Bên Trái - Hàm Yên

Chương 36

Trong trí nhớ của La Vũ Vi, loại cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương này, dường như chỉ được hưởng thụ ở chỗ bà ngoại, mà bà ngoại đã qua đời vào năm cô chín tuổi.
Cô trở về sống bên cạnh cha mẹ, trong một đêm long trời lở đất, từ một cô bé vô lo vô nghĩ biến thành một thiếu nữ phản nghịch, ước mơ lớn nhất chính là chạy trốn khỏi ngôi nhà đó.
Sau đó nói chuyện yêu đương với Thẩm Quân Trì, làm bạn thân với Lý Nhạc San, cô vĩnh viễn là người quan tâm nhất, mấy người đi du lịch, ở đâu, ăn gì, chơi gì... tất cả đều do cô định đoạt. Nếu cô không mang ô, vậy đảm bảo tất cả mọi người đều phải dầm mưa, nếu cô đi nhầm đường, đó chính là một chuỗi người đi nhầm đường, nhưng không có ai dám trách cô.
Giải Dung Lan nói không sai, La Vũ Vi vẫn luôn rất mạnh mẽ, chỉ là mạnh mẽ của cô không phải dùng giọng nói lớn hơn người khác, vẻ mặt hung dữ hơn người khác để biểu đạt, cô đã quen với việc làm chủ mọi chuyện, chưa từng ỷ lại vào người khác.
Uông Nhận xem như là một chuyện ngoài ý muốn.
Đêm trước, La Vũ Vi truyền nước đến đêm khuya, sau khi trở về khách sạn còn tắm rửa một cái, đi vào giấc ngủ  tương đối muộn, buổi sáng lại bị ác mộng đánh thức, sau đó chuyển từ khách sạn đến nhà Uông Nhận, mệt nhọc hơn nửa ngày, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, buổi chiều ngồi ở phòng truyền dịch, quả nhiên mí mắt trên dưới của cô bắt đầu đánh nhau.
Thấy cô cố gắng chống đầu, muốn ngủ lại không dám ngủ, Uông Nhận cảm thấy buồn cười, nói: "Em ngủ đi, có thể dựa vào người anh, anh xem nước thuốc giúp em."
Bọn họ ngồi song song trên ghế truyền dịch, giọng Uông Nhận dịu dàng như vậy... La Vũ Vi thật sự cực kỳ buồn ngủ, nghe xong lời của anh không cậy mạnh nữa, điều chỉnh đến một tư thế thoải mái, thật sự tựa vào vai anh ngủ thiếp đi.
Cô mặc một bộ quần áo dài tay, chân mang vớ, trên người còn đắp chiếc áo gió dài kia, biện pháp giữ ấm như vậy cũng đủ chống đỡ điều hòa trong phòng truyền dịch. Bởi vì có Uông Nhận ở bên cạnh, cô không cần suy nghĩ gì cả, hoàn toàn thả lỏng tinh thần, ngủ rất ngon.
Ban ngày phòng khám truyền dịch kín người hết chỗ, có người đang chơi game, có bạn nhỏ truyền dịch cầm điện thoại di động xem hoạt hình, mức độ ồn ào vượt qua chợ, Uông Nhận và La Vũ Vi lại im lặng ngồi ở trong góc, dùng một loại tư thế dựa sát vào nhau, sẽ không bị những ồn ào náo động kia quấy rầy.
Uông Nhận kiểm tra điện thoại, có đồng nghiệp ở Bắc Kinh nhắn tin cho anh, hỏi anh mấy giờ đến, buổi tối muốn mời anh ăn cơm, Uông Nhận trả lời --
[Uông Nhận]: Xin lỗi, nhà tôi có chút việc, đổi chuyến bay đến 9 giờ tối, sau khi hạ cánh sẽ trực tiếp đến khách sạn, sáng mai chúng ta gặp nhau đi.
Buông di động xuống, anh cũng không dám quay đầu nhìn La Vũ Vi, sợ động tác nhẹ nhàng sẽ đánh thức cô. Cô gái nặng nề ngủ trên vai anh, Uông Nhận mở camera điện thoại di động, điều chỉnh chế độ tự chụp, lợi dụng ống kính mà nhìn cô.
