Một cuộc họp giữa năm hoàn toàn kết thúc, sau khi La Vũ Vi tiễn mọi người đi, mang theo hành lý trở lại phòng trọ của mình.
Wechat của Uông Nhận đã sớm tới.
[Uông Nhận]: Anh về đến nhà rồi, Tiền Đường cũng rất nóng.
[La La]: Chú ý chống nắng hạ nhiệt độ, em cũng đã về đến nhà, dự định ngủ trưa trước.
Đây chỉ là cái cớ, La Vũ Vi không có ý định đi ngủ, ngồi ở trước bàn làm việc, mở laptop ra, bắt đầu xử lý công việc tiếp theo của đại hội này, có một đống giấy tờ phải điền, còn có rất nhiều phiếu cần phải thanh toán.
Sau khi làm xong tất cả, cô leo lên giường nhỏ, nhìn thấy con sóc Titi cười hì hì ngồi bên cạnh, La Vũ Vi ôm nó vào lòng, gọi điện thoại cho Lý Nhạc San.
Cô kể cho Lý Nhạc San nghe những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Lý Nhạc San nghe xong khiếp sợ đến nói không ra lời, cuối cùng mới nói một câu: "Uông Nhận còn nhớ kỹ cậu đấy."
"Đúng vậy, mình cũng rất bất ngờ." La Vũ Vi nói, "Đã qua lâu như vậy rồi, mình cho rằng anh ấy đã sớm quên, nghe ý tứ của anh ấy... Thật ra đến bây giờ mình vẫn không thể nghĩ thông suốt, Đại Phật, cậu nói xem rốt cuộc anh ấy thích mình ở điểm gì?"
"Cậu xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, đàn ông theo đuổi cậu không chỉ có một mình anh ấy, anh ấy có ấn tượng tốt với cậu, mình cảm thấy không có vấn đề gì."
La Vũ Vi nói, "Mùa đông năm ngoái, lúc mình tổ chức cuộc họp có quen một người đàn ông, hình như là họ Phương, mình đã nói với cậu rồi, cậu có còn nhớ không?"
Lý Nhạc San nói: "Vũ Vi, có phải cậu quá bi quan không?"
La Vũ Vi nói, "Cái gì Uông Nhận cũng biết, không cần mình phải đi nói với anh ấy, thậm chí anh ấy còn gặp qua Thẩm Quân Trì!"
Lý Nhạc San nói: "Nhưng hai người thật sự rất có duyên, hơn nữa cậu sắp trở về Tiền Đường rồi, đây chính là sự an bài của ông trời, cậu đừng bài xích yêu đương như vậy, nói chuyện chứ không phải là nhất định sẽ kết hôn, không bằng cậu ... thử với anh ấy trước đi?"
"Đại Phật, mình không bài xích yêu đương, cũng không sợ thử sai, chỉ là..." La Vũ Vi phiền não gãi gãi đầu, "Mình có thể thử sai với người khác, duy chỉ có Uông Nhận là không được, cậu hiểu không?
"Không cảm thấy, trong mắt mình, cậu chính là một cô gái rất tốt." Lý Nhạc San nói, "Vũ Vi, cậu đừng như vậy, rõ ràng trước kia cậu rất tự tin."
La Vũ Vi trầm mặc.
Đúng vậy, trước kia cô rất tự tin và kiêu ngạo, mỗi lần Thẩm Quân Trì nói chia tay, cô chưa bao giờ níu kéo, nghĩ chia tay thì chia tay, một người cũng có thể sống rất tốt.
Lúc đó cô còn rất trẻ, chạy trốn khỏi gia đình, tìm được hướng phát triển sự nghiệp, những tháng hạnh phúc nhất sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, mỗi sáng thức dậy đều tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Bước ngoặt xảy ra vào một ngày cái thai ngoài tử cung bị vỡ, trong một đêm, cơ thể cô bị tổn thương nặng nề, ngay sau đó là thất tình, sau đó lại bị buộc phải rời khỏi Tiền Đường.
Cô mua nhà chính là vì không muốn chuyển nhà nữa, nhưng hiện tại, cô vẫn ở phòng cho thuê, còn thuê chung với người khác.
La Vũ Vi đã gần hai mươi tám tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hai năm gần đây, cô thường rơi vào mâu thuẫn, có lúc cảm thấy mình thật lợi hại, bị mẹ áp chế nhiều năm như vậy nhưng không bị tẩy não như cha, mà vẫn luôn phản kháng, cuối cùng còn thật sự chạy trốn thành công, một mình dốc sức làm việc trong xã hội, tự nuôi sống bản thân, sống cũng không tệ, đi đâu tìm được cô gái lợi hại hơn cô?
