Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 68

Gió thu cuốn theo cành khô lá rụng bay xa, bên ngoài âm u, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa.

 

Lương Thích bị nụ cười của Hứa Thanh Trúc làm cho hoa mắt, chợt nhận ra mình lỡ lời, bèn chuyển chủ đề: "Bên ngoài chắc lại mưa nữa, em có mang ô không?"

 

"Cô Lương." Hứa Thanh Trúc nhìn cô, "Chị có phải đã nghe được chuyện gì không?"

 

Lương Thích mím môi, biết mình không thể thoát khỏi cái bẫy tự đào, liền nói đại: "Ý chị là bản thân chị, đang hơi phân vân không biết có nên đi tìm ba mẹ ruột không."

 

Ánh mắt Hứa Thanh Trúc chăm chú nhìn cô, hồi lâu mới khẽ thở dài, thẳng thắn đáp: "Chuyện của chị, chị tự quyết định. Nhưng nếu chị định thăm dò chuyện của em thì cứ hỏi thẳng đi, em không thích vòng vo."

 

Lương Thích: "......"

 

Trước đây em tìm đủ mọi cách thăm dò chị, chị đâu có nói là không thích vòng vo!

 

Lương Thích chỉ dám âm thầm lẩm bẩm trong lòng, không dám nói với Hứa Thanh Trúc.

 

Nói ra thì sợ lại phải tranh luận một trận, mà cô thì chẳng đỡ nổi cái kiểu nói năng đầy ý tứ của Hứa Thanh Trúc.

 

Quan trọng là, mỗi khi Hứa Thanh Trúc bắt đầu kiểu nói ấy, không khí sau đó luôn dẫn tới những tình huống kỳ quái.

 

Cô không chịu nổi.

 

Thế là cô bướng bỉnh nói: "Chị thật sự chỉ muốn hỏi về bản thân mình thôi."

 

"Vậy chị biết em có chuyện gì rồi." Hứa Thanh Trúc nói: "Chứ bình thường chẳng phải là sẽ tò mò trước xem em có chuyện tương tự không à?"

 

Lương Thích: "......"

 

Lại bị dẫn vào bẫy.

 

Lương Thích nhìn cô, bất lực đáp: "Cô Hứa, cả đời chị đi qua quãng đường xa nhất chính là những bẫy em đặt ra."

 

Hứa Thanh Trúc kéo khoá balo, Lương Thích liền cầm lấy trước khi cô kịp đeo lên vai.

 

Hứa Thanh Trúc không từ chối, chỉ khẽ cười: "Chỉ là do cô Lương không biết che giấu thôi."

 

"Vậy... em nghĩ sao?" Lương Thích dè dặt hỏi.

 

Dù sao nói đến mức này rồi, không hỏi gì thêm thì đúng là thiệt thòi cho những lần bị "úp sọt".

 

Dù gì cô cũng còn một nhiệm vụ nữa.

 

Hoàn thành nhiệm vụ này, cố gắng thêm chút, biết đâu có thể gom đủ tiền đặt cọc mua nhà ở Hải Châu.

 

Cô không thích ở thuê.

 

Còn nhớ lúc mới kiếm được tiền, điều đầu tiên cô làm là mua một căn nhà, khiến cả quản lý lẫn trợ lý đều bất ngờ, ai nấy đều nghĩ cô quá vội vàng.

 

Dù sao các nghệ sĩ thường ở khách sạn nhiều hơn ở nhà, lại còn được đoàn phim chi trả, mua nhà thật sự không kinh tế chút nào.

 

Nhưng Lương Thích nói, có nhà nghĩa là có một gia đình.

 

Cô có thể thờ cúng ông bà nội ở đó, và có một chốn dừng chân bất cứ lúc nào.

 

Dù không có hơi ấm gia đình, nhưng đó là không gian riêng chỉ thuộc về mình cô.

 

Khi ấy chị Vương nói, cô có chấp niệm với việc mua nhà.

 

Nhưng khi sở hữu căn nhà của mình, đứng ở cửa, cô cảm nhận được sự mãn nguyện không gì sánh nổi.

 

Cảm giác ấy không khác gì niềm vui khi phim cô đóng ra mắt và nhận được hàng loạt lời khen ngợi.

 

Huống chi chuyện này còn phải xem thái độ của Hứa Thanh Trúc, nếu cô ấy cũng muốn biết, thì chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao!

 

Suy nghĩ của Lương Thích vốn đã tạm dẹp xuống, giờ lại nhen nhóm.

 

"Em đối với những tin đồn kia..." Lương Thích hỏi, "đã từng tin chưa?"

 

Hứa Thanh Trúc nhíu mày, lắc đầu: "Chưa từng."

 

"Chắc chắn thế à?" Lương Thích ngạc nhiên: "Bình thường chẳng phải ai cũng sẽ hoài nghi chút sao?"

 

"Tin đồn trong giới này nhiều lắm, sai lệch so với sự thật cũng không ít. Hôm nay chị đi chung với ai, có khi ngày mai đã nghe tin hai người sắp kết hôn." Hứa Thanh Trúc mỉm cười: "Lời đồn chỉ dừng lại trước người thông minh."

 

Lương Thích: "......"

 

"Nhưng nếu là sự thật thì sao?" Lương Thích hỏi: "Chẳng phải em sẽ lỡ mất cơ hội gặp cha mẹ ruột của mình à?"

