Bên Trái - Hàm Yên

Chương 30

Quán thịt nướng Lý Nhạc San tìm cách đây không xa, trên một con phố ẩm thực, chạy xe mười phút là tới, Uông Nhận đậu xe xong, bốn người đi vào trong quán, đang là giờ cao điểm dùng cơm, trong phòng không có chỗ trống, bọn họ chỉ có thể ngồi ở bên ngoài nóng bức.
"Không có việc gì, đổ mồ hôi, quay về tắm rửa một cái là được." Lý Nhạc San chọn một cái bàn vuông ngồi xuống, tròng mắt xoay chuyển, hỏi hai người hai bên sắc mặt đều không tự nhiên, "Bữa tiệc lớn hôm nay, hai người ... ai mời khách vậy?"
La Vũ Vi nói: "Mình mời khách, các cậu tùy tiện gọi."
Uông Nhận nói: "Để anh đi, lần trước đã nói muốn tới Thượng Hải mời em ăn cơm."
La Vũ Vi phản đối: "Anh đừng tranh với em, em là chủ nhà."
Uông Nhận: "Vậy em mới bữa này, trưa mai anh mời."
La Vũ Vi: "......"
Lý Nhạc San nâng cằm lúc thì nhìn sang trái, lúc thì nhìn sang phải, cuối cùng nhìn về phía Uông Nhận, hỏi: "Uông đại minh tinh, anh tính trưa mai ăn cơm xong rồi quay về sao?"
Uông Nhận: "Đúng vậy, có được không?"
Lý Nhạc San rung đùi đắc ý, "Được ăn tiệc lớn miễn phí, còn được ngồi xe riêng miễn phí, cho dù anh muốn tối mai trở về, chúng tôi cũng không có ý kiến, thầy Hạng, anh nói xem có phải không?"
Thầy Hạng ngồi đối diện cô ấy gật đầu: "Đúng vậy, tôi đang được nghỉ hè, ngày 20 mới về trường, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, tôi và San San đều rảnh."
Uông Nhận cười nhìn La Vũ Vi đối diện, "Lát nữa ăn xong thịt nướng, anh đưa Tiểu Lý và Thầy Hạng về khách sạn trước, sau đó đưa em về nhà, trưa mai chúng ta trả phòng, trực tiếp lái xe đến gần nhà em, tìm một nhà hàng ăn cơm trưa, ăn xong bọn anh sẽ về Tiền Đường, được không?"
Lý Nhạc San: "Perfect!"
La Vũ Vi nói: "Lát nữa em ngồi tàu điện ngầm về là được, anh không cần tiễn em."
Uông Nhận nói: "Anh có xe mà, tiện lắm, em đi tàu điện ngầm về nhà ít nhất cũng phải hơn một tiếng, lái xe nửa tiếng là tới."
La Vũ Vi khẽ nhíu mày: "Anh biết em ở đâu sao?" Cô lại nhìn về phía Lý Nhạc San, "Cậu nói cho anh ấy biết?"
Lý Nhạc San xua tay: "Mình không có! Oan uổng quá!"
Uông Nhận giải thích: "Cô ấy không nói cho anh biết, anh tự đoán, không phải em nói chỗ em ở cách công ty năm trạm tàu điện ngầm sao?"
La Vũ Vi trợn mắt há hốc mồm, Lý Nhạc San giơ ngón tay cái lên: "Thám tử nổi tiếng Tiểu Uông! Năng lực suy luận này thật tuyệt!"
Thầy Hạng cực kỳ đói bụng, thấy mấy người này chỉ ngồi mà không gọi món, đứng dậy nói: "Tôi đi gọi món, để bọn họ nướng trước."
Lý Nhạc San nhìn về phía La Vũ Vi, "Bà chủ La, vậy bọn mình tùy ý chút nha?"
La Vũ Vi lao lực quá độ, khoát tay: "Đi đi đi đi."
Lý Nhạc San và thầy Hạng rời đi, La Vũ Vi vẫn trừng mắt nhìn Uông Nhận, Uông Nhận bị ánh mắt nghiêm túc của cô làm cho đầu đầy mồ hôi, kéo mấy tờ khăn giấy lau trán, nói: "Xin lỗi, vốn dĩ anh chỉ muốn biết em ở đâu, anh..."
