Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 56

Sự xuất hiện của Thẩm Hồi khiến cả hai người đều giật mình.

 

Hứa Thanh Trúc chưa từng gặp cô ta, cũng không quen biết, nhưng từ những lời cô ta nói, có thể nhận thấy quan hệ giữa cô ta và Triệu Tự Ninh không hề đơn giản.

 

Trước đây cô có nghe Bạch Vi Vi nhắc đến việc Triệu Tự Ninh có một người bạn gái cũ.

 

Nghe nói tình yêu sâu đậm đến mức khiến Triệu Tự Ninh mãi không thể thoát ra được.

 

Có lẽ chỉ có những người yêu không thể chia tay tốt đẹp mới có thể nói ra những lời như vậy, Hứa Thanh Trúc lập tức giải thích: "Chắc bạn hiểu nhầm rồi, chúng tôi không phải là người yêu."

 

Thẩm Hồi nhướn mày, nụ cười nhẹ nhàng và vẻ mặt quyến rũ.

 

Đó là kiểu quyến rũ lạnh lùng, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.

 

Ai nhìn thấy cũng sẽ bị mất tập trung trong giây lát.

 

Đơn giản chỉ vì khí chất và sắc đẹp của cô ta.

 

Vẻ đẹp này không phải do ngoại hình quyết định, mà là khí chất cao quý, nhưng không hề làm người khác khó chịu.

 

Là sự kiêu ngạo khiến người ta không tự chủ được mà phải cúi đầu.

 

Hứa Thanh Trúc ngạc nhiên trước vẻ đẹp của người phụ nữ này, nhưng mặt không lộ chút cảm xúc nào, vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng như mọi khi, "Tôi đã kết hôn rồi."

 

Nói xong, cô giơ chiếc nhẫn của mình lên cho cô ta xem.

 

Thẩm Hồi lại khẽ cười: "Nếu bạn đã kết hôn, thì tôi khuyên bạn nên tránh xa một số người."

 

Hứa Thanh Trúc khó hiểu: "Ý gì?"

 

"Có những người chẳng phân biệt gì cả." Thẩm Hồi nói với vẻ ám chỉ: "Bạn có thể ngây thơ, nhưng có những người không phải."

 

"Thẩm... Hồi." Triệu Tự Ninh gần như nghiến răng gọi tên cô, từng chữ một: "Đây là bệnh viện."

 

"Vậy sao?" Thẩm Hồi nhướn mày, vẫn không hề kiềm chế: "Tôi không thể nói chuyện sao?"

 

Cô ta nhìn chằm chằm vào Triệu Tự Ninh, dường như chỉ cần Triệu Tự Ninh phủ nhận, bàn tay của cô ta sẽ vung ra tát vào mặt Triệu Tự Ninh.

 

Thậm chí, Hứa Thanh Trúc lặng lẽ lùi về phía mép hành lang, sợ mình bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai người.

 

Cô nghĩ rằng Triệu Tự Ninh sẽ phản ứng mạnh mẽ lại.

 

Dù sao đây cũng là nơi làm việc của Triệu Tự Ninh, là nơi thiêng liêng không thể xâm phạm đối với cô ấy, ai gây rối ở đây đều sẽ nhận phải cái nhìn lạnh lùng của Triệu Tự Ninh.

 

Nhưng Triệu Tự Ninh, luôn tỉnh táo và lý trí, lại chỉ liếc nhìn qua, từ khoảng cách vài mét, ánh mắt quyến luyến, giọng nói trở nên mềm mại, chỉ có thể nhẹ nhàng, không có sức mạnh: "Đừng gây chuyện nữa."

 

Có vẻ như đang làm nũng.

 

Cũng như đang cầu xin.

 

Không phải kiểu cầu xin vì bị đánh hay bị đe dọa.

 

Mà giống như kiểu giận dỗi của những cặp đôi nhỏ.

 

Hứa Thanh Trúc suýt nữa thì rơi mắt, nuốt nước bọt, trong không gian tĩnh lặng này, từng câu từng chữ nghe rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Vậy là cả hai ánh mắt đều nhìn về phía cô,

 

Hứa Thanh Trúc trong lòng căng thẳng, lập tức nói: "Các bạn nói chuyện đi, tôi đi xem vợ tôi một chút."

 

Nói xong, cô lập tức đi về phòng bệnh.

 

Khi cô vào trong phòng bệnh, hành lang này lại trở nên yên tĩnh, không xa là những phòng bệnh khác, bệnh viện người ra vào tấp nập, đủ loại âm thanh giao thoa với nhau.

 

Nhưng chỉ có chỗ của hai người họ như bị chia ra một đường ranh.

 

Khác biệt hoàn toàn với cả thế giới.

 

Thẩm Hồi đứng thẳng, tay cho vào túi áo khoác.

 

Triệu Tự Ninh là người bước đến trước, cô hơi cao hơn, nhìn Thẩm Hồi, giọng nói mềm mại hơn thường lệ, giọng nói lạnh lùng mang chút ngọt ngào, thấp giọng nói: "Cậu sao lại đến đây?"

 

Thẩm Hồi nhướn mày, lạnh lùng hỏi lại: "Tôi không thể đến sao?"

 

"Được." Triệu Tự Ninh cũng cho tay vào túi áo bác sĩ, có chút điệu bộ hạ thấp mình, giọng nói mềm mại: "Cùng tôi uống một ly nước được không?"

 

Thẩm Hồi khẽ cười nhạt, "Cậu nghĩ tôi đến để hàn huyên sao?"

 

"Không quan trọng là làm gì." Triệu Tự Ninh nói: "Nhưng chắc hẳn chúng ta có thời gian uống một ly nước chứ?"

 

"Không có." Thẩm Hồi cự tuyệt dứt khoát, rồi nhíu mày nói: "Triệu bác sĩ, cậu vẫn thế nhỉ, đâu đâu cũng để lại dấu vết, lúc nào cũng có ý."

