Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 75

Triệu Tự Ninh là đóa hoa cao cao trong trường, luôn cô độc một mình, không có bạn bè, chỉ có mỗi Thẩm Hồi bên cạnh.

 

Nhớ lại, những ngày yêu đương đó luôn là Thẩm Hồi chiều chuộng cô ấy.

 

Những gì cô làm cho Thẩm Hồi, dường như chẳng đáng gì.

 

Lúc đó trong lòng vẫn còn chút tự kiêu của tuổi trẻ, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người xung quanh nâng niu.

 

Cô ấy có gia thế tốt, lại xinh đẹp, những cô gái gửi thư tình cho cô cũng không ít.

 

Vậy nên cũng chẳng cần phải đối xử tốt với Thẩm Hồi lắm, dù sao cô ấy cũng sẽ yêu mình.

 

Hơn nữa cô ấy cũng rất rõ ràng, mình và Thẩm Hồi gần như không thể kết hôn.

 

Cha mẹ cô không thể chấp nhận việc cô kết hôn với một người không có gia thế gì.

 

Kể từ khi cô có thể yêu, cha mẹ luôn nhắc nhở cô rằng yêu đương có thể tùy ý, nhưng kết hôn nhất định phải chọn người môn đăng hộ đối.

 

Lúc đầu cô cũng chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa, hai năm sau, khi ăn cơm, cô chủ động nhắc với cha mẹ rằng có thể sau này sẽ cưới một cô gái không có gia thế gì.

 

Cha cô nổi giận đùng đùng, chiếc bát ông ném ra vỡ và mảnh vỡ cắt vào cổ cô.

 

Quay lại, Thẩm Hồi đã giúp cô xử lý vết thương, vừa nói: "Vợ yêu, hôn một cái là không đau nữa."

 

......

 

Dường như tất cả những ký ức đẹp đẽ đều xảy ra ở đây.

 

Mỗi chữ Thẩm Hồi viết cho cô đều sống động, cô tự động đọc ra bằng giọng nói trẻ con, thích làm nũng của Thẩm Hồi.

 

Lúc đó, cô đâu phải là người toàn thân đầy gai nhọn.

 

Rồi từ khi nào thì cô thay đổi?

 

"Bác sĩ Triệu." Lương Thích giơ tay vẫy vẫy trước mắt Triệu Tự Ninh, lúc này Triệu Tự Ninh mới ngừng dòng suy nghĩ lộn xộn, hồi phục lại tinh thần đáp: "Sao vậy?"

 

"Cô còn hỏi tôi sao vậy à?" Lương Thích hỏi: "Cô làm sao vậy? Cô khóc rồi kìa."

 

"Trong lá thư này viết những lời cảm động gì à?" Lương Thích nói: "Nước mắt của cô còn đọng trên đó kìa."

 

Triệu Tự Ninh vội vàng đưa tay lau đi dấu vết, nhưng bị Lương Thích ngăn lại, "Cô làm vậy là làm hỏng nó rồi."

 

Triệu Tự Ninh mới dừng tay, cô gấp lại tờ giấy, bỏ vào phong bì, quay người lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao đâu."

 

Lương Thích đột nhiên hỏi: "Cô và bạn gái cô yêu nhau bao lâu rồi?"

 

Triệu Tự Ninh nắm chặt phong thư trong tay, "Sáu năm."

 

Bốn năm đại học, hai năm du học, trong năm thứ ba du học, Thẩm Hồi mang thai, sảy thai, còn hiểu nhầm cô phản bội, Thẩm Hồi kết thúc học kỳ sớm và được gia đình đưa về nước.

 

Lúc ở bệnh viện, cô mới biết, hóa ra Thẩm Hồi không phải là con gái của một gia đình bình thường, mà là tiểu thư thứ hai của gia đình Thẩm.

 

Ngày hôm đó, Thẩm Hồi nằm trên giường, như thể bị rút hết sức sống.

 

Triệu Tự Ninh không ngừng xin lỗi, nhưng tất cả đều vô ích.

 

Cứ thế là chia tay.

 

Sau đó cô không gặp lại Thẩm Hồi, cũng biết rằng Thẩm Hồi sẽ không tha thứ cho cô.

 

Thẩm Hồi có sự sạch sẽ cực kỳ trong tình cảm, là người không bao giờ cho người khác cơ hội thứ hai.

 

Tối hôm đó sự thật là gì, đã không còn quan trọng.

 

Quan trọng là Thẩm Hồi đã nhìn thấy cô cùng với một người phụ nữ khác trong giường, mặc dù hôm đó không có gì thực sự xảy ra.

 

Triệu Tự Ninh vô số lần hối hận, sao lại không cẩn thận một chút?

 

Sao lại dễ dàng bị người khác lừa như vậy?

 

Năm cuối du học cô sống trong mơ hồ, suốt ngày trong căn nhà thuê của bọn họ, lấy rượu tạm quên đi nỗi sầu, uống say mèm.

 

Gần đến lúc về nước, cô mới gắng gượng sắp xếp lại tâm trạng.

 

Quá khứ không thể vãn hồi, mỗi lần nghĩ lại là cơn đau xuyên thấu tim.

 

Sau khi Triệu Tự Ninh nói ra từ "sáu năm" mới nhận ra, hóa ra giữa cô và Thẩm Hồi đã trải qua bao nhiêu ngày tháng.

 

Trong tất cả những ngày cô cô đơn, chính là Thẩm Hồi đã ở bên cạnh.

 

"Không qua nổi bảy năm gì đó nhỉ." Lương Thích cảm thán, "Chắc trước đây hai người rất hạnh phúc phải không?"

 

Triệu Tự Ninh ngớ ngẩn gật đầu, "Đúng vậy."

 

Sau khi nói câu này xong, Triệu Tự Ninh mím môi, "Xin lỗi, cái này..."

 

"Cái nhà này tôi không thuê nữa." Lương Thích lên tiếng trước, "Nếu chúng ta chuyển vào đây, chẳng phải sẽ che lấp hết những ký ức đẹp đẽ của hai người sao?"

 

Triệu Tự Ninh hít một hơi thật sâu, "Xin lỗi."

 

"Có gì phải xin lỗi đâu." Lương Thích vỗ vỗ vai cô, "Cô cho tôi mượn nhà là đã giúp tôi rất nhiều rồi, giờ cô không thể cho thuê, chuyện này cũng là bình thường thôi."

 

Triệu Tự Ninh nói: "Tầng 10 của tòa nhà này cũng là của tôi, nếu cô không thấy nhỏ thì có thể ở."

 

Lương Thích: "?"

 

"Bác sĩ Triệu, cô có phải là cáo muốn ba hang không vậy?" Lương Thích đùa một câu để xoa dịu bầu không khí ngượng ngập lúc này.

 

Triệu Tự Ninh khẽ cười, "Vừa lúc thấy có người bán, giá cả hợp lý nên tôi mua, vì sinh nhật Thẩm Hồi là tháng 10, cô ấy rất thích khu này."

 

"Ừ." Lương Thích đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "Cô và Thẩm Hồi ai lớn tuổi hơn?"

 

"Cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi." Triệu Tự Ninh nói.

 

"Còn cô bao nhiêu tuổi?" Lương Thích hỏi tiếp.

 

Triệu Tự Ninh: "Hai mươi lăm."

 

Lương Thích: "...???"

 

Lương Thích ngớ người, cảm thấy như mình chưa nghe rõ, "Cô nói gì?"