La Vũ Vi: "Có phải em nói gì, anh cũng đều nhớ rõ?"
Uông Nhận gật đầu: "Đúng vậy, trí nhớ của anh khá tốt, bây giờ còn có thể nhớ được Xuất sư biểu."
La Vũ Vi giơ tay chống trán, cũng không biết nên tức giận hay nên bật cười, Uông Nhận người này thật sự rất thú vị, mặc kệ nói cái gì với anh, anh cũng đều có thể nghiêm trang trả lời, đặc biệt chân thành, thỉnh thoảng còn tự cười một chút, khiến người ta buồn cười.
Xem ra, quả nhiên giao tiếp với người khác là thế mạnh của anh, đây là một người cực kỳ hướng ngoại, La Vũ Vi thật sự bái phục.
Phố ẩm thực vào ban đêm vô cùng náo nhiệt, trước cửa mỗi cửa hàng đều bày mấy bộ bàn ghế ngoài trời, chủ quán cung cấp mỹ thực từ các nơi, người đi đường lui tới, cầm trà sữa, xiên nướng hoặc kem trong tay, không khí khô nóng, nhưng không ngăn được nhiệt tình của những người tham ăn.
"Thật ra anh rất quen thuộc với Thượng Hải, đặc biệt là khu vực gần trường học của anh, có rất nhiều quán ăn ngon." Uông Nhận thu hồi ánh mắt khỏi đường, nói với La Vũ Vi, "Lần sau lại đến, anh có thể dẫn em đi nếm thử, đều là quán nhỏ, rất tầm thường, nhưng hương vị lại đặc biệt ngon."
La Vũ Vi khẽ cắn môi, như là đưa ra quyết định, nói: "Uông Nhận, em tính toán... rời khỏi Thượng Hải rồi."
"Hả?" Uông Nhận lắp bắp kinh hãi, hỏi, "Em muốn đi đâu?"
La Vũ Vi nhìn anh: "Bắc Kinh, làm nghề của em, cơ hội ở Bắc Kinh sẽ nhiều hơn, cho nên Uông Nhận, chúng ta không thể nào."
Uông Nhận: "......"
Như thế nào mà càng chạy càng xa đây? Uông Nhận cảm thấy vô cùng thất vọng, hỏi: "Em đã tìm được công ty mới chưa?"
La Vũ Vi khẽ gật đầu: "Được rồi, có một người bạn gọi em đi hỗ trợ, em đã đồng ý."
Uông Nhận lại hỏi: "Khi nào thì đi?"
La Vũ Vi nói: "Đầu tháng chín."
Chưa đầy một tháng ... Uông Nhận cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, sau khi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Trụ sở chính của công ty anh ở Tiền Đường, nhưng cả nước đều có văn phòng đại diện, văn phòng đại diện ở Bắc Kinh và Thượng Hải là lớn nhất, vị trí như anh, thực ra cũng có thể đến Bắc Kinh..."
La Vũ Vi ngắt lời anh: "Anh từng nói, nhà anh chỉ có một đứa con, lúc trước anh không ở lại Thượng Hải, chính là bởi vì không muốn chia cách với ba mẹ anh. Uông Nhận, lý trí một chút, chuyện này không thực tế."
Uông Nhận không tiếp tục nói tiếp, La Vũ Vi nói đúng, nếu chỉ là Thượng Hải, anh còn có thể giải quyết, Bắc Kinh ... thật sự quá xa.
Lý Nhạc San và thầy Hạng gọi đồ ăn xong trở về, trong lòng còn ôm mấy chai bia và coca lạnh, Lý Nhạc San nói: "Muốn uống gì cứ tự lấy, mình nóng muốn chết, cho nên mua coca!"
Uông Nhận phải lái xe, chỉ có thể uống coca, thầy Hạng uống bia, La Vũ Vi chọn trong hai loại đồ uống, cuối cùng lấy ra một chai bia lạnh, mở nắp chai, cầm chai lên ngửa đầu uống.
Tay Lý Nhạc San đưa ly cho cô còn dừng lại giữa không trung, khuyên nhủ, "Cậu uống ít một chút trước đi, bụng trống không, lát nữa ăn thịt rồi uống."
La Vũ Vi lấy mu bàn tay lau miệng, thản nhiên cười: "Đã lâu không gặp cậu, thật sự rất vui, đến, chạm một cái."
