Bên Trái - Hàm Yên

Chương 14


La Vũ Vi không phải là loại bệnh nhân không thể nhúc nhích, cho nên thật ra muốn giúp cô gội đầu ở trên giường bệnh cũng không khó, chỉ là có chút phiền toái.
Người chân chính gội đầu chính là chị Quan, đây là một trong những công việc của cô ấy, yêu cầu của chủ thuê không quá phận, bình thường nói chuyện cũng rất tốt, chị Quan vừa nghe đến đề nghị của Uông Nhận, lập tức sảng khoái đáp ứng.
Uông Nhận cũng không nhàn rỗi, hỗ trợ đi vào phòng vệ sinh lấy từng chậu từng chậu nước nóng, đặt chậu rửa mặt ở trên ghế chăm sóc, chỉ cần La Vũ Vi di chuyển thân thể một chút, nằm nghiêng trên giường, trên cổ lót khăn lông, buông gáy xuống mép giường, chị Quan có thể gội đầu giúp cô.
Cô ấy khom lưng, dùng khăn lông vốc nước sạch làm ướt tóc giúp La Vũ Vi, nước kia lập tức trở nên hơi đục ngầu, La Vũ Vi hỏi: "Chị Quan, tóc em bẩn lắm phải không?"
"Đúng là có chút, có lẽ là do em từng ra mồ hôi." Chị Quan nói, "Nhưng mà tóc em thật nhiều, chất tóc cũng rất tốt, dù sao cũng là một cô gái trẻ, tóc vừa đen vừa sáng."
La Vũ Vi nói: "Đó là bởi vì hai năm gần đây em không nhuộm màu, trước kia em nhuộm tóc, còn từng uốn, lúc ấy chất tóc không tốt như vậy."
Uông Nhận dựa lưng vào bệ cửa sổ, hai chân xếp chồng lên nhau, im lặng nhìn bọn họ.
Gần giữa trưa, cửa sổ hướng về phía nam, mặt trời đã sớm treo cao trên bầu trời, ánh mặt trời vừa vặn có thể phơi nắng đến giường bệnh La Vũ Vi, cả người cô đắm chìm trong ánh nắng ấm áp của mùa đông, làn da trắng đến phát sáng.
Hai tay của cô xếp chồng lên nhau đặt ở bụng, Uông Nhận có thể nhìn thấy đầu ngón tay sạch sẽ của cô, vậy mà trong lòng có chút tiếc nuối.
Anh nghĩ, nếu như mấy "ngôi sao nhỏ" kia vẫn còn, lúc này được mặt trời chiếu sáng, khẳng định sẽ vô cùng xinh đẹp.
Chị Quan bắt đầu chà xát da đầu giúp La Vũ Vi, dùng rất nhiều dầu gội đầu làm ra một đầu bọt, La Vũ Vi ngửi thấy một mùi thơm tươi mát, hỏi người đàn ông bên cửa sổ: "Uông Nhận, đây là mùi gì vậy?"
Uông Nhận trả lời: "Hoa dành dành."
"Rất tốt." La Vũ Vi nói, "Gội xong tóc có thể bồng bềnh như tóc anh không?"
Uông Nhận sờ sờ đỉnh đầu mình, "À, có thể là vì hôm nay không xử lý, tôi chỉ dùng dầu gội đầu, không dùng thêm cái gì khác."
La Vũ Vi: "Bình thường anh còn dùng keo vuốt tóc?"
Uông Nhận cười nói: "Đúng vậy, đi làm phải chính thức một chút, cuối tuần có thể để tự nhiên."
La Vũ Vi được chị Quan mát xa thoải mái cực kỳ, nhắm mắt lại hỏi: "Anh làm công việc gì vậy?"
Uông Nhận nói, "Tôi làm việc ở xí nghiệp nước ngoài, bộ phận thị trường, phụ trách quảng bá sản phẩm trong khu vực, thường xuyên phải đi công tác."
"Vậy công ty của anh làm gì?"
Uông Nhận có hỏi tất đáp: "Làm dụng cụ y tế, là một thương hiệu Pháp, có không ít bệnh viện ở Tiền Đường từng mua thiết bị siêu âm màu của công ty chúng tôi, tôi cũng không nhớ rõ bệnh viện này có mua hay không."
"À... " La Vũ Vi nói, "Là lĩnh vực tôi không biết."