 

"Cũng bình thường thôi." Hứa Thanh Trúc đáp: "Hiện tại em đã có cha mẹ rồi."

 

Cô ngừng lại, sau khi cài dây an toàn thì nhìn Lương Thích: "Cô Lương, chị nghĩ chúng ta bây giờ còn cần cha mẹ không?"

 

Hơi thở của Lương Thích khựng lại: "Hả?"

 

"Nếu những lời đồn là thật, thì cha em cũng đã mất rồi." Hứa Thanh Trúc nói: "Em có suy nghĩ gì cũng không còn ý nghĩa. Còn chị, chị nói muốn đi tìm cha mẹ ruột, em không phản đối, nhưng kết quả có thể sẽ không như mong đợi."

 

Thời tiết lạnh, trong xe bật chế độ sưởi.

 

Hứa Thanh Trúc lý trí phân tích tình hình: "Nếu như bà Lương nói thật, thì chị là đứa trẻ bị bỏ rơi. Tìm được rồi thì sao? Có khi họ đã có những đứa con khác, hoặc mỗi người đều đã lập gia đình mới, sự xuất hiện của chị sẽ khiến họ khó xử. Nếu họ có điều kiện kinh tế tốt, thì con cái của họ có thể lo lắng chị sẽ tranh giành tài sản. Nếu điều kiện của họ không tốt, thì chị có thể sẽ phải nuôi họ. Kết quả tốt nhất là tìm được, nhưng mỗi người sống cuộc đời riêng."

 

Lương Thích: "......"

 

Không thể không thừa nhận, những lời Hứa Thanh Trúc nói rất có lý.

 

Dù hơi lạnh lùng.

 

Thực ra, đối với Lương Thích, cô chưa từng có ý định tìm cha mẹ ruột của mình.

 

Lý do giống như những gì Hứa Thanh Trúc đã nói.

 

Bây giờ họ thực sự cũng đã qua cái thời cần tình yêu thương từ cha mẹ, nên không cần phải quá bận tâm.

 

Nếu có thể tình cờ tìm thấy, thì nhận họ.

 

Nếu họ không muốn, thì coi như chưa từng gặp.

 

Dù sao thì bao nhiêu năm qua đã trải qua đủ thăng trầm, chẳng cần phải vì chuyện này mà làm khổ mình.

 

Lương Thích gật đầu, đồng ý với lời nói của cô ấy: "Cô Hứa, tôi cũng nghĩ như vậy."

 

Hứa Thanh Trúc tìm một cái gối ôm, đặt vào cửa sổ xe, nhẹ nhàng tựa vào nghỉ ngơi, "Vậy thì tốt rồi."

 

Lương Thích do dự một lát, rồi lại hỏi: "Cô nói nếu tôi tò mò về chuyện của cô, có thể hỏi trực tiếp đúng không?"

 

"Ừ." Hứa Thanh Trúc trả lời, "Nhưng tôi không chắc sẽ trả lời."

 

Vì Hứa Thanh Trúc đã nói vậy, Lương Thích hơi dũng cảm hơn, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần, "Tôi có thể hỏi thoải mái, cô sẽ không giận chứ?"

 

Hứa Thanh Trúc nhíu mày, có vẻ không thể tin nổi: "Cô sẽ không hỏi mấy câu ngớ ngẩn chứ?"

 

Lương Thích: "......"

 

"Vậy thì phải xem cô đánh giá câu hỏi ngớ ngẩn thế nào." Lương Thích nói.

 

Hứa Thanh Trúc: "...... Tốt nhất là chọn câu nào có ý nghĩa trả lời."

 

Lương Thích suy nghĩ một chút, quyết định vẫn hỏi thử.

 

"Cô không nghĩ đi xét nghiệm DNA sao?" Lương Thích hỏi, "Chỉ cần hai tiếng là có kết quả, sao cứ phải đoán đi đoán lại như vậy?"

 

"Tôi có đoán đâu." Hứa Thanh Trúc trả lời đầy khí phách, "Là cô tò mò, chứ tôi thì hầu như không tò mò."

 

Lương Thích: "?"

 

Khoảnh khắc này, cô cảm thấy sự lý trí của Hứa Thanh Trúc có thể vượt ngoài tưởng tượng của mình.

 

Thế giới này thật sự có người có thể kiềm chế được sự tò mò của mình sao?

 

Lương Thích tự nhận mình không phải người quá tò mò, trước đây, mọi người còn thấy cô sống theo kiểu "Phật hệ" đến mức chẳng giống người.

 

Nhưng sau khi đến đây, một lần lại một lần bị làm mới lại cách nhìn thế giới, một lần lại một lần tò mò về mọi thứ.

 

Cuộc sống của cô như một bức tranh ghép, thiếu mất rất nhiều mảnh.

 

Mới đầu còn dễ chịu, có thể tự thuyết phục bản thân đừng để tâm.

 

Nhưng giờ, khi những mảnh ghép ngày càng nhiều, giống như bị ám ảnh, cô phải hoàn thành bức tranh này, vì vậy không ngừng tìm kiếm sự thật.

 

Cô không thể kiềm chế được sự tò mò nữa.

 

Nhưng Hứa Thanh Trúc lại có thể kiềm chế trong những chuyện như vậy.

 

Biểu cảm bất ngờ của Lương Thích quá rõ ràng, khiến Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng cười, "Cô ngạc nhiên lắm sao?"

 

Lương Thích điên cuồng gật đầu.