Cô đưa chai cho Lý Nhạc San, Lý Nhạc San dùng lon coca chạm vào cô: "Tùy ý tùy ý, chúc cậu tương lai tất cả đều thuận lợi, sau khi đổi công ty sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!"
Uông Nhận sửng sốt, lời này thật sự là một cái búa ghi nhớ, La Vũ Vi không nói dối, cô thật sự muốn rời khỏi Thượng Hải.
La Vũ Vi lại chạm cốc với thầy Hạng một cái, cuối cùng giơ chai lên đưa cho Uông Nhận: "Nào, Uông Nhận, hai ta cũng chạm một cái, lúc trước ở bệnh viện, anh thật sự giúp en rất nhiều, trước khi xuất viện cũng không có cơ hội nói lời tạm biệt với anh để nói một tiếng 'cảm ơn', hôm nay bổ sung, chúc anh tương lai thuận buồm xuôi gió, sớm ngày tìm được một phần nhân duyên tốt."
Lý Nhạc San: "...?"
Sao vừa gọi món xong trở về, hai người này đã cãi nhau?
Uông Nhận cầm lấy chai coca chạm vào La Vũ Vi, cô gái đối diện có vẻ ngoài xinh đẹp, ánh mắt mê ly, có thể là bởi vì nóng bức, cũng có thể là bởi vì cồn, khuôn mặt kia lộ ra ửng đỏ, bộ dáng cười rộ lên đặc biệt say lòng người.
"Em đã nói 'cảm ơn', rất nhiều lần rồi." Uông Nhận nói, "Có thể em đã quên, hơn nữa hóa đơn trước đây của chúng ta đã thanh toán từ lâu rồi, 66666, em gửi quá nhiều, anh vẫn luôn nhớ."
La Vũ Vi cười cười: "Vậy ngày mai anh mời một bữa lớn, coi như trả lại giá chênh lệch cho em, chúng ta sẽ hoàn toàn hòa nhau."
Uông Nhận có rất nhiều lời muốn nói, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có một chữ: "Được."
Nhân viên phục vụ lục tục bưng thịt nướng lên bàn, thịt bò thịt dê, mực, cánh gà ... Lý Nhạc San gọi một đống thịt lớn, rau củ chỉ có ngô và nấm hương, cô ấy và thầy Hạng ăn ngấu nghiến, khẩu vị của La Vũ Vi cũng rất tốt, từng xiên từng xiên không ngừng, chỉ có Uông Nhận ăn không ngon miệng.
Trong lòng trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng, Uông Nhận rất muốn uống bia, lại không thể uống, một bầu buồn bực không có chỗ phát tiết, chỉ có thể không ngừng uống coca, uống đến mức anh nấc cục.
Lý Nhạc San là một tay cừ khôi trong việc tạo ra bầu không khí sôi động, nhìn ra tâm tình của La Vũ Vi và Uông Nhận không tốt, liền không ngừng chọc cười thầy Hạng, khơi mào đề tài, thầy Hạng thuận thế nói những chuyện gặp phải khi dạy học ở trường trung học, có chuyện thú vị cũng có chuyện xấu hổ, chọc cho mấy người cười không ngừng.
"Thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi thật là nghịch ngợm." Thầy Hạng nói, "Muộn rồi không về phòng mà còn kéo bạn học nữ ra sân thể dục tản bộ, đúng lúc hôm đó tôi chạy đêm, bị tôi bắt được. Bình thường thành tích của nữ sinh kia rất tốt, được cử đi học tuyển thủ hạt giống ở đại học A, khoảng thời gian đó thành tích trượt dốc dữ dội, lúc trước tôi còn không biết tại sao, tối hôm đó mới hiểu được, mẹ nó yêu sớm."
"Ực!"
Thầy Hạng uống một ngụm bia, tiếp tục nói, "Cậu bé đó cà lơ phất phơ, đầu không cao, dáng dấp cũng không đẹp, chỉ là miệng ngọt, biết nói chuyện. Lúc đó tôi liền nổi giận, chụp cho hai người bọn họ một tấm ảnh sau lưng, nam ôm vai nữ, đều mặc đồng phục học sinh, mọi người nghĩ xem có bao nhiêu kỳ cục!"