Chị Quan phủi bọt trên tay, ngẩng đầu nhìn Uông Nhận, Uông Nhận lập tức hiểu ý, đi qua bưng chậu nước bẩn đầy bọt xuống, lại thay một chậu nước sạch, lại bưng chậu rửa mặt đầy nước bẩn đến nhà vệ sinh rửa sạch, thay nước dự phòng.
Tóc của La Vũ Vi dài, muốn rửa sạch sẽ đầy bọt trên đầu, khẳng định một hai chậu nước không đủ, khi Uông Nhận đổi đến chậu thứ ba, phát hiện chị Quan đang dùng tay xoa bóp lưng.
Tuổi tác của chị Quan có chút lớn, dường như không có cách nào khom lưng làm việc trong thời gian dài, Uông Nhận nói: "Chị Quan, chị nghỉ ngơi một lát đi, để em gội sạch cho cô ấy."
Chị Quan sợ chủ thuê cảm thấy mình lười biếng, "Tôi có thể làm, tôi có thể làm."
"Không sao, để em đi, rửa thêm hai chậu nữa chắc không còn nhiều lắm." Uông Nhận đã xắn tay áo, đứng bên cạnh La Vũ Vi.
La Vũ Vi nằm ngửa, nhướng mí mắt nhìn anh, nhìn một người từ góc độ này sẽ rất kỳ quái, hỏi: "Anh có thể làm được không vậy?" 
"Ai mà không biết gội đầu?" Uông Nhận bật cười, cúi người nắm lấy mái tóc dài của La Vũ Vi, tiếp tục dùng khăn lông vốc nước rửa sạch giúp cô.
Đã không còn nhìn thấy bọt trên tóc nữa, nước trong chậu rửa mặt cũng không còn vẩn đục, Uông Nhận thấy cô gái lại nhắm mắt lại, có thể là cảm thấy nhìn anh có chút xấu hổ, cũng có thể là đơn thuần muốn hưởng thụ một lát.
Động tác tay của Uông Nhận vô cùng mềm mại, La Vũ Vi có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa anh và chị Quan, tay trái của anh vững vàng nâng gáy của cô, rất có sức mạnh, tay phải cầm khăn lông, thỉnh thoảng sẽ dùng ngón tay vuốt mái tóc bị rối.
Quả nhiên lượng tóc của cô rất nhiều, chất tóc cũng rất tốt, trong lòng Uông Nhận đồng ý với lời bình của chị Quan, nhưng cái gì cũng không nói.
Ước chừng dùng sáu chậu nước sạch, tóc La Vũ Vi mới được gội sạch, chị Quan quấn khăn lông giúp cô, nói: "Lát nữa chị đi mượn máy sấy đến sấy giúp em, mùa đông mà không sấy khô, rất dễ bị cảm."
Tâm tình của La Vũ Vi đã tốt hơn rất nhiều, cười hì hì nói: "Cảm ơn chị Quan."
"Không cần cảm ơn chị, em nên cảm ơn Tiểu Uông." Chị Quan nói, "Cậu ấy rất cẩn thận, em không nói với chị, chị cũng không biết em muốn gội đầu như vậy, nếu không hôm qua chị đã gội cho em rồi."
La Vũ Vi nhìn về phía Uông Nhận, anh đang ngồi xổm bên cạnh ghế chăm sóc, cầm khăn giấy lau vết nước trên ghế.
La Vũ Vi nói: "Uông Nhận, cám ơn anh."
"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ." Uông Nhận cười cười, "Chờ cô xuất viện về nhà tắm rửa một cái, hôm nay đã gội đầu, có lẽ trước khi xuất viện không cần phải gội thêm nữa."
"Ừm." La Vũ Vi khẽ gật đầu, "Chống đỡ thêm ba bốn ngày, tuyệt đối không thành vấn đề."
Uông Nhận ngẩng đầu lên: "Bác sĩ không nói khi nào cô có thể xuất viện sao?"
La Vũ Vi: "Hôm qua tôi có hỏi, có thể là thứ tư tuần sau, muộn nhất thứ năm tuần sau là có thể xuất viện."
Uông Nhận có chút kinh ngạc: "Nhanh thật, sớm hơn tôi nghĩ."
"Sớm cái gì chứ." La Vũ thở dài, "Tôi đã là người muộn nhất trong phòng bệnh này rồi, thứ hai chị Từ xuất viện, mẹ anh là thứ ba, đến lúc đó tôi còn có thể có hai người bạn cùng phòng mới."
