Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 20

“Lý Tư Lâm, tôi không biết cô là loại người như thế đấy.”

Lý Tư Lâm trước mặt anh hết sức văn minh, cũng chưa từng thốt ra câu nào quá đáng, và hình như cũng chưa nói đùa.

“Tôi vốn dĩ là loại người đó đó. Chỉ là lúc thích cậu thì giả vờ làm người văn minh thôi.” Lúc Lý Tư Lâm nói xong thì cảm thấy mấy lời này có thể làm tổn thương người khác, cô vội giải thích: “Tôi thích cậu, nhưng nói đúng ra là hai ta không thân. Bây giờ đã thân hơn trước rồi, vì thế đôi khi tôi nói chuyện không đàng hoàng lắm đâu. Cho nên tôi thích cậu không mặc quần áo, cậu có cởi không đây?”

Từ Lận Vũ Chu mà Lý Tư Lâm mới biết khi người ta đỏ mặt sẽ trở thành đít khỉ, giờ phút này Lận Vũ Chu đúng là cảnh đẹp nhân gian. Anh kéo kéo cổ áo, nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.

Lý Tư Lâm muốn trêu anh một phen, lấy lại vốn từ hồi giả vờ cẩn thận từng li từng tí trước mặt anh mấy năm về trước, vì thế cô tiến về trước một bước, tay nắm lấy vạt áo thun vén lên, quả nhiên, Lận Vũ Chu la cô: “Lý Tư Lâm!”

“Lý Tư Lâm cái gì mà Lý Tư Lâm! Còn lúc cậu đè tôi lên sô pha thì tính sao đây?” Lý Tư Lâm có ý đồ xấu, cố ý nghiêm mặt khiêu chiến với Lận Vũ Chu: “Cảm xúc của cậu không ổn định lắm đâu, người muốn hôn người ta là cậu mà, sờ người ta cũng chính là cậu, không cho người ta cởi quần áo cũng là cậu…”

Lận Vũ Chu che miệng cô, Lý Tư Lâm giả vờ cắn anh, răng cắn vào lòng bàn tay anh, sau đó đầu lưỡi tiến tới. Lận Vũ Chu muốn rút tay lại nhưng không kịp rồi, Lý Tư Lâm đã ngậm lấy đầu ngón tay anh. Mắt anh lóe lên, cảm giác ướt át tê dại làm Lận Vũ Chu chấn động. Trong chớp mắt, Lý Tư Lâm đã đứng trước mặt anh, vòng tay ôm eo anh, cằm tựa vào ngực, ngẩng đầu nhìn anh mà làm nũng: “Sao mà cậu thẹn thùng thế này, chẳng lẽ sau này cậu yêu đương thì cũng vậy à? Con gái người ta không chủ động thì cậu cũng không luôn, vậy nếu người ta không chủ động thì không lẽ hai người sẽ yêu nhau theo kiểu Platon* cả đời à?”

*Giải thích: Tình yêu Platon: tình yêu theo kiểu trong sáng, thuần khiết các yếu tố lãng mạn và tình dục. 

“Đầu tiên, tôi sẽ xem cô làm bạn gái, cô xem tôi là gì không quan trọng, tiếp theo, tôi sẽ chủ động.”

Lúc này đây anh còn nhớ chủ động gỡ mắt kính vướng víu xuống, sau đó ôm trọn cô vào lòng, hai tay khóa chặt cô lại. Anh bắt đầu hôn từ trán, một nụ hôn mang theo sự cẩn thận và quý trọng. Lận Vũ Chu nghĩ, mặc kệ Lý Tư Lâm nghĩ thế nào, anh cần làm để cô hiểu, anh vô cùng nghiêm túc. Lúc hôn lên môi cô, anh ôm lấy mặt cô.

Anh rất dịu dàng. Lý Tư Lâm bị anh ảnh hưởng, khi cô chạm lấy đầu lưỡi anh thì nhẹ nhàng luyến lấy. Quấn quýt nồng nàn, không nóng không vội.

Hôn môi thật thích.

Hôn Lận Vũ Chu thật thích.

