhiều hơn, và dĩ nhiên, nó lại kéo theo sự chú ý của Lương Thích và Ngôn Tây.
Giữa hai người họ, bầu không khí lại khá giống như trong một bộ phim thần tượng.
Vì thế, hoàn toàn trái ngược với tình hình của Triệu Anh, bên này tất cả fan đều là những người đam mê nhan sắc.
[CP này có siêu thoại không? Tôi muốn xem thử.]
[Bộ phim này GKD, cô gái khí chất X đại ca phản diện, tình yêu cứu rỗi của tôi.]
[Nhưng họ là BE mà!]
[......Nghe đến BE là tôi lập tức hụt hẫng rồi.]
[Trên kia sợ gì chứ? Trong phim là BE, ngoài đời là HE mới hay! Tôi phải lao vào ngay đây.]
Chẳng mấy chốc, siêu thoại CP của hai người đã được lập ra, mang tên "Thề Nguyện".
Tốc độ fan tăng trưởng nhanh đến mức vượt cả tốc độ tăng người theo dõi của họ trên Weibo.
Và những từ khóa này tiếp tục treo trên Weibo, khi internet lại tiếp tục khuấy động sóng gió, thì đoàn phim "Dư Quang" vẫn đang gấp rút làm việc.
Triệu Anh đã mệt đến mức phải dựa vào cà phê để duy trì tỉnh táo.
Dương Thư Nghiên thì chỉ quanh quẩn ở đoàn phim một lát rồi lại quay về khách sạn.
Khi đến đoàn phim, cô hoàn toàn không nói một lời nào với Triệu Anh, chỉ trao đổi với đạo diễn.
Đến khi kết thúc công việc đã là hơn 11 giờ tối, mọi người đều mệt mỏi rã rời.
Triệu Anh ngáp một cái, khoác áo ngoài và định về khách sạn ngủ một giấc dài. Kết quả, quản lý vội vã chạy tới: "Cô lại lên hot search rồi."
Triệu Anh: "......"
Cô ấy mệt mỏi đến mức chẳng tỉnh táo, chỉ vung tay qua quýt: "Lên sao thì lên đi."
Quản lý bất đắc dĩ: "Cô thật sự không phủ nhận chuyện với Dương Thư Nghiên sao?"
"Để cô ấy phủ nhận trước đã." Triệu Anh đáp.
Quản lý mắng cô: "Đúng là chỉ có thể nghĩ đến chuyện yêu đương!"
Triệu Anh liếc mắt nhìn cô ấy, giọng nói uể oải: "Đừng gán mác lớn thế cho tôi, tôi chỉ đơn giản là thèm thân hình của chị ấy thôi."
Quản lý: "......"
Quản lý tức giận, nhưng vẫn thông báo cho cô về chuyện của Lương Thích. Triệu Anh hỏi có bình luận tiêu cực không.
Quản lý lắc đầu: "Không có."
"Vậy thì thôi, đừng quan tâm." Triệu Anh nói: "Để cô ấy tăng chút fan cũng tốt mà."
Cũng nhân tiện, Triệu Anh cầm điện thoại lên, nhìn qua loa rồi "lỡ tay" theo dõi siêu thoại CP "Thề Nguyện", sau đó lại bỏ theo dõi.
Quản lý nhìn thấy thao tác của cô, không khỏi thầm nghĩ: "Thủ đoạn đúng là già dơ."
Dù vậy, vì muốn giúp Lương Thích tăng fan, quản lý cũng không nói gì, chỉ im lặng xử lý mọi việc.
Còn Lương Thích thì biết chuyện này từ miệng Hứa Thanh Trúc.
//
Cô trở lại khách sạn, rửa mặt xong, như thường lệ hỏi thăm Hứa Thanh Trúc rồi gọi video cho cô ấy, nhưng vừa kết nối xong lại không thấy mặt.
