Hơn bốn giờ chiều, trời đổ mưa nhỏ, sảnh lớn cấp cứu của khoa phụ sản Bệnh viện thành phố Tiền Đường gió êm sóng lặng, giờ này không có nhiều bệnh nhân khám bệnh lắm, cũng không có bệnh nhân nguy kịch cần cấp cứu, tất cả đều có vẻ gọn gàng ngăn nắp.
Đột nhiên, một chiếc xe cứu thương bấm còi đâm thủng màn mưa, dừng lại vững vàng bên ngoài phòng cấp cứu. Nhân viên y tế đã vào vị trí từ lâu, cáng cứu thương trên xe cứu thương vừa rơi xuống đất, lập tức được đẩy vào trong tòa nhà.
Nằm trên giường là một người phụ nữ trẻ tuổi, giờ phút này khuôn mặt trắng bệch, tay chân lạnh như băng, tóc dài màu đen bị mồ hôi thấm ướt, đã mất đi ý thức. Cô mặc một chiếc váy liền áo màu xám tro, tất chân đã sớm bị kéo ra, có thể nhìn thấy vết máu loang lổ trên đùi.
Một cô gái trẻ tuổi khác thất tha thất thểu đi theo đẩy giường, trong lòng ôm hai cái túi, một đường khóc bù lu bù loa: "Chị Vũ Vi, đến bệnh viện rồi, đến bệnh viện rồi, chị kiên trì, không có việc gì đâu!
Mọi người trong sảnh lớn chứng kiến cảnh này đều nhao nhao né tránh, có người thấy rõ bộ dáng của người phụ nữ trên giường, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Hình như là sẩy thai..."
"Tránh một chút! Tránh một chút!"
Vài nhân viên y tế cũng đang chạy theo giường, trong đó có một bác sĩ vừa chạy vừa gọi điện thoại: "Chuẩn bị siêu âm cấp cứu! Có một bệnh nhân nghi ngờ xuất huyết nhiều ở khoang bụng, nghi ngờ có thai ngoài tử cung! Huyết áp rất thấp, đã bị mất máu do sốc ..."
Huyết áp của bệnh nhân chỉ 70/40 mmHg, nhịp tim 115 lần/phút, tình trạng rất nguy kịch. Bác sĩ cấp cứu chạy đến đầu đầy mồ hôi, may mắn lúc trước bọn họ đã biết được tình huống cơ bản của bệnh nhân từ chỗ bác sĩ cấp cứu, 120 chạy tới kéo người, bệnh nhân còn chưa hôn mê, những chuyện này đều là chính miệng cô nói cho bác sĩ cấp cứu.
Người bệnh tên là La Vũ Vi, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa kết hôn, có bạn trai, ba ngày trước tự mình ở nhà kiểm tra que thử thai, chỉ là còn chưa kịp đi bệnh viện làm kiểm tra.
Xế chiều hôm đó, La Vũ Vi cùng đồng nghiệp làm việc ở bên ngoài, lúc xuất phát liền cảm giác được cơn đau bụng mơ hồ, nhưng cô không muốn chậm trễ công việc, cố gắng chống đỡ đi mấy phòng triển lãm, không nghĩ tới đau bụng tăng lên, cuối cùng biến thành đau nhức kịch liệt, đau đến toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh, tay chân lạnh lẽo, hô hấp dồn dập, đứng cũng đứng không vững.
Đồng nghiệp bên cạnh phát hiện không thích hợp, vội vàng gọi 120, sau khi bác sĩ cấp cứu đến, phát hiện trên váy La Vũ có vết máu, kết hợp với lời tự thuật của cô, phán đoán đầu tiên là sinh non, nhưng sinh non bình thường không có đau đớn kịch liệt như vậy, còn có dấu hiệu sốc lúc đầu, bác sĩ cấp cứu nghĩ đến khả năng mang thai ngoài tử cung, quyết định thật nhanh, đưa bọn họ đến bệnh viện phụ sản. ư
Nhưng mà, không đợi xe cứu thương chạy đến bệnh viện, La Vũ Vi đã hôn mê.
Cấp cứu tiến hành giành giật từng giây từng phút, cân nhắc đến có lẽ La Vũ Vi mang thai ngoài tử cung dẫn đến xuất huyết nhiều, lại dẫn đến sốc mất máu, trước tiên bác sĩ tiêm thuốc cho cô, dùng để nhanh chóng bổ dịch.
