Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 96

Lương Thích lại quên mất chuyện này.

 

Tuy nhiên, cô có thói quen dậy sớm và dọn dẹp giường mỗi ngày, phòng lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ. Sau khi ba cô bé vào phòng, họ nhìn qua nhìn lại, đặc biệt là Thịnh Du và Lương Đang.

 

Thực ra Lương Đang chưa quá nghịch ngợm, nhưng bị Thịnh Du dẫn dắt, "gen tinh nghịch" trong người cô bé bị kích thích. Hai đứa vào bếp rồi qua nhìn phòng vệ sinh, sau đó tò mò nhìn vào phòng ngủ chính, rồi lại đi nhìn phòng phụ.

 

Cửa không khóa, chỉ cần đẩy là mở.

 

Đã quá muộn.

 

Thịnh Du cao hơn Lương Đang một chút, việc mở cửa nhỏ thế này chẳng là gì, mở phòng phụ ra, cô bé ngạc nhiên nói: "Wow, màu xanh trời kìa."

 

Lương Đang cũng chạy lại gần: "Ngu ngốc, là xanh nước biển."

 

Rainbow đứng sau lưng các bé: "Là xanh Klein."

 

Lương Thích: "......"

 

Cô đột nhiên thấy đau đầu.

 

Thịnh Du lập tức gọi: "Chị ơi, chị thấy cái màu xanh này là gì?"

 

Hứa Thanh Trúc đáp: "Cái màu xanh ấy, các em cứ gọi nó là gì thì là cái đó."

 

Ba đứa trẻ: "?"

 

Thịnh Du hừ một tiếng: "Chị đang xoa dịu em."

 

"Vậy em muốn chị nói sao?" Hứa Thanh Trúc vẫy tay về phía các bé, "Một màu xanh, các em cứ phân ra bao nhiêu loại thế, mệt không?"

 

Thịnh Du: "......"

 

Trong khi đó, Tô Diệu cũng như một người tham quan, đứng ngoài cửa nhìn rồi thì thầm nói: "Nhà sạch sẽ thật."

 

Lương Thích ngượng ngùng cười: "Cũng tạm, mấy bộ ga giường này lâu lắm rồi không có ai nằm, bình thường chúng con không mở cửa phòng này đâu."

 

Hứa Thanh Trúc ngồi trên sofa, dỗ các bé, nhưng tai vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của Lương Thích.

 

Nghe xong, cô không khỏi liếc Lương Thích một cái. Lương Thích nhún vai —— không thể làm gì, tôi đâu cố ý nói dối.

 

Trong khi đó, Thịnh Du ngồi trên sofa, định bàn chuyện màu xanh, nhưng Hứa Thanh Trúc lấy đồ ăn vặt từ ngăn kéo bàn trà, "Ăn đi, muốn xem TV thì cùng xem."

 

Thịnh Du: "......"

 

"Thím ơi, cháu muốn xem Thỏ không khóc." Lương Đang nói.

 

Thịnh Du nhăn mày: "Không xem đâu, chúng ta xem Hamster ăn đồ ăn."

 

Rainbow vốn đang ngồi ở vị trí cạnh, tránh xa sự ồn ào, nhưng bị Hứa Thanh Trúc kéo ra giữa, "Em chịu trách nhiệm làm trọng tài cho tụi nó, chỉ cần đừng để tụi nó đánh nhau là được."

 

Nói xong, cô lại dừng lại, bổ sung: "Dù tụi nó đánh nhau, em nhìn ai mạnh hơn rồi nói cho chị biết."

 

Thịnh Du & Lương Đang: "?"

 

Phương pháp chăm sóc trẻ con của Hứa Thanh Trúc thật đơn giản và thẳng thừng.

 

Chỉ có điều, đáng thương cho Rainbow, bị giao trọng trách lớn, ngồi ở giữa bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm.

 

Rainbow cảm thấy áp lực rất lớn, tay cầm điều khiển TV, thử hỏi: "Hay là xem Khám phá thiên nhiên?"

 

Thịnh Du & Lương Đang: "......"

 

Thịnh Du thở dài: "Lương Vân Tuyền, cậu muốn xem Hamster ăn đồ ăn hay Khám phá thiên nhiên?"

 

"Xem Thỏ không khóc đi."

 

Lương Đang tuyệt đối không nhượng bộ trong những chuyện như thế này, thậm chí còn cố gắng thỏa thuận với Thịnh Du, "Hay là chúng ta xem hai tập Thỏ không khóc rồi xem Hamster ăn thức ăn?"

 

Thịnh Du suy nghĩ một lát, "Cũng được."

 

Rainbow ngồi giữa hai người, bất lực hỏi: "Vậy Khám phá tự nhiên thì sao?"

