Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 7

Tất nhiên, lúc ăn cơm không phải thời cơ tốt để nói chuyện, đặc biệt là có bánh bao thịt trước mặt, nếu không sẽ có cảm giác “bánh bao thịt đánh chó”*. Há miệng to gặm một miếng bánh bao, nước canh chảy ra, bất kể bàn ăn có im lặng thế nào thì cái bánh bao này vẫn có sự “vui vẻ” của riêng nó. Nó mang theo vẻ khói lửa tưng bừng của nhà ăn Thanh Đại.

*Có nghĩa là một đi không trở lại.

Lần đầu tiên Lý Tư Lâm ăn bánh bao thịt của nhà ăn Thanh Đại là ăn cùng ba cô. Khi đó cô được 6 tuổi. Bạn của ba làm việc tại Thanh Đại nên mời họ đến nhà ăn. Trong nhà ăn có người đến người đi, sinh viên nào cũng ôm một quyển sách dày, mấy sinh viên bàn bên đang tranh luận về “Nguyên lý tương đương”, trong đó một người nói: Lý luận là dùng để lật đổ! Vẻ hăng hái ngất trời đó làm Lý Tư Lâm 6 tuổi quên nhai đồ ăn, mở to mắt hóng chuyện, trong lòng thầm nghĩ, liệu giây tiếp theo họ quăng cái mâm đồ ăn luôn không. 

Ba Lý Nhuận Khải hỏi Lý Tư Lâm: “Chơi vui không?”

“Vui ạ.”

“Vậy sau này con cũng tới đây đọc sách nhé?”

“Được ạ.”

Lý Tư Lâm nhanh miệng đáp luôn, về sau có người hỏi, lớn lên cô muốn làm gì? Cô nói tới Thanh Đại đọc sách, ăn bánh bao ở nhà ăn và tranh luận với người ta. Cô từ bé đã sống rất phóng khoáng, sau khi ba mẹ ly hôn thì càng thêm tự do. Thích cái gì là làm cái đó, nhưng thành tích học tập vẫn luôn dẫn đầu. Sau đó cô được ăn bánh bao Thanh Đại suốt 4 năm như cô hằng mong muốn. Hồi ở nước ngoài, cô cũng tự làm tự ăn. Bắt bạn học còn ở lại trường lôi kéo làm quen với đầu bếp nhà ăn để học cách làm bánh bao, rồi cô tự làm, nhưng vẫn làm không ra cái hương vị này. Chung chung là thiếu đi sự khói lửa ấy. 

Lận Vũ Chu mang bánh bao còn nóng về, Lý Tư Lâm ăn xong một cái mới hỏi anh: “Cậu mang từ trường học về nhà mà sao bánh bao không lạnh?”

Lận Vũ Chu chỉ vào ngực: Anh để trong áo lông mang về. Cá nhân anh cảm thấy hấp nóng bánh bao lại thì hương vị sẽ giảm một nửa.

Lý Tư Lâm đứng lên kéo vạt áo anh qua ngửi thử, đúng thật có mùi bánh bao. Lúc cô nhoài người qua bàn, sợi tóc bay phớt qua cằm Lận Vũ Chu. Người anh hơi ngửa ra sau, tay nắm chặt chiếc đũa đặt lên bàn, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. 

“Đợi lát nữa cởi ra đi! Đúng lúc tôi định giặt quần áo, giặt chung đi.” Lý Tư Lâm ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn mặt Lận Vũ Chu, tầng tầng lớp lớp đỏ bừng lên. Lận Vũ Chu đỏ mặt, bởi vì cô đột nhiên sát lại gần anh, cũng là vì cô đề nghị giặt chung quần áo, giống như phá vỡ khoảng cách an toàn giữa người với người. Quần áo cuộn chung một chỗ dễ làm người ta suy nghĩ sâu xa. 

Lý Tư Lâm thở dài: “Lận Vũ Chu.”

“Ừm?”

“Cậu luôn đỏ mặt.”

“Tôi cố gắng kiểm soát.”

“Làm sao để kiểm soát?”

“Tôi không biết.”

“Cậu yêu đương đi.” Lý Tư Lâm nói: “Yêu đương thật sự một lần, tiếp xúc thân mật với người cậu thích, ôm hôn gì đó, dần dần cậu sẽ không bị đỏ mặt nữa. Bị đỏ mặt là vì cậu thiếu trải nghiệm thôi.”

“Thật không?” Lận Vũ Chu nhìn cô: “Cô thì sao? Bây giờ cô không còn bị đỏ mặt nữa à?”