Nụ hôn si mê này không có ham muốn và dục vọng, mà như thế lại làm người ta đắm chìm. Nói Lận Vũ Chu làm đi, anh sẽ không hiểu phải làm gì, thiếu điều Lý Tư Lâm nắm tay chỉ đường; nói anh không thể thì anh cắn lên vành tai cô. Lý Tư Lâm hừ một tiếng, tay luồn từ vạt áo tiến vào, cuối cùng chạm đến cơ bắp của anh. Anh hít một hơi, bụng hõm xuống, anh cầm lấy tay Lý Tư Lâm.

Ánh mắt giằng co với cô, cuối cùng anh nắm lấy vạt áo, tay nhấc lên, cởi ra cho cô xem. Dù sao sớm muộn gì cũng phải cho cô xem hết. Dáng người anh không như Wolf, anh chỉ bằng một nửa cậu ta. Wolf nói cô gái nào cũng thích cơ bắp lực lưỡng của cậu ta, lúc nào cũng có người muốn ngắm ngực cậu ta nảy lên. Lúc cậu ta kể với Lận Vũ Chu còn nảy thử. Đường cong trên người Lận Vũ Chu rất vừa phải, thon mà chắc. Wolf đề nghị anh tiếp tục luyện tập, thêm protein, đạm các thứ linh tinh, hai năm sau là có thể đạt được cơ thể cường tráng như cậu ta.

“Wolf…” Lận Vũ Chu muốn nói tới việc Wolf bảo dáng người của anh không phải kiểu con gái thích, nhưng Lý Tư Lâm suỵt một tiếng. Ngay sau đó đặt một dấu son mềm mại ẩm ướt lên cánh tay, Lận Vũ Chu hít một hơi, lùi về sau trốn tránh.

“Trong nhà không có biện pháp tránh thai.” Anh đột nhiên nói. Trong suy nghĩ của anh, cởi quần áo thì không tránh khỏi sẽ có việc xảy ra.

Lý Tư Lâm không kìm được.

Cô cười ngã lên sô pha.

Cô cười, đụng trúng vào Lận Vũ Chu đang ngượng ngùng, trái tim liền ầm vang một tiếng, anh xoay qua đi, thế mà vành tai cũng hơi ửng đỏ lên. Đỏ mặt cũng sẽ lây, Lý Tư Lâm ném áo cho anh, nói: “Hình như máy giặt hỏng rồi.”

Máy giặt hỏng thật, nhưng cũng là cái cớ mà Lý Tư Lâm tìm bừa. Cô không nhẫn tâm đem Lận Vũ Chu ra đào xới, anh trong sáng như thế, bây giờ đầu óc nóng lên mới vượt lửa sang sông, nhỡ như một ngày nào đó anh bình tĩnh lại thì sẽ ghét cô thì sao.

Lận Vũ Chu à một tiếng, rồi đi sửa máy giặt, tháo rời và lắp lại, một tiếng đồng hồ, cuối cùng khử trùng máy giặt.

Lý Tư Lâm ngồi xổm bên cạnh xem, cái máy giặt này cô đã dùng rất nhiều năm, nói thật, lúc trước không nghĩ tới việc khử trùng, thỉnh thoảng chỉ tẩy một lần, Ngay cả việc khử trùng máy giặt mà Lận Vũ Chu làm cũng nghiêm túc, ngồi xếp bằng ở đó, lấy bộ máy bên trong ra.

“Lận Vũ Chu, máy giặt này xài cũng lâu, đổi được rồi.” Lý Tư Lâm nói.

“Nhưng tôi thấy hiệu suất của nó còn tốt, không phải cứ mới là dùng ổn. Hơn nữa, nếu một món đồ cứ hỏng là đổi, không sửa thì hơi quá hao phí rồi.”

Trong lòng Lận Vũ Chu, nhà và mỗi một món đồ trong nhà đều gắn bó và cần được sửa chữa. Anh chưa bao giờ vứt bỏ một món đồ quen thuộc, chị gái của anh – Lận Vũ Lạc cũng vậy. Chị em nhà này trong mắt người ngoài là “keo kiệt”, còn họ thì chẳng quan tâm ai đánh giá gì. Như việc Lận Vũ Chu thích Lý Tư Lâm, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ khoe khoang trước mặt cô là anh có tiền, điểm này khác xa với Chu Dương và mấy người theo đuổi Lý Tư Lâm.

