Lâu đài tuyệt vời đứng dưới bầu trời xanh, dường như công viên này trở thành một vùng đất thanh tịnh bị cô lập, đầy những bạn nhỏ với quả bóng, búp bê, còn có những chàng trai và cô gái trẻ, những cặp vợ chồng nhỏ ngọt ngào, những người có tai to với các nhân vật hoạt hình khác nhau.
Nhân viên công tác ở đây, mỗi người đều tươi cười dào dạt, như là muốn dùng hành động thực tế mà nói cho du khách … Hãy quên những phiền não trong cuộc sống đi, đến đây chính là để vui vẻ, tìm lại đứa trẻ đã mất từ lâu trong lòng mình.
Chỉ trong chốc lát, Uông Nhận đã nhìn thấy năm sáu công chúa nhỏ mặc váy Elsa nhảy nhót chạy qua bên cạnh anh, một người trong đó chỉ mới hai ba tuổi, ba đẩy xe đẩy đi theo phía sau, cô bé nắm tay mẹ, bước chân ngắn lắc lư, nhưng váy lụa màu xanh da trời quá dài, kéo xuống đất, cô bé không cẩn thận giẫm phải làn váy, "lạch cạch" ngã một cái, miệng nhếch lên muốn khóc, mẹ nhanh chóng ôm lấy cô bé, hôn lên mặt cô bé vài cái, cô bé mới nín khóc mỉm cười.
Uông Nhận và La Vũ Vi đều nhìn thấy cảnh này, cười không ngừng.
La Vũ Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác đã rất lâu mình không thả lỏng như vậy, công việc bận rộn, tình cảm không có chỗ gửi gắm, còn có một đống lớn chuyện lung tung rối loạn chen chúc ở trong đầu – ba cô gọi điện thoại cầu xin cô về nhà, bệnh tình của mẹ ngày càng nghiêm trọng, sự nghiệp đình trệ không tiến triển, áp lực vay tiền mua nhà ... Vấn đề đặt ra trước mắt chính là thời gian thuê nhà ở Tiền Đường, La Vũ Vi dự định dùng tiền để giải quyết, cho dù bồi thường thêm một tháng tiền thuê nhà, cuối tháng tám cô cũng phải thu hồi nhà.
Đột nhiên Uông Nhận bên cạnh mở miệng, "Cháu gái tôi vừa tròn ba tuổi, tháng sau phải đi nhà trẻ, tôi nghĩ, nếu con bé đến đây nhất định sẽ rất vui vẻ, mặc váy công chúa, ăn kem, sau đó mua một đống búp bê về nhà."
Anh đi chầm chậm, giống như không hề sợ nắng, La Vũ Vi sóng vai đi cùng anh, hỏi: "Con gái của em họ anh?"
"Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi lại quên, cô đã gặp em họ tôi." Uông Nhận nói, "Con bé nhỏ hơn tôi một tuổi, kết hôn rất sớm, còn chưa tròn hai mươi lăm đã kết hôn rồi."
La Vũ Vi nhớ lại dáng vẻ của Hạ Dĩnh, có chút mơ hồ, không ấn tượng sâu sắc bằng Uông Nhận, nói: "Cô ấy rất tốt, tôi còn nói chuyện với cô ấy vài câu."
Uông Nhận nhớ lại một chút, "À ... Tôi nhớ ra rồi, ngày con bé ở đó, tôi vừa vặn không đi bệnh viện."
"Sao anh nhớ rõ như vậy?" La Vũ Vi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Đã qua bao lâu rồi."
Uông Nhận nói: "Không phải cô cũng nhớ sao?"
La Vũ Vi nói: "Đương nhiên tôi nhớ rõ, bởi vì tôi là người nằm trong đó, mà anh chỉ là người thân của bệnh nhân."
"Vậy có thể là vì trí nhớ của tôi tương đối tốt." Uông Nhận cười nói, "Học giỏi mà, trí nhớ cũng tốt, bằng không làm sao thi được điểm cao?"
La Vũ Vi vui: "Tôi thật sự không nhìn ra, anh còn rất tự kiêu."