Uông Nhận sững sờ nhìn cô, phát hiện La Vũ Vi nói đúng, bác sĩ đã thông báo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ ba tuần sau Trương Hồng Hà có thể xuất viện, mà lúc ấy La Vũ Vi vẫn chưa thể đi.
Chỉ là, chờ mẹ ra khỏi bệnh viện, dường như Uông Nhận không có lý do gì để quay lại phòng bệnh này.
"Ai tới đón cô xuất viện?" Anh hỏi, "Lý Nhạc San hay Dương tổng?"
Mà Thẩm Quân Trì đã bị loại khỏi các sự lựa chọn.
La Vũ Vi nói: "Chắc là Lý Nhạc San, cô ấy có xe."
Uông Nhận như là thuận miệng nói, "Nếu như bọn họ đều không rảnh, cô cứ nói với tôi, tôi có thể tới đón cô xuất viện, tôi cũng có xe."
"Không cần làm phiền anh." La Vũ Vi khẽ mỉm cười, "Anh đã giúp tôi rất nhiều, cám ơn."
Uông Nhận cũng cười: "Cô đừng nói cảm ơn mãi, dù sao vẫn còn sớm, còn vài ngày nữa, đến lúc đó hãy nói, lỡ như Lý Nhạc San phải đi công tác thì sao."
La Vũ Vi: "Cũng đúng, vậy đến lúc đó hãy nói."
Uông Nhận hiểu câu trả lời của cô là không đồng ý, nhưng cũng không cự tuyệt.
11 giờ rưỡi, Uông Triệu Niên mang bình giữ nhiệt đến đưa cơm, coi như là giao ca với Uông Nhận. Trương Hồng Hà đã có thể ăn, Uông Triệu Niên nấu cho bà một chén cháo nhỏ, lại mang đến cho Uông Nhận một phần cơm trưa.
La Vũ Vi nằm viện một mình, không muốn làm phiền chị Quan xuống dưới lầu lấy đồ ăn bên ngoài, liền đặt cơm trưa của bệnh viện, kết quả hộp cơm vừa được mang vào, trong nháy mắt tâm tình vốn bị rửa đầu làm cho tốt lại hạ xuống, bởi vì đó là một bát mì nấu đến nát nhừ, còn có chút dính lại với nhau, bên trong kẹp mấy miếng thịt băm và cải thìa, nhìn qua đã cảm thấy rất khó ăn.
La Vũ Vi ngửi thấy mùi đồ ăn bay ra từ bình giữ nhiệt kế bên sau khi mở ra, có vẻ là mùi thịt bò kho tàu, lại nhìn bát mì trước mặt mình, buồn bực bĩu môi.
Chị Quan tách đôi đũa dùng một lần ra, nói: "Chị đút cho em, chị biết không ngon, cơm trong bệnh viện chính là như vậy, tốt xấu gì em cũng ăn một chút."
La Vũ Vi ấm ức nói: "Nhưng em không muốn ăn cái này."
Chị Quan nói: "Vậy hay là em gọi đồ ăn bên ngoài? Lát nữa chị đi lấy giúp em, chúng ta không ăn cái này nữa."
La Vũ Vi rối rắm, bởi vì thứ cô muốn ăn, nếu gọi đồ ăn bên ngoài, có thể đưa tới cũng sẽ trở nên không ngon."
Lúc này, Uông Nhận đã nhìn thấy mở miệng: "Cô muốn ăn gì? Tôi đi mua giúp cô."
"À, không cần không cần, tôi không có, tôi có thể ăn cái này..."
Uông Nhận nói: "Thật đấy, cô muốn ăn gì cứ nói với tôi, trước cửa bệnh viện có rất nhiều cửa hàng, tôi ra ngoài mua còn nhanh hơn mua đồ ăn bên ngoài."
Uông Triệu Niên đang đút cháo cho Trương Hồng Hà, hai người đều im lặng, lỗ tai lại dựng thẳng lên thật cao.
Uông Triệu Niên nhướng mày với bạn già, Trương Hồng Hà chớp chớp mắt, tất cả đều không nói gì, bọn họ đều phát hiện - - Tiểu Uông tiên sinh có chút không thích hợp nha.
La Vũ Vi rất xấu hổ, cô cũng cảm thấy dường như thái độ của Uông Nhận đối với cô có chút khoa trương, hơn nữa ba mẹ anh còn đang ở bên cạnh, bọn họ còn từng thấy Giải Dung Lan và Thẩm Quân Trì, chuyện này... không hợp lý!