 

Giọng nói lạnh lùng của Hứa Thanh Trúc vang lên trong xe, "Ông bà tôi khi tôi còn nhỏ thường nhắc đến chú tôi, họ thỉnh thoảng than phiền về việc chú tôi không có trách nhiệm, không tiếp nhận gia nghiệp, đôi khi khi nhớ về chú, họ lại rơi nước mắt, nhớ lại những điều tốt của chú. Nhưng với tôi, chú chỉ là một cái tên, tôi chưa bao giờ gặp, thậm chí sau khi ông bà tôi qua đời, nhà tôi cũng không còn tấm ảnh nào của chú."

 

"Mẹ tôi mỗi năm đều dẫn chúng tôi đến mộ chú thắp hương, luôn nói đã chăm sóc chúng tôi rất tốt, đặc biệt nhấn mạnh đến tôi." Hứa Thanh Trúc nói, "Và cha mẹ tôi, đối với tôi mà nói, họ là sự lựa chọn tốt nhất."

 

Cô nhìn Lương Thích, "Mỗi người trong đời có hai cặp cha mẹ, một cặp là cha mẹ sinh ra, một cặp là cha mẹ nuôi dưỡng. So ra, tôi chọn cặp sau. Hơn nữa họ đều chọn giấu tôi, có nghĩa là không muốn tôi biết, vậy thì tuổi thơ tôi cũng coi như hạnh phúc, quá trình trưởng thành cũng suôn sẻ, không cần phải tò mò chuyện này, khiến mọi người đều khó xử."

 

Lương Thích: "......"

 

Lần này, lời nói của Hứa Thanh Trúc thực sự gây ấn tượng mạnh với Lương Thích.

 

Mọi thứ mở ra chỉ trong chớp mắt!

 

Trước đây Lương Thích còn tưởng Hứa Thanh Trúc không biết, thực ra Hứa Thanh Trúc chỉ không muốn vạch trần mà thôi.

 

Lương Thích trước đây không biết, thực ra là vì Hứa Thanh Trúc không muốn vạch trần.

 

Người yêu cô ấy đã dệt nên một ảo mộng, vậy thì cô ấy sẽ ở lại trong ảo mộng đó.

 

Hứa Thanh Trúc không tò mò, nên không tin vào lời đồn, cũng không đi tìm hiểu.

 

"Vậy còn dì của cậu thì sao?" Lương Thích lại hỏi: "Cậu không bao giờ tò mò à?"

 

"Chú tôi cả đời không kết hôn, bạn gái có thể gọi tên chỉ có một người, sau khi chú tôi qua đời cũng mất tích." Hứa Thanh Trúc nhẹ cười, "Tôi đâu có dì nào?"

 

Lương Thích: "......"

 

Cô nhận ra mình đã hẹp hòi.

 

Cô chợt hiểu ra rằng, 130 triệu chính là cái bẫy mà hệ thống đã đào sẵn.

 

Không thể nào lấy được.

 

Cái hệ thống chó này!

 

Lương Thích thầm mắng trong lòng.

 

//

 

Lương Thích đã từng đưa Hứa Thanh Nhã đến nhà Hứa gia một lần, vì vậy lần này rất quen thuộc.

 

Khi họ đến, chưa vào nhà, cả hai đã đi thẳng đến nghĩa trang.

 

Nghĩa trang nằm ở ngoại ô, đi từ Hứa gia, lái xe mất hơn nửa giờ.

 

Khí hậu ngoại ô khác với thành phố, độ ẩm cao hơn, và mưa rơi nhẹ như tơ.

 

Lương Thích đi theo xe của Hứa gia, đến nơi thì xuống xe, mở ô, rồi lại đến ghế phụ lái để đón Hứa Thanh Trúc.

 

Cô thấy Hứa Thanh Trúc lấy ra một chiếc ô gập từ trong ba lô, chỉ lộ ra một phần.

 

Lương Thích liền cầm ô ra xa một chút, nhưng Hứa Thanh Trúc lại đặt ba lô ở hàng ghế sau và không lấy gì từ trong ra, tự mình xuống xe.

 

Lương Thích lập tức giơ ô lên cho cô.

 

Hứa Thanh Nhã một mình cầm chiếc ô xanh nhỏ, đứng giữa cơn mưa nhìn hai người họ, "Chỉ mang một chiếc ô thôi sao?"

 

Hứa Thanh Trúc không hề thay đổi nét mặt đáp: "Ừ."

 

Lương Thích: "?"

 

Cô bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình đã nhìn nhầm.

 

Nhưng chuyện này cũng chỉ là một chi tiết nhỏ.

 

Khi vào nghĩa trang, còn phải đi một đoạn đường dài, Hứa Quang Diệu và Thịnh Lâm Lang cũng cùng nhau cầm một chiếc ô. Hứa Quang Diệu cao lớn, khiến Thịnh Lâm Lang càng thêm mảnh mai.

 

Không hiểu sao, Lương Thích từ đằng sau nhìn, đột nhiên cảm thấy bóng dáng của Thịnh Lâm Lang rất u ám.

 

Trên thế giới này, có lẽ người duy nhất có quan hệ huyết thống trực tiếp với cô chỉ còn hai đứa con gái.

 

Cha mẹ cô vì người em trai duy nhất mà sinh bệnh tâm lý, sớm qua đời.

 

Chỉ còn mình cô phải gánh vác gia đình Thịnh gia lớn mạnh.

