Lương Thích đã ở nhà Lương Tân Châu cả buổi chiều.
Bởi vì Uý Uyển biết rất nhiều, gần như đã phục hồi lại toàn bộ sự việc.
Nhà Uý Uyển trước đây có mối quan hệ hợp tác lâu dài với công ty Khởi Đạt, nên cô ấy biết Tề Tiên Quý, tự nhiên cũng biết đến Dương Gia Nhi.
Trong ấn tượng của Uý Uyển, Dương Gia Nhi là một người lý tưởng chủ nghĩa chính hiệu, khi Uý Uyển quen biết cô ấy thì còn trẻ, và lúc đó Uý Uyển còn thân mật gọi cô là "dì". Khi đó, gia đình Dương vẫn là một gia đình giàu có ở Hải Châu, nhưng một biến cố bất ngờ ập đến, gia đình Dương phá sản và phải thanh lý tài sản, Dương Gia Nhi trong lúc nguy cấp đã kết hôn với Tề Tiên Quý.
Dương Gia Nhi là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, nên khi kết hôn với Tề Tiên Quý, tự nhiên cũng được cưng chiều.
Công ty Khởi Đạt lúc đó không có quy mô như bây giờ, chính Dương Gia Nhi đã dựa vào mối quan hệ của gia đình mình để đưa Khởi Đạt lên vị trí hiện tại.
Nhưng sau khi có được mối quan hệ và tài nguyên của Dương Gia Nhi, Tề Tiên Quý luôn cảm thấy mình thấp kém hơn, đặc biệt là khi Dương Gia Nhi được nuông chiều từ nhỏ, tính tình cũng không tốt.
Mới kết hôn, Dương Gia Nhi thường xuyên nổi giận với Tề Tiên Quý, đến khi công việc của Tề Tiên Quý khởi sắc, anh ta bắt đầu giao thiệp với bạn bè và đi uống rượu, những nơi như vũ trường trước đây đều có đủ loại người, nhiều giao dịch diễn ra công khai. Tề Tiên Quý thường xuyên lui tới những nơi đó, khi Dương Gia Nhi biết được đã đòi ly hôn.
Kết quả là Tề Tiên Quý đã đánh cô, làm gãy một xương sườn.
Vấn đề bạo lực gia đình, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
Dương Gia Nhi ban đầu muốn ly hôn, nhưng phát hiện mình đã có thai, trong thế giới này không có ai thân thích, đứa trẻ trong bụng là dòng máu duy nhất của cô.
Vì vậy, cô đã chịu đựng vì đứa trẻ.
Mọi chuyện sau đó giống như kết cục của tất cả những người bị bạo lực gia đình trên thế giới này.
Dương Gia Nhi chịu đựng vì con, nhưng Tề Tiên Quý lại càng ngày càng quá đáng.
Khi Dương Gia Nhi mang thai được bảy tháng, anh ta suýt nữa đã đánh cô đến sảy thai.
Đứa trẻ là kết quả của việc Dương Gia Nhi nằm trên giường không thể cử động một tháng, cô đã phải truyền dịch để giữ lại. Trong khoảng thời gian đó, Uý Uyển đã theo mẹ đến thăm Dương Gia Nhi nằm trên giường.
Khi đó Uý Uyển còn rất nhỏ, thấy Dương Gia Nhi thì khuyên cô đừng buồn.
Trong ký ức, Dương Gia Nhi sẽ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, "Sau này dì sẽ có một đứa trẻ dễ thương giống như con, dì sẽ không buồn đâu."
Khi rời khỏi bệnh viện, Uý Uyển đã hỏi mẹ mình, "Tại sao dì Dương không ly hôn? Chú Tề không đối xử tốt với dì ấy."
"Mẹ nói vì dì Dương bây giờ không có nơi nào để đi cả." Mẹ Uý Uyển đã nói như vậy.
Vào nhà giàu như rơi vào biển sâu.
Trong thế giới giàu có này, ai cũng có những khó khăn riêng, không ai có thể kéo ai ra khỏi vực thẳm.
Mẹ Uý Uyển đã sớm dạy cô hiểu điều này.
