Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 82

Trong bốn đứa trẻ nhà Lương, Lương Tân Châu là người trầm ổn nhất.

 

Anh là trưởng tử, từ nhỏ học được nhiều thứ nhất, nhưng sau khi có em trai em gái, sự chú ý dành cho anh không còn cao như trước.

 

Tuy nhiên, anh luôn chủ động giúp đỡ việc chăm sóc các em.

 

Lương Tân Hà có tính cách hoạt bát, nhưng lại rất hiền lành, từ nhỏ đã nghịch ngợm.

 

Lương Vãn Vãn thì không biết giống ai, từ bé đã có tính cách trầm lặng, không thích nói chuyện, luôn thích ngồi trong phòng vẽ tranh, hoặc một mình ngắm trời.

 

Khi người giúp việc dẫn cô ra ngoài, cô cũng chỉ ngồi trên bãi cỏ nhổ cỏ.

 

Còn Lương Thích thì không cần phải nói, từ khi mới mười mấy tuổi đã bắt đầu nổi loạn, mãi đến gần đây mới có xu hướng thay đổi.

 

Có thể là vì cô biết mình không phải là con ruột của nhà Lương, nên mới thay đổi.

 

Lương Tân Châu chỉ lớn hơn Lương Tân Hà ba tuổi, coi như cùng nhau lớn lên, có cảm giác đồng hành trưởng thành.

 

Nhưng Lương Thích thì khác.

 

Khi Lương Thích chào đời, Lương Tân Châu đã đủ hiểu chuyện, cha Lương thì suốt ngày bận rộn công việc, mẹ Khâu Tư Mẫn thỉnh thoảng lười biếng, không quan tâm nhiều đến đứa trẻ này.

 

Vì thế, Lương Tân Châu thường xuyên phải giúp đỡ chăm sóc cô.

 

Có thể nói, Lương Thích cũng được Lương Tân Châu nuôi dưỡng từ bé.

 

Ngoài giờ học, khi Lương Tân Châu không ở nhà, thì vào dịp nghỉ, ngoài việc học các lớp năng khiếu, anh đều dành thời gian chơi với Lương Thích.

 

Lương Thích hồi nhỏ cũng hiểu chuyện, giống như một đứa trẻ nhỏ, tóc tết bím công chúa, mặc váy hoa nhỏ, lạch bạch chạy theo Lương Tân Châu, giọng mềm mại gọi: "Đại ca, ca ca."

 

Khi Lương Vãn Vãn chào đời, Lương Tân Châu đã học cấp ba, không còn nhiều thời gian chăm sóc em nữa.

 

Vì vậy, anh không quá thân thiết với Lương Vãn Vãn.

 

Lương Tân Hà thì không sao, luôn vô lo vô nghĩ, em gái nào với anh cũng giống nhau, đều rất yêu thương.

 

Anh chưa bao giờ thiên vị ai cả.

 

Có lẽ chính vì trải qua những kinh nghiệm không yên lòng với các em mà Lương Tân Châu đã trưởng thành sớm, anh hầu như không có giai đoạn nổi loạn.

 

Anh biết mình nên làm gì vào mỗi giai đoạn, luôn sắp xếp mọi chuyện rõ ràng, sống cuộc sống theo quy tắc.

 

Học xong, tốt nghiệp, vào công ty, kết hôn, ngoài chuyện có con hơi muộn, thì mọi thứ đều như theo khuôn mẫu.

 

Vì vậy, trong nhà anh chưa bao giờ bị đánh.

 

Lương Tân Hà hồi nhỏ không ngoan, thường xuyên chơi với một nhóm người xấu, thậm chí còn đánh bạc, kết quả bị Khâu Tư Mẫn phát hiện và đưa về, vợ chồng họ cùng nhau giáo dục.

 

Cuối cùng, Lương Tân Hà bị đánh rất thảm.

 

Còn Lương Tân Châu thì khác, anh chưa từng có hành vi quá đáng nào, khi chọn ngành thi đại học, luôn đạt điểm cao, rồi bàn với gia đình về việc học trường nào, lúc học đại học đi du học, lúc tốt nghiệp lại xin đi học ở một trường khác, luôn là người khiến gia đình hài lòng nhất.

 

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Lương Tân Châu đã bị đánh hai lần vì chuyện này.

 

Và là bị đánh vào mặt.

 

Lương Tân Châu quát lên một tiếng, làm mọi người sợ hãi, thậm chí làm cho Lương Vãn Vãn đang ngồi trên ghế sô pha cũng rùng mình.

 

Lương Tân Hà rụt rè gọi: "Đại ca..."

 

Muốn khuyên nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

 

Lương Tân Châu hít một hơi thật sâu, "Nơi này vốn là của em, vậy chúng ta dọn đi."

 

"Lương Tân Châu!" Khâu Tư Mẫn quát lên: "Cậu nói gì cơ?"

 

Lương Tân Châu đẩy tay bà xuống, "Tôi nói chúng ta dọn đi, bà muốn ở với ai thì ở."

 

"Còn nữa." Lương Tân Châu nắm tay Uý Uyển quay người bước đi, giữa đường dừng lại, dừng một chút rồi nói: "Đừng nói những lời không có quyền phát ngôn, Uý Uyển là vợ tôi, cô ấy có quyền nói chuyện bình đẳng với tất cả mọi người trong nhà này. Bà dạy tôi điều cơ bản nhất là sự tôn trọng giữa người với người mà giờ bà đã quên rồi sao?"

 

Nói xong, anh kéo Uý Uyển lên lầu, cha Lương mới ra ngăn cản vụ ồn ào này, "Các người đang làm gì vậy? Muốn làm cho nhà này loạn lên à?"

 

"Lương Tân Châu, cậu có ý gì?" cha Lương nói: "Tối nay không thể yên ổn một chút à? Cứ phải gây ra chuyện à?"

 

"Lúc trước tôi đã nói với ông, ông chẳng để tâm chút nào." Lương Tân Châu cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua Quách Tâm Nhi, Quách Tâm Nhi lập tức cúi đầu.

 

Lương Tân Châu lạnh lùng nói: "Vậy thì các người cứ sống đi, tôi không muốn phải giả vờ vui vẻ trong nhà này, tôi làm việc đã rất mệt, không muốn về nhà lại phải đối mặt với những mối quan hệ xã giao vô nghĩa này. Đạo đức là để tự kiềm chế mình, chứ không phải để khuyên bảo người khác."