“Không còn nữa.” Lý Tư Lâm nói: “Tôi đã yêu đương nhiều lần rồi, đã qua giai đoạn đỏ mặt vì một ai đó.”

Người khác phái làm Lý Tư Lâm đỏ mặt lần cuối cùng là Lận Vũ Chu. Ngày đầu tiên gặp anh, cô ngồi yên sau trên chiếc xe đạp của anh, thời tiết hôm đó rất đẹp, ánh nắng không quá gay gắt, ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua áo anh sượt qua má cô. Khó mà phát hiện hơi nóng ấy đang quấn quýt từ lòng ngực lên đến mặt, một lúc lâu sau cô mới đè được mối gợn sóng kia xuống. Mỗi lần gặp mặt sau đó, khi anh từ ký túc xá chạy ra hoặc là đạp xe lướt ngang qua cô, cô đều sẽ có cảm giác như thế.

“Hoa trong nhà vệ sinh là tôi mua giúp dì bán hàng trong trường học. Dì ấy nói là hôm qua bán còn dư, bán không được cũng bỏ đi. Một đồng một đóa.” Đột nhiên, Lận Vũ Chu nói. Lý Tư Lâm vốn định nói chuyện với anh, nghe anh nói thế thì yên lòng: “Tôi còn tưởng rằng cậu áy náy vì từng từ chối tôi, với mấy năm nay tôi không tăng tiền thuê làm cậu ngại, cho nên muốn tìm cách bày tỏ ý tốt. Cậu nói vậy thì tôi an tâm rồi.”

“Cô sợ người khác lấy lòng cô sao?”

“Tôi sợ cậu làm thế với tôi.”

Lý Tư Lâm ăn sáng xong chủ động dọn dẹp bàn ăn. Cô phát hiện Lận Vũ Chu nghĩ ra thỏa thuận thuê nhà cũng không có tác dụng gì, vì họ chả làm theo thỏa thuận. Ví dụ như hiện tại, dựa theo quy định trong thỏa thuận, hôm nay là tới Lận Vũ Chu quét dọn, nhưng mấy ngày trước Lý Tư Lâm lười biếng nên anh dọn dẹp thay, chính anh cũng không làm theo thỏa thuận. Lý Tư Lâm bị Lận Vũ Chu cảm nhiễm, cảm thấy trong quá trình “sống chung” này không so đo được hay mất cũng không cân nhắc lợi hay hại, hai người đều rất thoải mái. 

Lận Vũ Chu có cách đối nhân xử thế của chính anh. Dù anh hơi khờ khạo trong chuyện tình cảm, nhưng cách anh đối xử với mọi người rất chân thành và tốt bụng. Cá thể phát ra cảm giác khó gần như anh dẫn tới anh có rất ít bạn bè, nhưng đều là người tốt. Bao gồm Lý Tư Lâm.

Cô dọn dẹp bàn ăn xong chủ động quét dọn nhà, Lận Vũ Chu muốn giúp đỡ, bị cô đẩy lên sofa: “Ngồi xuống cho tôi.” Cả người Lận Vũ Chu ngã lên sofa nhún lên nhún xuống vài lần mới ngồi vững được. Vì trước đó có Lận Vũ Chu làm mẫu, Lý Tư Lâm trông bầu vẽ gáo*, học theo anh ngồi xổm xuống quét bụi dưới sofa. Lận Vũ Chu cúi đầu nhìn cô, tóc xoắn lại thành búi sau đầu, có vài sợi tóc rơi xuống chiếc cổ mượt mà. Lỗ tai đeo một cái khuyên tai nhỏ nanh, da thịt xung quanh hơi ửng đỏ lên.

*Mô phỏng theo, bắt chước lại.

“Tai cô bị dị ứng.” Lận Vũ Chu nói.

“Tôi biết mà, sáng này thấy hơi ngứa. Có thể là do chất liệu của khuyên tai mới này có vấn đề. Nhưng tôi không có thuốc đỏ povidone.”

“Tôi đi mua.”

“Không cần đâu.”

Lý Tư Lâm nói không cần, Lận Vũ Chu đã đứng lên mặc xong quần áo đi ra ngoài. Lận Vũ Chu thật sự là một người vô cùng săn sóc, lấy sự hiểu biết về đàn ông của Lý Tư Lâm mà nói, khi cô nói không cần thì người yêu cũ sẽ nói, được rồi, đợi lát sẽ lên mạng đặt về. Lận Vũ Chu và cô không có mối quan hệ thân mật nhưng anh lại mặc quần áo vào đi ngay. Chưa tới mười phút, anh đã xách một túi nhỏ chạy về, lấy cây lau nhà đi rồi xử lý lỗ tai cho cô.