Sau đó, nhà Uý Uyển dần dần xa lánh nhà Tề, cô cũng không còn gặp Dương Gia Nhi nhiều nữa.
Chỉ đến năm Tề Kiều học lớp 9, cô nghe tin Tề Kiều nhảy lầu tự sát, về nhà thì rất sốc, nhưng mẹ cô lại nói đã cứu sống được.
Mùa xuân năm đó đặc biệt dài, tháng Tư vẫn còn tuyết rơi, phủ lên những cành cây đã bắt đầu nảy mầm, Tề Kiều đứng trên mái trường, gần như không do dự, nhảy xuống.
Nhưng cứu đến kịp thời, cô rơi xuống một lớp đệm dày, chỉ bị thương ở chân.
Uý Uyển đã đến thăm cô một lần, lúc đó Uý Uyển đã vào đại học. Khi Dương Gia Nhi bước vào phòng bệnh, Tề Kiều đã sợ hãi co rúm người lại.
Sau đó, vào cái mùa hè đầu tiên mà cành lá đâm chồi nảy lộc, Uý Uyển thấy mẹ mình ngồi ngẩn người trên ghế sofa, tay cầm bức ảnh của Tề Kiều.
Uý Uyển hỏi chuyện gì đã xảy ra, mới biết rằng Dương Gia Nhi đã vô tình đẩy Tề Kiều xuống cầu thang, khiến cô bị va đầu và chết.
Mẹ Uý Uyển và Khâu Tư Mẫn lúc đó đang đi tìm Dương Gia Nhi, đã chứng kiến cảnh tượng đó.
Nói ra thì đó là một chuyện buồn và đau đớn.
Nếu không phải hôm nay Lương Thích nhắc đến, Uý Uyển có lẽ sẽ chôn giấu chuyện này trong lòng suốt đời.
Những chuyện sau đó Uý Uyển không rõ lắm, chỉ biết rằng Dương Gia Nhi không biết từ đâu tìm được một người gần như giống hệt Tề Kiều, để biến cô thành Tề Kiều mới.
Ngoài họ ra, không ai biết rằng Tề Kiều thật sự đã chết.
Lương Tân Châu nghe xong, nhíu mày lại rất chặt, lạnh lùng hỏi: "Dương Gia Nhi có xu hướng bạo lực gia đình không?"
Uý Uyển và Lương Thích đồng loạt gật đầu: "Có."
Sau đó, Lương Tân Châu nhìn về phía Lương Thích, "Trong ký ức của cậu..."
Hỏi đến đây thì bỗng dừng lại, vì không biết phải hỏi thế nào.
Lương Thích lại mỉm cười: "Tôi nhớ Tề Kiều, chúng tôi đã cùng nhau bị nhốt trong tầng hầm, Dương Gia Nhi..."
Khi nhắc đến cái tên đó, Lương Thích không nói cụ thể hành động của cô ấy, chỉ cười chua chát, "Là một kẻ điên."
"Tại sao cô ấy lại gửi cậu đến đó?" Lương Tân Châu hỏi, giọng lạnh như băng, "Là vào lúc nào?"
"Tôi không nhớ rõ." Lương Thích nói: "Chỉ biết là đã có một khoảng thời gian như vậy. Còn lý do tại sao, phải hỏi người trong cuộc."
Lương Thích mỉm cười, nhưng là nụ cười rất xa cách, "Anh trai, tôi không muốn làm khó cho anh, nên anh có thể coi như không biết chuyện này, không cần phải đi tìm cô ấy đối chất, nhưng anh phải để tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi không làm được."
Ngụ ý chính là — anh có thể không giúp tôi, nhưng không thể ngăn cản tôi.
Một lúc lâu sau, Lương Tân Châu thở dài, "Cầm lấy những thứ tôi đã đưa cho cậu, cậu muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không ngăn cản."
Lương Thích cười nhẹ, "Vậy thì cảm ơn anh trai, nếu một ngày nào đó anh muốn lấy lại, tôi sẽ trả lại cho anh."
"Vậy cậu đã nghĩ ra cách làm gì chưa?" Lương Tân Châu hỏi.
Lương Thích hạ mắt xuống, lắc đầu: "Vẫn chưa biết, những gì tôi có thể nhớ vẫn còn quá ít."