"Nào có?" Uông Nhận không vui, "Học bá cũng là cô nói, đâu phải tôi nói."
La Vũ Vi cười ha hả, cười xong nói: "Uông Nhận, tôi vẫn có một nghi vấn, có phải người nhà các anh vẫn luôn tốt như vậy không?"
Uông Nhận chậm rãi nói: "Từ trước đến nay ba mẹ tôi đều rất nhiệt tình, đặc biệt nhiều bạn bè, thời đại của bọn họ vô cùng tôn sùng tinh thần cống hiến vô tư, không giống như bây giờ, mọi người sẽ chú ý đến bản thân nhiều hơn, yêu bản thân nhiều hơn, nhưng bọn họ thì không phải, bọn họ sẽ cảm thấy thiệt thòi là phúc. Sẵn sàng giúp đỡ người khác trong khả năng của mình, có thể tính tình hơi nóng nảy, nhưng khi tiếp xúc sẽ biết bọn họ thực sự rất tốt."
"Tôi không rõ ba anh lắm, tính tình mẹ anh thì rất nóng nảy." La Vũ Vi nhìn Uông Nhận một cái, "Vậy sao tính tình của anh không giống bọn họ? Tôi thấy anh chưa bao giờ nóng vội, nói chuyện làm việc vẫn luôn rất bình tĩnh."
Uông Nhận cười rộ lên, "Được rồi, tôi thừa nhận tính tình của tôi rất tốt, không chỉ có một mình cô nói như vậy, quả thật tôi không dễ dàng tức giận, có nhiều chuyện cảm thấy không cần phải để tâm ... Đây là ưu điểm hay khuyết điểm?"
La Vũ Vi nói, "Hiện tại tâm tình ổn định đã là một ưu điểm rất khan hiếm rồi, bên ngoài nhiều người điên như vậy, một lời không hợp sẽ ầm ĩ lên, loại công việc giống tôi, xem như tiếp xúc với nhiều người, ôi chao anh thật sự không biết đâu, có vài người rất khó nói chuyện, quả thực không thể giao tiếp, nếu như mỗi người phụ trách bên A mà tôi gặp được đều có tính tình giống như anh, tôi cam đoan, tôi có thể làm công việc này đến năm năm mươi tuổi!"
Uông Nhận cười tươi: "Tôi tưởng cô đang khen tôi."
La Vũ Vi cũng mím môi cười rộ lên: "Vốn dĩ là vậy."
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đi ngược chiều kim đồng hồ, bất tri bất giác đã đi được một đoạn đường dài, La Vũ Vi nhìn thấy một vườn hoa, chỉ vào một vị trí nói: "Này, Uông Nhận, anh đứng ở đó đi, tôi chụp ảnh cho anh."
Uông Nhận: "Hả?"
"Không phải anh muốn đăng lên mạng xã hội sao? Vị trí này rất tốt, còn có thể chụp được lâu đài." La Vũ Vi khẽ đẩy lưng anh, "Mau đi mau đi, thừa dịp hiện tại không có ai."
Uông Nhận chỉ có thể đứng ở vị trí cô chỉ định, La Vũ Vi dùng điện thoại di động của mình chụp, còn chỉ huy Uông Nhận làm động tác: "Nhìn tôi này, thu cằm lại một chút, lưng thẳng, thả lỏng bả vai, chân đứng giao nhau... Rất tốt, thêm một cái nữa, đừng nhìn tôi, nhìn về phía trước bên trái góc 45 độ, nâng cằm lên một chút, được rồi, đặt tay trái lên lan can phía sau..."
Uông Nhận vô cùng nghe lời, La Vũ Vi nói thế nào, anh liền làm thế đó, giằng co vài phút, La Vũ Vi mới hô "OK", cúi đầu lật xem ảnh, hài lòng nói: "Thật đẹp trai, anh xem, tôi chụp đẹp biết bao."
Mặt trời rất chói chang, Uông Nhận không thể không cúi đầu xuống, ghé sát vào màn hình điện thoại di động mới có thể nhìn rõ ảnh chụp, quả nhiên trình độ chụp ảnh của La Vũ Vi không tồi, chụp anh vừa cao vừa đẹp trai, xung quanh còn vừa vặn không có ai, mấy tấm ảnh đều có cảm giác như một bức chân dung.
