Trong bóng tối, mọi giác quan của con người đều được phóng đại.
Ví dụ như, Lương Thích có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, không biết là của cô ấy hay của Hứa Thanh Trúc.
Khả năng cao là của cô ấy.
Thậm chí, âm thanh ấy còn rõ ràng hơn cả bản nhạc piano trên sân khấu.
Tay cô nắm chặt tay Hứa Thanh Trúc, còn một cánh tay ôm lấy cổ của Hứa Thanh Trúc.
Cả người cô bị ôm trong một tư thế kỳ quái bởi Hứa Thanh Trúc.
Và hông cô quả thực đặt chặt lên đùi Hứa Thanh Trúc.
......
Điều này thật sự quá xấu hổ.
Lương Thích cảm thấy cả người nóng ran, nhưng cũng may là trong bóng tối.
Cô đỏ mặt, tai nóng bừng, nhưng không bị Hứa Thanh Trúc nhìn thấy.
Ai ngờ, Hứa Thanh Trúc lại khẽ nói: "Thầy Lương, tay của bạn nóng quá."
Lương Thích lập tức rút tay lại.
Cùng lúc đó, cô vội vàng đứng dậy, nhưng quá vội nên chân đập vào tay vịn.
May là tay vịn có vải bọc và có hình cong.
Dù vậy, vẫn đau khiến cô hít một hơi lạnh.
Cô hơi lúng túng.
Và đôi tình nhân làm cô lúng túng đã dừng tranh cãi, người đàn ông xin lỗi Lương Thích.
Lương Thích, vốn rất rộng lượng, nhưng lúc này lại nói với giọng khó chịu: "Đừng cãi nhau ở nơi công cộng."
Anh chàng ngại ngùng xin lỗi lần nữa.
Lương Thích cũng không thể nói gì thêm.
Nữ nghệ sĩ piano này nổi tiếng quốc tế, Lương Thích đã tìm hiểu về cô trước khi đến, nên cũng biết đôi chút về các tác phẩm của cô.
Chỉ cần nhìn số lượng vé bán ra ở phòng hòa nhạc cũng đủ thấy cô nghệ sĩ này xuất sắc đến mức nào.
Đi nghe hòa nhạc là một cách hẹn hò khá tao nhã, nhưng khi vào, Lương Thích lại gặp phải một tình huống khó xử, khiến cô nghĩ: Hệ thống chẳng bao giờ đáng tin.
Đùi cô vẫn còn đau nhẹ vì va vào tay vịn, dù cô đã xoa nhẹ vài lần nhưng không thấy dễ chịu hơn.
Còn bên cạnh, Hứa Thanh Trúc đang tập trung lắng nghe bản nhạc piano.
Hứa Thanh Trúc ngồi thẳng tắp, cánh tay thoải mái đặt lên tay vịn, hai chân dài khép lại.
Chẳng bao lâu sau, Lương Thích cũng hòa mình vào buổi hòa nhạc này.
Cách cô thể hiện sự hòa nhập là... ngủ.
Qua một ngày dài với bao sự kiện, não bộ liên tục hoạt động, cơ thể cảm thấy mệt mỏi, và không gian cùng bầu không khí ở đây thật dễ khiến người ta thư giãn.
Lương Thích không nhớ là lúc nào mình mất đi ý thức, trong những bản nhạc du dương của piano, đầu cô nghiêng xuống và rơi vào chỗ tựa.
Hứa Thanh Trúc vẫn đang chìm đắm trong âm nhạc, nghệ sĩ piano này là người cô rất yêu thích, xếp vào top những người giỏi nhất trong lòng cô.
Cảm xúc không vui khi trở về nhà và tranh cãi với cha cũng dần tan biến trong buổi biểu diễn này. Nhưng không ngờ, chưa đầy một giờ sau, mái tóc nâu dài đã rũ xuống trước mặt cô.
Trong một tư thế cực kỳ kỳ lạ.
