Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 149

Hàn Bùi Vân chưa từng gặp qua chuyện quá đáng như vậy, người thực vật nhà ai lại cần tưới nước như cây? Hơn nữa, chẳng phải vẫn chưa chắc chắn Cố Móng Heo của cô sẽ thành người thực vật mà?

Quá đáng, quá đáng lắm rồi.

Đều là lỗi của cô, lúc đó không nói rõ với An Ca, đứa nhỏ thật sự cho rằng mẹ Cố đã trở thành một bông hoa nhỏ mong manh cần được tưới nước tắm nắng.

Cảm thấy có lỗi với Cố Móng Heo đã bất tỉnh mà còn bị đứa nhỏ tra tấn, Hàn Bùi Vân vội vàng chạy tới đỡ An Ca ra khỏi giường, càng đến gần, cô càng cảm thấy đau lòng, trên người không có một chỗ khô ráo nào.

"Mẹ Cố, không cần tưới nước." Hàn Bùi Vân rút ra một đống khăn giấy, lau đi vùng da hở của Cố Cảnh Hàm, phát hiện đệm dưới người cũng ướt.

Cô bất lực thở dài, đành phải thay quần áo rồi tìm y tá đến thay nệm, ga trải giường và chăn bông, khối lượng công việc rất lớn.

Kêu An Ca đóng cửa lại, tìm một bộ đồ bệnh sạch sẽ, bắt đầu cởi cúc áo của Cố Cảnh Hàm.

"Sao không cần tưới nước ạ? Vừa rồi mẹ không phải đã kéo rèm ra nói muốn cho mẹ Cố tắm nắng sao?" Hàn An Ca suy nghĩ rất logic. Cây cối nên được tưới nước khi chúng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

"Phơi nắng là để quang hợp..." Hàn Bùi Vân nói xong sửng sốt, được rồi, cô cũng bị An Ca dẫn đi lạc đường.

An Ca không hiểu quang hợp là gì nên mở hộp đồ ăn mẹ mang về ra, lấy nước ép trái cây cô nhóc thích ra.

"Bởi vì hôm nay nắng rất tốt, tiếp xúc với ánh nắng sẽ khiến người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái." Hàn Bùi Vân nhấn mạnh với An Ca, cô nhóc không được đổ nước lên người mẹ Cố nữa, mẹ Cố khác hoa.

An Ca cắn miếng khoai tây chiên, ré lên rồi nghiêng đầu nhìn mẹ đang cởi quần áo cho mẹ Cố.

Cố Cảnh Hàm bị mắc kẹt trong thế giới của chính mình, ánh mắt dán chặt vào môi đối phương, nhìn đôi môi mỏng khẽ hé mở, đọc ra ba chữ.

Thế giới quay cuồng một lúc, như thể cả thế giới đột nhiên sụp đổ.

Người kia biến mất, tay Cố Cảnh Hàm chợt trầm xuống, sau đó cô chìm vào bóng tối, ngoài cái lạnh, cô dường như không còn cảm thấy gì nữa, nhưng cô vẫn nhớ được tên của người kia.

Cô ấy nói tên cô ấy là Hàn Bùi Vân.

Cố Cảnh Hàm nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của chính mình trong sự im lặng chết chóc.

Tim cô như đập mạnh vì cái tên này.

Cô lặp đi lặp lại tên của người kia trong bóng tối, những làn sóng vang vọng vây quanh cô, nhịp tim cô tăng tốc điên cuồng, dày đặc như tiếng trống.

Cô cảm thấy lúc này tim cô gần như vọt ra khỏi lồng ngực.

"Hàn Bùi Vân!" Cố Cảnh Hàm run rẩy kịch liệt, hô lên ba chữ này.


Bóng tối nhanh chóng biến mất như thủy triều, thay vào đó là ánh sáng chói lóa, không có gì ngoài màu trắng.

Hàn Bùi Vân vừa mới mặc cho Cố Cảnh Hàm quần áo sạch sẽ, cài khuy lại, cô cảm thấy trước đây Cố Cảnh Hàm gầy, nhưng ít nhất trên ngực vẫn còn mấy tấc thịt. Bây giờ thì hay rồi, mấy ngày nay nằm không ăn uống, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khiến cô càng đau lòng hơn.

Trước khi đi cứu An Ca, Cố Cảnh Hàm nói muốn ăn đồ cô nấu...

Tâm trạng Hàn Bùi Vân đang trầm xuống, động tác tay cũng vô thức dừng lại.

"Hàn Bùi Vân!" Có người gọi cô, khiến cô sợ đến mức gần như mất đi linh hồn.

Sau đó ý thức được điều gì, ánh mắt cứng ngắc dời đi, dừng ở trên mặt Cố Cảnh Hàm.