 

Nói xong, anh kéo Uý Uyển lên lầu thu dọn đồ đạc, tối hôm đó rời khỏi nhà cũ.

 

Lương Tân Hà còn thử níu kéo ở cửa, nhưng Lương Tân Hà suýt nữa đã bị xe đâm.

 

Dù cho anh ta chặn ngay cửa, Lương Tân Châu vẫn đạp ga chạy thẳng, nếu không phải Lương Tân Hà chạy nhanh, chắc chắn đã bị xe đâm rồi.

 

Lúc này, anh bỗng nhận ra, trước đây khi anh trai nổi giận, đó chẳng qua chỉ là giả vờ tức giận, cao lắm cũng chỉ là hù dọa thôi.

 

Lần này mới là thật sự tức giận, khuôn mặt anh đen thui như thể có thể vẽ mực.

 

Ra khỏi nhà cũ của nhà Lương, cả Lương Tân Châu và Uý Uyển đều không thể liên lạc được qua điện thoại, nhắn tin cũng không trả lời, cả hai đều mất liên lạc.

 

Đến ba giờ sáng, Lương Tân Hà thử liên lạc với Lương Tân Châu nhưng cũng không thành.

 

Chẳng bao lâu sau khi hai người rời đi, Khâu Tư Mẫn vì cãi nhau với Lương Tân Châu mà tức giận, khóc đến ngất xỉu, phải đưa đi bệnh viện kiểm tra, truyền dịch đến sáng mới tỉnh lại.

 

Lương Tân Hà ở bệnh viện cả đêm, sáng hôm sau vội vàng về nhà, tắm rửa rồi đến công ty tìm anh trai, định xin lỗi gì đó, nhưng Lương Tân Châu đã bỏ đi không quay lại.

 

Cả ngày anh không đến công ty.

 

Lương Tân Hà phải xử lý gấp một đống hồ sơ, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, buồn bực, đến trưa thì xuống lầu hít thở không khí một chút và mua một ly cà phê.

 

Trở về thì gặp đúng Lương Thích.

 

//

 

Lương Tân Hà kể lại một cách sinh động về "cơn bão táp" ở nhà Lương tối qua.

 

Lương Thích nghe mà như đang nghe kể chuyện, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự kịch tính qua lời kể của anh.

 

Đúng là một vở kịch đặc sắc.

 

Sau khi kể xong, Lương Tân Hà ngồi chùng xuống ghế, xoa mặt rồi thở dài nói: "Em nói xem năm nay nhà mình có phải không thắp hương không? Sao vận đen cứ bám riết thế này?"

 

Lương Thích: "..."

 

Cô nghiêm túc trả lời: "Hầu hết các loại mê tín đều không tốt."

 

Lương Tân Hà: "?"

 

Anh bất đắc dĩ nói: "Chỉ có em là có thể liên lạc với anh trai, em gửi tin nhắn cho anh ấy hỏi xem có thể đi làm không? Công việc chất đống rồi, hôm nay anh ấy có ba cuộc họp, anh thực sự không thể lo được, đầu óc như sắp gỉ sét rồi, ở nhà lại có mớ chuyện vặt, làm sao mà họp được đây."

 

Lương Thích nghe xong rất ngoan ngoãn, gửi tin nhắn cho Lương Tân Châu hỏi anh ấy có đến làm không.

 

Lương Tân Châu trả lời ngắn gọn: 【Không lên.】

 

Lương Thích đưa tin nhắn cho Lương Tân Hà xem, ý bảo mình vô tội.

 

Nhưng khi Lương Tân Hà vừa nhìn xong thì Lương Tân Châu lại gửi tiếp một tin: 【Đừng nói chuyện với cậu hai, những chuyện này không phải việc của em.】

 

Lương Tân Hà: "?"

 

Anh thất vọng hỏi Lương Thích: "Mình làm sai cái gì sao? Anh trai có phải đang nhắm vào mình không?"

 

Lương Thích lắc đầu: "Em không biết."

 

Một lúc sau, cô nhìn thấy bộ dạng như mất hồn của Lương Tân Hà, không nhịn được mà vẫn phải nhắc nhở: "Anh trai không thích anh hòa hoãn mọi chuyện."

 

"Anh á?" Lương Tân Hà chỉ vào mũi mình, mặt đầy ngỡ ngàng: "anh hòa hoãn sao? Vậy phải làm sao, cãi nhau với mẹ giống anh ấy, rồi cũng dọn ra ngoài, bỏ công ty à? Nhà Lương này thành cái gì rồi? Một ngày mất đi người quản lý, nếu truyền ra ngoài không phải người ta sẽ cười chết sao?"

 

"Vậy anh nghĩ anh giỏi hơn anh ấy trong việc chơi trò mưu mẹo kinh doanh à?" Lương Thích hỏi lại.

 

Lương Tân Hà ngẩn người, rồi lắc đầu: "Không thể nào, anh cả đời cũng không chơi qua anh trai."

 

Lương Tân Hà rất hiểu rõ khả năng của mình.

 

Nếu đánh giá tài năng kinh doanh của một người theo thang điểm từ 1 đến 10, thì nếu Lương Tân Châu được điểm 7, Lương Tân Hà chỉ đạt 3.

 

Tập đoàn Đông Hằng dưới tay Lương Tân Châu cũng đang dần phát triển, trong bối cảnh thị trường ngày càng bị ép chặt như hiện nay, Lương Tân Châu làm được nhiều điều hơn cả cha mình.

 

Vì vậy, Lương Tân Hà rất ngưỡng mộ anh trai mình.

 

Nhưng lần này, Lương Tân Hà cảm thấy anh trai mình vì mang theo thành kiến nên đã chống lại tất cả mọi người trong nhà.

 

Sau khi Lương Tân Hà nói xong, Lương Thích nhìn anh chằm chằm.

 

"Em vẫn là em gái của tôi." Lương Tân Hà lập tức bổ sung, "Anh chỉ nghĩ rằng mọi người đều là người lớn cả rồi, cô ấy quay về cũng chỉ vì chuyện chia tài sản thôi, không cần phải kiên quyết như vậy, mỗi người ít đi một chút, để cô ấy chia phần. Bình thường ít liên lạc, qua Tết hay lễ lạc thì gặp nhau ăn cơm, không cần phải làm mọi chuyện khó xử như vậy, dù sao cũng là gia đình."

