Lumi, một "người xã giao" nổi tiếng trong bộ phận thiết kế của Minh Huệ Trang Sức, thường xuyên trao đổi những tin đồn.
Khi Hứa Thanh Trúc nhìn thấy tin nhắn và bức ảnh này, phản ứng đầu tiên của cô là: "Lumi, im đi!"
Vì vậy, cô gọi điện cho Lumi: "Chào, Lumi, cậu ở đâu?"
Lumi vội vàng nép vào góc, dùng tay che miệng và nói vào ống nghe: "Bộ trưởng, tôi... tôi không cố ý nhìn thấy đâu."
Hứa Thanh Trúc: "... Tôi biết."
"Vậy cậu ở đâu?" Hứa Thanh Trúc hỏi.
Lumi trả lời: "Ở 'Xuân Hạ Thu Đông'."
Tên cửa hàng cũng khá độc đáo.
Hứa Thanh Trúc im lặng một giây, và Lumi bắt đầu nói như tuôn ra từ miệng một cách không ngừng: "Bộ trưởng, tôi đến đây dự buổi họp lớp, rồi đang định đi vệ sinh, thế là vừa quay qua thì nhìn thấy... là họ... ahh!"
Lumi không biết phải nói gì, chỉ đành lớn giọng nói: "Phụ nữ trên thế gian này nhiều vô số, không tốt thì đổi liên tục. Bộ trưởng, cậu xuất sắc như vậy mà sợ gì không tìm được người khác?"
Hứa Thanh Trúc: "..."
Chuyện này không phải là vấn đề có tìm được người khác hay không.
Hứa Thanh Trúc bất lực xoa trán, dặn dò cô: "Cậu xóa bức ảnh đi, đừng nói những chuyện này trong công ty, tôi không muốn chuyện riêng của mình trở thành chủ đề bàn tán của các đồng nghiệp."
Lumi ngây người một chút, rồi lập tức đáp: "Bộ trưởng, cậu xem tôi là ai thế? Những tin đồn bình thường tôi có thể nói bậy, nhưng chuyện này tôi chắc chắn không đùa đâu! Sau khi gửi cho cậu, tôi sẽ xóa ngay, nhưng..."
Lumi ngừng lại một lát, rồi nói một cách ủy mị: "Bộ trưởng, cậu định đi bắt đôi 'mèo' này à?"
Hứa Thanh Trúc: "... Không bắt."
Lumi: "???"
Nghe nói gia đình quyền quý hay kết hôn giả, chẳng lẽ bộ trưởng và vợ cũng...
Lumi đột nhiên cảm thấy như mình đang làm chuyện thừa thãi.
Nhưng không thể không làm, vì từ nhỏ cô đã có trái tim anh hùng, thấy chuyện bất bình là phải ra tay giúp đỡ, nếu cô đã tận mắt chứng kiến vợ bộ trưởng ngoại tình thì không thể không báo cho bộ trưởng được!
Đương nhiên là không thể!
Lumi sẽ cảm thấy tội lỗi trong lòng, vì vậy cô đã mạo hiểm bị đuổi việc để gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Trúc.
Dĩ nhiên, lý do chính là vì bộ trưởng đối xử rất tốt với họ.
Dù con người lạnh lùng nhưng việc làm lại rất ấm áp.
Lumi đã bị bộ trưởng chinh phục một cách ngoan ngoãn.
Sự do dự của Lumi khiến Hứa Thanh Trúc bất lực bổ sung: "Một bức ảnh không thể kết luận được gì."
"Tôi đã nhìn thấy tận mắt!" Lumi kích động nói: "Cô ấy ôm lấy nhau!"
"Vậy bây giờ thì sao?" Hứa Thanh Trúc lại hỏi.
Lumi lại nhìn lén một cái, kết quả vô tình gặp phải ánh mắt của Cố Uy Tuyết.
Lumi: "..."
Trời ơi, đẹp quá!
Cố Uy Tuyết mặc chiếc váy ngắn, phần trên là kiểu yếm, nếu bỏ hai dây là giống hệt một chiếc áo cúp ngực, trông có vẻ gợi cảm, nhưng khi mặc trên người Cố Uy Tuyết lại toát lên vẻ thanh thoát, làm cho người ta không thể rời mắt, thậm chí không cảm thấy cô ta có vẻ quyến rũ hay cố ý khiêu khích ai.
Lumi chỉ có thể thốt lên một lời khen ngợi: "Đẹp."
