Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 74

Edit: O’Hara  &  Haullyn

Đêm đầu tiên ở thị trấn C, Giang Tấn gần như không thể chợp mắt, bởi vì hắn chứng lạ giường khá nghiêm trọng, ngủ không quen trên cái sô pha quá chật hẹp, vô số lần trở mình xém tí là rớt xuống đất, cho đến sau nửa đêm mới vất vả chợp mắt được vài phút, thì lại bị tiếng chó sủa bên ngoài đánh thức, nên rốt cuộc mất ngủ cả đêm đó.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, tiếng gà gáy vang bên ngoài như đồng hồ báo thức vang lên rất đúng giờ, sau bữa sáng, Trần Tương đứa Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn ra ngoài.

Trên đường đi Trần Tương và dì Lý đi ở đằng trước, từ tối hôm qua dì Lý đã nghe Trần Tương nói đến Giang Tấn nên ánh mắt nhìn hắn tràn ngập tò mò, sáng nay thấy Giang Tấn đã không ngừng hỏi thăm Trần Tương về chuyện của Giang Tấn, lại còn chúc mừng bà đã tìm được một người con rể giàu có như vậy.

Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn chầm chậm theo sau, rất nhiều lần Hứa Tiếu Vi nhìn về phía Giang Tấn, thì đều thấy hắn đang ngáp, cô hỏi hắn tối hôm qua có phải ngủ được hay không.

Giang Tấn lắc lắc đầu, lại ngáp một cái: “Cũng được, chỉ là có vài chỗ không quen.”

Hứa Tiếu Vi đề nghị: “Nếu không đêm nay anh ngủ ở phòng em đi.”

Giang Tấn ghé mắt, ánh mắt ái muội: “Đừng có quậy.”

“Nghĩ cái gì vậy,” Hứa Tiếu Vi lén đá hắn một cái: “Anh vào phòng em ngủ, còn em ngủ với mẹ”

“Không cần.” Đi ngang qua một dòng suối nhỏ, Giang Tấn để ý Trần Tương không thấy ở đây nên nhấc cả người Hứa Tiếu Vi lên để cô đi trên những hòn đá nhỏ ven bờ, lúc đỡ cô xuống thì lấy tay nhéo chóp mũi cô: “Ngủ sô pha cũng tốt mà, giúp cho xương cổ thả lỏng hơn.”

“Nhưng……”

Hứa Tiếu Vi còn định nói thêm, thì bị Giang Tấn nắm tay đuổi theo bước chân của Trần Tương: “À đúng rồi, cảm ơn em về cái chăn tối hôm qua.”

Hứa Tiếu Vi giả ngu: “…… Hả?”

“Anh nói là, cảm ơn cái chăn tối hôm qua của phu nhân.” Giang Tấn kiên nhẫn lặp lại một lần, đưa mắt nhìn cô một cái, lúc Trần Tương nhìn qua thì hai người đã đem đôi bàn tay đan vào nhau giấu ở phía sau, sau đó học giọng điệu tối hôm qua của Hứa Tiếu Vi mà nói: “Thật ra em muốn kêu anh ở lại là vì muốn cho anh và mẹ em hòa hợp hơn, anh và mẹ đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời em, em không muốn mất đi một trong hai, Giang Tấn, em đối với anh là mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, cho nên muốn được sự chúc phúc của người thân, hình như em càng ngày càng yêu…… Ưm……”

Nhân lúc Giang Tấn còn chưa nói thêm những lời nói càng xấu hổ hơn, Hứa Tiếu Vi tức muốn hộc máu mà bịt kín miệng hắn: “Tối hôm qua anh vậy mà lại giả bộ ngủ!”

Giang Tấn sợ cô đứng không vững nên ôm lấy sau eo cô, môi hơi cong, khẽ hôn lên lòng bàn tay của Hứa Tiếu Vi, mới từ từ mở miệng giải thích: “Không phải giả bộ ngủ, mà là ở nhắm mắt nhớ về em.”

“……” Hứa Tiếu Vi cắn môi dưới lo lắng gãi gãi đầu: “Anh còn nghe được cái gì nữa?”

Giang Tấn: “Nên nghe hay không nên nghe đều đã nghe hết rồi, nên ý em là câu nào đây?”