 

"Em xem em, trước kia không phải cũng hay đi khắp nơi, gần như không về nhà sao? Bây giờ cũng không khác trước bao nhiêu." Lương Tân Hà thở dài, "Không biết anh trai sao lại kiên quyết thế này."

 

Lương Thích vẫn nhìn anh, không nói gì.

 

Lương Tân Hà khẽ gõ tay lên bàn, "Có gì thì nói đi, đừng dùng trò anh trai với anh. À, tôi nói những điều này là vì tôi coi em là em gái thật sự, thân thiết lắm! Tôi không nghĩ người kia quay lại sẽ hơn em đâu, chủ yếu là muốn làm ba mẹ vui, tuổi tác cũng lớn rồi, trong nhà suốt ngày cãi vã thế này thì ra sao?"

 

"Tôi hiểu rồi." Lương Thích nói, "Tôi cũng không nghĩ gì khác."

 

"Vậy sao em cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Ý gì đây?" Lương Tân Hà hỏi.

 

Lương Thích suy nghĩ một lúc, rồi mới nói với giọng trầm: "Anh nghĩ anh trai có thể làm xấu mặt Lương gia không?"

 

Lương Tân Hà lập tức phủ nhận: "Không thể nào."

 

"Vậy sao lại không tin anh trai?" Lương Thích nói, "Anh trai làm việc gì cũng chu toàn, vậy sao trong chuyện này lại đột nhiên có phản ứng khác thường? Anh cũng phải suy nghĩ một chút chứ."

 

Lương Tân Hà: "......"

 

Không hiểu sao, anh cảm thấy như mình vừa bị giáo huấn.

 

"Anh trai nghĩ người kia quay về là không còn chỗ cho em trong gia đình nữa." Lương Tân Hà lại nói, "Nhưng em vẫn là em gái chúng tôi, điều đó không thay đổi."

 

"Không quan trọng." Lương Thích nói, "Tôi như thế nào, tôi trong gia đình Lương ra có vị trí như thế nào cũng không quan trọng."

 

"Sao lại không quan trọng?" Lương Tân Hà lập tức trừng mắt, "Em là tam tiểu thư của Lương gia, không thể chối cãi."

 

"Không quan trọng." Lương Thích vẫn nói, "Hiện giờ quan trọng là các anh trong nhà làm sao mà sống chung với nhau. Sao anh lại nghĩ chuyện tối qua là lỗi của anh trai? Anh ấy đã rất nể mặt rồi, tổ chức bữa tiệc chào mừng, cả gia đình cùng ăn cơm."

 

Lương Thích đứng từ góc nhìn rất khách quan để đánh giá cuộc hỗn loạn tối qua, cố gắng phân tích cho Lương Tân Hà.

 

"Bây giờ ba ít quan tâm đến công ty rồi, mọi việc lớn nhỏ đều do anh trai xử lý. Dù anh có thể giúp đỡ rất nhiều, nhưng với anh trai thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hôm nay anh đã cảm nhận được khối lượng công việc của anh trai chưa, sao rồi?" Lương Thích hỏi.

 

Lương Tân Hà: "...... Rất mệt."

 

"Anh trai mệt như vậy, trong nhà có ai hiểu anh ấy không?" Lương Thích hỏi, "Hơn nữa từ nhỏ anh ấy đã thế này rồi, mọi người đều nói anh ấy đối xử rất tốt với tôi, vậy anh thấy anh ấy có bao giờ cười với tôi không?"

 

Lương Tân Hà: "...... Không."

 

"Vậy chẳng phải đúng rồi sao? Anh ấy đối xử công bằng với tất cả mọi người." Lương Thích lạnh lùng nói: "Anh ấy ngoài việc thỉnh thoảng cười với khách hàng, thì chưa bao giờ có ngoại lệ với ai. Tại sao cô ta vừa quay về đã muốn anh trai phải tươi cười với cô ta chứ?"

 

Nói đến đây, Lương Thích chợt nghĩ đến cảm xúc của mình, bỗng dưng cũng thấy bực.

 

Cô quay sang nhìn Lương Tân Hà, người vẫn đang cố gắng hòa giải, mà càng thêm giận.

 

"Chỉ nói chuyện họ hai người tự nhiên đi xa ba ngày, trong ngoài đều là anh trai lo liệu hết phải không?" Giọng Lương Thích mang theo chút chất vấn, cùng với sự không hài lòng: "Không ai cảm kích sự vất vả của anh ấy đã đành, lại còn muốn anh ấy phải cười với họ? Họ xứng sao? Họ xứng sao?"

 

Lương Thích hỏi liền hai câu, khiến Lương Tân Hà lúng túng.

 

Một lúc sau Lương Tân Hà mới nhận ra, trong cái "họ xứng sao" ấy còn mang cả ý trách móc anh.

 

Anh xứng không?

 

Anh không xứng.

 

Lương Tân Hà vỗ trán, bị những lời của Lương Thích khiến anh hối hận dữ dội, lúc đó đúng ra anh phải đứng ra bênh vực anh trai mới phải.

 

Khi ấy anh chẳng nhận ra vấn đề gì, chỉ cảm thấy anh trai mình quá làm lớn chuyện.

 

Bầu không khí vốn đang yên bình, bỗng dưng bị phá tan.

 

Mà còn vì chuyện này mà ăn một cái tát.

 

Tính ra là hai cái tát.

 

Từ nhỏ đến lớn luôn là đứa con khiến cha mẹ hài lòng nhất, như thiên chi kiêu tử, lúc nào từng chịu ấm ức như thế này?

 

Lương Tân Hà cũng thấy khó chịu.

 

Nhưng khi ấy anh lại nghĩ, anh trai nhận lỗi một chút là xong chuyện thôi mà?

 

Kết quả, bị Lương Thích nói như vậy hôm nay, anh cảm thấy mình thật chẳng ra gì.

 

Anh xấu hổ đến mức tai đỏ bừng.

 

"Anh trai chịu cực chịu khổ, chưa bao giờ vì làm nhiều mà kêu than, đúng không? Vậy mà những người kia vừa hưởng thụ thành quả lao động của anh ấy, lại còn không ngừng gây chuyện, đánh anh ấy, vậy mà..."