 

Triệu Tự Ninh bất đắc dĩ, "Tôi không phải, là vì cậu..."

 

"Vì tôi gì?" Thẩm Hồi ngắt lời, cười lạnh nói: "Vì tôi mà lúc nào cũng để lại dấu vết sao? Hay là vì tôi đã làm tổn thương cậu, nên cậu đi đâu cũng nói về nỗi đau của mình, để thu hút sự chú ý của phụ nữ?"

 

Triệu Tự Ninh: "Tôi không phải. Thẩm Hồi, cậu có thể nghe tôi nói không?"

 

"Xin lỗi." Thẩm Hồi lạnh lùng nói: "Cậu không còn tư cách để tôi nghe cậu nói."

 

Triệu Tự Ninh nhất thời không nói gì.

 

Cô nhìn Thẩm Hồi, ánh mắt đầy yêu thương đong đầy, mắt hơi đỏ, dù Thẩm Hồi mạnh mẽ phản bác, cô vẫn không giận.

 

Chỉ có cảm giác vô lực sâu sắc.

 

Cô đã biết, một khi mất đi sự tin tưởng của Thẩm Hồi, sẽ không còn gì khác ngoài tình cảnh này.

 

Triệu Tự Ninh không nhịn được nói: "Cậu lại không ăn cơm phải không?"

 

Thẩm Hồi nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại: "Có liên quan gì đến cậu?"

 

"Cậu lại gầy đi rồi." Triệu Tự Ninh không để ý đến thái độ lạnh lùng của cô, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cùng tôi đi ăn nhé?"

 

"Triệu Tự Ninh, cậu có hiểu tiếng người không?" Thẩm Hồi tức giận nhìn cô, ánh mắt như dao sắc bén, như muốn đâm cho Triệu Tự Ninh một vạn vết thương, nhưng sau khi chạm vào ánh mắt của cô, ánh mắt dần dịu lại, cô quay mặt đi, "Chúng ta không còn là người có thể cùng ăn cơm nữa."

 

"Vậy cậu muốn thế nào?" Triệu Tự Ninh hỏi.

 

Thẩm Hồi: "..."

 

Câu nói bỗng bị nghẹn lại.

 

Triệu Tự Ninh, người đẹp nhất trong bệnh viện, tính cách lạnh lùng, năng lực chuyên môn mạnh mẽ nhất trong số các bác sĩ cùng lứa tuổi, được các bác sĩ và y tá gọi là "hoa trên núi cao".

 

Cũng là bông hoa khó hái nhất.

 

Vì vậy, khi cô và Thẩm Hồi đối diện như thế này trong hành lang bệnh viện, rất nhiều người tò mò, tin tức nhanh chóng lan truyền trong các nhóm.

 

Bất kể là người đến bệnh viện có chuyện hay không, ai cũng muốn đến xem náo nhiệt.

 

Và Thẩm Hồi vẫn luôn quay lưng lại.

 

Trong nhóm y tá, mọi người đã xôn xao.

 

"Ôi ôi, tôi vừa thấy bác sĩ Triệu hình như đã khóc đấy."

 

"Đôi mắt cô ấy đỏ đến mức làm tôi tan nát trái tim."

 

"Cô ấy là bạn gái của cô ấy sao? Nhìn không giống lắm."

 

"Chúng ta bác sĩ Triệu vẫn độc thân! Chỉ cần cô ấy độc thân, tôi còn cơ hội!"

 

"Tôi lần đầu tiên thấy bác sĩ Triệu như vậy, cái biểu cảm đó thật là đáng thương."

 

"Nếu để các thực tập sinh dưới tay cô ấy nhìn thấy, chắc chắn hình ảnh của bác sĩ Triệu sẽ vỡ vụn."

 

"Tôi lại càng thích cô ấy hơn, ôi ôi, giống như chú cún con đáng thương vậy."

 

"......"

 

"Chỉ mình tôi tò mò cô chị ấy trông như thế nào à?"

 

"Tôi thấy rồi, ngỡ ngàng luôn!"

 

"Chị ấy hay em ấy?"

 

"Nhìn giống chị, thật sự, không thể dùng lời để miêu tả được vẻ đẹp!"

 

"Cái đó là do tiền mua lấy khí chất đấy, bộ đồ của cô ấy cộng lại đã hơn bốn trăm nghìn rồi."

 

"Chết rồi! Tôi không với tới được đâu!"

 

"......"

 

Càng lúc càng có nhiều ánh mắt dõi theo, nhưng Triệu Tự Ninh không quan tâm, cô chỉ cố kiềm chế không muốn chạy lại kéo Thẩm Hồi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong túi quần co quắp rồi lại thả lỏng.

 

Thấy biểu cảm của Thẩm Hồi có vẻ dịu lại, cô lại lên tiếng dịu dàng: "Đi ăn với tôi nhé, có chuyện gì thì chúng ta ăn xong rồi nói được không?"

 

Thẩm Hồi liếc nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ quay người bỏ đi.

 

Triệu Tự Ninh theo sau.

 

Bởi vì cô biết, đối với Thẩm Hồi, nếu không từ chối thì có nghĩa là đã đồng ý.

 

//

 

Sau khi hai người rời đi, Hứa Thanh Trúc mới từ phòng bệnh bước ra.

 

Mặc dù lý trí bảo cô không nên tò mò, nhưng con người đôi khi không thể kiềm chế được sự tò mò của mình.

 

Lúc này, trong hành lang, đám y tá đã bắt đầu thảo luận về việc bác sĩ Triệu sẽ yêu như thế nào và cô ấy có thể sẽ nuông chiều người yêu ra sao.

 

Có người ghen tỵ và đầy mong mỏi nói: "Muốn yêu đương với bác sĩ Triệu quá."

 

"Thôi đi." Một người khác rất tự biết thân phận nói, "Tôi không xứng với bác sĩ Triệu."

 

Mọi người: "......"

 

Có vẻ cũng đúng.

