Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 77

Edit: O’Hara

Thấy lúc Hứa Tiếu Vi nhắc tới mẹ của Giang Tấn thì sắc mặt của Giang Diệp sẽ thay đổi, Hoắc Lâm sợ rằng Giang Diệp sẽ cho Giang Tấn chuyển về nhà họ Giang vì mẹ của hắn. Đột nhiên tiến tới đẩy Hứa Tiếu Vi: “Cô câm miệng cho tôi! Năm lần bảy lượt nhắc đến một người đã chết là có ý gì, cô ta đã chết rồi. Bây giờ cô nói như vậy có ích lợi gì?”

Nói xong, Hoắc Lâm cảm thấy mình còn chưa hết giận, đưa tay lên muốn đẩy Hứa Tiếu Vi lần nữa, nhưng ở cửa bất ngờ vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

“Bà thử đẩy cô ấy một lần nữa xem.”

Vệ sĩ của nhà họ Giang thấy người tới thì nhanh chóng nhường đường, Giang Tấn cũng dẫn theo mấy vệ sĩ đi vào đại sảnh, hắn đứng ở bên cạnh Hứa Tiếu Vi, một tay đút vào túi quần tay còn lại theo thói quen ôm lấy vai cô, đôi mắt như sắc bén con dao, như có như không nhìn vào cánh tay đang giơ lên của Hoắc Lâm: “Nếu bà muốn nửa đời sau được người khác đút cho ăn, thì bà cứ việc động thủ.”

Đối mặt với đôi mắt đen tuyền của Giang Tấn, chút tự tin của Hoắc Lâm cũng biến mất, bà ta nghiến răng tức giận buông tay xuống.

Giang Diệp kéo Hoắc Lâm lại, ánh mắt nhìn về Giang Tấn:”Giang Tấn, ý của con là gì?”

Giang Tấn cười nhạt chỉ vào vệ sĩ của nhà họ Giang: “Vậy các người có ý gì với người phụ nữ của tôi?”

Quản gia giải thích: “Ông chủ chỉ muốn mời cô Hứa về nhà nói chuyện thôi.”

Giang Tấn nhìn xung quanh: “Ý của tôi là, Hứa Tiếu Vi là người phụ nữ của tôi. Nếu như sau này tôi có nghe, thấy hay biết được các người muốn làm gì cô ấy hoặc làm cô ấy không vui, thì sau này trên thương trường Tinh Quang sẽ là đối thủ cạnh tranh với Giang thị và Thịnh Thế.”

Giang Diệp nghe thấy nửa câu sau của Giang Tấn thì tức giận, tay chống gậy cũng run lên: “Đồ nghịch tử, mày vì một con đàn bà mà trở thành kẻ thù với chính gia đình mình à.”

Gia đình.

Trong lòng Giang Tấn cứ suy nghĩ về ý nghĩa của lời nói này: “Tôi có gia đình sao? Từ lúc ông cưới bà ta về nhà, từ lúc mẹ qua đời. Từ lúc ông tin bà ta rồi cắt đứa quan hệ cha con với tôi. Thì tôi đã không còn gia đình rồi.”

Giang Tấn ôm Hứa Tiếu Vi rời đi. Quản gia cố giữ anh lại nhưng Giang Tấn mắt điếc tai ngơ. Trước khi rời đi anh nghiêng đầu nói với Hoắc Lâm: “Nói cho con của bà nếu đụng vào những người quan trọng của tôi, Thịnh Thế sẽ sớm đổi chủ.”

Hứa Tiếu Vi được Giang Tấn ôm về trong xe, anh cuối người giúp cô cài dây an toàn đồng thời cũng kiểm tra xem trên người Hứa Tiếu Vi có vết thương gì không: “Em có bị thương không?”

“Em không sao.” Hứa Tiếu Vi vuốt đôi lông mày đang cau lại của hắn: “Anh không tức giận vì những lời em nói khi nãy với cha anh sao?”

“Em không sao là được rồi.” Giang Tấn im lặng nhìn cô rồi bật cười: “Không thể tưởng được cô nhóc nhà ta miệng lưỡi như vậy.”