Độ đẹp ấy có thể đạt tới tiêu chuẩn của một mỹ nhân trần gian.
Cố Uy Tuyết liếc nhìn cô một chút, rồi thản nhiên quét mắt qua người cô, đi ngang qua, Lumi cảm thấy như cả ba hồn bảy phách của mình đều bị cuốn đi.
Mãi đến khi Hứa Thanh Trúc gọi hai lần ở đầu dây bên kia: "Lumi?"
Lumi mới hoàn hồn lại, tay vẫn đặt lên trái tim như muốn nhảy ra ngoài, và cô bắt đầu than thở với Hứa Thanh Trúc: "Ôi trời! Bộ trưởng! Cậu không chú ý một chút à!"
"Chú ý?" Hứa Thanh Trúc im lặng một giây, "Chú ý cái gì?"
Lumi: "..."
"Bộ trưởng! Cậu phải chú ý một chút chứ!" Lumi không thể kiềm chế được, nói với giọng tức giận: "Cái cô gái kia đúng là một con yêu tinh nhỏ! Quá giỏi trong việc quyến rũ người khác, tôi thấy chắc chắn không phải vợ cậu cố ý ngoại tình đâu, chỉ là mấy yêu tinh ngoài kia quá sức hấp dẫn, bộ trưởng, chúng ta không xấu đâu, chỉ cần chỉnh trang một chút là có thể nghiền nát cô ta!"
Hứa Thanh Trúc: "..."
Cô ngồi ở nhà nghe Lumi đưa ra những lời khuyên không mấy hay ho, rồi bật loa ngoài, nhưng màn hình lại hiển thị bức ảnh sắc nét mà Lumi gửi cho cô.
Trong bức ảnh, Lương Thích vẫn giữ phong thái lịch thiệp, đó là thói quen mà cô luôn duy trì.
Còn người phụ nữ kia thì đổ người về phía cô, nhìn xa thì giống như đang ôm nhau, nhưng nếu phóng to thì sẽ thấy Lương Thích chỉ đang đưa tay đỡ cô ấy, tay đỡ ở cánh tay cô ấy nhưng không hề nắm lại.
Khi Lumi nói hết lời, miệng cũng khô khốc, cuối cùng cô mới nhớ hỏi Hứa Thanh Trúc: "Bộ trưởng, cậu nghe thấy chưa?"
Hứa Thanh Trúc: "Nghe rồi."
Cô nói với giọng lười biếng, rồi bảo Lumi: "Lumi, cậu nhìn kỹ bức ảnh đó đi."
Lumi ngớ người: "Tôi đã xóa rồi mà!"
Hứa Thanh Trúc: "..."
Trước đây thật sự không nhận ra Lumi lại đáng tin đến vậy.
Dù vậy, Hứa Thanh Trúc vẫn giải thích cho Lumi nghe, nói một cách chắc chắn: "Lương Thích sẽ không ngoại tình đâu."
Lumi: "... Tại sao?"
Hứa Thanh Trúc mỉm cười, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy tự tin vang lên trong điện thoại: "Chẳng lẽ tôi không đủ xinh đẹp và tài giỏi sao?"
Lumi: "..."
Xin lỗi! (Editor: chị là nhất)
//
Sau khi chia tay với Cố Uy Tuyết, Lương Thích cầm chiếc bật lửa cô đưa, buồn chán ấn vài lần.
Một ngọn lửa xanh biếc bùng lên, không khí tràn ngập mùi xăng nhẹ.
"Đã lớn như vậy mà vẫn chơi lửa à?" Triệu Anh vừa lúc ra ngoài hít thở không khí, thấy hành động của cô, liền cười.
Lương Thích cất bật lửa đi, "Chỉ chơi cho vui thôi."
"Chị hút thuốc à?" Triệu Anh hỏi.
Lương Thích lắc đầu: "Không hút."
"Vậy sao lại mang bật lửa bên mình?"
"Vừa gặp một người." Lương Thích nói, "Người đó cho tôi."
Triệu Anh nâng lông mày cười: "Chị có vẻ quen biết rộng đấy, ngay cả ở đây cũng gặp người quen."
"Đó là một đạo diễn." Lương Thích suy nghĩ một chút rồi miêu tả đặc điểm của người đó, rồi hỏi Triệu Anh, "Chị biết người đó là ai không?"
"Chị không biết tên cô ấy à?" Triệu Anh thắc mắc.
