Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 22

Hai ngày cuối đi công tác Lận Vũ Chu mất ngủ. 

Vì Lý Tư Lâm nói rằng cô có thích anh một chút nên trái tim anh cứ đập mãi không thôi, chuyện Lý Tư Lâm đi hẹn họ xém nữa làm đập một lỗ thủng vào tim anh. Anh muốn hỏi Lý Tư Lâm, rồi lại cảm thấy không nên hỏi, họ chưa xác nhận mối quan hệ yêu đương, cô đi hẹn hò là chuyện bình thường, anh không có bất kỳ lý do gì để can thiệp, cũng không thể biểu hiện sự không đồng tình.

Hạng mục không thuận lợi lắm, số liệu phản hồi và cơ sở dữ liệu không tăng, cần một người ở lại xử lý, Lận Vũ Chu chủ động xin ở lại.

“Cậu còn phải viết luận văn đấy, với lại phải về tham gia viện bồi dưỡng nữa.” Thầy hướng dẫn có ý để đàn anh đàn chị tới, người khác thì tương đối thoải mái, còn anh phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

“Không sao ạ. Chưa tới hai ngày mà thầy.”

“Cậu đó, không lúc nào ngơi nghỉ. Thế này không được đâu, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Còn nữa, phải suy xét tới vấn đề cá nhân nữa.”

Lận Vũ Chu gật đầu. Trong viện rất chú ý tới vấn đề cá nhân, kết hôn phải kiểm tra chính trị, nên trong vấn đề tìm bạn đời, các đồng nghiệp thường nhắc nhở lẫn nhau: Không được phạm sai lầm, không được xúc động, các khoản quan trọng phải xác thực rõ  ràng. Nếu muốn yêu đương, giữa viện và các cơ quan liên quan có mối quan hệ hữu nghị rất khá. Cũng có những đồng nghiệp chưa kết hôn, thậm chí có những người chưa kết hôn cũng có những vấn đề cần quan tâm. Định kỳ sẽ có thầy ở Đảng xuống tìm mọi người trò chuyện, tâm sự chuyện công việc và cuộc sống, hỏi thử xem có người nào gặp khó khăn có cần tổ chức giúp đỡ hay không.

Vấn đề cá nhân của Lận Vũ Chu vừa phức tạp vừa không phức tạp. Anh cứ việc yêu Lý Tư Lâm như thế, nhưng anh yêu cũng có mấu chốt vô cùng rõ ràng, anh chưa bao giờ nhắc tới công việc chi tiết của mình với Lý Tư Lâm. Đi công tác gọi chung là học tập, nghiên cứu hạng mục gọi chung là đi làm, tất cả những gì anh có thể nói là phần đã vượt qua thời gian bảo mật và đã được công khai. Lý Tư Lâm làm anh cảm thấy an toàn ở chỗ, cô chưa từng hỏi thêm dù chỉ một câu.

Đồng nghiệp khác biết chủ nhà của Lận Vũ Chu từ nước ngoài về, từng nhắc nhở anh: Luôn giữ cảnh giác. Lận Vũ Chu lắng nghe. Luôn giữ cảnh giác với người mà mình thích, cái này rất khó.

Anh cũng không nhắc tới chuyện này với Lý Tư Lâm, bởi vì đây là chuyện cá nhân mà anh cần xử lý, anh không muốn vì thích cô mà mang tới phiền toái cho cô.

Lý Tư Lâm hỏi anh: “Ngày mai mấy giờ về? Tôi làm chút gì đó ăn nhé, cậu muốn ăn gì? Cho ba phút suy nghĩ, qua ba phút không chờ nữa.”

“Mai tôi chưa về.” Vì bức ảnh đó mà Lận Vũ Chu biến mất hai ngày, Lý Tư Lâm còn buồn bực hỏi xem có phải đàn ông đều như vậy không, xách quần lên là không nhận người, trong lòng cô trống rỗng.

Cô cảm thấy gần đây cô kiêu căng quá rồi.

Lúc này vui lúc kia không vui, trong phút chốc, cô cảm thấy mình không thể nhìn thấy ánh sáng trên con đường phía trước, giống như lúc cô bị một người níu kéo lúc ra nước ngoài. Cô cho rằng cô rong chơi bên ngoài ba năm, hoàn toàn thông suốt, tràn trề niềm vui quay về, kết quả là vẫn bị níu lấy.

“Vậy ngày nào cậu về?”

“Chưa biết.”

