Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 165

Đêm khuya, Lương Thích bị điện thoại của Triệu Tự Ninh làm thức giấc.

 

Lương Thích liếc nhìn Hứa Thanh Trúc bên cạnh, chỉ khẽ cau mày, bị tiếng chuông điện thoại làm mất giấc ngủ.

 

Cô vội tắt tiếng điện thoại, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Hứa Thanh Trúc, rồi rón rén xuống giường để nghe máy.

 

Điện thoại vừa kết nối, chỉ nghe thấy tiếng gió rít.

 

Lương Thích hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

 

Một lúc lâu sau, Triệu Tự Ninh mới nói: "Cậu nhìn xuống từ trên lầu đi."

 

Lương Thích lập tức đi đến bên cửa sổ, cúi xuống nhìn, trên cầu Vũ Giang có một bóng dáng trắng, thực ra chỉ là một đốm trắng nhỏ.

 

Từ tầng mười nhìn xuống, gần như chỉ thấy một điểm sáng.

 

Nhưng không hiểu sao, Lương Thích lại nghĩ đó là Triệu Tự Ninh.

 

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô vội khoác đại một chiếc áo và lao ra ngoài: "Cậu đang làm gì thế?"

 

Triệu Tự Ninh ở đầu dây bên kia không trả lời.

 

Tiếng xe cộ và tiếng gió cứ xộc vào tai Lương Thích.

 

Triệu Tự Ninh nói: "Cậu đừng ra đây."

 

Lương Thích nhíu mày: "Cậu uống say rồi à?"

 

Vừa nói, cô vừa bước vào thang máy.

 

"Cũng bình thường thôi." Triệu Tự Ninh đáp.

 

Lương Thích mím môi, rất muốn nói rằng nghe giọng không giống kiểu "bình thường" chút nào.

 

Dù Triệu Tự Ninh bảo cô đừng xuống, nhưng Lương Thích vẫn giữ tinh thần nhân đạo mà đi xuống.

 

Cuối cùng, cô nhìn thấy Triệu Tự Ninh ngồi bệt dưới đất ở bên cầu Vũ Giang.

 

Thật không may, đêm nay lại còn có tuyết rơi.

 

Những bông tuyết bay tán loạn, nhanh chóng phủ một lớp trắng lên mặt đất.

 

Triệu Tự Ninh cũng không tránh khỏi, mái tóc cô bị tuyết nhuộm thành màu nhạt, trông như một cái xác.

 

Khi nhìn thấy, Lương Thích giật mình, lập tức chạy đến đỡ cô dậy, cả người toàn mùi rượu.

 

Dù gió rất lớn, nhưng vẫn không che được mùi rượu và thuốc lá từ cơ thể cô.

 

Chiếc kính cô đeo khi ra ngoài không biết đã bị vứt ở đâu, Triệu Tự Ninh như một vũng bùn, nằm dài trên đất, không có chút ý chí sinh tồn nào.

 

"Dậy đi." Lương Thích nói.

 

Triệu Tự Ninh không phản ứng, chỉ lăn qua một bên, chiếc áo trắng đã dính đầy bẩn.

 

Đây là lần đầu tiên Lương Thích thấy Triệu Tự Ninh suy sụp và thảm hại đến vậy.

 

"Triệu Tự Ninh." Lương Thích ngồi xuống, đẩy cô một cái, "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

 

Triệu Tự Ninh hít mũi, ngồi dậy dựa vào cột cầu, bỗng lẩm bẩm: "A Hồi?"

 

Giọng nói dịu dàng và đầy lưu luyến.

 

Chỉ là gọi nhầm người, nhưng lại khiến Lương Thích nổi cả da gà.

 

Lương Thích lại đẩy cô một cái, Triệu Tự Ninh say rượu, ngồi không vững, bị đẩy liền ngã, Lương Thích đành phải đưa tay đỡ cô ngồi lại.

 

Đẩy rồi đỡ, cứ như đang chơi trò búp bê không ngã.

 

Lương Thích bất lực: "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

 

Triệu Tự Ninh có lẽ vì lạnh, co chân lại, hai tay ôm gối, đầu tựa lên đầu gối, tóc xõa xuống.

 

Nếu để đám y tá thích buôn chuyện ở bệnh viện nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.

 

"Tôi không có nhà." Triệu Tự Ninh nói: "Tôi làm gì có nhà?"

 

Giọng cô nói mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.

 

Lương Thích kéo cô dậy: "Tôi đưa cậu về nhà tôi."

 

"Tôi muốn nhà của tôi." Triệu Tự Ninh nói.

 

Triệu Tự Ninh lúc say đặc biệt bướng bỉnh, không chịu nghe lời.

 

Lương Thích chỉ mặc đồ ngủ, khoác đại một chiếc áo không đủ ấm.

 

Lúc này, cô đang run cầm cập, mà Triệu Tự Ninh lại còn đang làm loạn.

 

Nói cô làm loạn thì cũng không hẳn, cô chỉ đơn thuần chìm đắm trong thế giới của mình, như một kẻ ngốc, một kẻ điên đang mơ mộng.

 

Cô không yêu cầu Lương Thích làm bất cứ điều gì.

 

Chỉ là rất lâu sau, cô dường như tỉnh táo lại, hỏi: "Lương Thích, tôi có thể giành lại Thẩm Hồi không?"

 

Lương Thích sững sờ.

 

Còn chưa kịp trả lời, phía sau đã vang lên tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất, cộp cộp cộp.

 

Hòa cùng tiếng xe cộ, âm thanh ấy khiến khung cảnh trở nên rùng rợn.

 

Lương Thích quay đầu lại, phát hiện đó là Thẩm Hồi.

 

Đôi mắt Thẩm Hồi đỏ hoe, trông như vừa khóc một trận.

 

Lướt qua cô, Thẩm Hồi khẽ gật đầu chào rồi đi thẳng về phía Triệu Tự Ninh.

 

Thẩm Hồi không nói gì, chỉ từ từ ngồi xuống trước mặt Triệu Tự Ninh, "Đi thôi."

 

Ngắn gọn mà dứt khoát.

 

"A Hồi?" Triệu Tự Ninh khẽ gọi tên, giọng như thì thầm của tình nhân.

 

Thẩm Hồi bấm một cái vào cổ cô, đau đến mức Triệu Tự Ninh nhăn mặt: "Cậu lại đánh tôi."

