Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 127

Căn phòng bệnh sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, cơ thể Lương Thích vẫn rất nặng nề, khi xoay cổ, cô còn nghe thấy tiếng xương khớp kêu rắc rắc.

 

*chị Wang giờ sẽ dịch là chị Vương nhen

 

Gương mặt của người quản lý Vương Chiêu Chiêu đột ngột xuất hiện trước mắt, mọi thứ như một bức tranh được mở ra, cả thế giới rõ ràng và sống động hiện ra trước mắt Lương Thích.

 

Còn những ký ức tưởng như sống động trong làn sương mù vừa rồi, giờ phút chốc đã mờ nhạt trong tâm trí cô.

 

Lương Thích chỉ khản giọng gọi một câu "Chị Vương", nước mắt của Vương Chiêu Chiêu liền rơi xuống, cô cũng không còn quan tâm đến việc phải giữ vẻ thanh thoát như mọi khi, theo bản năng đưa tay lau nước mắt, nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc.

 

Lương Thích cứng ngắc nở một nụ cười, giả vờ thoải mái nói: "Khóc cái gì chứ?"

 

Vương Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn cô, giọng điệu trách móc: "Chưa bao giờ thấy ai xui xẻo như cô."

 

Mỗi từ Lương Thích nói đều khiến cô cảm nhận được sự rung động của dây thanh, kèm theo là cơn đau nhói trong đầu, giống như tiếng điện giật cắt đứt trong đầu cô mà hệ thống đã phát ra trước đây.

 

Nhưng cô vẫn cố gắng an ủi chị Vương, "Đừng khóc, em không sao."

 

Chị Vương theo phản xạ định đưa tay vỗ vỗ cô, tay đã đưa ra, nhưng như nhớ đến việc cô mới tỉnh lại, tay chỉ lơ đãng vung một chút không khí, rồi cuối cùng ngượng ngùng rụt lại, trách mắng: "Chưa chết thì coi như may."

 

Lương Thích không đáp lại lời cô, trong đầu như có những tấm hình được chiếu liên tục, từng cảnh tượng xa lạ lần lượt hiện ra.

 

Thành phố với những tòa nhà cao tầng, những chiếc xe không ngừng di chuyển trên cầu Dư Giang, dòng người đông đúc ở bờ biển ngoại ô thành phố Hải Châu.

 

......

 

Những cảnh tượng ấy không ngừng xuất hiện trong đầu Lương Thích, đập vào bộ não của cô.

 

Đồng tử của Lương Thích đã mờ đi.

 

Trợ lý Tiểu Bạch rất nhanh chóng, vội vàng gọi bác sĩ đến.

 

Nhưng ngay khi bác sĩ bước vào phòng bệnh, đầu Lương Thích như thể không thể chịu đựng thêm gánh nặng, mí mắt nặng trĩu, cô lại ngất đi.

 

"Lương Thích!"

 

"Chị Lương!"

 

Những tiếng gọi đầy lo lắng vang lên bên tai, Lương Thích trong lúc ý thức tan rã nghĩ về câu hỏi cuối cùng: Nếu cứ ngất đi như thế này, liệu cô có thể quay lại bên Hứa Thanh Trúc không?

 

//

 

Triệu Tự Ninh đưa Hứa Thanh Trúc đến gặp Lương Thích đang hôn mê là một quyết định rất táo bạo.

 

Trước đó, bác sĩ Cố cũng đã nghĩ đến phương án này, nhưng bà lo sợ Hứa Thanh Trúc sẽ lại bị sốc, khiến hàng rào phòng thủ tâm lý của cô bị phá vỡ một lần nữa.

 

Tuy nhiên, lý do duy nhất mà Triệu Tự Ninh thuyết phục được bác sĩ Cố là: Dù sao cũng phải thử, tình hình xấu hơn cũng không thể tệ hơn hiện tại.

 

Bác sĩ Cố đã đồng ý, nhưng cũng chuẩn bị đầy đủ các biện pháp phòng ngừa. Trong túi áo blouse trắng của bà là thuốc an thần và thuốc ức chế.

 

Sắp tới là kỳ động dục của Hứa Thanh Trúc.

 

Thông thường, kỳ động dục của Omega kéo dài từ 3 đến 7 ngày, sau khi tiêm thuốc ức chế, họ vẫn có thể tham gia các hoạt động xã hội bình thường, nhưng phải tránh xa sự can thiệp của tin tức tố Alpha.

 

Lần trước, kỳ động dục của Hứa Thanh Trúc bị đẩy lên sớm, và chỉ kéo dài trong một ngày.

 

Nếu lần này đến, kỳ động dục có thể sẽ kéo dài thêm, bù lại số ngày bị rút ngắn lần trước, và các triệu chứng sẽ mạnh mẽ hơn so với mọi lần, cần phải dùng thuốc ức chế mạnh hơn để đối phó.

 

Với sự chuẩn bị như vậy, Triệu Tự Ninh mới dẫn Hứa Thanh Trúc vào phòng bệnh của Lương Thích.

 

Phòng bệnh của hai người chỉ cách nhau vài chục mét.

 

Phòng bệnh của Lương Thích vắng vẻ, y tá vừa thay thuốc cho cô, những vết thương trên người cô đang dần hồi phục.

 

Lẽ ra, một Alpha trẻ như Lương Thích, thể chất tốt, sẽ có ưu thế trong việc phục hồi vết thương.

 

Nếu Lương Thích tỉnh lại, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng hàng ngày, thỉnh thoảng bồi bổ, các vết thương của cô chỉ cần khoảng mười ngày là hồi phục gần như hoàn toàn, nhưng bây giờ cô cứ chìm trong giấc ngủ, tuần hoàn máu rất chậm, phải mất một tháng mới có thể hồi phục.

 

Hiện tại, các chuyên gia trong bệnh viện vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến Lương Thích liên tục hôn mê.

 

Ca phẫu thuật hôm đó tương đối thuận lợi, không gây tổn thương nghiêm trọng, não cũng đã làm CT, không có huyết khối chèn ép thần kinh.

 

Nhưng Lương Thích vẫn xuất hiện tình trạng này.

 

May mắn thay, cơ thể cô không có gì bất thường, giờ chỉ còn cách đợi.

 

Hứa Thanh Trúc theo Triệu Tự Ninh vào phòng bệnh của Lương Thích, suốt dọc đường không biểu lộ cảm xúc.

 

Khuôn mặt cô vẫn tái nhợt, từ khi tỉnh lại cô hầu như không ăn được gì, mỗi bước đi nhẹ nhàng, thân hình mỏng manh như sắp bay mất, đôi dép lông xù nhẹ nhàng bước trên hành lang bệnh viện, không hề phát ra tiếng động.

 

Cô giống như một bóng hồn vô hồn.

 

Yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay.

 

Triệu Tự Ninh mở cửa, cảnh tượng trong phòng bệnh bày ra trước mắt Hứa Thanh Trúc, phòng bệnh sạch sẽ tinh tươm, Lương Thích nằm yên tĩnh trên giường, mái tóc dài xoăn màu nâu vương vãi trên gối.