“Tiểu Vi các con nhanh lên chút, đi gì mà chậm thế?”

Trần Tương ở phía trước thúc giục, Hứa Tiếu Vi không tiện truy cứu chuyện này, đành phải lôi kéo Giang Tấn nhanh chóng đuổi kịp tốc độ phía trước.

“Buổi tối sẽ tính sổ với anh,” Hứa Tiếu Vi đem công cụ trong tay giao cho Giang Tấn: “Đi, đưa anh đi xem giang sơn của chúng ta.”

Ở thị trấn C mấy ngày, mỗi ngày Giang Tấn đều theo Trần Tương và Hứa Tiếu Vi thức khuya dậy sớm làm việc nhà nông, có một hôm, trong lúc nghỉ ngơi Giang Tấn hỏi Hứa Tiếu Vi có phải ở nhà ngày nào cũng làm những việc như vậy không, Hứa Tiếu Vi hỏi hắn có phải mệt rồi hay không.

Giang Tấn nói không phải, chỉ lo lắng cho cô và dì ngày nào cũng đến kiệt sức như vậy.

Hứa Tiếu Vi cười cười, nói: “Thật ra lượng việc mà mấy ngày nay anh làm bằng lượng việc một tháng của người bình thường đó, em cũng không biết mẹ tìm ở đâu ra nhiều việc như vậy để anh làm, nhưng mà em cảm thấy được sự chăm chỉ của anh đã thành công chinh phục trái tim cứng rắn của bà ấy.”

Rất nhanh đã tới Tết Âm Lịch rồi, những ngày sôi động nhất trong năm của thị trấn C đó là mấy ngày Tết Âm Lịch, trời vừa tối lũ trẻ từ mọi nhà kéo đã ra đốt pháo, đâu đâu cũng thấy tàn pháo đỏ, hơn nữa còn có thể thấy được rất nhiều đứa trẻ, thị trấn C thường ngày im ắng vắng lặng nay tăng thêm không ít không khí ngày lễ hội.

__

Chiều ngày hôm nay trước đêm giao thừa, Trần Tương cùng Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn làm hoành thánh cho bữa tối. Việc nấu ăn đối với Giang Tấn là cực kì yếu kém, bởi từ nhỏ hắn đã hiếm khi bước chân vào nhà bếp chỉ vì thói quen sạch sẽ của mình, chứ không phải giống như bây giờ tay đầy bột mì ngồi nặn sủi cảo.

Ngay lúc đầu hắn đã rất bài xích tình trạng tay dính đầy bột, trông có vẻ như vừa làm xong được một cái bánh hắn liền đi rửa tay một lần. Cho đến khi Hứa Tiếu Vi chê vỏ sủi cảo của hắn vừa méo vừa xấu, Giang Tấn mới đành không quan tâm đến sự sạch sẽ nữa mà nghiêm túc ngồi nặn bánh cẩn thận từng chút một.

Trần Tương mấy ngày nay quan sát Giang Tấn, bà cũng đã thay đổi cách nhìn không ít, khi nhìn chiếc bánh sủi cảo đầu tiên hắn nặn tử tế, dù trông không ra hình dạng nhưng bà vẫn mỉm cười động viên hắn, sau đó dạy hắn cách nặn sủi cảo đơn giản. 

Ba người ngồi nặn bánh với một nồi nhân, thời gian cứ từ từ trôi qua, hoà hợp lạ thường.

Sau đó Trần Tương đi vào nhà bếp nấu sủi cảo, còn lại Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn ngoài bàn tiếp tục nặn bánh.

Hứa Tiếu Vi nặn xong chiếc bánh nữa, không để ý thoáng nhìn Giang Tấn đang vật lộn với nhồi một khối nhân thịt nhỏ vào trong vỏ, lực đạo của hắn quá mạnh, mỗi lần niết lại làm rách cái vỏ một chút, không ít nhiều thì vỏ bánh cũng bị rách nát vài phần; trong cả cái mâm tròn, một phần ba số sủi cảo có hình dạng méo mó kì dị đều là do hắn làm.

