Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 5

Lận Vũ Chu nhìn “chị Lý” phóng khoáng, chìm vào cảm xúc không tên trong giây lát. Loại cảm xúc này từng xuất hiện ngày cô rời đi. Tin nhắn khi đó vẫn nằm trong chiếc di động anh dùng đã nhiều năm. Khi đó, cô nói cô muốn đi xa, muốn cùng anh ăn một bữa cơm họp mặt. Vì đôi khi muốn gặp anh nên sẽ tìm vài lý do vô cùng lạ lùng, nên anh cho rằng đó chỉ là một trò đùa. Mãi cho đến khi cô rời đi thật, Lận Vũ Chu chợt cảm thấy mình có lỗi.

Sau đó, loại cảm xúc này đã từng xuất hiện.

Mùa đông năm 2019, anh ở lại nhà cô, tình hình dịch bệnh vừa mới bắt đầu bùng nổ làm anh không có chỗ để đi. Dường như cô biết khó khăn của anh nên nói cho anh biết dưới giường của cô có vật tư khẩn cấp. Nói từ một mức độ nào đó thì cô đã giúp anh một việc rất to lớn. Đối với việc này anh vô cùng biết ơn, nhưng cô không trả lời.

Ngày anh vào lật giường cô, đó là lần đầu tiên anh thật sự bước vào phòng ngủ của một cô gái. Bởi vì cô đi xa chưa biết ngày về nên trên giường bọc tấm chống bụi. Xốc tấm chống bụi lên, nhìn thấy vài con thú bông có hình thù kỳ quái được bày biện trên chỗ gối đầu. Trước gương trang điểm của cô có thêm hai cái gương nữa, khi anh lật đệm cô lên, trong cả gương lớn và nhỏ đều là hình bóng của anh. Nhìn như thế sẽ có ảo giác trong phòng có ba người, một cái là chính anh, hai cái khác là anh tưởng tượng. Việc này tựa như giúp người khác đỡ cảm thấy cô độc.

Lận Vũ Chu nghĩ, dường như anh chợt thấy được một mặt khác của Lý Tư Lâm, một mặt tự hòa mình vào sự náo nhiệt bên ngoài, một mặt dùng đủ mọi cách thú vị nho nhỏ để chiều ý mình trong ngôi nhà ấm áp này. Một mặt giống như đứa trẻ ngây ngô.  

Anh không thể gọi một đứa trẻ là “đàn chị” hay “chị Lý”, thực tế cái từ “chị Lý” này hơi kỳ lạ. 

“Có lẽ tôi nên gọi cô bằng một tên khác?” Bởi vì hai người ngồi thiền nên lúc nói chuyện nhìn có vẻ kỳ lạ, anh dứt khoát ngồi xuống sàn đối diện cô, mặt đối mặt.

“Vậy là bây giờ chúng ta phải thảo luận xem cậu nên gọi tôi là gì sao?” Lý Tư Lâm nghiêng đầu nhìn anh, điểm sáng trong ánh mắt lay động. Chuyện này thú vị quá, sau khi cô rời khỏi môi trường làm nghiên cứu khoa học hình như chưa từng nói chuyện nghiêm túc với ai như thế.

“Thảo luận một chút cũng được, nếu không mỗi lần tôi gọi cô là Lý Tư Lâm thì cô đều cắt ngang bắt tôi gọi là chị, chị này chị kia, đôi khi tôi cũng quên mất mình định nói gì tiếp theo.”

“Cậu nào có quên bao giờ, khỏi cần tự hạ thấp sự tập trung mình như thế.”

Ngón trỏ của Lận Vũ Chu đặt trên đùi khẽ động đậy, rõ ràng là hồi hộp, câu nói của cô không phải khích lệ mà do Lý Tư Lâm mềm lòng. Cô khoác tay: “Haiz! Đại đi! Xưng hô thôi mà. Cậu có gọi tôi là con chó con mèo tôi cũng không giận đâu.”

“Vậy tôi gọi là Lâm Lâm.” Bởi vì anh rể gọi chị gái là Lạc Lạc, làm Lận Vũ Chu nghĩ nhầm con gái thích gọi thế.