 

Thực ra nếu nghĩ kỹ, có thể hiểu được, bao nhiêu năm qua, mặc dù Hứa Quang Diệu không phải là người làm kinh doanh giỏi, nhưng ông đối với Thịnh Lâm Lang và hai cô con gái thực sự rất tốt. Có thể ông có vài nét tính cách thấp kém, như tự cao và độc đoán khó sửa đổi, nhưng ông là một người cha tốt, mọi thứ ông làm đều vì con gái.

 

Thịnh Lâm Lang ngày xưa chịu đựng bao nhiêu chuyện lớn như vậy, vẫn luôn có Hứa Quang Diệu ở bên cạnh.

 

Lương Thích bỗng nhiên cảm thấy, Thịnh Lâm Lang là một người phụ nữ rất thông minh.

 

Thịnh Lâm Lang thời trẻ rất xinh đẹp, nói là mỹ nhân số một ở Hải Châu cũng không quá đáng, rất nhiều thanh niên tài giỏi và mỹ nhân đã theo đuổi cô, nhưng cô lại chọn Hứa Quang Diệu.

 

Bởi vì cô biết, sắc đẹp không thể kéo dài mãi mãi, và những người đến vì gia đình Thịnh và sắc đẹp của cô, rất có thể sau khi cô già đi hoặc mất đi sức hút sẽ phản bội hoặc chiếm đoạt Thịnh gia, đặc biệt là những người có công ty riêng đang phát triển tốt.

 

Không ai có thể từ chối được miếng bánh Thịnh gia.

 

Có lẽ nhiều người năm đó đã chế giễu Thịnh Lâm Lang ngốc, nhưng đối với Thịnh Lâm Lang mà nói, đó là một quyết định không phải sai.

 

Ít nhất, cô nuôi dạy hai cô con gái rất tốt.

 

Nghĩa trang rất rộng, nơi này chôn cất cha mẹ Thịnh gia, cũng chôn cất Thịnh Thanh Lâm.

 

Thịnh Lâm Lang đặt hoa lên mộ Thịnh Thanh Lâm, mưa rơi nhẹ nhàng, tạo cảm giác vừa tĩnh lặng vừa bình yên.

 

Một lúc lâu sau, Thịnh Lâm Lang gọi Lương Thích và Hứa Thanh Trúc đến gần, như một người mẹ trong gia đình, bà nhẹ giọng giới thiệu về Thịnh Thanh Lâm, "Thanh Lâm, đây là Lương Thích, vợ của Thanh Trúc. Cô ấy rất xinh đẹp phải không? Cũng đẹp như Thanh Trúc vậy."

 

"Cô ấy là người tốt, Thanh Trúc cũng rất thích cô ấy, lúc trước lúc kết hôn hai người chưa tới thăm anh, giờ cũng đã đến, coi như đã hoàn thành một nguyện vọng." Sau khi giới thiệu Lương Thích, Thịnh Lâm Lang lại gọi Hứa Thanh Nhã lại, nói vài câu về thành tích học tập, còn nói Hứa Thanh Nhã chẳng giống chú, không thông minh.

 

Hứa Thanh Nhã nhíu mày nhưng không phản bác.

 

Mặc dù thành tích của cô là học sinh giỏi toàn trường.

 

Nhưng người nhà họ Hứa đều biết, có ba ngày trong năm là tuyệt đối không được chọc giận Thịnh Lâm Lang, đó là ngày giỗ của cha mẹ Thịnh gia và ngày giỗ Thịnh Thanh Lâm.

 

Nếu không mẹ cô sẽ như biến thành một người khác, hoặc là khóc mãi không ngừng, hoặc là nổi giận.

 

Suốt nhiều năm qua, đã trở thành "quy tắc ngầm" trong gia đình Thịnh.

 

Sau khi cúng bái Thịnh Thanh Lâm xong, họ lại đứng một lúc trước mộ cha mẹ Thịnh gia.

 

Lương Thích đứng ở đó, trầm mặc vài phút rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc qua một cách ngẫu nhiên, sau đó phát hiện một bóng dáng màu đen.

 

Chỉ là một cái bóng, nhưng lại mang đến cho Lương Thích cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

 

Người đó mặc một chiếc áo dài đen, từng bước một đi ra ngoài khu nghĩa trang, dáng vẻ uyển chuyển.

 

Lương Thích lập tức kéo tay Hứa Thanh Trúc, ra hiệu cho cô nhìn về phía đó, Hứa Thanh Trúc lập tức trợn mắt, ra hiệu bằng miệng: "Dương Gia Nhi?"

 

Lương Thích gật đầu.

 

Cả hai nhìn bóng dáng của Dương Gia Nhi biến mất trong nghĩa trang.

 

Những kết luận mà họ phỏng đoán tối qua dường như đang ở ngay trước mắt, có thể xác minh được.

 

Khi Hứa Quang Diệu và những người khác chuẩn bị rời đi, Hứa Thanh Trúc bỗng nhiên hỏi: "Ba mẹ, các người có quen giám đốc của công ty Khởi Đạt không? Chính là người nổi tiếng vì yêu thương gia đình."

 

Hứa Quang Diệu nghe vậy nhíu mày, "Sao vậy?"

 

"Chỉ là hỏi cho vui thôi." Hứa Thanh Trúc cũng không nhắc đến chuyện của Lương Thích, bịa ra một lý do: "Gần đây có gặp vợ của ông ta, cảm thấy giám đốc Khởi Đạt không đơn giản như vẻ ngoài."