Chỉ là ... tư thế nhìn ảnh như vậy sẽ khiến hai cái đầu đặc biệt gần nhau, La Vũ Vi có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng trên người người đàn ông trẻ tuổi, cô không dấu vết lui một bước, cũng may rất nhanh Uông Nhận đã đứng thẳng lưng lên, nói: "Chụp không tệ, hôm nay vòng bạn bè của tôi phải dựa vào cô."
La Vũ Vi đắc ý: "Đương nhiên, lúc tôi học đại học còn được giải thưởng nhiếp ảnh nữa!"
Uông Nhận nhìn cô: "Vẫn chưa từng hỏi cô, cô tốt nghiệp đại học nào?"
La Vũ Vi hất bím tóc đuôi ngựa, để lại cho anh một cái ót: "Không nói cho anh."
"Tại sao?" Uông Nhận đuổi theo phía sau cô, "Học viện mỹ thuật sao?"
"Uông Tiên Sinh, anh quá để ý đến tôi." La Vũ Vi quay đầu lại, không hề thừa nước đục thả câu với anh, "Tôi tốt nghiệp Đại học Sư phạm của Tiền Đường, chuyên ngành thiết kế, không có cách nào so sánh với vị đại học bá như anh."
Uông Nhận rất khó liên hệ La Vũ Vi với trường sư phạm, "Sao cô lại đăng ký vào đại học sư phạm?"
"Bởi vì mẹ tôi hy vọng tôi có thể trở thành giáo viên." La Vũ Vi nói, "Ngay từ đầu bà ấy đăng ký cho tôi chuyên ngành sư phạm mỹ thuật, nếu tôi tốt nghiệp chuyên ngành đó, rất có thể tôi sẽ về quê làm một giáo viên mỹ thuật tiểu học, nhưng sau đó tôi chuyển chuyên ngành, liền biến thành như bây giờ."
Uông Nhận há miệng: "Ồ ... cô giáo La."
La Vũ Vi khẽ quay đầu đi về phía trước, Uông Nhận lại đuổi theo, "Đừng đi nhanh như vậy, cô giáo Tiểu La, cô còn chưa chụp ảnh đâu, tôi chụp giúp cô mấy tấm?"
La Vũ Vi cự tuyệt: "Tôi không muốn chụp."
Uông Nhận: "Vì sao?"
"Hôm nay không trang điểm." La Vũ khẽ kéo cổ áo áo chống nắng, "Trời nóng như vậy, trang điểm rất ghê, anh xem mồ hôi trên mặt tôi đi."
Đúng là cô đổ rất nhiều mồ hôi, quần áo đã ướt một nửa, trán và sống mũi đều là những giọt mồ hôi nhỏ, thực ra Uông Nhận cũng vậy.
Nhưng anh không phụ họa theo lời La Vũ Vi, chỉ lấy ra một túi khăn giấy từ trong ba lô, rút một tờ đưa cho cô, nói: "Cô không trang điểm cũng rất đẹp."
Cho dù anh đeo kính râm, La Vũ Vi cũng có thể tưởng tượng được nhất định ánh mắt khi nói những lời này của Uông Nhận rất dịu dàng, thật đúng là chân thành, cô nhất thời nghẹn lời, một tay nhận lấy khăn giấy, xoay đầu lẩm bẩm một câu: "Bớt lấy lòng đi."
Uông Nhận: "Tôi nói thật."
La Vũ Vi không để ý tới anh.
Hai người đi ngang qua vài cửa vào của các hạng mục trò chơi, mỗi cửa vào đều ghi rõ thời gian xếp hàng dự kiến của hạng mục này, không có hạng mục nào phải xếp hàng trong vòng một giờ đồng hồ, Uông Nhận hỏi: "Thật sự không chơi một cái nào sao?"
La Vũ Vi mở APP, cho anh xem thời gian xếp hàng của toàn bộ hạng mục: "Quên đi, tôi đã từ bỏ, đi, đi dạo cửa hàng!"