 

"À?" Thịnh Du lắc đầu, "Mình không hiểu. Lương Vân Tuyền, cậu có hiểu không?"

 

Lương Đang cũng lắc đầu, "Mình cũng không hiểu."

 

Trong việc từ chối học thêm kiến thức này, cả hai đã hợp sức cùng nhau khiến Rainbow thất bại.

 

Sự thật chứng minh, phương pháp nuôi dạy con cái của Hứa Thanh Trúc có lý do nhất định.

 

Năm phút sau, nhà đã yên tĩnh hơn rất nhiều so với trước.

 

Họ vừa chia sẻ đồ ăn vặt vừa xem phim hoạt hình, xem đến mê mải.

 

Ngoài tiếng xé bao bì đồ ăn vặt là tiếng TV, và họ còn rất tự giác, không mở âm lượng TV quá to.

 

Lương Thích nhìn ba người ngồi cạnh nhau, không nhịn được mà đưa ngón cái lên khen Hứa Thanh Trúc, sau đó khẽ nói với cô: "Vừa rồi trên đường chị suýt bị ồn ào choáng váng, Thịnh Du thật hoạt bát, Lương Đang thì cãi nhau với cô ấy ầm ĩ."

 

Hứa Thanh Trúc khoanh tay nhìn qua một lượt, cười một cách có chút đắc ý, "Rainbow thật tội nghiệp."

 

"Đúng vậy." Lương Thích đồng ý.

 

Tô Diệu đã đi vào bếp, muốn giúp làm gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nhìn thấy tỏi trên mặt bàn bếp, cô liền đứng đó lột vỏ tỏi.

 

Lương Thích vào bếp, thấy bà đã lén lút làm việc, liền đẩy bà ra ngoài, "Mẹ, mẹ đi xem TV với mấy đứa nhỏ đi, để bếp cho bọn con làm là được rồi."

 

"Không cần đâu." Tô Diệu nói, "Mẹ có thể giúp con mà."

 

Lương Thích làm sao có thể để Tô Diệu giúp đỡ, liền đẩy bà ra khỏi bếp, kết quả Hứa Thanh Trúc đổi sang đồ thoải mái đi vào, nhìn thấy hai người đang đẩy đẩy nhau, liền nói với Lương Thích: "Bếp là của một mình mình sao?"

 

Lương Thích: "?"

 

"Cùng làm đi." Hứa Thanh Trúc liếc nhìn Tô Diệu, từ trên tường lấy một chiếc tạp dề đưa cho bà, "Cẩn thận làm bẩn áo nhé."

 

Tô Diệu lập tức cười, "Được rồi."

 

Lương Thích trước đây khi tra cứu thông tin trên mạng, luôn nghĩ những người có thể được gọi là thiên tài đều là những người lạnh lùng.

 

Như Triệu Tự Ninh, hay Cố Uy Tuyết.

 

Vì vậy trong ấn tượng của cô, Tô Diệu hẳn cũng phải là một người lạnh lùng.

 

Ví dụ như lần đầu gặp Tô Diệu, bà đeo kính râm, mặc áo khoác dài, giọng nói cũng mang hơi lạnh.

 

Nhưng bây giờ, Tô Diệu trước mặt Hứa Thanh Trúc lại cẩn thận, như đi trên băng mỏng, muốn gần lại nhưng lại sợ tiếp cận quá mức, hoàn toàn khác với trước kia.

 

Lương Thích nghĩ rằng để họ mẹ con Tô Diệu có thể gắn kết với nhau thêm.

 

Máu mủ ruột thịt, và cả hai đều muốn hiểu rõ về nhau.

 

Lương Thích đang tạo cơ hội cho họ.

 

Hứa Thanh Trúc hỏi: "Vậy tối nay định làm gì?"

 

Lương Thích nói: "Cơm và rau xào thôi, nấu thêm một chút canh."

 

"Quá phiền phức rồi." Hứa Thanh Trúc nhìn những món đồ cô mua về, "Chúng ta làm bánh bao đi?"

 

Lương Thích: "......"

 

Hình như làm bánh bao còn phiền phức hơn.

 

Tuy nhiên, vì Hứa Thanh Trúc đã đề nghị, Lương Thích cũng biết làm, đương nhiên có thể đáp ứng, khi Hứa Thanh Trúc đề xuất làm bột, Tô Diệu chịu trách nhiệm rửa rau, Lương Thích đột nhiên hiểu ra lý do vì sao Hứa Thanh Trúc đề nghị làm bánh bao.

 

Mọi người đều có công việc để làm, không để Tô Diệu phải đứng không trong bếp.

 

Lương Thích biết làm nhân bánh bao, và còn rất nhiều loại khác nhau.

 

Hứa Thanh Trúc nói muộn, vì vậy cô làm một nhân rau, một nhân thịt.