“Hồi mẹ tôi còn trẻ hay đeo đồ bạc cũng dị ứng. Tôi còn nhớ một lần đó, nguyên vành tai của bà bị sưng đỏ hết cả lên, rồi bà ấy gãi mãi.” Lúc Lận Vũ Chu còn nhỏ, ba mẹ anh qua đời vì tai nạn, có khi anh sẽ nhớ lại quá khứ thông qua hồi tưởng của mình, cảm thấy rằng nếu quên đi hết đại biểu cho một kiểu chống lại. 

Lý Tư Lâm nghe thấy anh nhắc tới mẹ thì ngẩng đầu nhìn anh. Vì Lận Vũ Chu mất đi ba mẹ nên gặp phải chấn thương to lớn về mặt tinh thần, nhưng anh cũng không chủ động kể ra. Hồi trước, Lý Tư Lâm có đi theo Cố Tuấn Xuyên và Lận Vũ Lạc tới nhà anh tại huyện Lục Xuân, có thể nhìn thấy cuộc sống khi trước của anh, cũng có thể tưởng tượng được nỗi khốn khổ của anh.

Cô xuýt xoa một tiếng, phàn nàn: “Tôi không nhìn ra đấy. Cậu có kinh nghiệm xử lý cái này à?”

“Có.”

“Vậy tôi nhờ cậu giúp tôi nhé?”

Lý Tư Lâm đặt tăm bông xuống, ngồi thẳng người lên chờ Lận Vũ Chu tới. Hành vi này giống như một sự bù đắp tình cảm, cô hy vọng có thể mang tới cho Lận Vũ Chu một tí sự an ủi.

Lận Vũ Chu đi rửa tay trước, sau đó ngồi xoa tay bên cạnh cô.  

“Thấy sao?”

“Hơi lành lạnh.”

“Không sao đâu.”

Lý Tư Lâm khẽ quay đầu đi, cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo của Lận Vũ Chu chạm vào vành tai cô, nhẹ nhàng vặn khuyên tai kia xuống, dùng tăm bông lau lau. Hình như anh sợ làm đau cô, thậm chí không dám dùng lực. Lý Tư Lâm cảm thấy rất ấm áp.

Lận Vũ Chu đúng thật đang nghĩ về chuyện cũ, khi anh được vài tuổi thường đòi giúp mẹ xử lý chỗ dị ứng. Sau khi anh làm xong, anh sẽ dùng ngón tay xoa xoa, hỏi mẹ: “Còn ngứa không ạ?”

Giống như lúc này đây, anh xoa nhẹ nhàng, hỏi Lý Tư Lâm: “Đỡ hơn tí nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Lý Tư Lâm xoay người đổi hướng, đưa bên tai còn lại cho anh. Lúc anh quay người đổi tăm bông, cô nhìn trộm anh, thấy khóe mắt anh hơi đỏ.

“Tôi không ngờ rằng Cố Tuấn Xuyên sẽ để con theo họ mẹ, nhìn anh ta như người theo tư tưởng trọng nam khinh nữ lắm.” Lý Tư Lâm tìm đại một đề tài khác.

“Anh ấy cảm thấy cái họ đó không đáng để lưu luyến, những người con gái anh ấy yêu đều họ Lận nên anh ấy cảm thấy mình rất ngầu.”

“Vậy ra anh ta cũng rất ngầu đấy chứ.”

Lý Tư Lâm lại nhìn Lận Vũ Chu, anh đã khôi phục cảm xúc, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn. Lận Vũ Chu là người như vậy, khó chịu cũng chôn trong đáy lòng. Tình cảm của anh còn thầm lặng hơn nhiều so với tưởng tượng.

“Cảm ơn.” Lý Tư Lâm vuốt vành tai mình.

“Không có gì.”

“Vậy cậu đưa quần áo cho tôi đi.”

“Tôi vào phòng thay ra.”