Lương Thích hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Hứa Thanh Trúc: "Đang xem chị."
Lương Thích: "......Vậy sao chị không thấy được mặt em?"
Một lúc sau, Hứa Thanh Trúc trả lời: "Em đang xem chị trên hot search."
Lương Thích: "?"
"Ngọt quá đi." Hứa Thanh Trúc nói.
Lương Thích ngơ ngác: "Em nói gì vậy?"
Hứa Thanh Trúc với giọng nói lạnh lùng, nhấn nhá từng chữ: "Siêu thoại của hai người thật ngọt, hai người trông cũng rất hợp nhau, chị công chúa mạnh mẽ X cô nàng ngọt ngào dễ thương."
Lương Thích: "......Em đang nói cái gì vậy?"
"CP của em và Ngôn Tây."
Hứa Thanh Trúc lúc này mới lộ mặt, "Cô Lương nổi rồi, giờ là nữ minh tinh, còn có người ghép đôi với cô."
Sau vài câu, Lương Thích dù không tinh ý đến đâu cũng nghe ra lý do.
Cô cũng chẳng kịp xem hot search, nhưng với kinh nghiệm của mình, cô biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, nhìn vào màn hình, cô mỉm cười nói: "Hứa giáo sư, em ghen à?"
Hứa Thanh Trúc nhướng mày: "Làm sao có thể?"
Lương Thích kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, ngay lập tức chiếm ưu thế, "Quay phim mà, không có cách nào khác."
Hứa Thanh Trúc: "......"
Lương Thích nói tiếp: "Chắc khi bộ phim phát sóng, sẽ còn nhiều nữa. Nhân vật trong phim thật sự rất dễ yêu."
Hứa Thanh Trúc: "......"
"Em trước đây không phải đã xem qua kịch bản rồi sao?"
Lương Thích còn khen: "Ngôn Tây dù chưa từng diễn nhưng rất có tài năng, đặc biệt là nhân vật rất hợp với cô ấy, những ngày này cô ấy rất cố gắng, em thấy các học bá học cái gì cũng nhanh."
Hứa Thanh Trúc lặng lẽ nghiến răng: "......Thật sao?"
Lương Thích rất chân thành gật đầu, nín cười: "Đúng vậy, cô ấy học nhanh hơn cả Hứa giáo sư đấy."
Hứa Thanh Trúc nhướng mày: "Cụ thể thế nào?"
Lương Thích nói: "Nhiều chỗ chỉ cần chút là hiểu ngay."
Hứa Thanh Trúc: "......"
"Rồi sao?" Hứa Thanh Trúc đột ngột gọi tên đầy đủ của cô.
Lương Thích lập tức ngồi thẳng người, mắt chăm chú nhìn vào màn hình, trong lòng hơi lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc, chỉ có ánh mắt là lộ ra chút bối rối, cô trả lời: "Dạ?"
Hứa Thanh Trúc với giọng lạnh lùng, cứng rắn nói: "Cẩn thận em cắn chị."
Lương Thích: "......"
Một lúc sau, Lương Thích hơi ngừng lại, "Vậy em phải cẩn thận chút nhé."
Cô học lại giọng điệu hôm ấy của Hứa Thanh Trúc, nói xong liền bật cười.
Hứa Thanh Trúc nhìn vào màn hình một lúc, bỗng nhiên cười, trêu chọc: "Chị học nhanh thế nhỉ."
Lương Thích nhướng mày giống cô: "Cụ thể thế nào?"
Hứa Thanh Trúc: "......"
"Chắc là khi học theo tôi." Hứa Thanh Trúc đánh giá một cách chân thành: "Còn học xấu nữa."
Lương Thích: "......"
Bốn mắt nhìn nhau, không biết ai là người cười trước.
Ngay lập tức cả hai đều bật cười.
Cười một hồi, Lương Thích mới nói: "Chị và Ngôn Tây chẳng có gì đâu, ở đây chị rất ngoan, chỉ đơn giản là quay phim thôi."