 

"Có phải là Gia Nhi không?" Thịnh Lâm Lang đột nhiên hỏi.

 

Hứa Thanh Trúc gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi, vợ ông ta tên Dương Gia Nhi. Mẹ, mẹ quen à?"

 

Cơn gió thu thổi qua trong cơn mưa lạnh, khiến mọi người run rẩy.

 

Mưa càng lúc càng nặng, Lương Thích đưa dù về phía Hứa Thanh Trúc, một bên vai của cô lộ ra ngoài, nhưng Hứa Thanh Trúc không hề lộ vẻ gì, nhẹ nhàng dựa sát vào cô, rồi đặt tay lên cổ tay cô, điều chỉnh lại hướng của chiếc dù.

 

Thịnh Lâm Lang chậm rãi gật đầu, "Lúc nhỏ chúng tôi rất thân."

 

"Vậy cô ấy là người như thế nào?" Hứa Thanh Trúc hỏi: "Các người còn liên lạc không?"

 

Thịnh Lâm Lang lắc đầu: "Kể từ khi gia đình cô ấy phá sản, cô ấy không còn liên lạc với chúng tôi nữa."

 

Hứa Thanh Trúc nhíu mày, "Sau đó mẹ cũng không gặp lại cô ấy à?"

 

Thịnh Lâm Lang liếc nhìn khu nghĩa trang, "Mỗi năm vào ngày Tết Thanh Minh, tôi sẽ đến mộ của cha mẹ cô ấy thắp một bó hoa, cha mẹ cô ấy cũng chôn ở khu nghĩa trang này."

 

"Vậy ngày giỗ của cha mẹ cô ấy là khi nào?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Thịnh Lâm Lang nói: "Vào tháng Ba."

 

Hứa Thanh Trúc hỏi vị trí của mộ cha mẹ Dương Gia Nhi, rồi định sẽ cùng Lương Thích đi xem sau.

 

Một lúc sau, Thịnh Lâm Lang đột nhiên nói: "Có một năm cô ấy gọi điện cho tôi vào giữa đêm, nói cô ấy phát điên rồi, lại nói con gái cô ấy chết rồi."

 

Thịnh Lâm Lang lắc đầu: "Nhưng chỉ nói vài câu rồi cúp máy, tôi gọi lại cho cô ấy nhưng cô ấy không bắt máy, sau này cô ấy bắt máy rồi bảo tôi đừng liên lạc nữa, nên chúng tôi không còn liên lạc nữa."

 

"Vậy là khi nào?" Hứa Thanh Trúc tiếp tục hỏi.

 

Thịnh Lâm Lang nhớ lại kỹ càng: "Chắc là khi con 9 tuổi, lúc đó con thường xuyên ốm, tôi cũng không chú ý đến cô ấy. Lúc cô ấy gọi, con đang bị sốt..."

 

Hứa Thanh Trúc im lặng, "Được rồi."

 

Thịnh Lâm Lang đã lâu không giao du, ở nhà không có việc gì thì chép kinh Phật, đọc sách, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ cho chồng và các con gái, không quan tâm đến chuyện thế gian.

 

Thậm chí khi công ty suýt phá sản, cô cũng không bị dao động, nghĩ rằng không sao, có thể sống cuộc sống khó khăn.

 

Kể từ khi cha mẹ và em trai qua đời, cô bắt đầu dưỡng sinh.

 

Nhất là khi cô gái lớn của cô từng bị bắt cóc hồi nhỏ, sau đó thường xuyên ốm, dường như số phận không mấy ưu ái cô.

 

Sau khi Hứa Quang Diệu và những người khác rời đi, Lương Thích và Hứa Thanh Trúc mới đến nơi mà Thịnh Lâm Lang nói.

 

Cũng đúng là hướng Dương Gia Nhi đã đi.

 

Khi họ đến, trước mộ của hai người già có một bó hoa tươi.

 

Có vẻ như Dương Gia Nhi thực sự đến để tỏ lòng kính trọng với cha mẹ, nhưng... không phải ngày Tết, không phải ngày giỗ, sao cô lại đến đột ngột như vậy?

 

Lương Thích cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên đã đi quanh khu vực này một chút, phát hiện ra trước mộ cũng có hoa tươi, là một ngôi mộ cách đó bốn ngôi mộ.

 

Nhưng ngôi mộ này khá đặc biệt, là một bia mộ vô danh.

 

Hoa tươi là những đóa ngôi sao trời, ngôi sao trời màu tím và vàng đan xen, vì bị mưa rửa trôi, trông càng sạch sẽ và tinh khiết.

 

"Bia mộ vô danh." Lương Thích thì thầm đoán: "Có phải là Dương Gia Nhi đặt không?"

 

Hứa Thanh Trúc lắc đầu: "Không rõ."

 

Nhưng cô cảm thấy rất có khả năng.

 

Với tình yêu bệnh hoạn mà Dương Gia Nhi dành cho Kiều Kiều, khi Kiều Kiều qua đời, cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc việc chôn cất người đó.

 

Nhưng bây giờ Kiều Kiều vẫn còn sống, nên không thể lập bia mộ, vì vậy có khả năng rất lớn là sẽ lập bia mộ vô danh.