Nói Chu Dương theo đuổi cô thì thật ra cũng không phải. Chu Dương giống như một con công xòe đuôi đi xung quanh cô, nhưng không đi thẳng tới trước mặt cô. Liên hệ với Lý Tư Lâm là vì cần mua một số lượng lớn đồng phục văn hóa doanh nghiệp theo yêu cầu cho nhân viên công ty, rồi giữ rượu ở quán bar Tô Cảnh Thu. Anh ta không nói thẳng, Lý Tư Lâm coi như không biết, anh ta thích rải tiền thì cứ rải đi, cũng không phải tiền cô. Cố Tuấn Xuyên còn trêu ghẹo, nhận nhân viên thì phải nhận kiểu như Lý Tư Lâm, là một người đa nhiệm. Lý Tư Lâm ồn ào bắt anh ấy trích phần trăm, anh ấy lại giả vờ không biết: Sao mang mấy món trang phục này cho cô được? Thế thì hạ thấp cô quá! Mời cô đến nhà tôi ăn một bữa cơm nhé.

Lý Tư Lâm thích tới nhà Cố Tuấn Xuyên, bởi vì có một Tiểu Tiểu Lận có bàn chân nhỏ nhắn thơm ngào ngạt.

“Lận Vũ Chu, cậu quen sống thế rồi thì chắc chắn không quen cách tôi sinh họa đúng không?” Lý Tư Lâm cũng không sống xa xỉ, nhưng có khi cô không có quá nhiều sự kiên nhẫn, thỉnh thoảng mua sắm, thỉnh thoảng bỏ bớt đồ đi.

“Tôi không có.”

“Cậu không à, thế sao hôm qua tôi ném cái túi xách kia thì cậu nhặt về vậy?” Lý Tư Lâm nhìn anh với đôi mắt tròn, cô giống như biến thành một đứa phá của.

“Tôi sửa được cái khóa kéo đó.”

“Không đáng, khóa kéo không đồng bộ thì cũng không đẹp. Hơn nữa quầy chuyên sửa đòi hai ba ngàn, túi thì cũng cũ rồi, không đáng.”

“Nhưng cô thích.”

“Sao cậu biết?”

“Cô muốn ném nó đi ba lần.”

Lý Tư Lâm đứng trước thùng rác phân vân một hồi rất lâu, lựa chọn giữa ném và không ném, Lận Vũ Chu đã nhìn thấy hết. Sau đó anh quyết định nhặt về, điều này không gì là mất mặt. Thậm chí anh còn nhìn giá trị của nó, anh cảm thấy Lý Tư Lâm có thể mua được một cái mới ngay, mà cô cũng không nỡ bỏ cái cũ. Lận Vũ Chu có thể làm như thế, mà nhìn lên, thực lực kinh tế của anh không cho phép.

Tất nhiên anh biết Lý Tư Lâm có rất nhiều người có tiền theo đuổi, sau anh trai cho giữ 200 nghìn tiền rượu thì còn một ông chủ lập nghiệp mở công ty. Đây điều là Tô Cảnh Thu nói cho anh biết. Tô Cảnh Thu nói khi Lý Tư Lâm hát thì hệt như khổng tước xòe đuôi. Cả một nhóm đàn ông điên cuồng cống nạp tiền mua rượu, chỉ để đổi lấy việc uống một ly với Lý Tư Lâm.

Lận Vũ Chu không hiểu rõ thế giới của người có tiền, anh hiểu việc uống rượu là để sum họp bè bạn, uống thì cũng vui vẻ. Mua một ly rượu từ một người không tình nguyện, ngoại trừ đạt được niềm vui trong lòng thì còn có cảm xúc gì khác đâu? Nói chung anh không hiểu lắm mấy quy tắc vận hành của thế giới này, không biết lòng người phức tạp nhiều khi cần đến nhiều cách biến thái để trải nghiệm cảm giác lạ.

