Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 127

Liễu Dĩ Tư chỉ bảo xem Weibo, sau đó thì vội vàng cúp điện thoại.

Cố Cảnh Hàm mở Weibo, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lướt qua trang chủ, năm tháng tĩnh lặng, gió yên biển lặng, sau bấm vào chấm đỏ thông báo có bình luận mới, chắc lại khịa chuyện cô thích tác giả ngôn tình...

Cuộn trang lên xuống, Cố Cảnh Hàm có chút ngơ ngác, những người này đang nói cái gì vậy?

[Cố tổng, mau đi xem vợ cô đi! Cô ấy lộ mặt rồi!]

[Cố tổng à, vợ cô chạy theo người khác rồi. (Đầu chó)]

[Phi Vân Ca đẹp thật đó, Cố tổng lao tới đi nào. (Đánh Call)]

Cô đương nhiên biết từ "vợ" là bị cư dân mạng cố tình giễu cợt dựa trên tin nhắn trước đó của cô, nhưng lộ mặt là sao? Không phải Khóc Nhè nhà cô không muốn lộ mặt à?

"Mẹ, dì Tư Tư ồn ào quá, dì nói gì vậy?" Cố Chỉ Lịch thấy mẹ lại biến thành người gỗ, đi tới tựa vào vai mẹ xem trong điện thoại của mẹ có thứ gì hay ho.

Cố Cảnh Hàm bấm vào siêu thoại của Phi Vân Ca, lướt tay một cái, cô nhìn thấy một người quen thuộc, chính là Khóc Nhè hôm nay đẹp hơn mọi ngày, chụp hình với một người phụ nữ nhìn hơi quen mắt, hai người vai tựa vai, dựa đầu vào nhau chụp hình.

Người kia là Ngải Thiên Tình, là nữ diễn viên nổi tiếng mấy hôm trước bày tỏ với Phi Vân Ca trên Weibo.

Trên ảnh, Hàn Bùi Vân không đeo khẩu trang, nụ cười rất hào phóng.

Cố Chỉ Lịch ôm cổ mẹ, khẽ la lên: "Oa, là mẹ Hàn."

Cố Cảnh Hàm quay mặt nhìn Lịch Lịch, làm thủ thế im lặng: "Lịch Lịch, nhỏ giọng thôi con, dì Vương với bà ngoại ngủ rồi."

Dì Vương ở trên chiếc giường nhỏ trở mình, ngủ gì chứ? Mới vừa rồi bị tiếng la òm tỏi của Liễu Dĩ Tư, làm cho bà giật mình tỉnh giấc.

Cố Chỉ Lịch che miệng chớp mắt, sau đó mím môi lại nhìn tiếp, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai mẹ: "Dì bên cạnh mẹ Hàn là ai vậy mẹ?"

Cố Cảnh Hàm đọc nội dung mới nhất trong siêu thoại, hiểu được lý do tại sao bức ảnh của Phi Vân Ca lại gây bùng nổ, thế là đến tìm Weibo của người khởi xướng – Ngải Thiên Tình, bài đăng mới nhất.

[Đu idol thành công@Phi Vân Ca (Ảnh chụp truyện) (Ký tặng đặc biệt) (Ảnh chụp chung)]

Mới đăng lên mười phút mà đã có hơn nghìn bình luận, bình luận hot đầu tiên là của chính Ngải Thiên Tình——

[Phi Đại đẹp tới mức, tôi suýt nữa gọi 'vợ ơi' rồi (Đầu Chó)]


Lần trước là bày tỏ giờ gọi vợ rồi đăng ảnh chụp chung?

Cố Cảnh Hàm thấy thế lập tức không vui, lại xem bình luận có người còn tag cô —

[Cố tổng, vô nhìn đi này @Cố Cảnh Hàm]

[Đu idol thành công hả? (Đầu chó) @Cố Cảnh Hàm]

[Đu được tới vợ chưa? @Cố Cảnh Hàm]

"Là fan của mẹ Hàn." Cố Cảnh Hàm tắt màn hình điện thoại di động, khoanh tay trầm tư.

Âm thầm tự an ủi bản thân, cô mới chính là vợ của Khóc Nhè, mấy người trên mạng chẳng qua thích ăn dưa thôi, sao thích nhai đi nhai lại thế, có gì chơi vui đâu.

"Fan của mẹ Hàn đẹp quá." Cố Chỉ Lịch khen.

Người ăn dưa có thể bỏ qua, nhưng đây là con của hai người, phải biết Lịch Lịch không bao giờ nói dối, Cố Cảnh Hàm nghe xong cả người lập tức cứng đờ.