Lương Thích cũng không hỏi Uý Uyển tại sao ngày đó không báo cảnh sát.
Việc mẹ ruột vô tình đẩy con gái xuống cầu thang dẫn đến cái chết bất ngờ, chuyện này... rất khó nói.
Dương Gia Nhi có thể tâm thần đến mức nhanh chóng tìm được một người thay thế, cũng khiến mọi người bất ngờ.
Uý Uyển nói sau đó có thấy Dương Gia Nhi vài lần ở nhà Lương, nhưng chưa bao giờ chào hỏi cô, thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô gái đó, sợ rằng sẽ gặp ác mộng vào ban đêm.
Uý Uyển có thể thẳng thắn nói ra như vậy, khiến Lương Thích cũng khá ngạc nhiên.
Khi rời đi, Uý Uyển còn khuyên cô không nên chọc vào Dương Gia Nhi, vì đó là một kẻ điên.
Không ai biết một kẻ điên sẽ làm ra những chuyện gì.
Lương Thích gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó, khi về nhà nói với Hứa Thanh Trúc về chuyện này, cả hai rơi vào im lặng kéo dài.
Hứa Thanh Trúc chắc hẳn là nghĩ đến Tô Diệu, tối đó cô ấy gọi video cho Tô Diệu hơn nửa giờ.
Sau khi biết sự thật, Lương Thích đã nhiều lần muốn liên lạc với Cổ Hành Nguyệt, nhưng lại bỏ điện thoại xuống.
Hiện giờ, Cổ Hành Nguyệt chắc chắn cũng rất khó xử, cô không muốn tiếp tục ép buộc người khác.
//
Vào đêm trước khi vào đoàn, Lương Thích mời Hứa Thanh Trúc đi ăn.
Địa điểm được chọn là một nhà hàng Tây không xa khu chung cư.
Vì gần trường Đại học Y, nên có rất nhiều sinh viên đến, cả nam lẫn nữ đều khá đông.
Nhà hàng này nổi tiếng đến mức ngoài dự đoán của Lương Thích, đây là nhà hàng tốt nhất sau khi cô tra cứu các đánh giá.
Nhà hàng hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của hệ thống với dàn đàn cello biểu diễn, cùng với rượu vang đỏ thơm nồng.
Lương Thích trước tiên kéo ghế cho Hứa Thanh Trúc, rồi mới ngồi xuống đối diện, khi nhân viên đưa thực đơn, Lương Thích chỉ vào Hứa Thanh Trúc, "Đưa cho cô ấy."
Hứa Thanh Trúc cũng không khách sáo, thành thạo gọi món, Lương Thích chỉ nói: "Tôi và cô ấy gọi giống nhau là được."
Dàn đàn cello trên sân khấu mặc váy dạ hội xanh, dáng vẻ thanh thoát kéo cung, cả nhà hàng như bị bao phủ trong một không khí "lãng mạn".
Trong nhà hàng không ai nói chuyện ồn ào, nhưng ánh mắt rơi vào họ cũng không ít.
Chắc là vì ở đây có nhiều sinh viên, mà hai người một người mặc vest màu sáng kiểu casual, người kia mặc áo khoác vest tối màu, bên trong là một chiếc váy dài màu xanh nhạt cổ trễ, ôm eo.
Hứa Thanh Trúc để tóc dài xõa, trước khi món ăn được dọn lên, Lương Thích đưa cho cô chiếc dây buộc tóc mà cô đã đeo trên tay, nhưng Hứa Thanh Trúc lắc đầu, "Lười."
Cô ấy nói là lười, chứ không phải là không buộc.
Lương Thích ngừng lại một chút, do dự nói: "Tôi giúp cô nhé?"
Hứa Thanh Trúc ngồi đó, lưng thẳng tắp, giọng nói nhẹ nhàng hòa vào âm thanh của đàn cello, nếu không nghe kỹ sẽ không thể nghe thấy.
Cô ấy nói: "Nếu có thể."
Lương Thích cười khổ, trong lòng nghĩ còn có gì là không thể.