 

Lời cô nói như đang trách móc, như thể mối quan hệ giữa họ rất tốt.

 

Nhưng gương mặt Thẩm Hồi vẫn lạnh lùng: "Cậu đứng lên."

 

Triệu Tự Ninh lắc đầu: "Tôi không đứng dậy được."

 

Thẩm Hồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô: "Vậy cậu đang làm gì thế? Đến cửa hàng nói những lời đó, làm những chuyện đó, cậu muốn làm gì?"

 

Triệu Tự Ninh ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống má, làm tan chảy những bông tuyết trên mặt, nước từ má cô chảy dài xuống, thì thầm gọi: "A Hồi."

 

"Đừng gọi tôi." Thẩm Hồi nghẹn ngào nói: "Triệu Tự Ninh, tôi hỏi cậu, cậu muốn làm gì? Trả lời tôi đi."

 

Gió rít qua, cuốn theo tuyết bay khắp nơi.

 

Đèn đường trên cầu Vũ Giang vàng vọt, ánh sáng nhuộm lên tuyết một màu vàng nhạt, rồi chậm rãi rơi xuống nhân gian.

 

Rất lâu sau, Triệu Tự Ninh mới hé môi, nói chuyện dường như vô cùng khó khăn.

 

Thẩm Hồi nhìn chằm chằm vào cô: "Cô nói không?"

 

Thấy Triệu Tự Ninh vẫn không phản ứng, Thẩm Hồi liền quay người rời đi.

 

Nhưng Triệu Tự Ninh lập tức kéo lấy vạt áo cô: "Tôi muốn ở bên cô."

 

Giọng nói của Triệu Tự Ninh rất nhỏ, sau khi nói xong lại lặp lại một lần nữa: "Tôi muốn ở bên cô."

 

Thẩm Hồi cười lạnh: "Không phải cô bảo muốn chúc phúc tôi sao? Đây là cách cô chúc phúc?"

 

Triệu Tự Ninh chỉ lắc đầu, nắm lấy vạt áo cô, trông vô cùng thảm hại và đáng thương: "Xin lỗi, tôi không làm được."

 

Thẩm Hồi chỉ nghiêng đầu liếc cô một cái, sau đó quay mặt đi, nhìn về nơi xa xăm lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: "Muộn rồi."

 

Triệu Tự Ninh hỏi: "Tại sao?"

 

Thẩm Hồi không giải thích, mạnh mẽ gạt tay cô ra, lạnh lùng nói: "Cô về đi, sau này đừng đến nữa, hôn lễ của tôi cô cũng không cần đến dự."

 

Tay Triệu Tự Ninh trống rỗng, cứ thế rơi vào khoảng không, vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy vạt áo, ngơ ngác giữa không trung.

 

Khi Thẩm Hồi sắp lên xe, Triệu Tự Ninh đột nhiên hét lên, giọng khản đặc như xé toạc không khí: "Cô không phải muốn giày vò tôi sao? Phải giày vò tôi mãi mãi chứ, sao lại đi kết hôn với người khác? Như vậy tôi sẽ rất nhanh quên cô mất, cô phải khiến tôi luôn luôn nhớ cô... cô..."

 

Nói đến đây, Thẩm Hồi bỗng nhiên quay lại.

 

Đôi mắt nâu nhạt lạnh lẽo của cô quét qua, trong mắt còn vương lệ, thoạt nhìn như vô cùng dịu dàng.

 

"Bây giờ..." Thẩm Hồi nói: "Tôi tha cho cô."

 

Chiếc xe của Thẩm Hồi rời khỏi cây cầu.

 

Triệu Tự Ninh nhìn chằm chằm bóng xe khuất dần, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng gương mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.

 

Lương Thích đứng bên cạnh nhìn mà lòng thắt lại.

 

Thật không ngờ giữa đêm khuya ra ngoài lại được xem một vở kịch ngược tâm khắc cốt ghi tâm.

 

Cô bước tới kéo Triệu Tự Ninh: "Được rồi, đi thôi, ngủ một giấc là ổn thôi."

 

Triệu Tự Ninh không chút biểu cảm.

 

Lương Thích không thể thuyết phục được cô, đành đứng đó như bị phạt đứng, lặng lẽ ở bên cạnh cô.

 

Đã có rất nhiều người đi qua nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, không biết còn tưởng rằng Lương Thích đã làm gì cô.

 

Lương Thích hận không thể khắc vài chữ lớn lên mặt mình — Cô ấy như thế này không liên quan gì đến tôi.

 

Không biết đã đợi bao lâu, Triệu Tự Ninh đột nhiên tự đứng lên, sau đó phủi tuyết trên người, cũng phủi bụi bẩn trên áo, kéo chặt áo khoác, rồi đi về phía khu chung cư.

 

Lương Thích đi bên cạnh cô, chỉ có thể an ủi một cách vô dụng: "Về uống một cốc nước ấm, từ từ nghĩ thoáng ra."

 

Triệu Tự Ninh hít mũi: "Không nghĩ thoáng ra."

 

Lương Thích: "..."

 

Nghe cứ như đang cãi nhau vậy.

 

Nhưng Triệu Tự Ninh lại rất nghiêm túc bổ sung: "Người đó thật tệ, không xứng với Thẩm Hồi."

 

Lương Thích: "?"

 

"Hả? Ánh mắt của bác sĩ Thẩm không thể kém như vậy chứ?" Lương Thích nói: "Cô có chắc là cô hiểu rõ không?"

 

Triệu Tự Ninh lắc đầu: "Không, người đó học cùng lớp với tôi, hồi đó... vì chuyện học bổng mà động vào dữ liệu thí nghiệm của tôi."

 

Lương Thích: "..."

 

"Sao bác sĩ Thẩm lại thích một người cùng lớp với cô vậy." Lương Thích hỏi.

 

Triệu Tự Ninh: "... Họ cùng làm việc trong một bệnh viện, cái thứ đó nhìn qua thì giống người đàng hoàng, nhưng thực chất chỉ là kẻ lừa đảo."

 

Lương Thích cũng không biết bằng cách nào mà mình có thể đấu tranh với cơn buồn ngủ để nói chuyện với một kẻ say, nhưng Triệu Tự Ninh vẫn cố gắng tỏ ra như không hề say. Nếu không phải khi bước vào thang máy cô suýt vấp ngã vì ngưỡng cửa thấp, thì Lương Thích thật sự sẽ nghĩ rằng cô không say chút nào.