"Vậy so với mẹ thì sao?"

"À, mẹ vẫn đẹp hơn." Cố Chỉ Lịch không cần nghĩ ngợi đã nói liền, cái tay nhỏ còn làm trái tim, "Mẹ đẹp nhất."

Cố Cảnh Hàm vui thôi rồi, thế là dỗ Lịch Lịch nằm vào trong chăn: "Lịch Lịch phải đi ngủ sớm, như thế mới mau khoẻ lại, đợi con khoẻ lại...."

Cố Chỉ Lịch nghe mẹ nói mãi, nên đã biết câu sau là gì, thế là nói thay: "Mẹ với mẹ Hàn sẽ kết hôn."

"Lịch Lịch ngoan quá." Cố Cảnh Hàm hôn lên trán con gái.

Cố Chỉ Lịch nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con nhớ An Ca."

Cố Cảnh Hàm an ủi: "Mấy ngày nữa, mẹ Hàn sẽ dẫn An Ca đến đây chơi."

Cố Chỉ Lịch gật đầu, nói ngủ ngon.

Cố Cảnh Hàm nằm với Lịch Lịch một lúc, có chút lo lắng cho Khóc Nhè, từ nãy giờ nhắn tin mà vẫn chưa trả lời lại, đang do dự có nên gọi điện thoại hay không, lại sợ bản thân không biết tình hình bên Khóc Nhè đang thế nào, sẽ gây phiền cho Khóc Nhè.

Cùng lúc đó tại địa điểm tổ chức sự kiện, Hàn Bùi Vân đã ký xong một cuốn khác, khi đưa cuốn truyện ra, liếc nhìn mọi người phía sau, ánh mắt của họ vừa kỳ lạ vừa hưng phấn, giống như khi An Ca đi sở thú và nhìn thấy một con khổng tước xòe đuôi.

Từ lúc có người la lên "Đậu xanh", thì biểu cảm của những người ở đây đã khác.


"Cảm ơn Phi Đại." Người đọc cầm cuốn truyện ôm vào lòng, cầu nguyện: "Hy vọng dịch bệnh sẽ sớm kết thúc, cô đẹp như thế mà lại phải mang khẩu trang, tiếc thật."

"Cám ơn." Hàn Bùi Vân không có suy nghĩ nhiều, chờ tiếp theo độc giả tiến lên đưa cuốn truyện ra.

"Xin hãy viết chữ 'to tiểu ngốc đáng yêu' in hoa." Cô gái cầm điện thoại, vẻ mặt hưng phấn.

Hàn Bùi Vân đưa cho truyện cho cô gái, tiếp là lời cảm ơn.

Cô gái cầm lấy, tự tin nói: "Phi Đại chắc chắn là tác giả đẹp nhất của web rồi, sau này có đám fan Vô Cô Thành Trì đạp chúng ta, chúng ta sẽ dùng ảnh đẹp của Phi Đại đập vào mặt bọn họ."

"Đúng thế." Phía sau có mấy độc giả nghe được, lớn tiếng đáp lại.

Vô Cô Thành Trì chính là đối thủ của Phi Vân Ca, Hàn Bùi Vân định khuyên mọi người đọc truyện là đủ rồi, còn người khác nói sao thì kệ đi.

Hàn Bùi Vân vừa mới mở miệng, ánh mắt liền rơi xuống, dán chặt vào màn hình điện thoại di động của cô gái.

Tai ù đi, trong đầu như có tiếng sét vang lên.

Hình như cô đã quên nói với Ngải Thiên Tình đừng đăng công khai ra bên ngoài?

Một tài khoản weibo với 80 triệu fan đăng ảnh selfie độ phân giải cao của cô?

Hàn Bùi Vân kinh hãi đến quên ngậm miệng, vừa kịp phản ứng, liền hít một hơi khí lạnh.

Cô gái thấy Phi Đại đang xem điện thoại liền chủ động đưa cho cô xem, hành động vô ý này khiến Hàn Bùi Vân càng tan nát cõi lòng.

"Mãi yêu Phi Đại." Một tay giơ bức ảnh lên, một tay bày tỏ tấm lòng.

Hàn Bùi Vân cảm thấy bản thân sắp lên cơn nhồi máu cơ tim, cô vô thức với tay vào trong túi xách tìm điện thoại, định gọi cầu cứu Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm đã gửi một đống tin nhắn, nhưng Hàn Bùi Vân còn chưa mở ra, nhân viên đến nhắc cô ký tên cho xong, độc giả phía sau vẫn còn đang chờ.