 

Dù Lương Thích là người mất máu nhiều nhất, nhưng sắc mặt cô đã có màu, tốt hơn nhiều so với Hứa Thanh Trúc.

 

Môi cô hơi nứt nẻ, nhịp thở đều đặn, hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng mờ dưới mí mắt.

 

Giữa buổi chiều, ánh nắng mùa đông nhẹ nhàng chiếu lên người cô, như một bức tranh rực rỡ và tuyệt đẹp.

 

Nhìn cô như thế, giống như được chữa lành.

 

Hứa Thanh Trúc đứng ở cửa, lâu không động đậy, khuôn mặt không thay đổi một chút nào.

 

Triệu Tự Ninh đã vào phòng bệnh, cô lấy găng tay đeo vào, rồi đeo khẩu trang, vén áo ở vùng xương đòn của Lương Thích lên, kiểm tra vết thương của cô, thấy đã phục hồi rất tốt, không có dấu hiệu xấu đi.

 

Việc hôn mê cũng có lợi, ít nhất không có sự cử động lộn xộn.

 

Lương Thích nằm đó, giống như đang ngủ.

 

Sau khi kiểm tra xong, Triệu Tự Ninh mới nhìn về phía Hứa Thanh Trúc đang đứng ở cửa, gương mặt bị khẩu trang che khuất rất lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện lại mang theo chút ấm áp: "Không vào nhìn một chút sao?"

 

Hứa Thanh Trúc ngẩn người một lúc, rồi rất cẩn thận bước vào.

 

Mỗi bước đi đều rất nhẹ, sợ làm phiền người nằm trên giường bệnh.

 

Triệu Tự Ninh lùi lại nửa bước, tay cho vào túi áo, giọng nói trầm thấp: "Cô có thể nói chuyện với cô ấy."

 

Phản ứng của Hứa Thanh Trúc rất bình tĩnh, hàng mi dài và cong nhẹ nhàng chớp mấy cái, giống như đôi cánh của con bướm đang bay, cô ngồi xuống ghế trước giường bệnh, cúi mắt nhìn Lương Thích.

 

Cả quá trình đều rất điềm tĩnh.

 

Nhưng sau vài giây ngồi xuống, nước mắt của cô rơi tí tách lên mu bàn tay Lương Thích.

 

Mu bàn tay của Lương Thích vừa được truyền dịch, y tá quên không đắp tay cô vào chăn, vì thế những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, chạm vào những mạch máu rõ rệt trên tay.

 

Triệu Tự Ninh và Cố Quân Như nhìn nhau từ xa.

 

Không ai động đậy.

 

Hứa Thanh Trúc mở miệng muốn nói, nhưng lại ngừng lại.

 

Sau vài lần như vậy, cuối cùng cô mới thốt lên câu đầu tiên: "Cô ấy đã hôn mê bao lâu rồi?"

 

Giọng nói lạnh lùng nghẹn ngào rất rõ rệt.

 

Triệu Tự Ninh lạnh lùng đáp: "Ba ngày, đã làm xét nghiệm toàn thân, không có gì bất thường rõ rệt."

 

"Vậy cô ấy sẽ quay lại chứ?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Triệu Tự Ninh hơi giật mình, đôi mắt co lại một chút, rồi chắc chắn đáp: "Sẽ."

 

Nhưng sau khi nói xong, cô có chút không tự tin, bản thân cũng không có sự đảm bảo.

 

Đây là bí mật của Lương Thích, chỉ có hai người họ biết.

 

Triệu Tự Ninh không hiểu tại sao Hứa Thanh Trúc lại hỏi liệu Lương Thích có "quay lại" không, chứ không phải hỏi cô ấy có "tỉnh lại" không?

 

Lúc đó Triệu Tự Ninh cũng không nghĩ tới vấn đề này, cô có xu hướng giải thích mọi thứ bằng lý thuyết y học, vì vậy đã cùng với trưởng khoa nghiên cứu suốt đêm về nguyên nhân Lương Thích không tỉnh lại.

 

Cô cũng đã gọi điện thoại quốc tế hỏi các chuyên gia về lĩnh vực này, nhưng không nhận được câu trả lời nào.

 

Chỉ khi y học không thể giải thích được, Triệu Tự Ninh mới nghĩ đến những điều mà Lương Thích đã từng nói, nhưng cô không hoàn toàn tin vào điều đó.

 

Không ngờ, Hứa Thanh Trúc lại đột nhiên hỏi câu này.

 

Triệu Tự Ninh giờ không thể thảo luận với cô ấy.

 

Sau khi hỏi xong câu đó, Hứa Thanh Trúc lại im lặng.

 

Cô dường như chỉ đang tìm kiếm một điểm tựa, một điểm có thể giúp mình đứng dậy, vững vàng.

 

Sau một thời gian im lặng dài, cô đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Trần Lưu Doanh đâu?"

 

Triệu Tự Ninh: "Hả?"

 

"Cố bác sĩ." Hứa Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn Cố Quân Như, liếm môi, "Tôi... chúng ta nói chuyện một chút."

 

Cố Quân Như ngạc nhiên: "Được thôi."

 

Sau khi nói xong, Hứa Thanh Trúc từ từ cúi người xuống.

 

Đây là một động tác rất chậm, nếu được đưa vào phim, chắc chắn sẽ là một cảnh đẹp đến mức có thể phát lại nhiều lần.

 

Hứa Thanh Trúc khép mắt lại, hàng mi run rẩy, cô vén tóc ở bên tai, cúi người xuống, đôi môi ướt áp lên mu bàn tay của Lương Thích, nước mắt cũng rơi cùng lúc.

 

Ngón tay Lương Thích vô thức cuộn lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy.

 

Sau khi Hứa Thanh Trúc đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mu bàn tay cô, lau đi những giọt nước mắt trên đó.

 

Cô nghiến răng, nhìn gương mặt an tĩnh trên giường bệnh.

 

Cả căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của Lương Thích, đầu ngón tay của Hứa Thanh Trúc lướt qua cằm Lương Thích, nhẹ nhàng như thể đang vẽ.

 

Nước mắt của Hứa Thanh Trúc vẫn còn đọng trong khóe mắt, cô mấy lần mở miệng nhưng không thể thốt ra lời.

 

Một lúc lâu sau, cô nghẹn ngào nói: "Chị."

 

Người nằm trên giường bệnh không đáp lại.

 

Triệu Tự Ninh thấy cô đã hồi phục chút ít, bèn gọi bác sĩ Cố ra ngoài chờ.

 

Cửa phòng bệnh đóng lại, tạo ra một không gian nhẹ nhàng riêng biệt.

 

Trong không gian ấy, chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

"Lần này." Đầu của Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh Lương Thích, tránh không chạm vào tay cô.

 

Nhịp tim của cả hai hòa vào nhau, giọng nói của Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng và ấm áp: "Để em bảo vệ chị."

 

//

 

Lương Thích tỉnh lại lần nữa là vào buổi tối, trong căn phòng bệnh sáng sủa và yên tĩnh.