La Vũ Vi tỉnh táo lại, nói: "Thật sự không cần, tôi có thể ăn, nằm viện thôi, thật ra tôi không kén ăn..."
Dường như Uông Nhận đoán được điều gì đó, ôn hòa nhìn cô, nói: "Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy cô từng xuất huyết nhiều, hiện tại thiếu dinh dưỡng, còn thiếu năng lượng, nhất định phải dựa vào ăn uống để bổ sung, nếu là đồ không thích ăn, cô cũng chỉ ăn vài miếng, vậy không có ý nghĩa gì, muốn thân thể nhanh chóng khỏe lại, cô phải ăn từng miếng từng miếng lớn."
"Ồ ... Nói rất có đạo lý, Uông Triệu Niên và Trương Hồng Hà vô cùng đồng ý, lại nhìn nhau một cái -- chẳng lẽ, thật sự là suy nghĩ nhiều rồi?
La Vũ Vi cũng đang tự hỏi "Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác" rốt cuộc những lời này là có ý gì, nếu như cô hiểu không sai, vậy phải nói là – cô không nên tự mình đa tình, làm sao tôi có thể có ý với cô? Cô đã như vậy rồi, chỉ là tôi thấy cô quá đáng thương, học Lôi Phong làm chuyện tốt, mua một bữa cơm giúp cô mà thôi, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ sai.
La Vũ Vi: "......"
Uông Nhận thấy cô trầm mặc không nói, lại hỏi một lần: "Cô muốn ăn gì? Nói đi, đừng khách khí."
La Vũ Vi khẽ mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Hoành thánh."
"Hoành thánh, được thôi." Uông Nhận hỏi, "Muốn nhân gì?"
La Vũ Vi: "Ngô tôm bóc vỏ."
Uông Nhận gật đầu: "Được, tôi sẽ quay lại ngay."
Anh không thay quần áo, trực tiếp mặc một chiếc áo khoác lông màu đen bên ngoài bộ đồ thể thao, vội vã ra cửa.
Cuối cùng bát mì kia bị chị Quan ăn hết trong bữa cơm trưa, hộ lý làm việc rất vất vả, bình thường ai nấy đều ăn mặc tiết kiệm, dù sao La Vũ Vi cũng chưa từng ăn một miếng nào, chị Quan có thể tiết kiệm được một bữa cơm trưa, ăn rất vui vẻ.
La Vũ Vi ngơ ngác dựa vào giường bệnh, trong đầu có chút loạn, đột nhiên nhớ tới câu Thẩm Quân Trì nói trước khi đi -- La Vũ Vi, em hãy suy nghĩ một chút, tình huống hiện tại của em, về sau còn có thể tìm được người đàn ông yêu em hơn anh sao?
Tình huống gì?
Là nói cô không có ống dẫn trứng sao?
Vốn dĩ La Vũ Vi cũng không quá để ý đến di chứng sau chuyện này, bởi vì Lý Nhạc San và bác sĩ Trình đều nói cho cô biết, cô không mất đi khả năng sinh sản, ống dẫn trứng bên phải không sao, về sau vẫn có thể sinh con.
Vậy tại sao Giải Dung Lan lại kích động như vậy?
La Vũ Vi biết Giải Dung Lan không thích cô, bọn họ có thể bình an vô sự nhiều năm như vậy, một mặt là bởi vì Thẩm Quân Trì kiên trì, mặt khác là bởi vì điều kiện kinh tế của La Vũ Vi không tệ lắm. Ở trong mắt Giải Dung Lan, ưu khuyết điểm của La Vũ Vi treo ở hai đầu cán cân, là cân bằng, cho nên Giải Dung Lan mới có thể che giấu rất nhiều bất mãn, vẫn luôn khách khí đối với cô.
Mà khi cô mất đi một ống dẫn trứng, trong nháy mắt cán cân liền nghiêng, năng lực, tài sản, dung mạo, dáng người của cô, thậm chí là sự thiên vị của Thẩm Quân Trì, tất cả đều trở nên không đáng nhắc tới.
"Mang thai khó khăn" đã trở thành một tội ác lớn, xóa bỏ tất cả ưu điểm của cô.
Nếu như ngay cả Thẩm Quân Trì cũng để ý điểm này, vậy người khác thì sao?