Hàn Bùi Vân khóc không ra nước mắt, không vui mà ký tiếp, bản thân trong tình huống không hay biết gì bị lộ mặt, đã thế còn không cho cô đi than với Cố Móng Heo, đúng là người phụ nữ đáng thương.

Cuối cùng chờ đợi sự kiện kết thúc, độc giả giải tán hết, Hàn Bùi Vân nhanh chóng vào weibo, cẩn thận đọc nội dung Ngải Thiên Tình đăng lên.

Xung quanh chỉ có mấy nhân viên đang dọn dẹp, Hàn Bùi Vân nhìn điện thoại hồi lâu, trong lòng trầm xuống.


Một cô gái gặp được tác giả mà bản thân thích nhiều năm, nhất thời vui vẻ đăng Weibo làm kỷ niệm thì có gì sai chứ?

Ngôi sao đang lên đúng là khác, mới đăng hai tiếng thôi đã có hơn 30 ngàn lượt chia sẻ, 15 ngàn bình luận, lúc này xoá thì có ích gì?

Hệ thống nhắc nhở cô đã thu hút được lượng lớn người theo dõi, Hàn Bùi Vân không nhìn kỹ, thoát khỏi ứng dụng weibo.

Cô hít một hơi thật sâu nhưng khẩu trang đã chặn không khí trong lành khiến cô càng cảm thấy ngột ngạt hơn.

Lớp vải mang trọng trách che khuôn mặt cô đã mất tác dụng, tim tê dại như chết lặng, Hàn Bùi Vân chậm rãi tháo khẩu trang xuống.

"Hôm nay, Phi Đại vất vả rồi." Nhân viên chào hỏi cô.

Hàn Bùi Vân hơi cúi đầu: "Đã làm phiền mọi người rồi."

Cố Cảnh Hàm đã gửi rất nhiều tin nhắn quan tâm an ủi, Hàn Bùi Vân đọc từng cái một, ngón tay cô giật giật, gửi đi biểu cảm 'mèo khóc'.

Không nhận được hồi âm, giờ cũng đã trễ, chắc Cố Móng Heo ngủ rồi.

Liễu Dĩ Tư thì không biết đã đi đâu, sau khi đi thảm đỏ xong thì không thấy bóng người đâu hết, nhưng sau khi thấy bài đăng của Ngải Thiên Tình trên Weibo thì đã gửi tin nhắn: [Phi Đại đẹp vô cùng, nhất định phải bùng lửa.]

Biên tập hình như có nhiều việc phải làm nên bảo cô về sớm nghỉ ngơi, trưa mai cùng nhau dùng bữa vì vẫn còn chuyện cần nói.

Hàn Bùi Vân không nói gì, đi ra khỏi hội trường chuẩn bị về khách sạn, cơn gió lạnh lúc nửa đêm khiến cô rùng mình, sau đó mới phát hiện đã để quên áo khoác ở phòng nghỉ trong hội trường.

Phòng nghỉ cách nơi này rất xa, Hàn Bùi Vân đi một hồi vẫn chưa tới, chưa kể bản thân không thường mang giày cao gót, nên gót chân đã bị phá da.

Có lẽ do đã quá trễ, đến khi tới được phòng nghỉ thì cửa đã khoá.

Cô gửi tin nhắn cho biên tập, bảo cô ấy ngày mai đến tìm áo khoác giúp cô mang đến khách sạn sạn là được, sau đó thì nhập địa chỉ khách sạn đặt xe đi về đó.

Tài xế không tìm được định vị của cô, cứ liên tục vòng từ lối này sang lối khác của hội trường.

Trong điện thoại liên tục phát ra tiếng khó chịu của tài xế, Hàn Bùi Vân ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên trời đêm, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy.

Cô nên khoác áo măng tô với mặc áo len tham dự, đẹp hay không quan trọng lắm sao?

Tối nay, Hàn Bùi Vân chưa ăn gì đã tới tham gia sự kiện, bây giờ cô vừa lạnh vừa đói.

Cuối cùng cũng lên xe, bốn giờ đã trôi qua kể từ khi Ngải Thiên Tình đăng weibo, Hàn Bùi Vân trong xe đầy mùi khói thuốc đọc bình luận bên dưới, cuối cùng bất chấp tất cả mà chia sẻ lại bài đăng này.

Còn lại trái lương tâm làm cái icon thẹn thùng.