Tóc dài che khuất nửa phần trên bụng của cô, rồi một chiếc đầu từ từ rơi xuống vai Hứa Thanh Trúc.
Hứa Thanh Trúc: "......"
Sự chú ý của cô bị phân tán, rồi quay mặt nhìn Lương Thích.
Lương Thích nhắm mắt, nhịp thở chậm rãi, đôi môi đỏ tươi hơi bóng và mềm mại, cả khuôn mặt rất trắng.
Kể từ khi cô không trang điểm đậm nữa, cả người trông tự nhiên hơn nhiều.
Cô ấy còn đẹp hơn khi trang điểm đậm.
Hứa Thanh Trúc cũng không phải là chưa từng nhìn cô ở khoảng cách gần.
Nhưng đều là ở nhà.
Còn lần này ở ngoài, có vẻ như cô lại đặc biệt căng thẳng.
Giống như cảm giác đang lén nhìn mà sợ bị phát hiện.
Lương Thích trong giấc ngủ cũng không yên ổn, chỗ bị tay vịn va phải vẫn còn đau, cô vô thức đưa tay xoa, nhưng lại nhanh chóng bỏ tay xuống.
Hứa Thanh Trúc liếc nhìn vẻ mặt ngủ của cô, từ từ đưa tay về phía nơi cô vừa bị va chạm.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa trên chân cô, đôi lông mày của Lương Thích đang nhíu lại mới dần giãn ra.
//
Khi Lương Thích tỉnh lại lần nữa, bản nhạc piano trong phòng hòa nhạc đã dừng lại.
Khán giả cũng đã ra hết, chỉ còn lại vài nhân viên đang dọn dẹp.
Lương Thích gần như là theo bản năng ngồi thẳng người dậy, rồi liếc nhìn người bên cạnh một chút, lại tiếp tục liếc vài lần nữa.
Hứa Thanh Trúc không có phản ứng gì, thấy Lương Thích tỉnh dậy liền đứng dậy, "Đi thôi, về nhà."
Lương Thích: "......"
Cô ấn trán, cảm thấy hơi hối hận.
Nhưng Hứa Thanh Trúc bước đi rất nhanh, đã đi tới cửa phòng hòa nhạc, Lương Thích lập tức đứng dậy đuổi theo, kết quả vừa đứng dậy, chân hơi mềm, có lẽ là đã ngủ khá lâu rồi.
Khi Lương Thích đuổi kịp Hứa Thanh Trúc mới hỏi: "Chị đã ngủ bao lâu?"
"Không lâu." Hứa Thanh Trúc nói.
Khi ra khỏi phòng hòa nhạc, Lương Thích nhìn thấy người qua lại tấp nập bên ngoài, nhiều người cũng giống như cô, mới ra, lúc này mới tin vào lời Hứa Thanh Trúc.
Chưa kịp thở phào, Hứa Thanh Trúc lại nói: "Buổi hòa nhạc tổng cộng chỉ có một giờ, chị ngủ được bao lâu?"
Lương Thích: "......"
Cô có cảm giác như bị mỉa mai.
Nhưng Lương Thích thực sự biết mình không nên làm vậy, cô ho nhẹ một cái rồi xin lỗi, "Xin lỗi nhé, tôi không cố ý."
Hứa Thanh Trúc ngạc nhiên, "Em không có trách chị."
"Chính mình tự trách mình." Lương Thích nói: "Đã nói là sẽ đi cùng em nghe hòa nhạc, để thư giãn tinh thần, ai ngờ lại ngủ cả khoảng thời gian dài như vậy, là lỗi của chị."
"Không có đâu." Hứa Thanh Trúc nói: "Thật sự chị không ngủ lâu đâu, chỉ khoảng nửa tiếng thôi."
Lương Thích: "......"
Buổi hòa nhạc chỉ có một giờ, cô đã ngủ mất nửa tiếng.
Một nửa thời gian...
Quả thật là không nên chút nào.
Lương Thích cảm thấy áy náy nói: "Hay là lần sau tôi mời em đi xem phim, bù lại nhé?"