Thái độ của Lận Vũ Chu có vẻ hơi lạnh nhạt, Lý Tư Lâm cảm nhận được. Anh lạnh lùng, cô không còn tâm trạng nói chuyện với anh. Lận Vũ Chu lại hỏi cô: “Cuối tuần có kế hoạch gì không?”

“Hẹn hò, đi ra ngoài chơi, đi xem phim, đi ăn. Mấy việc thế này mà còn phải lên kế hoạch à?” Lý Tư Lâm không nhận ra cảm xúc rối rắm của mình đã dần quay lại, nói xong cô quẳng điện thoại sang một bên. Đương nhiên cô biết công việc của Lận Vũ Chu thân bất do kỷ, một mình cô tự đi chơi cũng được, nhưng cô giận là vì thái độ lạnh nhạt của Lận Vũ Chu.

Lý Tư Lâm nằm trên giường đọc sách, khi gần ngủ, điện thoại sáng lên nhắc nhở có tin nhắn, cô nói với chính mình không được xem, thế mà vẫn mở điện thoại lên. Quả nhiên là Lận Vũ Chu, anh nhắn cho cô rằng: “Hẹn hò vui vẻ.”

Lý Tư Lâm bị đổ thêm dầu vào lửa.

Tính cách của cô khó mà để ai châm dầu vào lửa, nhưng Lận Vũ Chu nhiều lần có thể làm cô tức giận.

“Chắc chắn là vậy.” Cô trả lời.

“Thế này, trước khi đi hẹn hò có thể giúp tôi việc này không?”

“Không giúp.”

“Một việc thôi.”

“Không giúp.”

Lý Tư Lâm giận lên, giờ mà nói thêm nữa là cô cảm thấy mình có thể lôi chuyện của Lận Vũ Chu ra. Lận Vũ Chu gọi cho cô, cô từ chối. Từ chối xong thì lại hối hận, thế là gọi lại cho anh: “Ấn nhầm. Sao đấy? Chuyện gì?”

“Đừng đi hẹn hò mà.”

Lý Tư Lâm ngừng thở, đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Sự hồi hộp này như dâng lên từ dưới lòng bàn chân, nhanh chóng len lỏi khắp người. Lận Vũ Chu muốn cô “Đừng đi hẹn hò”, rõ là đang hạn chế tự do của cô, cô nên đùng đùng giận dữ mới đúng, nhưng giọng nói của anh mang theo  sự đề nghị, làm cô mềm lòng.

“Lý Tư Lâm tôi không thích em đi hẹn hò. Mấy ngày hôm trước họ chụp ảnh gửi vào nhóm, làm tôi mất ngủ hai ngày liền. Người đàn ông kia là người từng là đối tượng xem mắt của em, khi đó tôi đứng ở đường lớn đối diện khu dân cư nhìn thấy hai người. Tôi ganh tị.”

“Cậu ganh tị với anh ta làm gì?”

“Tôi ganh tị là vì anh ta có thể đi hẹn hò cùng em.”

Lý Tư Lâm muốn nói cô không đi hẹn hò với anh ta, cô với anh ta có gì đâu mà hẹn với hò kia chứ? Ngày hôm đó Lý Tư Lâm đi tìm anh ta nói chuyện, tên đó đi từ từ, còn bày ra cái kiểu: “Cô nhóc, không lẽ tôi không trị được cô sao.” Lý Tư Lâm thay đổi diễn xuất hihihaha thường ngày, cô nói một cách nghiêm túc: “Đầu tiên, cái trứng vịt muối Mạo Du kia cũng chả ngon tới thế. Anh dù gì cũng tự nhận mình tự gầy dựng công ty, không lẽ anh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế à? Anh tưởng nhà tôi không tìm được hột vịt muối để ăn hả? Đó là vì tình cảm giữa mẹ tôi và dì nhỏ anh thôi. Tiếp, đừng có bày cái vẻ tởm lợm đó ra với tôi, nói thế nào nhỉ, tôi đã gặp đàn ông còn chi nhiều hơn anh nữa kìa, ý đồ của anh tôi biết hết, không chỉ thế đâu. Thứ ba, theo danh thiếp anh gửi, sau này anh mà gửi hoa nữa, tôi sẽ để bảo vệ đưa danh thiếp của anh cho mấy người đi ngang, đừng lo, chỉ là tên công ty thôi mà. Để người ta biết anh xài tiền đầu tư như thế nào.”

Chu Dương quần quật trong gió mưa gần cả đời, lần đầu tiên gặp được một người mềm cứng không ăn, anh ta nhận lấy nhục nhã, giận dữ rời đi. Lý Tư Lâm còn ở phía sau gọi: “Tổng giám đốc Chu, sao chạy rồi? Anh rất lợi hại kia mà?”