Cô dụi dụi mắt, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh.

"A, mẹ Cố tỉnh rồi." An Ca cầm ly nước trên tay đi tới, cố gắng nhét ống hút vào miệng mẹ Cố.

Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng kéo cổ áo An Ca, giữ cô nhóc đứng yên tại chỗ, cô nhìn Cố Cảnh Hàm mở to đôi mắt, khao khát nhưng lại không dám lại gần.

Cố Cảnh Hàm nhìn cô, nhếch môi, cô nhớ tới đây là thế giới của mình, cô vừa trải qua một giấc mơ dài, tất cả đều là giả.

"Hàn Bùi Vân?" Đọc lại tên Hàn Bùi Vân lần nữa, từ lúc mơ hồ hỗn loạn đến giờ phút này, Cố Cảnh Hàm tin chắc đây chính là người cô sẽ yêu cả đời.

Hàn Bùi Vân chắc chắn Cố Móng Heo của cô đã thực sự tỉnh, không bị mất trí nhớ hay trở thành kẻ ngốc.

"Chị làm em sợ muốn chết." Vừa nói lời này, nước mắt cùng tiếng khóc đồng thời xuất hiện.

Không biết là oán trách Cố Cảnh Hàm suýt xảy ra chuyện, hay vẫn là vì tiếng gọi bất ngờ kia.

Cố Cảnh Hàm vừa mới tỉnh lại, đầu óc hỗn loạn, không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy hoàn cảnh xung quanh cực kỳ xa lạ, lạnh lẽo như trong mơ, cô đưa tay chạm vào, phát hiện ra quần áo của cô đã bị mở.

Nhìn Hàn Bùi Vân đầy nghi hoặc, vẫn cố gắng nói: "Làm sao..."

Hàn Bùi Vân xúc động không kìm được, vừa khóc vừa giải thích với cô: "Em chỉ muốn thay quần áo cho chị, An Ca tưởng chị thành người thực vật, nên tưới nước cho chị, làm chị ướt hết cả người."

Cố Cảnh Hàm cong mày: "Chị tưởng đâu là...."

Hàn Bùi Vân chỉ nghe nửa câu đầu cũng biết người này muốn nói gì, cô lau nước mắt tủi thân nói: "Chị tưởng em là loại người gì thế hả? Cả người thực vật cũng không tha sao?"

Hung dữ thì hung dữ vậy, nhưng vẫn tiếp tục cài cúc áo cho Cố Cảnh Hàm, bởi vì quá vui cho nên ngón tay không nghe lời, cài cúc không được trơn tru.

Cố Cảnh Hàm giơ tay đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy phần thân trên của cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, những giọt nước mắt ấm áp không tự chủ được mà lăn ra từ khóe mắt.


Hàn Bùi Vân giữ nguyên tư thế, không dám áp người vào đó, vết thương trên người Cố Cảnh Hàm còn chưa lành nên cố gắng hết sức để chống lại cảm giác muốn đè bẹp cô trong vòng tay.

Hàn An Ca ở bên cạnh gặm khoai tây chiên, cô nhóc không hiểu lắm, mẹ Cố tỉnh lại hẳn là sẽ rất vui mừng, sao mẹ lại khóc thảm thiết như vậy?

Sau khi ôm đủ rồi, Hàn Bùi Vân đi báo tin vui cho ba mẹ Cố Cảnh Hàm, đồng thời gọi bác sĩ đến khám tổng thể cho cô ấy.

Bác sĩ nói chỉ cần hồi phục tốt thì sau này sẽ không có vấn đề gì, còn nói Cố Cảnh Hàm đã tỉnh sớm hơn họ dự kiến.

Sau khi bác sĩ rời đi, ý thức của Cố Cảnh Hàm mới hoàn toàn tỉnh táo, cô nói: "Chị có một giấc mơ rất dài, chúng ta không ở cùng nhau, chị đã kết hôn, còn em lại ở bên một người phụ nữ khác."

"Sau đó? Chị sợ rồi tỉnh hả?" Hàn Bùi Vân nghĩ lại lúc nãy lúc Cố Cảnh Hàm tỉnh, hô tên cô đầy hoảng sợ, giống như rất sợ làm mất cô.

"Không." Cố Cảnh Hàm dở khóc dở cười nhìn An Ca.

Hàn Bùi Vân sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ..."

Hàn An Ca nằm ở bên giường, nhìn mẹ, lại nhìn mẹ Cố.

"Chắc là bị An Ca tưới tỉnh."

Cố Cảnh Hàm nói xong, nhìn thấy An Ca ngẩng mặt kiêu ngạo, hỏi cô: "Mẹ Cố, mẹ đang khen con sao ạ?"

Hàn Bùi Vân buồn cười nhìn An Ca, đây là cái gì? Chó ngáp phải ruồi thành chuyện tốt?