“Chờ tiền thưởng hạng mục của tôi phát xuống… Cô có thích gì không?” Lận Vũ Chu đột nhiên đặt ra câu hỏi cho Lý Tư Lâm, người khác tặng quà cho cô, đa phần đều chú ý xem cô có mừng rỡ, lúc nhận được có thích hay không, nhưng cô đều sẽ hợp tác làm ra vẻ ngạc nhiên. Lận Vũ Chu đúng thật là một người theo chủ nghĩa thực dụng, anh không đoán, anh hỏi thẳng, anh không biết phân tích tâm lý phụ nữ, thế nên anh mới độc thân đến tận bây giờ.

“Tiền thưởng hạng mục của cậu bao nhiêu tiền?”

“Chưa tới ba mươi nghìn.”

“Vậy thì cũng đủ để tôi đi Thái Lan chơi một đợt.” Lý Tư Lâm chọc ghẹo Lận Vũ Chu, anh muốn ra nước ngoài thì phải gọi xin, anh tất nhiên không thể xuất ngoại. Anh không đi cùng được thì còn ý nghĩa gì, quà này Lận Vũ Chu sẽ không tặng. Lận Vũ Chu không đáp, máy giặt đã sửa xong, anh cảm thấy rất thành công. Quyết định tháo máy hút mùi ra.

Lý Tư Lâm đi theo làm trợ thủ, làm việc nhà một cách bị động, nhưng cô không cảm thấy nhàm chán, có khi còn thảo luận mấy nguyên lý hoạt động của mấy đồ gia dụng với Lận Vũ Chu, hai người có tới có lui, rất có cảm giác tri kỷ.

Hôm đó trước khi đi ngủ, điện thoại Lý Tư Lâm chợt nhận được một thông tin vé: Vé máy bay, ngày 1/5 đến 8/5, Bắc Kinh đi Thái Lan, đến Bangkok và Chiang Mai. Trong khoảnh khắc cô đơ ra, thông tin khách sạn đã lũ lượt kéo tới. Việc này làm Lý Tư Lâm bất ngờ. Lận Vũ Chu bị ngốc rồi sao?

Cô chạy đi hỏi Lận Vũ Chu, hai người một trong cửa một ngoài cửa, cảnh tượng rất nghiêm túc.

“Không phải, sao cậu biết căn cước của tôi?”

“Khi ký giấy tờ thuê nhà cô có lấy ra.” Trí nhớ Lận Vũ Chu rất tốt, đã nhìn là sẽ không quên.

“Thế thì, sao cậu biết ngày mấy tôi đi được?”

“Tôi hỏi Cao Phái Văn.”

“Cậu nghĩ sao mà đặt cho tôi một chuyến du lịch mà cậu không đi được thế? Nhiều khi trên đường tôi gặp phải một ai đó, tôi nào có trách nhiệm nói cho cậu?”

“Tôi biết.”

Lận Vũ Chu cái gì cũng biết. Người thích Lý Tư Lâm rất nhiều, ngay cả chó mèo hoang trong khu dân cư gặp cô cũng phải tới gần thì làm sao anh không biết cô sẽ tình cờ gặp một ai đó trên đường đi du lịch? Nhưng suy nghĩ của Lận Vũ Chu không rập khuôn. Anh đang thí nghiệm một hình thức ở chung.

Loại hình thức ở chung này căn cứ vào một tương lai nào đó khi họ thật sự ở bên nhau, cô thích du lịch vòng quanh thế giới, mà anh khó mà xuất ngoại. Vậy thì anh nên giải quyết vấn đề này như thế nào? Anh không thể bẻ gãy đôi cánh của cô, cũng không thể kết thúc lý tưởng của chính mình, khả năng duy nhất là để cô bay đi, còn anh thì chờ cô.

Lận Vũ Chu đã để quên một vấn đề, rất có khả năng giả thiết căn bản không thể thành lập. Mệnh đề thí nghiệm cơ bản đã sai rồi.