 

Cô mở mắt ra và nhìn thấy trần nhà màu trắng, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.

 

Có lẽ đã ngửi lâu rồi nên không còn thấy quá chói.

 

Cô quay đầu một cách cứng ngắc, ở xa, những đám mây màu cam và hồng đang tản ra, ánh hoàng hôn phủ lên các tòa nhà cao tầng, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

 

Trong phòng không có ai, sau hai lần hôn mê, đầu óc Lương Thích cuối cùng cũng đã tỉnh táo hơn.

 

Cảnh vật trước mắt đẹp như từ trong tranh bước ra, cô không biết mình đang ở đâu.

 

Những hình ảnh trước đó về chị Wang giống như một giấc mơ, nhưng lý trí lại bảo cô đây có lẽ là nơi cô đã sống nhiều năm.

 

Cổ họng cô khô rát, không thể nói được, cơ thể cứng đờ, mỗi lần động đậy đều thấy đau nhức, có cảm giác như động một sợi tóc là cả người đau đớn.

 

Lương Thích phải rất vất vả mới nâng được tay, muốn ấn cái chuông bên cạnh giường, nhưng khi cô vừa nhấc tay lên, cửa phòng bệnh lại mở ra, âm thanh quen thuộc vang lên.

 

"Chị Lương, có thể tỉnh lại không? Tôi vui mừng vô ích rồi sao?"

 

"Chắc là sẽ tỉnh, đợi một chút."

 

Hai giọng nói vang lên, một lúc sau, cả hai người cùng ngạc nhiên thốt lên: "Cô tỉnh rồi?!"

 

Tiểu Bạch như phát điên, chạy ra ngoài với tốc độ 100 mét để tìm bác sĩ điều trị chính của Lương Thích, còn Vương Chiêu Chiêu đứng thẳng người ở đó, một lúc sau chỉnh lại cặp kính mắt không có độ của mình như một món phụ kiện.

 

Lương Thích nhìn cô ấy, giống như một sự giao thoa của cả thế kỷ.

 

Lương Thích nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.

 

Trong lòng cô trăm mối cảm xúc đan xen, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

 

Giọng nói của Lương Thích khàn đặc và châm biếm, khi nói ra giống như bị vật cùn mài mòn.

 

Cô nói: "Chị Vương, em đã trở lại rồi."

 

— Lâu rồi không gặp.

 

Vương Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn tốt."

 

— May mà em tỉnh lại.

 

//

 

Bác sĩ đến kiểm tra toàn diện cho Lương Thích, xác nhận cơ thể cô không có vấn đề gì nghiêm trọng.

 

Chỉ là người bình thường nằm trên giường ba tháng rưỡi, ít nhiều cũng sẽ có chút vấn đề.

 

Vấn đề Lương Thích phải đối mặt là cơ thể bị cứng lại, cần phải phục hồi chức năng.

 

Phục hồi là một quá trình khá gian nan, đặc biệt là khi Lương Thích nhận ra mình đã nằm trên giường ba tháng rưỡi, đến cả vòng eo cũng biến mất, cơ thể cô quá gầy, mảnh mai như người giấy.

 

Mỗi ngày, Lương Thích đều phải tập phục hồi khoảng hai giờ, vì cơ thể cô vốn đã có nền tảng tốt, không cần làm quá nhiều bài tập, nhưng Lương Thích lại tự tăng cường tập luyện cho bản thân.

 

Lời khuyên của bác sĩ là khoảng hai giờ, vì thế Tiểu Bạch sẽ giám sát cô đi bộ và tập thể dục nhịp điệu, còn trước khi đi ngủ, Lương Thích thường tự mình tăng cường tập luyện, plank và sit-up là hai bài tập cô làm nhiều nhất.

 

Cô sẽ làm đến khi cơ thể không thể chịu đựng nổi nữa, người đẫm mồ hôi, mệt mỏi đến mức không thể suy nghĩ linh tinh, chỉ có thể nằm lên giường và ngủ thiếp đi.

 

Trước đây, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, nhưng kể từ khi tỉnh lại ở đây, giấc ngủ của cô giảm sút nhanh chóng.

 

Dù cô không ngừng tự tăng cường luyện tập để làm cơ thể mệt mỏi, nhưng vẫn thường xuyên thức giấc giữa đêm.

 

Mỗi lần thức dậy, cô vô thức sờ vào một bên giường, rồi mới chợt nhận ra, cô đã trở lại thế giới này.

 

Trong thế giới này, không có Hứa Thanh Trúc.

 

Lương Thích lại mở mắt nhìn trân trân, hoặc là nằm nghiêng, đầu gối vào tay, quay lưng về phía cửa sổ cố gắng ngủ.

 

Nhưng rất khó để ngủ.

 

Cô thường xuyên nhớ đến Hứa Thanh Trúc.

 

Từng cảnh từng cảnh, như thể một bộ phim chiếu lại trong đầu cô.

 

Lương Thích đã từng không biết bao nhiêu lần mắng chửi cái hệ thống vô dụng kia, chắc chắn là vì hôm đó bị lỗi mà đưa cô trở lại thế giới này.

 

Dù cô đã mắng chửi vô số lần, nhưng hệ thống vẫn không xuất hiện.

 

Cái trăm ngày cô trải qua như thể một giấc mơ.

 

Một giấc mơ đẹp mà chính cô đã tự dệt nên.

 

Giấc mơ vàng, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại.

 

Chưa được mấy ngày, Lương Thích đã nghĩ — đó chỉ là một giấc mơ thôi.

 

Nhưng nếu phải phân loại Hứa Thanh Trúc là người gặp trong giấc mơ, thì cô ấy thật sự không muốn như vậy.

 

Cảm giác thật sự khi vừa tỉnh dậy đã biến mất, những ngày tháng trôi qua từng ngày, giống như một mũi tên đã được cắm vào.

 

Cuộc sống của Lương Thích giống như bị nhấn nút sao chép và dán, lặp lại và nhàm chán.

 

Sáng dậy cô xem tivi, Tiểu Bạch mua bữa sáng cho cô, thúc giục cô đánh răng rửa mặt và ăn sáng, rõ ràng là không có chút cảm giác thèm ăn nào, không muốn ăn chút nào, nhưng Tiểu Bạch vẫn ngồi bên giường bệnh, ánh mắt ngấn lệ nhìn cô.

 

Cảnh tượng này trước đây cũng thường xuyên xuất hiện trong mối quan hệ của họ, nhưng lúc đó là Tiểu Bạch không muốn bị chị Vương mắng, ánh mắt đẫm lệ nhìn Lương Thích, hy vọng cô đừng ăn thêm gì vào giữa đêm.

 

Cô ấy càng hy vọng Lương Thích đừng chạm vào trà sữa, đồ ăn nhanh, hay những món ăn nhiều calo khác.

 

Giờ thì hoàn toàn ngược lại, Tiểu Bạch mỗi ngày đều vẽ lên cho cô một bức tranh mộng mơ: "Chị Lương, khi chị ra viện, em sẽ dẫn chị đi ăn McDonald's! KFC! Dicos! Chị muốn ăn gì cũng được, em sẽ mua cho chị gà rán! Khoai môn dâu tây! Hai cái hamburger!"