Ống kính tự chụp mang theo filter, trong màn hình, sắc mặt La Vũ Vi tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, da thịt màu trắng lộ hồng hào, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, Uông Nhận nhìn mình, cũng rất đẹp trai, anh có chút muốn chụp lại một màn này, suy nghĩ một chút, vẫn là từ bỏ.
Nước thuốc của La Vũ Vi tổng cộng có ba gói, hơn hai giờ đã hết, cô lại lấy máu xét nghiệm một lần nữa, sau khi nhận được báo cáo thì đi tìm bác sĩ kiểm tra lại, bác sĩ nói không cần truyền nước nữa, mấy ngày sau uống thuốc ăn uống cẩn thận là được.
Uông Nhận không vội đi, hỏi bác sĩ về lưu ý trong ăn uống sau khi bị viêm dạ dày, bác sĩ kể cho anh nghe, Uông Nhận vừa nghe vừa gật đầu: "Được, cảm ơn bác sĩ, tôi nhớ rồi."
La Vũ Vi ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, mím môi cười trộm. 
Uông Nhận lái xe đưa cô về nhà, sau khi về đến nhà đã gần năm giờ, anh dẫn La Vũ Vi đi một vòng trong phòng, nói cho cô biết mấy thứ đồ điện gia dụng dùng như thế nào, điều chỉnh nhiệt độ nước tắm như thế nào, mở điều hòa trung tâm, hệ thống gió mới như thế nào... rất giống một người cha già đau khổ vì con gái không thể tự lo liệu cuộc sống.
Uông Nhận ngồi xổm trước máy giặt quần áo, đưa một hộp Ngưng Châu giặt quần áo cho La Vũ Vi xem: "Bình thường anh đều dùng Ngưng Châu giặt quần áo, quần áo ít thì ném một viên, nhiều một chút thì ném hai viên, ngàn vạn lần đừng để trong máng nước giặt, trực tiếp ném vào trong thùng là được..."
La Vũ Vi tựa vào cửa ban công, liên tục gật đầu: "Em biết dùng Ngưng Châu để giặt quần áo! Uông tiên sinh, anh thật dài dòng, anh mau đi đi, cẩn thận không kịp lên máy bay!"
Uông Nhận đứng dậy, lại đi vào phòng bếp, lấy một nắm rau từ trong tủ lạnh ra, nói: "Buổi tối anh nấu cháo rau cho em, nấu xong em tự ăn, nếu ăn không hết có thể múc vào bát, bọc màng bảo quản bỏ vào tủ lạnh, ngày mai hâm nóng một chút là có thể ăn..."
La Vũ Vi đi theo phía sau anh, sụp đổ mà hô: "Em biết nấu cháo rau xanh!"
"Được được được, anh tin em biết nấu." Uông Nhận nhanh chóng rửa rau, giọng nói vẫn chậm rãi như cũ, "Yên tâm đi, anh tới kịp, cả đời này cũng sẽ không lỡ máy bay, anh bỏ những thứ này vào nồi cơm điện cho em, em tự ấn nút, được không?"
La Vũ Vi: "......"
Gần sáu giờ, cuối cùng Uông Nhận cũng giải quyết xong tất cả, kéo vali chuẩn bị ra khỏi cửa, La Vũ Vi đứng ở lối ra vào tiễn anh, Uông Nhận nói: "Ngày mai anh về sẽ trực tiếp đến nhà ba mẹ, nếu em ở bên này có vấn đề gì, nhớ gọi điện thoại cho anh, biết không?"
La Vũ Vi không hiểu: "Em sẽ có vấn đề gì chứ?"
"Ví dụ như không tìm thấy gì, hoặc không mở được cái gì." Uông Nhận nói, "Anh không tắt máy, dù muộn thế nào cũng có thể gọi cho anh."
La Vũ Vi: "Em biết rồi biết rồi, anh mau đi đi!"
"Sao lại vội đuổi anh đi như vậy?", Giọng nói của Uông Nhận lộ ra ấm ức, "Rất nhiều ngày không gặp, em không luyến tiếc chút nào sao?"
La Vũ Vi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, Uông Nhận vừa đi, trên lý thuyết mà nói, rất nhiều ngày cũng sẽ không trở về, có thể phải đến khi cô dọn đi hai người bọn họ mới có thể gặp mặt, nhưng lý thuyết thì lý thuyết, trong thực tế nào có cứng nhắc như vậy!