Có lúc, cô lại cảm thấy mình thật tệ, đặc biệt là khi một số người đàn ông có điều kiện ưu việt theo đuổi cô, trước tiên không nói La Vũ Vi có cảm giác với đối phương hay không, mà ngay từ đầu, cô đã cảm thấy không có khả năng.
Phần lớn người Trung Quốc kết hôn đều có nhu cầu sinh con dưỡng cái, thậm chí có một số người kết hôn vì muốn sinh con, thế hệ trước nói có thể bồi dưỡng tình cảm, vì con cái nên tuyệt đối không được ly hôn, nuôi con đề phòng già, về già mà không có con thì sẽ rất đáng thương ... Nói chung, chuyện này dẫn đến khả năng sinh sản trở thành một chỉ tiêu cứng rắn khi nói đến chuyện kết hôn, thậm chí mức độ quan trọng còn lớn hơn tình cảm nam nữ.
Chuyện này khiến cho cô vô cùng bị động ở phương diện này, đối mặt với tình yêu và hôn nhân tốt đẹp, đáy lòng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác bản thân không xứng.
Ngay cả người đàn ông có hoàn cảnh gia đình như Thẩm Quân Trì cũng để ý đến chuyện này, La Vũ Vi càng không ôm kỳ vọng vào người đàn ông khác, mà bây giờ cô phải đối mặt với Uông Nhận, Uông Nhận xuất sắc về mọi phương diện, cảm giác không xứng trong lòng La Vũ Vi thật sự muốn tràn ra, càng nghĩ càng cảm thấy hai người bọn họ không có khả năng.
"Không nói nữa, mình mệt rồi, phải ngủ một lát đây." La Vũ Vi khẽ nắm khuôn mặt mập mạp của Titi, nói với Lý Nhạc San, "Mình định lạnh nhạt một thời gian, Uông Nhận là người thông minh, mình cho anh ấy một thái độ, anh ấy sẽ biết ý của mình, tuyệt đối sẽ không quấn quít níu chặt, có lẽ qua một thời gian nữa anh ấy có thể nghĩ thông suốt."
——
La Vũ Vi nói lạnh nhạt là lạnh nhạt, bắt đầu từ hôm nay, đối mặt với wechat của Uông Nhận gửi tới, hoặc là không nhìn, hoặc là qua loa, Uông Nhận còn gọi điện thoại cho cô, cô luôn nói mình đang bận, vội vàng nói vài câu rồi cúp máy.
Cũng chỉ hơn một tuần, lượng wechat của Uông Nhận giảm mạnh, có một buổi tối, La Vũ Vi nhìn điện thoại di động, đột nhiên ý thức được đã hai ngày Uông Nhận không gửi wechat cho cô, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.
Ba phần như trút được gánh nặng, ba phần như ý nguyện, còn có bốn phần ... là sự thất vọng nhàn nhạt.
Ngày nghỉ việc của cô được ấn định vào cuối tháng 8, cô bắt đầu kết thúc toàn bộ công việc ở Thượng Hải, buổi biểu diễn ngày 17 tháng 8, công việc giai đoạn đầu đều do cô phụ trách, gần tới lúc biểu diễn, cô mang theo học trò Tiểu Giả bên cạnh, rất nhiều chuyện đều để Tiểu Giả tự đi xử lý.
Buổi biểu diễn hôm đó là thứ bảy, La Vũ Vi và Tiểu Giả bắt đầu bận rộn từ sáng sớm.
Đây là một buổi hòa nhạc nhỏ được tổ chức tại LiveHouse. Ca sĩ là một chàng trai trẻ tên X mới ra mắt, giọng hát xuất chúng, ngoại hình không tệ, mấy năm qua đã phát hành album, tham gia chương trình giải trí âm nhạc, còn biểu diễn một số phần nhạc đệm OST của bộ phim truyền hình nhiều tập, tích lũy được không ít fans hâm mộ. Đáng tiếc là anh chàng đẹp trai không có một sân khấu biểu diễn lớn, vì vậy buổi biểu diễn chỉ có thể diễn ở LiveHouse nho nhỏ, doanh thu phòng vé cũng không cao.
Hai giờ chiều, La Vũ Vi đón Lý Nhạc San và bạn trai của cô ấy ở trước cửa địa điểm biểu diễn.
Lý Nhạc San từng theo đuổi chương trình giải trí do X tham gia, nghe nói La Vũ Vi muốn tổ chức buổi biểu diễn của anh ta, vừa vặn lại là cuối tuần, liền hào hứng dẫn bạn trai là thầy Hạng tới Thượng Hải, dự định tham gia một buổi biểu diễn miễn phí, thuận tiện gặp mặt hẹn cơm với La Vũ Vi.