Da đầu Lý Tư Lâm căng ra, giơ tay đầu hàng: “Đừng, đừng gọi là Lâm Lâm, tôi nào chịu nổi. Vậy cậu cứ gọi là Lý Tư Lâm đi!”

“Được, Lý Tư Lâm, buổi trưa cô muốn ăn gì?” Lận Vũ Chu hỏi cô.

Lý Tư Lâm không ngờ rằng, cuối tuần đầu tiên cô về nước đã ngồi thiền và ăn cơm chung với Lận Vũ Chu.

Lý Tư Lâm ở trong nhà làm ổ đến ngày 20 tháng 1 mới ra ngoài.

Ở chung với nhau mấy ngày, Lý Tư Lâm lại được mở mang đầu óc vì tính tình tốt bụng của Lận Vũ Chu lẫn quy luật làm việc và nghỉ ngơi của anh: 7 giờ rưỡi mỗi sáng ra khỏi nhà, 7 giờ rưỡi tối về nhà, thứ sáu về sớm hơn tí. Việc này làm Lý Tư Lâm nhớ lại trạng thái làm việc hồi cô mới vừa tốt nghiệp. Tính cách của cô cũng không thích hợp để làm việc theo kiểu đó, mà tất nhiên Lận Vũ Chu thì vui vẻ.

Mỗi khi anh về nhà đều sẽ tiện tay mua chút trái cây. Gần đến Tết thì những loại trái cây ở Bắc Kinh đều không rẻ, như dâu tây, cherry, mãng cầu và táo. Về nhà thì rửa sạch đặt trước mặt Lý Tư Lâm, mà trên bàn là đồ ăn do Lý Tư Lâm mua hoặc vừa nấu xong. Lý Tư Lâm là một người biết có qua có lại, ngày đầu tiên Lận Vũ Chu mua dâu tây về mà anh chỉ ăn một trái, sau đó gặm táo. Người thông minh như Lý Tư Lâm đương nhiên biết được anh cố ý mua cho cô. Cô cũng không biết rằng từ chối người khác sẽ cảm thấy áy náy như vậy, hoặc là đó giờ Lận Vũ Chu vẫn là người như thế, thích đưa đồ tốt cho người khác. Vì để báo đáp sự hào phóng đó, cô sẽ chuẩn bị cơm chiều. Tóm lại là thêm một cái bát và một đôi đũa.

Cô nhớ rõ thói quen ăn uống của Lận Vũ Chu, hồi trước anh không tỏ vẻ kén ăn món gì đặc biệt, nhưng mỗi lần liên hoan anh không bao giờ đưa đũa gần những món “sẫm màu”, ví dụ như cà tím, bắp cải tím, vân vân; đụng tới đĩa chứa đậu hũ và cá thì anh sẽ ăn thêm mấy gắp. Lúc cô mua thức ăn hay xuống bếp thì sẽ có một món anh thích ăn rồi mới làm theo khẩu vị của mình. 

Cô ở nước ngoài quá lâu, sau khi về nước phục thù tính ăn cay, nếu mà nghe thấy chữ “hamburger” thì dạ dày sẽ trướng lên theo phản xạ có điều kiện. Cho nên trên bàn cơm của họ phần lớn là hai món chua cay và thêm một món thanh đạm. Mà Lận Vũ Chu không buông tha món nào, rất nghiêm túc ăn sạch sẽ.

Hai người cùng ăn cơm chiều, việc làm cho Lý Tư Lâm cảm thấy ngoài ý muốn chính là họ có nói chuyện trong bữa ăn.

Hồi trước tìm đề tài rất khó khăn, tới giờ cô vẫn còn cảm giác moi hết cõi lòng để đổi đề tài nói chuyện. Không phải Lận Vũ Chu không muốn nói mà vì lúc đó anh ít nói quá, hình như cuộc trò chuyện của họ chỉ tầm năm câu là chìm vào im lặng. Lúc Lý Tư Lâm ở cùng các bạn chưa từng xảy ra chuyện tẻ ngắt như vậy. Khi đó cô tự lừa gạt mình là do tính cách gây ra, cho tới sau này, cô nhìn thấy Lận Vũ Chu tự tin nói chuyện trong nhóm học tập của anh, trò chuyện qua lại với bạn học thì cô mới hiểu ra, thật sự giữa họ không có lời nào để nói. Bức tường chắn giữa hai người họ là lĩnh vực khác nhau, mặc dù ngành học khá tương đồng, đều đi học ở Thanh đại, treo bảng hiệu bạn cùng trường.