 

Lương Thích định đưa cô về nhà mình, nhưng Triệu Tự Ninh nhất quyết muốn về tầng áp mái.

 

Sau khi về đến tầng áp mái, cô cởi giày, đi chân trần trên sàn nhà, không bật đèn nhưng vẫn chính xác đi thẳng tới giường.

 

Khi nằm sấp xuống giường, cô bỗng nhiên nói: "Tôi quả thật là một kẻ tồi tệ, trước đây tôi không tốt với Thẩm Hồi."

 

Lương Thích đứng ở cửa phòng, kéo rèm cửa lại.

 

Triệu Tự Ninh vẫn rất nghiêm túc tự phân tích bản thân: "Tôi tự cao, ít nói, tính khí không tốt, nhưng tôi luôn nghe lời cô ấy mà."

 

"Tôi có thể dùng cả quãng đời còn lại để chuộc lỗi." Triệu Tự Ninh nói, "Còn cái người kia thì khác. Ai biết cô ta đến với Thẩm Hồi vì điều gì chứ? Là vì tiền của Thẩm Hồi, hay vì con người cô ấy? Cô ta có để ý chuyện trước đây Thẩm Hồi từng yêu tôi không? Có để ý việc Thẩm Hồi từng bị tôi tạm thời đánh dấu không? Có để ý việc Thẩm Hồi từng sảy thai không? Cô ta liệu có phản bội Thẩm Hồi không?"

 

Lương Thích vừa rót nước nóng cho cô, vừa nghe cô lẩm bẩm.

 

Tưởng rằng ra khỏi phòng sẽ không nghe thấy nữa, nào ngờ Triệu Tự Ninh đi theo nói tiếp.

 

Đây có lẽ là lần Triệu Tự Ninh nói nhiều nhất kể từ khi Lương Thích quen cô.

 

"Tôi không dám chắc điều gì, nhưng tôi biết tính cách của cô ta không tốt. Cô ta từng ngược đãi động vật nhỏ. Trước đây dưới khu giảng đường của chúng tôi có một con mèo hoang, cô ta đã dùng một khúc xúc xích dụ nó đi, sau đó giải phẫu nó bằng dao mổ."

 

"Khi đó tôi đã nghĩ cô ta chắc chắn sẽ rất giỏi trong việc phẫu thuật, bởi vì khi cầm dao mổ tay cô ta không hề run. Chúng tôi mới là sinh viên năm nhất thôi đấy! Cô ta chắc chắn là một kẻ biến thái."

 

"Đúng rồi, cô ta còn hay xả rác bừa bãi. Một lần tôi nhìn thấy cô ta nhổ kẹo cao su ngay trước cửa thư viện."

 

"Cô ta cũng chỉ có khuôn mặt là tạm được, ngoài ra mọi thứ đều tệ hại. Tính cách của Thẩm Hồi lại nóng nảy như vậy, chắc chắn sẽ cãi nhau với cô ta."

 

"Nếu mà cãi nhau, Thẩm Hồi sẽ khóc. Cô ấy khóc..."

 

Triệu Tự Ninh nói đến đây thì nghẹn ngào, sau đó tiếp tục: "Tôi đau lòng lắm."

 

"Cô đừng thấy Thẩm Hồi dịu dàng, dễ nói chuyện như vậy, thực ra cô ấy cũng rất bướng bỉnh. Nếu không mua bữa sáng cho cô ấy, cô ấy sẽ giận đến khóc. Nếu không nghe lời cô ấy, cô ấy sẽ vặn tai người ta. Nói chuyện hơi to tiếng với cô ấy một chút, cô ấy sẽ nói là bị người ta bắt nạt, và nhất định phải dỗ dành, nếu không cô ấy sẽ khóc."

 

Lương Thích: "..."

 

Lương Thích cảm thấy như mình đang bị ép ăn cẩu lương.

 

Nhưng là cẩu lương hết hạn.

 

Cô thực sự muốn ghi âm lại, rồi để sáng mai khi Triệu Tự Ninh tỉnh rượu sẽ phát liên tục bên giường cô ấy.

 

Nói đến cuối, Triệu Tự Ninh mệt lả, ngồi trên sofa ôm gối ôm, thấp giọng nói: "Cái gối này là lúc trước tôi chạy khắp nửa thành phố Hải Châu mới mua được, đã ghé bảy trung tâm thương mại."

 

Lương Thích đặt ly nước nóng xuống bàn trà, đứng trước mặt cô nói: "Uống chút nước nóng trước đi."

 

Triệu Tự Ninh vẫn tiếp tục nói: "Mọi người đều nói tính cách của tôi sẽ tự gây họa, nhưng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Tôi... tôi phải làm gì đây? Tôi không biết."

 

Cô đấm tay vào gối ôm: "Đây là lần đầu tiên tôi yêu, tôi thích cô ấy, cô ấy nói gì tôi cũng nghe. Chuyện đó, rốt cuộc tôi đã sai ở đâu? Tôi sắp phát điên rồi, mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc tôi cũng đau khổ. Đó là Thẩm Hồi, tôi suýt thì nhìn thấy cô ấy chết."

 

Triệu Tự Ninh nói chuyện đã không còn chút logic nào, nghĩ gì nói đó.

 

Toàn là những lời trách móc và oán hận.

 

Nhưng Lương Thích cũng từ đó mà hiểu được nguyên nhân chia tay của họ. Hóa ra hôm đó Triệu Tự Ninh bị bạn cùng lớp gọi đi tham gia tụ tập. Người đó có quan hệ khá tốt với Thẩm Hồi, từng giúp đỡ cô ấy trong một số đề tài, nên Triệu Tự Ninh không tiện từ chối và đã đến. Hôm đó đúng lúc Thẩm Hồi đang bận hoàn thành luận văn vì sắp đến hạn nộp.

 

Ban đầu nói là một nhóm đông, nhưng cuối cùng chỉ có bốn người, trong đó có một cặp đôi.

 

Triệu Tự Ninh hoàn toàn không uống rượu.

 

Lúc đó cô đã cảm thấy có điều không ổn, đặc biệt là cặp đôi kia liên tục đùa cợt cô và người bạn mời cô đến.