 

Cùng lúc đó, cô ấy sẽ chôn cất người đó trong nghĩa trang của cha mẹ mình, mỗi lần đến đều lấy cớ đi thăm cha mẹ, thật ra lại là để thăm con gái.

 

"Vậy hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?" Lương Thích hỏi.

 

Hứa Thanh Trúc bỗng nhiên nhướng mày: "Có lẽ có thể hỏi Rainbow?"

 

Lương Thích: "......"

 

Lương Thích cảm thấy đây là một ý tưởng hay.

 

Vì vậy, cô đứng yên tại chỗ, gọi điện cho Chu Lễ Diệp, rồi để Rainbow nghe máy.

 

Lương Thích hỏi một cách tế nhị, "Rainbow, em có biết hôm nay đối với cô giáo Tề Kiều là ngày quan trọng gì không?"

 

Rainbow xem qua lịch, "Đó là sinh nhật của cô ấy, theo âm lịch."

 

Lương Thích cảm thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, sau khi nói chuyện vài câu với Rainbow, cô bị Rainbow trêu: "Chị Lương, chị giả vờ quá à."

 

Lương Thích: "?"

 

"Tôi chỉ là một công cụ thôi mà." Rainbow nói.

 

Lương Thích: "......"

 

Một đứa trẻ, mà lại có cái nhìn về bản thân thời thượng như vậy.

 

Thế nhưng hôm nay cô bé nói cũng không sai, Lương Thích chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngày khác chị mời em ăn món ngon."

 

Rainbow mặc cả với cô, "Có thể chỉ dẫn em một mình không?"

 

"Được." Lương Thích đồng ý.

 

Sau khi cúp điện thoại, Lương Thích nhìn qua ngày tháng, là cuối tháng tám âm lịch.

 

Cô đánh dấu ngày tháng đó rồi cúi đầu chào trước mộ bia, rồi định cùng Hứa Thanh Trúc rời đi.

 

Nhưng trên đường rời nghĩa trang, họ tình cờ đi ngang qua một cặp mẹ con.

 

Vừa nhìn thấy bia mộ có thể là của Kiều Kiều, tâm trạng Lương Thích trầm xuống, chiếc dù cô cầm hạ rất thấp, không còn tâm trạng để nhìn xung quanh.

 

Vì vậy, chỉ là đơn giản đi ngang qua mà không ai chú ý.

 

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi trắng và quần dài đen cao ngang eo, tóc được cột lên một cách tùy ý, vẫn đeo kính râm, một tay nắm tay đứa trẻ, tay còn lại cầm chiếc dù đen lớn.

 

Còn đứa trẻ cũng mặc đồ đen, ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ vào nghĩa trang, rồi đi tiếp, dừng lại trước một bia mộ có hoa tươi.

 

Người phụ nữ tháo kính râm, lộ ra một con mắt không có thần sắc.

 

Cô quỳ xuống, lấy hoa đặt trước bia mộ, rồi nhìn vào bức ảnh trên mộ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

Đứa trẻ ngay lập tức tiến lại gần, đưa tay lau nước mắt cho cô, "Mẹ, đừng khóc."

 

"Mẹ không sao." Người phụ nữ nói, "Chỉ là nhớ bố con một chút."

 

Đứa trẻ mím môi, có lẽ vẫn chưa hiểu đó là gì.

 

Với nó, từ khi sinh ra nó đã không thấy bố.

 

Cũng không biết cảm giác đột nhiên không có bố là như thế nào.

 

Nó chỉ thấy thương mẹ.

 

"Thịnh Du, cúi chào bố con đi." Người phụ nữ lau nước mắt, nói một cách dịu dàng: "Hãy giới thiệu bản thân với bố đi, còn cả phần tổng kết của con nữa."

 

Thịnh Du nhìn vào bức ảnh trên bia mộ, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, sao bức ảnh này lại là đen trắng vậy? Không đẹp như ở nhà mình."

 

Nước mắt của Tô Diệu lại rơi xuống, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Thịnh Du: "Đây là di ảnh của bố, nhưng bức ảnh này là của bố khi tốt nghiệp đại học, là ảnh thạc sĩ của ông ấy."

 

Chỉ là đã được chỉnh thành ảnh đen trắng.

 

Thịnh Du dường như hiểu, lẩm bẩm một tiếng rồi đứng thẳng, giọng trong trẻo vang lên: "Bố ơi, con là Thịnh Du, năm nay con năm tuổi rồi, đây là lần đầu tiên con đến thăm bố đó. Con rất tò mò không biết bố trông thế nào, nhưng mẹ nói con sẽ không bao giờ gặp được bố nữa, vì bố đang ở thế giới khác, nên bố phải sống thật tốt nhé. Đừng bị bệnh, đừng buồn, quan trọng là, bố có thể bảo vệ mẹ không, đừng để mẹ lại rơi nước mắt nữa?"

 

"Còn nữa." Thịnh Du ngừng lại một chút, phồng má rồi nói: "Sau này con đến thế giới khác rồi, liệu con có thể gặp được bố không?"

 

Tô Diệu quỳ bên bia mộ, chiếc dù đen lớn che khuất hình bóng cô và Thịnh Du, giống như tự tạo ra một thế giới nhỏ cho riêng mình.

 

Cô nhìn bức ảnh trên bia mộ, rồi đột nhiên cười chua xót: "Rõ ràng là đã khóc mù một mắt vì anh, sao lại nhìn thấy bức ảnh của anh vẫn còn khóc nhỉ?"