Lương Thích nói: "Cô ấy bảo tôi một cái tên, nhưng tôi tìm trên mạng không thấy, nên tôi nghi ngờ đó là tên giả."
Triệu Anh quay lại hỏi nhân viên vừa đi ra ngoài, "Hôm nay ngoài chúng ta, còn đoàn phim nào ăn ở đây không?"
Nhân viên hơi say, ngừng một chút rồi trả lời: "Đoàn phim 'Mù Mắt', đạo diễn Quý La, bộ phim ngắn mười tập."
"Quý La?" Triệu Anh đọc lại tên của cô ấy, nhíu mày nhắc lại, rồi mới bừng tỉnh, "Là Quella phải không?"
Nhân viên cười ngượng: "Đúng là như vậy."
Quý La là tên dịch từ tiếng Anh của đạo diễn này, còn tên nghệ sĩ của cô ấy là Quella.
Triệu Anh ngạc nhiên: "Chị lại quen cô ấy."
"Lần trước tình cờ gặp, mượn lửa của cô ấy." Lương Thích nói.
Triệu Anh gật đầu, vỗ vỗ vai cô, "Chị nên liên lạc nhiều hơn với cô ấy, đạo diễn này rất có tài."
"Hả?" Lương Thích ngạc nhiên.
Triệu Anh đã quay lưng đi, tiện thể nhắc nhở: "Chị tìm thử, sẽ biết ngay."
Lương Thích lần này tìm kiếm "Quella" và nhanh chóng có kết quả.
Tên này đi kèm với giới thiệu: Đạo diễn mới nổi quốc tế, người đoạt giải Đạo diễn Mới Xuất Sắc nhất của giải thưởng Bát Tư Khải, Biên kịch xuất sắc nhất của W.T, các tác phẩm nổi bật gồm bộ ba phim "Sứ Giả", "Bưu Tá", "Chuyến Đi", "Thiên Thần Cô Đơn", "Lộn Xộn", và tác phẩm đang quay là "Mù Mắt", "Hành Trình Tâm Hồn".
...
Lương Thích không thể tin nổi mà click vào, rồi lại sốc đến mức thoát ra.
Trong thế giới này, hệ thống giải thưởng có đôi chút khác so với thế giới cũ, nhưng vẫn có những giải thưởng tương đương.
Giải Bát Tư Khải tương đương với giải Oscar, đây là vinh dự cao nhất đối với mọi đạo diễn trên thế giới, và Cố Uy Tuyết năm nay mới chỉ 29 tuổi.
Cô ấy đã giành giải Đạo diễn Mới Xuất Sắc của Bát Tư Khải khi mới 21 tuổi.
Giải Biên kịch xuất sắc nhất của W.T có giá trị rất cao, đứng đầu thế giới, cả thế giới đều ngưỡng mộ đạo diễn này.
Cô ấy cũng là biên kịch trẻ nhất trong lịch sử W.T, giành giải vào năm 19 tuổi.
Không thể phủ nhận rằng trên thế giới này có sự tồn tại của những thiên tài.
Khi Quella xuất hiện trong làng điện ảnh quốc tế, đã tạo nên một làn sóng quay phim nghệ thuật trong nước.
Nhưng gần như tất cả đều thất bại.
Phim nghệ thuật dễ quay, chi phí thấp, chỉ cần vài triệu là có thể làm một bộ phim, quay về núi, quay về nước, quay những cảm xúc mơ hồ.
Nhưng làm cho hay thì quá khó.
Mà bộ phim Quella giành giải thưởng lại chính là tác phẩm xuất sắc trong dòng phim nghệ thuật.
Lương Thích đã từng xem qua bộ phim đó, lúc xem xong, cảm xúc dâng trào nhưng muốn viết cảm nghĩ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Không ngờ được rằng bộ phim đó lại là do Cố Uy Tuyết làm ra.
Trên mạng không có tên tiếng Trung của cô ấy, chỉ có tên dịch sang tiếng Anh.
Trong lòng Lương Thích như có ngàn vạn con ngựa chạy qua, gào thét không ngừng.
Cố Uy Tuyết... chỉ nghe tên thôi cũng thấy hợp với phim nghệ thuật.
Lương Thích đứng tại chỗ suy nghĩ, bây giờ đi xin phương thức liên lạc liệu có kịp không?
Sau cùng, cô vẫn không đi xin.