Hứa Tiếu Vi mím môi cười trộm, nắm tay hắn dạy hắn kĩ thuật nặn sủi cảo: “Chúng ta sẽ không thể nặn ra viền hoa văn nếu chúng ta chỉ biết niết vỏ bánh như vậy. Em sẽ dạy cho anh cách đơn giản nhất. Chỉ cần gấp đôi vỏ bánh lại, dùng ngón tay cái và ngón trỏ của tay phải ấn nhẹ một chút, nhẹ thôi!”

Nhìn thấy một chiếc sủi cảo hoàn hảo sắp ra đời, Giang Tấn vui tới nỗi không khống chế được cường độ lại phá hỏng nó.

Hứa Tiếu Vi động viên hắn: “Không sao hết, làm lại nào, chú ý lực độ, bình thường anh đối xử với em nhẹ nhàng bao nhiêu vậy hãy đối xử với nó đủ ôn nhu như vậy, cố lên em tin tưởng anh.”

Dưới sự dạy bảo chậm rãi từ Hứa Tiếu Vi, Giang Tấn nhanh chóng nặn được một chiếc bánh cũng hơi giống sủi cảo, hắn cầm chiếc bánh trên tay khoe trước mặt Hứa Tiếu Vi, như đang khoe công, “Nhìn đẹp không?”

Hứa Tiếu Vi gật đầu: “Đẹp lắm.”

Giang Tấn đặt sủi cảo vào trong mâm: “Anh lại thấy em đẹp hơn.”

__

Sau bữa tối, Hứa Tiếu Vi cùng Giang Tấn đi với Trần Tương đến thăm mấy nhà hàng xóm thân thiết, có vài đứa trẻ đã xem qua phim truyền hình có Hứa Tiếu Vi đóng chúng tranh nhau chen chúc lại muốn chụp ảnh ký tên. Chơi đùa một hồi, Hứa Tiếu Vi cuối cũng cũng được về nhà, cả người cô rất mệt mỏi không còn muốn nhúc nhích.

Giang Tấn lấy cho Hứa Tiếu Vi mặt nạ bảo vệ mắt, nhìn Hứa Tiếu Vi dựa vào bàn ngủ thiếp đi. Hắn muốn ôm cô lên giường ngủ cho đỡ mỏi, hắn mới bế ngang cô lên, Hứa Tiếu Vi đã bị giật mình bừng tỉnh mở mắt ra nhìn hắn, Giang Tấn cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Nếu em mệt thì ngủ đi.”

Giang Tấn đặt Hứa Tiếu Vi xuống giường, giúp cô đắp chăn lên người rồi sau đó ngồi xuống bên mép giường, lấy mặt nạ che lên đôi mắt cô.

Chiếc mặt nạ đó Giang Tấn mua cho cô cách đây không lâu, chỉ bởi vì một ngày nọ Hứa Tiếu Vi đâu đó nhắc thoáng qua việc cô bị đau mắt, Giang Tấn yêu cầu cô mỗi ngày đều phải đắp mặt nạ mắt, thời gian xem kịch bản cũng không được quá lâu.

Hơi lạnh từ miếng mặt nạ tràn quanh mí mắt càng khiến cơn buồn ngủ gia tăng, cô không biết Giang Tấn còn ở trong phòng không, nhưng cô đã mệt đến mức không còn sức để nói, chỉ cảm thấy như có người bên mép giường vừa đứng dậy, theo sau đó thả xuống đôi môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt.

Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Ngủ đi, khi đến giờ anh sẽ gọi em dậy.”

“Được rồi.”

Hứa Tiếu Vi thực sự mệt mỏi sau khi chơi với lũ trẻ, cô ngủ thiếp đi ngay sau câu nói, Giang Tấn kéo chăn đắp qua vai cô, xác nhận mọi thứ đã ổn định mới rời khỏi phòng.

Giang Tấn trở lại phòng khách, Trần Tương đang ngồi trên sô pha đọc báo: “Tiểu Giang, dì có thể gọi cháu như vậy không?” 

“Vâng.” Giang Tấn bước tới ngồi xuống: “Dì không đi ngủ ạ?”

Trần Tương chỉnh lại chiếc kính viễn thị trên sống mũi, “Dì sẽ không lòng vòng với cháu, có phải cháu đang hẹn hò với Tiểu Vi đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment