Tham lam, đây thật sự là một từ đáng sợ.
Ban đầu, cô nghĩ mình chẳng có dục vọng gì, không có tình yêu cũng có thể sống tiếp.
Thế mà bây giờ, từng bước từng bước tiến tới, lại muốn có được tình yêu của cô ấy.
Thậm chí, yêu ít hơn một chút cũng không được.
Giọng của Hứa Thanh Trúc rất nhỏ, chỉ như hơi thở, nói liền một mạch, mang theo sự mập mờ và quyến luyến.
Nhưng Lương Thích vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn sâu vừa rồi, ý thức mơ màng, nhất thời chưa thể hoàn hồn, cũng chẳng nghe rõ Hứa Thanh Trúc vừa nói gì.
Đợi khi hỏi lại, Hứa Thanh Trúc đã không nhắc lại nữa, thay vào đó lại khẽ cắn vào dái tai cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh của Hứa Thanh Trúc lướt qua tuyến thể trên cổ Lương Thích, hương trà Bạch Hào Ngân Châm nồng nàn tỏa ra khắp xe. Lương Thích ôm lấy eo cô, khẽ giọng thỏa hiệp:
"Đừng quậy nữa, để tối."
"Chị đã hứa tối không quậy rồi mà." Hứa Thanh Trúc đáp.
Lương Thích: "..."
Mấy ngày nay, dường như cả hai người đều ăn ý phá vỡ những lời hứa đã đặt ra.
Rõ ràng đã quyết không làm nữa, vậy mà hết lần này đến lần khác lại vượt qua giới hạn.
Nhưng quả thật, điều đó mang lại niềm vui.
Lương Thích hỏi cô: "Vậy cậu không đi làm sao?"
"Có thể không đi." Hứa Thanh Trúc khàn giọng đáp.
"Cậu vẫn đang ở bên ngoài." Lương Thích nói, dừng một lát rồi tiếp: "Hứa Thanh Trúc, cậu vẫn chưa qua kỳ phát tình sao?"
Không biết câu nói đó chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào của Hứa Thanh Trúc, cô như bị bật lò xo, lập tức ngồi thẳng dậy trên ghế xe.
Không còn chút dáng vẻ nào của người vừa đắm chìm trong tình yêu.
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên lạnh lẽo, vẻ mờ ảo và ái muội phút chốc tan biến.
Nụ hôn nóng bỏng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của riêng Lương Thích.
"Tôi..." Lương Thích mím môi, hơi lúng túng hỏi: "Tôi nói sai gì sao?"
Hứa Thanh Trúc chỉnh lại bộ đồ có chút xộc xệch của mình, từ dưới ghế xe lấy ra cốc trà sữa, sau đó lấy ống hút trong túi ra, bình tĩnh cắm vào.
"Bụp!"
Âm thanh rất lớn vang lên.
Hứa Thanh Trúc hút một ngụm trà sữa, lớp trân châu bên dưới dính quá, vị cũng không ngon lắm.
"Không." Hứa Thanh Trúc nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ là muốn uống trà sữa thôi."
Người vừa ngồi trên đùi Lương Thích, trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt, dường như không phải là cùng một người.
Nụ hôn vừa rồi nóng bỏng đến mức suýt chút nữa đã khiến Lương Thích tan chảy. Nếu không phải còn chút lý trí, cô chắc chắn đã cùng Hứa Thanh Trúc buông thả ngay trên xe.
Nhưng vì nghĩ đến buổi chiều Hứa Thanh Trúc còn việc phải xử lý, nên cô mới kịp thời dừng lại.
Còn giờ đây, Hứa Thanh Trúc rút lui quá nhanh, cúi đầu uống trà sữa với vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không giống người vừa trải qua những xúc cảm mãnh liệt. Nhưng khi hỏi cô, cô lại khẳng định mình không giận.