 

Dưới sự giám sát của cô ấy, Lương Thích ăn xong bữa sáng Tiểu Bạch mua rồi đi dạo dưới bệnh viện cùng cô ấy.

 

À đúng rồi, bây giờ là mùa xuân ở đây rồi.

 

Cô đã hôn mê suốt đúng một trăm ngày.

 

Đối với cô, tốc độ thời gian của hai thế giới là giống nhau.

 

Khi cô hôn mê, nơi này còn là mùa đông, nhưng khi tỉnh lại, họ đã trải qua đêm Giáng Sinh, lễ hội Năm Mới và Tết Dương lịch.

 

Trong một trăm ngày cô biến mất, ở đây lặng lẽ trôi qua một năm.

 

Thành phố nơi Lương Thích sống là một thành phố lớn nội địa, đi xe hai giờ mới ra khỏi thành phố, đến rìa của thành phố, không thấy được biển cả bao la xanh ngắt.

 

Nơi đây hiếm khi mưa, những cơn mưa ít ỏi chỉ rơi vào lúc cần thiết.

 

Ví dụ như lúc mùa xuân gieo trồng, hay khi trời sắp ấm lên.

 

Câu tục ngữ "một trận mưa xuân ấm áp, một trận mưa thu lạnh lẽo" rất phù hợp với thành phố này.

 

Sau vài trận mưa xuân, thành phố bắt đầu ấm lên, gió xuân nhẹ nhàng hơn gió thu rất nhiều, không khí rất khô, máy phun ẩm trong phòng bệnh vẫn hoạt động suốt 24 giờ.

 

Cỏ dại trên mặt đất trong bệnh viện bắt đầu nhô lên, từ thân cây khô cằn, những mầm xanh mới lại vươn lên.

 

Mọi thứ đều thể hiện sự sống mãnh liệt của thành phố này.

 

Lương Thích càng trở nên im lặng hơn.

 

Trước đây cô đã ít nói, giờ lại càng ít nói hơn.

 

Khi Vương Chiêu Chiêu nói chuyện với cô, cô còn thường xuyên lơ đãng.

 

Lương Thích đã phục hồi trong bệnh viện một tuần, làm lại kiểm tra toàn thân, tất cả các chỉ số và dữ liệu đều bình thường, Tiểu Bạch mới giúp cô làm thủ tục xuất viện.

 

Khi Tiểu Bạch đi làm thủ tục, Lương Thích đã ngồi trên giường ngẩn ngơ, ánh nắng ấm của mùa xuân chiếu xuống người cô.

 

Mái tóc dài màu cam nâu do hoạt động gây ra trong ba tháng qua không bị phai màu rõ rệt, dưới ánh mặt trời, nó lấp lánh, khiến cô càng thêm trắng trẻo.

 

Cô ngồi đối diện cửa sổ, thành phố với những tòa nhà cao tầng như khu rừng thép, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

 

Những tòa nhà màu xám xếp lớp một cách không đều trên mặt đất, tòa nhà cao nhất ở xa gần như chạm vào mây.

 

Lương Thích nghe thấy Tiểu Bạch và Vương Chiêu Chiêu đang thì thầm ngoài cửa.

 

"Chị Lương có phải bị trầm cảm không? Ưu ưu, bây giờ dư luận trên mạng đã thay đổi rồi."

 

"Không biết nữa." Vương Chiêu Chiêu nói: "Tôi còn chưa đưa điện thoại cho cô ấy."

 

"Chị Lương quá im lặng, tâm trạng nặng nề, chết tiệt! Ai trả lại cho tôi chị Lương dịu dàng của tôi đây!"

 

"...Đừng có trẻ con nữa."

 

"Không được, tối nay tôi còn phải tiếp tục chiến đấu với mấy tên chỉ trích trên mạng ba trăm hiệp nữa."

 

"...Cậu vẫn chưa bỏ cuộc à?"

 

"Sao có thể bỏ cuộc được? Tôi sẽ coi đó là sự nghiệp cả đời! Đứng ở tuyến đầu phản công cho chị Lương."

 

"..."

 

Lương Thích nghe những lời của Tiểu Bạch, bỗng nhiên bật cười. Cô lười biếng quay lại, giọng nói dịu dàng vang lên trong phòng bệnh, "Tiểu Bạch."

 

Tiểu Bạch lập tức reo lên, vội vã bước vào phòng bệnh, "Chị Lương, chị có đói không?"

 

Lương Thích: "..."

 

"Chưa đến hai tiếng từ lúc ăn sáng mà." Lương Thích nói.

 

Tiểu Bạch lại hỏi: "Vậy chị khát à?"

 

Lương Thích lắc đầu, cô đứng dậy, khóe miệng nở một nụ cười.

 

Mái tóc dài buông lơi trên người, chiếc áo hoodie màu tím khoai môn và quần thể thao cao waisted màu sáng, cô đứng thẳng người ngược sáng, dịu dàng và xinh đẹp.

 

Lương Thích mở rộng hai tay, nhìn Tiểu Bạch và Vương Chiêu Chiêu.

 

Tiểu Bạch ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, suy nghĩ một lúc rồi dè dặt hỏi: "Chị, chị chưa khỏe à?"

 

Lương Thích lắc đầu, giọng nói dịu dàng, cô mỉm cười nói: "Đến đây, ôm một cái."

 

Tiểu Bạch ngẩn người, nhìn về phía Vương Chiêu Chiêu.

 

Vương Chiêu Chiêu cũng lộ vẻ ngỡ ngàng.

 

Tiểu Bạch do dự bước đến, dừng lại khi đến trước mặt Lương Thích, vẫn còn lo lắng, "Chị, chị có phải là..."

 

Câu chưa nói hết thì đã bị Lương Thích ôm lấy.

 

Chỉ là một cái ôm đơn giản.

 

Sau khi ôm Tiểu Bạch xong, Lương Thích dùng lợi thế chiều cao xoa đầu Tiểu Bạch, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Bạch, những ngày qua cậu vất vả rồi."

 

Một câu nói, Tiểu Bạch lập tức rơi nước mắt.

 

Khi Tiểu Bạch khóc thật sự, cô sẽ không giống như bình thường, khóc nấc nghẹn ngào, chẳng thể thốt lên lời hoàn chỉnh.

 

Tiểu Bạch nói: "Chị... Chị... chị..."

 

Lương Thích chủ động đáp lại: "Chị không sao đâu."

 

Rồi Lương Thích nhìn về phía Vương Chiêu Chiêu, giơ tay ra, "Chị Vương, ôm một cái không?"

 

Vương Chiêu Chiêu đứng im tại chỗ vài giây, sau đó tiến lên ôm lấy cô, vừa ôm vừa trách nhẹ lưng cô: "Đừng có gây rối nữa."

 

Lương Thích ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

 

Vương Chiêu Chiêu lại nói: "Cảm ơn tôi làm gì, cảm ơn chính chị đi."

 

Lương Thích buông cô ra, cười nhẹ nhàng.