Trong nhà hàng có hơi nóng, cô tháo áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc váy dài bên trong, cổ đeo chiếc vòng cổ màu xanh như sao trời, tóc xoăn nâu buông một bên, bên còn lại lộ tai, đeo đôi bông tai tua rua xanh, có vẻ là một bộ với chiếc vòng cổ.
Khi cô tháo áo khoác ngoài, chiếc vòng tay trên cổ tay mới lộ ra, là chiếc vòng bạc bình thường, nhưng cô đeo lại mang một cảm giác cao cấp, và chiếc vòng tay bạc đối lập với chiếc vòng tay màu xanh.
Chỉ có chiếc dây buộc tóc trên cánh tay kia là màu đen.
Lương Thích mặc váy hở vai, xương quai xanh được phủ một lớp phấn sáng, nổi bật lạ thường.
Hứa Thanh Trúc cũng chỉ sau khi vào nhà hàng này mới nhìn kỹ trang phục của Lương Thích, bất chợt cảm thấy bộ đồ công sở của mình không xứng với cô ấy.
Trang phục của Lương Thích hoàn toàn có thể đi thảm đỏ.
Không chỉ Hứa Thanh Trúc, mà trong nhà hàng còn nhiều ánh mắt đổ dồn vào Lương Thích.
Thậm chí ở bàn bên cạnh còn có người nói: "Chị này đẹp quá."
"Ôi... cô ấy trông quen quá."
"Đừng có nói thế, bạn nhìn thấy người đẹp nào mà cũng bảo quen."
"Không phải đâu! Tôi nhớ ra rồi, người trên hot search lần trước đấy!"
"Cái nào?"
"..."
Người kia lục lọi điện thoại một hồi rồi đưa cho bạn mình, "Chị áo đỏ của Đại học Thanh Vũ, hôm nay thay đồ khác, vẫn làm tôi chết mê."
"Nếu bạn gái nghe thấy, bạn đúng là chết chắc!"
"Bạn gái nào?"
"..."
Bàn gần đó chắc là bạn bè đi ăn cùng nhau, chỉ đơn giản là đi ăn món Tây, hai cô gái, trong lúc trò chuyện ánh mắt cứ dán vào Lương Thích, không hề rời đi.
Vừa lúc Hứa Thanh Trúc có thính giác tốt, dù có tiếng đàn cello nhẹ nhàng lẫn lộn, nhưng cuộc trò chuyện của họ vẫn lọt vào tai cô, không sót một chữ.
Lần trước, Hứa Thanh Trúc cũng đã thấy cái hot search đó.
#Đại học Thanh Vũ Nữ nhân áo đỏ#, sau đó còn có thêm mục #Mọi người đẹp đều vào ngành giải trí#.
Fan của Lương Thích đã tăng vọt trong ngày hôm đó, đoàn phim "Dư Quang" cũng nhân cơ hội này mà bắt đầu quảng bá.
Hứa Thanh Trúc đã nhìn chằm chằm vào hot search khá lâu, phần bình luận đều là: "Vợ ơi, đến đây đi" và "Chị ơi, lại đây với em".
Cảm giác của cô ấy là... không thể diễn tả, dù sao thì ngày hôm đó Hứa Thanh Trúc đã uống không ít nước. (Editor: =]]])
Khi họ đang trò chuyện, Lương Thích đã đứng dậy, đi đến bên cạnh Hứa Thanh Trúc, trong tai Hứa Thanh Trúc chỉ nghe thấy tiếng nhạc.
Đàn cello không phải trình độ quá cao, có lẽ là sinh viên của khoa âm nhạc từ các trường đại học gần đó đi làm thêm, chỉ có thể nói là tạm ổn, nhưng vẫn còn kém so với các nghệ sĩ đàn cello chuyên nghiệp.
Lương Thích đứng phía sau Hứa Thanh Trúc, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Tóc của Hứa Thanh Trúc không mấy khi được chăm sóc, rất mềm mượt, cô không nhuộm tóc nhưng màu tóc không phải đen mà hơi nâu, rất hợp với làn da của cô.
Lương Thích để lại hai lọn tóc ở bên tai Hứa Thanh Trúc, phần còn lại thì cầm trong tay, xoay ba vòng, sau đó kéo một chút từ chân tóc để lại một đoạn, không làm đau da đầu.