Mọi chuyện là thế, làm sao tính là hẹn hò cho được, nếu mà cô hẹn hò là thế thì giống như mỗi ngày cô đều đi phải chọi gà?

“Này có gì mà ganh tị.” Lý Tư Lâm hừ một tiếng, nằm thẳng trên giường.

“Bởi vì em sẽ không đi hẹn hò với tôi.”

“?”

“Tôi cũng muốn đi hẹn hò với em.”

Lận Vũ Chu giống như đứa trẻ đòi kẹo ngọt, đưa ra một lời yêu cầu hẹn hò với Lý Tư Lâm, điều làm lòng Lý Tư Lâm mềm nhũn, cô cảm thấy mặt hơi nóng, một cảm giác chờ mong không tên chợt xuất hiện, giọng nói trở nên dịu dàng: “Hẹn hò sao đây?”

“Theo cách em thích là được.” Lận Vũ Chu nói.

“Cách tôi thích là ngủ đến khi tự tỉnh, cùng ăn cơm, cùng lười biếng trong nhà, lúc hứng thú thì làm chuyện mà người lớn nên làm.”

“Chúng ta mỗi ngày đều được tính là hẹn hò rồi. Ngoại trừ không có cái cuối cùng, nhưng về sau có thể có.”

Nói đến cùng thì Lận Vũ Chu vẫn là một người thông minh, cũng rất có tính bền, anh ỷ vào một chút thích anh của Lý Tư Lâm mà bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn. Anh vừa có sự quan sát tìm tòi, ghi nhận lời nói của cô, tìm kiếm sự công nhận. Anh thông suốt muộn, nhưng không phải kiểu không biết chạy hướng nào. Mấy hôm mất ngủ làm anh mệt chết, anh đã nghĩ tới mọi tình huống xấu nhất, thậm chí anh còn nghĩ tới chuyện sau khi anh về, Lý Tư Lâm sẽ yêu cầu anh chuyển nhà. Lận Vũ Chu không thể khuất phục chịu trói.

Cố Tuấn Xuyên phê bình anh không đủ chủ động, anh ấy nói: Theo đuổi con gái, không phải chuyện cậu đứng đó là người ta chạy tới. Vậy làm thế nào để theo đuổi, cứ tham khảo năm đó anh theo đuổi chị cậu đi. Anh là người lợi hại như thế, ngay cả chạy tới Vân Nam múa sư tử cũng làm rồi, cậu kiêu ngạo làm gì nữa?

“Em đang theo đuổi rồi.”

“Cậu theo đuổi đúng hướng không đấy?”

“Có ạ.”

Lận Vũ Chu biết chính mình theo đuổi mà giống như không, anh có nên làm giống người khác không, nhiệt tình hơn một chút, mãnh liệt thêm một chút, thêm vào chút thủ đoạn, nhưng anh thật sự không biết phải nhiệt tình thế nào, mãnh liệt ra sao, còn phải dùng thủ đoạn màu mè gì. Anh có thể nghĩ đến nếu trên bàn ăn có thêm một bó hoa thì sẽ càng đẹp hơn, anh định chế linh kiện để tự sửa chiếc túi mà Lý Tư Lâm đem vứt đi, yêu quý mỗi một món đồ trong nhà cô, và cả chăm sóc cô thật tốt.

Lận Vũ Chu chưa học xong, khi anh đưa ra ý muốn cùng Lý Tư Lâm đi hẹn hò thì cảm thấy trống rỗng, anh thậm chí còn sợ Lý Tư Lâm hỏi anh: Chúng ta đi hẹn hò ở đâu đây? Anh sợ anh buột miệng thốt ra: Đi viện bảo tàng quân sự.

Mỗi năm ở viện bảo tàng quân sự đều có triển lãm, anh cảm thấy hứng thú thật, năm nay vẫn chưa đi. Anh nghĩ, nếu anh nói ra, có khả năng Lý Tư Lâm sẽ không bao giờ tình nguyện đi hẹn hò cùng anh nữa.

Nhưng Lý Tư Lâm chưa hỏi gì cả, chỉ nói: “Hẹn hò thì hẹn hò, hẹn hò với ai thì cũng là hẹn hò thôi.”

“Vậy chờ đến khi tôi về nhé?”

“Ừm.”

Lý Tư Lâm nằm đấy, nhướng mũi chân lên thả lỏng, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn rồi. 