Trong cửa hàng có điều hòa, Uông Nhận và La Vũ Vi không vội, đi dạo đặc biệt cẩn thận, ở đây có đủ loại gấu bông, nhưng Uông Nhận tìm tới tìm lui cũng không tìm được hàng hóa liên quan đến LinaBell, nghi hoặc hỏi La Vũ Vi: "Sao ở đây không có LinaBell?
La Vũ Vi trả lời: "LinaBell có một cửa hàng độc quyền, phải rút thăm mới có thể vào, đoàn đội chúng tôi không đi rút thăm vé, anh không mua được đâu."
"Ừm... " Uông Nhận vô cùng thất vọng, "Vốn dĩ tôi còn muốn mua một con."
La Vũ Vi khẽ lật móc khóa trên kệ: "Tặng cho cháu gái anh sao?"
Uông Nhận: "Tặng cho cô."
Tay La Vũ Vi dừng lại, cúi đầu không nhìn anh, nói: "Tôi đã có rồi."
Uông Nhận nói: "Cái kia của cô quá nhỏ, tôi muốn mua cho cô một con lớn, có thể ôm ngủ."
"Loại kia rất đắt, không cần thiết." La Vũ Vi đi đến kệ hàng kế tiếp, nhìn trái nhìn phải nói với anh, "Anh vẫn nên chọn cái khác tặng cho cháu gái anh đi, sóc chuột Kỳ Kỳ Đế Đế cũng không tệ, bé gái đều thích."
Uông Nhận không nói gì, nghe theo đề nghị của La Vũ Vi, mua cho Nam Nam hai con sóc chuột, nhét vào trong ba lô.
Đi dạo cửa hàng xong, tới gần giữa trưa, mặt trời bên ngoài thật sự có thể phơi nắng, Uông Nhận và La Vũ Vi không đi dạo lung tung khắp nơi nữa, tìm một nhà hàng ngồi xuống nghỉ ngơi, mỗi người gọi một phần đồ ăn làm cơm trưa.
Trên đường đi, La Vũ Vi chụp không ít ảnh giúp Uông Nhận, lúc này gửi cho anh từng tấm một, có cận cảnh có viễn cảnh, có nửa người có toàn thân, quả thực giống như là một tập ảnh chân dung của Uông Nhận. Anh lưu lại từng bức ảnh, lúc ngẩng đầu phát hiện khuôn mặt của cô gái đối diện ủ rũ, hỏi: "Cô bị làm sao vậy?"
La Vũ Vi khẽ vuốt trán, khuôn mặt vốn trắng nõn đã bị phơi nắng đến hơi đỏ lên, nói, "Có thể là hơi bị cảm nắng, thời tiết này thật muốn chết, anh có tin hay không, đồng nghiệp của anh đã có người trở về rồi."
Uông Nhận gật đầu: "Tôi tin, người trong nhóm đã nói, có vài người đã về khách sạn rồi, chỉ đi dạo một vòng, không chơi gì cả."
"Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, cũng có thể..."
La Vũ Vi còn chưa nói xong đã bị Uông Nhận ngắt lời: "Tôi không về, tôi nói rồi, hôm nay tôi ở cùng cô, trừ phi ... cô cảm thấy tôi chướng mắt, càng muốn ở một mình, vậy tôi có thể đi, cô cảm thấy tôi phiền sao?"
Mặc dù anh không nói rõ, nhưng đã biểu đạt ý tứ đủ rõ ràng, La Vũ Vi sững sờ nhìn anh, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Đương nhiên cô không cảm thấy Uông Nhận phiền, cũng không cảm thấy anh chướng mắt một chút nào, ngược lại cảm giác ở cùng một chỗ với anh đặc biệt thoải mái, sự kiên định và an tâm đó chưa từng biến mất. Chỉ là La Vũ Vi sợ hãi, sợ mình sẽ rơi vào, Uông Nhận thật sự quá tốt, một người tốt như vậy, cô không muốn làm chậm trễ anh.
Cô không hiểu được suy nghĩ của anh, luôn cảm thấy chuyện này là không có khả năng, nếu như đã là một đoạn tình cảm nhất định sẽ không có kết quả, vậy biện pháp giải quyết tốt nhất chính là không nên bắt đầu.