 

"Thịnh Thanh Lâm." Tô Diệu nhẹ nhàng gọi tên anh, "Anh ở đó phải sống thật tốt nhé, gần đây em thường mơ thấy anh, chắc là anh nhớ em rồi phải không?"

 

Tô Diệu tự lắc đầu: "Vậy thì em cũng sẽ không đi theo anh, em phải chăm sóc Thịnh Du lớn lên."

 

"Anh còn nhớ không? Ngày xưa chúng ta từng mơ ước, nếu có con gái, sẽ đặt tên là Thịnh Du, mặc dù lời hứa đó đến nay đã muộn rất nhiều, nhưng em cũng đã thực hiện." Tô Diệu nói, "Đây chính là dòng máu em liều mạng giữ lại cho anh, em suýt nữa đã đi cùng anh trong phòng sinh rồi."

 

"Nhưng có vẻ anh cũng rất có tầm nhìn, đã đông lạnh tinh trùng ở nước ngoài. Anh xem, con gái anh giống anh như đúc." (Editor: ủa có vụ này nữa?)

 

Tô Diệu ngồi đó, lảm nhảm: "Nhưng em luôn cảm thấy có gì đó quên mất. Anh trai nói em hồi phục được như bây giờ đã là rất tuyệt vời rồi, em vẫn nhớ được anh, vẫn nuôi dưỡng Thịnh Du."

 

"Nhưng em cứ cảm thấy như mình đã quên mất một người quan trọng, một chuyện quan trọng, đột nhiên không rõ vì sao lại khóc khi ngẩn ngơ. Nếu anh nghe thấy, có thể cho em biết em đã quên gì không?"

 

...

 

//

 

Một chiếc vòng tay của Hứa Thanh Trúc đã bị rơi trong nghĩa trang.

 

Xe đã đi xa vài trăm mét, Hứa Thanh Trúc mới nhận ra, vì vậy Lương Thích lại lái xe quay lại để cùng cô lấy lại.

 

Sau đó, họ thấy người phụ nữ mặc áo khoác đen, cầm ô che cho bản thân và đứa trẻ, cả hai quỳ xuống trước mộ của Thịnh Thanh Lâm.

 

Khoảng cách quá xa, lại thêm cơn mưa, không thể nghe thấy họ đang nói gì.

 

Nhưng Hứa Thanh Trúc đứng ở đó, biểu cảm đờ đẫn.

 

Lương Thích nhìn qua bóng dáng, đại khái đoán được đó là ai.

 

Là Tô Diệu và Tô Ngọc.

 

Nhưng cô không chủ động nói với Hứa Thanh Trúc.

 

Hứa Thanh Trúc cũng không hỏi, cô chỉ im lặng nhìn cảnh tượng này.

 

"Hay là, chúng ta lại gần xem thử?" Lương Thích thử hỏi.

 

Hứa Thanh Trúc lắc đầu, giọng nói rất nhẹ: "Không cần đâu."

 

Cô không nói gì, nhưng ánh mắt lại rất phức tạp.

 

Lương Thích hiểu, có lẽ cô ấy cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.

 

Một lúc lâu sau, Hứa Thanh Trúc động đậy cơ thể có phần cứng ngắc, như thể đang lấy hết dũng khí, nhưng khi chuẩn bị đi về phía đó lại hỏi Lương Thích: "Có thể là người nhà của dì tôi, tôi có thể qua hỏi một câu không?"

 

Lương Thích đưa tay nắm lấy tay cô.

 

Tay Hứa Thanh Trúc vốn đã lạnh, lúc này lại lạnh như khối băng.

 

Lương Thích bao bọc tay cô, kiên định gật đầu: "Được mà, tôi sẽ ở bên cạnh bạn. Hứa giáo viên, đi thôi."

 

Vừa nói, cô vừa định kéo Hứa Thanh Trúc đi, nhưng Hứa Thanh Trúc lại không thể bước đi.

 

Tay Hứa Thanh Trúc run rẩy, dù đang nắm chặt tay Lương Thích, nhưng lại rút lại: "Nhưng cô ấy đã có một đứa trẻ mới, liệu tôi có nên làm phiền cuộc sống yên bình của họ không?"

 

Lương Thích an ủi cô: "Sao lại không? Bạn chỉ qua hỏi một câu, hoặc chào hỏi một chút thôi mà."

 

Hứa Thanh Trúc lắc đầu, bước lùi lại, cười khổ một cái: "Thôi, người ta nói chắc chỉ là bạn của chú tôi thôi."

 

Hứa Thanh Trúc nhẹ thở dài, cố gắng bình tĩnh lại, "Đi thôi, chúng ta về nhà."

 

Lương Thích lại nhìn cô, "Hứa giáo viên, lúc nãy còn nói rất nhiều thế, sao giờ lại ngại rồi? Chúng ta chỉ qua nhìn một chút thôi, mà đứa trẻ đó tôi cũng đã gặp, chỉ chào hỏi một câu thôi mà, cũng chẳng có gì to tát."

 

Hứa Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn cô, mắt ươn ướt, giọng nói run rẩy hỏi: "Là cô bé Thịnh Du sao?"

 

Lương Thích gật đầu, "Đúng, là bạn học của chúng ta ở Rainbow đấy, tôi chỉ qua chào hỏi phụ huynh của bạn ấy."