Lận Vũ Chu về lúc sáng sớm thứ năm, bởi vì anh có điều phối cho nghỉ, được nghỉ bốn ngày. Lúc anh về Lý Tư Lâm vẫn chưa rời giường, cô nghe tiếng rón rón bên ngoài còn tưởng có trộm vào nhà, cô chộp lấy cây gậy mà Lận Vũ Chu đặt trong phòng, chuẩn bị bắt trộm. Mở cửa, Lận Vũ Chu đang đứng ngay cửa đổi giày, mặt mày thanh tú vì đi công tác mà râu ria mọc đầy, vô cùng tiều tụy. Thậm chí mới nhìn Lý Tư Lâm còn không nhận ra.

“Má ơi, mọi người lên núi học hả?” Cô đi quanh Lận Vũ Chu một vòng, nhưng cảm thấy Lận Vũ Chu như thế nhìn rất đàn ông.

Lận Vũ Chu hơi ngại ngùng, anh rất nhớ Lý Tư Lâm, mà cảm thấy chính mình lúc này quá chật vật, anh gãi gãi đầu, đẩy đầu Lý Tư Lâm đang thò gần lại: “Đừng nghịch, Lý Tư Lâm, thối.”

“Vẫn ổn, so với tưởng tượng của tôi còn đỡ.”

Lý Tư Lâm biết anh thẹn thùng, nhưng đôi mắt anh luôn nhìn cô, việc này làm cô rất vui, cô nhảy chân sáo về phòng, để Lận Vũ Chu tự do.

Về đến nhà, trái tim của Lận Vũ Chu được thả lỏng. Tắm rửa xong rồi lên giường ngủ, ngủ một giấc không biết bao nhiêu tiếng. Khi mở mắt Lý Tư Lâm không ở nhà, cuối cùng anh cũng có cơ hội đi cạo râu, hoàn toàn biến trở về một chàng trai thanh tú sạch sẽ.

“Cậu xuống đi.” Lý Tư Lâm nhắn tin cho anh: “Đi, hẹn hò thôi.”

“Đi đâu?”

“Xuống là biết.”

Lận Vũ Chu xuống lầu theo lời cô, anh thấy Lý Tư Lâm mặc áo thun tối màu, khoác áo, mặc quần rằn ri, nhìn rất ngầu. Lận Vũ Chu hối hận mình không mặc tây trang mang giày da xuống lầu, thì ra hẹn hò phức tạp đến thế, từ cách mặc quần áo cũng phải đắn đo. Trách không được Cố Tuấn Xuyên nói đầu óc anh chậm chạp, không thể tạo dựng bầu không khí.

“Đi đâu?” Lận Vũ Chu hỏi.

“Theo tôi là được.” Lý Tư Lâm không nói cho anh biết, để anh giao hết thời gian cho cô. Họ đi bộ rồi tới trạm tàu điện ngầm, lên tàu, Lận Vũ Chu nắm lấy tay cầm, còn Lý Tư Lâm đứng đối diện với anh. Lúc cửa tàu mở ra, một cánh tay đột nhiên vòng lấy eo anh, mặt kề lên ngực anh.

Lận Vũ Chu không dám thở mạnh, bàn tay đang nắm tay cầm đỏ lên rất nhanh. Còn Lý Tư Lâm làm như không biết, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn chiếc cằm sạch sẽ kia.

Nhón chân, hôn một cái.

Đây là cảnh tượng mà Lý Tư Lâm từng mơ ước từ hồi mấy năm về trước, chỉ là trong tưởng tượng của cô lúc đó, cô mặc một chiếc váy hoa nhí ngoan ngoãn, ôm sách vở. Mà Lận Vũ Chu, giờ cũng giống như trong tưởng tượng.

“Lận Vũ Chu.” Cô gọi anh.

“Ừm?” Lận Vũ Chu cúi đầu, đưa tai tới gần để nghe cô nói chuyện. Trên tàu rất ồn, anh sợ mình không nghe rõ.

Tay Lý Tư Lâm nắm lại thật chặt: “Chúng ta đi viện bảo tàng quân sự nhé.” Nói xong cô lùi đầu về sau, nhìn vào mắt anh, nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Đột nhiên Lận Vũ Chu vượt qua sự ngại ngùng, anh cúi người hôn nhẹ lên môi cô. Đây đã là sự cố gắng lớn nhất của anh. Lý Tư Lâm biết.

Cho nên tay cô càng ôm chặt hơn: “Ban ngày, là viện bảo tàng quân đội của cậu; Buổi tối, là thời gian dành cho người lớn của tôi.”

“Một ngày chia thành hai nửa, chúng ta không nợ nhau điều gì.” Cô kiễng chân lên và thì thầm vào tai anh. 
Bình Luận (0)
Comment