Vẻ mặt của Cố Cảnh Hàm rất...
Nói thế nào nhỉ, cho dù Hàn Bùi Vân có là tay lão làng trong chuyện viết lách thì cũng khó mà miêu tả ra được.
Là một trải nghiệm điều gì đó mới lạ, vừa phấn khích vừa vui mừng nhưng sợ mất mặt không dám thể hiện ra quá nhiều, kỳ lạ không thể tả được, nhưng trong đó hiện lên chút vui sướng,
Hàn Bùi Vân cân nhắc một hồi, lần này nhẹ giọng, thăm dò lần nữa gọi: "Chồng ơi?"
Một tiếng gọi này, biểu cảm kìm nén của Cố Cảnh Hàm hoàn toàn sụp đổ, cô c ắn môi dưới, cúi đầu cười khúc khích, lúc ngẩng mặt lên, thì lấy hai tay che lại gương mặt nóng bừng, đôi mắt đào hoa quyến rũ như có ngàn lời muốn nói.
Hàn Bùi Vân như nắm được điểm mấu chốt, Cố Móng Heo thế mà thích được như thế!
Lúc Cố Cảnh Hàm nhìn sang, Hàn Bùi Vân nhìn thấy khung cảnh mùa xuân trong vườn trong mắt cô.
"Chồng à?" Không cần vừa uy hiếp vừa dụ dỗ gọi, Hàn Bùi Vân thế mà cũng hứng thú bừng bừng gọi, thay đổi giọng điệu gọi rất ư là trìu mến, khiến cho mặt Cố Cảnh Hàm đỏ bừng, c ắn môi dưới như sắp chảy máu ra.
Mỗi lần Hàn Bùi Vân gọi một tiếng, tim Cố Cảnh Hàm lại bị một cỗ lông vũ không rõ nguồn gốc khuấy động, cô không biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng qua là bị Khóc Nhè dùng từ này trêu chọc, thế mà lồ ng ngực liền dâng lên sóng nhiệt.
Cố Chỉ Lịch thấy mẹ Hàn gọi một hồi, nhớ tới lúc bản thân và An Ca tranh luận xem đứa nào là chồng, nhưng sau đó bị mẹ Hàn cấm không cho được gọi thế, thế là cuộc tranh luận kết thúc tại đó.
Dựa vào đâu mà trẻ con không thể gọi vợ chồng với nhau chứ? Cô bé thấy mẹ Hàn gọi mẹ là chồng, rõ ràng vui vẻ lắm mà. Chẳng lẽ người lớn đều là đồ ích kỷ sao? Đồ chơi cũng hay ho, xưng hô cũng đầy ý tứ, như thế chỉ có hai mẹ mới được dùng sao?
Cố Chỉ Lịch bĩu môi, hừ khẽ một tiếng, cô bé không thèm để ý đến hai người mẹ này nữa, đợi An Ca đi học về rồi chơi với An Ca.
"Chị thật là..." Hàn Bùi Vân nhìn bộ dáng kiêu ngạo của người này, tâm cũng nhộn nhạo theo, "Là ai nói giữa thẳng nữ gọi chồng gọi vợ rất bình thường nhỉ, chị nói xem chị thế này lương tâm có cắn rứt không hả?"
Cố Cảnh Hàm đuối lý, chỉ cười không nói.
Hàn Bùi Vân lúc này mới hiểu: "Thế nên ngay từ đầu giả vờ bản thân thẳng?"
Có mấy lời không thể nói bậy, mặc dù đang e thẹn nhưng vẫn biện hộ cho bản thân: "Không có mà, chị vốn thẳng."
"Chị thế này mà còn đòi thẳng hả?" Hàn Bùi Vân lắc đầu, Cố Móng Heo còn cong hơn cả cô nữa, người này dám nói thẳng thì e sợ đời này chả có ai cong.
"Chị á." Cố Cảnh Hàm không kiêng dè gì mà tựa vào người Hàn Bùi Vân, ánh mắt sáng người, "Chỉ yêu một người phụ nữ là em, cho nên bản thân thẳng là thật mà."