 

Triệu Tự Ninh: "...Hai mươi lăm."

 

"Chúng ta cùng tuổi à?" Lương Thích ngạc nhiên hỏi.

 

"Còn hỏi nữa?" Triệu Tự Ninh lườm cô, "Chúng ta học chung lớp tiểu học đấy."

 

"Nhưng vấn đề là tôi..." Lương Thích hơi lúng túng, "Với cơ thể này, cô ấy mới tốt nghiệp không lâu, còn cô... sao cô đã làm bác sĩ rồi?"

 

"Tôi học vượt." Triệu Tự Ninh bình tĩnh nói: "Lớp 9 tôi vượt hai lớp, lớp 12 tôi vượt một lớp."

 

Lương Thích: "..."

 

Tốt.

 

Thế giới của thiên tài, luôn khác biệt so với người khác.

 

Triệu Tự Ninh năm nay 25 tuổi, đã yêu đương với Thẩm Hồi được sáu năm, chẳng phải cô đã yêu đương với Thẩm Hồi từ khi vừa trưởng thành sao?

 

Quả thật rất khó quên.

 

"Vậy sao cô không nối lại tình xưa với Thẩm Hồi đi?" Lương Thích hỏi: "Rõ ràng là cô vẫn còn yêu cô ấy."

 

"Cô ấy không yêu tôi nữa." Triệu Tự Ninh nói.

 

Lương Thích: "......"

 

Lương Thích, một người chưa từng yêu ai, không biết phải làm thế nào để an ủi Triệu Tự Ninh, chỉ có thể để cô ấy tự điều chỉnh cảm xúc, rồi sau đó họ lại xuống dưới xem căn hộ của Triệu Tự Ninh ở tầng mười.

 

Căn hộ đó mang đậm phong cách lạnh nhạt, sau khi hoàn thiện, một ngày cũng không có ai ở, chỉ đơn giản là Triệu Tự Ninh mua về để xem.

 

Tuy nhiên, căn này đúng là nhỏ hơn nhiều so với căn trên, chỉ khoảng 80 mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh.

 

Không có phòng làm việc dư thừa.

 

Nhưng may mắn là vẫn còn là căn view sông, Lương Thích hỏi Triệu Tự Ninh căn nhà này giá bao nhiêu.

 

Triệu Tự Ninh nói là hơn bốn triệu.

 

Lương Thích lặng lẽ tính toán trong lòng, giá nhà ở đây là hơn bốn vạn mỗi mét vuông.

 

......

 

Cũng còn được.

 

Lương Thích định sau khi quen rồi sẽ mua một căn lớn hơn trong khu này.

 

Xem xong nhà, Lương Thích vô thức lấy điện thoại ra định hỏi Hứa Thanh Trúc, xem cô ấy có đồng ý thuê căn này không?

 

Nhưng vừa mới lấy ra, cô bỗng nhớ lại sáng nay Hứa Thanh Trúc nói: "Cô tự quyết định là được."

 

Lương Thích do dự.

 

Lương Thích đang cầm điện thoại, tư thế của cô bị Triệu Tự Ninh nhìn thấy, Triệu Tự Ninh nhướng mày: "Cô không hỏi Hứa Thanh Trúc xem sao?"

 

Lương Thích đứng im đó, ấn tắt màn hình điện thoại, do dự suy nghĩ một lúc, rồi hỏi Triệu Tự Ninh: "Cô nói xem, nếu có một người bảo cô xử lý mọi chuyện, bảo không cần hỏi ý kiến của cô ấy, mà cô ấy lại nói hết mọi việc phải làm, điều này có nghĩa là gì?"

 

"Hứa Thanh Trúc nói vậy sao?" Triệu Tự Ninh hỏi lại.

 

Lương Thích gật đầu: "Cô ấy nói thuê nhà không cần hỏi ý kiến của cô ấy, vậy có phải có nghĩa là cô ấy không định ở đây lâu dài không?"

 

Triệu Tự Ninh nghe xong cảm thấy hơi khó hiểu, liền bảo cô nói chi tiết hơn.

 

Lương Thích kể lại cuộc nói chuyện sáng nay, còn cả việc tối qua cùng nhau đi xem nhà.

 

Triệu Tự Ninh nghe xong, "tinh tường" phân tích: "Cô ấy chắc là ghét cô không có chủ kiến."

 

Lương Thích: "?"

 

"Chuyện của hai người, không phải là phải cùng nhau thảo luận sao?" Lương Thích hỏi.

 

"Nhưng Hứa Thanh Trúc hiện giờ rất bận, cô cứ làm phiền cô ấy, cái gì cũng không quyết được." Triệu Tự Ninh nói: "Không phải là không có chủ kiến sao?"

 

Lương Thích: "......"

 

"Hứa Thanh Trúc luôn không thích người không có chủ kiến." Triệu Tự Ninh lại nói.

 

Lương Thích: "......"

 

Cô cảm thấy như bị đâm một nhát thật sâu.

 

//

 

Thực ra, Hứa Thanh Trúc không có ý như vậy.

 

Cô chỉ đơn giản cảm thấy Lương Thích hỏi ý cô khi nào cũng quá thận trọng, có lẽ vì những chuyện gần đây cô gặp phải hơi nhiều, nên Lương Thích sợ làm cô buồn, lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt rất cẩn trọng.

 

Điều này khiến Hứa Thanh Trúc cảm thấy hơi ngại.

 

Hơn nữa, cô không phải là người quá yếu đuối, nhiều cảm xúc cô có thể tự điều chỉnh.

 

Cả đời cô, điều khiến cô mơ hồ nhất chính là cuộc hôn nhân với Lương Thích, những ngày tháng cứ mãi tự thương hại trong hôn nhân, đau khổ vô cùng.

 

Còn lại, cô giữ cho mình khá ổn.

 

Hứa Thanh Trúc chỉ muốn để Lương Thích làm theo sở thích của mình, chứ không phải lúc nào cũng chỉ theo ý cô.

 

Kết quả tối nay nhìn thấy tin nhắn của Triệu Tự Ninh, Triệu Tự Ninh hỏi cô có thấy Lương Thích hiện giờ quá thiếu chủ kiến không.

 

Hứa Thanh Trúc: "?"

 

Lúc đó cô vừa làm xong việc, đang trong thang máy, đang vội viết một đoạn dài, định gửi đi để giải thích, nhưng vừa ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Lương Thích.

 

Hứa Thanh Trúc nhận máy, "Alo?"

 

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ồn ào.

 

Lương Thích lên tiếng, giọng có chút men say: "Sao tôi lại không có chủ kiến? Tôi trước đây là người có chủ kiến mà. Tôi làm vậy là tôn trọng cô ấy, không phải sao? Tại sao mọi người lại không hiểu tôi như vậy?"

 

Hứa Thanh Trúc: "?"

 

Giọng Triệu Tự Ninh cũng có chút mơ hồ: "Cô không thể hỏi hết mọi chuyện, có thể hỏi những cái có thể hỏi, cái gì không thể hỏi thì đừng hỏi, cứ hỏi hết như vậy thì giống học sinh tiểu học báo cáo với phụ huynh, ai thích được chứ?"

 

"Vậy cái gì có thể hỏi, cái gì không thể hỏi?" Lương Thích hỏi.

 

"Cái cô ấy không thích thì đừng hỏi." Triệu Tự Ninh nói.