 

Chặt thịt là một kỹ năng, Lương Thích chặt đến mức cổ tay hơi đau, tiếng "đục đục" vang lên trong bếp, thu hút sự chú ý của các bé đang xem TV trong phòng khách.

 

Thịnh Du chạy lại dựa vào cửa hỏi: "Các chị làm gì vậy?"

 

"Chặt thịt." Lương Thích trả lời.

 

"Chúng ta ăn gì tối nay?" Thịnh Du lại hỏi.

 

Lương Thích nói: "Sủi cảo."

 

Thịnh Du "Ừm" một tiếng rồi chạy đi, đến phòng khách chia sẻ thông tin với Lương Đang và Rainbow.

 

Lương Thích tưởng Hứa Thanh Trúc tự tin đề nghị làm bột là vì cô biết làm.

 

Kết quả, khi Lương Thích chặt xong nhân, Hứa Thanh Trúc lại làm bột thành một đống, cô ấy vẫn đang tiếp tục thêm bột vào, trong khi bột trong thau đã đủ rồi...

 

Tô Diệu đứng bên cạnh xem, nhưng không lên tiếng.

 

Không khí khá dễ chịu.

 

Dù Hứa Thanh Trúc làm bột một cách hỗn loạn, nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ tự tin.

 

Lương Thích không nhịn được lên tiếng: "Để tôi làm."

 

Hứa Thanh Trúc: "?"

 

Cô cũng không cố gắng nữa, vứt bột ra ngoài, trực tiếp dời thau đi và cúi đầu rửa tay.

 

Bột trong tay Lương Thích giống như có linh hồn, theo hướng tay cô, dần dần hòa vào nhau, từ từ thành một khối bột.

 

Tô Diệu đột nhiên lên tiếng: "Lương Thích, con nấu ăn khá giỏi đấy."

 

"Cũng tạm." Lương Thích đáp: "Cơ bản là không sợ đói."

 

Tô Diệu mỉm cười dịu dàng, khen ngợi: "Vậy thì Thanh Trúc của chúng ta thật có phúc."

 

"Hả?" Hứa Thanh Trúc nhẹ giọng nói: "Là cô ấy có phúc."

 

Lương Thích tiếp lời: "Đúng vậy, cưới Thanh Trúc là phúc của con."

 

Hứa Thanh Trúc khựng lại, nhìn Lương Thích, chỉ thấy cô cúi đầu chuyên tâm làm bột, những lời vừa rồi như thể chỉ là ảo giác của cô.

 

Nhưng rõ ràng cô ấy đã nói rồi.

 

Tóc của Lương Thích được cột lỏng, lúc này đã có vài sợi rơi xuống gần mặt bột.

 

Hứa Thanh Trúc ngay lập tức cột lại cho cô, đứng phía sau Lương Thích, gỡ thun tóc ra rồi buộc lại, buộc chặt hơn một chút, đến lúc cuối cùng khi buộc, cô vô tình kéo khiến Lương Thích hơi đau: "Hứa giáo viên, chị làm rụng tóc của tôi rồi."

 

Hứa Thanh Trúc ngượng ngùng, đưa tay trước mặt Lương Thích, trong lòng bàn tay là một sợi tóc: "Xin lỗi."

 

Lương Thích: "...."

 

Hứa Thanh Trúc lo tóc sẽ rơi vào thức ăn, vội vàng vứt tóc vào thùng rác.

 

Lương Thích lại nói: "Tôi buộc tóc cho cô bao nhiêu lần rồi mà không sao, sao cô lại muốn kéo tôi hói thế."

 

Hứa Thanh Trúc nhẹ ho, có chút lúng túng: "Xin lỗi."

 

Tô Diệu đứng trong bếp như thể có một rào cản vô hình, không thể hòa nhập vào không khí của hai người.

 

Những cử chỉ nhỏ giữa họ rất nhiều, là sự ăn ý được hình thành dần dần qua thời gian, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu nhau muốn gì.

 

Khi trước, Tô Diệu và Thịnh Thanh Lâm yêu nhau, cũng phải sống chung hai năm mới có thể hình thành được sự ăn ý như vậy.

 

Cả hai đã trở thành một cặp đôi lý tưởng trong mắt mọi người.

 

Vì đã có một tình yêu như thế, nên Tô Diệu mới có thể nhìn ra được liệu họ có đang giả vờ hay không.

 

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hai người, cô đã nhận ra đây tuyệt đối không phải là giả vờ.

 

Dù phải ăn "cẩu lương" và không thể hòa nhập, nhưng Tô Diệu vẫn cảm thấy rất vui.

 

Có thể nhìn thấy con gái hạnh phúc vui vẻ là điều quan trọng và hạnh phúc nhất.