Hứa Thanh Trúc nhướn mày, "Thật sự rất áy náy à?"
Lương Thích gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì..."
Hứa Thanh Trúc dừng lại một chút, chỉ vào vai mình nói: "Giặt giúp tôi cái áo nhé."
Lương Thích: "......?"
Hứa Thanh Trúc thờ ơ nói: "Nước miếng của chị dính lên vai tôi rồi."
Lương Thích: "???!!!"
Sao có thể như vậy?
Cô ấy là người có thói quen ngủ rất tốt mà!
Nhưng nhìn Hứa Thanh Trúc nói một cách chắc chắn, cô bắt đầu do dự.
Có lẽ là thật sao?
Hứa Thanh Trúc trông không giống như đang nói dối.
Vì vậy, Lương Thích im lặng hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Được rồi, về nhà tôi sẽ giặt tay cho em."
Hứa Thanh Trúc nhìn cô, một lúc sau không nhịn được cười thành tiếng: "Ngốc quá."
Lương Thích: "......?"
Cô vừa mới tỉnh dậy, còn hơi mơ màng, nên rất tin vào lời Hứa Thanh Trúc.
Nhưng khi nghe cô ấy nói như vậy, lập tức cảm thấy khó chịu, không vui hỏi: "Sao vậy?"
Giọng điệu có chút trách móc.
Hứa Thanh Trúc nghe vậy cười nói: "Tôi chỉ đùa thôi mà, chị mới ngủ được bao lâu, sao có thể chảy nước miếng được?"
Lương Thích im lặng: "Được rồi."
Hứa Thanh Trúc thấy cô phản ứng không đúng, tiến lại gần hỏi: "Giận à?"
Lương Thích lắc đầu, nhưng giọng nói rất ảm đạm: "Không có."
Cô tiến về phía trước, nhưng Hứa Thanh Trúc lại nắm lấy cổ tay cô, buộc cô phải dừng lại.
Hứa Thanh Trúc nói: "Còn nói mình không giận, chị đang làm mặt với ai vậy?"
Lương Thích im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô thở dài, "Tôi không giận em."
"Vậy thì sao?" Hứa Thanh Trúc hỏi.
Lương Thích cảm thấy hơi ngại khi nói ra câu này, nên do dự một lúc lâu mới mở miệng.
"Tôi giận chính mình." Lương Thích nói nhỏ: "Là tôi hẹn em đi nghe hòa nhạc, kết quả tôi chỉ nghe được vài phút đã ngủ gật, còn dựa vào vai em, khiến em cũng không nghe được tốt, tôi..."
Điều này đối với Lương Thích, người luôn không muốn gây phiền phức cho người khác, là một áp lực tâm lý.
Không ngờ Hứa Thanh Trúc nghe xong lại cười, "Cách nghĩ của chị..."
Cô dừng lại, câu định nói "không tốt lắm" lại biến thành "cũng khá tốt, biết nghĩ cho người khác."
Lương Thích: "......"
Cô áy náy nói: "Hứa Thanh Trúc, xin lỗi nhé, tôi sẽ bù cho em một buổi hòa nhạc khác."
Hứa Thanh Trúc lắc đầu, lương tâm không cắn rứt nói: "Thực ra tôi cũng không thích hòa nhạc lắm."
Lương Thích: "Hả? Em vừa rồi nghe rất chăm chú mà."
Hứa Thanh Trúc không chớp mắt nói: "Giả vờ thôi."
Lương Thích: "......"
Hứa Thanh Trúc vỗ vai cô, "Lương giáo viên, nếu chị thật sự áy náy, thì hãy đi mua cho tôi một cây kẹo bông, tôi sẽ tha thứ cho chị."
Lương Thích: "?"
Không xa có quầy bán kẹo bông, đường que, và nhiều món ăn vặt khác.
Lương Thích lập tức chạy tới mua, nhưng khi đến nơi chỉ còn lại một cây, và còn có một chàng trai khác cũng muốn mua.