Hứa Thanh Trúc ngồi im lặng, chỉ khi Lương Thích sắp xong, cô mới trêu: "Lương giáo sư, hôm nay cô mặc thế này là định đi thảm đỏ à?"
Cô ấy nói xong còn ngừng lại một chút, nụ cười càng rõ hơn, tay trắng mảnh đưa lên, đặt lên eo Lương Thích, khẽ véo một cái.
Lương Thích lại hơi đau, cúi đầu nhìn cô, tay vô tình nắm lấy tay cô, "Sao vậy?"
Hứa Thanh Trúc trêu chọc: "Eo cô thật là nhỏ."
"Không bằng cô." Lương Thích nói xong, đặt tay cô xuống, giải thích: "Hôm nay không phải đi làm, nên tôi trang điểm ở nhà thôi."
"Thật đẹp." Hứa Thanh Trúc không ngần ngại khen ngợi, "Giống như những nữ minh tinh vậy."
Lương Thích: "..."
Cô ngồi lại vị trí của mình, đưa tay vén tóc dài xuống sau lưng, động tác tùy ý nhưng lại quyến rũ, như thể có sức hút kỳ lạ.
"Hứa giáo sư, cô đang khen tôi à?" Lương Thích nghiêm túc hỏi.
Hứa Thanh Trúc gật đầu, nâng mày, mỉm cười: "Sao không phải?"
"Vậy là tôi hiểu lầm rồi." Lương Thích nói: "Hứa giáo sư mỗi lần khen người, đều khiến người khác không rõ."
Hứa Thanh Trúc: "..."
Cô liếc Lương Thích một cái, giọng điệu hạ xuống, nói chậm rãi: "Cùng một kiểu thôi."
"Không khí thế này thật tuyệt." Lương Thích là người đầu tiên ngừng chiến, "Hay chúng ta ăn cơm thôi."
"Tôi cũng không nói gì mà." Hứa Thanh Trúc vừa nói vừa nhìn vào xương quai xanh của Lương Thích, "Lương giáo sư, cô có thể đặt mấy đồng xu lên xương quai xanh không?"
Lương Thích: "..."
"Thử xem sao?" Lương Thích thách thức.
Hứa Thanh Trúc mím môi, "Về nhà thử."
Lương Thích cúi đầu nhẹ cười, tóc đột nhiên rơi xuống, suýt rơi vào trong đĩa thức ăn, Hứa Thanh Trúc nhanh chóng đưa tay kéo lên, hỏi: "Cô không buộc tóc à? Các nữ minh tinh ăn cơm cũng không buộc tóc sao?"
Lương Thích: "..."
"Các bà tổng giám đốc, ăn cơm lúc nào cũng phải buộc tóc sao?" Lương Thích đáp lại.
Hứa Thanh Trúc ngẩn người một chút, rồi gật đầu, "Đúng vậy, mà vẫn phải nhờ vợ buộc cho."
Lương Thích: "..."
Đột nhiên tai của Lương Thích đỏ ửng.
Cô vội vã nắm lấy vành tai của mình, "Được rồi, Hứa giáo sư, ăn cơm thôi."
Trong cuộc đấu khẩu đầy mỉa mai này, cuối cùng cô đã thua.
Cô đổ lỗi cho Hứa Thanh Trúc... quá giỏi!
Lương Thích tự an ủi bản thân trong lòng, những người kinh doanh đều không từ thủ đoạn!
Cách thức quá tinh vi!
Hứa Thanh Trúc cười khẽ, đưa tay gọi phục vụ lấy một sợi dây cột tóc.
Cô ta xỏ dây vào ngón tay, giọng điệu trêu chọc: "Nữ minh tinh, tôi có vinh dự được cột tóc cho cô không?"
Lương Thích: "... Cảm ơn Hứa tổng, là vinh hạnh của tôi."
Hứa Thanh Trúc đứng dậy, bước đến bên cô, và rất nhanh cột tóc xong.
Nhưng khi vừa buộc xong, cô đột ngột cúi người, tay đặt lên vai Lương Thích, kéo nhẹ chiếc váy hở vai của cô lên một chút, che khuất vai cho cô, môi khẽ chạm vào tai cô, hơi thở ấm áp xộc vào tai khiến Lương Thích vừa nóng vừa ngứa.