Hàn Bùi Vân đi xem weibo của Cố Cảnh Hàm, tên ngốc đó không để ý đến hình tượng ngự tỷ của mình, còn học theo người khác gọi cô là vợ, rất nhiều người phía dưới còn nói "Cắn tới rồi"

Cô xem xong, trên môi hiện lên nụ cười, khi suy nghĩ tan biến, trái tim cô cảm thấy trống rỗng.


Sau này, sẽ thế nào đây?

Một số độc giả còn bắt đầu một cuộc bỏ phiếu trên weibo——

[#Ngải Thiên Tình thổ lộ Phi Vân Ca #Tác giả có sắc đẹp tuyệt trần #Bạn đu CP nào đây?

A. Tổng tài cao lãnh rốt cuộc sao lại thế này? Tổng tài và tiểu kiều thê tác giả — Phi Vân Ca & Cố Cảnh Hàm.

B. Từ học sinh trung học trở thành nữ minh tinh, trước sau như một vẫn thích người. Tiểu hoa đán và tác giả Đại Đại – Phi Vân Ca & Ngải Thiên Tình.]

Người chọn B nhiều gấp đôi người chọn A, tác giả bách hợp Bạch Vũ Phi cũng vào bình chọn, chọn B, cô ấy còn khẳng định có thể viết ngay cuốn tiểu thuyết nhiều chương với CP này.

Xe cuối cùng cũng đến trước cửa khách sạn, Hàn Bùi Vân xuống xe, cô muốn giảm thời gian tiếp xúc với không khí lạnh nên chạy chậm vào khách sạn, nhưng gót chân càng thêm đau, đến tầng lầu, bước ra khỏi thang máy, đến cả bước chân còn không ổn.

Hàn Bùi Vân khập khiễng đi về phía phòng mình, rẽ vào góc tường phía trước.

Lấy thẻ phòng ra, quẹt cửa bước vào, cô cảm giác bản thân có thể ngã quỵ trên giường.

Trong tiềm thức, nghiêng người nhét thẻ phòng vào khe cắm thẻ điện, vừa giơ tay lên đã nhận ra có gì đó không ổn.

Thẻ đã c ắm vào, đèn trong phòng sáng lên. Cô tưởng mình đi nhầm phòng, nhưng chiếc vali còn đang mở của cô vẫn nằm trên sàn.

Hàn Bùi Vân khẩn trương đưa hai tay ra sau lưng nắm lấy tay nắm cửa, nghi ngờ có người xâm nhập bất hợp pháp vào phòng cô, tại sao mọi điều bất ổn đêm nay cứ mãi đeo bám cô thế.

Có tiếng bước chân đang tiến về phía cô, một âm thanh nặng nề trên tấm thảm.

Tim Hàn Bùi Vân sắp nhảy ra cổ họng, chuẩn bị quay người lập tức chạy ra ngoài.

Xoay người lại không thấy bóng ai, nhưng nghe thấy tiếng nói.

"Khóc Nhè?"

Hàn Bùi Vân sững sờ tại chỗ, sau đó đột nhiên quay người lại.

Cô nhìn Cố Cảnh Hàm rõ ràng đang ở thành phố khác, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, cô dụi dụi mắt, hoài nghi là do bản thân quá cần gặp người này mà xuất hiện ảo ảnh.

Đối phương làm động tác mà Hàn Bùi Vân quen thuộc nhất, mỗi khi gặp nhau, khi cả hai còn một khoảng cách, Cố Cảnh Hàm thích nhất là dang hai tay ra để cô lao vào vòng tay cô ấy.

Hàn Bùi Vân không xác định mà đi qua, ôm chặt lấy đối phương, vẫn cảm giác bản thân như đang mơ.

"Cố Cảnh Hàm?" Cô vùi mình trong vòng tay của đối phương, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dây thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, cô thả lỏng cơ thể dựa vào người Cố Cảnh Hàm, sống mũi cay cay.

"Chị cảm giác được bây giờ em cần chị ôm em." Cố Cảnh Hàm ôm Hàn Bùi Vân, phát hiện toàn thân cô lạnh ngắt, quan tâm hỏi: "Sao em không mặc áo khoác?"

"Em để quên áo khoác ở hội trường...." Hàn Bùi Vân nói, mũi chua chát trào ra, nước mắt lăn dài, cô khóc như trẻ con, "Rất lạnh, còn không gọi được xe, chân em cũng đau nữa, còn chưa ăn tối, em đói lắm... Em không muốn bị lộ như thế, em không vui chút nào hết."

Bình Luận (0)
Comment