Lương Thích và anh ta gần như đồng thời mở miệng: "Ông chủ, tôi muốn cây kẹo bông đó."
Ông chủ khó xử: "Chỉ còn một cây thôi."
Lương Thích vốn dĩ rất bình thản, thường gặp tình huống như vậy, chắc chắn sẽ rộng rãi nói: "Vậy để cho anh ấy đi ."
Nhưng bây giờ không phải là cô muốn ăn, mà là Hứa Thanh Trúc.
Vì vậy, cô không thể nhường.
Khi Lương Thích đang suy nghĩ cách tranh luận thì chàng trai kia nói: "Nhường cho cô ấy đi, xin lỗi vì đã va chạm với cô ở buổi hòa nhạc."
Lương Thích: "?"
Cô nhìn sang, nhận ra đó chính là chàng trai đã va vào cô trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu.
Trông có vẻ còn trẻ, chắc hẳn vẫn đang học đại học.
Sinh viên mà có thể chi trả cho một buổi hòa nhạc hai nghìn đồng, chắc chắn cũng là người có điều kiện.
Lương Thích không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cảm ơn anh ta.
Chỉ thấy anh ta chuyển sang lựa chọn khác và mua hai que kẹo hồ lô, Lương Thích định trả tiền cho anh ta, nhưng anh ta lại nhanh hơn, trả tiền trước và còn thanh toán luôn cho cô.
Lương Thích: "......"
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy có thiện cảm với chàng trai này hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cô vẫn quyết tâm muốn trả lại tiền cho anh ta, nhưng chàng trai nói: "Không sao, coi như tôi đang xin lỗi bạn, bạn đi dỗ bạn gái đi, tôi cũng phải đi dỗ bạn gái rồi."
Lương Thích: "......"
Cậu ta không lớn tuổi, nhưng hiểu biết cũng không ít.
Trước khi đi, cậu ta còn lại gần Lương Thích và nói khẽ: "Chị à, bạn gái của chị thật sự rất xinh đẹp."
Lương Thích: "......"
Không hiểu sao, cô đáp lại: "Đó là vợ tôi."
Chàng trai mở miệng thành hình chữ "o", sau đó giơ ngón tay cái lên, "Kết hôn sớm, ngưỡng mộ!"
Lương Thích: "......"
"Vậy thì chúc các bạn mãi mãi hạnh phúc nhé." Chàng trai cười rạng rỡ, rồi bạn gái anh ta gọi, anh ta lập tức cầm kẹo hồ lô chạy đi.
Hình dáng anh ta chạy như một cơn gió, Lương Thích nhìn theo, không khỏi thầm cảm thán, trẻ thật là tốt, làm gì cũng không lo lắng gì.
Nhưng vừa mới chạy tới, bạn gái anh ta đã nói chia tay.
Lương Thích đang định quay lại tìm Hứa Thanh Trúc, nhưng nghe thấy anh ta đặc biệt đau lòng hỏi: "Mình không đủ tốt với cậu sao? Tại sao phải chia tay?"
Giọng của cô gái nhẹ nhàng nói: "Mình thích Thẩm Tư Nghiên rồi."
Lương Thích nghe xong không khỏi thương xót cho cậu chàng kia.
Chàng trai gần như sắp tức điên: "Lại là Thẩm Tư Nghiên?! Cậu thật sự nghĩ mình có thể với tới người như Thẩm Tư Nghiên sao?"
Cô gái: "Mình xinh đẹp như vậy, sao lại không thể với tới?"
Chàng trai im lặng hai giây, "Cậu biết gia đình Thẩm Tư Nghiên làm gì không?"
Cô gái: "...... Không biết, nghe nói rất giàu."
"Chỉ có thể nói," chàng trai bất lực, "Cậu vào nhà tôi còn khó khăn, muốn vào nhà Thẩm gia, cậu đi mơ đi."
Cô gái lập tức cãi nhau với anh ta.