 

Những lời đùa cợt rất táo bạo, Triệu Tự Ninh chỉ im lặng tránh xa người đó một chút.

 

Cô tránh rượu, nhưng không ngờ nước uống cũng bị bỏ thuốc.

 

Là loại thuốc có thành phần gây ảo giác.

 

Ban đầu Triệu Tự Ninh cũng nghĩ vấn đề là ở nước, nhưng sau khi kiểm tra lại mới phát hiện vấn đề nằm ở ly nước. Thuốc đã được bôi lên thành ly của cô.

 

Sau khi cặp đôi kia rời đi, người kia lấy lý do hướng dẫn đề tài để giữ cô lại. Triệu Tự Ninh thật ra cũng muốn đi, nhưng cô bị kéo lại, đẩy tới đẩy lui rồi bị giữ lại trong phòng.

 

Ngay khi cặp đôi kia vừa rời đi, cô đã phát hiện cơ thể mình có dấu hiệu không ổn.

 

Nhưng hiệu lực của thuốc rất mạnh, ngay cả sức lực của cô cũng không bằng người đó.

 

Lúc đó có vài phút, cô đã nhìn nhầm đối phương thành Thẩm Hồi.

 

Chỉ là, vào giây phút quyết định, nhờ mùi hương, cô đã nhận ra và đẩy người đó ra. Ngay lúc đó, Thẩm Hồi đẩy cửa bước vào.

 

Sau đó, Thẩm Hồi bị cảnh tượng ấy kích thích, bỏ chạy ra ngoài và va chạm với một chiếc xe máy.

 

Thật ra cô chỉ bị trượt ngã nhẹ, nhưng không ngờ cô lại đang mang thai.

 

Triệu Tự Ninh kể đi kể lại câu chuyện này với Lương Thích, lần nào cũng hỏi: "Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?"

 

"Nếu biết tối đó sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi chắc chắn sẽ không đi."

 

Nghe xong, Lương Thích chỉ đưa ly nước cho Triệu Tự Ninh: "Uống chút nước nóng đi, nếu không mai sẽ cảm lạnh mất."

 

Lương Thích đúng là nói như tiên đoán.

 

Triệu Tự Ninh thật sự bị cảm, trong bảy ngày nghỉ Tết, cô ấy dành hết năm ngày để ốm.

 

Sau khi tỉnh rượu, Triệu Tự Ninh chuyển nhà, lại dọn về tầng trên cùng, nơi trước đây cô từng sống cùng Thẩm Hồi.

 

Hôm cô dọn xong và sắp xếp ổn thỏa, Lương Thích đã ghé qua nhà cô một lần, còn dẫn theo Hứa Thanh Trúc đến ăn lẩu.

 

Tất nhiên, đi cùng còn có Lương Đang và Thịnh Dư.

 

Hai cô bé chơi trò cảnh sát bắt trộm trên tầng, chạy qua chạy lại trong phòng khách.

 

Triệu Tự Ninh nhìn một lúc rồi trầm ngâm, nhưng không lâu sau lại trở lại bình thường.

 

Sau khi chuyển đến sống cùng khu với Triệu Tự Ninh, mối quan hệ giữa họ ngày càng gần gũi hơn.

 

Chỉ là, Lương Thích và Hứa Thanh Trúc là một cặp, còn Triệu Tự Ninh vẫn chỉ có một mình. Công việc của cô lại bận rộn, Lương Thích nhiều lần thấy cô phải trực ca đêm.

 

Vào buổi sáng, khi Lương Thích xuống chạy bộ, thường gặp Triệu Tự Ninh vừa từ bệnh viện trở về, thế là họ lại cùng nhau đi ăn sáng ngoài tiệm.

 

Lương Thích không dám hỏi thêm về chuyện của Triệu Tự Ninh và Thẩm Hồi, cũng không kể với Hứa Thanh Trúc về quá khứ giữa hai người họ.

 

Chỉ là, có một ngày, cô không kiềm được mà thở dài hỏi Hứa Thanh Trúc: "Em nghĩ Thẩm Hồi còn yêu Triệu Tự Ninh không?"

 

Hứa Thanh Trúc gật đầu không chút do dự: "Còn yêu."

 

Lương Thích khẽ thở dài: "Vậy tại sao hai người yêu nhau lại không thể ở bên nhau chứ?"

 

Hứa Thanh Trúc bỗng dừng lại, hỏi ngược lại: "Chị biết hai người họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên không?"

 

"Ừm... cũng có nghe qua."

 

"Hai người họ dường như không có giai đoạn hòa hợp, mà đi thẳng vào giai đoạn cuồng nhiệt." Hứa Thanh Trúc nói: "Em từng nghe bác sĩ Triệu nhắc qua một lần, tình yêu của hai người họ không giống như những mối quan hệ bình thường."

 

Lương Thích nói: "Vậy chẳng phải chứng minh họ là một cặp trời sinh sao?"

 

Hứa Thanh Trúc chậm rãi lắc đầu: "Làm gì có mối quan hệ nào giữa con người mà không cần sự hòa hợp? Hai người họ chẳng qua là chưa từng gặp phải chuyện lớn. Khi gặp rồi, cách họ phản ứng lại quá cực đoan, dẫn đến đổ vỡ."

 

"Bởi vì khi đắm chìm trong tình yêu, người ta có thể không để ý đến bất cứ điều gì, thậm chí có chút không thật sự hiểu rõ đối phương. Cảm giác như hiểu, nhưng thực ra lại không. Họ bỏ qua giai đoạn mơ hồ để tìm hiểu lẫn nhau, lao vào tình yêu một cách mãnh liệt, rồi sau nhiều năm, dù rất yêu nhưng cũng rất mâu thuẫn."

 

Tính cách của cả hai đều có phần cực đoan.

 

Triệu Tự Ninh thì quá đỗi trầm lặng.

 

Nói cô không yêu Thẩm Hồi ư? Điều đó chắc chắn không đúng.

 

Nhưng cô thực sự không giỏi biểu đạt, cũng không biết cách mềm mỏng, nhượng bộ.

 

Không biết trong suốt ngần ấy năm, họ đã vượt qua như thế nào, nhưng đối mặt với những chuyện lớn, cô luôn lặng im.