Lương Thích không biết phải làm thế nào, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Âm thanh Hứa Thanh Trúc hút trà sữa rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh của xe lại nghe rõ mồn một.
Thậm chí, cả tiếng nhai trân châu, tiếng nuốt xuống cổ họng cũng rõ ràng từng chút.
Đây quả là một kiểu tra tấn.
Một lúc sau, Lương Thích lại khẽ giọng hỏi: "Hứa Thanh Trúc, ở công ty cậu gặp chuyện gì phiền lòng à?"
Vì nghĩ Hứa Thanh Trúc đang giận, nên Lương Thích không dám gọi những cách xưng hô thân mật, ngay cả khi gọi đầy đủ tên cô cũng hết sức cẩn trọng.
Hứa Thanh Trúc lắc đầu: "Không có, mọi thứ đều rất thuận lợi."
Thậm chí còn có kế hoạch thu mua một vài công ty nhỏ.
"Vậy thì..." Lương Thích không thể nghĩ ra điều gì khác khiến cô giận, im lặng hồi lâu cũng không nói thêm được gì.
Hứa Thanh Trúc nhíu mày uống nốt nửa cốc trà sữa không ngon, dùng việc nhai những hạt trân châu dính răng để trấn tĩnh cảm xúc của mình.
Phải mất một lúc lâu cô mới bình ổn được tâm trạng, đủ để nói chuyện bình thường với Lương Thích.
Cô nhìn về phía Lương Thích: "Lương Thích, tại sao chị lại tốt với em như vậy?"
Lương Thích sững sờ, dường như không ngờ cô lại hỏi câu này.
Nhưng gần như không cần suy nghĩ, cô đáp: "Em là vợ chị, chị không tốt với em thì tốt với ai?"
Đó là câu trả lời trong dự đoán.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Hứa Thanh Trúc nắm chặt lấy ly trà sữa. Chiếc ly nhựa PVC trong tay cô như sắp bị bóp méo, phát ra tiếng động nhẹ, kèm theo âm thanh chất lỏng trong trà sữa lắc lư va vào thành ly.
"Vậy nếu vợ chị là người khác thì sao? Chị cũng sẽ tốt với cô ấy như vậy à?" Hứa Thanh Trúc hỏi với giọng thản nhiên.
Lương Thích ngẩn người.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này.
Việc yêu Hứa Thanh Trúc dường như là một điều hiển nhiên, một lẽ tự nhiên.
Từ trước đến nay, nhìn bề ngoài dường như là cô chủ động tiếp cận Hứa Thanh Trúc, nhưng thực tế, chính Hứa Thanh Trúc đã không ngừng bao dung cô.
Hứa Thanh Trúc rất thông minh, thông minh đến mức có thể đoán trước mọi chuyện, đoán được rằng cô có một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ hỏi gì cả.
Kể cả việc cô quay lại.
Tất cả sự tò mò của Hứa Thanh Trúc đều có thể kết thúc trong sự im lặng của cô ấy.
Giống như vừa rồi, rõ ràng là cô ấy chủ động trước, là người bị cảm xúc chi phối trước, nhưng cuối cùng cũng là người đầu tiên rút lui.
Cô ấy khiến Lương Thích không thể đoán được.
Một lúc sau, Lương Thích nói: "Câu hỏi đó không tồn tại."
"Em là vợ chị, chị đối xử tốt với em." Lương Thích nói tiếp: "Sẽ không có ai khác trở thành vợ chị, nên... chỉ có em mà thôi."
Trong lúc này, sự vụng về trong cách diễn đạt của Lương Thích thật khiến người ta ngạc nhiên. Cô không biết phải sắp xếp ngôn từ thế nào để Hứa Thanh Trúc hiểu được cảm xúc của mình, cũng không biết làm thế nào để giải thích ý tứ của mình.
"Nhưng nếu có thì sao?" Hứa Thanh Trúc hỏi tiếp, "Nếu chị gặp một người khác, chị cũng sẽ như bây giờ sao?"