Thầy Hạng tên Hạng Tiểu Viên, nghe qua sẽ cảm thấy là một cái tên đáng yêu, thậm chí có chút giống tên con gái, nhưng ngoại hình lại là một người cao lớn uy mãnh. Anh ta tập thể hình quanh năm, nghe nói kỷ luật ở lớp toán của anh ta đặc biệt tốt, căn bản không ai dám ồn ào, bởi vì thầy Hạng có thể một tay xách người lên.
Đây là lần đầu tiên La Vũ Vi nhìn thấy thầy Hạng, lén lút nói với Lý Nhạc San: "Thật đúng là khẩu vị của cậu."
Lý Nhạc San thẹn thùng: "Không giấu gì cậu, lần đầu tiên mình gặp anh ấy ở phòng tập thể thao, đã muốn lột sạch anh ấy rồi."
La Vũ Vi: "......"
Cô đưa Lý Nhạc San và thầy Hạng ra hậu trường, Lý Nhạc San nhất thời biến thành em gái si mê, vừa chụp ảnh chung vừa muốn ký tên với X. X phải đi diễn tập, La Vũ Vi bảo Tiểu Giả nhìn chằm chằm, thầy Hạng chủ động đi mua cà phê cho hai cô gái, La Vũ Vi và Lý Nhạc San có không gian nói chuyện riêng.
"Cậu và Uông Nhận... dạo này thế nào rồi?" Ngồi sóng vai trong phòng hóa trang, Lý Nhạc San hỏi cô gái có khuôn mặt bình tĩnh bên cạnh.
La Vũ Vi mở giao diện chat wechat với Uông Nhận cho cô ấy xem: "Lần gần đây nhất anh ấy gửi tin nhắn là thứ tư, cậu tính xem, mấy ngày rồi."
Lý Nhạc San cực kỳ thất vọng đối với Uông Nhận, "Sao người này lại không chịu được thử thách như vậy?"
La Vũ Vi cười hì hì: "Không trách anh ấy, mình cũng chưa từng chủ động gửi tin nhắn cho anh ấy, hơn nữa nếu anh ấy nhắn chào buổi sáng, mình cũng sẽ không trả lời, chuyện mặt nóng dán mông lạnh này, ai làm lâu cũng sẽ thấy phiền."
Lý Nhạc San vẫn còn cảm thấy tiếc nuối: "La Vũ Vi, nhân duyên đưa tới cửa, cậu cứ đẩy ra như vậy sao? Uông Nhận là một người tốt, cậu nói cũng không nói một chút, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
La Vũ Vi khẽ lắc đầu: "Không đáng tiếc, mình là vì muốn tốt cho anh ấy."
Lý Nhạc San thở dài thật sâu: "Mình luôn cảm thấy, cậu sẽ hối hận."
"Hối hận thì hối hận thôi." La Vũ Vi dựa lưng vào ghế, giương mắt nhìn trần nhà, "Con người mà, dù sao cả đời cũng phải có vài chuyện hối hận, bằng không sẽ không thú vị."
Lý Nhạc San quay đầu nhìn cô trong chốc lát, hỏi: "Mấy hôm nữa cậu quay về Tiền Đường, đã tìm được chỗ ở chưa?"
"Vẫn chưa."
Lý Nhạc San nói: "Nhà mình còn dư phòng khách, dù sao cũng chỉ mười ngày thôi, cậu đừng ở khách sạn, cho dù một ngày ba trăm cũng phải hết hơn ba ngàn đấy."
"Quên đi, ba mẹ cậu đều ở đó." La Vũ khẽ lắc đầu, "Ở khách sạn tương đối tự tại, đến lúc đó mình để một ít đồ ở nhà cậu, dọn tới dọn lui rất phiền toái."
Lý Nhạc San gật đầu: "Được, cậu trực tiếp gửi qua đây đi."
Không bao lâu sau, thầy Hạng mang cà phê trở về hậu trường, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Bên ngoài đã có rất nhiều người xếp hàng, tất cả đều là con gái!"
"Chắc chắn rồi." La Vũ Vi nói, "99% fans của X đều là con gái, có người còn rất trung thành, chạy tới từ nơi khác."
Thầy Hạng nhíu mày: "Đợi lát nữa, không phải tôi là khán giả nam duy nhất chứ?"
"Không có." La Vũ Vi an ủi anh ta, "Khẳng định có đàn ông đến xem cùng bạn gái giống như anh, chỉ là còn chưa tới."