 

Lương Thích bỗng nhiên hét lên: "Vậy tôi làm sao biết cô ấy thích gì?"

 

Triệu Tự Ninh khẽ cười: "Vậy thì hỏi đi."

 

"Nhưng cô vừa nói có những chuyện không thể hỏi."

 

"......"

 

Hai người nghe như đã uống say đang bàn luận một vấn đề tình cảm rất khó hiểu, khiến Hứa Thanh Trúc nghe xong còn thấy buồn cười.

 

Cô tắt điện thoại rồi gọi cho Triệu Tự Ninh, gọi hai lần mới thông.

 

Nghe máy, Triệu Tự Ninh nói: "Cô ấy say rồi, tôi đã gọi xe đưa cô ấy về rồi, cô yên tâm."

 

"Chắc cô ấy không say chứ?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Triệu Tự Ninh dừng một chút, "Làm sao mà say được? Tôi uống cả nghìn chén cũng không say."

 

Hứa Thanh Trúc: "......"

 

Ừ, vậy thì say rồi.

 

"Cần tôi giúp cô gọi xe không?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Triệu Tự Ninh lập tức từ chối, giọng nói cực kỳ chắc chắn: "Không cần, tôi tìm vợ tôi."

 

Hứa Thanh Trúc ngạc nhiên: "Vợ cô? Cô có vợ từ khi nào?"

 

"Đã có từ lâu rồi." Triệu Tự Ninh đáp: "Chúng tôi còn có con rồi."

 

Hứa Thanh Trúc: "......"

 

Cô nghi ngờ Triệu Tự Ninh không phải say rượu mà là bị điên.

 

Sáng mai nếu Triệu Tự Ninh nhớ lại những gì cô ấy vừa nói, chắc hẳn sẽ muốn tự đánh đầu mà tự trách mình.

 

Hứa Thanh Trúc đầy lòng từ bi thở dài: "Vậy cô tìm đi, về nhà rồi nhớ báo cho tôi một tiếng an toàn."

 

Triệu Tự Ninh nghiêm túc đáp: "Được."

 

Nói xong, Triệu Tự Ninh lập tức cúp máy.

 

Không chút do dự.

 

Hứa Thanh Trúc vừa cúp máy, vừa lấy túi xách lên vai, suy nghĩ xem tối nay về có cần giải thích với Lương Thích về câu nói sáng nay không.

 

Nhưng rồi cô lại nhận ra, giờ Lương Thích đã say rồi, giải thích thì có ích gì?

 

Lúc này, trong tòa nhà văn phòng không có mấy người, Hứa Thanh Trúc đi ra ngoài, tìm chiếc xe của mình, mở khóa xe, đèn xe sáng lên hai lần.

 

Khi cô đang tiến lại gần xe, định lên xe thì một người mặc bộ vest đen, dáng người cao lớn bước lại gần, lịch sự nói: "Tiểu thư Hứa, xin chào, Tổng giám đốc Tô mời cô lên xe để trò chuyện."

 

Hứa Thanh Trúc ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Tô? Là ai?"

 

Người kia ngừng lại, đang phân vân không biết phải giới thiệu thế nào, bỗng có một giọng nói trầm ổn vang lên: "Là tôi."

 

Hứa Thanh Trúc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mà cô đã từng thấy trên tạp chí – Tô Trạch.

 

Anh ta thực tế gầy hơn một chút so với trên báo, ăn mặc như một người chuyên gia, tóc vuốt gọn gàng, có thể nhận thấy ngày xưa anh ta là một người đàn ông rất phong độ.

 

Và các nét mặt của anh ta không giống nhiều với Tô Diệu, nhưng có chút tương tự với Thịnh Du mà cô gặp hôm trước.

 

Hứa Thanh Trúc nghĩ trong lòng rất nhiều chuyện, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tô Trạch, cô lại nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Là Tổng giám đốc Tô của Hải Vi trang sức phải không?"

 

Dù còn trẻ, nhưng khí thế của cô không hề thua kém, không hề e ngại khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Tô Trạch: "Nghe danh đã lâu."

 

"Không cần khách sáo." Tô Trạch trực tiếp lên ghế phụ lái của cô, "Chúng ta nói chuyện."

 

Hứa Thanh Trúc hơi do dự một lát, rồi cũng lên xe.

 

Trong xe yên tĩnh, Hứa Thanh Trúc lạnh lùng hỏi: "Ông muốn nói chuyện gì với tôi?"

 

Tô Trạch cũng không vòng vo, "Cô muốn nhận cha mẹ sao?"

 

"Nhận ai?" Hứa Thanh Trúc hỏi lại.

 

Tô Trạch cười nhẹ một tiếng, nói thẳng: "Nhận gia đình Tô."

 

Nói thật, lời của Tô Trạch đã gây cho Hứa Thanh Trúc một cú sốc rất lớn.

 

Khi Tô Trạch xuất hiện trước mặt cô, trong đầu Hứa Thanh Trúc hiện lên vô số khả năng.

 

— Hỏi cô vì sao lại gay gắt với Tô Diệu?

 

— Yêu cầu cô tránh xa gia đình Tô.

 

— Hoặc là hỏi cô rốt cuộc đã biết chuyện gì.

 

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, anh lại hỏi thẳng: "Cô có muốn nhận cha mẹ không?"

 

Anh đã hoàn toàn khẳng định cô biết tất cả.

 

Hứa Thanh Trúc dù ít trải đời, dù cố gắng che giấu, cũng không phải đối thủ của người đã trải qua bao nhiêu năm chinh chiến trên thương trường như Tô Trạch.

 

Khi cô im lặng, Tô Trạch lại nói: "Cô ấy sinh cô xong không lâu đã mất trí nhớ."

 

Hứa Thanh Trúc liếc nhìn, chằm chằm nhìn anh, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của anh.

 

Nhưng suốt từ đầu đến cuối, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.

 

Dù vậy, sự uy nghiêm tỏa ra từ anh trong không gian chật hẹp này khiến cô không tự chủ được mà căng thẳng.

 

Không ai có thể giữ sự thư giãn trong một môi trường như vậy.

 

"Cô có muốn biết chuyện trước đây không?" Tô Trạch lại hỏi.

 

Hứa Thanh Trúc mím môi, ngừng một chút rồi hỏi lại: "Có tàn nhẫn lắm không?"

 

"Với cô thì có." Tô Trạch thẳng thắn, không có ý che giấu gì.

 

Sau đó là một khoảng im lặng dài.

 

Tô Trạch cũng không thúc giục, để Hứa Thanh Trúc có đủ thời gian suy nghĩ.

 

Một lúc lâu, Hứa Thanh Trúc nhìn anh, "Tại sao anh lại tự mình đến tìm tôi? Chẳng phải chỉ muốn nói cho tôi toàn bộ sự thật sao?"

 

Tô Trạch lắc đầu: "Tôi chỉ đến để hỏi ý kiến của cô."

 

Anh quay mặt qua và nhìn thẳng vào mắt Hứa Thanh Trúc, "Nếu cô muốn nhận lại, thì quay về nhà Tô. Nếu cô không muốn nhận, cứ coi như chưa biết chuyện này, sau này đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."

 

Cô ấy ở đây rõ ràng chỉ Tô Diệu.

 

Đây là kết quả tốt nhất mà Tô Trạch đã nghĩ ra sau một đêm suy nghĩ.

 

Nếu Hứa Thanh Trúc cứ xuất hiện thường xuyên trước mặt Tô Diệu, thì Tô Diệu chắc chắn sẽ khôi phục lại ký ức năm xưa.