La Vũ Vi gãi mũi, nhỏ giọng nói: "Bình thường anh muốn lấy cái gì, quần áo, giày dép, cứ việc quay về lấy, nói với em trước một tiếng là được, muốn quay về ăn chút gì uống chút gì ... Em cũng sẽ không ngăn cản anh, đừng làm như em chiếm lấy nhà của anh, không cho anh quay về."
"Có những lời này của em là được." Uông Nhận cười rộ lên, "Vậy anh đi đây, em tự chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ ăn cháo, à, đừng quên nhấn cái nút nồi cơm điện kia, ăn cháo xong nhớ uống thuốc, em có thể ăn mọi thứ trong tủ lạnh, nếu không biết làm thì cứ để đó, anh sợ em lại ăn hỏng bụng, còn có những trái cây kia, để lâu sẽ thối rữa, em chọn cái mới mà ăn..."
La Vũ Vi cũng không quan tâm nữa, trực tiếp đẩy Uông Nhận ra khỏi cửa. "Phanh" một tiếng, Uông Nhận vừa tới ngoài cửa, cửa chính đã bị đóng lại.
Anh sửng sốt một chút, cười khổ lắc đầu, nhấc vali lên chuẩn bị đi vào thang máy, đột nhiên, cửa phía sau lại "Két" một tiếng mở ra.
La Vũ Vi trốn sau cửa, chỉ lộ ra nửa cái đầu, cười hì hì nói với anh: "Bye bye, trên đường cẩn thận, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
"Bye bye." Uông Nhận không "dong dài" nữa, chỉ chỉ cửa chính, "Đóng lại đi, cẩn thận muỗi bay vào."
Uông Nhận đi rồi, một mình La Vũ Vi ở trong căn nhà lớn này, nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô đi một vòng trong phòng khách, lại chạy vào phòng bếp ấn công tắc nồi cơm điện, Uông Nhận đã chuẩn bị xong tất cả, một giờ sau, cháo rau thơm ngào ngạt có thể ra khỏi nồi.
La Vũ Vi mở ti vi, trên đó đang chiếu một chương trình giải trí, ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho Lý Nhạc San. Cô đã sớm muốn gọi cú điện thoại này, nhưng vẫn không có cơ hội, Lý Nhạc San cũng không chủ động liên lạc với cô, La Vũ Vi cảm thấy, Đại Phật chính là đang chột dạ!
Đầu dây bên kia, Lý Nhạc San tràn đầy sức sống mà hô: "Thật sự là tâm linh tương thông, mình vừa tan làm, vốn dĩ định sau khi về nhà sẽ gọi điện thoại cho cậu, ha ha."
La Vũ Vi giả bộ giận dữ: "Uông Nhận cho cậu lợi ích gì?"
Lý Nhạc San: "Cái gì chứ! Rõ ràng là sơ hở của cậu mà! Uông Nhận thông minh lắm, vừa nhìn đã đoán ra rồi."
La Vũ Vi khẽ nhíu mày: "Mình lộ ra sơ hở gì?"
Lý Nhạc San: "Cậu cũng không điều tra thời tiết ở Bắc Kinh, mặc quần đùi đi truyền dịch, còn lừa anh ấy nói đang ở Bắc Kinh, cậu có ngốc không?"
La Vũ Vi: "......"
Thì ra là thế! Cô còn tưởng rằng Uông Nhận nhìn ảnh chụp rồi đi tìm Lý Nhạc San, là vì lo lắng cho cô, muốn hỏi Lý Nhạc San địa chỉ ở Bắc Kinh của cô, hóa ra là do tấm ảnh kia bán đứng cô!
"Hôm qua mình bị sốt, sốt đến hôn mê, làm sao nghĩ nhiều như vậy được." La Vũ Vi nói trở về đề tài chính, "Đại Phật, mình gọi để nói với ngài một tiếng, ngài đừng đến khách sạn tìm mình, mình đã dọn ra rồi."
"Hả?" Lý Nhạc San nghi hoặc, "Cậu dọn đi đâu rồi?"
La Vũ Vi do dự một chút, nói: "Bây giờ mình ... đang ở nhà Uông Nhận."
"Hả?!" Lý Nhạc San vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Hai người tốt rồi sao?"
La Vũ Vi nói, "Mình trả tiền, trả tiền thuê nhà cho anh ấy, ở phòng khách nhà anh ấy."