Mang theo chút tiếc nuối, cô quay lại chỗ đoàn phim Dư Quang đang tụ tập ăn uống.
Sở dĩ nói là chút tiếc nuối, vì cô đã bỏ lỡ một đạo diễn tài giỏi như vậy.
Nhưng cảm giác tiếc nuối này không nặng nề lắm.
Lương Thích biết, một đạo diễn giỏi để chọn được diễn viên như ý có thể xem hàng ngàn tư liệu mỗi ngày, một khi gặp được người phù hợp, họ sẽ tìm cách sắp xếp lịch trình cho người đó bằng mọi giá.
Còn Cố Uy Tuyết, chỉ trả lại bật lửa cho cô, biết cô là diễn viên cũng không xin thông tin liên lạc, chứng tỏ cô ấy không nghĩ đến chuyện mời cô vào vai diễn nào cả.
Vậy thì chẳng có gì đáng tiếc cả.
Nếu sau này có cơ hội, không chừng họ sẽ hợp tác.
Lương Thích trở lại bàn tiệc, tiếp tục ngồi ở góc khuất, nhưng đạo diễn đã chú ý đến cô, cầm ly rượu bước tới chào hỏi.
Uống hơi nhiều, đạo diễn không ngừng khen ngợi cô, nói rằng ngày cô thử vai đã khiến tất cả mọi người bất ngờ, không ai nghĩ cô là người mới, chứng tỏ cô sinh ra để ăn cơm nghề này.
Nghe đạo diễn khen, Lương Thích lại nhớ đến những thông tin vừa tìm được, bỗng dưng cảm thấy tự ti.
Người thực sự sinh ra để ăn cơm nghề này phải là Cố Uy Tuyết chứ!
Đó mới là người trời sinh phù hợp với ngành này.
Còn cô, chỉ là cố gắng bám trụ để kiếm cơm, đột nhiên cảm thấy cái gọi là "thiên phú" của mình chẳng đáng nhắc đến.
Tuy vậy, đạo diễn vẫn nghĩ rằng diễn xuất của cô thực sự ấn tượng.
Không thể từ chối, cô ngồi đó và cùng đạo diễn uống thêm vài ly.
Đợi đạo diễn rời đi, Ngôn Tây bỗng nghiêng người lại gần, "Cậu diễn xuất ấn tượng lắm hả? Ấn tượng đến mức nào?"
Lương Thích: "... Chỉ có thể nói là tạm ổn."
Ngôn Tây hừ một tiếng, mang theo chút kiêu ngạo nói: "Cậu đừng làm liên lụy đến tôi đấy."
Lương Thích: "... Tôi sẽ cố gắng. Nhưng cậu từng diễn qua rồi à?"
Ngôn Tây nghĩ một lát: "Quay MV có tính không?"
Lương Thích gật đầu: "Tạm coi là tính."
"Vậy thì tạm coi là đã diễn rồi." Ngôn Tây nói, "Tôi từ nhỏ đến lớn học gì cũng rất nhanh, nếu không sao vào được Đại học Thanh Vũ, giống như chị Hứa vậy. Không tin thì cậu cứ hỏi đi, chẳng có gì mà chúng tôi không học được cả."
Lương Thích: "..."
Mang theo thái độ nghi hoặc, Lương Thích kiên nhẫn đáp qua loa vài câu.
Bữa tụ tập kéo dài đến hơn 11 giờ, phần lớn mọi người đều nghỉ lại tại khách sạn. Khách sạn mà đạo diễn đặt được sắp xếp theo vị trí của diễn viên: Triệu Anh và Thư Dịch thì tốt hơn một chút, còn phòng của Lương Thích là phòng giường đôi tiêu chuẩn, có nhà vệ sinh riêng và ban công, cũng không tệ.
Ngôn Tây thì ở ngay phòng bên cạnh cô.
Điều khiến Lương Thích bất ngờ là cô công chúa nhỏ Ngôn Tây lại không làm mình làm mẩy đòi về nhà, mà ngược lại, chọn ở lại khách sạn với mọi người. Hơn nữa, Ngôn Tây còn đuổi vú nuôi về, chỉ để lại mình cô ở lại.
Ngôn Tây có uống rượu, nhưng không nhiều.
Lúc về đến phòng, đứng ở cửa, cô ấy vẫy tay với Lương Thích như chú thỏ nhỏ: "Ngủ sớm nhé! Nhớ nói chúc ngủ ngon với đại mỹ nhân nhà tôi! Tôi yêu chị ấy!"
Lương Thích: "......"
Thế giới của giới trẻ bây giờ quá thẳng thắn, Lương Thích cảm thấy mình hơi khó hiểu.
Nhưng câu nói của Ngôn Tây vẫn khiến cô thấy hơi khó chịu.
Đại mỹ nhân nhà tôi...
Nhà tôi...
Cái gì chứ.
Rõ ràng là... Thôi vậy, là của mọi người.
Lương Thích trở về phòng khách sạn, uống mấy ngụm nước mới đè nén được chút cảm giác chua xót trong lòng. Sau đó, cô mở cửa ban công để thông gió. Đứng trên ban công nhìn xuống bên dưới, cô bất ngờ thấy ở ban công kế bên, một cái đầu thò ra, là Ngôn Tây, lại vẫy tay với cô: "Nhất định phải nhớ nói chúc ngủ ngon với đại mỹ nhân nhà tôi nhé! Đó là điều tôi muốn nói đó!"
Lương Thích liếc nhìn cô ấy: "Cậu chẳng phải có WeChat của chị ấy sao."
Ngôn Tây giả bộ khóc: "Hu hu hu, tôi phải làm một đàn em ngoan ngoãn, không thể quấy rầy chị ấy."
Lương Thích: "......"
A Tây.
Thật muốn đánh cô ấy một cái.
Cuối cùng, Lương Thích đóng cửa ban công lại, rồi gọi video cho Hứa Thanh Trúc.
Cô uống một ít rượu, chưa đến mức say, nhưng hai má hơi ửng đỏ. Mái tóc dài nâu được cô gọn gàng vén sau tai, áp lên gối đầu, lưng cô dựa vào thành giường, cả người trong ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn cầm điện thoại lên nhìn.
Đầu dây bên kia, phải một lúc lâu Hứa Thanh Trúc mới nhận cuộc gọi, lâu đến mức sắp tự động ngắt máy.
Lương Thích còn tưởng cô ấy sẽ không nghe.
Hứa Thanh Trúc bắt máy xong thì chỉnh lại góc quay, sau đó mới bật camera trước. Trước khi chỉnh, camera quay vào phòng khách, trống không, không có chút hơi người nào. Sau khi chỉnh lại, màn hình hiện ra gương mặt Hứa Thanh Trúc. Cô ấy đeo một chiếc bờm tai thỏ màu hồng, làn da trắng mịn, vài lọn tóc mai ướt sũng, trên chóp mũi còn đọng một giọt nước.
Dù là góc quay sát mặt nổi tiếng "sát thủ", nhưng cũng không làm lộ ra khuyết điểm nào trên gương mặt cô ấy. Ngược lại, nó càng làm tăng vẻ trong trẻo thuần khiết.
Làn da vừa được rửa sạch trắng mịn, hơi ửng hồng, ngũ quan sắc nét nhưng không kém phần dịu dàng, nhờ chiếc bờm tai thỏ màu hồng trên đầu mà càng thêm vài phần ngây thơ, khí chất được cân bằng một cách hoàn hảo.
Trái tim Lương Thích như lỡ nhịp, theo phản xạ đưa tay ra muốn lau đi giọt nước trên chóp mũi cô ấy.
Nhưng chỉ chạm vào màn hình lạnh ngắt.
Lúc này, cô mới như bừng tỉnh từ cơn mộng.
Quen với việc cả hai ở chung một không gian, dù không sống cùng Hứa Thanh Trúc nhưng cô biết chỉ cần mở cửa là có thể gặp cô ấy ở đối diện.
Nhưng bây giờ phải ở khách sạn, dù phòng bên là người quen, cô vẫn không thể tìm thấy cảm giác thuộc về như trước.
梁 Thích khẽ cười, trong nụ cười mang theo chút đắng chát. Ánh sáng mờ nhạt của đèn đầu giường chiếu rọi lên người cô, khiến cả căn phòng trông như một giấc mộng.
Hứa Thanh Trúc hỏi: "Cười gì vậy? Uống rượu rồi à?"
Lương Thích gật đầu: "Uống một chút thôi."
"Giỏi thật đấy, cô Lương." Hứa Thanh Trúc khẽ tặc lưỡi, "Gần đây tửu lượng tăng ghê, ngày nào cũng uống, tối nào cũng uống, không có cô chắc mấy nhà máy rượu sập hết."
Lương Thích: "?"
Đột nhiên câu nói lại mang theo gai góc.
Cô vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Sao vậy? Tôi lại làm em giận à?"
"Sao lại thế được?" Hứa Thanh Trúc lạnh nhạt đáp, chất giọng thanh lãnh cao vút: "Cô Lương chỉ uống chút rượu thôi mà, làm sao tôi giận được cơ chứ?"
Lương Thích: "..."
Cô tiếp tục nhìn màn hình, cười nhẹ. Trong trạng thái ngà ngà say, đôi mắt nâu nhạt dường như mang theo cảm xúc sâu lắng, nhìn Hứa Thanh Trúc qua màn hình, dịu dàng và tràn đầy yêu thương.
Giọng nói khàn khàn sau khi uống rượu chậm rãi vang lên, cô gọi tên Hứa Thanh Trúc, "Hứa Thanh Trúc."
Hứa Thanh Trúc thoáng ngây người, dừng lại một chút rồi đáp: "Ừm?"
Giọng nói khàn khàn của Lương Thích, pha chút lười biếng và tùy ý, khẽ nhắc nhở, "Nói chuyện tử tế đi."
Hứa Thanh Trúc: "..."
Một lát sau, Hứa Thanh Trúc bất đắc dĩ hỏi: "Cô uống bao nhiêu vậy?"
"Thật sự không nhiều." Lương Thích lắc đầu, "Tôi không ngờ cơ thể này lại kém rượu đến vậy, trước kia tửu lượng của tôi tốt lắm."
Hứa Thanh Trúc thở dài: "Giờ thì cô đang ở đâu?"
"Khách sạn." Lương Thích trả lời, "Đạo diễn sắp xếp tập thể, tôi vốn định về nhà, nhưng ông ấy bảo tốt nhất không nên, thế là tôi ở lại."
"Ở với ai trong khách sạn?" Hứa Thanh Trúc hỏi.
Lương Thích xoay điện thoại, quay một vòng quanh phòng, "Chỉ có mình tôi thôi, còn có thể có ai?"
Hứa Thanh Trúc: "... Ai mà biết được?"
"Hứa giáo sư." Lương Thích nở nụ cười dịu dàng gọi tên cô, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy tình cảm sâu lắng, lời nói lại mang ý khiêu khích, "Không tin thì em cứ đến kiểm tra đi."
"Em sợ không dám chắc?" Hứa Thanh Trúc dựa đầu vào ghế sofa, thản nhiên hỏi: "Tối nay cô suýt nữa ôm một mỹ nhân vào lòng, người đó là ai?"
Lương Thích khẽ nhíu mày, "Ai cơ? Tôi có ôm ai đâu."
Hứa Thanh Trúc gửi tấm ảnh qua, chất giọng lạnh lùng khiến người ta cảm thấy xa cách và thờ ơ, "Cái này còn bảo là không ôm?"
Lương Thích: "..."
"À, cái này à." Nhìn thấy Quella trong ảnh, Lương Thích không khỏi cảm thấy tiếc nuối, giống như phát hiện ra một tài năng ngay bên cạnh nhưng lại để vụt mất. Cô thở dài một hơi.
Hứa Thanh Trúc cất lời, "Sao? Không tán được mỹ nhân nên tiếc nuối à?"
"Không phải." Lương Thích giải thích: "Đây là một đạo diễn, cô ấy uống say suýt ngã, tôi chỉ tiện tay đỡ thôi. Chẳng lẽ tôi để cô ấy ngã vào lòng mình?"
"Sao lại không được?" Hứa Thanh Trúc nhướng mày, "Vừa hay ôm lấy, thuận theo tự nhiên."
Lương Thích: "..."
Thuận theo tự nhiên là như thế này à?
Nhưng...
Lương Thích bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Hứa giáo sư, em ghen đấy à?"
"Sao có thể?" Hứa Thanh Trúc chống tay lên thành ghế sofa, nghiêng đầu tựa lên, tư thế thoải mái và lười biếng, thản nhiên nói: "Bức ảnh này là đồng nghiệp em gửi. Lương giáo sư, sau này nếu định ăn vụng thì nhớ lau miệng sạch sẽ, đừng để người khác nhìn thấy."
Lương Thích: "...!!"
"Tôi không..." Lương Thích lập tức giải thích: "Người này thật sự là một đạo diễn, không tin em cứ tra thử. Lần trước chỉ tình cờ gặp qua, lần này mới gặp lại rồi nói vài câu, giữa chúng tôi hoàn toàn không có gì, thậm chí còn không kết bạn WeChat."
Đến cuối, Lương Thích bỗng thấy hụt hẫng.
"Nghe có vẻ cô rất tiếc nuối?" Hứa Thanh Trúc hỏi lại.
Lương Thích khựng lại, đầu óc ngà ngà say chưa kịp phản ứng, liền gật đầu, "Ừ, rất tiếc."
Vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Thanh Trúc thay đổi, Lương Thích lập tức vội vàng sửa lại, "Không phải tiếc kiểu đó, mà là..."
Chưa kịp giải thích hết câu, Lương Thích đột nhiên khựng lại.
Bởi vì phía trên màn hình xuất hiện một cửa sổ bật lên mới, đó là một email.
Hộp thư công việc của Lương Thích nhận được một email từ Cố Uy Tuyết, nội dung ngắn gọn: "Hello, Lương Thích, còn nhớ tôi không? Đây là WeChat của tôi: ... Có một vai diễn muốn mời cô thử, nếu đồng ý thì thêm tôi vào nhé. Dĩ nhiên, nếu không đồng ý thì cũng có thể thêm, tối nay quên xin cách liên lạc của cô rồi, nên đành tìm qua email công việc. Cố Uy Tuyết."
Lương Thích ngây ra, vài giây sau bật dậy, vẻ mặt lộ rõ niềm vui, "Hứa Thanh Trúc!!!"
Hứa Thanh Trúc vốn đang hơi buồn ngủ, bị tiếng gọi này làm tỉnh cả người, cau mày hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Quella gửi email cho tôi, bảo tôi thêm cô ấy vào WeChat!" Lương Thích mừng rỡ nói. "Có cơ hội được đóng phim của cô ấy! Trời ơi."
Lúc nào cũng điềm đạm, nhưng giờ đây Lương Thích không thể giấu được cảm xúc. Hứa Thanh Trúc nhướng mày: "Quella? Đạo diễn đó? Người tối nay cô suýt ôm à?"
Lương Thích: "......"
Giọng điệu lạnh lùng của Hứa Thanh Trúc khiến cô lập tức bình tĩnh lại, gật đầu trước màn hình: "Đúng vậy."
"Cũng được đấy." Ngữ điệu của Hứa Thanh Trúc không thể hiện cảm xúc gì. "Phải rồi, Lương Thích, cô gọi tôi là vì chuyện gì?"
Lương Thích: "......"
Cô bỗng nằm nghiêng trên giường, nửa khuôn mặt vùi vào ga trải giường trắng, nhìn màn hình có hình Hứa Thanh Trúc, im lặng rất lâu rồi khẽ nói: "Sợ em quên mất tôi thôi."
Khi ở cạnh nhau, cô có thể nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, làm đủ cách để hiện diện.
Nhưng giờ không ở nhà, phải thường xuyên liên lạc.
Bằng không cô sẽ không nhận được "chỉ số may mắn" từ người kia.
Dĩ nhiên, cô... cũng rất muốn nói chuyện với Hứa Thanh Trúc.
Người ta vẫn nói, chỉ cần 21 ngày là có thể hình thành một thói quen.
Từ khi xuyên không đến đây, cô đã ở chung không gian với Hứa Thanh Trúc, hầu như không tách rời, ngày nào cũng nói chuyện với nhau.
Thế nên, cô đã hình thành thói quen ấy.
Không nói lời chúc ngủ ngon với Hứa Thanh Trúc trước khi đi ngủ, cô cảm thấy như cuộc sống thiếu đi điều gì đó.
Hứa Thanh Trúc nhìn cô, bật cười khẽ: "Lương Thích, bên cạnh cô có bao nhiêu người mới, mà vẫn còn nhớ đến tôi cơ à?"
"Không có người mới." Giọng điệu của Lương Thích chân thành, nhưng âm thanh lại trầm thấp, mang theo sự dịu dàng và vấn vương khó tả. "Dù có bao nhiêu người bên cạnh cũng không phải là em."
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.
Lương Thích cuộn mình trong chăn, mắt khép hờ, vẻ mặt thoáng buồn và cô đơn.
"Hứa Thanh Trúc, ngủ sớm đi nhé." Mái tóc dài của Lương Thích buông xuống, che khuất nửa gương mặt, giấu đi nỗi cô đơn của cô, nhưng giọng nói lại không thể che giấu được, "Ngủ ngon, mơ đẹp..."