 

Lương Thích nói đến đây mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại: "Tôi không hiểu các người."

 

Lương Tân Hà: "...Tôi cũng không hiểu nổi chính mình."

 

Lương Thích hừ nhẹ một tiếng: "Giờ thì anh làm việc nghiêm túc đi, cảm nhận cuộc sống của anh trai một chút xem. Để xem khi về nhà anh còn giữ được cái tính khí như anh ấy không."

 

Lương Tân Hà: "..."

 

"Bây giờ tôi gọi cho anh trai, quỳ xuống xin lỗi có được không?" Lương Tân Hà lấy điện thoại ra, "Hôm qua tôi không nhận ra vấn đề."

 

"Rốt cuộc là ai khóc thì người đó có lý, phải không?" Lương Thích khinh thường nói, "Vậy tối nay về nhà anh để Lương Đang khóc một trận cho to đi, thật sự quá nực cười!"

 

Lương Thích nghiến răng nghiến lợi thốt lên lời nhận xét này, rồi càng nói càng tức, đến mức đứng bật dậy: "Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa."

 

Lương Tân Hà: "...?"

 

//

 

Khi Lương Thích xuống thang máy, cô định gọi cho Lương Tân Châu, nhưng ngón tay đặt trên màn hình lại hủy bỏ.

 

Cô nghĩ để anh ấy bình tĩnh một chút thì tốt hơn.

 

Tuy nhiên, sau khi trở lại tòa soạn, Lương Thích chào hỏi từng đồng nghiệp, rồi ngồi xuống bàn làm việc và nhắn tin cho Lương Tân Châu.

 

[Anh cả, anh thực sự không cần lo lắng cho em. Em và Thanh Trúc đã dọn ra ở riêng, trong tay cũng có tiền. Tuần sau em sẽ gia nhập đoàn phim, đang cân nhắc tìm quản lý và trợ lý. Bộ phim này do Triệu Anh giới thiệu cho em, quan hệ giữa em và Triệu Tự Ninh bây giờ cũng khá tốt, căn nhà thuê cũng là của cô ấy. Anh và chị dâu lần này cứ xem như đi nghỉ ngơi, đừng nghĩ đến những chuyện phiền phức của công ty nữa. Dù sao có anh hai ở đó, một hai ngày công ty cũng không sụp được. Anh đã bận rộn lâu như vậy rồi, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn đi! Con người cần phải có lúc sống vì chính mình. Giây phút này, anh không phải là con trai của ai, cũng không phải anh trai của ai, anh chỉ đơn thuần là chính anh thôi.]

 

Gửi xong tin nhắn, cô lại tiếp tục nhắn trên WeChat.

 

[WeChat hồng bao]

 

[Em gái mời anh và chị dâu uống trà sữa! (P.S.: Thời tiết này mặc áo khoác, mua hai cốc đồ uống nóng, ra công viên đi dạo thì rất tuyệt! Đừng mua trà sữa cho chị dâu nhé!)]

 

[Đúng rồi, chúc mừng anh cả và chị dâu, nhớ nhắc chị dâu giữ gìn sức khỏe. Mọi chuyện khác không quan trọng, chị ấy quan trọng nhất!]

 

Lương Thích đã nghe tin từ Lương Tân Hà rằng chị dâu đang mang thai, cô thực lòng vui mừng thay cho Lương Tân Châu.

 

Trong tất cả các mối quan hệ trong gia đình họ Lương, cô vẫn thích nhất là anh cả, bởi cảm giác thân thiết tự nhiên mà anh mang lại.

 

Giống như đã từng gặp anh từ rất lâu rồi.

 

Có lẽ trong khoảng thời gian nào đó khi cô mới đến thế giới này, cô đã dành một thời gian dài bên cạnh anh cả.

 

Lương Tân Châu tuy nghiêm khắc, nhưng bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.

 

Ai ở gần anh mới hiểu được.

 

Không lâu sau, hồng bao 50 đồng được nhận, Lương Tân Châu gửi lại cho cô biểu tượng tay OK.

 

Ở một đầu khác của thành phố, Uý Uyển vừa ngủ trưa dậy, từ trên lầu đi xuống, thấy Lương Tân Châu đang ngồi chơi điện thoại liền hỏi:

 

"Anh dậy lúc nào vậy? Hay là không ngủ chút nào?"

 

"Ngủ được một lúc rồi." Lương Tân Châu đứng dậy đỡ cô, "Sao không ngủ thêm một chút?"

 

"Vốn dĩ em không ngủ nhiều." Uý Uyển nói, "Giờ đã xem là ngủ được rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, em còn ngủ được, em cũng phục bản thân mình đấy."

 

"Tình hình đặc biệt mà." Tay Lương Tân Châu đặt lên bụng cô, "Những chuyện đó em không cần lo, anh sẽ giải quyết ổn thỏa."

 

"Em tin anh, nhưng càng nghĩ em càng giận." Uý Uyển vỗ tay anh, "Đến em còn không yêu cầu anh cười với em, lúc yêu nhau em cũng không có được đặc quyền ấy, cô ta sao dám chứ?"

 

Lương Tân Châu: "..."

 

Anh gượng cười, nhưng lại bị Uý Uyển nhíu mày chê trách, "Thôi đi, đừng cố làm việc không thuộc về sở trường của mình. Anh cười chẳng đẹp hơn lúc giữ mặt lạnh đâu, em chỉ thích bộ dạng lạnh lùng của anh, rất quyến rũ."

 

Lương Tân Châu: "..."

 

Anh cảm thấy từ "quyến rũ" nghe cứ như đang bị chửi vậy.

 

Tuy nhiên, Uý Uyển vẫn nói: "Sao lại cầm điện thoại nữa? Chẳng phải mấy chuyện này khiến anh đau đầu sao?"

 

Lương Tân Châu trả lời: "Lương Thích gửi tin nhắn cho anh, anh chỉ xem một chút."

 

Uý Uyển biết tình cảm đặc biệt mà anh dành cho cô em gái này, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Cô ấy nhắn gì vậy?"

 

Lương Tân Châu đưa điện thoại cho cô, giọng nhẹ nhàng đầy tự hào: "Đột nhiên cảm thấy nó trưởng thành rồi."