"Đúng vậy, khen con hiếu thảo đó." Cố Cảnh Hàm nhẹ nhàng trêu chọc.

Lúc nói chuyện không thể dùng nhiều sức, nếu không vết thương sẽ đau.

Hàn An Ca vỗ ngực, vẻ mặt có trách nhiệm nói: "Bởi vì mẹ Cố đã bảo vệ con, cho nên con cũng phải chăm sóc cho mẹ Cố thật tốt."

Cố Cảnh Hàm cưng chiều xoa đầu An Ca, tóc cô nhóc lại dài ra, dính chặt vào da đầu.

Khi cô nhìn Hàn Bùi Vân lần nữa, đôi mắt cô lại đỏ lên, như thể cô đã nghĩ đến điều gì không tốt.

"Lịch Lịch có khoẻ không?" Cố Cảnh Hàm nhớ lại tình trạng của Lịch Lịch trước đó không ổn lắm, trong khoảng thời gian này cô lại nằm đây, rất lo lắng cho tình trạng của con gái.

Hàn Bùi Vân gật đầu, kể lại cho Cố Cảnh Hàm nghe từ chuyện ba mẹ Cố Cảnh Hàm chấp nhận cô, cũng như Cố Chỉ Lịch đã tìm được người hiến tuỷ, kể hết chuyện này đến chuyện khác cho Cố Cảnh Hàm nghe.


Cố Cảnh Hàm trầm mặc hồi lâu, trong khoảng thời gian hôn mê này, cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

"Bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc bao bọc." Cô không hiểu tại sao Khóc Nhè lại khổ sở, các cô giống như đã vượt qua mọi khó khăn.

Hàn Bùi Vân lấy hộp nhẫn cô đã chuẩn bị dưới gối ra.

Nụ cười trên môi Cố Cảnh Hàm cứng lại khi nhìn Hàn Bùi Vân mở chiếc hộp ra, đưa chiếc nhẫn bên trong ra trước mắt mình.

"Chị vẫn..." Hàn Bùi Vân hít hít mũi, má cô đỏ bừng, "Chị có muốn cưới em không?"

Trong mắt Cố Cảnh Hàm lóe lên tia sáng, không chút do dự đưa tay trái ra.

Hàn Bùi Vân rưng rưng nước mắt, một tay cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, tay kia đỡ lấy tay Cố Cảnh Hàm, chậm rãi đeo nó vào ngón giữa của cô ấy.

"Đáng lẽ em nên đưa nó cho chị từ lâu rồi." Hàn Bùi Vân cảm thấy đau lòng không tả xiết khi nghĩ đến nếu Cố Cảnh Hàm không còn mà cô vẫn còn thiếu người này chiếc nhẫn này.

Cố Cảnh Hàm nhìn tay trái của mình, ánh mắt không dời đi được nữa, môi run run, nhẹ nhàng cắn một cái.

"Em nghe đoạn ghi âm của chị." Hàn Bùi Vân nhịn không được, nước mắt không ngừng rơi, "Đồ ngốc, sao chị có thể để em ở bên người khác? Em chỉ muốn chị, chị có hiểu không?"

Cố Cảnh Hàm gật đầu, hốc mắt đỏ lên, nói: "Lúc nói ra câu đó, chị rất không cam lòng."

"Vậy sao chị còn nói." Hàn Bùi Vân oán trách nói.

Cố Cảnh Hàm nói: "Chị muốn em hạnh phúc."

Hàn Bùi Vân bất đắc dĩ nắm lấy tay Cố Cảnh Hàm, trên tay trái của nhau có một chiếc nhẫn, tỏa sáng rực rỡ, giao hoà vào nhau.

"Hạnh phúc của em, chỉ có chị mới cho được." Cô nhìn thật sâu vào mắt Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm nhìn cô, nhịn đau chậm rãi tiếp cận cô.

Đại khái là biết người này muốn làm gì, Hàn Bùi Vân ngượng ngùng nhìn An Ca.

Hàn An Ca mở to mắt và tò mò nhìn các mẹ.

"An Ca, quay người đi." Hàn Bùi Vân hiếm khi yêu cầu con mình như vậy, nhưng giờ phút này, cô cũng nhịn không được.

Hàn An Ca rầu rĩ không vui quay người lại, biết người lớn sắp làm chuyện xấu hổ, lần nào mẹ Cố cũng sẽ che mắt cô nhóc lại.

Một lúc sau, cô nhóc không kìm được tò mò, vội vàng quay lại nhìn.

Quả nhiên, đúng như cô nhóc nghĩ, hai người lại hôn nhau.

Cố Cảnh Hàm mặc dù đã tỉnh lại nhưng vết thương rất sâu, cần phải nằm viện một thời gian.