Chữ "mơ" còn chưa thốt ra, Hứa Thanh Trúc bất ngờ tháo chiếc bờm tóc màu hồng xuống, mái tóc mềm mại rủ xuống bên mặt.
Giọng nói pha chút run rẩy, xen lẫn ý cười của Hứa Thanh Trúc vang lên: "Lương Thích, đoàn phim của cô có cho mang theo người nhà không?"
Lương Thích: "Hửm?"
"Kiểu rất dính người ấy."
Lương Thích hơi say, nhưng Hứa Thanh Trúc lại rất tỉnh táo.
Vì thế, nửa đêm cô lái xe đến khách sạn nơi đoàn phim và Lương Thích đang ở. Tuy nhiên, do tối nay đoàn làm phim bao trọn mấy tầng khách sạn, an ninh khá nghiêm ngặt.
Hứa Thanh Trúc nhắn tin cho Ngôn Tây, nhờ cô xuống đón.
Khi đứng trước mặt Hứa Thanh Trúc, Ngôn Tây hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như trong video, ngược lại trông ngoan ngoãn và đáng yêu. Cô chớp mắt, đưa ra một cuốn sổ nhỏ: "Học tỷ, có thể ký tên cho em được không?"
Hứa Thanh Trúc không bao giờ ký lên giấy trắng, nên cô viết lên:
TO Ngôn Tây, chúc ngày ngày vui vẻ.
Sau đó, nối nét chữ ký thêm tên của mình.
Ngôn Tây đưa Hứa Thanh Trúc đến trước cửa phòng Lương Thích, không nhịn được hỏi: "Học tỷ, chị với cô ấy... là quan hệ gì vậy?"
"Đã đăng ký kết hôn." Hứa Thanh Trúc hỏi ngược lại: "Em nghĩ là gì?"
Ngôn Tây lập tức xụ mặt, câu "cô ấy không xứng với chị" bị nuốt ngược trở vào, thay vào đó là: "Thật tốt quá, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Hứa Thanh Trúc mỉm cười: "Cảm ơn."
Nói xong, Ngôn Tây quay về phòng.
Hứa Thanh Trúc giơ tay gõ cửa. Ban đầu không ai trả lời, cô lại gõ thêm lần nữa.
Đang định gọi điện cho Lương Thích, thì cửa mở.
Lương Thích tay nắm lấy tay nắm cửa, mắt lờ đờ hé mở nhìn ra, đầu tựa vào khung cửa, dáng vẻ ngà ngà say. "Hứa Thanh Trúc?"
Hứa Thanh Trúc bước chân vào phòng, vừa mới vào đã bị Lương Thích nắm lấy cổ tay. Lương Thích tựa vào cửa, mỉm cười: "Trong mơ cũng sẽ gặp được Hứa Thanh Trúc à?"
Hứa Thanh Trúc: "..."
"Vừa rồi chẳng phải vẫn còn chưa say sao?" Hứa Thanh Trúc hỏi.
Lương Thích mím môi, khi đôi môi buông lỏng, sắc máu dần dần quay lại, còn rực rỡ hơn trước. Cô mỉm cười, nói: "Thêm được WeChat của Quella, vui quá nên lại uống thêm chút."
"..."
"Hứa Thanh Trúc trong mơ cũng đẹp thế này." Lương Thích cười khẽ.
Hứa Thanh Trúc hơi ngước mắt, ánh mắt dường như mang ý cười nhưng cũng đầy ẩn ý. Cô nghiêng người về phía trước, tiến sát gần Lương Thích: "Vậy là tôi đẹp, hay... Quella đẹp?"
Lương Thích tự nhiên kéo cô vào lòng, hơi cúi người xuống, tay vòng qua eo cô, môi sát lại gần tai Hứa Thanh Trúc, khẽ thổi một hơi, giọng nói mềm mại, dịu dàng: "Không ai có thể đẹp hơn Hứa Thanh Trúc."
Hứa Thanh Trúc bất ngờ tiến sát hơn, vùi mặt vào cổ Lương Thích, cắn nhẹ lên da thịt nơi đó.
Lương Thích khẽ rên, nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy?"
Hứa Thanh Trúc: "... trồng trái cây." (Editor: để lại dâu tây trên người Lương Thích =]]])
—//—
Editor: Tình yêu 2 người cuối cùng cũng có vị ngọt rõ