 

Uý Uyển đọc xong cũng có chút xúc động, "Hơi hiểu tại sao trong nhà anh lại thích cô ấy nhất."

 

Biết cảm thông cho sự vất vả của người khác, lại biết cảm kích và khuyến khích người ta làm điều mình yêu thích.

 

Điều đó khiến người ta cảm thấy an ủi rất nhiều.

 

Đó là mối quan hệ thân mật dễ chịu vô cùng.

 

Lương Tân Châu gật đầu: "Là anh nuôi lớn mà. Hồi nhỏ nó bé xíu, vừa biết đi đã lảo đảo chạy theo anh, học đi được rồi thì làm nũng đòi bế. Nhìn thấy anh đổ mồ hôi lại kéo tay áo lên lau cho anh, lau xong còn nghiêm túc nói muốn xuống tự đi, vì sợ anh mệt."

 

Uý Uyển nhìn anh: "Anh nói vậy không sợ em ghen à? Bây giờ cô ấy đâu còn liên quan máu mủ gì với anh nữa."

 

"Dù sao cô ấy cũng là em gái anh." Lương Tân Châu vừa nói vừa mỉm cười.

 

Nụ cười rất tự nhiên, xuất phát từ niềm vui thật sự trong lòng. "Vậy nên khi nhìn cô ấy bây giờ, anh cảm giác như cô bé ngày nhỏ đã quay lại."

 

"Đúng vậy."

 

Uý Uyển đáp: "Lúc mới gả vào nhà anh, em thấy Lương Thích là người đáng ghét nhất. Nhưng thật ra mà nói cô ấy cũng chẳng làm gì đáng ghét, chỉ là cứ u ám, luôn giữ bộ mặt lạnh lùng. Bây giờ thì... rất rạng rỡ, rất dễ chịu. Nhìn cô ấy chơi với Lương Đang, em còn thấy muốn tham gia nữa."

 

Lương Tân Châu nắm tay cô: "Chiều nay chúng ta đi dạo công viên, dùng tiền của em gái mua sữa nóng cho em uống."

 

Uý Uyển bật cười nhẹ: "Được thôi, ông Lương."

 

Khoảnh khắc này, Lương Tân Châu chỉ đơn thuần là chồng cô, là cha của đứa trẻ trong bụng cô.

 

Chứ không phải tổng giám đốc của Đông Hằng, không cần phải lo lắng cho bao nhiêu việc phức tạp.

 

//

 

Lương Thích chỉ đơn giản cảm thấy bất bình thay cho Lương Tân Châu, sau khi gửi tin nhắn đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Buổi chiều, cô giao việc lại cho đồng nghiệp. Công việc trong tay cô không nhiều, nên rất nhanh đã xử lý xong.

 

Xong việc, cô ngồi đó chờ mọi người tan ca, buồn chán lướt điện thoại.

 

Khi đang xem Weibo, cô phát hiện một từ khóa là #Cô gái áo đỏ tại Đại học Thanh Vũ#.

 

Lương Thích: "...?"

 

Với lòng hiếu kỳ, cô bấm vào xem, nhưng sau đó lại rời đi trong cảm giác ngượng ngùng.

 

Từ khóa này do một tài khoản chuyên quảng bá tạo ra, nội dung phía sau viết: "Sáng nay, trên sân vận động Đại học Thanh Vũ xuất hiện một cô gái áo đỏ, nhan sắc nổi bật, thu hút rất nhiều người vây quanh. Nhiều người còn đăng bài lên tường tỏ tình hỏi thông tin liên lạc, nhưng phát hiện cô ấy không phải sinh viên trường Thanh Vũ. Vậy là trên mạng đã phát động một hoạt động tìm kiếm #Cô gái áo đỏ tại Đại học Thanh Vũ#, xem cộng đồng mạng có ai đủ khả năng tìm ra không."

 

Phía dưới kèm theo chín bức ảnh chụp.

 

Đều là những bức ảnh chụp vội của các sinh viên.

 

Vì gió mùa thu khá lớn, tà váy đỏ bị thổi bay lên, không cần dùng đến máy quạt.

 

Những bức ảnh chụp ngẫu nhiên cũng đẹp đến không ngờ.

 

Phía dưới toàn là bình luận khen ngợi.

 

[May mắn được gặp chị ấy ở nhà vệ sinh, tôi chỉ có thể nói là, thật sự rất xinh đẹp.]

 

[Không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng đủ để chạm đến trái tim tôi.]

 

[Cộng đồng mạng đợt này yếu quá, vẫn chưa tìm được Weibo của chị sao?]

 

[Tôi sẽ cắm trại ở phần bình luận này, với tư cách là một người cuồng sắc đẹp, tôi đã rơi vào biển tình của chị rồi.]

 

[Từ hôm nay, tôi chính là con cá trong hồ của chị. Cái này thật sự là quá mê hoặc, ai chịu nổi chứ?]

 

[...]

 

Đúng lúc đó, Triệu Lăng cũng nhìn thấy hot search, hỏi cô có cần làm rõ một chút không. Dù sao sau này cô cũng sẽ vào giới giải trí, nhân tiện gắn thẻ cô, có thể giúp cô tăng thêm chút lượng người theo dõi.

 

Lương Thích liền gửi tài khoản Weibo của mình qua, chính là tên cô.

 

Triệu Lăng lập tức nhấn theo dõi.

 

Nhưng ngay khi Triệu Lăng chuẩn bị đính chính, đã có một số cư dân mạng thần thông quảng đại tìm được đến Weibo của Lương Thích.

 

[Mọi người ơi, phá án rồi! Là chị gái đóng vai nữ phụ thứ ba trong Dư Quang!]

 

[Đi xem ảnh tạo hình đi, hôm nay nước mắt ai lại không ngoan ngoãn chảy từ khóe miệng? Là tôi.]

 

[Đi xem rồi, vẫn là chiếc váy đỏ này đẹp hơn! Mọi người viết thư máu yêu cầu đạo diễn thêm cảnh chị mặc váy đỏ đi.]

 

[Ủng hộ bạn trên, số 10086.]

 

[...]

 

Lượng người theo dõi Weibo của Lương Thích tăng nhanh đến mức điện thoại cô bắt đầu bị giật.

 

Mỗi lần làm mới là tăng thêm vài trăm lượt theo dõi, mỗi lần làm mới lại có thêm vài trăm tin nhắn riêng tư. Chấm đỏ khắp nơi, đủ để khiến người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ phát điên.