Cho nên, có thể đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội tốt nhất, đơn giản nhất, La Vũ Vi chỉ cần nói một câu "Tôi muốn ở lại một mình", nhất định Uông Nhận sẽ đứng dậy rời đi, không hề nói nhảm thêm một câu nào.
Sau đó, ngày hôm sau anh trở về Tiền Đường, cô ở lại Thượng Hải, từ nay về sau hai người trời nam đất bắc, đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Hữu duyên ngàn dặm gặp gỡ, cái "duyên" này, không thể xuất hiện hết lần này đến lần khác, La Vũ Vi biết, vận may của cô không tốt như vậy.
Nhưng cô nói không nên lời, chỉ là một câu đơn giản nhưng lăn qua lăn lại ở trong cổ họng, vẫn là không nỡ nói ra miệng.
Cô nghĩ, quả nhiên cô là một người ích kỷ.
"Uông Nhận... " La Vũ Vi nhìn vào mắt anh, "Anh không hiểu tôi."
Uông Nhận nói: "Đúng vậy, anh không hiểu em, đồng dạng, em cũng không hiểu anh, cho nên, chúng ta nên cho nhau một cơ hội, có thể tăng thêm hiểu biết."
La Vũ Vi nói: "Thật ra tôi rất thích trạng thái cuộc sống hiện tại của mình, không muốn thay đổi."
Uông Nhận nói: "Anh cũng rất thích trạng thái cuộc sống hiện tại của mình, không cảm thấy điều này sẽ có xung đột gì. La Vũ Vi, không phải anh muốn theo đuổi một kết quả, mà là muốn trải nghiệm quá trình, không có quá trình này, ai cũng không thể đoán trước kết quả. Anh có thể đoán được băn khoăn của em, nói như thế này đi, anh không muốn gây áp lực cho em, hiện tại chúng ta đang ... chính là, em có thể thử xem, đừng đẩy anh ra được hay không, chúng ta bắt đầu từ bạn bè trước, giống như em nói, anh vẫn chưa hiểu em, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội tìm hiểu em."
La Vũ Vi nói: "Dù cho cuối cùng, tôi vẫn sẽ làm cho anh thất vọng, cũng không sao sao?"
"Không sao." Uông Nhận mỉm cười: "Chỉ cần em quyết định, anh sẽ tôn trọng."
La Vũ Vi ra đòn sát thủ: "Anh quên rồi sao? Tôi ở Thượng Hải, anh ở Tiền Đường."
Uông Nhận nói: "Về vấn đề này, anh đã nghĩ, nếu có một ngày quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước biến hóa, tin anh đi, nhất định anh sẽ giải quyết."
La Vũ Vi sợ ngây người: "......"
Uông Nhận nhìn cô thật sâu: "Hiện tại anh chỉ muốn một cơ hội, không có yêu cầu gì khác."
La Vũ Vi rơi vào rối rắm, cô sắp hai mươi tám rồi, đã sớm không phải là một cô bé ngây thơ rực rỡ, cô đã trải qua một đoạn tình yêu dài đến năm năm, kết cục tương đối sốt ruột, trước khi sự nghiệp tốt đẹp, thật ra cũng không có ý định tiến vào một đoạn tình cảm mới.
Cô biết, với tình trạng sức khỏe của mình, nếu đi xem mắt, phần lớn đàn ông đều để ý.
Đây không phải là tự coi nhẹ mình, mà là một sự thật khách quan.
Uông Nhận khác với những người đàn ông khác, anh là một nhân chứng về trải nghiệm tồi tệ nhất của cô.
Anh ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học danh giá, bằng thạc sĩ, làm quản lý ở xí nghiệp nước ngoài, chứng tỏ chỉ số thông minh không có vấn đề, chắc chắn anh biết mình đang làm cái gì, nói cái gì, biểu hiện còn rất nội liễm bình tĩnh, là lời nói và phong cách hành động trước sau như một của anh.