Hứa Thanh Trúc gật đầu: "Em biết mà."
Lương Thích: "Hả?"
Hứa Thanh Trúc bình tĩnh nói: "Ngôn Tây đã gọi điện giải thích với em rồi."
Lương Thích: "......?"
"Cô ấy bảo, diễn xuất của chị khá tốt, chỉ là hơi thẳng thắn thôi." Hứa Thanh Trúc nói.
Lương Thích ngơ ngác: "Thẳng thắn ở đâu?"
"Hết quay phim là lại quay phim, chẳng nói chuyện với ai." Hứa Thanh Trúc dùng giọng điệu như đang dạy bảo, "Lương giáo sư, thế không tốt đâu, chị phải giao lưu nhiều hơn."
Lương Thích: "......"
Không ngờ, Hứa Thanh Trúc còn cài người theo dõi cô.
//
Trước khi đi ngủ, Lương Thích mới nhớ ra mình chưa xem hot search. Cô phát hiện nhiệt độ CP giữa mình và Ngôn Tây đã giảm đi khá nhiều.
Nhưng vào giữa đêm, Lương Thích lại thấy một cái tên quen thuộc: Trần Lưu Doanh.
Từ khóa đó là #TrầnLưuDoanhẢnhNghệThuậtRấtNgầu#.
Lương Thích ban đầu không có ý định nhấn vào, nhưng tay lại trượt và vô tình bấm vào. Phía trên cùng là trang Weibo của Trần Lưu Doanh. Cô vẫn còn một chút fan trung thành, nhưng phần lớn là những lời chỉ trích cô.
Những bức ảnh khá đẹp, với tông màu đen trắng, rất có cảm giác, nhìn là biết chụp kiểu tạp chí cao cấp. Thêm vào đó là vẻ ngoài của cô, nếu không gây rối, thì thực sự có thể sống tốt trong làng giải trí.
Nhưng tiếc là sau một sự cố, các hợp đồng đại diện và lịch trình phim đều biến mất.
Lương Thích sau đó cũng không gặp lại cô và Bạch Vi Vi, chỉ nghe Hứa Thanh Trúc nhắc đến, rằng công ty của Bạch Vi Vi gặp khó khăn, cô ấy đã quay về công ty gia đình và rút lui khỏi làng giải trí.
Chỉ còn lại Trần Lưu Doanh một mình.
Không biết tình cảm giữa họ thế nào, nhưng có lẽ đã chia tay rồi.
Lương Thích không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Cũng không trách được.
Các sao có scandal trên mạng thường xuyên mua hot search để nâng cao độ nổi tiếng, thử xem liệu có thể lấy lại được sự yêu thích của khán giả, đó là một thủ thuật rất bình thường trong ngành.
Vì vậy, Lương Thích nhanh chóng nhận ra đây là Trần Lưu Doanh đang thử "thử nước".
Nhưng giờ đây, fan cũng thông minh hơn, hiểu rõ về làng giải trí hơn cả các ngôi sao.
Phần bình luận trên trang của Trần Lưu Doanh chỉ trong vòng nửa tiếng đã bị lấp đầy, toàn là lời chửi bới.
Hầu hết đều là yêu cầu cô rời khỏi làng giải trí.
Lương Thích định thoát ra ngoài, vì cô không thể chịu nổi loại dư luận mạng này, lúc nào cũng gợi lại những chuyện đã qua của mình.
Nhưng ngay trước khi cô định tắt, một cái "like" vô tình bị bấm nhầm, rồi cô lập tức hủy bỏ nó ngay lập tức.
Cô cũng bị dọa sợ một phen.
Nhưng điều này cũng làm cô tỉnh táo, có lẽ như trước đây, khi lướt web, cô phải dùng nick phụ.
Nếu không thì dễ gặp chuyện.