 

Nhưng cũng là một loại áp lực ngọt ngào.

 

Nhân cơ hội sức nóng này, Lương Thích đăng một bài viết trên Weibo, kèm theo hai bức ảnh: một bức mặc đồng phục JK và một bức mặc váy đỏ.

 

Hai bức ảnh mang lại cảm giác đối lập rõ rệt.

 

@Lương Thích: "Vậy có tính là vừa mặn vừa ngọt không nhỉ?" /Hình ảnh/Hình ảnh

 

Phần bình luận nhanh chóng bị các tín đồ nhan sắc chiếm lĩnh.

 

[Còn không tính thì tính gì nữa chứ?!]

 

[Hu hu hu, đây là thứ tôi được xem miễn phí sao?]

 

[Chị ơi, bạn em muốn chị để lộ phần eo thêm chút nữa.]

 

[Người ở trên, bạn nhanh mặc thêm áo vào đi!]

 

[......]

 

Rất nhiều người ùa vào "dính sát" với mỹ nhân, khiến phong cách của phần bình luận thay đổi hẳn.

 

Lượng người theo dõi Weibo của Lương Thích tăng mạnh, chưa đầy nửa tiếng đã có hơn mười nghìn người theo dõi.

 

Lương Thích lén nhìn qua Weibo của Hứa Thanh Trúc, phát hiện cô ấy có hơn bảy mươi vạn người theo dõi.

 

À... thế giới này thật nhiều tín đồ nhan sắc.

 

Lương Thích không phải người nghiện mạng xã hội, nên sau khi đăng bài và lướt qua bình luận một chút, cô liền thoát khỏi ứng dụng.

 

Cô mở máy tính xem kịch bản một lát, đến gần năm giờ thì Chu Lễ Diệp và mọi người chuẩn bị họp.

 

Lương Thích nhìn đồng hồ, lén hỏi Chu Lễ Diệp:

 

"Chị có cần em đón Rainbow giúp không?"

 

Chu Lễ Diệp: "..."

 

Cô ấy ngập ngừng một lát rồi nói: "Nếu em rảnh thì được."

 

"Em rảnh mà." Lương Thích nói: "Đón bé xong, em sẽ đưa bé đến thẳng chỗ ăn tối luôn nhé?"

 

Chu Lễ Diệp gật đầu: "Được, cảm ơn em. Một lát nữa chị gửi địa chỉ chỗ ăn qua, bọn chị sẽ cố gắng kết thúc sớm."

 

"Vâng ạ."

 

Sau khi thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, nhìn vị trí trống trơn, Lương Thích vẫn có chút luyến tiếc.

 

Cô ôm thùng đồ của mình xuống lầu, trên đường gặp vài khuôn mặt quen thuộc, dù không nhớ rõ tên nhưng biết họ thuộc bộ phận nào.

 

Không ngờ đã cùng làm việc với mọi người gần một tháng rồi.

 

Nhưng dù có tiếc đến đâu, cũng phải nói lời tạm biệt.

 

Đây là nơi đầu tiên công nhận năng lực của cô sau khi cô tới đây.

 

Khi Lương Thích lái xe đến cổng trường mẫu giáo Rainbow, vừa vặn trùng giờ tan học, xe không thể vào trong, cô chỉ có thể đậu xe xa hơn một chút.

 

Cô xuống xe đi bộ đến cổng trường, đứng giữa một đám mẹ bỉm sữa, cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.

 

Nhưng những người mẹ khác dường như không nghĩ vậy.

 

Tại cổng trường, cô còn nhìn thấy Tôn Mỹ Nhu, người đến đón Lương Đang.

 

Hai người đứng đó trò chuyện một lúc, Tôn Mỹ Nhu trông đầy vẻ lo lắng, Lương Thích liền an ủi cô vài câu.

 

Tôn Mỹ Nhu cười bất lực:

 

"Em còn an ủi chị làm gì? Người khó chịu nhất bây giờ là em đấy. Hiện tại em ở đâu? Nếu không có chỗ, thì vào ở tạm căn hộ mà Tân Hà mua trước đây đi."

 

Lương Tân Hà không giàu có như Lương Tân Châu, mua nhà bên ngoài đến ba, bốn căn.

 

Nhà anh còn phải nuôi trẻ nhỏ, quyền lực ở công ty cũng không lớn, bản thân tiêu xài lại thoải mái, trước đây cho Lương Thích tiền tiêu vặt đều vài chục vạn, hoàn toàn không để dành được đồng nào.

 

Ngay cả căn nhà duy nhất mà Lương Tân Hà mua, e rằng cũng chỉ để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

 

Dù sao thì anh ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ rời khỏi ngôi nhà cũ.

 

Lương Thích từ chối:

 

"Nhị tẩu, không cần đâu, em có chỗ ở rồi."

 

"Vậy em còn tiền không?" Tôn Mỹ Nhu hỏi, "Chỗ chị cũng còn một ít, em đừng chê ít."

 

Nói rồi, cô đưa cho Lương Thích một chiếc thẻ ngân hàng:

 

"Là tiền chị đã để dành trước đây, có thể giúp em trong lúc cấp bách."

 

"Em thật sự không thiếu." Lương Thích bất đắc dĩ, đẩy tấm thẻ lại cho cô:

 

"Chị giữ để mua đồ cho Lương Đang đi, em vẫn còn đủ dùng."

 

Tôn Mỹ Nhu trông có vẻ khó xử, cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực.

 

Lương Thích khuyên nhủ:

 

"Lương Đang còn nhỏ, trong nhà từ trước đến giờ chỉ có một mình con bé, nên nó quen với việc nói năng không kiêng dè. Hơn nữa, con bé lại đang ở độ tuổi thích bắt chước người khác, chị để ý nhiều hơn một chút nhé. Chuyện tối qua..."

 

Tôn Mỹ Nhu cau mày, trông cũng rất đau đầu.

 

"Vẫn nên bảo vệ sự ngây thơ của trẻ con." Lương Thích nói, "Vất vả cho nhị tẩu rồi."