 

Cái ký ức đó đối với cô ấy quá đau đớn, còn nếu Hứa Thanh Trúc không muốn nhận Tô Diệu, thực tế lại sẽ rất tàn nhẫn, Tô Diệu rất có thể sẽ không chịu nổi, thần kinh sẽ rối loạn và quay lại trạng thái như nhiều năm trước.

 

Tô Trạch không muốn mạo hiểm.

 

Dĩ nhiên, nếu Hứa Thanh Trúc muốn nhận lại, thì đó là một câu chuyện khác.

 

Anh sẽ giải quyết hết những vấn đề trong gia đình Tô, cố gắng để Tô Diệu và mẹ con cô có thể nhận nhau.

 

Dù sao thì ký ức của Tô Diệu đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục.

 

"Đây là một câu hỏi đúng sai rõ ràng sao?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Tô Trạch gật đầu, "Hiện tại là vậy."

 

"Vậy tôi..." Hứa Thanh Trúc định đề xuất một khả năng thứ ba, nhưng đã bị Tô Trạch lập tức bác bỏ, "Làm người không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia. Nhiều năm trước đã định sẵn, cô chỉ có thể chọn một, đây là đường cùng."

 

Hứa Thanh Trúc ngồi đó, cúi đầu trầm tư, thì điện thoại của cô bỗng sáng lên.

 

Là tin nhắn từ Lương Thích.

 

Chắc chắn là cô ấy say rượu, tin nhắn còn kèm biểu cảm.

 

【Cô Hứa, cô về nhà chưa? ^=^】

 

Hứa Thanh Trúc nhìn và cười thầm, thuận tay đáp lại: 【Chưa về.】

 

Sau đó, đối diện với áp lực mà Tô Trạch đem lại, lần này cô lại vô thức có cảm giác tự tin.

 

"Vậy tôi muốn nghe về những chuyện hơn hai mươi năm trước rồi mới đưa ra quyết định." Hứa Thanh Trúc nói: "Hy vọng ông có thể kể một cách khách quan."

 

Tô Trạch khẽ cười, "Cô chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

 

Hứa Thanh Trúc nhẹ gật đầu.

 

//

 

Dưới đây là bản dịch:

 

Trên đường về nhà từ công ty, Hứa Thanh Trúc cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo khi lái xe, không dám lơ là dù chỉ một giây.

 

Cô không dừng lại cho đến khi xe vào đến khuôn viên biệt thự, tắt máy, người mệt mỏi nằm gục trên vô lăng, cảm giác lưng đã ướt đẫm mồ hôi, chân cũng mềm nhũn không thể cử động nổi.

 

Tô Trạch cố gắng kiềm chế cảm xúc khi kể về những chuyện năm xưa, nhưng khi kể đến một đoạn, mắt anh đã đỏ hoe.

 

Anh thậm chí không hề mắng chửi ông bà của cô, thật sự đã làm như Hứa Thanh Trúc yêu cầu, cố gắng kể lại mọi chuyện một cách khách quan.

 

Hứa Thanh Trúc theo dòng kể của anh, trở về với những năm tháng hai mươi ba năm trước.

 

Trở về với quãng thời gian khiến Tô Diệu đau khổ nhất.

 

Nếu cô chưa gặp Tô Diệu, câu chuyện này có lẽ chẳng có gì đáng kể với Hứa Thanh Trúc.

 

Cô chỉ có thể thương xót và nói một câu "thật tội nghiệp."

 

Nhưng cô đã gặp Tô Diệu hai lần.

 

Một lần là nhìn xa xa bóng lưng của cô ấy, lần còn lại là tiến đến đối diện.

 

Cũng chỉ là một vở kịch đơn phương của cô ấy mà thôi.

 

Dù sao thì Tô Diệu bị mất trí nhớ, chẳng nhớ gì cả.

 

Nghe xong những lời của Tô Trạch, cô bỗng nhiên hối hận, giá như mình không xuất hiện trước mặt Tô Diệu.

 

Vậy thì cô có thể giả vờ như không biết gì, tiếp tục sống cuộc sống như trước.

 

Nhưng bây giờ...

 

Hứa Thanh Trúc hoàn toàn rơi vào tình huống khó xử.

 

Trong khi đó, Lương Thích, người được tài xế đưa về biệt thự, hiện đang ngồi vẹo vọ trên ghế sofa, chăm chú nhìn vào điện thoại.

 

Mười phút trước, cô đã gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Trúc mà vẫn chưa nhận được phản hồi.

 

Cô hỏi Hứa Thanh Trúc: 【Em có nghĩ là anh không có chính kiến không?】

 

Không có trả lời!

 

Nhưng tin nhắn trước đó lại được trả lời ngay lập tức!

 

Lương Thích ngồi đó, đầu óc cô quay cuồng, đau nhói.

 

Cô xoa trán, cố gắng làm dịu cơn đau, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu.

 

【Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tìm được cha mẹ ruột của Hứa Thanh Trúc!】

 

Lương Thích: "?"

 

Đang nói gì vậy?

 

Cô không hiểu gì cả.

 

Hệ thống tiếp tục thông báo: 【Phần thưởng nhận được: Một triệu tệ. Đồng thời, nếu hoàn thành nhiệm vụ trong 15 ngày, sẽ được thưởng thêm hai triệu tệ, tổng cộng là một triệu hai trăm nghìn tệ, phần thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản của bạn trong 10 phút, vui lòng chú ý kiểm tra!】

 

【PS: Hệ thống thấy không thể tin được, vì vậy đã kiểm tra thuộc tính may mắn của người chơi và phát hiện ra rằng đó là 3S! Liệu đây có phải là niềm vui của người chơi may mắn không?】

 

【Thêm PS: Nhiệm vụ này còn có phần thưởng bổ sung, nếu có thể giúp Hứa Thanh Trúc tái ngộ với cha mẹ, sẽ nhận thêm năm mươi triệu tệ. Dĩ nhiên, hiện tại Hứa Thanh Trúc không có cha.】

 

【Thêm nữa PS: Hệ thống cũng muốn trải nghiệm niềm vui "thắng nằm" à, chẳng phải làm gì mà đã có người giúp hoàn thành nhiệm vụ, thật là vui quá đi!】

 

【Thêm nữa nữa PS: Chúc mừng người chơi nhận được danh hiệu mới: May mắn cá mòi!】

 

Lương Thích: "......"

 

Cô ngớ người mất một lúc, mãi đến khi "may mắn cá mòi" xuất hiện, Lương Thích mới từ từ hồi tỉnh: "Danh hiệu này có tác dụng gì không?"

 

Hệ thống: 【Chỉ là một danh hiệu do hệ thống đặt cho bạn thôi, không có tác dụng gì, nhưng nó có thể rất tốt để miêu tả tình trạng của bạn trong nhiệm vụ này! Bạn có hài lòng không?】

 

Hệ thống nói nhiều thật không dễ chịu.

 

Nhất là khi Lương Thích đang cảm thấy chóng mặt.

 

Lương Thích im lặng, nghĩ thầm rằng chẳng biết từ bao giờ cuộc đời mình lại gắn liền với "may mắn" và "cá mòi".

 

Cha mẹ đều đã qua đời, cô sống dựa vào ông bà từ nhỏ, sau khi ông bà qua đời, vì khó khăn không thể tiếp tục học hành, trong khi mọi người còn đang sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, cô đã phải đi làm kiếm sống.