 

Tiểu Bạch đã khóc thành người nước mắt.

 

Vương Chiêu Chiêu nói: "Chị tốt quá, nên tôi và Tiểu Bạch mới sẵn lòng chờ chị trở lại."

 

Trong mắt Lương Thích ánh lên một tia lệ, "Là các cậu quá tốt rồi."

 

//

 

Lương Thích tỉnh lại và thấy Tiểu Bạch vẫn chưa phản ứng lại.

 

Mấy ngày sau, cô mới hỏi Tiểu Bạch tại sao không đi làm.

 

Tiểu Bạch đáp là vì luôn chờ cô quay lại.

 

Tin này làm Lương Thích rất ngạc nhiên, vì Tiểu Bạch mới tốt nghiệp cách đây hai năm, ngay sau khi ra trường đã đến làm việc cho cô. Những trợ lý trước đây của cô hoặc là tìm công việc khác, hoặc là muốn chuyển sang ngành nghề khác.

 

Vì vậy, cô mới tuyển Tiểu Bạch, người mới tốt nghiệp, đầy năng lượng.

 

Tiểu Bạch lúc đó bị mấy chục công ty từ chối, vì học vấn không cao, ngoại hình cũng không nổi bật, thành tích ở trường cũng chỉ ở mức bình thường, trong một thành phố mà một tờ sơ yếu lý lịch rơi xuống đất, dễ dàng nhặt lên là một sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học 985, Tiểu Bạch chẳng có gì nổi trội.

 

Và cô đến làm trợ lý cho Lương Thích cũng là một chuyện rất tình cờ. Lúc đó, Lương Thích vừa chụp xong một bộ ảnh cho tạp chí, trên đường về cô nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngồi khóc nức nở bên lề đường.

 

Lương Thích đưa cho cô một chiếc khăn giấy.

 

Tiểu Bạch nói: "Tôi nhận ra chị, là một chị đẹp."

 

Lúc đó, trợ lý của Lương Thích vừa mới xin nghỉ việc, sau khi biết tình hình của Tiểu Bạch, cô đã để Tiểu Bạch thử sức.

 

Hành động này đã gặp phải sự phản đối kịch liệt từ Vương Chiêu Chiêu, vì trợ lý của nghệ sĩ phải tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của nghệ sĩ, nếu là người được phái đến làm gián điệp thì sẽ hỏng hết.

 

Nhưng Lương Thích đã hỏi lại: "Có gì đáng để người ta đào không?"

 

Câu hỏi này khiến Vương Chiêu Chiêu không nói được gì, sau đó cô lại phản bác từ các phương diện khác: "Cô ấy chẳng biết gì, chỉ là một tờ giấy trắng, chúng ta phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể dạy dỗ cô ấy? Quá mệt."

 

"Chẳng phải ai cũng từ không biết đến biết sao?" Lương Thích nói nhẹ nhàng: "Dạy từ từ là được."

 

Cô rõ ràng chỉ lớn tuổi hơn Tiểu Bạch vài năm, nhưng trong lời nói lại đầy dáng vẻ của người đi trước.

 

Đó là dáng vẻ của một người đi trước rất hiền lành.

 

Vì vậy, Tiểu Bạch đã được giữ lại.

 

Lúc đầu cô thật sự rất vụng về, tính cách cởi mở, nói chuyện ồn ào, trong môi trường công sở thì không phải là kiểu tính cách dễ được ưa thích.

 

Vương Chiêu Chiêu vài lần muốn thay cô.

 

Nhưng Lương Thích lại cười nói với cô: "Chị không thấy cô ấy rất có năng lượng sao? Dù là ra ngoài chụp một ngày, lúc hai giờ sáng về nhà vẫn tràn đầy năng lượng, làm cho chúng ta vui vẻ bao nhiêu."

 

Vương Chiêu Chiêu đành bất lực với cô.

 

Nhưng không ngờ, Tiểu Bạch, mà lúc đầu cô không ưa, giờ lại trở thành người luôn ở bên cạnh Lương Thích.

 

Lương Thích lại ngạc nhiên vì cô không thể trả lương cho Tiểu Bạch nữa, vậy Tiểu Bạch lấy đâu ra nguồn thu nhập?

 

Công ty của cô đã giải quyết xong một đống vấn đề rắc rối rồi và cũng đã hủy hợp đồng với Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch trước đây cũng tự bỏ tiền túi trả lương, nhưng giờ đây cô không đi làm mấy tháng rồi, thời gian đều dành hết cho Lương Thích, vậy cô phải sống sao?

 

Tiểu Bạch vẫn còn một quãng đường dài phía trước.

 

Tiểu Bạch lại cười tươi nói với cô: "Em làm thêm mà, ban ngày chị có người chăm sóc rồi, em đi làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, tối về vừa lúc đổi ca với người chăm sóc."

 

Lương Thích lúc đó ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi.

 

Cô ấy tưởng rằng mình sẽ bị thế giới này bỏ rơi, sẽ không ai nhớ đến sự tồn tại của cô.

 

Cô giống như một làn gió trên mạng, thổi qua rồi tan biến.

 

Nhưng nhỏ Bạch vì chăm sóc cô mà luôn làm một công việc không thật sự tính là công việc.

 

Cô hỏi qua, công việc bán thời gian đó trả lương hai nghìn mỗi tháng, ở thành phố đất chật người đông này, chỉ đủ thuê một căn phòng đơn.

 

Nhỏ Bạch nói: "Tiền lương trước kia chị trả em, em đã tiết kiệm được nhiều lắm, giờ em là người có tiền tiết kiệm rồi."

 

Hơn nữa, nhỏ Bạch hiện giờ đang ở nhà của chị Vương.

 

Dù vậy, vẫn đủ làm Lương Thích cảm động.

 

Chị Vương thậm chí từ sau khi cô rời đi không nhận thêm nghệ sĩ mới, đúng lúc hợp đồng của cô với công ty hết hạn, liền rời khỏi công ty và hiện tại cũng không có việc gì làm.

 

Lương Thích hỏi cô, chị Vương nói mình đã kiếm đủ tiền rồi, nghỉ hưu sớm.

 

Hai người họ luôn giữ thái độ dửng dưng, nhưng Lương Thích từ trong từng lời lẽ cũng cảm nhận được sự ấm áp.

 

Sau khi tỉnh dậy, cơ thể cô hoàn toàn sạch sẽ, đang ở một phòng bệnh đơn cao cấp, ngay cả tóc cũng mềm mượt.

 

Vì vậy, trong suốt thời gian cô hôn mê, hai người này đã bỏ hết mọi công việc để chăm sóc cô.

 

Lương Thích rất muốn ôm họ, rồi nói: "Đừng lo lắng nữa."

 

Ngày xuất viện, ba người họ đi ăn lẩu.

 

Khi gọi món, Lương Thích bỗng nhớ đến Hứa Thanh Trúc, nên đã gọi một nồi lẩu siêu cay.

 

Hành động này khiến nhỏ Bạch và chị Vương đều hoảng hốt.