 

Nếu lúc đó, cô chịu xin lỗi, chịu xuống nước dỗ dành Thẩm Hồi vài câu, thì với tình yêu mà Thẩm Hồi dành cho cô, có lẽ họ đã không chia tay.

 

Nhưng cô đã không làm.

 

Thẩm Hồi thì lại quá kiêu ngạo.

 

Sự kiêu ngạo đó như đã khắc sâu vào tận xương tủy. Những chuyện nhỏ, cô ấy có thể không chấp nhặt, nhưng những chuyện lớn, người khác phải nhượng bộ cô ấy. Nếu không, cô ấy có thể đấu đến cùng.

 

Những điều Thẩm Hồi mong muốn lại chính là những điều Triệu Tự Ninh không có.

 

Suy cho cùng, dù trong cuộc sống hay tình yêu, cả hai đều đã quá thuận lợi trước đó.

 

Nghe xong phân tích của Hứa Thanh Trúc, Lương Thích bỗng nhiên như được khai sáng.

 

"Vậy còn chúng ta thì sao?" Lương Thích đột nhiên hỏi: "Chúng ta hình như cũng... không đi vào vết xe đổ của họ chứ?"

 

Hứa Thanh Trúc liếc cô một cái: "Chúng ta đã trải qua ít chuyện lớn lắm sao?"

 

Lương Thích: "..."

 

Cũng đúng.

 

Tình cảm là thứ như nước uống cá biết, ấm lạnh tự hay.

 

Không ai có thể thay người khác đưa ra quyết định.

 

Dù Hứa Thanh Trúc đã phát huy tinh thần học bá, đọc không ít sách và xem nhiều phim để nghiên cứu thấu đáo vấn đề tình cảm, thậm chí còn lật vài cuốn sách tâm lý học để tìm hiểu mối quan hệ thân mật, cô cũng chỉ có thể hiểu được cảm xúc của người khác.

 

Nhưng khi đến lượt mình, cô cũng chỉ ngồi chờ số phận, đôi lúc còn dùng vài thủ đoạn không mấy hay ho.

 

Lương Thích cảm thán, sau này còn tổng kết với Hứa Thanh Trúc rằng, có lẽ đây chính là đặc tính của diễn viên, luôn bị cảm xúc của người khác cuốn đi.

 

Nhưng bản thân cô cũng chẳng thể làm gì hơn.

 

Sau khi Lương Thích trở lại bên cạnh Hứa Thanh Trúc, tình trạng sức khỏe của Hứa Thanh Trúc rất tốt. Lương Thích còn cùng cô đi tái khám, kết quả siêu âm màu cho thấy — là một cặp song sinh.

 

Lúc đó, Lương Thích còn chưa kịp đắm mình trong niềm vui song sinh, mà đang nghĩ — đây có tính là cô đã "lách luật" thành công không?

 

Khi cô đang nghĩ vậy, âm thanh cơ học kỳ quái kia bỗng xuất hiện: "Cô thật sự nghĩ thuật toán của chúng tôi tệ đến vậy sao? Quy tắc của mỗi thế giới vị diện đều đã được kiểm tra và tính toán nhiều lần, làm sao có thể để cô lách luật?"

 

Lương Thích: "..."

 

Cô chợt nhớ ra, ngay cả nếu lách luật, thì cũng phải thực sự ly hôn. Mà tờ thỏa thuận ly hôn đó đã bị cô xé thành mảnh vụn và ném vào thùng rác khi trở về nhà.

 

Vậy nên, đây không phải là lỗi hệ thống. Vậy ai đã chịu phần tổn thương đó?

 

Hệ thống: "Hứa Thanh Trúc, và một phần là Lục Gia Nghi."

 

Lương Thích: "..."

 

"Vậy mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi à?" Lương Thích hỏi.

 

Hệ thống: "Đúng vậy, sau khi nút thắt lớn này kết thúc, tất cả sự kiện đều đã được chỉnh sửa lại."

 

Lương Thích hiểu rằng, khi đứng trước ngã rẽ, một con đường sẽ tiềm ẩn nguy hiểm, còn con đường kia là an toàn tuyệt đối, con đường định mệnh.

 

Đau khổ chỉ tồn tại trong vài bước đầu tiên và trong quá trình đưa ra lựa chọn, còn sau đó sẽ không còn gì nữa.

 

Khi Lương Thích đang suy nghĩ, âm thanh của hệ thống lại vang lên, lần này với giọng điệu hớn hở: "Ồ đúng rồi, theo tính toán, quy tắc của thế giới vị diện đã được chỉnh sửa từ hai mươi ngày trước, quy luật cân bằng đã được hiệu chỉnh."

 

Lương Thích: "?"

 

Hai mươi ngày trước? Tính sơ sơ thì là ngày cô để lại tờ thỏa thuận ly hôn.

 

Nếu lùi thêm chút nữa, chính là lúc Hứa Thanh Trúc giơ dao hướng về phía cô, nhưng cuối cùng lại trái với ý chí của thế giới, quay mũi dao về phía chính mình.

 

Hệ thống nói không thể lách luật, vậy nên hẳn là trường hợp sau.

 

Khoảnh khắc đó, Hứa Thanh Trúc đã trái với ý chí thế giới mà đưa ra lựa chọn. Thậm chí, đứa trẻ của họ cũng suýt không giữ được.

 

Lương Thích nghĩ rằng, để duy trì quy luật cân bằng của thế giới vị diện, có lẽ không chỉ Hứa Thanh Trúc và Lục Gia Nghi chịu tổn thương, mà hai đứa trẻ này cũng đã gánh một phần.

 

Ý chí cá nhân chống lại ý chí thế giới.

 

Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đó là điều không thể.

 

Nhưng Hứa Thanh Trúc lại giỏi tạo nên kỳ tích.

 

Cô ấy đã làm được.

 

Lương Thích bỗng nhớ đến câu nói đó: "Tôi sẽ trái với bản năng của mình để tiếp tục yêu em."

 

Cảm xúc ấy khiến trái tim cô vừa nhói đau vừa đầy ắp, cô chỉ muốn ôm chặt lấy cô ấy.

 

Kết quả, câu tiếp theo của hệ thống đã kéo cô trở lại hiện thực: "Ký chủ à, tiến độ thu thập chứng cứ của cô thế nào rồi?"

 

Lương Thích: "..."