Lý Tư Lâm tính tiền muốn chuyển cho Lận Vũ Chu, thật ra cô vô cùng cảm động, cô muốn đi chơi, cô nhắc mãi chuyện chuyện đi Thái Lan với Cao Phái Văn và Lận Vũ Lạc. Lận Vũ Chu nghe được, anh ghi nhớ. Nhưng cô không muốn tiêu tiền của Lận Vũ Chu, anh thu vào không cao, rất bủn xỉn với chính mình, thế mà lại đặt trước vé cho cô không chần chừ. Việc này so với 200 nghìn giữ rượu cơ bản không đáng nhắc tới, nhưng Lý Tư Lâm thật sự ghi nhớ.

“Tôi cũng đặt vé trước cho chị tôi rồi. Chị ấy cũng muốn đi chơi.” Lận Vũ Chu giải thích: “Không chỉ mời cô.”

“Mời hai chị gái của cậu đó à.” Lý Tư Lâm nghe thế thì đặt điện thoại xuống, trêu anh.

“Mời chị tôi, và bạn gái giả tưởng của tôi.”

“…Ai là bạn gái cậu.”

“Đã nói mà, giả tưởng thôi.”

Lý Tư Lâm hừ một tiếng, quay đầu đi. Cô không muốn đưa tiền cho Lận Vũ Chu, nhưng cô muốn tặng Lận Vũ Chu món khác. Nằm ở trên giường lướt qua tất cả quần áo trong ngoài của Lận Vũ Chu một lần, còn có trạng thái hiện tại, sau đó ghi ra một danh sách mua sắm.

Lận Vũ Lạc gọi cho cô hỏi tới nhà cô ấy chơi không, cô ấy muốn ra ngoài chơi, Cố Tuấn Xuyên không vui, hai người cãi nhau một trận.

“Bởi vì cậu không cho anh ta theo á?”

“Tớ không cho anh ấy theo đâu.”

“Vậy cậu tới đây đi, chúng ta ngủ chung.”

“Ok.”

Lý Tư Lâm bò dậy đổi drap giường, lăn lộn một hồi rồi gọi cho Lận Vũ Lạc, Cố Tuấn Xuyên bắt máy, nói: “Bà xã tôi không tới nhà cô đâu.”

“Anh sợ tôi nhốt vợ anh à?”

“Mắc mớ gì tới cô.” Điện thoại bên kia vang lên một tiếng bụp, chắc là do Cố Tuấn Xuyên bị ăn đòn, Lý Tư Lâm cười, cúp điện thoại.

Cô biết đại khái hai người vừa xảy ra chuyện gì, Cố Tuấn Xuyên nhất định đã tung ra sự quyến rũ phái nam với Lận Vũ Lạc, hai người đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Tình huống này cũng không phải một hai lần.

Quà Lý Tư Lâm tặng cho Lận Vũ Chu gửi tới liên tục, buổi tối cô phải tăng ca, cô đẩy hết đống đồ cho Lận Vũ Chu, để anh tan làm đi lấy.

“Giống như sinh hoạt thường ngày.” Lận Vũ Chu nói.

“Ai sinh hoạt với cậu, nói bậy bạ gì đấy.” Lý Tư Lâm nói thế, mà chính cô lại cười. Cao Phái Văn thò qua nhìn điện thoại cô, bĩu môi: “Cậu đuổi cậu ta chạy, cậu ta đuổi cậu chạy, hai người chơi trò gia đình hả?”

Lý Tư Lâm cười tươi rói, trả lời tin nhắn Lận Vũ Chu: “Mấy món đó tặng cậu cả, cậu mở ra đi.”

“Cô muốn tích cóp tiền mua xe mà?”

“Hai chuyện khác nhau.”

“Cô không muốn thua thiệt tôi, nhưng tôi không nghĩ nhiều tới thế, tôi chỉ muốn tặng quà cho cô, chia sẻ với cô niềm vui nho nhỏ của tôi.”

“Tôi cũng muốn chia sẻ niềm vui nho nhỏ với cậu. Mở ra đi. Nói nữa là xem như cậu già mồm.”

Lận Vũ Chu ở nhà mở đồ chuyển phát nhanh, Lý Tư Lâm mua cho anh điện thoại mới, máy tính mới, vớ mới, và quần lót vân vân. Còn một hộp đồ bí ẩn, anh mở ra, là một hộp biện pháp tránh thai.