 

Lúc trước nghe Tô Trạch nói, người mà Thanh Trúc cưới không tốt, phẩm hạnh có vấn đề, cụ thể thế nào thì Tô Trạch không nói rõ, chỉ bảo cô đừng lo, anh ấy sẽ để ý.

 

Nhưng làm mẹ thì sao có thể không lo lắng được.

 

Dù trước đây cô đã gặp Lương Thích, cũng đã thấy cách họ đối xử với nhau, cảm giác Lương Thích là một người khá tốt, đối với Thanh Trúc cũng thật sự tốt, nhưng vẫn sợ rằng cô ấy chỉ đang giả vờ.

 

Tô Diệu đã lo lắng về vấn đề này rất lâu, nhưng lúc này tất cả nỗi lo đều tan biến.

 

Hành động có thể lừa được người khác, nhưng ánh mắt thì không thể.

 

Áo của Lương Thích suýt rơi ra, Hứa Thanh Trúc giúp cô kéo lại, rồi thấy trên cánh tay cô có một dấu răng, liền hỏi ai cắn cô.

 

Lương Thích bất đắc dĩ đáp: "Còn ai vào đây nữa?"

 

"Thịnh Du?" Hứa Thanh Trúc hỏi.

 

Lương Thích gật đầu: "Đúng vậy, con bé còn có một chiếc răng nanh nhỏ, em thấy chưa?"

 

Hứa Thanh Trúc: "...."

 

Hứa Thanh Trúc định đi tìm Thịnh Du tính sổ, nhưng Lương Thích gọi cô lại, bảo rằng cô bị Thịnh Du cắn là vì thua cược với Thịnh Du.

 

Sau khi cắn xong, Thịnh Du còn cảm thấy ngại, xoa xoa cho cô lâu lắm.

 

Dấu răng này qua hai tiếng nữa sẽ tự hết, chẳng đau chút nào.

 

Hứa Thanh Trúc vẫn đi vào phòng khách, ngồi bên cạnh Thịnh Du và trực tiếp giành lấy đồ ăn vặt từ tay cô bê. (Editor: "sao em dám cắn vợ chị?")

 

Thịnh Du ngây ra nhìn cô, chớp mắt hỏi: "Sao vậy? Muốn ăn cơm à?"

 

"Muốn ăn người." Hứa Thanh Trúc hỏi: "Sao em thích cắn người thế?"

 

Thịnh Du: "......."

 

Cô hừ một tiếng, "Chị Lương không có đạo lý, lại còn đi méc!"

 

Hứa Thanh Trúc: "......."

 

"Là chị ấy thua cược với em." Thịnh Du cũng méc lại, "Chơi có quy tắc, nếu em thua, chị ấy còn cắn em đấy."

 

Hứa Thanh Trúc hỏi: "Hai người cược cái gì vậy?"

 

Thịnh Du nén môi không nói gì.

 

Lương Đang đột nhiên chen vào, giơ tay: "Em biết!"

 

Thịnh Du mở to mắt, lao lên bịt miệng Lương Đang lại và đe dọa: "Lương Vân Tuyền, không được nói!"

 

Khi đến giờ ăn, Hứa Thanh Trúc dẫn mọi người đi rửa tay, nhân lúc này lén hỏi Lương Đang: "Họ cược cái gì vậy?"

 

Lương Đang thì thầm vào tai cô: "Cược xem trong một gói hạt dưa có bao nhiêu hạt."

 

Hứa Thanh Trúc: "......."

 

//

 

Gói bánh chẻo thì hơi phiền phức, nhưng Lương Thích tay nhanh, Tô Diệu cũng biết làm một chút, chỉ có Hứa Thanh Trúc là người mới.

 

Nhưng có thể nói Hứa Thanh Trúc là người bình tĩnh nhất, tay tuy chỉ gói được mỗi cái bánh chẻo chặt miệng mà không có hình thù gì, nhưng biểu cảm trên mặt cô lại tự tin đến mức khiến người ta cảm thấy, cái bánh chẻo mà cô gói chính là cái bánh chẻo đẹp nhất trên thế giới.

 

Đến lúc ăn cơm, đã là tám giờ rưỡi tối.

 

Ba đứa nhỏ vừa vặn cũng không đói, lúc tan học đã ăn kem ống, tối về lại ăn đồ ăn vặt, ngồi trên sofa cùng nhau xem tivi vô cùng thích thú, không ai kêu đói.

 

Lương Thích vẫn là người dẫn ba đứa đi ăn cơm.

 

Rainbow thì không cần ai phải quản, thậm chí còn chủ động giúp mang dụng cụ ăn uống, hai đứa còn lại đã ngồi trước bàn và bắt đầu thảo luận xem sẽ ăn mấy cái bánh chẻo.

 

Thịnh Du nói là cô không đói, nên chỉ ăn ba cái.