 

Chị Vương vốn rất nghiêm khắc, mắng cô: "Dạ dày và khuôn mặt của em đều không cần nữa à?"

 

Lương Thích nhún vai: "Dù sao cũng không phải quay phim."

 

Cô không phải là người ăn cay được, và cơ thể của cô có đặc điểm là ăn cay là nổi mụn.

 

Để chống chọi với ánh sáng khi quay phim, cô thường chỉ ăn những món canh thanh đạm.

 

Chị Vương hừ một tiếng, ngầm đồng ý với hành động của cô.

 

Trước đây cô không thể ăn cay chút nào, nhưng có lẽ do ăn cùng Hứa Thanh Trúc mấy lần nồi lẩu siêu cay, giờ cô có thể ăn được món lẩu cay của quán này.

 

Ăn vào mà không nhíu mày.

 

Nhỏ Bạch và chị Vương nhìn cô mà ngạc nhiên.

 

Khi về nhà vào tối hôm đó, chị Vương đã mua thuốc dạ dày cho cô.

 

Lương Thích ngồi ở ghế sau, cười nhẹ: "Thực ra cũng không đến mức đó đâu."

 

"Để phòng ngừa thôi." Chị Vương nói nghiêm túc.

 

Một tuần sau khi tỉnh lại, Lương Thích về nhà, mọi thứ trong nhà cũng sạch sẽ.

 

Vừa mở cửa vào là nhìn thấy những quả bóng bay đủ màu sắc, chúng đập vào trần nhà, trên đó viết bằng bút màu: "Chào mừng về nhà."

 

Nhỏ Bạch đứng một bên làm công tác tạo không khí, pháo nổ lên, ruy băng rơi xuống người Lương Thích.

 

Lương Thích có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố qua cửa sổ lớn, ánh đèn lung linh, và chiếc đèn trong nhà cô là chiếc đèn nhỏ nhất trong thành phố này.

 

Nhỏ Bạch hò hét lớn: "Chào mừng Lương chị về nhà!"

 

Lương Thích cười bất đắc dĩ: "Một lát em dọn dẹp nhé."

 

Nhỏ Bạch lập tức sụ mặt xuống, tỏ vẻ tủi thân: "Ngày mai dọn được không?"

 

Lương Thích nghiêm nghị: "Không được."

 

Sau khi về nhà, Lương Thích bước đi khắp phòng, từng bước đo đạc từng viên gạch, rồi cô và chị Vương ngồi trên sofa, chờ nhỏ Bạch quét dọn đống ruy băng trên sàn, cô mở một chai rượu.

 

Nhỏ Bạch uống một ngụm, mắt sáng lên, "Chị, rượu này chắc đắt lắm đúng không?!"

 

Lương Thích gật đầu.

 

Vương Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, vẻ mặt tựa như người có tiền: "Cũng tạm, khoảng hơn hai trăm nghìn."

 

Nhỏ Bạch: "......"

 

Lương Thích cuộn người ở góc sofa, nhìn Bạch Quý cẩn thận nhấp một ngụm rồi lại nhấp tiếp, cuối cùng nhăn mày nói: "Em thấy uống cái này chẳng khác gì mấy loại vài trăm thôi."

 

Vương Chiêu Chiêu: "Miệng của em không được."

 

Nhỏ Bạch ủ rũ, không dám cười nhẹ.

 

"Đủ can đảm rồi à?" Vương Chiêu Chiêu đe dọa cô.

 

Nhỏ Bạch lập tức nhận sai, "Là lỗi của em."

 

Trong những ngày cô hôn mê ở bệnh viện, giữa họ đã hình thành một sự ăn ý đặc biệt.

 

Vương Chiêu Chiêu cũng dần dần đánh giá cao những ưu điểm của nhỏ Bạch, còn nhỏ Bạch không còn nghĩ Vương Chiêu Chiêu là "Vương Bà Bị".

 

Lương Thích nhìn hai người đấu khẩu, cảm thấy rất ấm áp.

 

Một chai rượu đắt tiền được ba người chia hết, Lương Thích đã hơi say.

 

Loại rượu này có hậu vị khá mạnh.

 

Vương Chiêu Chiêu và nhỏ Bạch thấy cô không sao liền rời khỏi nhà, dù nhỏ Bạch vẫn lo lắng hỏi có cần ở lại với cô không.

 

Nhưng bị Lương Thích từ chối.

 

Sau khi họ đi, Lương Thích cầm điện thoại mới mua, mở ứng dụng mạng xã hội của mình.

 

Hầu hết các ứng dụng mạng xã hội của cô đều là 99.

 

Vì cô rất chú trọng sự riêng tư, nên Vương Chiêu Chiêu không động vào điện thoại của cô khi cô hôn mê.

 

Bây giờ cô đọc từng tin nhắn, có rất nhiều bạn bè nghệ sĩ gửi lời thăm hỏi.

 

Thậm chí có một nghệ sĩ tiết lộ: "Thật ra tôi cũng thích con gái."

 

Đó là nữ ba trong bộ phim cô từng hợp tác, không phải là người quá nổi bật, nhưng có khí chất dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, khiến người khác có cảm giác muốn bảo vệ cô.

 

Lương Thích đọc từng tin nhắn, rồi đăng một bài trên vòng bạn bè: 【Mùa xuân phải rất đẹp, nếu như bạn còn ở đây.】

 

Đây là một câu trong lời bài hát.

 

Đây là bài hát cô đã nghe nhiều trong những ngày qua.

 

Cô mở máy hát đĩa ở nhà, những món đồ cũ mang cảm giác thời gian đặc biệt kéo cô về một thời gian đã qua, nhưng tâm trí cô lại không ngừng lang thang.

 

Giọng hát dịu dàng hát bằng tiếng Quảng Đông, mang một vẻ đẹp đặc biệt.

 

Bên ngoài, ánh đèn rực rỡ, bầu trời đầy sao, mặt trăng treo cao trên không.

 

Đây là một mùa xuân bình thường nhất.

 

Nhưng là mùa xuân không có Hứa Thanh Trúc.

 

Một giấc mơ hoàng hôn thức tỉnh.

 

Không còn cảnh cũ như ngày xưa.

 

Lương Thích một mình co ro ở góc sofa, đêm dài khó ngủ.

 

(Editor: tưởng tượng đây là ending chắc nó vương vấn lắm hen~)

 

//

 

Hứa Thanh Trúc đã trở lại với cuộc sống bình thường.

 

Cô chủ động trò chuyện với bác sĩ Cố về bệnh tình của mình, kể về những gì đã xảy ra hôm đó. Cô nói mình sợ những nơi như vậy, sợ cảm giác bị che mắt, và càng sợ hơn là người bảo vệ cô ấy vất vả lại biến mất.

 

Cô đã nói rất nhiều điều.

 

Bác sĩ Cố trở thành một người lắng nghe rất tốt.

 

Khả năng tự điều chỉnh của Hứa Thanh Trúc đã tốt hơn rất nhiều so với lúc còn nhỏ. Sau khi nói hết những điều này, cô chủ động nói với bác sĩ Cố: "Bác cho tôi thuốc giúp tôi kìm hãm cảm xúc này, tôi sẽ cố gắng vượt qua về mặt tâm lý."