"Không có em thì chị yêu ai?" Hàn Bùi Vân cúi đầu nhìn người phụ nữ được mình gọi là chồng nhưng lại mềm như bông nép vào lồ ng ngực mình, buồn cười hỏi.
Cố Cảnh Hàm hơi ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy tự tin điềm tĩnh: "Không yêu ai cả."
Hàn Bùi Vân chỉ xem đầy là lời thả thính nói cho cô vui, nhưng khóe môi cũng cong lên, thật sự vui đến tận xương tuỷ.
Đúng như cô mong muốn, Cố Cảnh Hàm tiếp tục tán tỉnh: "Kiếp này chỉ yêu em, nếu kiếp sau tìm được em, thì kiếp sau vẫn sẽ yêu em."
"Làm gì có kiếp sau chứ." Hàn Bùi Vân không nghĩ tới kiếp sau, lúc này cô chỉ nghĩ tới việc hôn Cố Cảnh Hàm.
Lịch Lịch đã gieo mình trong thế giới hoạt hình không quan tâm đ ến hai mẹ, Hàn Bùi Vân tìm góc khuất, nhanh chóng hôn lên môi Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm giật mình, lập tức túm lấy cổ áo Hàn Bùi Vân, như muốn hôn đáp lại mãnh liệt.
Lúc này, dì Vương từ trên lầu đi xuống, bình tĩnh đi qua như không có chuyện gì.
Cô chủ nhà họ Cố bảo bà phải làm quen đi, ừ thì cũng bắt đầu quen rồi.
"Cô chủ, đồ trên xe tôi đã sắp xếp xong rồi." Hành lý mang từ bệnh viện về, dì Vương đã mang vào trong phòng Cố Cảnh Hàm và Lịch Lịch, không thèm để ý đến chuyện cắt ngang việc hai người đang nồng thắm với nhau, ngày nào cũng thế mãi không biết chán, chẳng lẽ còn không cho người ta nói chuyện sao?
"Được rồi." Sau khi bị cắt ngang, Cố Cảnh Hàm mất đi hứng thú, lại bị Hàn Bùi Vân đẩy ra, đành phải từ trên sô pha đứng dậy.
Ăn trưa xong, Cố Cảnh Hàm lên lầu, nhốt mình trong phòng bận rộn làm việc, Lịch Lịch vẫn nằm trên sofa xem phim hoạt hình, Hàn Bùi Vân bắt đầu công việc của ngày hôm nay, mở máy tính gõ chữ.
Trước khi gõ chữ, cô nhìn lướt qua weibo, góc trên bên phải hiển thị cô đã có thêm 105.289 người theo dõi, Hàn Bùi Vân vừa nhìn thấy, tay lập tức nhấp vào xem, xong mới phản ứng lại hình như bản thân mới có thêm hơn 100 ngàn người theo dõi?
Bấm vào tổng số người theo dõi, mấy hôm trước xem vẫn hơn 200 ngàn người, bây giờ con số đã bắt đầu bằng số 3.
Weibo của cô không có nội dung gì nhiều, không giống như các tác giả khác biết xây dựng cho bản thân nền tảng để thu hút độc giả. Có mấy tác giả ra mắt muộn hơn cô, về danh tiếng hay độ nổi tiếng đều kém xa cô nhưng lại có mấy triệu người theo dõi, có thể thấy được cô chẳng mấy quan tâm đ ến Weibo.
Bài đăng duy nhất thu hút được lượt theo dõi là bức ảnh chụp bóng lưng cô khi đang tập gym, nhưng cũng không đến mức thu hút hơn 100 ngàn người theo dõi.
Hàn Bùi Vân nhìn bình luận của bài đăng đó, Lá Liễu Mong Manh thế mà lại được top comment, mấy người khác thì comment đòi hôn lên cái mông đào của cô, người này thì hay rồi, còn gửi ba cái icon lè lưỡi, sau đó đi kèm một câu đủ kinh người: [Muốn li3m bờ m ông đào lớn của Phi Đại.]
Quá đáng! Đây chính là độc giả bản thân đã gặp mặt, Hàn Bùi Vân muốn trục xuất người này ra khỏi fandom của cô!
Phía dưới comment đó là một chuỗi icon lè lưỡi, rồi ánh mắt đầy yêu thương, thật sự không thể không thấy được.