"Tôi bảo nam sinh quay về, để nữ sinh lại, tôi đưa ảnh cho em ấy xem, tôi nói, em mới 17 tuổi, em tự mình nhìn xem hai người có thích hợp không? Có lẽ người bạn gái tốt nhất mà cả đời này cậu ta có thể tìm được chính là em, rời khỏi trung học, cậu ta chính là một quả bóng!"
Ngón tay thầy Hạng gõ bàn, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Sau đó thì sao?" La Vũ Vi hỏi.
"Sau đó chia tay." Thầy Hạng nói, "Là nam sinh kia nói, có thể là sợ bị tôi đánh, thành tích của cô bé kia dao động một thời gian, sau đó lại ổn định, coi như hiểu chuyện. Sang năm đám trẻ này thi đại học, chỉ cần cô bé kia không làm những chuyện thiêu thân này, vào đại học A là chuyện không thành vấn đề.
Lý Nhạc San nâng cằm, nói: "Quả thật lúc đi học không hiểu những thứ này, rất khó hiểu mà thích một người, có thể bởi vì người ta mang cho mình một chai đồ uống, hoặc mang theo một phần điểm tâm, sẽ cảm thấy, oa, người ta thật tốt."
"Nhưng tình cảm lúc đó cũng là thuần khiết nhất." La Vũ Vi nói, "Sẽ không suy nghĩ gì khác, trong mắt chỉ có người này, có nói chuyện hay không, có thể cùng chơi hay không, bối cảnh gia đình, tiền đồ sự nghiệp, không cần suy nghĩ cái gì. Giai đoạn đó đã qua rồi, đến tuổi của chúng ta, tìm đối tượng sẽ rất thực tế, môn đăng hộ đối đặc biệt quan trọng."
Uông Nhận nhìn cô, nói: "Cho dù đến tuổi chúng ta, khi tìm đối tượng, điều đầu tiên phải xem mình có thích hay không, chứ không phải là có thích hợp hay không."
La Vũ Vi cũng nhìn anh: "Con người mà, thật ra cả đời có thể thích rất nhiều người, ánh mắt sẽ theo kinh nghiệm mà biến hóa, chỉ có một số ít là chung thủy, trước kia là có hoàn cảnh lớn hạn chế, hiện tại không giống nhau, mọi người có tư tưởng tiến bộ, sẽ không treo cổ trên một thân cây."
Uông Nhận nói: "Vậy em cũng không thể phủ nhận, có một số người hoặc là không bắt đầu, chỉ cần bắt đầu, chính là chạy cả đời, anh cảm thấy loại tình cảm này rất trân quý, không nên bị hiểu lầm như vậy."
La Vũ Vi: "Đúng vậy, cho nên em nói đó là số ít, không phủ nhận loại người trân quý này tồn tại. Thật đáng tiếc, em đã không có khả năng có được tình cảm như vậy, nhưng em vẫn phải đi về phía trước, đúng không?"
Uông Nhận: "Em không muốn bắt đầu, làm sao biết đối phương có thích hợp hay không?"
La Vũ Vi: "Có người nói bắt đầu rồi sẽ chạy cả đời, làm sao em dám bắt đầu lung tung?"
Uông Nhận: "Vậy lý do để em lựa chọn bắt đầu là gì? Môn đăng hộ đối? Chẳng lẽ không phải là thích nhau sao?"
La Vũ Vi: "Căn bản bây giờ em không muốn yêu đương, anh hiểu không? Hiện tại em chỉ muốn kiếm thêm chút tiền! Tại sao em phải bắt đầu? Anh muốn bắt đầu thì em phải đồng ý với anh? Anh muốn trải nghiệm quá trình, em phải phối hợp sao? Anh chưa từng trải nghiệm đó là vấn đề của anh, em đã trải nghiệm rồi! Bây giờ không có hứng thú đối với chuyện này! Nghe không hiểu sao?"
Uông Nhận: "......"
"Dừng dừng dừng dừng! Hai người bớt giận đi, đừng cãi nhau, vui vẻ, sao lại tức giận lớn như vậy?" Lý Nhạc San và thầy Hạng đều sợ ngây người, La Vũ Vi hùng hổ dọa người, Lý Nhạc San còn có thể hiểu được, nhưng Uông Nhận lại hùng hổ nói như vậy, Lý Nhạc San thật sự không nghĩ tới, hơn nữa anh cũng không uống rượu!