Lận Vũ Chu đột nhiên cảm thấy cái hộp kia nóng phỏng tay, ném qua một bên, giằng co với chiếc hộp một hồi lâu. Cuối cùng, anh lặng lẽ cầm lên, mở hộp rồi lấy ra.

Lận Vũ Chu không biết đâu là trái phải, nghiên cứu một hồi, rồi lại lên mạng tìm video dạy. Lúc Lý Tư Lâm bước tới cửa thì anh đang ngồi trên giường bắt chước động tác sử dụng, nghe thấy âm thanh mở cửa, anh vội nhét đồ dưới gối.

Lý Tư Lâm gõ cửa phòng anh: “Thế nào? Thích đồ tôi tặng không?”

Lận Vũ Chu bối rối nhét hộp đã mở vào một bên ngăn kéo: “Đắt tiền quá. Tôi không cần máy tính và điện thoại. Điện thoại tôi dùng ổn mà.”

“Cậu mở cửa được không? Cậu làm gì mà thở hồng hộc thế.”

Lận Vũ Chu mở cửa, người đứng chắn trước cửa. Từ khe hở Lý Tư Lâm nhìn vào, chưa mở hộp đóng gói, trong lòng tự biết sự hoảng loạn của Lận Vũ Chu từ đâu mà ra.

“Có gì đâu, biện pháp phòng tránh thôi mà, sớm muộn gì cũng phải dùng đến.” Lý Tư Lâm khuyên anh: “Cậu thử rồi à? Vừa không? Tôi áng chừng theo kinh nghiệm mà mua thôi.”

Lận Vũ Chu bị Lý Tư Lâm đập một phát, một hồi lâu sau mới đáp: “Tôi không thể thử được. Tôi chưa vào trạng thái.”

“À à à. Tôi không ngại giúp cậu đâu.”

Lý Tư Lâm nghiện trêu chọc Lận Vũ Chu rồi, cô trong lòng chính mình cũng bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa ấy theo thời gian mà dập tắt, khi rực sáng là lúc được vẫy gọi, cô mong rằng Lận Vũ Chu đừng nghĩ gì cả, lỗ mãng một cách trực tiếp; lúc dập tắt là khi cô còn lương tri, còn Lận Vũ Chu ngây thơ như thế. Rực sáng là lúc cô đùa giỡn anh, dập tắt lúc cô né tránh anh.

Lận Vũ Chu cảm thấy mình bị cô ép lùi đến cuối bức tường, không thể nào trốn tránh. Anh lấy cái hộp đã mở từ dưới gối ra, nói với Lý Tư Lâm: “Tôi vừa mới nghiên cứu là đã hiểu rồi.”

Lý Tư Lâm cầm qua xem rồi ném vào thùng rác, ngọn lửa trong lòng cô đột nhiên lụi tàn, vì thế cô chuẩn bị lùi lại. Lận Vũ Chu đột nhiên đưa tay kéo cô vào, tiện tay đóng cửa lại.

Lý Tư Lâm bị nhốt ở giữa anh và cánh cửa, trước mặt là một Lận Vũ Chu “xông pha khói lửa”, đôi mắt nhìn cô không ngơi nghỉ. Khi anh đến gần, hơi thở của Lý Tư Lâm rối loạn. Ngọn lửa nhỏ lại sáng bùng lên, cô hơi ngẩng đầu chào đón đôi môi của Lận Vũ Chu.

Khi người dựa vào cánh cửa thì không phát ra tiếng rầm như trong tưởng tượng. Lận Vũ Chu đặt một tay sau lưng cô, sợ cô đụng phải cửa.

“Lận Vũ Chu, cậu có thể chờ tôi một lát được không?” Lý Tư Lâm nói bên tai anh: “Tôi chưa tắm nữa.”

“Được. Tôi chờ cô.”