 

Cái may mắn ít ỏi của cô chỉ dùng vào việc gặp ông bà và bước chân vào giới giải trí, nhưng không ngờ sau khi vào giới giải trí chưa kịp nỗ lực nhiều năm, lại vì đóng một bộ phim yuri mà bị đối thủ mua bài viết bôi nhọ, cả mạng xã hội đều tẩy chay.

 

Cuộc đời ngắn ngủi của cô có thể được tóm gọn nhanh chóng.

 

Ở đâu mà có thể liên quan đến hai chữ may mắn?

 

Hệ thống này thật vô lý!

 

Hơn nữa, cô luôn làm việc chăm chỉ, cần mẫn, làm sao có thể liên quan đến cái gọi là "cá vàng" được.

 

Cô nhanh chóng nghĩ lại rồi phản bác hệ thống: "Không hài lòng."

 

Hệ thống: 【Vậy cũng không thể làm gì được, dù sao cô cũng nằm đó mà kiếm được hơn một triệu, nhỏ hệ thống ghen tị, ghen tị quá đi! Bây giờ nhỏ hệ thống là chanh leo.】

 

Hệ thống: 【Cả thế giới giúp cô làm nhiệm vụ mà, thế mà không gọi là may mắn sao?! Cô hiểu nhầm thuộc tính may mắn của mình rồi, thật sự là cấp 3S đó.】

 

"Ở chỗ các người, sự hiểu biết về may mắn có phải khác chúng tôi không?" Lương Thích hỏi: "Thấp nhất có phải là 3S không?"

 

Hệ thống: 【......】

 

Âm thanh máy móc kỳ quái đột nhiên hét lên: 【Là F! F! Các cấp lần lượt là C-B-A-S-2S-3S-5S.】

 

Lương Thích: "......?"

 

"Vậy các người có 4S không?"

 

【4S là cửa hàng bán xe hơi.】

 

Lương Thích: "?"

 

Quái dị?

 

Cô nghĩ mình hài hước lắm sao?

 

Sau đó hệ thống lại nhắc nhở cô tiếp tục cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác gì trước đây, cứ lải nhải không dứt.

 

Lương Thích ép mình thoát ra, không muốn nghe những lời vô ích đó.

 

Khi cô thoát ra ngoài, phát hiện tài khoản của mình đã thêm 120 triệu, cô mới chợt nhận ra—

 

Hệ thống vừa nói gì vậy?

 

Nói là cô đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn?

 

Vậy là... Hứa Thanh Trúc đã biết thân phận của mình rồi?

 

Biết hết rồi sao?

 

Cô không ngừng nghĩ đến câu hỏi này trong đầu, gần như theo bản năng cầm điện thoại định gọi cho Hứa Thanh Trúc, nhưng tay lại trượt đến số khác rồi dừng lại.

 

Cô đứng dậy, bật tất cả đèn trong nhà lên, làm cho căn nhà sáng rực, rồi cầm một chiếc áo khoác, đi ra ngoài chờ Hứa Thanh Trúc.

 

Kết quả là khi cô ra ngoài thì thấy xe của Hứa Thanh Trúc đang đỗ ngoài đó.

 

Hứa Thanh Trúc dựa vào tay lái, lưng cong lên.

 

Gió thổi làm cô tỉnh rượu gần hết, Lương Thích đứng giữa làn gió, tà áo choàng bay phấp phới.

 

Cô do dự một lát, định bước tới, nhưng Hứa Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên.

 

Cả hai mắt chạm nhau, Lương Thích há miệng, không nói gì, chỉ nhìn Hứa Thanh Trúc cười.

 

Hứa Thanh Trúc kéo tóc ra sau tai, cả người ngả ra sau, cũng cười một cách lơ đãng.

 

Lương Thích lúc này mới tiến lên, mở cửa xe, rất nhạy cảm ngửi thấy một mùi không phải của Hứa Thanh Trúc.

 

Là mùi của một Alpha trưởng thành.

 

Lương Thích nhíu mày rồi nhanh chóng xả ra, không hỏi gì, chỉ nói với Hứa Thanh Trúc: "Hứa cô giáo, chào mừng về nhà."

 

Hứa Thanh Trúc ngẩng đầu, nhẹ nhàng ngửi một chút, "Lương cô giáo, uống bao nhiêu rồi?"

 

"Chỉ một chút." Lương Thích nói: "Không nhiều, Triệu Tự Ninh say rồi."

 

"Ồ~" Hứa Thanh Trúc kéo dài giọng, như đang trêu đùa.

 

Không có đùa cợt gì về việc sao cô vẫn phải gọi Triệu Tự Ninh làm tài xế.

 

"Được rồi." Lương Thích quyết định bỏ qua chủ đề này, hỏi cô: "Cô ăn cơm chưa?"

 

Hứa Thanh Trúc lắc đầu: "Tối ăn một ổ bánh mì."

 

"Vậy cô về đi." Lương Thích nói: "Tôi nấu mì cho cô ăn."

 

"Có thể thêm một quả trứng không?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Lương Thích gật đầu chắc chắn: "Được."

 

Không ai nhắc tới chủ đề nhạy cảm đó.

 

Khi về đến biệt thự, Lương Thích cởi áo choàng đi vào bếp bận rộn, cô tự rót một cốc nước mật ong để giải rượu, rồi mới bật gas nấu mì.

 

Cửa bếp không đóng, Hứa Thanh Trúc đang nằm nửa người trên ghế sô pha, nhìn về phía bóng lưng Lương Thích.

 

Ánh sáng trong nhà sáng hơn mọi khi, vừa vào cửa đã cảm thấy ấm áp.

 

Gam màu sáng khiến tâm trạng người ta cũng vui vẻ theo, cô ngồi trong sô pha không ngừng suy nghĩ về lời của Tô Diệu.

 

Cuối cùng cũng hiểu tại sao Tô Trạch lại nói đây không phải là lựa chọn đen trắng.

 

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cần thời gian để thích nghi với sự thật.

 

Cô quyết định nếu có thời gian sẽ về nhà một chuyến, không thể chỉ nghe một phía mà đánh giá.

 

Khi cô đang lên kế hoạch cho ngày mai, Lương Thích gọi cô: "Hứa cô giáo, mì xong rồi, tới ăn đi."

 

Hứa Thanh Trúc lúc này mới đứng dậy đi về phía bàn ăn, khi đi qua Lương Thích, lưng cô vô tình chạm vào mu bàn tay Lương Thích, Lương Thích nhíu mày nói: "Lưng cô sao lạnh vậy?"

 

Hứa Thanh Trúc ngồi trên ghế, khẽ đáp: "Không biết."

 

"Một lúc nữa lên thay bộ đồ dày hơn." Lương Thích nói: "Dạo này lại lạnh, ngày mai còn có mưa nữa, em đừng chỉ vì trẻ mà không quan tâm đến thời tiết, ngày mai phải đổi sang quần có lớp lông, không thì sẽ bị lạnh khớp gối."

 

Lương Thích lải nhải nhắc nhở, nói hết những gì có thể nghĩ ra.

 

Hứa Thanh Trúc cắn một miếng mì, đột nhiên cắt lời cô: "Cô Lương, mì mặn rồi."

 

Lương Thích ngạc nhiên: "Không có mà?"

 

Hứa Thanh Trúc gắp một đũa mì lên: "Không tin thì thử xem?"