La Vũ Vi vẫn còn đang nổi giận: "Là ai nói sẽ tôn trọng tất cả quyết định của em, tôn trọng như vậy sao?"
Uông Nhận: "......"
Anh cúi đầu: "Xin lỗi, là anh xúc động, anh xin lỗi."
La Vũ Vi sửng sốt, cảm giác áy náy lập tức tràn ngập trong lòng, cô bình tĩnh vài giây, cố gắng làm cho hô hấp trở nên bình tĩnh, nói: "Em cũng xin lỗi, là em không đúng, có thể là do em uống quá nhiều ... Xin lỗi, em đi vào nhà vệ sinh một chút."
Cô vội vàng rời đi, Uông Nhận trầm mặc không nói, Lý Nhạc San và thầy Hạng liếc nhau, nghĩ thầm, nên nhanh chóng giải tán bữa tiệc này thôi.
Đã ăn gần hết thịt nướng, La Vũ Vi đi vệ sinh xong thì trực tiếp đi tính tiền, Lý Nhạc San oán giận thầy Hạng: "Đều tại anh, nói chuyện yêu sớm gì đó, anh không thể nói gian lận, đánh nhau hoặc là mấy chuyện vui khác sao, nói chuyện này khiến cho hai người bọn họ không vui như vậy."
Thầy Hạng còn oan hơn so với Đậu Nga: "Anh cũng không nghĩ tới tư duy của bọn họ có thể khuếch tán thành như vậy!"
"Quên đi, đừng nói nữa." Lý Nhạc San than thở, "Lát nữa Uông Nhận còn phải đưa Vũ Vi về nhà, hai người bọn họ sẽ không đánh nhau trên xe chứ?"
"Không đâu." Thầy Hạng chỉ Uông Nhận đang ngẩn ngơ ven đường, "Anh thấy Tiểu Uông đã hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ rất hối hận."
Quả thật Uông Nhận rất hối hận, không biết làm sao lại đột nhiên mất khống chế.
Anh có thể cảm giác được La Vũ Vi có thiện cảm đối với anh, anh cũng biểu đạt rõ ràng ý nghĩ muốn tiến thêm một bước, kết quả đầu tiên là người ta muốn rời khỏi Thượng Hải, tiếp theo quăng ra một câu "Môn đăng hộ đối rất quan trọng", cuối cùng lại nói một câu "Cả đời có thể thích rất nhiều người", khiến cho Uông Nhận không tự kiềm chế được.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc theo đuổi một cô gái như vậy, trong tình huống biết rõ hai bên đều có cảm tình với nhau, nhưng lại kết thúc một cách khó hiểu như vậy, Uông Nhận thật sự cảm thấy đặc biệt đáng tiếc.
Nhưng anh không có cách nào, Bắc Kinh! Giải quyết như thế nào? Anh có thể qua đó, nhưng sau khi ba mẹ già rồi thì làm sao bây giờ? Tiền Đường là một thành phố thích hợp cư trú, chắc chắn ba mẹ sẽ không rời khỏi quê hương.
La Vũ Vi thanh toán xong quay lại, bốn người cầm lấy vật dụng tùy thân đi đến bãi đậu xe, La Vũ Vi không đi cùng Uông Nhận nữa, mà kéo Lý Nhạc San qua.
Cô đặc biệt đi sau hai người đàn ông, nhỏ giọng nói với Lý Nhạc San: "Nếu cậu thật sự coi mình là bạn, đừng nói với Uông Nhận chuyện mình muốn về Tiền Đường, vừa rồi mình lừa anh ấy, nói mình muốn đi Bắc Kinh, cho nên anh ấy mới không vui như vậy."
Lý Nhạc San té xỉu, "Chẳng trách Uông Nhận lại đột nhiên kích động, sao cậu lại lừa anh ấy?"
La Vũ Vi nói: "Mình đã nói với cậu, mình và anh ấy không thể nào ở bên nhau!"
Lý Nhạc San sốt ruột nói: "Cậu cũng không có vô sinh nha, cũng chỉ là yêu đương một hồi thôi, có gì đâu?"
La Vũ Vi nói: "Uông Nhận chưa từng yêu đương."
Lý Nhạc San ngây dại: "Hả?"
La Vũ Vi: "Thật sự, anh ấy tự mình nói."
