Bên Trái - Hàm Yên

Chương 38

Uông Nhận đã đến sân bay, La Vũ Vi không nói chuyện phiếm với anh nữa, tiếp tục xem bộ phim đang tạm dừng, hạ thấp âm lượng, trong lòng không yên mà xem kết cục của bộ phim, vẫn không buông điện thoại trong tay xuống.
Cô lười biếng nằm trên sô pha, mở nhóm bạn bè của Trương Hồng Hà, chậm rãi lướt.
Hàng ngày dì Trương chia sẻ không nhiều, chỉ chụp ảnh ra ngoài ăn cơm, đi du lịch, La Vũ Vi nhìn thấy hai tấm ảnh chụp ngày 31 tháng 8 mà bà đăng, tấm thứ nhất là ban ngày, đoàn người dì Trương đến một ngôi chùa cầu phúc, Uông Nhận cũng ở trong đó.
Quả nhiên nơi đó có phong cảnh tuyệt đẹp, còn có thể nhìn thấy một mảng đỉnh núi xanh mượt, có một tấm hình là Uông Nhận ôm một cô bé đang đụng chuông, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, dáng dấp tròn tròn, La Vũ Vi biết, đây chính là cháu gái của Uông Nhận.
Tiểu đội cầu phúc tổng cộng có năm người, một nam bốn nữ, có già có trẻ, ngoại trừ cô bé, La Vũ Vi đều nhận ra.
Trương Hồng Hà còn mang theo gậy tự sướng, chụp ảnh chung cho năm người ở cửa chùa, bà đứng ở phía trước nhất, cười ha hả giơ gậy tự sướng, bốn người còn lại đứng ở phía sau, trong lòng Uông Nhận còn ôm cháu gái, tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ.
Cái thứ hai là buổi tối, hẳn là ở nhà dì Trương, sinh nhật Uông Nhận, dì Trương chụp ảnh một bàn đầy đồ ăn phong phú, còn có một cái bánh sinh nhật cắm nến số, con số là "30."
Uông đại thọ tinh ngồi bên cạnh bánh ngọt, đầu đội một chiếc mũ sinh nhật màu vàng kim, mặc dù đang cười, nhưng La Vũ Vi lại có thể cảm nhận được sự bất lực của anh, đoán chừng là bị ép chụp ảnh.
"Nhiều người chúc mừng sinh nhật như vậy, còn không vui sao?" La Vũ Vi nhìn về phía màn hình nhỏ giọng nói, "Có phải là bởi vì qua ba mươi tuổi, có nguy cơ tuổi tác không?"
Cô mỉm cười, "Được rồi, Uông tiên sinh, xem ra anh vẫn còn rất trẻ, nói là hai mươi lăm, em cũng tin."
La Vũ Vi tiếp tục lướt xuống, lại nhìn thấy một bài đăng của tháng tư năm nay, sinh nhật dì Trương, địa điểm vẫn là ở nhà, bữa tối hôm đó do Uông Nhận đảm nhiệm, làm ra một bàn đồ ăn lớn khiến mẹ già vui mừng đến mặt mày hớn hở, hung hăng khen ngợi con trai trên vòng bạn bè.
Trong ảnh, Uông Nhận mặc tạp dề, đang đứng trước bếp xào rau. La Vũ Vi từng thấy dáng vẻ anh mặc âu phục, cũng từng thấy dáng vẻ anh mặc trang phục thoải mái, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc tạp dề, thế nhưng tuyệt không cảm thấy không hợp, chỉ cảm thấy ấm áp và thân thiết.
"Rõ ràng có khuôn mặt của một bông hoa trên cao, nhưng lại đi theo con đường gần gũi nhất, Uông tiên sinh, anh thật là trâu bò."
Phim chiếu xong, La Vũ Vi đứng lên, suy nghĩ xem buổi tối nên ăn gì, nhớ tới lời dì Trương, cô tò mò đi vào phòng bếp, muốn nhìn xem trong tủ lạnh của Uông Nhận có những món ăn gì.
Mở tủ lạnh hai cánh cửa kia ra, La Vũ không nhịn được "Oa" một tiếng, chỉ riêng tầng tủ lạnh cũng đã rực rỡ muôn màu, trứng gà, đậu khô, rau dưa, đồ uống, mì sợi đựng trong túi, đủ loại gia vị... Còn có sữa chua cùng chocolate, còn có mấy túi trái cây, La Vũ Vi nhìn đến sửng sốt.
Cô mở ngăn đông lạnh bên cạnh, thấy một vài gói thực phẩm đông lạnh và thịt đông lạnh, bao gồm cả hai con gà trống nhỏ huyền thoại kia. Trong ngăn kéo dưới cùng còn có mấy hộp kem và mấy cây kem, La Vũ Vi vừa nhìn vừa cười, Uông Nhận thật sự rất đáng yêu, giống như một đứa trẻ thích ăn vặt.
"Cuộc sống của người đàn ông độc thân thật dễ chịu, có ăn có uống, còn không béo, thật quá đáng!" La Vũ Vi đóng cửa tủ lạnh lại, nghĩ đến bệnh viêm dạ dày của mình còn chưa khỏi, chỉ có thể nhịn thèm ăn, không dám đi ăn những que kem trông có vẻ rất ngon kia.