Ánh mắt của Hứa Thanh Trúc nhìn thẳng vào cô, nhìn đến mức mặt Lương Thích đỏ bừng.
Cảm giác giống như đang trả lời một câu hỏi của thầy cô giáo trong giờ học mà lại không biết đáp án, thật lúng túng.
Hồi lâu sau, Hứa Thanh Trúc thở dài, "Thôi bỏ đi."
Cô cúi đầu uống một ngụm trà sữa, ngay lúc Lương Thích nói: "Câu hỏi này không có giả thuyết nào cả..."
Hứa Thanh Trúc nghiêng người hôn cô, trà sữa trong miệng cô hoàn toàn truyền sang miệng Lương Thích, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng hai người.
Chặn hết mọi câu trả lời không hợp thời của Lương Thích.
Lần này nụ hôn của Hứa Thanh Trúc còn điên cuồng hơn trước.
Dường như cô dùng toàn bộ sức lực của mình, tiếng thở gấp còn lớn hơn nhiều so với trước đó, mấy lần suýt nữa không thở nổi.
Lưng của Lương Thích dựa sát vào ghế sau của xe, đôi chân của Hứa Thanh Trúc trực tiếp vòng qua eo cô.
Tất cả hơi thở, mọi dư vị ngọt ngào trên môi đều bị đối phương nuốt trọn.
Chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng đã khiến Hứa Thanh Trúc rơi nước mắt sinh lý, những giọt nước mắt lấp lánh trên hàng mi, trông thật tội nghiệp như muốn người khác tiếp tục trêu chọc mình.
Cũng chính trong hôm nay, Lương Thích mới hiểu được cảm giác "đầu lưỡi có thể thắt nút anh đào", và đã mở khóa được cách thức đúng đắn.
Lưỡi của Hứa Thanh Trúc quá linh hoạt. Giống như một con cá đang bơi lội trong nước.
Tất cả lý trí của Lương Thích trong khoảnh khắc đó sụp đổ, chỉ muốn cùng cô ấy điên cuồng.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn này.
Chỉ là áo len của Hứa Thanh Trúc bị đẩy lên một chút, lộ ra cái bụng xinh đẹp.
Hứa Thanh Trúc gầy, nhưng cô không thích tập thể dục, vì vậy bụng không có mỡ thừa, nhưng cũng không có đường cong bụng.
Vài ngày trước, hai người còn thảo luận về vấn đề này trên giường, lúc đó Hứa Thanh Trúc kiên quyết nói: "Có người nói chỉ cần đủ gầy thì sẽ có đường cong bụng, nên đợi em gầy thêm chút nữa sẽ có."
Lương Thích lại nói: "Có đường cong bụng hay không phụ thuộc vào tỷ lệ mỡ cơ thể, nên phải tập thể dục."
Hứa Thanh Trúc bịt tai lại, "Em không nghe."
Lúc đó cũng thật trẻ con.
Cái móc cài của áo lót chỉ cần ấn nhẹ là có thể mở ra hết.
Lương Thích cũng không phải là người quá ngốc nghếch, trong lúc hôn cũng có chút đùa giỡn đơn giản.
Nhưng những trò đùa đó trong nụ hôn nóng bỏng đến mức gần như thiêu đốt của Hứa Thanh Trúc lại trở nên rất ngây thơ.
Hứa Thanh Trúc chỉ dừng lại nụ hôn khi gần như không thể thở được, nước mắt cô rơi xuống má Lương Thích.
Cảm giác nóng bừng.
Hứa Thanh Trúc thở hổn hển, điều chỉnh nhịp thở.
Khi cô điều chỉnh xong mới khẽ nói: "Em đã hết thời kỳ động dục rồi."
Lương Thích theo phản xạ nắm nhẹ tay cô, nhưng lại khiến Hứa Thanh Trúc kêu lên vì đau, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.
Lương Thích mới rút tay ra, đồng thời kéo áo len của cô xuống.