Có lẽ sẽ càng khó tiếp nhận.
Dù sao trên bụng của cô còn có một vết sẹo, cô tuyệt đối sẽ không gạt người khác, nói đây là dấu vết cắt ruột thừa hoặc là phẫu thuật khác để lại, nhất định sự kiêu ngạo của cô sẽ nói cho đối phương biết chân tướng từ đầu đến cuối, dẫn đến có lẽ kết cục sẽ là còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Thật ra, La Vũ Vi không quá quan tâm sau này còn có thể yêu đương kết hôn hay không, từ trước đến nay ước mơ đối với hôn nhân của cô không đủ mãnh liệt, thế nhưng, cô vẫn muốn có một đứa con thuộc về mình.
Cô đã từng vô số lần ảo tưởng, nếu cô có một đứa con, nhất định cô sẽ yêu thương con thật tốt, tuyệt đối sẽ không đối xử với con như mẹ cô đã đối xử với cô, cô phải bù đắp tất cả những gì mình chưa có cho con mình, để người ấy biết, thật ra tình yêu thuộc về mẹ là như vậy, tốt đẹp, bao dung, tôn trọng, thấu hiểu, hai người giống như một đôi tri kỷ, có không gian độc lập của riêng mình, lại vĩnh viễn mở rộng cánh cửa cho đối phương.
Cô muốn nuôi dạy một đứa trẻ thật tốt, để nó lớn lên thành một người hạnh phúc vui vẻ, nội tâm tràn đầy, nếu có một biểu đạt cụ thể, vậy đó chính là -- một người như Uông Nhận.
Lý Nhạc San thật sự không nói sai, Uông Nhận là một người siêu cấp tốt, cũng không biết cha mẹ anh đã dạy anh như thế nào.
Nhưng bây giờ, bị Giải Dung Lan và Thẩm Quân Trì làm ầm ĩ, La Vũ Vi bắt đầu hoài nghi sâu sắc, sau này cô thật sự còn có thể sinh con sao?
Hơn hai mươi phút sau, Uông Nhận trở lại, xách theo một túi đồ ăn bên ngoài.
Uông Triệu Niên và Trương Hồng Hà đã ăn cơm trưa xong, Uông Nhận liền bưng đồ ăn của mình lên bàn nhỏ của La Vũ Vi, ngồi bên cạnh cô, cùng ăn với cô.
Anh làm rất tự nhiên, thậm chí cũng không hỏi qua ý kiến của La Vũ Vi.
Túi đựng đồ ăn được mở ra, một cái bát tròn lớn bọc màng nhựa được lấy ra, Uông Nhận cẩn thận tháo màng mỏng ra, trong nháy mắt mở nắp hộp ra, mùi thơm phả vào mặt, La Vũ Vi nhìn thấy một chén hoành thánh nóng hầm hập, cái nước đầy đủ, nước canh nóng hổi, còn có hành hoa cùng cải thìa thái hạt lựu, chỉ nhìn đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
"Ăn đi, ăn nhân lúc còn nóng." Uông Nhận bỏ thìa vào bát hoành thánh, đẩy tới trước mặt La Vũ Vi, "Ăn mấy cái cũng được, ăn không hết cũng không sao, rất nhiều, tôi đoán cô không thể ăn hết."
"Tôi còn chưa ăn, hay là ... anh cũng ăn mấy cái? Đừng lãng phí." La Vũ Vi đề nghị rất chột dạ, không ngờ Uông Nhận lại đồng ý.
"Cũng được, vậy tôi ăn bốn cái, cô ăn sáu cái, đủ không?" Anh dùng thìa múc mấy cái hoành thánh vào trong bát của mình, La Vũ Vi nói: "Anh ăn năm cái đi, tôi ăn năm cái là đủ rồi."
"Ăn năm cái quá ít, cố gắng ăn sáu cái, cô có thể." Uông Nhận nói xong bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
La Vũ Vi không cho chị Quan đút cơm, đầu giường được chỉnh cao 45 độ, cô thử tự mình ngồi dậy ăn, ngay từ đầu có chút choáng váng, dần dần cũng quen.
Uông Nhận ăn cơm, có thịt bò kho tàu và rau xanh xào, anh ăn rất ngon miệng, mấy cái hoành thánh cũng nhanh chóng rơi vào bụng, vừa ăn vừa nói: "Nhân tôm ngô này cũng được, trước đây tôi chưa từng gọi món này, tôi thích ăn nhân thịt tươi rau cần, xem ra sau này cũng có thể thử nhân tôm."