Lận Vũ Chu nói chờ cô là thật sự chờ cô. Anh đứng ngay cửa nhà tắm, mỗi một tiếng nước bên trong đều giày vò anh. Điều này làm cho anh nhớ tới rất nhiều chuyện, trong đó là chuyện từ mùa hè năm 2018,  Lý Tư Lâm tới tìm anh. Ngày đó cô không mấy vui vẻ, cô nói với Lận Vũ Chu: “Tôi sắp không đuổi theo cậu nổi nữa rồi, cậu là cục đá là đầu gỗ à? Vì sao cậu không nhìn tôi dù chỉ một cái?” Thậm chí lúc cô nói xong mắt còn đỏ lên: “Tôi biết tôi không nên trách cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, nếu một ngày tôi gục ngã rồi thì tôi sẽ không theo đuổi cậu nữa. Tôi có khát khao của tôi. Không chừng đến lúc nào đó thì khao khát đó sẽ chiến thắng hết thảy.”

Sau đó Lý Tư Lâm thật sự không theo đuổi anh nữa.

Lúc Lý Tư Lâm bước ra tóc còn đang nhỏ nước, cô nhìn Lận Vũ Chu đang đứng dại ra ở đó, cô ném khăn lông cho anh, tự đi tới sô pha ngồi xuống. Lận Vũ Chu giúp cô lau tóc, cô thuận thế vẩy bọt nước lên mặt anh, sau đó cười xấu xa.

“Lận Vũ Chu, tôi hỏi cậu một vấn đề.”

“Sao đấy?”

“Làm sao cậu vượt qua được chướng ngại, cuối cùng thuyết phục mình sẽ xảy ra chuyện thân mật với một người chưa xác định quan hệ.”

“Bởi vì thích.”

“Rốt cuộc cậu thích tôi từ khi nào vậy?” Lý Tư Lâm nhìn xuống, vì động tác xoay người của cô mà áo tắm dài hơi hở ra, gặp bất cứ người nào cũng sẽ ghé mắt mà nhìn. Nhưng Lận Vũ Chu đứng đắn này vẫn nhìn vào mắt cô, nghiêm túc trả lời vấn đề của cô: “Tôi không thể nói rõ. Tôi cảm thấy chuyện này không có nguyên tắc gì cả. Nhưng tôi có thể nói rõ ràng ra là, tôi cảm thấy thích là bắt đầu từ sự nhớ thương. Sau đó mỗi ngày tôi đều nhớ tới cô.”

“Tình nồng tới muộn…”

“Tôi biết, tình cảm tới muộn thì không có ý nghĩa gì cả.” Lận Vũ Chu cười một cách dịu dàng, nói: “Nhưng làm gì không có ý nghĩa? Nếu chúng ta đã định rằng không thể ở bên nhau, vậy thì cứ để tôi khổ sở một lần đi. Tôi không sợ, vì mỗi một ngày trong căn nhà này đều là một vầng sáng nhỏ trong màn đêm tối tăm của tôi.”

Lận Vũ Chu sẽ không nói lời tình cảm, mà thế này còn hơn thế.

Trái tim Lý Tư Lâm như được ngâm trong mật, cô bị Lận Vũ Chu ảnh hưởng, lẩm bẩm: “Lận Vũ Chu cậu biết không? Tôi cảm thấy cảm xúc dành cho cậu lại trở về như mấy năm trước, gần đây tôi luôn mơ về cậu.”

“Giấc mơ năm phút không vẹn toàn à?”

“Quên năm phút kia đi.” Lý Tư Lâm hôn lên chóp mũi anh.

“Nỗ lực đến sáu phút.” Lận Vũ Chu không dám liều lĩnh, loại việc này có thể thành công hay không cũng là quen tay hay việc, thời gian kéo dài sẽ tăng lên nhờ quy luật, tới lần thứ 24 có thể kéo dài tới nửa tiếng.

Lý Tư Lâm chưa bao giờ gặp người nào đứng trước việc thế này mà lại nhã nhặn như thế, cô muốn cười mà lại không dám, chỉ mím chặt môi. Cuối cùng Lận Vũ Chu nhìn thấy áo cô hơi hở ra, trực giác bảo là không lễ phép, xoay mặt đi rồi bị Lý Tư Lâm kéo về. Cô kéo bàn tay đang run run của anh vào áo.

“Lận Vũ Chu, cậu có cảm thấy gì không? Xảy ra biến hóa rồi.”