 

Lương Đang nói cô cũng không đói, nhưng sẽ ăn nhiều hơn Thịnh Du một cái.

 

Chưa đến hai phút, sự ganh đua của hai đứa đã lên đến mức mỗi người phải ăn mười cái bánh chẻo.

 

Sau đó, Thịnh Du tự hào hỏi Hứa Thanh Trúc, "Chị, chị thấy em ăn mười cái bánh chẻo có được không?"

 

Hứa Thanh Trúc giọng nói lạnh lùng, không biểu cảm, "Ăn no chết đi."

 

Thịnh Du: "......"

 

Lương Đang vui vẻ ăn cơm.

 

Tô Diệu đã sớm dặn dò với Tô Hồng, tối nay sẽ mang theo Thịnh Du ở lại nhà của Hứa Thanh Trúc nghỉ ngơi.

 

Lúc ăn cơm, Rainbow gọi video cho Chu Lễ Diệp, Thịnh Du và Lương Đang qua màn hình video làm nũng, "Chị Diệp, chào chị."

 

Lương Thích lại nói vài câu với Chu Lễ Diệp, cuối cùng cũng ổn định lại.

 

Đây là lần đầu tiên có nhiều người ở trong nhà như vậy, có chút không khí.

 

Chiều tà buông xuống, những ngôi sao sáng lấp lánh rơi trên bầu trời rộng lớn, ngoài kia ánh đèn sáng rực, dòng xe qua lại xuyên suốt trong thành phố, ánh đèn từ hàng nghìn gia đình trong phút chốc tụ lại trước bàn ăn nhỏ.

 

Hơi nóng lan tỏa trong căn nhà, khuôn mặt cười của những đứa trẻ đặc biệt xinh đẹp.

 

Lương Thích bận rộn lâu như vậy, không quá đói, nhưng nhìn mọi người ăn cơm thì cảm thấy rất hạnh phúc.

 

Hứa Thanh Trúc thì trong lúc mọi người đều bận rộn ăn uống, liền bỏ vào bát của Lương Thích hai cái bánh chẻo, không nói gì, chỉ cúi đầu ăn.

 

Nhà không có nhiều phòng, nhưng phòng khách có sofa có thể gấp lại, khi mở ra là thành một chiếc giường.

 

Lương Thích sắp xếp cho Tô Diệu và Hứa Thanh Trúc ngủ trong phòng ngủ chính, ba đứa trẻ ngủ trong phòng phụ, cô thì ngủ trên sofa.

 

Thực ra điều kiện cũng hơi đơn giản, nhưng ba đứa trẻ cũng không có ý kiến gì.

 

Tô Diệu lại nói cô có thể ngủ trên sofa, để Lương Thích và Hứa Thanh Trúc chung phòng.

 

Lương Thích bất đắc dĩ, "Cô và Thanh Trúc cùng ngủ đi, bao nhiêu năm rồi chưa gặp, ngủ trước có thể nói chuyện."

 

Hứa Thanh Trúc chỉ do dự một chút rồi theo cô ấy cùng thuyết phục Tô Diệu ngủ chung với mình.

 

May mà giường trong phòng phụ cũng đủ rộng, ba đứa trẻ ngủ cũng không lo chúng sẽ rơi xuống đất.

 

Nhưng dù có rơi xuống đất cũng không sao, Lương Thích đã trải một tấm thảm mềm mại bên cạnh giường.

 

Ăn cơm xong, mấy đứa trẻ đi đánh răng rửa mặt, Tô Diệu và Lương Thích cùng nhau dọn dẹp, Hứa Thanh Trúc vào phòng thay ga giường.

 

Đã lớn như vậy rồi, có thể tự làm vệ sinh cá nhân, nhất là có Rainbow bên cạnh trông coi, Lương Thích họ rất yên tâm.

 

Lương Thích và Tô Diệu đứng trong bếp, Tô Diệu hỏi cô hiện giờ làm công việc gì, có kế hoạch sinh con không, chỉ hỏi đơn giản từ góc độ của một người mẹ, Lương Thích kiên nhẫn trả lời.

 

Tô Diệu còn hỏi cô và Hứa Thanh Trúc yêu đương bao lâu rồi, đã kết hôn được bao lâu.

 

Lương Thích hơi ngừng lại, có chút ngượng ngùng, chỉ có thể nói, "Yêu đương hai tháng, kết hôn gần nửa năm rồi."

 

Lương Thích nghĩ một lúc rồi bổ sung, "Chủ yếu là khi lần đầu gặp cô ấy, tôi đã cảm thấy đó chính là cô ấy rồi."

 

Tô Diệu ngẩn người, một lúc sau mới cười nói: "Quả thật là giản dị dễ thương. Khi tôi gặp Thịnh Thanh Lâm, tôi cũng cảm thấy, cả đời này chỉ có anh ấy thôi."