 

Lương Thích vẫn còn đang hôn mê, Hứa Thanh Trúc đã ở lại phòng bệnh rất lâu.

 

Gần đến chiều, Hứa Thanh Trúc mới rời phòng bệnh.

 

Cô đi vệ sinh một chút.

 

Ra ngoài, cô cúi người rửa tay, dòng nước chảy qua từng ngón tay, bao quanh từng lớp da của cô, nhưng cô lại ngẩn ngơ.

 

Cô đang nghĩ về câu hỏi của Triệu Tự Ninh, cũng đang nghĩ về câu trả lời của Thẩm Hồi.

 

"Nếu cô ấy là một người hoàn toàn mới, cô có yêu không?"

 

"Con người không thể bước vào cùng một con sông hai lần."

 

Một cuộc đối thoại rất triết lý.

 

Đối với Hứa Thanh Trúc, cô thật sự không thể hiểu được.

 

May mà cô không phải là người hay sa vào những điều không giải quyết được, chỉ là bây giờ khi yên tĩnh lại, câu hỏi này cứ xuất hiện trong đầu cô.

 

Cô không nghe theo câu trả lời của Thẩm Hồi, cũng không ép buộc bản thân phải hiểu rõ.

 

Chỉ cảm thấy: thuận theo tự nhiên.

 

Nhiều chuyện không nhất thiết phải có câu trả lời, nhất là trong chuyện tình cảm.

 

Có câu trả lời thì sao?

 

Chín mươi phần trăm những chuyện trong đời có thể làm một mình, vì vậy cần phải có mục tiêu vững vàng và tìm ra hướng đi đúng đắn, nhưng chỉ có tình cảm là cần phải có hai người để xây dựng.

 

Không phải một người nói là được.

 

Dù cô có lo lắng bao nhiêu cũng không có ý nghĩa.

 

Huống hồ, hiện tại việc quan trọng nhất là chuyện của trang sức Minh Huệ.

 

Trong vấn đề này, Hứa Thanh Trúc nghĩ rất rõ ràng.

 

Khi cô còn đang thất thần, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: "Nước đầy rồi."

 

Hứa Thanh Trúc lúc này mới bừng tỉnh, phát hiện nước trong bồn đã tràn ra ngoài, cô lập tức khóa vòi nước lại, rồi ấn nút xả nước.

 

Dòng nước trong suốt theo lỗ thoát chảy xuống.

 

Cô dịu giọng: "Cảm ơn."

 

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, cô bất giác sững sờ.

 

"Thì ra là cô." Hứa Thanh Trúc hạ thấp giọng nói, mang theo chút không tin nổi.

 

"Ừ." Không có Triệu Tự Ninh bên cạnh, Thẩm Hồi không tỏ thái độ thù địch với cô, chỉ dùng giọng điệu rất bình thản trả lời: "Là tôi."

 

Thẩm Hồi rửa tay xong, lấy hai tờ giấy bên cạnh, từ tốn lau ngón tay.

 

Ngón tay của cô rất trắng, thon dài, móng tay không quá dài cũng không làm nail, nhìn qua vừa đẹp vừa sạch sẽ.

 

Sau khi làm xong mọi việc, cô phát hiện Hứa Thanh Trúc đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

 

Thẩm Hồi khẽ nhếch môi cười: "Trên mặt tôi có gì sao?"

 

"Không có." Hứa Thanh Trúc lúc này mới hoàn hồn, bật cười nhẹ, dùng giọng rất chân thành khen ngợi: "Cô thật đẹp, đến mức tôi ngẩn người."

 

"Ồ?" Thẩm Hồi ngạc nhiên, cô chỉ vào gương, "Khuôn mặt cô còn chưa nâng tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô lên sao?"

 

Hứa Thanh Trúc cứng họng.

 

Hai người không quen thân, chỉ mới gặp một lần.

 

Nhưng sau khi lau tay xong, Thẩm Hồi đưa cho Hứa Thanh Trúc một hộp phấn.

 

Hứa Thanh Trúc khó hiểu: "Ý gì đây?"

 

Thẩm Hồi ấn ngón tay lên phần cổ bên cạnh mình: "Cô soi gương đi."

 

Hứa Thanh Trúc lúc này mới quay người, nghiêng mặt mới nhìn thấy, bên cổ phải có một vết bầm tím.

 

— Dấu hickey.

 

Ánh mắt cô lộ vẻ bối rối, lần đầu gặp phải tình huống thế này, cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Thẩm Hồi chỉ nói: "Dùng phấn che lại là được."

 

Hứa Thanh Trúc lấy phấn ra, dặm một lớp dày lên cổ, nhưng vì da cô trắng, phấn không thể che hết.

 

Thêm vào đó, vì quá bối rối, phần lớn phấn bay tứ tung.

 

Thẩm Hồi nhìn không chịu nổi, lấy hộp phấn từ tay cô, ngón tay đè lên bông phấn, sau đó gõ nhẹ vài cái trên mu bàn tay, rồi nghiêng người tới gần Hứa Thanh Trúc.

 

Sự tiếp cận đột ngột của người lạ khiến Hứa Thanh Trúc hơi căng thẳng, cô không quen với khoảng cách thân mật bất ngờ này.

 

Thậm chí cả nhịp thở cũng khựng lại.

 

Thẩm Hồi nhận ra sự căng thẳng của cô, liền lùi lại nửa bước, giữ một khoảng cách an toàn khiến cô cảm thấy an tâm.

 

"Tôi là một Omega." Thẩm Hồi nói: "Nên không có ý định tán tỉnh cô."

 

Giọng cô lạnh nhạt nhưng không có ác ý.

 

Hứa Thanh Trúc biết mình bị hiểu lầm, lập tức giải thích: "Tôi biết, là vấn đề của tôi, tôi không quen với khoảng cách thân mật như vậy."

 

"Vậy còn dấu hickey trên cổ cô?" Thẩm Hồi trêu chọc, rồi đưa tay tiếp tục dặm phấn cho cô.