Sau khi Lý Tư Lâm bỏ quần áo vào máy giặt, cô ngồi xuống nhìn đồ trộn qua trộn lại để giết thời gian, nhìn thấy quần áo anh cuốn với quần áo cô. Cô vốn không để ý quá nhiều, cũng không tưởng tượng phong phú như Lận Vũ Chu. Thậm chí cô còn cảm thấy giặt như vậy bớt thêm việc, tiết kiệm tiền. Vì thế đưa ra kiến nghị: “Sau này giặt vậy luôn đi. Lần sau cậu có giặt quần áo thì nói cho tôi. Trừ mấy quần áo riêng tư và vớ của tôi ra thì giặt hết, có giặt thì nói tôi một tiếng.”

“A.”

“Cậu a cái gì? Cậu để ý à? Cậu có bệnh sạch sẽ sao?”

“Không phải.” Lận Vũ Chu ngồi xuống bên cạnh cô.

Cũng không biết việc giặt quần áo này có gì hay ho, nhưng hai người đều ngồi đó. Lý Tư Lâm ôm đầu gối, quay đầu hỏi Lận Vũ Chu: “Vì sao cậu không yêu đương đi? Không thích đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm sao? Cũng không gặp được cô gái mình thích à? Cậu có thể tham gia mấy sự kiện và hội thảo để quen biết thêm vài người. Hôm qua chị cậu có nói với tôi, cô ấy cảm thấy cậu chậm chạp trong chuyện tình cảm lắm. Nhờ tôi khuyên cậu.”

“Nhưng tôi cho rằng tôi không có lập trường để khuyên cậu, nhưng lúc ấy tôi không biết từ chối thế nào. Nhìn cô ấy rất lo lắng cho cậu. Cậu gặp phải khó khăn gì hay sao?”

“Cô thì sao? Yêu đương vui vẻ không? Cô để bạn trai về trễ hơn dự tính, anh ta không có ý kiến gì sao?” Lận Vũ Chu đứng lên vỗ chân. Vóc dáng hai người đều cao, ngồi xổm thế này nhìn hơi kỳ lạ. Hai người đi tới sofa ngồi, dự định nói chuyện thêm.

“Không phải về, là tới đây. Cậu ấy chưa từng tới Trung Quốc.” Lý Tư Lâm đếm kỹ đặc điểm của bạn trai trên đầu ngón tay: “Người Ý, 1m9, cựu vận động viên bơi lội, tóc vàng.” Thậm chí còn cho Lận Vũ Chu xem ảnh chụp: “Đẹp trai không?”

Thấy Lận Vũ Chu không nói lời nào, hỏi anh lần nữa: “Đẹp trai không?”

Lận Vũ Chu gật đầu: “Hai người rất xứng đôi.”

“Yêu đương vui lắm, cậu cũng nên yêu đương đi. Vậy là tôi có thể lấy chuyện của mình để thuyết phục người khác đấy chứ?”

“Tôi chỉ tò mò, lúc đó cô thích tôi, là thật đúng không?” Lận Vũ Chu nhìn cô, không thể nhìn ra cảm trong ánh mắt anh có cảm xúc gì, nhưng khi anh nói chuyện, giọng cũng nhẹ nhàng hơn, mang theo một ý thở dài không dễ bị người ta phát hiện.

Mỗi ngày sau khi Lý Tư Lâm rời đi, anh đều hối hận lúc đó mình không tới ăn bữa cơm cuối cùng, cũng cảm thấy mình của khi đó đối xử với cô không tốt. Hình như không biết cảm giác tội lỗi ấy bắt nguồn từ lâu, nhưng trong ba năm anh ở lại nhà cô, dường như mỗi ngày qua đi anh ại hiểu về cô hơn chút, cũng càng mong cô trở về.

Lận Vũ Chu không chờ đáp án của Lý Tư Lâm, anh chỉ cười: “Câu hỏi của tôi ngu ngốc quá.”

“Không hề.”

“Cho nên tôi…”

“Đương nhiên là thật rồi. Trong mấy năm qua, cậu là người tôi thích lâu nhất, có thể là vì không có được, cho nên mới vô cùng nhớ thương, nhung nhớ lâu tới vậy. Có một khoảng thời gian tôi đều tưởng tượng về cậu. Nói ra thì có hơi quá, hy vọng cậu không cảm thấy tôi xúc phạm cậu, ở trong ảo tưởng, tôi với cậu đã làm hết rồi.” Lý Tư Lâm tự cười nhạo mình, nhưng cô cảm thấy lúc nói chuyện thế này thì nên thành thật hơn, dù sao giờ phút này họ giống như bạn bè vậy: “Thậm chí trong ảo tưởng của riêng tôi có một kịch bản độc đáo liên quan tới cậu, mỗi chuyện xảy ra đều căn cứ theo tính cách của cậu mà sáng tác nên. Những vẻ mặt, lời nói, động tác ấy nếu đặt lên bất kỳ người nào cũng đều không hợp. Nhưng việc này cũng không có gì mất mặt phải không? Có cô gái nào chưa từng mơ mộng như thế về người mình thích cơ chứ?”