 

Cô nói rất kiên định, Lương Thích nghi ngờ cúi xuống nếm thử một miếng.

 

"Vị này vừa vặn mà." Lương Thích nói: "Chắc là em khẩu vị nhẹ hơn thôi?"

 

Nhưng trước kia khi ăn cùng nhau, khẩu vị của họ khá giống nhau.

 

Ngoại trừ Hứa Thanh Trúc ăn cay hơn cô.

 

Hứa Thanh Trúc lắc đầu: "Không rõ, nhưng em ăn không hết như thế này."

 

Lương Thích nghe xong liền lấy một cái bát rỗng từ trong bếp, bảo Hứa Thanh Trúc gắp vài đũa mì bỏ vào, rồi cầm bát ngồi đối diện cô, mỉm cười nhìn: "Cô Hứa, thế này có vừa miệng không?"

 

Hứa Thanh Trúc gật đầu, lại thử một miếng: "Hình như không còn mặn nữa."

 

Lương Thích: "Vậy ăn thêm chút nữa đi."

 

Hứa Thanh Trúc không muốn ăn một mình, nhưng cũng muốn yên tĩnh, nên chọn cách thể hiện như vậy.

 

Lương Thích đột nhiên hiểu được cô.

 

Trong đêm khuya tĩnh lặng, hai người chia nhau một bát mì, ăn đến cuối, Hứa Thanh Trúc phát hiện dưới đáy bát có hai quả trứng.

 

Một quả trứng chiên, một quả trứng ốp la.

 

"Sao lại có hai quả vậy?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Lương Thích nói: "Trong bếp không có gì làm, nên làm hai quả luôn."

 

Hứa Thanh Trúc nói: "Em ăn không hết đâu."

 

Lương Thích lại đưa bát qua.

 

Hứa Thanh Trúc do dự một lát, dùng đũa gắp hai quả trứng, chia đôi, bỏ một nửa vào bát của Lương Thích.

 

Lương Thích: "......"

 

Dù sao thì cũng ăn xong bữa tối khá yên tĩnh, Lương Thích vừa dọn dẹp vừa nói với Hứa Thanh Trúc về chuyện nhà cửa, rồi tiện thể tám chuyện một chút về Triệu Tự Ninh, giúp Hứa Thanh Trúc chuyển hướng chú ý.

 

Cô không nói gì quá kín đáo, chỉ nhắc qua việc Triệu Tự Ninh đã yêu người bạn gái cũ sáu năm, giờ vẫn còn mập mờ.

 

Hứa Thanh Trúc thở dài: "Bạn gái cũ của bác sĩ Triệu đúng là rất có sức hút."

 

"Những gì đã mất luôn là tốt nhất." Lương Thích nói.

 

Hứa Thanh Trúc liếc nhìn cô: "Vậy còn bây giờ?"

 

"Bây giờ cô Hứa là tốt nhất." Lương Thích nói ngay.

 

Hứa Thanh Trúc: "......"

 

Hứa Thanh Trúc ban đầu đang ngồi trên ghế sofa, ôm gối thất thần, có chút mệt mỏi, nghe thấy lời của Lương Thích, không nhịn được cười: "Cô Lương, rốt cuộc là uống bao nhiêu vậy? Giờ vẫn chưa tỉnh sao?"

 

Lương Thích đi từ trong bếp ra, ngược sáng, tay vừa ngâm nước, trắng đến mức phản chiếu ánh sáng, tựa vào cửa với nụ cười mãn nguyện: "Cuối cùng em cũng cười rồi."

 

Nụ cười của Hứa Thanh Trúc cứng lại trong giây lát, rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Ngồi đi."

 

Lương Thích ngồi xuống, định lặng lẽ nghe cô nói.

 

Kết quả Hứa Thanh Trúc lại nói: "Chúng ta xem phim kinh dị đi!"

 

Lương Thích: "......"

 

Điều này có hợp lý không?

 

Lương Thích cảm thấy không hợp lý, nhưng nhìn Hứa Thanh Trúc hào hứng như vậy, cô đành ngậm ngùi đồng ý.

 

//

 

Người sống một mình lâu rồi sẽ chẳng bao giờ xem phim kinh dị, thậm chí còn từ chối cả những bộ phim, tiểu thuyết huyền bí.

 

May mà Lương Thích không tò mò với thể loại này, cũng không thể nói là thích.

 

Để tạo không khí, Hứa Thanh Trúc còn tắt đèn trong phòng khách.

 

Lương Thích thấy cô mặc ít quá, liền đứng dậy đóng cửa sổ rồi đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn.

 

Hứa Thanh Trúc hỏi cô: "Cô không đắp à?"

 

Lương Thích không biểu lộ cảm xúc, lắc đầu: "Tôi không lạnh."

 

"Để che khi sợ ấy." Hứa Thanh Trúc nói: "Nếu không sẽ cảm thấy khí lạnh xâm nhập vào cơ thể."

 

Lương Thích vẫn lắc đầu: "Không sao, tôi không sợ."

 

Màn hình tivi chỉ sáng một chút, ngoài trời gió lớn, thổi qua cửa sổ phát ra tiếng rít, trên tivi vang lên tiếng thở dài u uất, rồi là tiếng giày cao gót đi trên sàn đá cẩm thạch.

 

Khi thì thầm, khi thì xọc xọc —

 

Hứa Thanh Trúc đã đắp chăn, mặt không biểu cảm, bắt đầu xem.

 

Lương Thích liếc nhìn tivi, rồi lén nhìn Hứa Thanh Trúc, cảm thấy mình không thể sợ hãi.

 

Vì vậy cô cố gắng không làm động tác cơ thể lớn.

 

Hai mươi phút sau, Lương Thích đã tựa sát vào Hứa Thanh Trúc.

 

Hứa Thanh Trúc vẫn mặt không biểu cảm, nhìn những con ma nhỏ kỳ quái trên tivi như nhìn búp bê vải, hoàn toàn không có phản ứng.

 

Lương Thích nhìn thấy con ma có vẻ ngoài đáng sợ, đột ngột xuất hiện, trong lòng không khỏi giật mình.

 

Vì vậy, cô càng gần Hứa Thanh Trúc hơn.

 

Hứa Thanh Trúc bỗng hỏi: "Cô Lương, cô sợ không?"

 

Lương Thích: "... Tôi sợ cô sợ."

 

Hứa Thanh Trúc: "Ồ~"

 

Từ âm điệu kéo dài này, có thể cảm nhận được sự chế nhạo nhẹ nhàng của Hứa Thanh Trúc.

 

Nhưng Lương Thích vẫn không rời đi.

 

Trên tivi, phim càng lúc càng đáng sợ, căn phòng vắng vẻ, nhân vật chính đứng trong phòng ánh sáng xanh lờ mờ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một thứ đáng sợ.

 

Mỗi lần có cái gì đó xuất hiện, Lương Thích lại càng sát gần Hứa Thanh Trúc.

 

......

 

Cho đến khi trên tivi bất ngờ xuất hiện một con ma nữ mặc áo đỏ, tóc dài, đột ngột lao đến mặt.

 

Lương Thích lập tức ôm lấy Hứa Thanh Trúc, đầu vùi vào cổ cô, còn ngửi được mùi cam dịu dàng từ tóc cô.

 

Hứa Thanh Trúc bị ôm chặt đến mức suýt không thở được, cô chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lương Thích.

 

Lương Thích: "Cô Hứa, cô sợ như vậy, hay là tắt đi nhé?"