 

"Thân thể của chủ thể gốc đang được bảo quản tốt trong quan tài băng liên hành tinh, còn linh hồn thì bị giam giữ trong nhà tù liên hành tinh. Vừa làm xong kiểm tra mức độ nguy hiểm, hiện vẫn thuộc cấp độ nguy hiểm 3S. Trong tình hình này, cô vẫn muốn đệ đơn xin minh oan cho chủ thể gốc sao?"

 

Lương Thích gật đầu: "Muốn."

 

Hệ thống: "Vậy cô cần nhanh chóng thu thập chứng cứ. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi mức độ nguy hiểm của chủ thể gốc. Tin vui là ý thức nguy hại của chủ thể đã giảm, có khả năng trong vòng một tháng sẽ hạ xuống cấp độ 2S."

 

Lương Thích bình luận: "Vậy thì tốt quá rồi."

 

Hệ thống: "..."

 

Hệ thống không nói thêm lời nào, lặng lẽ biến mất.

 

Nhưng sự xuất hiện của hệ thống khiến Lương Thích phiền não cả một buổi. Cô cố lách luật, cuối cùng lách được sự vô nghĩa.

 

Bực đến mức hôm đó cô chẳng ăn tối.

 

Nhưng nửa đêm tỉnh dậy, cô cùng Hứa Thanh Trúc gọi một phần đồ ăn ngoài.

 

Hai người vừa ăn vừa xem TV. Khi xem xong, Hứa Thanh Trúc tiện miệng hỏi: "Bộ phim của chị khi nào công chiếu vậy?"

 

Lương Thích lắc đầu: "Không biết nữa."

 

Hiện tại bộ có khả năng ra mắt nhất chính là "Tâm Đồ".

 

Những bộ phim nhắm đến giải thưởng thường được kiểm duyệt khá nhanh.

 

Lương Thích còn nhắn tin hỏi Cố Uy Tuyết. Kết quả, bốn giờ sáng, Cố Uy Tuyết trả lời qua tin nhắn thoại: "Ước chừng mùa xuân."

 

Chưa đến nửa năm, đúng là khá nhanh.

 

Khi Lương Thích thấy tin nhắn của Cố Uy Tuyết, đã là chín giờ sáng. Cô cần lái xe đưa Hứa Thanh Trúc đến công ty.

 

Ống nghe truyền đến giọng nói của Cố Uy Tuyết, nghe có chút khô khốc, giống như vừa hút xong một điếu thuốc.

 

Lương Thích liền quan tâm hỏi: "Cô đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài sao? Sao giờ đó còn chưa ngủ?"

 

Cố Uy Tuyết lập tức trả lời: "Người thì ở nước ngoài, nhưng chỉ có mình tôi thôi."

 

Lương Thích: "?"

 

Tin nhắn thoại Cố Uy Tuyết gửi đến còn mang tiếng cười: "Tôi đến dự một triển lãm phim, Thẩm Phong Hạ vẫn còn ở trong nước, làm sao mà có tuần trăng mật được?"

 

Lương Thích: "..."

 

Từng người một, đều khiến cô không yên lòng.

 

Dù không có phim nào được phát sóng, nhưng quản lý vẫn tích cực tìm công việc cho Lương Thích.

 

Trước đó, trong văn phòng, quản lý từng bắt gặp một tin đồn động trời. Dù trong lòng rất kinh ngạc, vẻ ngoài vẫn giữ được vẻ bình thản, kín miệng không tiết lộ gì.

 

Thậm chí thái độ đối với Lương Thích vẫn như trước đây, không hề có chút nịnh bợ.

 

Nhưng rõ ràng là cô ấy đã rộng lượng hơn, không còn liên tục xếp lịch kín mít như trước, mà đợi Lương Thích nghỉ ngơi nhiều ngày mới liên lạc lại.

 

"Ngày mai có thời gian không?" Thường Huệ vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: "Có một đạo diễn tuyển vai cho chương trình tạp kỹ muốn gặp em. Mười giờ sáng mai, ở quán cà phê của công ty, được không?"

 

Lương Thích đồng ý.

 

Mặc dù so với tham gia chương trình, cô vẫn thích đóng phim hơn, nhưng cô hiểu được nỗi khổ tâm của quản lý. Nghệ sĩ cần giữ độ phủ sóng trong những ngày không có phim để diễn, mà diễn xuất trong chương trình tạp kỹ mới là khó nhất.

 

Rõ ràng là đang diễn, nhưng không được để người khác nhận ra.

 

Vì vậy, gặp được chương trình phù hợp, cô đều nhận lời tham gia.

 

Hôm sau, Lương Thích đúng giờ đến quán cà phê, Thường Huệ đã chờ sẵn.

 

Lương Thích chào hỏi vài câu, Thường Huệ cũng trò chuyện như thường lệ, không vì chuyện hôm đó trong phòng tổng giám đốc mà có cái nhìn khác biệt.

 

Thậm chí, cô còn hỏi một vài câu.

 

"Em kết hôn rồi đúng không?" Thường Huệ hỏi một cách cẩn thận.

 

Lương Thích gật đầu.

 

"Được mấy năm rồi?"

 

Lương Thích khựng lại: "Cái này cũng cần biết sao?"

 

Câu hỏi trước cô còn hiểu được, vì hiện nay đóng phim hay quay chương trình đều phải định hướng tuyên truyền. Nếu diễn viên đã kết hôn, khi ghép cặp với bạn diễn cùng đoàn thường sẽ phải tránh né.

 

Trong các chương trình tạp kỹ hay những buổi phỏng vấn thông thường, đạo diễn cũng cần chuẩn bị kịch bản trước.

 

Thường Huệ trước đây không hỏi chuyện này vì dù có tưởng tượng thế nào, cô cũng không ngờ rằng một người phụ nữ 25 tuổi, xinh đẹp như vậy lại không tập trung phát triển sự nghiệp mà sớm kết hôn.

 

Nhưng sau khi gặp được vợ của Lương Thích, Thường Huệ cũng hiểu ra.

 

Cũng đúng thôi, gặp được người như thế, ai mà không cưới?

 

Không cưới thì đúng là ngu ngốc.

 

Thường Huệ đáp khẽ: "Hỏi rõ một chút cũng là để xem xét cho các nguồn tài nguyên sau này của em."