 

Hộp phấn của Thẩm Hồi rất tốt, tay nghề cũng không tệ.

 

Cô đã che đi được bảy tám phần dấu hickey đó.

 

Nhưng muốn hoàn toàn che giấu thì hoàn toàn không thể.

 

Dù vậy, chỉ cần không lại gần nhìn thì cũng không thể phát hiện ra.

 

Hứa Thanh Trúc cảm ơn cô ấy.

 

Thẩm Hồi thu gọn phấn, nói một cách phong cách: "Không sao, tôi luôn thích những cô em xinh đẹp."

 

Hứa Thanh Trúc cảm thấy như mình bị trêu chọc, không ngờ Thẩm Hồi lại nói: "Coi như là lời xin lỗi vì đã làm tổn thương cô lúc nãy, xin lỗi, tôi không có ý định làm tổn thương cô."

 

Cô ấy chỉ đơn giản là làm tổn thương Triệu Tự Ninh mà thôi.

 

Hứa Thanh Trúc đáp: "Không sao, nhưng tôi có thể hỏi một câu, cô và bác sĩ Triệu có quan hệ gì không?"

 

Thẩm Hồi dừng lại một chút, "Có cần phải trả lời không?"

 

"..."

 

Câu hỏi của Thẩm Hồi rất nghiêm túc, không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại vô tình tạo ra cảm giác áp lực.

 

Hứa Thanh Trúc vừa định nói không cần, thì Thẩm Hồi đã nói: "Nếu phải tóm tắt, thì có lẽ là—"

 

"kẻ thù đã lăn lộn trên giường."

 

//

 

Lương Thích tỉnh dậy vào ban đêm, ánh đèn bên ngoài sáng lên, còn trước mắt cô là một màu trắng tàn tạ.

 

Cô đau đầu như sắp nổ tung.

 

Phải một lúc lâu sau cô mới hồi phục lại.

 

Giống như vừa trải qua một trận chiến, cô nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà trắng toát, thở hổn hển, sau đó những ký ức rời rạc quay trở lại trong đầu.

 

Bao gồm cả ký ức cô đi gặp Trịnh Phí Nhàn để tư vấn tâm lý.

 

Nói chính xác hơn, đó là ký ức của nguyên chủ.

 

Nguyên chủ đã gặp Trịnh Phí Nhàn, đã kiểm tra bệnh tâm thần, cũng có hồ sơ khám bệnh và kê đơn thuốc.

 

Nhưng sau đó tại sao cô ấy không đi nữa?

 

Trong giấc mơ, đoạn ký ức đó rất rời rạc.

 

Nguyên chủ không ngừng kéo dài, không muốn cho cô thấy.

 

Hơn nữa, ký ức về việc gặp Trịnh Phi Nhàn cũng không hoàn toàn đầy đủ, có một số vấn đề nhẹ nhàng không đáng kể vẫn nhớ.

 

Nhưng về mọi thứ khiến cô phát điên, đều đã quên.

 

Nhưng rõ ràng nhất, vẫn là ký ức cô ngất đi.

 

Trong cơ thể cô như thật sự có hai người đang kéo nhau, dục vọng và lý trí tách biệt, khiến cô trở nên không giống chính mình.

 

Giống như chỉ có gần gũi Hứa Thanh Trúc mới có thể được an ủi.

 

Tất cả mọi thứ đều nhớ rõ.

 

Cô...

 

Trước đây đã hứa với Hứa Thanh Trúc, sẽ không làm tổn thương cô ấy.

 

Nhưng có vẻ như không làm được.

 

Lương Thích tức giận đánh vào đầu mình một cái, tay đặt lên trán, thở dài nặng nề.

 

Cô nhớ tất cả những cảm giác, ngón tay chạm vào nơi mềm mại đó, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô ấy, thậm chí là đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào giữa cổ cô ấy.

 

Răng cắn nhẹ lên làn da cô ấy, như một ma cà rồng trong đêm tối không thể thỏa mãn.

 

......

 

"Thức dậy rồi?" Triệu Tự Ninh là người đầu tiên đẩy cửa bước vào, hỏi bằng giọng lạnh lùng: "Có đói không?"

 

Lương Thích nhìn cô, quen thuộc hỏi: "Tôi đã xảy ra chuyện gì?"

 

"Bị kích thích, giai đoạn nhạy cảm phát tác, nên..." Triệu Tự Ninh dừng lại, lộ ra một nụ cười chết chóc, "Cô nói xem?"

 

Lương Thích: "..."

 

Cô hơi tuyệt vọng hỏi: "Bây giờ tôi chết trong tư thế nào thì đẹp hơn?"

 

"Đừng chết trong bệnh viện." Triệu Tự Ninh nói: "Dễ bị cứu sống."

 

"Cô có thể đừng cứu tôi." Lương Thích nói.

 

Triệu Tự Ninh: "Vi phạm đạo đức nghề nghiệp."

 

Lương Thích: "..."

 

Triệu Tự Ninh kiểm tra các thông tin của cô, với biểu cảm lạnh lùng hỏi: "Cô mơ thấy gì?"

 

"Có chuyện gì không?"

 

"Trong lúc cô hôn mê, sóng não của cô đã xuất hiện dao động nghiêm trọng." Triệu Tự Ninh nói: "Nói đơn giản thì có thể là cô đã gặp ác mộng trong khoảng thời gian đó."

 

Lương Thích: "......"

 

Cô cũng không giấu diếm Triệu Tự Ninh, mà kể cho cô ấy nghe những ký ức xuất hiện trong giấc mơ.

 

Triệu Tự Ninh hỏi cô, trước khi hôn mê, cảm giác của cô khi thực hiện hành vi cưỡng bức với Hứa Thanh Trúc là như thế nào?

 

Lương Thích: "......"

 

Trong lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi, rất không muốn hồi tưởng lại.

 

Mỗi lần nhớ lại đều như những cái tát từ những lời hứa trước đây.