 

Hứa Thanh Trúc: "......"

 

Cô bật cười khẽ: "Được rồi."

 

Sau khi tắt tivi, Lương Thích mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô chạy vào bếp uống hết một cốc nước, rồi hít thở sâu vài lần, bình tĩnh lại mới ra ngoài, đèn trong phòng khách đã bật sáng, trở lại trạng thái sáng sủa như trước.

 

Lương Thích nghiêm túc nói với Hứa Thanh Trúc: "Cô Hứa, làm người không nên quá tìm kiếm sự kích thích, cô nghĩ sao?"

 

Hứa Thanh Trúc gật đầu: "Cô Lương nói đúng."

 

Lương Thích: "......"

 

Cảm giác như Hứa Thanh Trúc đang chế nhạo cô.

 

Nhưng sống trên đời, ai mà không có chút thứ gì đó sợ hãi?

 

Lương Thích cảm thấy hơi có lỗi, Hứa Thanh Trúc vốn dĩ đang buồn, có lẽ muốn dùng phim kinh dị để giải tỏa tâm trạng, ai ngờ xem được một nửa lại bị cô kéo đi lo lắng, phim phải tắt.

 

Lương Thích thử đề nghị: "Hay là chúng ta bật đèn lên xem tiếp nhé?"

 

Hứa Thanh Trúc lắc đầu: "Không xem nữa."

 

Lương Thích ngập ngừng: "Cô có giận không?"

 

Hứa Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn cô: "Hả?"

 

"Không phải mà." Hứa Thanh Trúc phủ nhận: "Tôi có giận đâu."

 

Lương Thích nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không quen xem loại này."

 

"Không sao đâu." Hứa Thanh Trúc cười nhẹ: "Giúp tôi rót một cốc nước nhé, tôi có chuyện muốn nói với cô."

 

Lương Thích trực giác cảm thấy bây giờ mới bắt đầu vào vấn đề chính.

 

Cô không rót nước, mà là pha cho Hứa Thanh Trúc một cốc sữa nóng.

 

Một lúc lâu sau, Hứa Thanh Trúc mới bình tĩnh lại, "Tô Trạch đã đến tìm tôi."

 

Lương Thích ngạc nhiên: "Anh ta đến tìm cô? Để cảnh cáo cô à?"

 

"Không phải." Hứa Thanh Trúc cười nhẹ, "Anh ta hỏi tôi có muốn về nhà họ Tô không?"

 

......

 

Hứa Thanh Trúc ngắn gọn kể lại những chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước cho Lương Thích.

 

Lương Thích vô thức sờ vào chiếc vòng tay trên cổ tay mình.

 

Đó là của lão thái thái Thịnh gia tặng cho Tô Diệu, chứng tỏ họ đã từng rất vui mừng chuẩn bị tiếp nhận cô con dâu này.

 

Không ngờ, sự ra đi của Thịnh Thanh Lâm lại gây ra bao biến cố.

 

Lương Thích hỏi Hứa Thanh Trúc: "Cô định làm gì?"

 

"Ngày mai tôi sẽ về nhà một chuyến." Hứa Thanh Trúc nói: "Dù sao cũng phải nghe thêm ý kiến từ người khác."

 

"Cô có cần tôi đi cùng không?" Lương Thích dịu dàng hỏi.

 

Hứa Thanh Trúc lắc đầu: "Không cần, ngày mai cô không phải đi cô nhi viện sao?"

 

"Ngày khác tôi cũng có thể đi, nếu cô cần tôi." Lương Thích nói: "Tôi sẽ đi cùng cô."

 

"Không cần." Hứa Thanh Trúc bình thản lắc đầu, đã ổn định được cảm xúc, "Cô cứ đi làm việc của mình đi, việc này tôi không cần cô giúp."

 

Lương Thích: "......"

 

"Hứa Thanh Trúc, trong lòng cô, tôi có phải là người vô dụng không?" Lương Thích đột nhiên hỏi bằng giọng nhẹ nhàng, pha chút đắng cay.

 

Hứa Thanh Trúc ngạc nhiên: "Cô nói gì vậy? Còn chưa hết say sao?"

 

"Không phải." Lương Thích nói: "Chỉ là cảm thấy mình không giúp được gì cho cô."

 

"Không thể nào." Hứa Thanh Trúc nói: "Chuyện này là cô tìm ra trước, hơn nữa, Lương Thích à, cô nghĩ trong những vấn đề gia đình rối rắm này, cô có thể giúp tôi được gì?"

 

Lương Thích: "......"

 

"Vậy thì tôi cũng phải làm gì đó cho cô chứ." Lương Thích nói: "Cô nhìn tôi thế này... quá..."

 

Mỏng manh nhưng mạnh mẽ.

 

Hai tính cách này bị Hứa Thanh Trúc pha trộn rất hài hòa.

 

Thật khiến người khác đau lòng.

 

Muốn làm gì đó cho cô ấy, nhưng lại cảm thấy bất lực.

 

"Miến và sữa tối nay cô làm rất ngon." Hứa Thanh Trúc cười nhẹ, nói: "Vào lúc như thế này, có người mang cho tôi một tô mì nóng, một cốc sữa ấm, đó là sự giúp đỡ lớn nhất, cảm ơn cô, Lương Thích."

 

Cô nói xong còn cúi người, làm động tác như đang cảm ơn.

 

Lương Thích: "......"

 

"Lương Thích." Hứa Thanh Trúc đột ngột nhướng mày: "Cô phải chăng đang lợi dụng say rượu để tìm lời khen?"

 

Lương Thích: "Không phải! Không phải đâu! Không thể nào!"

 

Lương Thích phản ứng rất mạnh mẽ.

 

Hứa Thanh Trúc cười: "Được rồi, tôi biết rồi, mì tối nay cô nấu rất ngon, tôi ăn rất no."

 

Lương Thích: "......"

 

Lương Thích cảm thấy tai mình như nóng lên.

 

"À, đúng rồi." Hứa Thanh Trúc cầm sữa đứng dậy, định lên lầu, trước khi quay lại còn vỗ vai Lương Thích, "Lương Thích rất quyết đoán, có gu thẩm mỹ cao, lại rất biết nghĩ cho người khác, tôi mới hoàn toàn tin tưởng giao cho cô việc tìm nhà."

 

"Và Lương Thích rất hữu dụng." Hứa Thanh Trúc tiếp tục: "Không có cô, làm sao tôi có thể duy trì vẻ bình tĩnh khi xem phim kinh dị được?"

 

Lương Thích: "......!!!"

 

Hứa Thanh Trúc nói xong rồi lên lầu.

 

Lương Thích ngỡ ngàng, nhìn theo bóng lưng cô rồi bỗng nhiên cười.

 

Dù bị trêu chọc như vậy, nhưng tâm trạng của Hứa Thanh Trúc có vẻ đã ổn định rồi.

 

Sau khi xem xong một bộ phim, cảm giác không yên ổn của mình lại tiếp tục. Tuy nhiên, trước khi ngủ, Lương Thích quyết định làm một danh sách phim kinh dị để gửi cho Hứa Thanh Trúc, như một cách chứng tỏ rằng mình không sợ hãi lắm. Cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, từ các bức ảnh cho đến mô tả phim, tất cả đều khá đáng sợ.