 

"Chị biết mà." Tôn Mỹ Nhu đáp:

 

"Chị không có ý kiến gì về cô em gái mới kia, nhưng những lời Lương Đang nói tối qua e là đã khiến người ta ghi hận rồi. Giờ bà sợ con bé chịu ấm ức, nên chuyện gì cũng nghe lời nó răm rắp. Không giấu gì em, cả ngày nay chị sống thấp thỏm lo âu."

 

Lương Thích cụp mắt, nhẹ nhàng đề nghị:

 

"Chị đã nghĩ đến chuyện ra ngoài ở chưa?"

 

"Tối qua chị cũng đã nhắc rồi, chi bằng giống như đại ca, chuyển ra ngoài sống." Tôn Mỹ Nhu nói:

 

"Nhưng nhị ca em lại bảo, đại ca chuyển ra đã khiến mẹ giận đến phát bệnh, giờ nếu bọn chị cũng chuyển đi..."

 

Tôn Mỹ Nhu lắc đầu bất lực:

 

"Thôi, nhẫn nhịn chút vậy, chị chỉ cần bảo vệ tốt Lương Đang là được rồi. Dù cô ấy có tệ thế nào, chắc cũng không làm gì quá đáng với trẻ con đâu."

 

Lương Thích tôn trọng quyết định của cô, chỉ dặn cô chú ý không để Lương Đang quá bướng bỉnh như trước.

 

Sau khi Lương Đang ra ngoài, con bé cứ quấn lấy Lương Thích, vẻ mặt ấm ức, kể tội rằng không thích người cô mới và muốn về nhà với Lương Thích vào buổi tối.

 

Nhưng Lương Thích đã khuyên nhủ để con bé về nhà. Lúc này tình hình khá nhạy cảm, vợ chồng Lương Tân Châu vừa dọn đi, nếu Lương Đang cũng không về, e rằng sẽ làm bùng nổ một trận cãi vã mới.

 

Dù Lương Thích rất muốn chọc tức Khâu Tư Mẫn, nhưng việc lợi dụng trẻ con thì không hay lắm.

 

Lương Đang cúi đầu buồn bã, theo chân Tôn Mỹ Nhu rời đi.

 

Đến khi đón Rainbow, trời đã nhá nhem tối. Ánh đèn đường xung quanh bật sáng trong khoảnh khắc, nhuộm sắc thu vàng vọt mà đẹp đến nao lòng.

 

Lương Thích dắt Rainbow về phía xe, sắp tới nơi thì cô thấy Tề Kiều đang bước ra.

 

Suy nghĩ một chút, cô đưa chìa khóa xe cho Rainbow, dặn cô bé tự vào xe đợi, còn mình đi giải quyết chút việc.

 

Rainbow bấm nút mở khóa xe, xác định đúng chiếc xe cần tìm, sau đó ngẩng đầu hỏi cô:

 

"Chị lại định đi tìm cô Tề nữa à?"

 

Lương Thích gật đầu.

 

Rainbow vừa kéo dây quai cặp vừa bước lên phía trước, vẫn không quên nói với cô:

 

"Lần nào chị đến đây cũng tìm cô Tề, liệu chị Hứa có giận không nhỉ?"

 

Lương Thích ngớ người:

 

"Cô ấy giận gì cơ?"

 

Rainbow dừng bước, nhìn cô với vẻ không mấy hài lòng:

 

"Cô Tề cũng là một cô gái xinh đẹp mà."

 

Lương Thích: "..."

 

Rainbow nói với giọng nghiêm trọng:

 

"Chị Lương, chị thế này là sẽ khiến chị Hứa ghen đấy."

 

Lương Thích: "..."

 

Cô bất lực:

 

"Em đừng xen vào chuyện tình cảm của người lớn mà."

 

Rainbow bĩu môi rồi trèo lên xe ngồi yên.

 

Lương Thích thì bước nhanh về phía Tề Kiều. Ánh mắt Tề Kiều cũng liếc thấy cô, liền bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị Lương Thích đuổi kịp.

 

"Tề cô." Lương Thích đứng lại bên lề đường, hỏi:

 

"Cô chạy làm gì?"

 

Tề Kiều nắm chặt quai túi vải, đáp lại:

 

"Còn chị đuổi làm gì?"

 

Lương Thích:

 

"Tôi muốn hỏi cô một số chuyện."

 

Tề Kiều mím môi:

 

"Tôi chẳng có gì để nói cả."

 

Cô vẫn mặc trang phục giống như lần trước: một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài khoác áo len, tóc buộc nửa, phần còn lại suôn mềm phủ trên vai, buộc bởi một chiếc dây tóc màu tím nhạt.

 

Nhìn qua rất dịu dàng, điềm tĩnh.

 

Lương Thích bỗng nghĩ đến cô bé từng nép bên cạnh Cổ Chiêu Nguyên.

 

Xem ảnh cô lúc tuổi dậy thì rồi nhìn cô bây giờ, dường như lúc trước trông còn xinh đẹp hơn.

 

Bây giờ có chút dấu vết nhân tạo, dù nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra.

 

Lương Thích nói:

 

"Tôi chỉ chiếm chút thời gian của cô thôi."

 

Tề Kiều vẫn lắc đầu:

 

"Chuyện trước đây chị nói, tôi không muốn làm, chị đừng đến tìm tôi nữa, chẳng có kết quả gì đâu."

 

Nói xong cô xoay người định rời đi, nhưng Lương Thích bất ngờ hạ thấp giọng nói:

 

"Vậy còn Cổ Chiêu Nguyên thì sao?"

 

Tề Kiều lập tức khựng lại, quay đầu nhìn cô, mở miệng định nói gì đó, nhưng lại mím môi, trong mắt lóe lên ánh lệ, cô nắm chặt tay thành quyền, sau đó lại thả lỏng.

 

Cô cắn răng cố nén nỗi buồn xuống, nhìn Lương Thích với vẻ lạnh lùng:

 

"Chị nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."

 

"Vậy còn Cổ Anh Bác thì sao?" Lương Thích tiếp tục:

 

"Ông ấy giờ nửa điên nửa dại, cũng không liên quan đến cô sao?"

 

"Gì cơ?" Tề Kiều trừng lớn mắt:

 

"Sao ông ấy lại phát điên?"

 

Tề Kiều bật khóc, nói trong nước mắt:

 

"Chị lừa tôi phải không? Chị đang dò xét tôi đấy à?"