 

Nhưng Triệu Tự Ninh hỏi rất nghiêm túc, và hy vọng cô có thể mô tả chính xác cảm giác lúc đó.

 

Lương Thích do dự vài giây, sau đó trả lời: "Khó chịu hơn cả lần đầu tôi trải qua giai đoạn nhạy cảm, lúc đó chỉ là dục vọng sinh lý, nên tôi có thể dùng cách tự làm tổn thương để kiềm chế nó, nhưng hôm nay là sự áp lực kép cả về tâm lý và sinh lý, đặc biệt là về tâm lý, như thể nếu tôi không cưỡng bức cô ấy thì tôi sẽ chết, giống như có rất nhiều con kiến đang cắn vào cơ thể tôi, tôi khao khát muốn ở bên cô ấy..."

 

Nói đến đây, Lương Thích cúi đầu thở dài, hai tay che mặt, "Xin lỗi, tôi đáng lẽ không nên như vậy."

 

Cô hoàn toàn không thể kiểm soát cơ thể này.

 

Triệu Tự Ninh bình tĩnh nhìn cô với vẻ tội lỗi, "Còn gì nữa không? Cảm giác khác có không? Rốt cuộc thì dục vọng của cơ thể hay áp lực tâm lý lớn hơn?"

 

"Áp lực tâm lý." Lương Thích hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, cố gắng dùng ngôn từ để tái hiện lại cảm xúc, "Lúc đó tôi rất bồn chồn, chỉ mong muốn có thể quan hệ với ai đó, muốn đòi hỏi nhiều hơn, trong đầu tôi chỉ có những hình ảnh rất bạo lực, liên quan đến tình dục."

 

Cô nói một cách mơ hồ, nhưng Triệu Tự Ninh vẫn hiểu được.

 

Triệu Tự Ninh chỉ hỏi cô: "Cô vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được cơ thể này sao?"

 

Lương Thích lắc đầu: "Chưa."

 

May mắn là điểm may mắn của cô chưa tích lũy đến 80, cô không có quyền sử dụng hoàn toàn cơ thể này.

 

Vì vậy, khi cảm xúc lo âu của nguyên chủ kết hợp với ký ức sợ hãi của cơ thể, cô sẽ cảm thấy bất lực.

 

"Vậy tôi rất tiếc phải thông báo cho cô về suy đoán của tôi." Triệu Tự Ninh nói: "Cơ thể này có chứng nghiện tình dục."

 

Lương Thích ngạc nhiên: "Ý cô là gì?"

 

"Đó là một loại bệnh mà khi cảm xúc lo âu, cần phải quan hệ với người khác để giảm bớt sự lo âu." Triệu Tự Ninh nói: "Từ góc độ tâm lý học, đó là biểu hiện của sự thiếu an toàn, không tìm được cách phát tiết cảm xúc phù hợp, vì vậy chọn cách dùng tình dục để giảm bớt."

 

Lương Thích: "......"

 

Triệu Tự Ninh nhìn cô, bỗng nhiên cười lạnh, "Bây giờ cô còn nghĩ mình chắc chắn sẽ không làm tổn thương Hứa Thanh Trúc nữa không?"

 

Lương Thích: "......"

 

Cô thở dài, "Xin lỗi."

 

"Cô đâu có làm tổn thương tôi." Triệu Tự Ninh nói: "Nói xin lỗi với tôi có ích gì? Tôi đâu thể thay người khác tha thứ cho cô."

 

Lương Thích: "...... Tôi không phải là người dùng sức mạnh."

 

Triệu Tự Ninh nhướng mày: "Vậy cô làm sao mà nhập viện?"

 

Lương Thích: "...... Tôi đã sai."

 

Triệu Tự Ninh bị cô chọc cười, nói: "Được rồi, có đói không? Đi ăn cùng nhau không?"

 

Lương Thích hỏi: "Hứa Thanh Trúc thì sao?"

 

"Bên ngoài đang gọi điện..." Triệu Tự Ninh chưa nói xong, thì trong phòng bệnh đã vang lên giọng nói của Hứa Thanh Trúc, cô đứng ở cửa, "Tôi ở đây."

 

Lương Thích biểu cảm cứng đờ, không dám nhìn cô.

 

Triệu Tự Ninh nhìn bầu không khí giữa hai người, rất tinh tế nói: "Hai người nói chuyện trước đi, tôi ra ngoài chờ."

 

Không còn Triệu Tự Ninh, phòng bệnh bỗng trở nên ngượng ngùng.

 

Lương Thích nằm trên giường, như một con chim cút.

 

Hứa Thanh Trúc bước vào, luôn nhìn về phía lưng cô.

 

Một lúc lâu, Lương Thích mới nói: "Xin lỗi."

 

Cô vừa tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn, nghe có vẻ tội nghiệp.

 

Hứa Thanh Trúc đứng đó, giọng nói lạnh lùng hòa vào bóng đêm tĩnh lặng, "Gì cơ?"

 

Lương Thích mím môi, cả người co lại, lại nói: "Xin lỗi."

 

Cô hoàn toàn không dám đối mặt.

 

Sống hai mươi lăm năm, đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này.

 

Sự bình thản, điềm tĩnh của cô trong khoảnh khắc ký ức ùa về đã sụp đổ, cô cảm thấy mình như một con thú.

 

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, chắc chắn cô sẽ tự sát ngay trong khoảnh khắc đó.

 

Đáng tiếc...

 

Bây giờ cô chỉ có thể như một con chim cút mà trốn tránh.

 

Giọng nói lạnh lùng của Hứa Thanh Trúc không thể hiện cảm xúc gì, "Vậy thì sao?"

 

"Tôi không biết." Lương Thích nói với giọng trầm, "Cô muốn tôi làm gì, tôi đều có thể làm."

 

Cô đã thể hiện rõ thái độ xin lỗi.