Mang thai ngoài tử cung là một loại bệnh phụ khoa cấp tính cực kỳ nguy hiểm, chẩn đoán sai hoặc điều trị chậm trễ đều có thể khiến cho người bệnh mất mạng, cho nên bác sĩ cấp cứu không dám chậm trễ, khẩn cấp thông báo cho bác sĩ Trình là chủ nhiệm phụ khoa, mời bà ấy đến phòng cấp cứu hội chẩn.
Bác sĩ Trình vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu đưa báo cáo siêu âm cho bà ấy xem, báo cáo cho thấy vùng bụng bên trái của La Vũ Vi có thai, khoang bụng có một lượng lớn dịch tích tụ, là điển hình của biểu hiện mang thai ngoài tử cung bị vỡ, xuất huyết nhiều và sốc mất máu, lượng máu dự tính trên 1000ml, cần phải phẫu thuật ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Người nhà đâu?" Bác sĩ Trình nhìn xung quanh, "Người nhà đến chưa?"
Bác sĩ cấp cứu nói: "Người nhà không tới, chỉ có một đồng nghiệp ở đây, này, chính là cô bé kia."
Cô gái họ Ngô, mới hơn hai mươi tuổi, đã sớm bị chuyện này dọa đến choáng váng, nghe được có người gọi mình, run rẩy đi lên phía trước, còn chưa mở miệng đã "Oa" một tiếng khóc lên.
Bác sĩ Trình lo lắng nói: "Tôi hỏi cô, cô có thể liên lạc với người nhà bệnh nhân không? Tình trạng hiện tại của cô ấy rất nguy cấp, phải bảo người nhà mau tới đây, phẫu thuật cần người nhà ký tên."
Tiểu Ngô khóc nói: "Tôi, tôi đã gọi điện thoại cho ông chủ của chúng tôi, ông ấy đang liên lạc với người nhà, năm nay tôi vừa tốt nghiệp, mới nhậm chức được hai tháng, cái gì cũng không biết!"
Bác sĩ Trình ngắt lời cô ấy: "Di động của bệnh nhân đâu? Có thể mở khóa vân tay, chúng ta lật danh bạ, liên lạc với ba mẹ cô ấy trước."
Tiểu Ngô nói, "Cô ấy, trước khi ngất đi cô ấy đã nói nhiều lần, nói sức khỏe mẹ cô ấy không tốt, không thể bị kích thích, cô ấy không muốn mẹ lo lắng, bảo tôi ngàn vạn lần không được thông báo cho ba mẹ cô ấy, hơn nữa tôi biết ba mẹ cô ấy không ở Tiền Đường, ở quê nhà, không thể qua đây luôn được."
Bác sĩ Trình đau đầu: "Cô ấy đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, không báo cho ba mẹ biết …. vậy ông chủ của cô đang liên lạc với ai vậy?"
Tiểu Ngô vội la lên: "Bạn trai cô ấy! Ông chủ của tôi đang liên lạc với bạn trai cô ấy, lúc cô ấy nhậm chức đã điền số liên lạc khẩn cấp chính là số của bạn trai, ông chủ của tôi đã đi hỏi HR lấy số điện thoại rồi."
Bác sĩ Trình suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Ngô đưa số điện thoại di động của ông chủ công ty, dự định tự mình gọi điện thoại cho Dương tổng, đồng thời lại bảo cấp dưới đi liên hệ với khoa gây mê, phòng phẫu thuật, khoa kiểm nghiệm, chuẩn bị lập tức tiến hành phẫu thuật cấp cứu.
"À đúng rồi, nhớ bảo kho máu chuẩn bị máu." Bác sĩ Trình nói, "Cần sáu đơn vị trước."
——
Cùng lúc đó, Uông Nhận vừa xuống máy bay, chuẩn bị đón xe về nhà.
Hôm nay là ngày bảy tháng mười hai, tuyết lớn, bạn bè và mọi người chụp đủ loại ảnh để lưu niệm, spam cả ngày.
Buổi sáng, Uông Nhận còn đang đi công tác ở phương Bắc, nhìn thấy một trận tuyết lớn chân chính, nhưng anh không có thời gian thưởng thức, làm xong công việc đã vội bắt máy bay đến Tiền Đường.