Lương Thích nghe thấy một cuộc tranh luận, nhìn vào cây kẹo hồ lô mà chàng trai đã thanh toán cho mình, cô nhân đạo mà không chế giễu.
Khi cô đến gần, Hứa Thanh Trúc mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chàng trai kia, bạn gái anh ta thay lòng rồi." Lương Thích chia sẻ tin tức vừa nghe được, cuộc tranh cãi bên kia đã lắng xuống, cô gái tức giận bỏ đi, chỉ còn lại chàng trai đứng đó với hai que kẹo hồ lô, như một cây cột gỗ.
Hứa Thanh Trúc liếc qua, tặc lưỡi, "Cô gái đó đã bỏ lỡ rồi."
"Á?" Lương Thích ngạc nhiên, "Ý là sao?"
"Đó là em họ của Triệu Tự Ninh." Hứa Thanh Trúc nói, "Tính cách tốt, học hành cũng khá."
Lương Thích: "......!"
Quả là trùng hợp.
Sau đó Hứa Thanh Trúc không nói thêm gì, nhưng Lương Thích lại bất chợt nhớ ra cái tên mà cậu ta vừa nhắc đến.
"Thẩm Tư Nghiên là ai?" Lương Thích hỏi, "Cô gái kia nghĩ mình có thể lấy được Thẩm Tư Nghiên."
Hứa Thanh Trúc nghe xong suýt nữa bị nghẹn, ho vài tiếng rồi mới ăn hết được kẹo bông trong miệng.
Sau đó, cô nhìn về hướng cô gái vừa rời đi với ánh mắt khó tả, "Còn trẻ mà dám nghĩ đủ thứ."
Lương Thích: "?"
"Hoa Nguyệt Quốc tế dựa vào Hoa Quang Group, mà Hoa Quang Group lại dựa vào gia đình Thẩm." Hứa Thanh Trúc hiểu rõ hơn về bản đồ thương mại của thế giới này, "Thẩm Tư Nghiên là con trai độc nhất của Thẩm gia."
*Editor: Hoa Nguyệt Quốc tế là nơi xảy ra drama đầu chuyện của Bạch Vi Vi và Thanh Trúc, chủ mưu là Chu Dịch An và Trình Nhiễm. Mấy chương trước tôi nhầm Hoa Nguyệt Quốc tế bà Hoa Quàn Group là một :v
Lương Thích: "??!"
Là cái gia đình Thẩm kết giao khó như lên trời sao?
Lương Thích đột nhiên cảm thấy, có lẽ em họ của Triệu Tự Ninh không có nhiều cơ hội.
Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ là một chuyện nhỏ trong thế giới của họ mà thôi.
Kẹo bông của Hứa Thanh Trúc ăn đến nửa chừng thì ngấy không ăn nổi, Lương Thích giúp cô cầm.
Hai người còn đi ăn đêm.
Cũng chỉ là loại đồ ăn vỉa hè bình thường, vốn không bao giờ động đến, được cho là thức ăn vặt.
Hai người đi dạo đến rất khuya mới về nhà.
//
【Đinh đong! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ: Đi xem buổi hòa nhạc với Hứa Thanh Trúc! Nhận thưởng 29.999 tệ, số tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của bạn trong vòng 10 phút.
PS: Nhiệm vụ của chủ nhân hoàn thành rất thuận lợi! Không biết trong căn phòng hòa nhạc tối tăm, liệu có xảy ra chuyện xấu hổ thú vị nào với đối tượng không nhỉ?
PS lần nữa: Từ 0 đến 60 là độ khó dễ dàng, khi đạt đến điểm chuẩn sẽ nhận được điểm may mắn, nâng độ khó lên, chủ nhân phải cố gắng hơn nữa! Vì nhu cầu cá nhân của bạn tăng lên, nên Cục Quản Lý Oán Khí đã chuẩn bị phần thưởng vật chất phong phú cho bạn trong mỗi nhiệm vụ, hãy cố gắng hoàn thành để nhận thưởng vật chất nhé!