Trong mắt người khác, giống như đang hôn vào tai cô vậy.
Hứa Thanh Trúc thì thầm bên tai cô: "Có thể buộc tóc cho Lương giáo sư, là vinh hạnh của tôi."
Lương Thích: "..."
Tim cô đập mạnh một cách bất thường, đến nỗi không thể nghe thấy tiếng đàn cello thanh thoát trong nhà hàng, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thình thịch—— thình thịch——
Hứa Thanh Trúc quay lại chỗ ngồi, nở một nụ cười quyến rũ, "Ăn đi."
Lương Thích nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Tiếng đàn cello nhẹ nhàng rất nhanh mất đi, nhạc nền trong loa chuyển sang nhạc thuần túy, bầu không khí lãng mạn bỗng chốc giảm đi một nửa.
Khi phục vụ quay lại, Lương Thích lịch sự hỏi: "Đàn cello của các bạn đâu rồi?"
Phục vụ xin lỗi: "Xin lỗi, tiểu thư, nghệ sĩ đàn cello có việc ở trường, xin nghỉ, người thay sẽ phải nửa giờ nữa mới đến."
Lương Thích bất đắc dĩ: "Được rồi."
Cũng có vài vị khách hỏi về chuyện này, Hứa Thanh Trúc ăn xong miếng bò bít tết trong đĩa, bất chợt hỏi: "Rất muốn nghe đàn cello sao?"
Lương Thích ngạc nhiên: "Hả?"
Câu "cũng không quá muốn nghe" của cô chưa kịp nói ra, Hứa Thanh Trúc đã đứng dậy, cởi áo khoác vest, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng trên người.
Đó là loại dáng rộng, mặc trên người cô càng thêm tôn lên vẻ thanh thoát, cô tháo cúc tay áo, tiện tay tháo sợi dây cột tóc, mở một nút áo cổ, lộ ra chiếc dây chuyền bạc và xương quai xanh tinh tế.
Lương Thích ngẩn người một chút, suýt nữa thì hỏi mà không kịp suy nghĩ: "Cổ của cô có thể đặt bao nhiêu đồng xu vào vậy?"
Hứa Thanh Trúc: "......"
Cô khựng lại một chút, rồi cười nhạt: "Về nhà thử xem nhé."
Câu nói trêu đùa ấy nhẹ nhàng mà quyến rũ, giọng nói lạnh lùng nhưng lại êm ái, như đang vương vấn, khiến lòng người rối bời.
Hứa Thanh Trúc quay người bước đến quầy, khẽ gõ tay, không biết đã thỏa thuận gì với người kia.
Sau đó cô đi đến cây đàn cello bỏ không.
Hứa Thanh Trúc ngồi xuống, đặt đàn cello vào vị trí, nhẹ nhàng kéo dây đàn, âm thanh du dương của đàn cello vang lên trong nhà hàng, nghe mượt mà hơn hẳn trước.
Lương Thích không hiểu nhiều về đàn cello, không biết bài nhạc cô ấy đang chơi là gì.
Nhưng âm điệu lúc cao vút, lúc trầm lắng, có lúc mạnh mẽ như ngựa phi, có lúc nhẹ nhàng như dòng suối chảy.
Câu nói xưa có nói: "Chuyên gia thì nhìn vào cách làm, người ngoài chỉ xem náo nhiệt."
Lương Thích chỉ là người ngoài, chỉ thấy buổi trình diễn này thật thú vị.
Theo cảm nhận của cô, âm nhạc Hứa Thanh Trúc chơi hay hơn nhiều so với người đàn trước.
Hứa Thanh Trúc ngồi giữa ánh sáng, tựa như một vẻ đẹp yên tĩnh, dịu dàng, khiến người ta mê mẩn.
Một khúc nhạc kết thúc, Hứa Thanh Trúc đặt cây đàn cello bên cạnh, dùng dây đàn chào cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên trong nhà hàng.