 

Lương Thích: 【Hứa cô giáo, nếu cô không ngủ được, có thể xem từ từ.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【......】

 

Lương Thích: 【Nếu cô sợ, có thể gọi điện cho tôi.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【......】

 

Lương Thích: 【Nếu thật sự quá sợ, cô có thể đến phòng khách xem... tôi cũng có thể.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【Không biết nói gì luôn.jpg】

 

Sau vài giây, Hứa Thanh Trúc gửi một đoạn ghi âm dài ba giây, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút hài hước, với âm sắc rõ ràng và quyến rũ: "Lương cô giáo, đi ngủ đi, chúc ngủ ngon."

 

Lương Thích: "......"

 

Cô nghe lại đoạn ghi âm ba lần, rồi mới run run ngón tay trả lời: 【Được rồi, Hứa cô giáo, chúc cô ngủ ngon.】

 

Hôm sau, trời quang mây tạnh.

 

Lương Thích đã hẹn với Cổ Chiêu Nguyên để đến viện dưỡng lão và đưa sách cho các em nhỏ ở đó. Buổi trưa, cô ghé qua hiệu sách mua rất nhiều sách phù hợp với độ tuổi của các em. Hứa Thanh Trúc cũng có một số cuốn, nên vào buổi tối, Lương Thích lại nhắn tin cho Hứa Thanh Trúc để hỏi xem cô có cần mình đi cùng về nhà Hứa hay không.

 

Hứa Thanh Trúc trả lời: 【Thật sự không cần đâu, tôi sẽ về cùng với ba tôi sau giờ làm.】

 

Lương Thích nhắn lại dặn dò: 【Vậy ăn cơm trước rồi nói chuyện nhé.】

 

Hứa Thanh Trúc: 【...... Thôi đi, Lương cô giáo hay nói nhảm quá.】

 

Lương Thích: ......

 

Cô cảm thấy mình đã bị đặt biệt danh kỳ quái hết lần này đến lần khác từ Hứa Thanh Trúc rồi.

 

Trên đường đến viện dưỡng lão, Lương Thích nhận được cuộc gọi từ nhà sản xuất bộ phim Dư Quang, thông báo rằng họ dự định khởi quay vào tuần sau, hỏi xem cô có thể điều chỉnh thời gian để tham gia buổi lễ khởi quay vào thứ Sáu không.

 

Lương Thích đồng ý ngay lập tức.

 

Công tác chuẩn bị cho bộ phim khá giống với công việc ở thế giới cũ của cô, nên Lương Thích nhanh chóng làm quen với công việc. Tuy nhiên, điều này có nghĩa là cô phải sắp xếp chuyển nhà gấp. Chuyển nhà xong, cô mới có thể yên tâm bắt tay vào công việc quay phim.

 

Vì vai diễn của cô không quá nhiều, và bộ phim này là một tác phẩm với hai nữ chính, cô đóng vai nữ thứ ba. Nếu quay nhanh, chỉ khoảng nửa tháng là xong. Tuy nhiên, vì còn phải phối hợp với lịch quay của các diễn viên chính, có thể thời gian sẽ kéo dài hơn.

 

Bên phía Đông Hằng, công việc của cô cũng gần kết thúc rồi.

 

Một phần là vì không còn nhiều thời gian, phần còn lại là do không thích hợp tiếp tục làm việc ở đó nữa.

 

Lương Thích luôn có tư tưởng bi quan khi nghĩ về những chuyện này, nhưng lại lạc quan khi làm việc. Chắc chắn cô gái thật sự của gia đình Lương sẽ sớm được công nhận, và với sự trợ giúp của thế lực chính thức, có lẽ chuyện nhận thân sẽ xảy ra rất nhanh.

 

Một khi việc nhận thân hoàn tất, cô sẽ trở thành người thừa thãi ở cả Đông Hằng và gia đình Lương.

 

Tuy nhiên...

 

Cô nhớ rằng trong sách, nhân vật gốc bị đuổi khỏi gia đình Lương là chuyện xảy ra khá muộn. Khi đó, Hứa Thanh Trúc đã gần hoàn tất công việc đưa công ty lên sàn chứng khoán và bắt đầu một mối quan hệ mập mờ với Alpha chính thức.

 

Nhưng hiện giờ, Alpha chính thức còn chưa xuất hiện.

 

Lương Thích cảm thấy mình không chỉ đang đi quá xa khỏi nhân vật gốc trong thế giới này, mà còn đang tiến gần đến sự thay đổi cốt truyện.

 

Ngay khi xe dừng trước cửa viện dưỡng lão, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu: 【Hóa ra cô biết à!】

 

Lương Thích: "......"

 

"Còn Lục Gia Nghi thì sao?" Lương Thích nói: "Tôi bắt đầu nghi ngờ rồi."

 

Hệ thống: 【Sẽ có đấy, nhưng không biết khi nào, cô mới đến đây chưa đầy hai tháng mà đã đẩy cốt truyện của thế giới này tiến nhanh quá rồi, thật xuất sắc!】

 

Lương Thích: "......"

 

Cảm giác hệ thống đang chế nhạo mình, nhưng cô cũng không có thời gian để tranh cãi với nó. Là một AI, không cần phải quan tâm.

 

Cổ Chiêu Nguyên đã đứng đợi ở cửa, sách cô mang đến đều được xếp đầy trong cốp xe và hàng ghế sau, gần như chiếm hết chỗ trong xe.

 

Sau khi sắp xếp xong sách, Lương Thích cùng Cổ Chiêu Nguyên đến gặp vị viện trưởng cũ.

 

Họ đi qua hành lang dài hun hút, dừng lại trước cánh cửa gỗ cổ kính màu đỏ. Cổ Chiêu Nguyên khẽ gõ cửa, hỏi: "Ba, ba còn thức không?"

 

Cánh cửa mở từ từ, vị viện trưởng cũ hôm nay vẫn khá tỉnh táo, đang ngồi trong phòng đọc sách. Phòng có ánh sáng khá sáng, ông đang cầm một cuốn Trăm Năm Cô Đơn đọc.

 

Một tác phẩm văn học kinh điển của hai thế giới.

 

Lương Thích khẽ chào ông: "Chào viện trưởng cũ."

 

Ông cụ liếc qua cô một cái, giọng nói có chút kỳ quặc: "Cô là ai?"

 

"Đây là người bạn sẽ cùng tôi tái thiết viện dưỡng lão," Cổ Chiêu Nguyên giới thiệu: "Cô ấy tên là Lương Thích, hôm nay cô ấy mang đến đây một đống sách, là người rất có tâm."

 

Lương Thích chỉ cúi đầu mỉm cười.

 

Nghe vậy, viện trưởng cũ thay đổi thái độ, nhưng vẫn tiếp tục đọc sách, nói: "Vậy các cô tìm tôi cái ông già này làm gì?"

 

Cổ Chiêu Nguyên mang đến cho cô một chiếc ghế, để cô ngồi đối diện với ông.

 

Lương Thích nhẹ nhàng hỏi: "Tôi đến đây muốn hỏi ngài vài chuyện."

 

"Chuyện gì?"

 

Lương Thích do dự một chút rồi hỏi: "Ngài có quen một người tên là Dương Gia Nhi không? Còn có... Tề Tiên Quý, mọi người hay gọi là Tề tiên sinh."

 

Chưa nói xong câu, mắt viện trưởng cũ co lại, ông lập tức xé cuốn sách trong tay ra làm đôi, rồi lớn tiếng quát: "Kẻ điên! Kẻ điên!"

Bình Luận (0)
Comment