Hàn Bùi Vân bấm bài đăng mới nhất, nhanh chóng hiểu được lý do tại sao lượt theo dõi lại tăng vọt như vậy.
Biên tập viên từng nói tiểu hoa đán Ngải Thiên Tình là fan trung thành của cô, Hàn Bùi Vân chỉ cho rằng đó chẳng qua câu nói dụ dỗ để cô tham gia lễ kỷ niệm, nhưng hoá ra... nó là thật.
Hàn Bùi Vân mới ngoài 30 tuổi, không có sở thích đu idol, nhưng bản thân coi như cũng là một nửa biên kịch, coi như cũng hiểu biết ít nhiều về diễn viên đang nổi tiếng. Ngải Thiên Tình rất nổi tiếng, lượng người theo dõi trên Weibo lên đến 80 triệu người, nghe nói hai năm trước muốn đóng vai nữ chính trong bộ ngôn tình chuyển thể của cô, nhưng bởi vì xung đột lịch trình nên không nhận vai được.
Nhấp vào Weibo của cô ấy, Hàn Bùi Vân phát hiện một một ID có dấu tích xanh chữ V với 80 triệu người theo dõi thế mà lại theo dõi cô, cách đây một tiếng đã đăng 9 tấm hình trên Weibo, đều là sách của cô, có mấy quyển phiên bản giới hạn, bây giờ không thể mua được.
Nội dung trên weibo rất ngắn gọn: [Từ cấp hai đến giờ, trước sau như một.]
Không chỉ cuồng truyện sách của cô mà còn là fan từ thời xa xưa.
Hàn Bùi Vân sợ hãi, muốn đem cái độc giả có chữ V này loại khỏi danh sách người theo dõi của mình, nhưng nghĩ lại, người ta là tiểu hoa đán bày tỏ tấm lòng của mình, còn cô là cái tác giả lượng theo dõi mới vượt qua 300 ngàn, làm như thế có quá kiêu căng không?
Hơn nữa, 100 ngàn người theo dõi có được là như cô ấy.
Hàn Bùi Vân không dám làm bừa, cũng không dám phản hồi lại comment, không dám đăng gì luôn, coi như bản thân không thấy không biết gì, âm thầm nhìn số người theo dõi ngày càng tăng lên.
Buổi chiều, Hàn Bùi Vân đi đón An Ca, lúc rời đi cô Trần gọi cô lại, nhiều lần xác nhận Cố Cảnh Hàm ngày mai sẽ tham gia hoạt động phụ huynh-con cái.
Hàn Bùi Vân dù đã đồng ý nhưng vẫn lo lắng, trong lớp có phụ huynh là nhân viên Cố Thị, người ta thấy cô và Cố Cảnh Hàm thân như thế, không biết có ảnh hưởng xấu gì đến Cố Cảnh Hàm không.
Hay mai vờ như người hơi lạ? Giống như bạn bè vậy?
Mà bản thân khi còn là bạn với Cố Cảnh Hàm thì có hành xử sao nhỉ? Hàn Bùi Vân nhớ lại, mới phát hiện hình như ngay từ đầu... hành xử của các cô rất không giống bạn bè.
Sau khi ăn tối xong, Cố Chỉ Lịch nóng lòng muốn kéo An Ca đi vào phòng của cô bé, cả buổi trưa ở nhà cô bé xem hoạt hình nhưng không có An Ca xem cùng, cho nên ngay cả Peppa Pig mà cô bé yêu thích cũng chẳng còn hay.
Trong phòng Cố Chỉ Lịch có rất nhiều đồ chơi, hai đứa đang định chơi trò gia đình, thế là bắt đầu bàn bạc xem lát nữa ai bế búp bê làm mẹ.
"Mình có nhiều búp bê." Lần trước An Ca đến nhà chơi Cố Chỉ Lịch quên khoe, cô bé định lát nữa để An Ca ngắm nhìn, sau đó sẽ cho An Ca chọn con mà An Ca thích nhất.
Đẩy cửa ra, Cố Chỉ Lịch kiễng chân nhấn công tắc đèn ở cửa, An Ca cao hơn cô bé, thấy Lịch Lịch chật vật bật đèn thì đi tới giúp đỡ.