Cô đã mất một khoảng thời gian dài để hiểu rằng, không có gì để nói tương đương với việc không hợp.

Cô kinh ngạc về sự thay đổi của Lận Vũ Chu, thậm chí anh còn cho cô xem ảnh chụp lúc anh tham gia viện trợ, cô nhìn anh rất lâu. Loại cảm giác có qua có lại này làm cô hoảng hốt, cô cảm thấy bọn họ thật sự là bạn tốt lâu năm, vậy mấy năm đã qua đó cũng không hề uổng phí. 

Ăn cơm xong, bọn họ cùng ăn trái cây. Cuối cùng cũng có dịp để sử dụng sofa.

Tình hình là thế này: Lý Tư Lâm ngồi xếp bằng một bên trên sofa, ôm một cái tô trong suốt đựng đầy trái cây; Lận Vũ Chu ngồi thẳng lưng ở phía còn lại gặm táo. Hai người cách nhau một khoảng trống, dép lê của Lý Tư Lâm luôn bị cô đá ra xa, đa số sẽ có một chiếc bay tới gần chân Lận Vũ Chu. Anh không trả trở về mà chỉ cúi đầu nhìn chiếc dép lẻ loi kia. Khi họ ăn trái cây sẽ xem một chương trình giải trí nào đó, Lý Tư Lâm bị chọc cười khanh khách, mà khi cô cười thì Lận Vũ Chu sẽ tự hỏi tiết mục này có thật sự buồn cười tới vậy không.

Có lần Lý Tư Lâm cảm thấy anh gặm táo đáng thương quá, tiện tay cầm một trái dâu đưa tới gần môi anh, anh đơ người tại chỗ, không biết nên dùng tay lấy hay dùng miệng. Lý Tư Lâm ý thức hành vi của mình quá thoải mái nên rút tay về. Chợt cô im lặng, chương trình giải trí  diễn đến đoạn buồn cười nhất mà Lý Tư Lâm chỉ cười ha ha một tiếng.

Phản ứng vô thức của Lận Vũ Chu rất tự nhiên, chính anh còn không khống chế được, bởi vì anh chưa từng tiếp xúc thân mật với con gái như thế. Anh nhận ra hình như phản ứng của mình làm Lý Tư Lâm không vui. Vì thế nhẹ giọng nói: “Ngọt không?”

“Cái gì?”

“Dâu tây.”

“Chua ngọt.”

“Cho tôi nếm thử với?”

Lý Tư Lâm đưa nguyên cái tô cho anh, để anh tự lấy. Anh lấy một quả bỏ vào miệng, giải thích: “Vừa nãy tôi…”

“Cậu rất ngay thẳng.” Lý Tư Lâm nói: “Cậu mà đớp một cái thì thật sự không phải cậu.”

Lý Tư Lâm chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng hành động Lận Vũ Chu nếm thử để hóa giải xấu hổ làm cô chợt không còn chú ý tới nữa. Tìm tờ giấy khăn trải xuống chỗ trống giữa hai người, đặt cái tô lên: “Ăn đi.”

“Tôi no rồi.”

“Ăn trái cây mà no được hả? Ăn đi.”

Lý Tư Lâm ra lệnh Lận Vũ Chu ăn.

Đương nhiên cô biết thu nhập của Lận Vũ Chu không cao, sinh hoạt tiết kiệm, chỉ nhìn đơn giản cách anh giặt áo thun và quần jean là biết tình trạng của anh. Nhưng có một việc Lý Tư Lâm thật sự khen ngợi anh, anh không có nhiều quần áo lắm nhưng luôn luôn sạch sẽ. Có một vài thanh niên ở Luân Đôn yêu thích một loại “quần jean”, gọi là quần jean giữ màu, đa số là không giặt, họ mong muốn để lại mỗi nếp nhăn trên quần jean vì nó dành riêng cho mình. Lý Tư Lâm hiểu đó là một loại văn hóa, nhưng cô thật sự không chịu được mùi hương của cái “quần bò giữ màu” ấy ở trên người. Cô cảm thấy may mắn vì Lận Vũ Chu không có đam mê đặc biệt đó. Quần áo của anh sạch sẽ, cũng không theo đuổi trào lưu. Trên người anh không bao giờ nhìn thấy mốt quần jean tụt qua mông mà người ta lo lắng sẽ tụt xuống. Người giản dị như Lận Vũ Chu mà mỗi ngày đều mua trái cây mắc tiền cho cô ăn đỡ thèm.