Bàn tay Lận Vũ Chu mở ra nhưng không dám cong lại, cũng không dám cử động. Cô đặt tay mình lên tay anh, nhìn thấy mặt anh đỏ lên thì tiến tới hôn anh. Lận Vũ Chu hôn lấy rồi nhẹ nhàng lướt xuống cổ cô.

Lý Tư Lâm cảm thấy nụ hôn của anh hệt như lông vũ bay lướt qua, nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, cô nhắm mắt lại, ngả vào sô pha sau lưng.

“Lý Tư Lâm, tôi nên làm thế nào?”

“Tìm tòi. Giống như lúc cậu nghiên cứu một ngành học, một đề bài, tìm tòi ấy.” Giọng Lý Tư Lâm run run, hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ. Cô chưa từng được vỗ về dịu dàng như thế, giống như cơn gió đêm hè lướt qua gò má. Giọng cô như đang nỉ non, mà không thúc giục anh. Cô cảm thấy linh hồn mình như được thả lỏng.

Cuối cùng Lận Vũ Chu cũng dám khép bàn tay lại, mơn man một cách dịu dàng, rồi dùng lưỡi để thay thế, xúc cảm kỳ lạ bộc ra theo bản năng, cuối cùng ngậm lấy.

Lý Tư Lâm cắn đầu ngón tay, sợ mình sẽ phát ra âm thanh làm gián đoạn sự thăm dò của Lận Vũ Chu. Cô không vội, rồi lại có một khe suối mùa xuân chảy về hướng đông.

Cuối cùng vẫn đổi vị trí, cô nhìn Lận Vũ Chu đang lúng túng.

Lý Tư Lâm xé bao bì, không có gì ngại ngùng, vì phải có người tới hoàn thành. Lận Vũ Chu quá chậm, chậm đến nỗi mỗi một giây trôi qua đối với cô đều là tra tấn. Cô vỗ về anh: “Được chứ? Bây giờ luôn nhé? Nếu cậu hối hận thì tôi lập tức dừng lại.”

Giống như thay đổi giới tính, Lý Tư Lâm cảm thấy mình như biến thành một gã trai tồi cẩn thận. Sợ Lận Vũ Chu lùi bước, cũng sợ anh không lùi lại. Mười ngón tay đan vào nhau, móng tay Lận Vũ Chu sạch sẽ trong suốt hơi hồng hồng. Nơi nơi đều là mồ hôi của anh, mà anh, cả người đang nóng lên.

Lý Tư Lâm cảm thấy linh hồn mình được một cơn mưa rào gột rửa, trải qua một trận mưa thủy rửa sạch, quanh năm đóng chặt từ từ mở rộng, cảm xúc tràn trề lấp đầy không gian. Họ cùng hít vào một hơi, Lận Vũ Chu ngẩng cổ, hai mắt nhắm nghiền.

Bởi vì kỳ vọng quá lâu đã hóa thành trợ giúp, vài lần đi qua, cô đã thấy đỉnh. Lý Tư Lâm sắp khóc, cô chưa từng tới nhanh như vậy, cô không biết mình bị gì nữa, chỉ bất lực nắm lấy tay anh. Có lẽ là do bầu không khí, bởi vì sự dịu dàng kia, bởi vì người trước mặt là Lận Vũ Chu, từng chút đều tự hóa thành sức mạnh, làm cô dễ bị châm lửa lẫn bùng nổ.

Cuối cùng Lận Vũ Chu cũng mở mắt ra nhìn cô, lại giơ tay lên vuốt ve gương mặt cô. Anh nhất định không dám di chuyển, mênh mông sóng triều sắp sửa trút xuống.

Còn Lý Tư Lâm hôn lên bàn tay anh, rồi lại khom người hôn lên môi anh, họ dính chặt nhau không rời. Cô nhẹ giọng xin anh: “Lận Vũ Chu, cậu di chuyển được rồi.”

Chỉ mới qua mấy chục lần, sóng to gió lớn ập vào Lận Vũ Chu, chiếc gối nắm trong tay bị anh bóp chặt. 

Tuổi dậy thì của Lận Vũ Chu đã kết thúc.

Không, thật sự bắt đầu rồi.
Bình Luận (0)
Comment