 

Nhắc đến Thịnh Thanh Lâm, ánh mắt Tô Diệu luôn sáng lên.

 

Lương Thích không dám dừng lại quá lâu ở chủ đề làm Tô Diệu cảm thấy buồn, trong lúc họ đang trò chuyện, Hứa Thanh Trúc đã đứng ở cửa lắng nghe.

 

Nghe đến câu—"Tôi cảm thấy đó chính là cô ấy."

 

Hứa Thanh Trúc nghĩ, có lẽ cô cũng cần phải xoay chuyển lại.

 

Ngày xưa khi gặp Lương Thích, biết Lương Thích chính là chị gái ngày nhỏ, cô ấy đã cảm thấy, nếu không có cô ấy, thì sẽ không có chính mình ngày hôm nay.

 

Hứa Thanh Trúc nhìn bóng dáng Lương Thích, vẫn dịu dàng như mọi khi, ánh sáng mờ ảo chiếu vào cô và Tô Diệu.

 

Mỗi lần nghe Tô Diệu nói chuyện, Hứa Thanh Trúc đều hơi nghiêng người, chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót bất kỳ từ nào, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cô ấy, cô trả lời lại bằng giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm.

 

Hứa Thanh Trúc đang mải mê nhìn họ thì đột nhiên trong nhà vang lên tiếng khóc lớn, nghe như thể có thể làm sập cả mái nhà, khiến Hứa Thanh Trúc lập tức rút lại suy nghĩ đang miên man.

 

Cô liếc nhanh về phía phòng vệ sinh, cứ tưởng là Thịnh Du và Lương Đang lại cãi nhau khóc, không để ý, vừa từ từ đi qua thì nghe Rainbow nói, "Đừng động, bị chảy máu rồi!"

 

Làm Hứa Thanh Trúc sợ đến nỗi chạy nhanh vào phòng vệ sinh, chỉ thấy Rainbow đang đỡ Thịnh Du đứng lên, Lương Đang hoảng sợ đứng ở đó, tay run lên không ngừng.

 

Tiếng khóc vừa rồi là do Thịnh Du phát ra, cô bé bị va đầu vào đất, đúng lúc đụng phải viên gạch chống trượt, có một phần nhô lên, chảy máu mũi, trán cũng bị trầy xước.

 

Lương Đang sợ hãi khóc òa, "Xin lỗi......"

 

Cả nhà lập tức trở nên ồn ào.

 

Lương Thích và Tô Diệu lần lượt chạy đến, Tô Diệu lập tức đi kiểm tra vết thương của Thịnh Du, cô bảo Thịnh Du cúi đầu, rồi rót nước cho Thịnh Du rửa máu mũi, Thịnh Du khóc một lúc rồi nhanh chóng ngừng lại.

 

Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Lương Đang.

 

//

 

Sau khi máu mũi của Thịnh Du ngừng chảy, vết thương ở trán cũng bị trầy, vừa đỏ vừa tím, trông rất đáng sợ, chắc chắn phải đưa đến bệnh viện để xử lý.

 

Lương Thích lập tức quỳ xuống an ủi Lương Đang, "Đừng khóc nữa..."

 

"Lương Vân Tuyền." Thịnh Du bịt mũi, nói chuyện có vẻ ngột ngạt, mới khóc xong, giọng còn nghẹn ngào nhưng vẫn hét lên, "Cậu đừng khóc nữa! Mình có mắng cậu đâu!"

 

Lương Đang khóc xin lỗi, "Xin lỗi, mình không cố ý."

 

Thịnh Du ngẩng đầu lên, "Đầu mình đau lắm, nhưng... cậu khóc làm mình đau hơn."

 

Lương Đang lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn nghẹn ngào.

 

Lương Thích nhanh chóng thay đồ, chuẩn bị đưa Thịnh Du đến bệnh viện nhi để xử lý vết thương, xem có cần chụp phim hay không, dù sao cũng bị va vào đầu.

 

Lương Đang nói rằng cô cũng muốn đi theo.

 

Ở nhà chỉ còn lại Tô Diệu và Rainbow.

 

Tô Diệu cũng lo lắng, nhưng Hứa Thanh Trúc nói trời quá lạnh, chỉ cần đi kiểm tra một chút rồi nhanh chóng quay lại, có việc thì gọi điện thoại cho cô.

 

Tô Diệu mới đồng ý ở lại.

 

Lên xe, hai đứa trẻ đều khóc đến đỏ cả mắt, Thịnh Du còn đỡ hơn Lương Đang một chút.

 

Lương Đang đã khóc suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, nhưng giờ lại thấy Thịnh Du bị thương, cảm thấy tội lỗi vô cùng, trong xe không ngừng xin lỗi Thịnh Du.

 

Thịnh Du che miệng cô ấy, "Cậu phiền quá Lương Vân Tuyền."