La Vũ Vi cảm giác mình sắp điên rồi, giống như trong đầu có một sợi len quấn quanh, Uông Nhận không thúc giục cô, chỉ im lặng ngồi ở đó, uống coca, gặm hamburger, cầm khoai tây chiên chấm tương cà chua, ăn đến say sưa.
La Vũ Vi tìm được nút thắt, bắt đầu rút từng chút từng chút ra ngoài, Uông Nhận nói không phải anh muốn theo đuổi kết quả, mà là muốn thể nghiệm quá trình, trong chuyện này, trước "quá trình" và "kết quả", có phải còn có một "bắt đầu" nữa hay không? Dường như bên Uông Nhận đã có "Bắt đầu", vậy bên cô thì sao?
Tại sao cô lại rối rắm như vậy? Khó hạ quyết tâm như vậy?
La Vũ Vi tìm rồi tìm, rốt cục tìm được "Bắt đầu" của cô, thoáng chốc cuộn len kia đã biến mất không thấy, tất cả đều trở nên rộng mở trong sáng -- rất đơn giản, đối với Uông Nhận, thật ra cô cũng có cảm giác tốt.
Là cảm giác tốt của phụ nữ đối với đàn ông.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tóm lại, La Vũ Vi phát hiện ra nó.
"Nếu anh không ngại nóng, không ngại mệt, không ngại nhàm chán." Cô cúi đầu, nhẹ nhàng mở miệng, "Anh cứ... đợi đi, buổi chiều có xe hoa đi dạo, có thể nhìn thấy LinaBell, trong rạp hát còn có biểu diễn, buổi tối có màn pháo hoa, bọn họ đều nói rất hoành tráng, đáng xem."
Nói tới đây, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Uông Nhận đã sớm nở nụ cười, ánh mắt cong cong, đưa một miếng khoai tây chiên vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Được."
La Vũ Vi: "......"
Cho mình một cơ hội đi, cũng cho Uông Nhận một cơ hội, La Vũ Vi nghĩ, trước tiên mặc kệ kết quả sẽ như thế nào, cô cũng muốn thể nghiệm một chút quá trình đó.
Hy vọng đây không phải là một quyết định sai lầm.
——
Buổi chiều, chuyến đi xe hoa diễn ra khi nhiệt độ lên đến đỉnh điểm, không khí vui vẻ trong khuôn viên cũng lên đến một điểm cao.
La Vũ Vi đứng bên ngoài dây thừng, hàng thứ nhất, hai bên đều là trẻ con, là vị trí Uông Nhận cướp được giúp cô. Anh đứng ở phía sau bảo vệ cô, hơi giang hai tay ra, không cho đám đông chen chúc vào cô.
Cùng với một tập phim quen thuộc, những chiếc xe hoa xếp hàng, Mulan, Aisha và Anna, Chichititi, Michmini, Judy và Nick Fox, Rapunzel... Các nhân vật IP kinh điển đã xuất hiện, La Vũ Vi rất phấn khích, nhảy nhót cùng những người bạn nhỏ xung quanh, vỗ tay vui vẻ với các vũ công đi qua.
Khi chiếc xe hoa chở LinaBell đi tới trước mắt, La Vũ Vi kích động hô lớn, quay đầu lại gọi Uông Nhận: "Uông Nhận, anh xem kìa, LinaBell, chúng là áp trục!"
"Thấy rồi." Uông Nhận cười giơ điện thoại lên, ống kính vẫn di chuyển theo xe hoa, "Anh quay video rồi, sẽ gửi cho em."
La Vũ Vi không ngừng vẫy tay với LinaBell, xe hoa dần dần đi xa, đám người bắt đầu tan cuộc, Uông Nhận lại không ấn nút kết thúc, lén lút dời ống kính, dừng lại trên người La Vũ Vi.
Anh chỉ có thể chụp được gáy cô, dưới ánh mặt trời, bím tóc đuôi ngựa màu nâu nhạt bị phơi nắng đến phát sáng, cô còn lưu luyến không rời trông về phía xe hoa, Uông Nhận đưa tay vén bím tóc của cô xuống, nói: "Đi thôi, đi xem biểu diễn, phải đi một đoạn đường rất dài đấy."