Lý Nhạc San: "Vậy bây giờ hai người... ở cùng một mái nhà?"
"Xin lỗi, để cho cậu thất vọng rồi, cũng không có." La Vũ Vi nói, "Anh ấy đi công tác rồi, sau khi trở về sẽ ở nhà ba mẹ anh, mấy ngày nay, có lẽ mình ở một mình ở nơi này."
Lý Nhạc San không ăn được dưa, cực kỳ thất vọng: "La Vũ Vi à La Vũ Vi, cậu đang làm gì vậy? Đã dọn vào ở rồi, còn đuổi người ta ra khỏi cửa, mỗi người một phòng thì có sao?"
La Vũ Vi nghiêng người trên sô pha, uể oải nói, "Đại Phật, mình thật sự rất khó khăn, Uông Nhận người này thật sự là... mình chưa từng thấy người đàn ông nào tỉ mỉ như anh ấy, nếu mình thật sự ở cùng anh ấy, sợ là nửa ngày sẽ không chịu nổi, anh ấy thật sự quá tốt! Uông Nhận tuyệt đối là bảo vật vô giá!"
Lý Nhạc San nghe xong liền vui vẻ: "Nếu cậu không chịu nổi thì đừng chịu nữa, hai người đều độc thân, tuổi tác cũng thích hợp, nếu có cảm tình với nhau, vậy thì nói chuyện một chút đi, không sao đâu, đúng rồi, Uông Nhận đã nói với mình rồi, anh ấy theo đuổi cậu là nghiêm túc."
La Vũ Vi hỏi: "Anh ấy nói với cậu lúc nào?"
Lý Nhạc San nói: "Tháng trước ở Thượng Hải, ở hậu trường buổi biểu diễn đó, mình hỏi anh ấy có nghiêm túc không, anh ấy nói anh ấy nghiêm túc, Vũ Vi, có thể người khác nói mình sẽ không tin tưởng, nhưng Uông Nhận nói như vậy, mình tin!"
La Vũ Vi: "......"
Uông Nhận lại có thể nói như vậy?
Anh nghiêm túc...
Thật ra, cô cũng rất nghiêm túc suy nghĩ qua chuyện này!
Tuổi tác của hai người bọn họ cũng không còn nhỏ, nghe ý của Uông Nhận, yêu đương chính là chạy tới kết hôn, nhưng kết hôn phải liên quan đến hai gia đình, còn liên quan đến sinh con dưỡng cái, nhưng hai điểm này đều là nhược điểm của La Vũ Vi, không phải dựa vào cố gắng là có thể kéo điểm số lên.
Điểm mà cô có thể nỗ lực chỉ là sự nghiệp phát triển và điều kiện kinh tế, mà bây giờ, cô còn chưa vào công ty mới, những thứ này đều là bong bóng, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có khởi sắc gì.
Vừa nghĩ đến cha mẹ Uông Nhận đều biết tình huống của cô, khuôn mặt La Vũ Vi không kiềm chế được mà bốc cháy, căn bản không thể tưởng tượng được cảnh tượng khi gặp mặt bọn họ.
"Vũ Vi, không nói nữa, mình chỉ hỏi cậu một vấn đề." Lý Nhạc San nói qua điện thoại, "Cậu có thích Uông Nhận không?"
La Vũ Vi: "......"
 ——
Hơn bảy giờ tối, La Vũ Vi bưng chén cháo làm ổ trên sô pha, vừa ăn cháo rau xanh, vừa xem ti vi, Uông Nhận gửi tin nhắn wechat cho cô.
[Uông Nhận]: Anh đến sân bay rồi, đã qua cửa an ninh, ăn bát mì thịt bò [vui vẻ]
[Uông Nhận]: Một bát mì thịt bò.
[La La]: Nhìn cũng không tệ lắm!
[Uông Nhận]: Mỗi lần anh ăn cơm ở sân bay, đều ăn mì thịt bò của nhà hàng này, ăn rất ngon, lần sau em cũng có thể thử xem
[La La]: Được~
[La La]: Em cũng đang ăn cơm
[La La]: Một chén cháo rau xanh. jpg
[Uông Nhận]: Ăn nhiều một chút, nhanh khỏi!