Ở phía trước sân khấu có một micro, Hứa Thanh Trúc đặt đàn cello xong mới bước đến micro, nhìn Lương Thích: "Bài nhạc này xin tặng cho Lương tiểu thư, cảm ơn Lương tiểu thư vì bữa tối hôm nay."
//
Lương Thích vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc về việc Hứa Thanh Trúc chơi đàn cello hay đến thế.
Kết quả là khi trở về, Hứa Thanh Trúc thật sự khiến cô đậu xe bên đường, vào siêu thị mua một đống đồng xu.
Lương Thích: "......"
Về đến nhà, Lương Thích đứng trong phòng khách hỏi cô: "Thật sự muốn thử à?"
"Đã nói là về nhà thử mà." Hứa Thanh Trúc đáp: "Tôi đã mua xong đồng xu rồi."
Lương Thích: "......"
Lương Thích kéo chiếc váy hở vai xuống hoàn toàn, biến nó thành váy trễ vai, lộ ra chiếc xương quai xanh đầy quyến rũ.
Hứa Thanh Trúc gọi cô: "Cúi người xuống."
Lương Thích cúi người, Hứa Thanh Trúc đặt đồng xu lên xương quai xanh của cô, đặt ba đồng xong vẫn còn chỗ trống, Lương Thích đang đợi cô đặt đồng xu thứ tư, thì không kịp phòng bị, Hứa Thanh Trúc đã nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của cô.
Giống như hôm ấy trên bãi biển, động tác rất nhẹ, răng nhẹ nhàng chà qua da cô, từ từ, dịu dàng cắn.
Đôi môi chạm vào làn da của Lương Thích, nhẹ nhàng như đang hôn.
Một lúc sau, Hứa Thanh Trúc rời đi, thuận tay lấy ba đồng xu, giọng điệu vẫn như mọi khi, "Đã thử xong rồi."
Nếu nghe kỹ, có thể cảm nhận thấy âm cuối của cô ấy run rẩy, hơi thở không đều.
Hứa Thanh Trúc lắc nhẹ tay với những đồng xu trong lòng bàn tay, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.
Lương Thích vẫn ngơ ngác.
Hứa Thanh Trúc nói: "Trả lại cho cô."
Ngày hôm đó, buổi tiệc khởi máy diễn ra dưới ánh nắng rực rỡ, là một ngày đẹp hiếm có vào mùa thu sâu của thành phố Hải Chu.
Địa điểm tổ chức nằm ở vùng ngoại ô thành phố Hải Chu, Lương Thích nhanh chóng thu dọn hành lý và lái xe đến đó, tâm trạng rất tốt.
Cô đã tham gia nhiều buổi tiệc khởi máy, nhưng lần này rất đặc biệt.
Đây là buổi tiệc khởi máy đầu tiên cô tham gia kể từ khi đến thế giới này.
Ngoại trừ vai diễn mà cô giúp đỡ tạm thời trước đó, vai diễn đầu tiên của cô chính là vai nữ ba nổi bật, cũng được coi là một khởi đầu cao trong ngành giải trí.
Vì buổi tiệc khởi máy được tổ chức vào lúc 9 giờ sáng, từ nhà đến địa điểm mất hơn một giờ, lại còn phải trang điểm và làm tóc, nên Lương Thích đã xuất phát rất sớm. Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn từ Hứa Thanh Trúc: 【Bạn đã đi chưa?】
Lương Thích trả lời ngắn gọn: 【Ừm.】
Hứa Thanh Trúc nhanh chóng gửi lại: 【Chúc Lương tiểu thư khởi máy thuận lợi nhé.\o/】
Sau đó là một biểu tượng mặt cười rất dễ thương.
Lương Thích đang lái xe, cô gửi lại một tin nhắn thoại: "Cảm ơn Hứa tiểu thư, tôi đã nhận được lời chúc của bạn."
Hứa Thanh Trúc có lẽ mới thức dậy, giọng nói lạnh lùng nhưng mang chút lười biếng, mũi có vẻ hơi nghẹt, nghe rất mềm mại, "Bạn lái xe cẩn thận nhé."
Lương Thích cảm thấy tim mình như bị một chiếc lông vũ chạm vào, khóe miệng vô thức cong lên, "Biết rồi, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho bạn, nhớ ăn xong rồi đi làm nhé."