Lý Nhạc San hít sâu một hơi: "......"
Cô ấy có chút hiểu ý của La Vũ Vi, Uông Nhận chưa từng yêu đương, quả thực là kỳ tích thứ tám trên thế giới, ngôn tình tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Trách không được La Vũ Vi sẽ cảm thấy mình và anh không có khả năng, Lý Nhạc San tự đặt việc này lên người mình, nếu như cô ấy đã trải qua tất cả những gì La Vũ Vi đã trải qua, có lẽ cũng không dám đi gây họa cho Uông Nhận.
"Anh ấy đúng là một quý nhân trân quý." Lý Nhạc San vỗ về ngực thán phục, "Còn là xử nam? Mẹ ơi, cái này còn khó tìm hơn so với cóc ba chân."
La Vũ Vi cau mặt: "Cậu so sánh kiểu gì vậy?"
Lý Nhạc San kéo cánh tay cô: "Được rồi được rồi, mình hứa với cậu, sẽ không nói chuyện này với anh ấy, yên tâm đi, mình đều ủng hộ quyết định của cậu."
Trong lòng La Vũ Vi cảm động, lúc này mới là chị em thân thiết nhất, sẽ không mang danh "vì tốt cho cậu" mà giúp đỡ lung tung. Tình bạn giữa cô và Lý Nhạc San có thể duy trì mười năm, chính là bởi vì hai cô vĩnh viễn đều đứng về phía đối phương, là thật tâm thật ý muốn đối phương sống tốt hơn.
Bốn người lên xe, Uông Nhận lái đến khách sạn Hán Đình, Lý Nhạc San và thầy Hạng chuẩn bị xuống xe. Lý Nhạc San nói: "Uông Nhận, trước khi chúng ta đi biểu diễn đã vào ở rồi, lát nữa tắm rửa rồi nghỉ ngơi, tối nay chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, sáng mai liên lạc lại đi, cùng đi ăn sáng."
Uông Nhận: "Được, ngày mai gặp."
Lý Nhạc San phất phất tay với anh: "Ngày mai gặp, lái xe cẩn thận ha, trên đường ngàn vạn lần đừng cãi nhau!"
Uông Nhận bật cười: "Không đâu, yên tâm đi."
Anh lại lái xe lên đường, La Vũ Vi vẫn ngồi ở hàng ghế sau, hai người đều không nói một lời, đặc biệt giống như một đôi tài xế và hành khách bắt xe.
Bầu không khí trầm mặc lại xấu hổ, La Vũ Vi cảm thấy bọn họ không nên biến thành như vậy, nguyên nhân sự tình là do cô nói dối, Uông Nhận tức giận, cô hoàn toàn có thể hiểu được. Cho dù Uông Nhận tức giận, anh cũng không nói gì quá đáng, ngược lại là cô, thật sự là từng câu từng chữ không buông tha người, cuối cùng vẫn là Uông Nhận xin lỗi trước, La Vũ Vi càng nghĩ càng cảm thấy biểu hiện của mình không xong rồi, nếu hai bên thay đổi một chút, cô ở vị trí của Uông Nhận, có thể sẽ ấm ức mà khóc lên.
"Cái đó... Uông Nhận." La Vũ Vi gọi anh.
"Hả?" Uông Nhận nghiêng đầu, "Sao vậy?"
La Vũ Vi: "Em ... vừa rồi... thật sự xin lỗi, em đã nói những lời đặc biệt làm tổn thương người khác, em ….. xin lỗi anh."
Uông Nhận không nói gì, lại thả chậm xe tấp vào lề, La Vũ Vi sững sờ hỏi: "Sao lại dừng xe?"
Không phải là muốn đuổi cô xuống xe chứ?!
Uông Nhận quay đầu lại, cười chỉ ghế phụ: "Ngồi lại đây, em nói sau lưng anh, anh rất dễ phân tâm."
La Vũ Vi không có biện pháp, chỉ có thể xuống xe từ hàng sau, lại ngồi lên ghế phụ.
"Thắt dây an toàn vào." Uông Nhận nhắc nhở cô.
La Vũ Vi ngoan ngoãn làm theo, lúc này Uông Nhận mới khởi động lại xe, nhập vào dòng xe cộ ở Thượng Hải về đêm.
 

Bình Luận (0)
Comment