Trong tưởng tượng của Lý Tư Lâm, lần đầu tiên hôn nhau, Lận Vũ Chu cũng không biết nên gỡ mắt kính xuống hay không; anh xấu hổ cởi quần áo trước mặt cô, lần đầu tiên của họ làm xong là do cô làm chủ. Cô có kinh nghiệm, thậm chí vì dựa vào sự thật nên lần đầu của anh tới nhanh như gió táp. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần sau đó càng ngày càng ổn hơn.

Cô cũng không xấu hổ với việc thừa nhận từng yêu anh, thậm chí nếu đặt yêu và xấu hổ lên bàn cân thì cô nhất định vẫn mở miệng lựa chọn “yêu”.

“Tôi không yêu đương là vì… Tôi muốn một ngày nào đó có thể gặp lại cô, nói lời xin lỗi với cô. Rốt cuộc mấy năm nay tôi có thử nói chuyện với cô rất nhiều lần, nhưng cô đều không trả lời tôi.” Lận Vũ Chu tháo mắt kính xuống lau rồi lại đeo lên: “Cô không trả lời tôi, vòng bạn bè và tài khoản xã hội của cô đều chặn tôi. Nếu người khác không tình cờ nhắc tới, thậm chí tôi còn cho rằng cô đã biến mất khỏi thế giới này.”

Lận Vũ Chu tìm hiểu ra thái độ của Lý Tư Lâm thông qua những chuyện nhỏ nhặt này. Cô không còn thích anh, cô cho rằng, anh chỉ là một người không liên quan, không cần phải cho anh biết về tung tích của mình. Chỉ là cô cắt đứt quá dứt khoát làm anh cảm thấy anh của khi đó nhất định là một người rất tồi tệ trong phương diện tình yêu.

“Tôi cảm thấy cậu sẽ không quan tâm tới cuộc sống của tôi, thậm chí còn sợ cậu coi đó là sự không cam lòng và ra vẻ của tôi.”

“Tôi quan tâm mà. Vô cùng quan tâm.”

Anh rể Cố Tuấn Xuyên luôn kích động anh. Mỗi khi có mặt anh, Cố Tuấn Xuyên cố tình lấy di động ra: Uầy? Bộ này của Lý Tư Lâm chụp cũng được đấy chứ; Lý Tư Lâm thèm ăn món cay Tứ Xuyên muốn khóc; Cái hiệu chocolate này có ngon không ta?… Quá nhiều khoảnh khắc như thế, anh ấy đọc xong còn muốn đưa điện thoại tới trước mặt Lận Vũ Chu. Tóm lại chính là muốn bỏ Lận Vũ Chu vào chảo dầu chiên, chiên cho đều hai mặt.

“À à, cậu quan tâm sao?” Lý Tư Lâm lấy điện thoại ra, xác nhận với anh: “Cậu chắc canh muốn xem mấy lời lải nhải không có lợi ích của tôi à?”

Lận Vũ Chu gật đầu: “Tôi muốn xem.”

“Được thôi.”

Lý Tư Lâm kéo anh từ danh sách chặn ra, nói là danh sách chứ thật ra chỉ chặn một mình anh. Sau đó hình như cô nhớ tới cái gì, nhanh chóng chặn anh lại: “Chờ tối tôi đi ăn về thì tôi bỏ chặn cậu nhé.”

Lúc cô ra ngoài có hỏi Lận Vũ Chu có muốn mua gì không? Lận Vũ Chu nói không muốn mua gì. Nhưng lúc cô ra khỏi khu dân cư thì nhận được tin nhắn của anh: “Mua mấy cái bánh bao ư? Ăn bánh bao chiên à.”

Lý Tư Lâm nhìn tin nhắn kia một hồi lâu, rồi cười. Trong khung chat là mười tin nhắn chúc mừng mà Lận Vũ Chu gửi cho cô trong mấy năm qua, thỉnh thoảng hỏi cô với giọng điệu có công việc, cô đều không trả lời lại.

Cuối cùng, ngay lúc này cô mới trả lời anh: “Được, tôi sẽ mua thêm một hũ chao.”
Bình Luận (0)
Comment