 

"Không." Lương Thích thấp giọng gọi tên cũ của cô:

 

"Cổ Hành Nguyệt, tôi cũng mong là tôi đang dò xét cô, nhưng đây đều là sự thật."

 

"Cô..." Tề Kiều ngơ ngác, kéo Lương Thích đến lề đường, ngẩng đầu hỏi cô:

 

"Rốt cuộc chị biết bằng cách nào?"

 

"Vừa đoán mò, vừa dùng logic suy luận." Lương Thích đáp:

 

"Vô tình tra ra thôi. Tôi không biết Dương Gia Nhi đã hứa với cô điều kiện gì, nhưng tôi biết việc viện trưởng Cổ phát điên có liên quan đến cô. Những năm qua cô luôn nhịn không đến gặp viện trưởng Cổ và Cổ Chiêu Nguyên, là vì sợ liên lụy họ đúng không? Dương Gia Nhi chắc chắn đã dùng họ để uy hiếp cô đúng chứ? Vậy viện trưởng Cổ đã có nhược điểm nào rơi vào tay Dương Gia Nhi? Đến nỗi khiến cô chịu khổ đến vậy. Chúng tôi suy đoán, viện trưởng Cổ là sau khi nhìn thấy cảnh cô bị Dương Gia Nhi ngược đãi, vì quá áy náy nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ."

 

Cổ Hành Nguyệt nắm chặt tay:

 

"Chị... chị có ý gì đây?"

 

Cô mở miệng, nét mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Lương Thích thấy cô như vậy, chỉ có thể nói sơ qua về những gì mình biết, sau đó bảo cô suy nghĩ, hiện tại làm vậy có đáng hay không.

 

Cổ Hành Nguyệt sau khi suy nghĩ, vẫn muốn từ chối, nhưng đến lúc nói lại không thể thốt ra được.

 

Cô chỉ có thể run giọng nói:

 

"Để tôi suy nghĩ đã."

 

Lương Thích gật đầu:

 

"Tôi sẽ cho cô đủ thời gian, đừng lo lắng. Nếu viện trưởng Cổ có tình trạng gì, tôi sẽ thông báo ngay. Còn ở nhà họ Tề, cô đừng biểu hiện gì bất thường, tránh bị... tổn thương thêm."

 

Nghe vậy, Cổ Hành Nguyệt thoáng vẻ nghi hoặc trong mắt:

 

"Tại sao chị lại tốt với tôi như vậy?"

 

Lương Thích mỉm cười dịu dàng:

 

"Vì chị gái phải bảo vệ em gái mà."

 

Lương Thích vừa nói xong, chính cô cũng sững sờ.

 

Cô... tại sao lại nói như vậy?

 

Giống như đã từng có người nói với cô những lời tương tự.

 

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, rõ ràng là Cổ Hành Nguyệt lớn hơn cô.

 

Cổ Hành Nguyệt cũng đầy nghi hoặc, Lương Thích vội giải thích:

 

"Trước đây chị Tề đã từng nói với tôi như thế, vậy nên tôi muốn tìm lại công bằng cho cái chết của chị ấy."

 

//

 

Lương Thích dẫn theo Rainbow đến nơi tụ họp, trên đường đi vẫn chưa hiểu vì sao mình lại nói ra câu đó.

 

Cuối cùng chỉ có thể quy kết là do trước đây Tề Kiều từng nói như vậy với cô.

 

Trong mơ, Tề Kiều quá đỗi ấm áp, tựa như mặt trời tỏa sáng trong bóng tối.

 

Lương Thích nghĩ, hồi nhỏ hẳn đã được cô ấy bảo vệ rất nhiều, vì thế bây giờ không muốn cô ấy chết không rõ ràng như vậy.

 

Rõ ràng người đã mất, nhưng vẫn có một người khác thay thế cô ấy.

 

Bữa tụ họp tối nay Lương Thích là nhân vật chính, vì thế mọi người liên tục ép cô uống rượu.

 

Cô cũng không từ chối, chẳng mấy chốc đã uống quá nhiều, đến mức không thể chịu nổi để đi tăng hai. Mọi người cười nhạo cô tửu lượng kém.

 

Sau khi uống nhiều, Lương Thích cũng không có thói quen cứng đầu hay cố chấp, chỉ ngồi đó với vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười điềm tĩnh: "Phải rồi, tôi cứ tưởng mình uống giỏi lắm."

 

Lời nói khiến mọi người cười ầm lên, ai nấy đều bảo cô đang làm nũng để xin tha.

 

Nghe vậy, Lương Thích nhíu mày lắc đầu: "Không phải làm nũng, cùng lắm chỉ là xin tha thôi."

 

Chơi đến hơn chín giờ, gần như đã đến lúc tan cuộc. Mọi người đều uống không ít, ai nấy kéo Lương Thích lại để nói những lời thật lòng.

 

Ví như khi cô mới đến công ty, rất nhiều người không ưa cô, nhưng sau khi làm việc chung lại thấy Tiểu Lương thực sự rất tốt, ngồi trong văn phòng chẳng khác nào một phong cảnh xinh đẹp.

 

Lương Thích cười nói với mọi người: "Sau này chúng ta hãy giữ liên lạc nhiều hơn."

 

"Thôi đi, sau này cô là đại minh tinh rồi," mọi người trêu: "Liên lạc thế nào đây?"

 

"Đại minh tinh vẫn là Tiểu Lương thôi." Lương Thích khiêm tốn đáp.

 

Những ai có xe cơ bản đều gọi tài xế riêng. Khi Lý Nhiễm đang giúp Lương Thích gọi tài xế, điện thoại của cô vang lên.

 

Lý Nhiễm giúp cô vuốt màn hình nhận cuộc gọi rồi đưa đến tai cô.

 

Lương Thích, người đã uống say, mơ màng hỏi: "A lô?"

 

Hứa Thanh Trúc nghe giọng cô liền đoán ngay: "Cô uống nhiều rồi?"

 

"Là ai đấy?" Lương Thích hỏi lại.

 

Hứa Thanh Trúc: "..."

 

Cô lạnh giọng, tự báo tên mình: "Hứa Thanh Trúc."

 

Bộ não của Lương Thích đình trệ vài giây, sau đó nở một nụ cười thỏa mãn, giọng hạ thấp mang theo ý vị mơ hồ, tựa như trêu chọc: "Là vợ tôi à~"

Bình Luận (0)
Comment