Căn phòng sáng sủa, trên chiếc ghế đẩu cuối giường có đồ chơi từ bệnh viện mang về, đều là đồ chơi thường chơi với An Ca, Cố Chỉ Lịch nhất quyết bắt dì Vương đựng trong túi mang về.
Cố Chỉ Lịch vừa vào phòng liền đi thẳng đến tủ đồ chơi tìm búp bê, Hàn An Ca chạy đến cuối giường tò mò nhặt túi giấy đựng đồ chơi lên.
Trong túi giấy có mấy cái hộp nhỏ, giống như đồ chơi mới mua, Hàn An Ca ngồi dưới đất lật ngược túi giấy lại, bên trong lập tức vương vãi trên mặt đất.
"Lịch Lịch, đây là đồ chơi mới mẹ Cố mới mua cho cậu à?" Hàn An Ca cầm một chiếc hộp dài lên, nhìn hoa văn trên hộp, trông giống như một cây đũa thần.
Cố Chỉ Lịch ôm hai con búp bê đi tới, khi nhìn thấy chiếc túi giấy, cô bé ngạc nhiên đến mức gần như hét lên: "Đây là đồ chơi dành cho người lớn!"
Hàn An Ca nghiêng đầu, mở hộp lấy cây đũa thần bên trong ra, cầm cây đũa thần trên tay nhìn nó có những viên pha lê, dưới ánh đèn chiếu sáng, trông rất đẹp.
Cô nhóc giơ cao đũa thần rồi thực hiện động tác niệm phép: "Năng lượng Bala-Bala, biến hình!"
Sau khi tạo dáng xong, hỏi Lịch Lịch: "Người lớn cũng thích làm tiên à?"
Cố Chỉ Lịch dùng đôi bàn tay nhỏ bé nhanh nhẹn mở từng hộp một, vừa mở ra vừa suy nghĩ vấn đề: "Mình cũng không biết nữa, đây là dì Tư Tư tặng cho mẹ Hàn, mà mẹ Hàn không lấy, cũng không cho mình chơi, nói là lớn rồi mới được chơi."
"Oa! Sao lại không lấy chứ!" Hàn An Ca dường như đã nghe thấy điều gì đó không thể tin được. Cô nhóc khoanh chân ngồi cạnh Lịch Lịch, nhặt món đồ chơi mà Lịch Lịch lấy ra ngắm nghía: "Cái này sờ đã ghê, mà sao cái cây kia kia lại giống cà rốt thế? Này này cậu nhìn đi, nhấn vô chỗ này, cái bánh bao trắng sẽ rung a!"
Một chiếc bánh bao màu trắng trông giống như bánh gạo nếp, sờ vào mềm mại, An Ca cầm trong tay, không biết chạm vào đâu, bánh gạo trong tay run lên.
Cảm thấy lòng bàn tay vừa ngứa vừa tê, Hàn An Ca cười khúc khích, muốn trêu Lịch Lịch nên nhanh chóng nhét bánh gạo nếp vào cổ áo.
Cố Chỉ Lịch theo bản năng chặn lại cái bánh gạo nếp rơi ở bên trong, thế là chiếc bánh gạo nếp dừng ngay chỗ bụng cô bé, rung mạnh.
Lúc đầu là sợ hãi, sau đó như bị ai cào, Cố Chỉ Lịch ngã xuống đất, uốn cong thành hình con tôm, cười đến mức th ở dốc.
"Hahaha..." Hàn An Ca nhìn thấy Lịch Lịch cười vui vẻ như vậy liền vội vàng tìm đồ chơi mới để cho Lịch Lịch vui hơn.
Cố Chỉ Lịch vất vả lắm mới lấy bánh gạo nếp từ trong áo ra, An Ca đưa cho cô một con thỏ trắng nhỏ, bên trong còn có một chiếc điều khiển từ xa, An Ca cầm nó trong tay rồi ấn lung tung, giống như chiếc bánh gạo nếp vừa rồi, nó đột nhiên rung chuyển.
Hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào con thỏ trắng nhỏ một lúc lâu, An Ca gãi gãi trán, không hiểu: "Tại sao con thỏ trắng này không nhảy?"