 

Thịnh Du nói với giọng ngọt ngào, nhưng lại có vẻ hơi kiêu ngạo, "Mình tự ngã, sao cậu phải nói xin lỗi mãi? Cậu đẩy mình một chút là vì mình không đứng vững, mình không giống như mấy thằng bé hai tuổi đâu. Hứ!"

 

Lương Đang nhìn thấy biểu cảm của cô ấy thì bật cười.

 

Cuối cùng cũng ngừng khóc.

 

//

 

Bệnh viện nhi gần đây chỉ mất năm phút đi xe, chính là bệnh viện mà cậu bé hôm qua đến.

 

Theo lời Tôn Mỹ Nhu kể, bên phía gia đình cậu bé lo sợ có di chứng gì đó, nên phải ở lại bệnh viện quan sát năm ngày, chi phí đương nhiên sẽ do gia đình Lương chi trả.

 

Lúc đó, Tôn Mỹ Nhu cảm thấy không hợp lý, nhưng Khâu Tư Mẫn không muốn để Lương Tâm Nhi bị chịu thiệt, chỉ là vấn đề một chút tiền thôi, nên đành chấp nhận.

 

Ưu điểm của việc sống gần trường Y là xung quanh có rất nhiều bệnh viện khác nhau. Bệnh viện nhi thuộc trường Y Đại học Y Hải Châu là bệnh viện nhi tốt nhất ở Hải Châu, giường bệnh nội trú rất khó có được.

 

Cậu bé kia thật sự cũng có thể coi là lãng phí tài nguyên y tế.

 

Dù sao cũng chỉ bị xe đẩy va phải, làm sao mà va mạnh được?

 

Lương Thích lúc này cũng không còn tâm trí để quan tâm chuyện đó.

 

Vào giờ này, bệnh viện ít người, Lương Thích bế Thịnh Du đi vào bệnh viện, Hứa Thanh Trúc đi đăng ký.

 

Cả hai cùng lên tầng đến khoa bệnh viện, khi đăng ký, người ta còn nhắc nhở họ, nếu muốn vào thì phải nhanh lên, vì sắp đến giờ thay ca, sẽ có khoảng 10-15 phút trống, nên Lương Thích gần như phải chạy lên lầu với Thịnh Du trong tay, dù là một Alpha thể lực tốt, nhưng bế Thịnh Du chạy lên lầu cũng vẫn thở hổn hển.

 

Nhưng cũng vừa lúc kịp, bác sĩ vẫn còn ở trong văn phòng.

 

Bác sĩ đang cởi áo khoác trắng, Lương Thích đặt Thịnh Du lên ghế, "Bác sĩ, bé bị thương, làm ơn xử lý vết thương giúp tôi..."

 

Lúc Lương Thích nói, bác sĩ mặc lại áo khoác trắng rồi quay lại, lời của Lương Thích đột nhiên bị nghẹn lại.

 

Khi thấy là cô ấy, Thẩm Hồi cũng hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy khẩu trang từ trong túi đeo lên, không nói gì với Lương Thích, mà trực tiếp đến bên Thịnh Du, đầu tiên là cười với Thịnh Du, mắt cong lên, trông rất dễ gần, "Nhóc con, làm sao mà bị như vậy?"

 

"Cháu ngã xuống đất." Thịnh Du nói: "Bị va vào sàn."

 

Thẩm Hồi kiểm tra vết thương của bé, lấy từ trong tủ ra thuốc sát trùng, kéo ghế ngồi đối diện với Thịnh Du, nhẹ nhàng nói: "Dì sẽ xử lý vết thương cho con, nếu đau thì có thể nắm tay dì nhé, đừng khóc, khóc rồi sẽ không đẹp đâu."

 

Thịnh Du cắn môi, ánh mắt lóe lên sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu: "Vâng."

 

Hứa Thanh Trúc, người lên sau Lương Thích, đứng ở cửa không nhìn thấy Thẩm Hồi, thấy Thịnh Du ngoan ngoãn ngồi đó, bác sĩ đang xử lý vết thương cho bé, liền hỏi Lương Thích: "Bác sĩ nói sao? Nghiêm trọng không?"

 

Lương Thích lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa biết."

 

"Không nghiêm trọng."

 

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Hồi vang lên, "Chỉ là bị va một chút, ngày mai có thể sẽ sưng lên, tôi sẽ xử lý gấp. Nếu lo sợ có vấn đề thì ngày mai khi thay băng có thể đi chụp CT ở khoa thần kinh, xem có tụ máu trong não không, nhưng chắc không sao đâu, trẻ con va vấp là chuyện bình thường."

 

"Đau..." Thịnh Du khẽ nói, gần như muốn khóc.

 

Lương Đang vội vàng đi qua nắm tay bé, "Xin lỗi..."