 

Nhưng Hứa Thanh Trúc chỉ khẽ cười nhạt, "Vậy cô xin lỗi người khác bằng cách nào? Chỉ bằng cái bóng lưng này thôi sao? Lễ phép của cô đâu rồi?"

 

Lương Thích: "...... Lễ phép đã bỏ đi rồi."

 

Hứa Thanh Trúc ngạc nhiên, một lúc sau, Lương Thích lại rất nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

 

"......"

 

"Tôi nghe mà đau tai." Hứa Thanh Trúc nói: "Đã là lần thứ ba rồi."

 

Lương Thích khẽ nói: "Xin lỗi."

 

Hứa Thanh Trúc: "......"

 

Im lặng một lúc, Hứa Thanh Trúc nói: "Tôi nghi ngờ là cô cố ý đấy."

 

Lương Thích giải thích: "Không phải."

 

"Vậy cô có thể đối mặt với tôi để nói lời xin lỗi không?" Hứa Thanh Trúc nói: "Như vậy tôi mới quyết định có nên tha thứ cho cô hay không."

 

Lương Thích: "......"

 

Hồi lâu, cô mới duỗi người ra, sau đó quay người lại, nửa đầu vùi chặt vào gối, mắt nhìn xuống, nhưng thế nào cũng không chịu nhìn Hứa Thanh Trúc.

 

Hứa Thanh Trúc lại dễ dàng nhận ra hốc mắt đỏ lên của cô.

 

Trong lòng bỗng mềm nhũn.

 

Hứa Thanh Trúc khoanh tay: "Cô áy náy đến mức này à?"

 

"Ừ." Lương Thích mím môi, "Thật sự rất xin lỗi."

 

Nếu là mớ hỗn độn mà nguyên chủ để lại, cô sẽ nhận hết trách nhiệm.

 

Nhưng khi đó cô đang làm chủ cơ thể này, vậy mà vẫn suýt nữa tổn thương Hứa Thanh Trúc.

 

Nếu hệ thống giá trị xui xẻo còn tồn tại, chắc chắn nó sẽ cho cô đầy cây xui xẻo.

 

Hứa Thanh Trúc cạn lời, ban đầu cô thực sự có chút tức giận.

 

Nhưng khi nhìn vẻ mặt và ánh mắt kia của Lương Thích, y như thể người bị ép buộc là cô ta vậy.

 

Trong lòng Hứa Thanh Trúc cảm xúc ngổn ngang.

 

Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.

 

Chưa đợi cô lên tiếng, Lương Thích đã nói: "Cô muốn làm gì cũng được, không ở bên nhau, hoặc sống riêng cũng được. Dù sao tôi cũng sắp rời khỏi căn biệt thự đó, nếu cô muốn cái đó, tôi cũng có thể phối hợp."

 

Hệ thống không cho cô nói đến ly hôn, nên cô đành tránh né từ ngữ nhạy cảm này.

 

Hệ thống chỉ là AI, làm sao có thể phát hiện ra mánh khóe chứ?

 

Nhưng một số từ, trong bối cảnh cụ thể, dù không nói ra, đối phương vẫn có thể hiểu ngay ý nghĩa.

 

Vì vậy, Hứa Thanh Trúc hỏi lại: "Muốn ly hôn với tôi?"

 

Lương Thích gật đầu lia lịa.

 

Hứa Thanh Trúc "chậc" một tiếng: "Đây mới là mục đích cuối cùng của cô phải không?"

 

Lương Thích: "?"

 

"Gây ra bao nhiêu rắc rối như vậy, chỉ để ly hôn." Hứa Thanh Trúc thản nhiên nói: "Nếu cô muốn ly hôn thì cứ nói sớm, sao phải phức tạp thế? Tôi đâu phải không phối hợp."

 

Lương Thích trợn to mắt: "Không có mà, chỉ là..."

 

Cô mím môi, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Hứa Thanh Trúc, lại yếu ớt hẳn, vừa ấm ức vừa rụt rè: "Tôi chỉ sợ lại làm tổn thương cô."

 

"Cô đã hỏi qua ý tôi rồi mà." Hứa Thanh Trúc nói: "Vậy nên không tính là tổn thương."

 

Lương Thích ngồi bật dậy, đối diện với cô, đôi mắt đỏ hoe dường như đang hỏi — Thật không?

 

Hứa Thanh Trúc nhún vai không bận tâm: "Huống hồ, người ngất cuối cùng là cô. Với lại, chẳng phải là vì cơ thể cô có bệnh sao?"

 

Lương Thích: "......"

 

Nghe như chửi người, nhưng đó lại là sự thật.

 

Cô ủ rũ nói: "Nhưng tôi thực sự đã đối với cô..."

 

Hứa Thanh Trúc bỗng cười khẽ: "Cô giáo Lương, cô đang diễn phải không?"

 

Lương Thích: "?"

 

"Không có!" Lương Thích phủ nhận: "Tôi thực sự áy náy."

 

"Vậy mà ngay cả khi xin lỗi tôi, cô cũng không có chút thành ý nào." Hứa Thanh Trúc nói: "Tôi hợp lý nghi ngờ cô đang lấy lùi làm tiến."

 

Cô khẽ "chậc" một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý: "Không ngờ cô giáo Lương mới ngất có một lần mà diễn xuất đã tiến bộ vượt bậc như vậy, đúng là có hương vị rồi."

 

Lương Thích: "...?"

 

"Hương vị gì cơ?" Lương Thích hỏi.

 

Hứa Thanh Trúc: "Mùi trà xanh ấy. Lấy lùi làm tiến, miệng nói áy náy nhưng chẳng có hành động gì, lại còn tỏ vẻ ấm ức, như thể muốn cả thế giới biết cô mới là người đáng thương nhất."

 

"Không có." Lương Thích phản bác, "Rõ ràng người đáng thương nhất là cô mà."

 

Hứa Thanh Trúc nhướn mày: "Thật không? Nếu cô không nói thì tôi cũng quên mất rồi."

 

Lương Thích: "..."