(Đừng nói chúng tôi keo kiệt! Chúng tôi đang lợi dụng tài sản của bạn đấy!)】
Hệ thống hiện giờ thông minh hơn, không còn thông báo trực tiếp nữa.
Trước khi đi ngủ, Lương Thích nghe được thông báo từ hệ thống.
Hệ thống ồn ào đó, sau khi bị trừng phạt, lại quay trở lại, tính cách lắm lời không chút che giấu.
【PS lần nữa: Vì bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Tìm kiếm cha mẹ ruột của Hứa Thanh Trúc, nên Cục Quản Lý Oán Khí đặc biệt cung cấp cho bạn manh mối: Cha của Hứa Thanh Trúc đã qua đời, nhưng mẹ cô ấy vẫn còn sống.
Một lần nữa nhắc nhở, nếu bạn ép buộc vạch trần thân thế của Hứa Thanh Trúc, có thể gây ra chấn thương tâm lý (PTSD) cho cô ấy, hãy cực kỳ cẩn thận nhé!】
Lương Thích nghe xong đoạn này, cơ bản đã xác định.
Cha của Hứa Thanh Trúc chính là Thịnh Thanh Lâm, tức là người hiện tại được coi là chú của cô ấy.
Nhưng!
Chuyện này chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao?
Thông tin của hệ thống thật sự vô dụng.
Nó còn tưởng mình rất hữu ích, tự khen ngợi mình: 【Tôi chắc chắn là hệ thống có trách nhiệm nhất thế giới! Tôi đã làm nước cho chủ nhân trở thành một đại dương Thái Bình Dương rồi.】
Lương Thích: "......Nếu cậu có thể cho tôi thông tin về mẹ Hứa Thanh Trúc, tôi sẽ đồng ý lời nói của cậu."
Hệ thống: 【Xin lỗi chủ nhân, bạn vẫn phải tự tìm thôi!】
【Đinh đong! Không có tiền bạc nào dễ dàng có được, mọi khoản tiền đều cần phải trả giá!】
Lương Thích: "......"
Biến đi.
Sau khi hệ thống ngừng hoạt động, Lương Thích lại tiếp tục tìm kiếm thông tin về Thịnh Thanh Lâm.
Vẫn như mọi lần, không có gì mới.
Mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ rất khó tìm được.
Lương Thích vuốt chiếc vòng tay trên cổ tay, đây có lẽ là manh mối cuối cùng.
Nhưng Tề Kiều nói, mẹ của Tô Ngọc tên là Tô Mộc.
Tô Mộc ——
Cũng họ Tô, liệu có liên quan đến Tô Diệu không?
Lương Thích nghĩ mình vẫn cần phải điều tra thêm.
//
Ngày hôm sau trời quang, Lương Thích gặp Triệu Tự Ninh.
Cô nhận được kết quả xét nghiệm từ chiếc khuy áo màu đỏ mà mình đã gửi đi, nhưng khi Triệu Tự Ninh đưa bản báo cáo cho cô thì hỏi: "Cậu đã đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?"
Lương Thích đáp lại, "Khuy áo này có vấn đề gì sao?"
Triệu Tự Ninh mím môi, "Không có vấn đề lớn, đây là vết máu của em."
"Là khi nào?" Lương Thích hỏi.
"Chín năm trước."
Sau khi nói xong, Triệu Tự Ninh đưa bản báo cáo cho cô, rồi nhìn vào Lương Thích.
Kết quả trên đó cho thấy đây là vết máu của cô khi cô 17 tuổi.
Vậy nên tối hôm đó cô nhìn thấy là người chủ cũ khi cô 17 tuổi.
Im lặng một lúc, Triệu Tự Ninh đột nhiên nói: "Tôi đã gặp Gina."
Lương Thích ngạc nhiên: "Ai?"
"Chắc là bác sĩ tâm lý của cậu..." Triệu Tự Ninh ngừng lại một chút, "Chuyên gia tâm lý của cậu."