Hứa Tiếu Vi rụt cằm lại: “Ai kêu bọn họ nói như vậy với mẹ của anh, cũng là không tôn trọng anh rồi. Chẳng lẽ anh không tức sao?”

Giang Tấn đè nén lửa giận trong mắt, ngồi lại ghế lái rồi khởi động xe: “Giận chứ, nhưng chẳng phải em đã giúp anh trả lại rồi sao?”

Lúc xe đã chạy một đoạn xa ra khỏi nhà lớn Giang gia, chọn một chỗ có thể đậu xe ở bên đường, cởi dây an toàn của ghế phụ, nhân lúc Hứa Tiếu Vi còn trong trạng thái ngu ngơ thì bế cô ngồi lên đùi mình.

Hứa Tiếu Vi kinh ngạc hét lên, hai tay chắn trước ngực hắn: “Anh, anh làm gì vậy?”

Hai tay Giang Tấn ôm eo cô, lười biếng dựa vào ghế ngồi: “Giang Nhất Thành nói nhìn thấy em ở gần nhà tổ của nhà họ Giang, anh lo lắng mấy hành động của cha anh làm ảnh hưởng đến em nên vội vàng chạy đến tìm em, may mắn là em không bị gì.” Hắn kéo tay Hứa Tiếu Vi đặt lên ngực trái: “Em nghe xem, tim anh đập đến giờ vẫn chưa ổn định được đây này.”

Tiếng tim đập hỗn loạn từ lòng bàn tay truyền đến người Hứa Tiếu Vi, nàng nâng lên mắt nhìn vào mắt Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi nhìn vài giây xong liền bổ nhào vào trong lòng Giang Tấn: “Xin lỗi anh, làm anh lo lắng nhiều như vậy.”

Vừa nói xong, cằm của cô bị hai ngón tay nâng lên, Giang Tấn nói vào tai cô, giọng khàn khàn ôn nhu: “Xin lỗi thì phải thực tế một chút chứ.”

Nhìn thấy môi anh lần nữa hạ xuống, Hứa Tiếu Vi nhanh chóng dùng tay chặn lại: “Đợi một chút, em có chuyện cần anh giúp.”

“Nói đi.”

“Em muốn tham gia chương trình 《Thanh xuân tươi đẹp》, hình như Đoạn Di cũng tham gia, đây là lúc đối đầu trực tiếp rồi.”

“Được thôi.” Giang Tấn đồng ý, lúc Hứa Tiếu đang vui vẻ cảm ơn, hắn đã khéo léo cắt ngang lời cô muốn nói: “Nhưng trước đó, em phải trao đổi với anh một số thứ.”

Hứa Tiếu Vi suy nghĩ: “Trao đổi cái gì?”

Giang Tấn hôn vào vành tai cô. Dùng giọng khàn khàn nói, từng câu từng chữ như thuốc độc tràn vào trái tim cô, dần dần ăn mòn lí trí: “Bây giờ, thỏa mãn anh.”

“Em… Ưm….”

Hứa Tiếu Vi không nói được nữa, đôi môi bị lấp kín sau đó Giang Tấn cậy mở khớp hàm xông vào, để lại cô ú ớ phản kháng.

——

Cùng lúc đó, trong một biệt thự theo phong cách cổ điển, một người đàn ông cầm máy tính bảng đứng trước cửa sổ sát đất. Ánh sáng dịu dàng đã bị mây che khuất. Sau khi nhìn thấy tin tức trên máy tính bản, vẻ mặt của người đàn ông lập tức trở nên lạnh nhạt, người đàn ông đang nói chuyện qua tai nghe Bluetooth, đối phương ở phía bên kia dường như cũng đã biết được tin tức đó, đang chờ chỉ thị tiếp theo.

Người đàn ông khẽ rít lên tiếng cười nhạt, ném máy tính bản lên bàn: ” Hắn đã bị phát hiện rồi. Nếu bằng chứng trong tay của Giang Tấn bị lộ ra ngoài, tôi và cậu cũng không có kết cục tốt. Nhưng…. Hắn cũng phải có cơ hội để phát tán nó chứ.”

“Anh định làm gì?”

“Trên thế giới này, chỉ có người chết mới giữ được bí mật.”
Bình Luận (0)
Comment