"Ừ." Lương Thích nói.
Đuôi mắt Hứa Thanh Trúc đỏ lên, nhưng ánh mắt lại rất sáng rõ, "Omega không chỉ có thời kỳ động dục mới gần gũi với người khác."
Lương Thích nhìn thẳng vào mắt cô, bốn ánh mắt chạm nhau.
Hứa Thanh Trúc kéo cổ áo của cô, rồi hôn nhẹ lên khóe môi cô.
"Em thích chị nên mới gần gũi." Hứa Thanh Trúc nói: "Không phải vì chị là vợ em."
"Thực ra em rất đau." Hứa Thanh Trúc nói, giọng có chút nghẹn ngào, "Trên thì đau, dưới cũng đau, nhưng em muốn làm... vì là với chị, không phải vì thích làm."
Cô đưa tay lau đi son môi bị lem ở khóe miệng Lương Thích.
Nói xong, nhìn thấy ánh mắt có chút ngẩn ngơ của Lương Thích, trong lòng cô như bị chèn ép bởi một tảng đá lớn.
Không thể nói thêm gì nữa.
"Thôi bỏ đi." Hứa Thanh Trúc trèo xuống khỏi người cô, cầm lấy áo khoác bên cạnh, đẩy cửa xe bước xuống.
Nhưng khi cô định rời đi, Lương Thích đã túm lấy cánh tay cô, kéo lại, và cửa xe lại một lần nữa đóng sầm lại.
Lần này, Hứa Thanh Trúc bị kéo thẳng vào lòng Lương Thích.
Thậm chí, vì mất trọng tâm, cô ngã nhào lên người Lương Thích, đè cô đau đến mức bật ra một tiếng rên khẽ.
Lương Thích khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn cúi đầu nhìn Hứa Thanh Trúc.
Đôi mắt nâu nhạt ấy tựa như viên bi thủy tinh, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Trong đôi mắt của Hứa Thanh Trúc ánh lên làn sương mờ nhạt.
"Làm gì vậy?" Hứa Thanh Trúc nói, "Tôi còn phải đi làm."
"Đợi đã." Lương Thích giữ chặt lấy cổ tay cô không buông, "Để tôi nghĩ một chút."
"Vậy thì nghĩ đi." Hứa Thanh Trúc cố gắng giằng ra, "Tối nói tiếp được không?"
"Không được, phải nói bây giờ." Lương Thích nhìn chằm chằm vào cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bọng mắt dưới của cô, "Nếu không nói rõ ràng, em lại khóc."
Nghe vậy, Hứa Thanh Trúc sững lại, ngoảnh mặt đi đầy bướng bỉnh, "Tôi không khóc đâu."
"Đồ hay làm nũng." Lương Thích cười bất đắc dĩ, "Tôi hiểu em mà."
"Đừng tưởng chị hiểu tôi." Hứa Thanh Trúc nói, "Chị đến vai trò người đứng ngoài còn chưa làm rõ, sao trong phút chốc có thể nghĩ thấu những gì tôi nói được."
Lương Thích mím môi, "Ý em là gì?"
"Lương Vãn Vãn thích Trần Miên, chị có nhận ra không?" Hứa Thanh Trúc hỏi.
"..." Lương Thích im lặng.
"Không." Sau một lúc, Lương Thích đáp, "Trần Miên là thần tượng của Vãn Vãn mà, cô ấy thích Trần Miên là chuyện bình thường chứ?"
"Không phải kiểu thích đó." Hứa Thanh Trúc nói, "Là kiểu thích khác cơ."
"..." Lương Thích lại im lặng.
"Thích chẳng phải chỉ có một kiểu thôi sao?" Lương Thích phản hỏi.
"..." Hứa Thanh Trúc cũng á khẩu.
"Cho nên tôi mới bảo không thể nói rõ với chị được." Hứa Thanh Trúc nói, "Chị không cần hiểu đâu, tôi sẽ tự điều chỉnh."
Nửa câu sau của Hứa Thanh Trúc mang theo sự uất ức khó diễn tả thành lời, nhưng đây đã là cảm xúc mà cô cố hết sức để kiềm chế lại.
Dù vậy, vẫn có chút khó mà kiểm soát được.
Nếu tình yêu có thể kiểm soát được, thì sao trên thế giới này lại có nhiều người si tình và đau khổ đến vậy?
Cảm xúc bản thân vốn đã rất phức tạp.
Phức tạp đến nỗi Hứa Thanh Trúc đã phải dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu, nhưng chỉ học được những điều hời hợt.
Cũng có một thời gian dài cô chìm trong đau khổ, nhưng tất cả đều âm thầm nuốt chửng một mình.
Cô tự nhủ với bản thân, không sao đâu, thích một người không cần thiết phải bắt người ấy cũng thích mình.
— Thích một người chẳng phải là bất chấp tất cả để đối xử tốt với cô ấy sao? Cần gì phải đợi đáp lại?
— Lương Thích đã rất bận và mệt mỏi rồi, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này làm phiền cô ấy nữa.
— Cứ mãi hỏi có yêu không cũng quá sáo rỗng, quá giả tạo, mà Lương Thích cũng không thích kiểu quá giả tạo như vậy đâu.
Cô đã tự an ủi mình vô số lần bằng những lời này, nhưng thực ra cô thật sự quá tham lam.
Cô đã nghĩ rằng mình có thể làm như lời hứa với Lương Thích khi đứng bên bờ biển — chị có thể hôn em, không cần phải chịu trách nhiệm.
Hứa Thanh Trúc trước đây luôn nghĩ rằng tình cảm là chuyện của riêng mình, chỉ cần mình thích cô ấy, không cần cô ấy đáp lại, mình sẽ tự chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.
Dù cô ấy có thích mình hay không, điều đó cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của mình.
Dù cô ấy không thích mình, dù cô ấy có rất nhiều lo lắng, nhưng chỉ cần cô ấy động lòng trong khoảnh khắc này, mình có thể để cô ấy tận hưởng niềm vui mà không cần lo nghĩ gì.
Vì sao?
Vì — em yêu chị.
Nhưng Lương Thích quá tuyệt vời.
Tuyệt vời đến mức Hứa Thanh Trúc muốn chiếm hữu cô ấy, muốn chỉ cô ấy cười với mình, muốn chỉ cô ấy dành nụ cười âu yếm ấy cho mình, muốn chỉ cô ấy cảm nhận những cảm xúc mãnh liệt với mình.
Hứa Thanh Trúc muốn trở thành người duy nhất trong thế giới của cô ấy, muốn là người đặc biệt nhất bên cạnh cô ấy.
Chứ không phải chỉ vì mình là vợ của cô ấy mà cô ấy mới đối xử dịu dàng và tốt với mình.
Lương Thích đối với mọi người đều tốt như vậy.
Hứa Thanh Trúc không đặc biệt.
Ngay lúc này, Hứa Thanh Trúc chỉ muốn có một câu trả lời, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm khó xử của Lương Thích, cô cảm thấy câu trả lời đó cũng không còn quan trọng nữa.
Dù sao thì chỉ cần Lương Thích còn ở bên mình là được.
Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lương Thích.
Hứa Thanh Trúc tự thuyết phục bản thân rằng cô có thể tự mình đối mặt và xử lý chuyện này.
Cô muốn dành thật nhiều thật nhiều tình yêu cho Lương Thích, muốn bù đắp tất cả những tình yêu mà cô chưa nhận được.
Nhưng vô tình, cô đã tạo ra một vấn đề khó giải cho Lương Thích.
Hứa Thanh Trúc trong lòng đau nhói từng cơn, cô cúi đầu, "Thật sự không sao đâu, chị đừng nghĩ nhiều, lúc nãy..."
Cô dừng lại một chút, giả vờ không quan tâm để an ủi Lương Thích: "Chỉ là đùa thôi mà."
Lương Thích ngạc nhiên, "Ý em là gì?"
"Ý là..." Hứa Thanh Trúc vừa nói xong liền hôn cô một cái, "Đùa một chút, cho không khí vui lên."
Lời nói này quá vô lý.
Chưa cần nói Lương Thích, ngay cả Hứa Thanh Trúc cũng không tin nổi vào những lời mình vừa nói.
Nhưng tâm trạng của Hứa Thanh Trúc thực sự rất tồi tệ.
Những ngày qua, cô không thể không nghĩ đến những chuyện này, rơi vào một vòng suy nghĩ luẩn quẩn.
Thậm chí trong lúc cực đoan, cô còn nghĩ, sao không ly hôn đi cho xong.
Cô kết hôn lúc đầu là với người đó, chứ không phải với Lương Thích bây giờ.
Nhưng nếu ly hôn, liệu có thể tái hôn không?
Lương Thích bây giờ còn có thể ở lại bên cô không?
Đây gần như là câu hỏi cô không dám nghĩ tới, vì chính chuyện này cô từng âm thầm rơi lệ ngay tại văn phòng.
Dù cô đã tự phân loại những cảm xúc này là: tâm lý nhạy cảm sau khi hết chu kỳ động tình.
Cô cũng đã tìm kiếm thông tin trên mạng, bảo rằng sau khi Omega bị Alpha đánh dấu, sẽ có cảm giác bất an, lo lắng Alpha có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Dù sao thì trong mối quan hệ giữa Alpha và Omega, Omega là người bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Cả về thể chất lẫn tâm lý, Omega thường có xu hướng phụ thuộc nhiều hơn vào Alpha, theo thông tin tố.
Nhưng Hứa Thanh Trúc cảm thấy, dù không có thông tin tố, cô vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Thông tin tố chỉ là sự hỗ trợ từ yếu tố bên ngoài, còn cô thật sự phụ thuộc vào Lương Thích từ trong tâm lý.
Sự phụ thuộc này không phải là cần Lương Thích làm gì giúp mình, mà là sợ cô ấy sẽ bỏ đi.
Giống như lần trước, cô ấy hôn mê không tỉnh lại.
Dù bây giờ cô đã tỉnh lại, cũng đã hứa sẽ không biến mất như lần trước.
Nhưng liệu lời hứa đó có thật không?
Cô ấy đã biến mất lần trước mà ngay cả bản thân cũng không lường trước được.
Với những chuyện Lương Thích còn không biết, liệu lời hứa đó có đáng tin cậy hay không?
Lương Thích quá điềm tĩnh, mặc dù bình thường cô bị cô trêu đùa một chút cũng sẽ đỏ mặt, nhưng khi nhìn thấy một đôi tình nhân làm những chuyện xấu hổ bên đường, cô cũng đỏ mặt.
Đó chỉ là đặc điểm của cô thôi.
Điều đó không thể coi là bằng chứng cho việc cô ấy yêu mình.
Hứa Thanh Trúc đôi khi cảm thấy mình quá thông minh, quá thích quan sát và tìm tòi những chi tiết.
Cô có thể phán đoán rõ ràng rất nhiều chuyện, giống như cô biết Lương Thích sẽ cần phải nhận được điều gì đó từ cô.
Khi càng quen với Lương Thích, cô càng nhận ra rằng cô ấy không phải là người có sở thích rộng rãi và thanh nhã.
Dù cô ấy là một người bình thường, Hứa Thanh Trúc vẫn thích.
Nhưng cô ấy sẽ dẫn Hứa Thanh Trúc đi nghe hòa nhạc.
Nhạc sĩ piano đó dù nổi tiếng trên thế giới, nhưng tiếng tăm lại không tốt lắm, Hứa Thanh Trúc thật ra không thích anh ta đến thế, nhưng khi Lương Thích hỏi, cô liền nói thích.
Còn lần đi làm gốm đó.
Lương Thích làm rất nghiêm túc, nhưng Hứa Thanh Trúc lại không mấy hứng thú, chỉ làm như hoàn thành một nhiệm vụ.
Rồi lần đi chơi phòng thoát hiểm.
Hứa Thanh Trúc thật sự hoảng sợ, cô muốn thẳng thắn nói với Lương Thích: "Nếu em có nhiệm vụ gì cần làm, em cứ nói, em sẽ giúp chị hoàn thành."
Nhưng cô không dám, sợ Lương Thích sẽ cảm thấy e ngại, sợ hãi.
Vì vậy cô chỉ có thể nhẹ nhàng thử thăm dò, trong những lần thử thăm dò đó, tìm ra câu trả lời mình muốn.
Mọi thứ mà Lương Thích đưa ra, Hứa Thanh Trúc đều không từ chối.
Tất cả cũng xuất phát từ điều này.
Hứa Thanh Trúc cảm thấy mình có thể tự lừa dối cả đời, chỉ cần Lương Thích vẫn là Lương Thích như bây giờ.
Là chị của cô.
Cô có thể làm được.
Nhưng gần đây cảm xúc của cô càng lúc càng mất kiểm soát, cô thường xuyên nghĩ vẩn vơ về nhiều vấn đề, nghĩ đến mức mất ngủ, nghĩ đến việc rơi lệ, cuối cùng vào giữa đêm lại gợi lên tình cảm của Lương Thích, làm những chuyện đó với cô để làm dịu cảm xúc của mình.
Có lẽ là sau khi trải qua kỳ động tình, cô ngày càng trở nên bất an và lo sợ.
Thậm chí có một ngày cô mơ thấy ác mộng, thức dậy mà cảm thấy bên cạnh trống không, cô sợ hãi đến mức run rẩy, vội vàng đứng dậy đi tìm, kết quả chân vừa khuỵu xuống liền quỳ xuống đất.
Hôm đó chỉ là Lương Thích dậy đi vệ sinh.
Khi Lương Thích quay lại, thấy cô quỳ trên đất cũng sợ hết hồn, lập tức tiến lại ôm lấy cô, hỏi cô sao rồi.
Hứa Thanh Trúc lúc đó mới nhận ra hành động của mình thật là ngớ ngẩn, cũng không dám nói là sợ Lương Thích biến mất, sợ cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi vì mình đã hôn mê quá lâu.
Vì vậy, Hứa Thanh Trúc nói dối: "Ngủ lâu quá, chân bị tê."
Lương Thích còn cười cô: "Thật sự là sống lâu mới thấy."
Ngày hôm đó, họ lại làm những chuyện rất ngớ ngẩn.
Từ nửa đêm đến sáng, Hứa Thanh Trúc đã khóc đến khản cả giọng.
Những cảm xúc mà cô không dám thể hiện trước Lương Thích, tất cả đều được xả ra qua những chuyện tình dục.
Hứa Thanh Trúc lúc này cũng không dám ở lại trong không gian này nữa, cô sợ mình sẽ khóc ra.
Cô mạnh mẽ gỡ tay Lương Thích ra, "Mình thật sự còn có việc, phải đi trước."
Lương Thích lại nắm lấy cô, ôm cô vào trong vòng tay.
Một lúc sau, Lương Thích nói: "Hứa Thanh Trúc, sẽ không có ai khác đâu."
Giọng của Lương Thích có chút mơ hồ, trong tình huống và không gian này, có phần khó nói ra.
Nhưng cô ấy vẫn kiên định nói: "Chỉ có em thôi."
— Em là duy nhất, và là đặc biệt.
—//—
Editor: chương này khá đặc biệt vì tác giả dành phần lớn để miêu tả cảm xúc của Thanh Trúc, thậm chí đặt cả tên riêng cho chương này.