Chân thành tha thiết tới cỡ này.

Mỗi khi anh ăn một miếng trái cây, cô sẽ khen ngợi ánh mắt của mình khi đó, nhiều người tới vậy mà liếc một cái nhìn trúng anh.

Lý Tư Lâm còn nhớ rõ cảm giác lần đầu nhìn thấy Lận Vũ Chu. Trên bàn ăn là các bạn học đang tụ tập rất náo nhiệt, anh giống như một bức tranh tĩnh lặng. Không có tư thế kiêu ngạo, cũng không có ra vẻ kệch cỡm, đôi mắt trong trẻo của anh chỉ nhìn chăm chú mỗi một người đang nói chuyện. Tửu lượng của anh khá kém, mặt hơi ửng hồng, nhưng cố gắng giữ sự tỉnh táo. Vụng về mà lại thật đáng yêu.

Lý Tư Lâm của ngày hôm đó chợt quẳng tất cả bạn trai cũ ra bãi rác, bởi vì cô thích sự trong trẻo vô ngần ấy.

Trong trẻo đến mức hiếm thấy.

Nhiều năm qua đi, tàng cây dưới nhà cô chậm rãi sinh trưởng, tán cây sắp chạm tới cửa sổ bên ngoài, sự trong sáng ấy của anh vẫn hiện hữu. Có khi cô cảm thấy anh đã từ một chàng thiếu niên trở thành một người đàn ông, có khi lại cảm thấy anh không hề thay đổi tí nào.

Khi ở chung có tiếp xúc qua lại như thế này làm Lý Tư Lâm nhận ra một chuyện, đúng là nên cho thuê, người thuê nhà của cô thật sự rất tốt.

Vốn dĩ cô không có thái độ thù địch đối với người này, cách anh làm bạn cũng thẳng thắn chân thành, cho nên mấy ngày về sau, cô đã đánh mất vẻ đề phòng và ngăn cách so với khi vừa mới trở về, cô và Lận Vũ Chu nói chuyện trên trời dưới biển. Nói chuyện vui đến nỗi đụng chạm tới người ngồi cạnh, nhưng cô cố gắng không làm điều đó trước mặt Lận Vũ Chu. Có một lần tay chạm trúng bả vai anh, cô vội rút tay về. Mà Lận Vũ Chu nhìn cô một lúc, anh kéo tay cô chạm lên vai mình, nói khẽ: “Không sao đâu, Lý Tư Lâm, tôi không cảm thấy bị cô xúc phạm.”

“Không phải tôi không tôn trọng cậu.” Lần cưỡng hôn đó còn để lại ám ảnh, Lý Tư Lâm rất hối hận về thói quen xã giao thiếu kiềm chế của mình, sợ làm vậy sẽ khiến Lận Vũ Chu nhớ lại cảm giác bị nhục nhã lúc ấy.

“Tôi biết mà.” Lận Vũ Chu vẫn nắm cổ tay cô không buông ra, tay Lý Tư Lâm cứng ngắc do cô hơi hồi hộp.

Lận Vũ Chu biết cô chú ý tới chuyện gì, từ khi đó cô bắt đầu xa cách anh, bởi vì cô cảm thấy mình đã làm đánh mất đi sự ngay thẳng. Cô xem việc đó như một vết nhơ trong cuộc đời, cũng sợ anh sẽ luôn nhìn cô như thế.

“Không có việc gì thật không?” Lý Tư Lâm hỏi anh.

“Thật.”

“Vậy được.” Lý Tư Lâm rút tay mình ra, đấm một quyền lên ngực anh rồi cười.

Còn Lận Vũ Chu không cười, Lý Tư Lâm đối xử với anh như anh em vậy, anh không cười nổi.
Bình Luận (0)
Comment