Tiền Đường nằm ở Giang Nam, đương nhiên thời tiết này không có tuyết lớn, ngược lại trời đổ mưa tí tách.
Ngồi trên xe taxi, Uông Nhận xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, không khí bên ngoài rét lạnh lại ẩm ướt, mọi người vội vã rụt cổ, chỉ còn lại chiếc ô đủ mọi màu sắc nở rộ như đóa hoa trong màn mưa.
Thời tiết âm u sẽ ảnh hưởng đến tâm tình con người, Uông Nhận không khỏi nhớ tới mẹ, bà nằm viện, tuy rằng chỉ là một bệnh nhỏ, nhưng vẫn khiến người ta lo lắng.
Hơn năm giờ chiều, Uông Nhận về đến nhà ba mẹ, còn chưa kịp thở, ba Uông Triệu Niên đã cầm bình giữ nhiệt đặt trước mặt anh: "Hai ngày nay mẹ con nằm viện, đều là Tiểu Dĩnh làm thủ tục giúp, thật ngại quá?
Trong bình giữ nhiệt là bữa tối tình yêu do Uông Triệu Niên tỉ mỉ nấu, Uông Nhận đang chậm rãi rót nước uống, nói: "Mẹ còn chưa làm phẫu thuật đâu, tối hôm qua gọi video với con, con thấy mẹ vẫn vui vẻ, ba đừng nóng vội."
Uông Triệu Niên tiếp tục thúc giục anh: "Bớt nói nhảm! Nếu không phải con nói cũng muốn đi thăm, ba đã sớm đi rồi! Đi mau đi mau!"
Cha Uông gia là một người nôn nóng, kỳ thật mẹ Uông cũng vậy, hai người làm cái gì cũng hùng hùng hổ hổ, kết quả con trai lại là một người siêu cấp chậm tính, coi như bù trừ cho nhau.
Uông Nhận không trì hoãn nữa, cười nhận lấy bình giữ ấm, ngoan ngoãn ra cửa.
Đầu đông ngày ngắn đêm dài, Uông Nhận chạy tới nơi còn chưa tới sáu giờ, trời đã tối. Anh đón xe tới, sau khi xuống xe tay trái cầm một chiếc ô đen, tay phải mang theo bình giữ nhiệt màu bạc, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bệnh viện cực lớn phát sáng bên ngoài tòa nhà - - Bệnh viện phụ sản thành phố Tiền Đường.
Uông Nhận lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn, mẹ ở tòa 3 tầng 10 giường 11, anh cất điện thoại di động, đi nhanh về phía tòa ba.
——
Lúc này La Vũ Vi đã nằm trên bàn mổ, cả người cắm đầy ống, vẫn đang hôn mê.
Tình huống không có chuyển biến tốt đẹp, theo lượng máu trong khoang bụng không ngừng tăng lên, huyết áp của cô lại không thể khống chế được mà một đường giảm xuống.
Các loại báo cáo kiểm tra lần lượt ra lò, kết quả HCG xác nhận La Vũ mang thai, chỉ tiêu đông máu của cô rất kém, thiếu máu nặng, nhịp tim lại lên tới 130 lần/phút, không thể kéo dài nữa!
Bác sĩ gây mê đã vào vị trí, bác sĩ phụ trợ, y tá lưu động và y tá đưa dụng cụ đều đã làm công tác chuẩn bị đâu vào đấy. Thời gian cấp bách, thảo luận trước khi phẫu thuật vô cùng đơn giản, đối với phương thức phẫu thuật, bác sĩ Trình đã không còn lựa chọn nào khác, trong bụng La Vũ Vi đều là máu, việc cấp bách lúc này là phải cầm máu, nếu như vẫn để như vậy, Đại La thần tiên cũng không cứu được! Mà tình huống xuất huyết như vậy, đã không thể dùng nội soi để giải quyết!
Bắt buộc phải làm phẫu thuật mổ bụng.
Vấn đề bây giờ là người nhà còn chưa tới! Bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có Tiểu Ngô và Dương tổng vội vàng chạy tới, Dương tổng nói đã gọi điện thoại cho bạn trai La Vũ Vi, kết quả đối phương đi công tác ở nơi khác, đã đi hai tuần, nhất thời không tới kịp.