——
Bên ngoài hội trường, những fans hâm mộ đến trước đã bắt đầu xếp hàng, các cô gái tụ tập lại nói chuyện về thần tượng, mỗi người đều vui mừng nhảy nhót, chia sẻ kinh nghiệm theo đuổi minh tinh của riêng mình
Lúc này, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn đi theo nhân viên hướng dẫn, sau khi nhìn thấy đám người xếp hàng, biết mình đã tìm đúng chỗ, rất tự giác xếp hàng ở cuối hàng.
Anh ăn mặc vô cùng thoải mái, áo phông trắng, quần jean, đầu tóc được xử lý đẹp trai, cả người vai rộng chân dài, thân hình gầy gò, còn có một khuôn mặt trắng nõn anh tuấn.
Mấy cô gái lén nhìn anh, trao đổi với nhau vài câu rồi vui cười. Người đàn ông bị kẹt giữa một đám con gái, cũng không có gì không được tự nhiên, mọi thứ ở đây đều khiến anh cảm thấy mới lạ, không nhịn được cầm lấy điện thoại chụp đi chụp lại.
Một cô gái to gan bị các cô gái khác đẩy ra, nói với người đàn ông: "Xin chào, xin hỏi có phải anh là bạn của X không?"
Người đàn ông này chính là Uông Nhận, anh không hiểu ra sao, phản ứng một chút mới nhớ ra X là nhân vật chính hôm nay, vội vàng phủ nhận: "Tôi không phải, cô nhận lầm rồi."
"Ồ..." Cô gái cười nói, "Chúng tôi còn tưởng anh là bạn trong nhóm của anh ấy, anh đến một mình sao?"
Uông Nhận gật đầu: "Đúng, đến một mình."
Em gái: "Anh cũng thích nghe X hát sao?"
Uông Nhận: "À ...... Đúng."
Cô gái: "Anh thích bài hát nào của anh ấy nhất?"
Uông Nhận: "... Đều thích."
Cô gái vô cùng vui vẻ, đưa cho Uông Nhận một bàn tay, "Cảm ơn anh, X hát rất hay, chỉ là vẫn rất ít fans nam, anh trai, chúng ta thêm wechat đi? Tôi có thể kéo anh vào nhóm fans của anh ấy, sẽ có rất nhiều phúc lợi nha!"
Trán Uông Nhận toát mồ hôi: "Xin lỗi, không thêm wechat được, bình thường công việc của tôi khá bận, hôm nay ... bớt chút thời gian tới đây."
"Được rồi." Cô gái có chút thất vọng, sau đó lại nở nụ cười, "Vậy tối nay chúc anh chơi vui vẻ!"
Uông Nhận mỉm cười: "Cảm ơn, cũng chúc cô tối nay chơi vui vẻ."
Anh lái xe tới Thượng Hải, không nói trước cho La Vũ Vi.
Hai tuần nay, Uông Nhận có chút không hiểu sao đối với thái độ ngày càng lạnh nhạt của La Vũ Vi, không biết mình đã làm sai chỗ nào. Anh là một người có thói quen nói chuyện trực tiếp để giải quyết vấn đề, muốn trực tiếp tâm sự với La Vũ Vi, trực tiếp nói ra lo lắng, La Vũ Vi lại sẽ tìm lý do cự tuyệt, dứt khoát mua một tấm vé ca nhạc, trực tiếp giết tới hiện trường.
Thật ra anh chưa từng làm qua loại chuyện này, cũng lo lắng La Vũ Vi sẽ tức giận bởi vì anh không mời mà đến, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Uông Nhận cảm thấy mình nên liều một phen.
Có người đang quay phim chụp ảnh, quay video cho fans xếp hàng, phát hiện trong đội ngũ xuất hiện một soái ca, đương nhiên sẽ không buông tha, tiến đến bên cạnh Uông Nhận, chụp cho anh mấy tấm chân dung. Uông Nhận Phát hiện ra, nhìn vào ống kính giơ tay chữ V, còn cười, cầm lấy tay lắc lắc.
Anh trai chụp ảnh chọn mấy tấm ảnh gửi đến nhóm làm việc, @ tất cả mọi người, nói: Mọi người xem xem, đây có phải là nghệ sĩ nào cải trang vi hành không?
La Vũ Vi đang uống cà phê, nhàn rỗi trò chuyện với Lý Nhạc San và thầy Hạng, sau khi nghe thấy tiếng nhắc nhở trên Wechat thì cầm điện thoại di động lên kiểm tra, vừa mở nhóm trò chuyện, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Uông Nhận.
La Vũ Vi: "Phụt!"