[La La]: Anh giống như giáo viên mẫu giáo đang dỗ dành bạn nhỏ nha
[Uông Nhận]: Vốn dĩ em là bạn nhỏ [cười trộm]
Tám giờ, Uông Nhận lại gửi tới một tin nhắn wechat.
[Uông Nhận]: Mua một ly cà phê [vui vẻ]
[La La]: Buổi tối mà anh còn uống cà phê? Không sợ không ngủ được sao?
[Uông Nhận]: Sau khi mua thì hơi hối hận [chua xót]
[La La]: Vậy đừng uống nữa
[Uông Nhận]: Hơn 40 tệ đấy! Không uống rất lãng phí!
[La La]:...
Tám giờ rưỡi, wechat của Uông Nhận lại đến.
[Uông Nhận]: Anh lên máy bay, không có trễ giờ [vui vẻ]!
[Uông Nhận]: Tự sướng đẹp trai trên ghế máy bay.
[La La]: Thuận buồm xuôi gió! Hình như Bắc Kinh rất lạnh, anh xuống máy bay nhớ mặc áo khoác ngoài!
[Uông Nhận]: Em cũng biết Bắc Kinh rất lạnh sao? 
[La La]: [Tức giận]
La Vũ Vi ngồi xếp bằng, nhìn Uông Nhận gửi ảnh tự chụp tới, trước tiên lưu lại, sau đó ngẩn người, cuối cùng giơ hai tay lên che mặt, ngã xuống sô pha.
Uông Nhận là một người bay quanh năm suốt tháng, không biết phải bay bao nhiêu chuyến, bây giờ mua một tách cà phê ở sân bay, lại đến báo cáo với cô, vấn đề là cô nhận được tin nhắn của anh lại cảm thấy rất vui vẻ, hướng đi này thật sự không có vấn đề gì sao?
  ——
Uông Nhận đến nơi rất muộn, không nhắn tin cho La Vũ Vi, sợ làm phiền cô ngủ, chỉ nhắn cho cô một câu "Chào buổi sáng" vào sáng hôm sau trước khi ra ngoài gặp khách hàng.
La Vũ Vi ngủ nướng một giấc, khi tỉnh lại nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ xung quanh, còn sửng sốt vài giây, LinaBell vẫn ngủ bên cạnh cô, cô vớt con gấu bông lớn ôm vào trong ngực, lăn một lúc trên giường, cuối cùng mới nhìn điện thoại di động, nhắn tin lại cho Uông Nhận.
[La La]: Chào buổi sáng!
[Uông Nhận]: Sắp 11 giờ rồi...
[La La]: [Che mặt]
La Vũ Vi kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời nhất thời chiếu đầy cả phòng, cô híp mắt duỗi lưng một cái, quyết định đi hâm nóng cháo rau xanh tối hôm qua, ăn cơm trưa.
Buổi chiều, Uông Nhận không gửi tin nhắn tới, có lẽ là đang bận, đương nhiên La Vũ Vi sẽ không đi làm phiền anh, uống thuốc xong thì nằm trên sô pha xem phim.
Đến hơn ba giờ, nội dung phim đang đến chỗ cao trào nhất, La Vũ Vi đột nhiên nghe được cửa nhà truyền đến một trận âm thanh kỳ quái --
Tích.
Cạch.
Xin chào, hoan nghênh trở về nhà.
Cửa vào nhà mở ra, một người đi vào, lẩm bẩm: "Ồ, sao TV lại bật?"
La Vũ Vi hoàn toàn không có thời gian và không gian tránh né, chỉ có thể ngồi bất động trên sô pha, trơ mắt nhìn người nọ nghi hoặc nhìn về phía sô pha, bốn mắt nhìn nhau, thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Trương Hồng Hà kéo một chiếc va li nhỏ, sau khi nhìn thấy La Vũ Vi, miệng đều há to: "Tiểu... La?!"
La Vũ Vi cũng nghẹn họng nhìn trân trối, sau khi kịp phản ứng lập tức bò xuống từ trên sô pha, thận trọng đứng ở bên cạnh bàn trà, sửa sang lại quần áo của mình.
Tin tốt là, cô mặc quần áo dài tay, coi như là kín đáo, tin xấu là, cô đang mặc một bộ đồ ngủ! Trên ngực còn có một con gấu dâu tây cực lớn!
La Vũ Vi tê dại, cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, cố gắng chào hỏi: "Dì, xin chào, là cháu."

Bình Luận (0)
Comment