Về phần cha mẹ La Vũ Vi... Dương tổng hiểu rõ tình huống nhà cô hơn so với Tiểu Ngô, dường như quan hệ giữa cô và cha mẹ rất căng thẳng, có lẽ nói sợ mẹ lo lắng chỉ là lấy cớ, sự thật là không muốn cho cha mẹ biết chuyện này.
Bác sĩ Trình vô cùng khó xử, bởi vì bệnh viện có quy định của của bệnh viện, hiện tại mạng của La Vũ Vi đang treo lơ lửng, phải làm phẫu thuật mổ bụng, nhất định phải có người nhà ký tên. Ngược lại Dương tổng nguyện ý ký tên, đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hơi mập mạp, ngoại hình thô kệch, là người rất trượng nghĩa, nhưng chữ ký của ông có thể có tác dụng sao?
La Vũ Vi còn chưa kết hôn, chưa từng sinh con, bác sĩ Trình biết rõ, một dao này cắt xuống, 99% là không thể giữ được ống dẫn trứng bên cạnh ổ bệnh của cô, điều này sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản trong tương lai của cô! Nếu gia đình đến gây rối thì sao? Nhưng nếu muốn giữ mạng chỉ có thể cắt đứt ống dẫn trứng gặp rắc rối kia!
Tất cả mọi người chờ đợi mệnh lệnh của bác sĩ Trình, cũng biết bà phải gánh áp lực tâm lý cực lớn, bác sĩ Trình nhìn cô gái trẻ hấp hối trên bàn mổ, bởi vì mất máu quá nhiều, làn da của cô đã hiện ra một loại màu xám trắng không bình thường, ngay cả môi cũng trắng.
Các bác sĩ đều biết, nếu kéo dài thêm nữa, cô sẽ chết.
Mới hai mươi sáu tuổi, không nên!
Cuối cùng, bác sĩ Trình hạ quyết tâm, cắn răng nói với mọi người bên cạnh bàn mổ: "Bắt đầu đi, có việc tôi sẽ gánh vác."
Bắt đầu phẫu thuật, dưới ánh đèn vô ảnh, bác sĩ Trình mổ chính, bụng La Vũ Vi bị mở ra, trong nháy mắt đó, máu loãng tuôn ra như suối phun, tình trạng xuất huyết trong bụng còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của các bác sĩ.
Bác sĩ Trình lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì có báo cáo siêu âm làm tham khảo, lại có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, bà trực tiếp kiểm tra vùng bụng bên trái của La Vũ Vi, rất nhanh đã phát hiện điểm xuất huyết, lúc này còn có máu tươi đang chảy ra ngoài.
Không có kỳ tích phát sinh, nguyên nhân bệnh chính là đơn giản như vậy, vốn dĩ quả trứng thụ tinh nên nằm trên tử cung kia lại ngoài ý muốn nằm trên ống dẫn trứng bên trái, chậm rãi phát triển sau đó khiến cho ống dẫn trứng bị vỡ, cuối cùng dẫn đến xuất huyết nhiều.
Cái ống dẫn trứng kia đã bị phá đến rối tinh rối mù, hoàn toàn không có khả năng chữa trị, chỉ có thể cắt bỏ.
Sau khi tìm được điểm xuất huyết, tim bác sĩ Trình ổn định, trước tiên cắt ống dẫn trứng bên trái, sau đó khâu lại mạch máu, rất nhanh máu tươi vẫn chảy ra đã bị cầm lại, tiếp theo chính là truyền máu, truyền rất nhiều máu! Đồng thời bơm thuốc tăng áp, ổn định huyết áp của La Vũ Vi, cuối cùng dùng nước muối ấm rửa sạch máu trong khoang bụng, sau khi xác nhận chỗ ổ bệnh không có xuất huyết mang tính hoạt động mới, mới khâu lại vết mổ.
Thật ra độ khó của ca phẫu thuật này không cao, nhưng vô cùng nguy hiểm.
Theo máu tươi cuồn cuộn không ngừng được đưa vào người La Vũ Vi, khuôn mặt màu xám trắng của cô dần dần có biến hóa, trở nên có thêm một chút sức sống.
Bác sĩ Trình làm phẫu thuật xong, sau lưng đổ mồ hôi, hung hăng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hiểu được, xem như đã bảo vệ được mạng của La Vũ Vi.