 

Hứa Thanh Trúc bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy mắt cô đỏ làm gì? Ấm ức cái gì? Người đáng ấm ức nhất còn chẳng cảm thấy như thế, sao cô lại tự thấy ấm ức rồi?"

 

Lương Thích: "..."

 

Bị nói đến mức không biết đáp lại thế nào, hồi lâu sau, cô mới ngập ngừng hỏi: "Cô đang an ủi ngược tôi phải không?"

 

Hứa Thanh Trúc liếc cô một cái, giọng điệu nhẹ bẫng: "Cô giáo Lương của chúng ta cũng không ngốc lắm nhỉ."

 

Lương Thích: "..."

 

Sự châm biếm của Hứa Thanh Trúc thực sự rất...

 

Lương Thích còn chưa nghĩ ra được từ nào để diễn tả thì đã nghe Hứa Thanh Trúc nói tiếp: "Cô giáo Lương của chúng ta đúng là đáng thương quá đi mất, ấm ức đến mức không ai an ủi thì phải ôm chăn khóc rồi."

 

Lương Thích: "..."

 

Cô không nhịn được đáp lại: "Đúng thế, rất ấm ức."

 

Đồng tử của Hứa Thanh Trúc co lại, ánh mắt như muốn nói — Câu đó mà cô cũng dám nhận sao?

 

Lương Thích mím môi, không còn rụt rè như ban nãy nữa, bình tĩnh nói: "Thì lúc nào cũng phải có một người ấm ức chứ."

 

Hứa Thanh Trúc: "..."

 

"Cô giáo Hứa không thấy ấm ức, tôi thay cô giáo Hứa ấm ức vậy." Lương Thích học theo giọng điệu của Hứa Thanh Trúc.

 

Hứa Thanh Trúc: "..."

 

Cô đẩy nhẹ đầu lưỡi vào răng, một lúc sau bật cười: "Vậy tôi và nỗi ấm ức của tôi cảm ơn cô giáo Lương nhé."

 

Lương Thích: "..."

 

"Cô giáo Lương bận rộn như thế mà còn phải thay tôi ấm ức." Hứa Thanh Trúc nói: "Thật sự rất vinh hạnh."

 

Lương Thích: "..."

 

Rõ ràng từng từ đều mang nghĩa tích cực, nhưng khi nói ra lại nghe như toàn lời châm chọc.

 

Về khoản châm biếm, Lương Thích thua thật rồi.

 

Nhưng cô vẫn đứng dậy, cúi người thật sâu, nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi."

 

Hứa Thanh Trúc phẩy tay: "Được rồi, đi ăn thôi. Không cần làm quá thế đâu."

 

Lương làm quá Thích theo sau cô rời khỏi phòng bệnh.

 

Triệu Tự Ninh nhìn thấy hốc mắt cô vẫn hơi đỏ, không nhịn được trêu: "Đáng thương đến mức này sao?"

 

Lương Thích: "..."

 

Vừa thua một trận trước đó, Lương Thích trừng mắt nhìn cô, dập tắt toàn bộ lời châm chọc ngay từ trong trứng nước.

 

Cô giả vờ dữ dằn: "Câm miệng!"

 

//

 

Về chuyện Triệu Tự Ninh nói cơ thể này mắc chứng nghiện X, Lương Thích vẫn để tâm.

 

Cô không dám tiếp xúc với những chuyện khiến mình dễ bị kích động, thậm chí còn đi khám tâm lý.

 

Nhưng tinh thần hiện tại thuộc về cô, cơ thể này lại có vài vấn đề khoa học không thể giải thích, nên các xét nghiệm tâm lý chẳng cho ra kết quả gì, không phát hiện được bệnh lý này.

 

Sau đó, Lương Thích nhiều lần xem lại hồ sơ điều trị lấy được từ Trịnh Phí Nhàn hôm đó, nhưng cũng không tìm thấy điều gì bất thường.

 

Tuy nhiên, đúng là nguyên chủ không có tinh thần lành mạnh.

 

Sự bất ổn này có liên quan đến tất cả những gì cô ấy phải chịu ở nhà họ Lương.

 

Hầu hết đều do Khâu Tư Mẫn gây ra.

 

Lương Thích vẫn chưa quên giấc mơ trước đây, khi cô bị ép buộc đem đi làm trò tiêu khiển, và Khâu Tư Mẫn còn nói cô làm rất tốt.

 

Người trong ký ức đó là ai?

 

Dù ký ức xuất hiện khi cô nhìn thấy Chu Dịch An, nhưng Lương Thích chắc chắn đó không phải Chu Dịch An.

 

Khi đó Chu Dịch An vẫn còn ở nước ngoài, không thể nào đến để giao dịch với Khâu Tư Mẫn.

 

Có lẽ là gia đình nào đó quyền lực hơn nhà họ Lương.

 

Khâu Tư Mẫn có thể chỉ vì chút lợi ích mà lừa gạt nguyên chủ, hoặc đơn giản là đưa nguyên chủ cho những kẻ có sở thích bệnh hoạn.

 

Dù sao mục đích của bà ta cũng không phải vì lợi ích, mà là để hành hạ nguyên chủ đến phát điên.

 

Ở một mức độ nào đó, bà ta đã làm được.

 

Hồ sơ bệnh án còn tiết lộ rằng nguyên chủ cũng không có ký ức trước năm tám tuổi.

 

Giống như cô ấy.

 

Vì vậy, trước khi lên tám tuổi, họ đã từng đổi chỗ cho nhau một lần.

 

Có lẽ còn nhiều hơn một lần.

 

Cô từng dò hỏi Lương Tân Châu, anh ấy nói cô hiện tại rất giống với khi còn nhỏ, nhưng sau vụ bắt cóc thì tính cách cô đã có chút bất thường.

 

Vụ bắt cóc đó, Lương Thích không hề có chút ấn tượng nào.

 

Trong ký ức của người nguyên chủ cũng không hề có.