La Vũ Vi cắn miếng vằn thắn, nói: "Tôi vẫn thích ăn hoành thánh nhân tôm, sủi cảo cũng vậy."
Uông Nhận hỏi: "Mùi vị được không?"
La Vũ Vi trả lời: "Được."
Thật sự rất ngon, từ sau khi nếm qua cháo trắng thơm nhất đời này, cô lại được ăn hoành thánh tôm bóc vỏ ngon nhất đời này.
Uông Nhận ngẩng đầu nhìn cô, La Vũ Vi vừa mới gội đầu, mái tóc dài màu đen mềm mại xõa trên vai, còn bay mùi dầu gội đầu hoa dành dành, làm nổi bật khuôn mặt chữ V trắng nõn nhẵn nhụi, không thoa son phấn, ngũ quan thanh tú nhu hòa, bởi vì cách đây không lâu đã khóc lớn một hồi, lúc này quanh mắt còn lưu lại một vòng vết đỏ, rất có chút cảm giác nhìn mà thấy thương.
Lúc trước Uông Nhận đã phát hiện, La Vũ Vi là một cô gái xinh đẹp, chỉ là hiện tại cô đang nằm viện, mỗi ngày chỉ có thể mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, lúc trước còn đội một cái đầu đầy dầu, Uông Nhận không tưởng tượng ra, nếu cô ăn mặc tỉ mỉ một chút sẽ như thế nào, có lẽ sẽ rất thu hút sự chú ý của mọi người?
La Vũ Vi ăn từng miếng từng miếng hoành thánh, mặt mày mang theo ưu sầu, không vui vẻ như sau khi gội đầu, Uông Nhận hỏi: "Cô bị làm sao vậy?"
La Vũ Vi ngước mắt nhìn anh, rất nhỏ giọng hỏi: "Ngày tôi vào ở, anh có nghe bác sĩ nói thế nào không?
"Có chứ." Uông Nhận trả lời không chút do dự, "Nếu cô không yên tâm, có thể tùy tiện đi tìm bác sĩ hỏi, tình trạng này của cô không nghiêm trọng, hôm đó tôi còn nghe bác sĩ Trình nói qua một ca bệnh, cô ấy có một bệnh nhân cũng là bởi vì mang thai ngoài tử cung cắt bỏ một ống dẫn trứng, sau đó sinh hai đứa con, tất cả đều là thụ thai tự nhiên, đều chưa từng tiếp nhận trị liệu nào khác."
La Vũ Vi lại cúi đầu, vẫn mặt ủ mày chau: "Không phải ai cũng may mắn như vậy, từ trước đến nay tôi không hay gặp may lắm."
"Thật ra tôi cảm thấy..." Uông Nhận không biết nên nói thế nào, cũng không biết đối phương có thích nghe hay không, nhưng đây là lời trong lòng anh, vẫn quyết định nói với La Vũ Vi, "Không có con cũng không sao cả, cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, có thể hiểu rõ cuộc sống của mình đã là rất tốt rồi. Cô ngàn vạn lần không nên quan tâm đến cách nói đó, cái gì mà cuộc sống không có con là không hoàn chỉnh, cuộc sống không hoàn chỉnh không phải dựa vào có con cái để cân nhắc, hiện tại bên ngoài có rất nhiều người không kết hôn không sinh con, mọi người đều biết, chúng ta sống cuộc sống của mình, không phải sống vì con cái."
La Vũ Vi nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Anh là chủ nghĩa không kết hôn không sinh con sao?"
"Tôi?" Uông Nhận chần chừ một chút, nói: "Không phải."
"Không phải mà anh còn nói nhiều như vậy?" La Vũ Vi liếc anh một cái, "Anh đây là thuộc loại đứng nói chuyện không đau thắt lưng."
"Tôi đâu có?" Uông Nhận thở dài, khuyên cô: "Không sao, sẽ khỏe thôi."
La Vũ Vi nói: "Anh không hiểu."
Uông Nhận nói: "Tôi hiểu, chuyện này không có gì, thật đấy, loại chuyện này đều là tùy duyên, dù sao tôi cũng sẽ không cưỡng cầu."
"Đúng rồi." La Vũ Vi đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Vậy... bát hoành thánh này bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho anh."