 

Cô nói mình phải khỏe lại, vì nếu Lương Thích tỉnh lại mà thấy cô như thế này, sẽ rất buồn.

 

Cái người dịu dàng ấy, luôn thích gánh mọi vấn đề về mình.

 

Vì vậy, Hứa Thanh Trúc phải bảo vệ tốt bản thân, không thể sống bao nhiêu năm như vậy, mà vẫn là cô bé ngày xưa.

 

Khi Hứa Thanh Trúc vừa tỉnh lại, cô dường như đã đứng bên bờ vực thẳm.

 

Dưới vực là một màn sương mù dày đặc, không thấy đáy.

 

Cô cứ thế chao đảo, nghiêng ngả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

 

Không ai xuất hiện để kéo cô lại.

 

Lúc đó, cô đã cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng vẫn không thể.

 

Nhưng khi nghe thấy tên Lương Thích, sương mù dưới vực như bỗng nhiên tan đi.

 

Cô nhìn thấy vực thẳm, nhìn thấy những thứ đen tối.

 

Hứa Thanh Trúc khi ấy tự hỏi nếu rơi xuống thì sẽ thế nào?

 

Có phải là giải thoát không?

 

Ý thức của cô dần tan rã, nhưng khi thấy Lương Thích, cô nghĩ: "Rơi xuống không phải là giải thoát."

 

"Sống tốt mới là."

 

Có người đã xuất hiện bên bờ vực, kéo cô lại.

 

Hứa Thanh Trúc biết, cô vẫn còn những việc chưa làm xong, vẫn còn những người cần cô bảo vệ.

 

Trên thế giới này, có rất nhiều người cần cô.

 

Dưới bóng Lương Thích, có một hàng người đang chăm chú nhìn cô, hy vọng cô sẽ ổn lại.

 

Dù chỉ vì họ, cô cũng phải khỏe lại.

 

Hứa Thanh Trúc nỗ lực vượt qua cảm xúc của mình. Một ưu điểm lớn khi trưởng thành là cảm xúc ổn định hơn rất nhiều so với khi còn nhỏ, dù trong những khoảnh khắc đó, khi hồi tưởng lại những kỷ niệm đau đớn, sau khi ra khỏi môi trường ấy, cô cũng có thể nhanh chóng tiêu hóa cảm xúc đó.

 

Bởi vì đã xây dựng được khả năng chịu đựng.

 

Người lớn đã hiểu rằng: sống sót là điều khó khăn nhất.

 

Khi Hứa Thanh Trúc làm xong các xét nghiệm và không có vấn đề gì, cô đã xuất viện.

 

Ngày xuất viện, cô ngồi trong phòng bệnh của Lương Thích cả buổi chiều. Không có việc gì làm, cô vẽ tranh.

 

Cô có tài vẽ tranh rất tốt, chỉ cần vẽ vài nét đơn giản là có thể phác họa được hình dáng của Lương Thích, bức tranh vẽ Lương Thích với khóe miệng nhếch lên.

 

Dù giờ đây cô ấy đang ngủ, nhưng trong ký ức của cô, cô ấy vẫn là người dịu dàng nhất.

 

Tối đó, cô đến nhà họ Tô ăn cơm, Thịnh Lâm Lang và Hứa Quang Diệu cũng đến.

 

Hứa Thanh Nhã và Tô Mỹ Kỳ trò chuyện rất hợp, còn Thịnh Du cứ mãi muốn chen vào cuộc trò chuyện của họ, cuối cùng bị Hứa Thanh Nhã ghét bỏ, "Em giành chị tôi, tôi không chơi với em đâu."

 

Thịnh Du trợn mắt phản bác: "Rõ ràng là chị giành chị tôi!"

 

Hứa Thanh Nhã chỉ đùa với cô bé, nhưng cô bé lại nghiêm túc.

 

Khi còn nhỏ, cô ấy chắc chắn không phải đối thủ của Hứa Thanh Nhã, vì vậy đã chạy đến kể tội với Hứa Thanh Trúc, cuộn mình trong lòng Hứa Thanh Trúc và nhất quyết không chịu rời đi.

 

Tối hôm đó, Thịnh Du còn giận dỗi đòi ngủ cùng Hứa Thanh Trúc.

 

Và cô bé làm theo cách "quyết định trước rồi mới thông báo", tắm xong liền chạy vào phòng Hứa Thanh Trúc chuẩn bị sẵn, ôm theo con gấu bông chui vào chăn, khi Tô Diệu ôm cô bé, cô bé không chịu rời đi.

 

Cuối cùng Hứa Thanh Trúc nói: "Cứ để cô bé ở lại đi, đúng lúc có bạn."

 

Tô Diệu đành chịu: "Cô bé ngủ không yên, hay đá người."

 

Thịnh Du bị vạch trần, không có lý lẽ nên dũng cảm nói: "Giờ em đã sửa rồi! Nếu không tin thì ngủ với em một đêm sẽ biết!"

 

Hứa Thanh Trúc bị cô bé làm cho bật cười.

 

Trước khi ngủ, Thịnh Du thì thầm hỏi Hứa Thanh Trúc: "Chị, chị có sợ khi bị kẻ xấu bắt không?"

 

Hứa Thanh Trúc đang mải nghĩ ngợi, cô nghĩ về Lương Thích.

 

Rõ ràng không có nhiều đêm cô đã cùng Lương Thích trải qua, nhưng mỗi khi nghĩ về cô ấy, ký ức lại đặc biệt rõ ràng.

 

Cảm giác như chỉ khi cô ấy tồn tại thì mọi thứ mới sáng lên, còn lại tất cả đều u tối.

 

Hứa Thanh Trúc bần thần, tay vuốt nhẹ tóc cô bé, nhẹ nhàng nói: "Có một chút sợ."

 

Cô đang an ủi đứa trẻ.

 

Kết quả, cô bé ôm chặt trong lòng, hùng hồn nói: "Chị đừng sợ! Từ giờ em sẽ bảo vệ chị!"

 

"Được." Hứa Thanh Trúc cười.

 

Thịnh Du, tiểu ma vương nói: "Em sẽ đấm vào đầu bọn xấu, đá vào chân bọn xấu, đánh cho chúng nó kêu la ầm ĩ, để chúng không dám bắt nạt chị và chị Lương nữa."

 

Hứa Thanh Trúc không hiểu sao cô bé năm tuổi lại có thể nói những lời kỳ lạ như vậy, cô chỉ có thể đáp lại: "Được."

 

Một lúc sau, Thịnh Du hỏi nhỏ: "Chị, chị có nhớ chị Lương không?"

 

Hứa Thanh Trúc ngây người, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, giọng nói lạnh lùng nhưng tràn đầy hoài niệm và thương nhớ: "Có, rất nhớ."

 

— Rất nhớ, rất nhớ.

 

Hứa Thanh Trúc sợ rằng cô ấy đã đi về thế giới của mình và sẽ không bao giờ quay lại.