 

Không ai giải đáp được điều này, còn hệ thống vô dụng kia cũng chẳng thể giúp cô được gì.

 

Kể từ sau khi Khâu Tư Mẫn bất tỉnh, Lương Thích không quay lại biệt thự cũ nữa, cô vẫn đi làm như bình thường.

 

Vết thương ở vai cô lành rất nhanh, trong công việc cô như cá gặp nước.

 

Cả Lương Tân Châu lẫn Lương Tân Hà đều từng tìm cô, thăm dò ý tứ của cô từ nhiều góc độ.

 

Cô luôn trả lời rằng: "Mối quan hệ giữa tôi và mẹ không giống như những gì các anh nhìn thấy, chi tiết thì các anh cứ hỏi mẹ đi."

 

Nhưng rõ ràng, Khâu Tư Mẫn sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin cho họ.

 

Lương Thích chỉ thân thiện nói với họ: "Dù có ngày tôi không còn mang họ Lương nữa, tôi vẫn là em gái của các anh, nếu các anh vẫn còn muốn nhận tôi."

 

Cô để tất cả quyền lựa chọn lại cho đối phương.

 

Lương Tân Châu chân thành nói với cô: "Dù thế nào đi nữa, anh vẫn nhận em là em gái."

 

Lương Thích đụng nắm tay với anh, "Cảm ơn anh trai, chờ cháu gái ra đời, em sẽ mừng cho con bé một phong bao thật to."

 

Lương Tân Châu cười: "Vậy thì em phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền rồi."

 

"Chuyện này anh không cần lo."

 

Liên hệ của Lương Thích với biệt thự cũ chỉ dừng lại ở hai người anh và hai chị dâu, cô còn từng ghé qua núi Vân Phong một lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

 

Không chỉ Đạo trưởng Vân Ẩn không có ở đó, ngay cả ông lão đã từng bói toán cho cô lần trước cũng không thấy đâu.

 

Cô không nhận sự giúp đỡ từ Triệu Tự Ninh, mà tự mình tìm phòng trên các trang web cho thuê nhà.

 

Liên tục tính toán số tiền hiện có trong tay, lập đủ các kế hoạch cho cuộc sống sau này.

 

Khi Lương Thích nhận được tháng lương đầu tiên, thành phố Hải Châu đã bước hẳn vào mùa thu, tiết trời ảm đạm, lá cây bên đường úa vàng rụng đầy đất.

 

Hôm đó cũng chính là ngày 《Dư Quang》 chính thức phát hành poster tạo hình và công bố dàn diễn viên, đồng thời cũng là ngày dòng sản phẩm chủ đạo mùa thu của Trang sức Minh Huệ được bán tại các quầy lớn và trên trang web.

 

Lương Thích gửi thông tin tài khoản nhận tiền vào thẻ ngân hàng của mình cho Hứa Thanh Trúc: 【Cô Hứa bận không? Tôi mời cô ăn cơm nhé.】

 

Hứa Thanh Trúc trả lời ngay: 【Cô Lương, lương cao đấy nhỉ.】

 

Lương Thích: 【Cũng ổn, đủ sống qua ngày thôi.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【Hôm nay chắc chỉ buổi tối tôi mới có thời gian.】

 

Lương Thích: 【Tôi biết, hôm nay là ngày sản phẩm chủ đạo của công ty các cô ra mắt mà. Tôi năng lực có hạn, chỉ mua một món để ủng hộ sự nghiệp của cô Hứa thôi.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【...】

 

Một lúc lâu sau, cô gửi tới một tin nhắn: 【Tôi thấy cô đang châm chọc đấy.】

 

Lương Thích: 【Không có, thật lòng mà.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【Vậy cô đừng mua nữa, tôi đã giữ lại cho cô một bộ rồi.】

 

Bộ.

 

Không phải chỉ một món.

 

Là cả một dòng sản phẩm, từng món trong đó.

 

Lương Thích bị độ chi mạnh tay của Hứa Thanh Trúc làm cho bất ngờ, dù sao giá sản phẩm của công ty họ không hề thấp.

 

Đã có thể xếp vào hàng cao cấp.

 

Lương Thích lập tức nhắn lại: 【Đừng! Cô đem bán đi, tôi không thể kéo chân cô được.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【... Vậy cô nhớ chuyển khoản đấy.】

 

Lương Thích: 【...】

 

Quả nhiên là không khách sáo chút nào.

 

Tuy nhiên, Lương Thích cũng không vội chuyển tiền cho cô ấy, dự định đợi nhìn thấy sản phẩm thật rồi mới chuyển.

 

Hai người hẹn nhau dùng bữa tối.

 

Đến hai giờ chiều, tài khoản chính thức của 《Dư Quang》 đăng tải poster tạo hình và tag tất cả dàn diễn viên chính.

 

Lương Thích để giữ cho mình trong sạch, đã cố ý tạo một tài khoản mới hoàn toàn.

 

Cô hiểu rất rõ về ngành này, nên ngay sau khi bài đăng của tài khoản chính thức xuất hiện, cô lập tức thực hiện dịch vụ "chia sẻ, like và bình luận" trọn gói.

 

Triệu Anh để giúp cô kéo thêm người hâm mộ, đã trực tiếp chia sẻ lại bài viết của cô trên Weibo.

 

Nhưng đồng thời, một hashtag #Thiên kim trang sức Minh Huệ đánh người# bất ngờ xuất hiện, và nhanh chóng leo lên bảng xếp hạng.

 

Đến tối, hashtag này đã vượt qua từ khóa nóng mà đoàn làm phim 《Dư Quang》 mua, kèm theo một biểu tượng nhỏ màu cam #Hot#.

 

Cùng lúc đó, một hashtag khác là #Thiên kim trang sức Minh Huệ Trần Lưu Doanh# cũng xuất hiện trong danh sách tìm kiếm mới nhất, vượt qua cả #Trang sức Minh Huệ Mùa thu mới đẹp quá#.

Bình Luận (0)
Comment