Uông Nhận sửng sốt: "Chỉ một chén hoành thánh mà thôi, tôi còn ăn bốn cái nữa, không cần đâu."
La Vũ Vi nói: "Vậy không được, hôm đó tôi đã hỏi ông chủ và Lý Nhạc San, chi phí nằm viện của tôi đều do ông chủ trả, đến lúc đó tôi sẽ tính với ông ấy, nhưng những thứ tôi dùng để sinh hoạt... Họ nói, đều là anh mua, ... tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?"
Uông Nhận nói: "Được, vậy chúng ta thêm wechat, tôi tính tiền rồi báo cho cô."
"Wechat ... chắc không cần đâu." La Vũ Vi nói khó khăn, biết loại cự tuyệt này rất vô lễ, nhưng cô luôn cảm thấy nếu thêm wechat với Uông Nhận, tình cảnh sau đó sẽ rất xấu hổ, Uông Nhận thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi nhất đời cô, có lẽ bọn họ sẽ nằm liệt trong danh bạ của đối phương, không bao giờ nói lời nào nữa, mỗi lần nhìn thấy tên đối phương, đều sẽ nghĩ đến mùa đông sốt ruột này, ở trong một gian phòng bệnh nho nhỏ, náo loạn từng trận từng trận, La Vũ Vi chỉ tưởng tượng đã cảm thấy nghẹt thở.
"Tôi có thể quét mã chuyển cho anh."
Uông Nhận mím môi, cụp mắt như là đang suy nghĩ, cuối cùng anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn trong suốt ôn hòa, cười nói: "Được, không sao, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết."
La Vũ Vi nói: "Được, cám ơn."
Cuộc đối thoại của bọn họ rất nhỏ, không để Uông Triệu Niên và Trương Hồng Hà nghe thấy.
Dưới sự giám sát của Uông Nhận, La Vũ Vi thật sự ăn xong sáu cái hoành thánh lớn, ăn đến no căng.
Sau khi ợ một cái, cô nhanh chóng nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, sợ ác mộng lặp lại một lần nữa, lại nghĩ, thứ hai cô có thể xuống giường, đến lúc đó có thể đi vệ sinh giải quyết, lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bàn nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, Uông Nhận nên đi rồi, anh thu dọn đồ đạc của mình, chuyển một số hạng mục chăm sóc cho ba, Uông Triệu Niên nói: "Buổi tối Tiểu Dĩnh sẽ tới đưa cơm, còn có thể ở lại, sáng mai vẫn là ba tới đưa cơm, ba thấy ngày mai con không cần tới nữa, dù sao mẹ con cũng không có việc gì, hiếm khi cuối tuần, con cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi."
Uông Nhận nhất thời không trả lời được, nếu từ chối, có phải sẽ rất kỳ quái không?
Lúc này, La Vũ Vi nói: "Ngày mai Lý Nhạc San sẽ đến cùng tôi, anh thật sự đừng tới nữa, đến lúc đó anh lại không có chỗ ngồi."
Uông Nhận: "......"
Anh không có cách nào phản bác, mỗi giường bệnh chỉ có một chiếc ghế chăm sóc, anh luôn là người thừa, nếu không phải đứng, thì cũng là chen chúc ngồi ở cuối giường của một chiếc giường nào đó, vô cùng đáng thương.
"Được, vậy ngày mai con sẽ không tới nữa." Uông Nhận nói với ba, "Thứ hai sau khi tan làm con sẽ tới, ba mẹ không cần mang cơm cho con, con sẽ tự mua đồ ăn."
Lần này, Uông Triệu Niên không từ chối: "Hôm đó con nhớ lái xe đến, có thể trực tiếp mang vài thứ về, thứ ba mẹ con xuất viện con cũng không cần đến, Tiểu Dĩnh nói con bé sẽ lái xe tới đón, con đừng xin nghỉ, cứ đi làm đi."
Uông Nhận hết cách, chỉ có thể đồng ý: "Được, con biết rồi, vậy con đi trước."
Anh quay đầu nhìn La Vũ Vi, đối phương không nhìn anh mà cúi đầu nghịch điện thoại, Uông Nhận nói: "Bye bye, thứ hai gặp lại."
Trương Hồng Hà nói: "Bye bye, biết con hiếu thuận rồi, đi mau đi mau."
La Vũ Vi vẫn không nói gì, Uông Nhận chớp chớp mắt, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, có chút buồn bực rời khỏi phòng bệnh.

Bình Luận (0)
Comment