 

Thịnh Du khẽ hừ, "Lương Vân Tuyền, lại nói xin lỗi."

 

Lương Đang cảm thấy tội lỗi cúi đầu.

 

"Em là người làm ngã bạn à?" Thẩm Hồi khi nói chuyện với bé thì giọng rất dịu dàng, giống như giáo viên đang dỗ dành trẻ con.

 

Lương Đang gật đầu thừa nhận, nhưng Thịnh Du lại nói: "Là con tự ngã."

 

"Vậy con thật là dũng cảm." Thẩm Hồi nói: "Thông thường, trẻ con bị như vậy đều khóc lóc."

 

Thịnh Du kiêu hãnh đáp: "Con đâu phải là trẻ con bình thường!"

 

"Thật sao? Vậy bạn thật tuyệt vời đấy!" Thẩm Hồi khen ngợi, tay cô vẫn ổn định khi băng vết thương cho cô bé.

 

Lúc này, Hứa Thanh Trúc cuối cùng cũng nhận ra giọng nói của cô, liền ghé vào tai Lương Thích và thì thầm: "Đó có phải là bạn gái cũ của Triệu Tự Ninh không?"

 

Lương Thích gật đầu: "Đúng vậy."

 

Hứa Thanh Trúc thở dài một tiếng: "Cô ấy khi làm việc và bình thường quả thật khác biệt hoàn toàn."

 

Trước đây, Hứa Thanh Trúc đã từng gặp cô ấy với vẻ mặt lạnh lùng, xa cách, cũng từng thấy cô ấy cười duyên dáng và thân thiện chào hỏi mình, xin lỗi mình. Nhưng khi làm việc, Thẩm Hồi lại toát ra một vẻ dịu dàng, rất mực chăm sóc và tỏa sáng như một người mẹ, những đứa trẻ đều thích trò chuyện với cô ấy.

 

Lương Thích gật đầu đồng ý với lời cô ấy, nhưng vẫn chưa hiểu lý do tại sao: "Mình cảm thấy cô ấy rất ghét mình, tại sao vậy?"

 

Hứa Thanh Trúc cũng không hiểu, cô chỉ đoán: "Chắc là vì Triệu Tự Ninh?"

 

"Không thể nào." Lương Thích nói: "Nếu cô ấy ghét cả nhà, sao cô ấy lại không ghét cả bạn mà lại đối xử tốt với bạn nhỉ?"

 

Hứa Thanh Trúc: "..."

 

Cô ấy im lặng một lúc rồi lại ghé vào tai Lương Thích thổi một hơi: "Có lẽ vì mình đẹp đấy."

 

Lương Thích: "?"

 

"Trước đây cô ấy nói thích những người đẹp." Hứa Thanh Trúc nói.

 

Lương Thích: "..."

 

Liệu sắc đẹp của mình có không đủ xứng đáng sao?

 

Tuy nhiên, cả hai chỉ thì thầm vài câu, Thẩm Hồi nhanh chóng xử lý xong vết thương cho Thịnh Du, còn chăm sóc cẩn thận và nhẹ nhàng.

 

Sau khi xong xuôi, cô tháo khẩu trang ra, mới nhận thấy trong phòng bệnh có thêm một người, cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người này, không thể tin được mà hỏi: "Hai bạn đến cùng nhau à?"

 

Hứa Thanh Trúc gật đầu: "Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi."

 

Thẩm Hồi cũng gật đầu nhẹ: "Thật là trùng hợp."

 

Trên mặt cô có vẻ mệt mỏi, làm cả ngày đã rất mệt, cô không có ý định trò chuyện ôn lại với họ.

 

Cô vô tình bỏ qua Lương Thích đang đứng cạnh.

 

Quả thật, Hứa Thanh Trúc cũng cảm nhận được sự thù địch của Thẩm Hồi với Lương Thích. Thật kỳ lạ.

 

Thẩm Hồi lại chuẩn bị cởi áo blouse trắng để về nhà thì cửa bỗng nhiên bị đẩy mở, một người phụ nữ thở hổn hển chạy vào và nói: "Bác sĩ Thẩm, nhanh lên, con tôi sốt rồi."

 

Thẩm Hồi dừng lại một chút, khẽ thở dài, đành phải cài lại cúc áo blouse trắng, "Đi thôi."

 

Cô vừa đi một bước, thì người phụ nữ đột nhiên nhìn thấy Lương Đang đang đứng bên cạnh, bèn tức giận mắng: "Mày còn dám đến đây?! Đồ con nhỏ hạ lưu!"

 

Khi lời này vừa thốt ra, Lương Đang rụt người lại, nước mắt rơi xuống nhưng không dám khóc lớn.

 

Trong phòng làm việc, mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Bình Luận (0)
Comment