"Ừm." Hứa Thanh Trúc trả lời rất ngắn, sau đó phải suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp, giọng nghe như chưa tỉnh hẳn, "Cố gắng quay phim, đừng làm mất mặt."
Lương Thích: "......"
Cô gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
Hứa Thanh Trúc không nhắn lại nữa.
Ánh nắng chiếu vào xe, Lương Thích mở một chút cửa sổ, gió thu không lạnh lắm thổi vào, làm tóc cô bay lên.
Sau khi đến đoàn phim, nhân viên đưa cô vào phòng trang điểm, nhưng giữa chừng cô nhận được cuộc gọi của Cổ Hành Nguyệt.
Giọng của Cổ Hành Nguyệt trong điện thoại đầy tuyệt vọng, không có một chút sinh khí, nhưng lại bình tĩnh và lạnh lùng: "Bạn có thể giúp tôi sắp xếp gặp Cổ Chiêu Nguyên không?"
— "Tôi có thể trao đổi với bạn."
Lương Thích không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Cổ Hành Nguyệt vào lúc này.
Trong khu vực quay phim, người qua kẻ lại, tiếng ồn ào gần như lấn át hết âm thanh từ đầu dây bên kia. Lương Thích vừa đi theo nhân viên, vừa dùng một tay bịt chặt một bên tai, hỏi: "Cô nói gì?"
"Tôi nói." Cổ Hành Nguyệt bên kia hít một hơi sâu, dường như đã tích lũy đủ dũng khí, lặp lại: "Tôi sẵn sàng làm giao dịch với cô."
Lương Thích đột ngột dừng lại, lo lắng hỏi: "Cô ở đâu?"
Trong điện thoại, Lương Thích nghe thấy tiếng gió vù vù.
Gió rất mạnh, cộng thêm giọng của Cổ Hành Nguyệt như bị xé nát và thổi vào trong gió, nếu không chú ý một chút thì sẽ bị gió cuốn đi mất.
Lương Thích lập tức nghĩ đến sân thượng, nhưng Cổ Hành Nguyệt lại nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không tự tử đâu. Cô giúp tôi sắp xếp gặp Cổ Chiêu Nguyên, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn."
Lương Thích rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, cô đừng có hành động dại dột. Tôi sẽ liên hệ với Cổ Chiêu Nguyên giúp cô, cũng sẽ tránh xa Dương Gia Nhi. Cô phải sống tốt, hiểu chưa?"
"Ừm." Giọng Cổ Hành Nguyệt lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào so với hình ảnh dịu dàng trước đây: "Kẻ xấu chưa chết, tôi sẽ không chết đâu."
Lương Thích luôn cảm thấy lời nói của cô ấy có ẩn ý, nhưng không kịp hỏi thêm, vì nhân viên đang thúc giục. Cô chỉ kịp dặn dò vài câu rồi hứa sẽ sắp xếp mọi thứ rồi gọi lại cho cô ấy.
Cổ Hành Nguyệt nghe xong trực tiếp cúp máy.
Lương Thích nhìn điện thoại, trong lòng vẫn cảm thấy như Cổ Hành Nguyệt vừa trải qua chuyện gì đó.
Liệu Dương Gia Nhi lại đánh cô ấy rồi sao?
Lương Thích lúc này đang ở vùng ngoại ô, không thể quay về ngay lập tức, mà chỉ có thể lo lắng trong lòng, không làm được gì, đành phải tập trung vào công việc trước mắt.
Nhân viên gọi cô đi làm tóc và trang điểm, Lương Thích đáp lại rồi vội vã bước vào trong. Đột nhiên, cô bị vấp chân, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt vô tình lướt qua một bóng dáng quen thuộc.
Người ấy mặc chiếc áo phông màu xanh Klein, kết hợp với quần jeans cạp cao, tóc dài buộc hờ thành đuôi ngựa, khuôn mặt trong sáng, dễ thương.
Lương Thích suốt đời không thể quên được khuôn mặt ấy.
Đó là—Tôn Tranh Tranh!
—//—
Editor: Drama này sắp xong thì drama khác lại đến, số 2 chị tui khổ quá ><