 

Cô càng sợ rằng cô ấy thậm chí chưa bao giờ về đến thế giới ấy.

 

So với việc Lương Thích ở lại bên cạnh cô, cô thà hy vọng Lương Thích còn sống.

 

Dù cô không bao giờ gặp lại Lương Thích trong suốt cuộc đời này.

 

Chỉ cần biết Lương Thích vẫn bình an là đủ rồi.

 

Thịnh Du vỗ lưng cô, với giọng điệu của một người lớn, nói: "Chị Lương sẽ tỉnh lại mà."

 

Thịnh Du nói tiếp: "Công chúa chỉ đang mơ thôi, trong giấc mơ của công chúa chắc chắn rất tuyệt vời."

 

Hứa Thanh Trúc gật đầu: "Có lẽ vậy."

 

"Một ngày nào đó, chị đi hôn đánh thức công chúa đi." Giọng Thịnh Du đã mơ màng, nhưng vẫn nói: "Khi công chúa tỉnh lại, cô ấy sẽ mãi mãi yêu chị."

 

Hứa Thanh Trúc được an ủi bởi giọng điệu đầy màu sắc mộng mơ của cô bé, vuốt nhẹ tóc cô bé và nói đầy lưu luyến: "Đúng vậy, công chúa sẽ mãi mãi yêu chị."

 

— Dù tôi không hôn để đánh thức cô ấy.

 

— Dù công chúa không yêu tôi, tôi cũng sẽ mãi yêu công chúa.

 

— Bởi vì trên thế gian này, giữa dòng người tấp nập, không ai giống như cô ấy.

 

//

 

Mùa xuân của thành phố này rất ấm áp.

 

Không có mưa, nhiệt độ luôn giữ ở mức ổn định.

 

Lương Thích đã quay lại đây gần nửa tháng, tuần trước ở bệnh viện, tuần sau ở nhà.

 

Cô thỉnh thoảng ra ngoài mua rau, ở siêu thị bị các bà dì nhận ra, họ không gọi cô là ngôi sao có tiếng xấu Lương Thích, mà gọi tên vai diễn của cô, ngạc nhiên nói: "Tôi đã xem bộ phim cô đóng."

 

Họ cũng khen: "Ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn trên ti vi."

 

Lương Thích chỉ nhẹ nhàng cười.

 

Cô tưởng tượng về bạo lực của công chúng nhưng không xảy ra, mọi người gặp trong thực tế đều rất hiền hòa.

 

Thậm chí vì cô là ngôi sao, khi cô mua trái cây ở quầy nhỏ, họ còn không lấy tiền.

 

Cô vẫn lén lút trả tiền.

 

Trong tuần này, cô đã thử tìm Tôn Tranh Tranh, nhưng Tôn Tranh Tranh đã chuyển nhà, cô không có liên lạc với cô ấy.

 

Cô từng gửi tất cả hy vọng có thể quay lại vào Tôn Tranh Tranh.

 

Nhưng hiện tại Sơn Tranh Tranh thậm chí còn không thể tìm được cả chị Vương.

 

Lương Thích chỉ có thể miễn cưỡng trở nên bình thản.

 

Chỉ là, theo thời gian, mọi thứ cô trải qua ở đó dần trở nên mờ nhạt, giống như cô thật sự đã có một giấc mơ, trong giấc mơ gặp một cô gái rất tốt.

 

Họ cùng đi làm, cùng ăn sáng, cùng ăn tối, ôm nhau, hôn nhau, cùng ngủ.

 

Từ biệt thự chuyển đến căn nhà nhỏ.

 

Từ hai phòng chuyển sang một phòng.

 

Cuộc sống của cô yên bình không sóng gió, tâm trạng cũng bình thản hơn rất nhiều so với trước.

 

Vì không có kế hoạch quay lại ngành giải trí, cô cũng chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi đây bất cứ lúc nào, cô đã đưa tất cả tiền tiết kiệm của mình cho Tiểu Bạch, để cô ấy mở một tiệm bánh.

 

Cô gọi đó là làm cổ đông.

 

Còn Vương Chiêu Chiêu thì mở luôn một công ty quản lý, hỏi cô có muốn từ phía trước chuyển sang phía sau màn ảnh không, cô lại không có tham vọng sự nghiệp, chỉ đùa rằng: "Mới vừa xong mà cô đã bắt tôi tận dụng hết sức lực còn lại sao? Vương Bà Bì quả là danh bất hư truyền."

 

Vương Chiêu Chiêu liếc cô một cái, "Xảo biện."

 

Lương Thích lại rất thích cuộc sống bình dân này.

 

Bài đăng trên WeChat của cô hôm đó đã gây sự chú ý trong cộng đồng, gần trăm bình luận bên dưới đều hỏi cô có phải đã tỉnh lại chưa.

 

Cũng có người hỏi cô có định quay lại ngành giải trí không.

 

Cô chỉ trả lời một vài người bạn thân thiết.

 

Mỗi ngày ở đây đều giống nhau, thức dậy sớm, đi ngủ muộn, mất ngủ, nhớ Hứa Thanh Trúc.

 

Ngày này qua ngày khác.

 

Thậm chí vì sợ rằng mình sẽ quên mất người đó, thật sự có một ngày nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, cô viết tên Hứa Thanh Trúc lên quyển vở hàng trăm lần.

 

Cô muốn tự nhắc nhở mình.

 

Mưa xuân của thành phố này rơi nhẹ nhàng vào một đêm, mưa rơi lộp độp suốt cả đêm.

 

Sáng hôm sau, khi Lương Thích đi mua rau, cô đi một con đường khác, vì dậy quá sớm, cô muốn ghé qua chợ sáng để mua một con cá tươi về nấu canh.

 

Không khí sau mưa có mùi đất tươi mát, con đường nhựa từ màu sáng chuyển thành màu tối, độ ẩm trong không khí rất cao.

 

Mưa đã ngừng rơi vào buổi sáng, chỉ là nhiệt độ có hơi giảm.

 

Lương Thích ra ngoài mặc một chiếc áo khoác dài, trên con đường này ít cửa hàng mở, nhưng có một tiệm hoa đã mở cửa.

 

Tiệm hoa có lẽ mới khai trương, trên đó còn treo một băng rôn "Mở cửa chào mừng khách", những đóa hoa tươi mịn từ phía kính cũng khiến lòng người vui vẻ, Lương Thích đứng đó suy nghĩ một lúc xem có nên vào mua một bó không.

 

Cô vừa nghĩ xong, cửa tiệm hoa mở ra, chủ tiệm ôm một chậu cây cảnh rất lớn bước ra, người đó sức lực yếu, mang đi mà bước đi chao đảo, Lương Thích lập tức tiến lại giúp một tay.

 

Chậu cây được đặt vững chắc trên đất, người đó đưa tay lau mồ hôi trên trán, mỉm cười dịu dàng nói: "Cảm ơn bạn."

 

Lương Thích nhìn vào mặt cô ấy, ngỡ ngàng gọi: "Tề Kiều?"

 

Cô gái ngạc nhiên, "Bạn làm sao biết tên tôi?"

Bình Luận (0)
Comment