 

"Chưa được một năm." Lương Thích nói.

 

"Vẫn còn là giai đoạn tân hôn mà." Thường Huệ cảm thán: "Vậy mà sao lại..."

 

Nói đến đây bỗng dưng ngừng lại, suýt nữa thì để lộ bản tính tò mò của mình.

 

May mắn thay, một quản lý giỏi luôn có tính chuyên nghiệp để kịp thời kiềm chế.

 

Lương Thích thì gật đầu: "Chúng em không ly hôn, tình cảm đã trở lại bình thường. Tôi không muốn tiêu thụ hình ảnh cô ấy, nên cố gắng đừng để xuất hiện những câu hỏi như vậy trong phỏng vấn. Câu hỏi lớn nhất có thể chấp nhận là thích kiểu con gái thế nào thôi."

 

Thường Huệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

 

Đúng lúc họ đang nói chuyện, đạo diễn tuyển vai cho chương trình tạp kỹ đã đến.

 

Lần này, cô đến để thảo luận về chương trình du lịch trực tuyến mới, tên là "Xuất phát thôi, ngay bây giờ!", với lời mời Lương Thích tham gia làm khách mời ba kỳ.

 

Vì trong dàn khách mời cố định có người tính cách không tốt lắm, nên phải rất cẩn thận khi chọn khách mời, ưu tiên người có tính cách dễ chịu vì chương trình này chủ yếu là dòng "chậm rãi".

 

Đạo diễn chương trình này và Thường Huệ là bạn cùng cấp ba, có chút quan hệ quen biết.

 

Khi nhắc đến yêu cầu về tính cách, Thường Huệ không chút do dự đề cử Lương Thích.

 

Đạo diễn tuyển vai đến gặp chủ yếu là theo thủ tục, hỏi về tác phẩm tiêu biểu, Lương Thích nhất thời lúng túng, miễn cưỡng nói: "Tôi có đóng phim mới của đạo diễn Quella, tên là Tâm Đồ. Có tính không?"

 

Nghe đến Quella, mắt đối phương lập tức sáng lên: "Đương nhiên là tính rồi! Tôi rất thích đạo diễn Quella! Tôi đã nghe nói Tâm Đồ khai máy, không ngờ em lại tham gia. Em đóng vai nữ mấy?"

 

Lương Thích khiêm tốn đáp: "Miễn cưỡng xem như nữ chính 1."

 

Đúng là vai của cô có nhiều đất diễn hơn. Cô bổ sung: "Nhưng Tâm Đồ là phim song nữ chính, vai diễn của diễn viên còn lại cũng quan trọng không kém."

 

Đạo diễn nghe vậy thì ngạc nhiên.

 

Ban đầu tưởng rằng đây chỉ là một tân binh chưa có nhiều tác phẩm, chỉ nhờ vào mối quan hệ với Thường Huệ để xuất hiện trên chương trình giải trí, không ngờ lại là nữ chính trong "Tâm Đồ"?

 

... Cái vị trí này thật sự là chương trình nhỏ bé của họ không thể với tới.

 

Vì vậy, vài người ngồi trong quán cà phê trò chuyện rất vui vẻ.

 

Trong một góc khác của quán cà phê, có người luôn chú ý đến họ, từ từ nhấp một ngụm cà phê.

 

Người ngồi đối diện với cô ấy nhìn sang, bất ngờ thốt lên: "Ôi."

 

"Có chuyện gì vậy?" Lục Gia Nghi đặt cốc cà phê xuống, thu hồi ánh mắt.

 

Nhưng người ngồi đối diện, Cố Xuân Miên, lại ngạc nhiên nói: "Người đó sao lại giống chết tiệt với cái cô Thẩm Phong Hạ kia đến vậy?"

 

"Dù sao cũng là vị hôn thê của cậu." Lục Gia Nghi nói: "Không cần phải chửi như vậy đâu."

 

"Đã chia tay rồi." Cố Xuân Miên nhắc đến Thẩm Phong Hạ thì nghiến răng nghiến lợi, "Bây giờ cô ta đã là vợ của người khác rồi, Cố Uy Tuyết thật sự rất giỏi, lại còn kích động Tử Văn tự sát, giờ thì như cô ta mong muốn, tôi bị ngừng thẻ, còn bị cấm túc nửa tháng, tôi thật sự..."

 

Nói đến chuyện này, Cố Xuân Miên tức giận không thôi.

 

Lúc đó cô chỉ muốn kéo dài thời gian, khó khăn lắm mới dỗ được Diệp Tử Vân, nghĩ rằng chỉ cần kết hôn, lấy được quyền thừa kế của nhà Cố thì sẽ ly hôn với Thẩm Phong Hạ, ai mà muốn sống cả đời với một quân bài chứ? Thật sự là ô nhiễm thị giác.

 

Nhưng không ngờ, Cố Uy Tuyết lại đi tìm Diệp Tử Vân.

 

Cụ thể là sau khi Diệp Tử Vân hoàn thành "Tâm Đồ", Cố Uy Tuyết đã nói với Dịch Tử Vân: "Cô nghĩ rằng kết hôn rồi sẽ tự do sao? Kết hôn thì cô chỉ là tiểu tam, là người mãi mãi không thể xuất hiện trên sân khấu."

 

Nhà Cố có thế lực lớn, Cố Xuân Miên làm sao có thể vì cô ta mà từ bỏ quyền thừa kế nhà Cố?

 

Diệp Tử Vân nghe lời Cố Uy Tuyết, hôm đó trong lễ cưới đã gọi điện cho cô, đã uống thuốc.

 

Cố Xuân Miên về kịp thời, đưa Diệp Tử Vân đến bệnh viện rửa dạ dày mới cứu được cô.

 

Nhưng Thẩm Phong Hạ đã kết hôn với Cố Uy Tuyết rồi.

 

Dù vậy, Cố Uy Tuyết cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì.

 

Bởi vì đã chiếm được hôn sự của chị gái, vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, Thẩm Phong Hạ đã cùng cô trở về nhà Cố, nhưng vì có chuyến công tác đột xuất phải bay ra nước ngoài, nên chỉ còn lại Cố Uy Tuyết một mình.

 

Thẩm Phong Hạ vừa đi, Cố Uy Tuyết đã bị buộc quỳ trước bàn thờ mẹ, chịu một trận đòn.