Đối với cô mà nói, chỉ là một cú tay trượt vô tình, nhưng lại đúng lúc khiến Trần Lưu Doanh nhìn thấy.
Trần Lưu Doanh nhìn thấy tên của Lương Thích, đang nằm ngay trên từ khóa #Thề Nguyệt, cô tức giận đến mức khó chịu.
Những lời lẽ mắng chửi liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại của cô, cô gần như tự hành hạ mình khi nhìn vào, ánh mắt đầy u ám. (Editor: em lạy chị tác giả, cho mẻ này biến dùm đi)
//
Đối với Lương Thích, đây chỉ là một chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.
Vào ngày thứ năm khi quay phim, sau khi hoàn thành công việc, Lương Thích lấy điện thoại ra và nhận được một tin nhắn không đầu không cuối: 【Ngày mai 10 giờ, Mê Ngữ.】
Là từ Trần Miên gửi đến.
Lương Thích suy nghĩ một lát mới hiểu, đây là một lời mời gặp mặt.
Cô trả lời: 【Bạn đã về nước rồi à?】
Trần Miên ngắn gọn đáp lại: 【Ừ.】
Lương Thích lướt qua lịch trình của mình ngày mai, cô có công việc vào buổi chiều, vậy là cô có thể ra ngoài được, liền đồng ý cuộc hẹn này.
Sáng hôm sau, Lương Thích dậy sớm, trang điểm nhẹ và đi đến Mê Ngữ để gặp mặt.
Cô đến quán cà phê Mê Ngữ lúc 9 giờ 40, sớm hơn 20 phút so với thời gian hẹn, vào trong gọi một ly cà phê và yên lặng đợi Trần Miên.
Trần Miên đúng giờ bước vào quán cà phê.
Vì ký ức của người chủ cũ có về cô ta, Lương Thích nhìn một cái là nhận ra ngay.
Tuy nhiên, Trần Miên lúc này khác hẳn trong ký ức của cô.
Đặc biệt là khuôn mặt.
Trong ký ức, Trần Miên không phải là người quá xinh đẹp, nhưng vết tàn nhang ở mắt rất quyến rũ, đôi mắt của cô ấy kiểu khiến người ta nhìn một lần là không thể quên.
Nhưng giờ, vết tàn nhang vẫn còn, chỉ là không còn vẻ u buồn mạnh mẽ như trước, thay vào đó là một chút gì đó sắc sảo hơn.
Trần Miên mặc bộ đồ thể thao đen, trang điểm nhẹ, tóc mái Pháp, tóc dài xõa, màu tóc xanh đen.
Một kiểu tóc rất có khí chất nghệ sĩ.
Khi ngồi xuống, cô liếc nhìn Lương Thích một cái, rồi tự nhiên nói: "Không mặc mấy bộ đồ kỳ quái của cậu, cũng ổn đấy."
Lương Thích: "..."
Rõ ràng là đang nói đến những trang phục kì quái của người chủ cũ.
Lương Thích cười gượng, không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng nhìn cô.
Ánh sáng lạnh từ cửa sổ kính lớn chiếu vào, rơi trên khuôn mặt hơi tái nhợt của cô.
Ngay cả trong ký ức, cô cũng không trắng như thế này.
Chắc hẳn là kết quả của việc lâu không ra ngoài.
"Gặp tôi có việc gì?" Trần Miên hỏi: "Lại vì em gái cậu sao?"
Lương Thích chưa kịp phủ nhận, Trần Miên đã tự cười khẩy: "Cậu bao giờ mới đến vì chị đây một lần?"
Giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
Lương Thích hơi ngẩn người, "Lần này tôi thật sự là đến vì chị."
Khi hai từ này bật ra từ miệng cô, có một cảm giác kỳ lạ, như đã rất quen thuộc.
Lương Thích nhìn chằm chằm Trần Miên, từng chữ từng chữ nói: "Là vì chị Tề Kiều."