Cố Chỉ Lịch chán nản ném con thỏ trắng nhỏ xuống đất: "Không thú vị chút nào, sao cứ rung thế."
Hàn An Ca muốn con thỏ trắng nhỏ ngừng rung, liền ấn ngẫu nhiên vào điều khiển từ xa, kết quả là con thỏ trắng không vâng lời càng rung mạnh hơn.
"Người lớn tại sao muốn chơi loại đồ chơi này?" Cố Chỉ Lịch chống cằm nhìn con thỏ trắng nhỏ trên mặt đất rung tới rung lui với tần số khác nhau, đây là loại đồ chơi gì? Không vui bằng chiếc xe điều khiển từ xa của cô bé.
"Lớn rồi chỉ có thể chơi những đồ chơi như thế này thôi sao?" Hàn An Ca u sầu liếc nhìn Lịch Lịch, thế thì thà đừng lớn còn hơn.
"Người lớn thật nhàm chán." Bởi vì trước đó nhìn thấy dì Tư Tư xem nó như bảo bối, cho nên Cố Chỉ Lịch mới tưởng đâu cái này chơi rất hay, nào ngờ ngoại trừ rung ra thì chả còn gì khác, gây ra lỗ hổng tâm lý rất lớn.
Thấy Lịch Lịch không mấy hứng thú, Hàn An Ca đưa cho cô chiếc đũa thần pha lê yêu thích của mình.
"Vậy chơi trò cổ tích đi, cậu là tiên nữ pha lê." Hàn An Ca thấy cái củ cà rốt kia cũng đáng yêu, màu sắc so với mẫu cái đũa thần khác đẹp hơn nhiều, cho nên cầm củ cà rốt xoay vòng nói: "Mình là Tiên Nữ Cà Rốt."
"Chúng ta chơi trò cổ tích đi. Bạn là Crystal Fairy." Hàn An Ca nghĩ rằng que cà rốt cũng rất đáng yêu, nó đẹp hơn nhiều so với những cây gậy đơn sắc khác, nên cô xoay củ cà rốt thành một vòng tròn và nói: " Tôi là Nàng Tiên Cà Rốt."
Bắt đầu trò chơi, Cố Chỉ Lịch giơ cao cây đũa thần pha lê trong tay, lấy ra tư thế tiên nữ, tay còn lại chỉ vào con thỏ trắng nhỏ đang run rẩy trên mặt đất: "Tiên Nữ Cà Rốt, đây là yêu tinh thỏ, mau theo ta đi diệt trừ nó!"
Hàn An Ca vung củ cà rốt, ra hiệu mình sắp thi triển chú ngữ: "Được rồi, Tiên Nữ Thuỷ Tinh."
"Bala bala năng lượng!" Cố Chỉ Lịch ánh mắt kiên định, hô lên chú ngữ.
"Bala bala năng lượng!" Hàn An Ca cũng không thua kém, hét to hơn có sức hơn.
Cố Chỉ Lịch cho mình thêm một câu: "Tiêu diệt nó đi, yêu tinh thỏ!"
Khi trò chơi đang lên gây cấn, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai nhóc con đang đắm chìm sắm vai chưa thoát ra được, đồng loạt giơ đũa thần chỉ vào vị khách không mời mà đến trước cửa.
Đời này, Hàn Bùi Vân sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng này.
Lần trước thì vô tình bắt được hai đứa xem phim bậy, này chính là hai cơn ác mộng.
Hai đứa đều chĩa máy rung vào cô, trên mặt đất có một con thỏ chăm chỉ rung.
Hàn An Ca nhìn thấy mẹ, liền mời chơi cùng: "Ngươi là tiên nữ từ đâu tới?"
Hàn Bùi Vân khóc không ra nước mắt, cô đã làm gì sai chứ, sao lại để cô nhìn thấy một màn như thế này?
Cố Chỉ Lịch tìm tiếp cây đũa thần đưa cho mẹ Hàn, hoan nghênh mẹ tham gia.
Hàn Bùi Vân cầm lấy gậy, che ngực, hơi cau mày, nhưng nụ cười lại rất thân thiện: "Đi gọi mẹ con đến đây."