 

Hứa Thanh Trúc vẫn lắc đầu, cô nhắm mắt lại, "Lương Thích, đừng."

 

Lương Thích nhìn cô, như thể hiểu vì sao cô lại do dự.

 

Sự thật dường như chỉ cách một bước nữa thôi.

 

Nhưng Hứa Thanh Trúc lại đang kháng cự.

 

Trước khi gặp người, cô có thể nói thẳng thắn, nhưng khi gặp mặt rồi, cô lại đột ngột trở nên sợ hãi.

 

Sợi dây căng thẳng trong lòng bỗng dưng đứt phựt.

 

Những niềm tin mà cô luôn kiên định bỗng chốc đổ vỡ, có lẽ đây là điều đau lòng nhất.

 

Lương Thích thở dài, nhìn cảm xúc của cô đang dao động, đột nhiên hiểu ra, tại sao hệ thống khi giao nhiệm vụ lại nói rằng Hứa Thanh Trúc có thể sẽ gặp phải PTSD vì biết chuyện về cha mẹ ruột.

 

Bây giờ cô ấy không còn bình tĩnh như trước, cũng không còn sự tự tin như lúc trò chuyện trên đường đến đây.

 

Cô chỉ còn đôi chân run rẩy và đôi tay lạnh ngắt.

 

Lương Thích nắm lấy tay cô, chủ yếu là nắm vào chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng xoa bóp, cố gắng giúp cô thư giãn và giảm bớt lo lắng.

 

"Vậy chúng ta không đi nữa." Lương Thích nói: "Về nhà thôi, ngày mai tôi sẽ lại đến lấy lại chiếc vòng tay cho bạn."

 

Hứa Thanh Trúc gật đầu, "Đi thôi."

 

Nhưng đôi chân của cô ấy yếu ớt, đi bộ dường như không có sức lực.

 

Lương Thích đỡ cô một chút, nhưng vừa đi được một bước, Hứa Thanh Trúc lại dừng lại, cô quay người, một nửa cơ thể đột nhiên chìm vào trong màn mưa.

 

Sau đó, cô nhìn xa xăm về phía cây ô đen.

 

Lương Thích đỡ cánh tay cô, nhẹ nhàng nói: "Hứa Thanh Trúc, chúng ta đi thôi, đừng nhìn nữa."

 

Hứa Thanh Trúc lại đột ngột hỏi: "Cô nói, cô ấy còn nhớ mình từng sinh một đứa con gái không?"

 

Lương Thích nghe thấy giọng cô mang chút nghẹn ngào, trong lòng đột nhiên đau nhói.

 

Cảm giác như có gì đó bị siết chặt trong tim.

 

Hứa Thanh Trúc thông minh đến mức nào, dễ dàng nối các manh mối lại với nhau.

 

Ngay cả những câu hỏi mà Lương Thích vô tình hay cố ý thử thách cô.

 

Chỉ là vài ngày trước nhắc đến một đứa trẻ mẫu giáo, cái tên bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

 

Nhưng đối với Hứa Thanh Trúc, lại là một điều mà cô nhớ rõ mồn một.

 

Lương Đang nói mẹ của Thịnh Tuệ trông giống cô ấy.

 

Lương Thích lại thử hỏi cô trước lễ cúng, liệu cô có muốn tìm kiếm cha mẹ ruột không.

 

Tất cả các manh mối đều rất rõ ràng.

 

Bây giờ Hứa Thanh Trúc chỉ cần bước thêm vài bước nữa, nhìn rõ mặt người phụ nữ ấy, nhìn rõ diện mạo của đứa trẻ đó là đủ.

 

Nhưng trái tim cô đập thình thịch.

 

Con người hình như luôn như vậy.

 

Lý trí và cảm xúc giằng co cực độ, luôn dao động không yên.

 

Lương Thích vỗ vỗ vai cô, giống như dỗ dành một đứa trẻ, "Chúng ta có cha mẹ rồi, vậy thì cô ấy có nhớ được gì đâu, có quan trọng gì đâu?"

 

Hứa Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn cô, mắt đỏ hoe.

 

Cô hít một hơi, giọng lạnh lẽo mang chút oán trách, "Lương giáo viên, gió ở đây lớn quá."

 

"Vậy tôi dẫn cô đi." Lương Thích nói.

 

Vừa dứt lời, mẹ con người phụ nữ đó đã đứng dậy, cầm ô đi về phía họ.

 

Mái ô rộng lớn che kín khuôn mặt người phụ nữ, đứa bé dễ thương đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt sáng long lanh, giống hệt kiểu mắt của Hứa Thanh Trúc.

 

Hứa Thanh Trúc chỉ liếc nhìn một cái, khi họ sắp đi qua, cô bất giác kéo tay Lương Thích, hạ thấp ô, nước mưa từ mái ô theo xương ô rơi xuống đất.

 

Tí tách tí tách—

 

Hứa Thanh Trúc trực tiếp nhón chân, kéo theo cổ áo Lương Thích, nghiêng người đi xuống.

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt Lương Thích.

 

Lông mi Hứa Thanh Trúc không ngừng rung động, trong khoảnh khắc nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.

 

Và đôi môi run rẩy của cô nhẹ nhàng chạm vào môi Lương Thích.

 

Như thể cô đã tìm thấy tất cả điểm tựa của mình.

 

————
Editor: phải nụ hôn đầu tiên khum? 68 chương mới có được cảnh này~~

Bình Luận (0)
Comment