 

Cố Uy Tuyết từ nhỏ đã có khí phách, bị đánh nặng như vậy mà không nói một lời nào.

 

Cuối cùng, lưng cô đầy thương tích, chiếc áo sơ mi đen cũng dính đầy máu.

 

Cô kéo theo một thân thể tả tơi, lưng thẳng tắp rời khỏi nhà Cố.

 

Nhưng Cố Xuân Miên vẫn tức giận.

 

Bây giờ thì tốt rồi, cô ở nhà ngày nào cũng bị nhắm đến, vị trí vốn đã nguy hiểm giờ càng thêm chao đảo.

 

Cô thật sự sợ rằng cái cô Thẩm Phong Hạ kia sẽ đưa Cố Uy Tuyết lên vị trí tổng giám đốc nhà Cố.

 

Vì quá ghét Thẩm Phong Hạ, nên ngay cả những người giống cô ta cũng khiến cô cảm thấy ghét.

 

Cố Xuân Miên tức giận liếc nhìn Lương Thích đang cười nói vui vẻ ở bên kia, hừ một tiếng: "Chỉ là phiên bản giả tạo của Thẩm Phong Hạ, nhìn là thấy khó chịu."

 

Lục Gia Nghi liếc nhìn, không nói gì.

 

Đợi đến khi Cố Xuân Miên đã than phiền đủ, Lục Gia Nghi mới nói: "Tôi tưởng rằng cậu sẽ chọn Thẩm Phong Hạ chứ."

 

Cố Xuân Miên nhíu mày: "Sao có thể? Diệp Tử Vân sắp chết rồi."

 

"Nhưng nếu cậu không thể có được nhà Cố, thì Diệp Tử Vân cũng sẽ không có đường sống... thậm chí còn có thể bao gồm cả cậu." Lục Gia Nghi nói.

 

Cố Xuân Miên ngẩn người: "Sao? Bây giờ là xã hội pháp trị, họ có thể làm gì? Không cho tôi sống sao?"

 

Trong chuyện này, Lục Gia Nghi luôn nhìn thấu hơn Cố Xuân Miên, cười nhẹ một tiếng: "Xã hội pháp trị, nhưng cũng là xã hội công nghệ phát triển, có bao nhiêu cách để khiến người ta gặp tai nạn?"

 

Cố Xuân Miên: "..."

 

Sau một lúc ngẩn người, cô chỉ có thể gượng gạo nói: "Họ không dám."

 

Những bí mật trong giới thượng lưu nhiều vô số, chỉ có thể nói rằng đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

 

Lục Gia Nghi bật cười trước sự ngây thơ của Cố Xuân Miên, lại còn từ bỏ cơ hội liên hôn với Thẩm Phong Hạ. Những người như bọn họ, từ khi sinh ra đã không thể thoát khỏi số phận này, nên chẳng cần phải vùng vẫy.

 

Thậm chí cũng không cần phải tìm đến tình yêu.

 

Tình yêu chẳng bao giờ quan trọng bằng lợi ích.

 

Lục Gia Nghi hiểu rõ điều này, vì vậy bao năm qua cô ta chưa từng yêu ai.

 

Tuy vậy, Lục Gia Nghi cũng không định khuyên nhủ một Cố Xuân Miên đã vì Diệp Tử Văn mà mê muội.

 

Hai người quen nhau khi Lục Gia Nghi đi du học nước ngoài, trò chuyện cũng hợp, chỉ cần không đề cập đến chuyện tình cảm thì mọi thứ vẫn ổn, nên miễn cưỡng xem như bạn bè. Hơn nữa, nhà họ Cố là đối tượng mà Lục Gia Nghi muốn kết giao, vì thế cô ta cũng tạm chấp nhận kiểu "não toàn tình yêu" của Cố Xuân Miên.

 

Chỉ là cô ta không thích loại người này, sau hôn nhân còn phải liên tục dỗ dành, quá phiền phức.

 

Nếu không, cô ta đã cân nhắc liên hôn với Cố Xuân Miên.

 

Lúc này, Lục Gia Nghi cũng chẳng muốn tiếp tục trò chuyện, gặp nhau một tiếng đồng hồ mà nghe Cố Xuân Miên phàn nàn đến năm mươi phút, toàn năng lượng tiêu cực.

 

Gần đây Lục Gia Nghi cũng rất bận, công ty Hoa Nghệ mới thu mua chưa kịp cải tổ, còn bao chuyện vụn vặt khác, bên nhà thì ngày nào cũng gọi điện thúc giục, khiến cô ta không khỏi bực bội.

 

Thế nên, cô ta lấy cớ mình có việc, đứng dậy rời đi, chia tay Cố Xuân Miên.

 

Chờ Cố Xuân Miên rời đi không lâu, Lương Thích bên kia cũng kết thúc buổi nói chuyện.

 

Lục Gia Nghi đang đứng ở cửa trả lời tin nhắn khẩn cấp, xong việc liền quay đầu, vừa vặn thấy Thường Huệ và Lương Thích.

 

Đặc biệt là Lương Thích, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

 

Lục Gia Nghi chủ động gật đầu chào Lương Thích trước.

 

Lương Thích ngập ngừng một lát, cũng gật đầu lại. Thường Huệ rõ ràng nhận ra Lục Gia Nghi, liền tiến lên chào hỏi: "Chào Tổng Giám đốc Lục."

 

"Chào cô." Lục Gia Nghi cất điện thoại, lịch sự đáp lời: "Trao đổi công việc ở đây à?"

 

"Ừm, vừa bàn chuyện một chương trình tạp kỹ." Thường Huệ nói.

 

Lục Gia Nghi khẽ cười: "Cũng không tệ nhỉ."

 

Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, Thường Huệ nhanh chóng nhận ra bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, nên thức thời nói mình còn có việc, rồi rời đi trước.

 

Thế là chỉ còn lại Lương Thích và Lục Gia Nghi.

 

Hai người đứng trước cửa quán cà phê, mái hiên vẫn treo chuông gió, một làn gió thổi qua, chuông phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, nghe cũng khá êm tai.

 

Lục Gia Nghi nhìn cô: "Lâu rồi không gặp."

 

Lương Thích khựng lại, giọng nói có chút gay gắt: "Là lâu rồi, nhưng tốt hay không tốt đây?"

Bình Luận (0)
Comment