Hai Người lớn nhà họ Cố cách ngày đều đến thăm cô, thường dẫn An Ca đi cùng, Hàn Bùi Vân cũng thường xuyên đến thăm cô, mọi việc dường như đang đi đúng hướng.


Chu Cần tới đây mấy lần, nói là đến thăm, nhưng thực chất lại mang theo một đống hồ sơ, để cho Cố Cảnh Hàm tiện tay ký.

Liễu Dĩ Tư cũng đến đây, hiếm thấy cô lộ ra tâm tình thật, đối với Cố Cảnh Hàm sống sót sau tai nạn mà lau nước mắt, nào ngờ lại nói: "Lão Cố, lỡ cậu đi rồi, công ty mình phải làm sao bây giờ?"

Cố Cảnh Hàm mỗi ngày nằm trên giường dưỡng thương, đọc tài liệu Chu Cần mang đến và email trên iPad.

Hàn Bùi Vân cũng có việc riêng của mình phải làm, vì Cố Cảnh Hàm, mà cô tạm dừng viết truyện, kịch bản cũng bị chậm lại.

Về Xíu Mại, Hàn Bùi Vân còn không biết Cố Cảnh Hàm có biết là không giữ được hay không, nhưng lại không thấy Cố Cảnh Hàm hỏi, cho nên cô cũng không chủ động nói.

Bà Cố vốn định bảo dì Lý đến chăm Cố Cảnh Hàm, nhưng bị Hàn Bùi Vân từ chối, chăm Cố Cảnh Hàm không tốn sức, cô còn rất hưởng thụ thời gian được Cố Cảnh Hàm sai bảo.

Sai cô đỡ cô ấy xuống giường, ăn cơm thì bảo cô đút cho ăn, lúc tắm cũng cần.

Cố Móng Heo như một đứa trẻ to xác, làm gì cũng không chịu rời khỏi cô.

Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ việc lúc tắm dễ lau súng cướp cò.

Bản thân cô không dám dùng sức lau người cho Cố Cảnh Hàm, nhưng mà những động chạm nhẹ nhàng dịu dàng đó lại khiến người ta phát điên.

Cố Cảnh Hàm đôi khi sẽ nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ mặt kiềm chế, vì vậy Hàn Bùi Vân phải giả vờ như không chú ý và tránh ánh mắt của cô ấy.

Cô sợ áp lên vết thương của Cố Cảnh Hàm nên ban đêm ngủ trên giường phụ, nhưng Cố Cảnh Hàm mỗi ngày trước khi ngủ đều yêu cầu cô ngủ cùng cô ấy, miệng nói giường lớn như vậy, chỉ cần kê một chiếc gối vào giữa là được.

Hàn Bùi Vân giằng co mấy ngày, đêm nay rốt cục bị thuyết phục, cô sẽ cẩn thận.

Cô vừa lên giường, Cố Cảnh Hàm đã nắm lấy cổ áo ngủ của cô, kéo đến trước mặt.

Hàn Bùi Vân biết nếu nghiêng người, vết thương của Cố Cảnh Hàm sẽ bị kéo ra, vì vậy đành phải phối hợp, dang hai đầu gối ra hai bên, ngồi quỳ trên người Cố Cảnh Hàm.

"Muốn hôn chị không?" Cố Cảnh Hàm nghiêng đầu, thấy Hàn Bùi Vân không nhúc nhích, khó nhọc ngồi thẳng dậy, cố ý phát ra một tiếng rên đau.

"Để em." Hàn Bùi Vân vội vàng bảo Cố Cảnh Hàm không được cử động, ôm mặt cô ấy, hôn nhẹ.

Lúc sắp tách ra, Cố Cảnh Hàm giơ tay lên ấn vào sau đầu cô, dùng lực nhẹ nhàng để nụ hôn sâu hơn.

Quanh mũi có một hơi thở nóng hổi, ẩm ướt nhớp nháp, gần như nghẹt thở.

"Không... vết thương của chị... sẽ bị..." Hàn Bùi Vân giữ cằm Cố Cảnh Hàm, nhưng lại bị cắn môi dưới, lời nói đơn giản vỡ thành từng mảnh.

Cố Cảnh Hàm chỉ cười, bàn tay trên lưng Hàn Bùi Vân chậm rãi trượt xuống.

Đầu ngón tay lướt qua lưng, làn da ở đó căng lên, Hàn Bùi Vân sợ cơ thể mất khống chế, chạm vào vết thương nên phải dùng hai tay chống đỡ, giữ chặt đầu giường phía sau Cố Cảnh Hàm.

Hàn Bùi Vân hơi ngẩng mặt lên, hít một hơi khí lạnh, ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm nhẹ nhàng thở ra: "Em tự động, được không?"

Bình Luận (0)
Comment