Cuối cùng, cô lấy ra nửa nắm rau xanh và một túi mì sợi còn lại, lại cắt một miếng thịt nạc nhỏ, quyết định nấu cho mình một bát mì thịt băm rau xanh, PK với tài nấu nướng của Uông Nhận một chút.
Kết quả là ... cô thua.
Lúc ngồi bên bàn ăn ăn mì sợi, La Vũ Vi vô cùng uể oải, ngay cả một bát mì thịt băm rau xanh mà cũng không ngon bằng Uông Nhận nấu, cô nghĩ, có phải mình cũng nên nghiên cứu tài nấu nướng một chút không?
Bây giờ Uông Nhận đang ở đâu?
Sáu giờ bốn mươi phút, ồ, anh đang ở trên máy bay, hơn một giờ nữa là có thể đến Tiền Đường.
La Vũ Vi vừa ăn vừa lướt vòng bạn bè của dì Trương, chọn từng tấm ảnh mà mình cảm thấy hứng thú rồi phóng lớn, tìm kiếm bóng dáng của Uông Nhận.
Thỉnh thoảng anh sẽ xuất hiện, ít nhất là ngày sinh nhật hàng năm, đều được mẹ chụp ảnh chung với bánh sinh nhật.
Uông Nhận rất hiếu thảo, mỗi năm đều về nhà vào ngày sinh nhật, không ra ngoài chơi cùng bạn bè. Vì thế, La Vũ Vi nhìn thấy Uông Nhận hai mươi chín tuổi, Uông Nhận hai mươi tám tuổi, Uông Nhận hai mươi bảy tuổi, Uông Nhận hai mươi sáu tuổi...
Anh càng ngày càng trẻ, mặc áo sơ mi ngắn tay đủ loại màu sắc, kiểu tóc có chút điều chỉnh, có lúc dài, có lúc ngắn, có một năm còn làm xoăn theo trend, nhuộm màu, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như một idol.
"Oa, tiểu thịt tươi hai mươi lăm tuổi! Thật là đáng yêu ~"
La Vũ Vi tính toán thời gian, năm đó Uông Nhận vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hẳn là đã trở lại Tiền Đường, bước lên cương vị công tác.
Lúc đó, cô đang làm gì?
Cô hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, trên tay có một khoản tiền nhỏ, sau khi quyết định ở lại Tiền Đường, thuê một căn hộ một phòng ở một khu chung cư cũ, suy nghĩ làm thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Lúc đó La Vũ Vi và Thẩm Quân Trì còn chưa ở chung, thỉnh thoảng Thẩm Quân Trì sẽ đến chỗ cô qua đêm, bọn họ đều không biết nấu cơm, không đặt đồ ăn bên ngoài thì ra ngoài ăn, sau đó La Vũ Vi cảm thấy cứ như vậy sẽ không tiết kiệm được tiền, bắt đầu học làm vài món đơn giản, trong nhà mới dần có mùi khói.
Thẩm Quân Trì chưa bao giờ nghĩ đến việc học nấu ăn, lý do là mẹ anh ta nấu ăn rất ngon, nếu muốn ăn món ăn gia đình, đến nhà anh ta ăn là được, tại sao phải tự mình làm?
Lúc đó La Vũ Vi lại cảm thấy anh ta nói rất có đạo lý, bây giờ nghĩ lại, lý do kia thật sự không hề logic.
Đương nhiên con người có thể không biết nấu ăn, điều kiện tiên quyết là phải có đủ điều kiện kinh tế để ứng phó với một ngày ba bữa, có thể thuê bảo mẫu, có thể ăn bên ngoài, có thể xuống quán ăn, nhưng Thẩm Quân Trì không có tiền, chính là "về hưu" quang minh chính đại.
——
Sau khi ăn mì xong, La Vũ Vi dọn dẹp phòng bếp, không dám đi tắm, vẫn chờ điện thoại của Uông Nhận, chín giờ rưỡi tối, Uông Nhận gửi một tin nhắn wechat tới.
[Uông Nhận]: Anh về đến nhà rồi, có thể gọi video không?
La Vũ Vi: "...?"
Cô cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, vẫn là bộ đồ ngủ gấu dâu tây kia, lại nhanh chóng lao tới phòng vệ sinh soi gương, thả bím tóc đuôi ngựa xuống, chải tóc, để tóc xõa tự nhiên trên vai, cuối cùng nhìn mặt, tuy rằng trên mặt không trang điểm, nhưng không nổi mụn trứng cá, trạng thái da cũng không tệ.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, La Vũ Vi trở lại sô pha, trả lời "Có thể", yêu cầu video của Uông Nhận lập tức được gửi tới.
La Vũ Vi nhận được video, trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Uông Nhận, chỉ là ánh sáng hơi tối, anh mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh lá cây, tóc rối tung, giống như vừa mới tắm xong, chào hỏi La Vũ Vi: "Hi, anh đến nhà rồi."
La Vũ Vi ngồi trên sô pha, híp mắt hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Uông Nhận nhìn lên trên, nói, "Em chờ một chút, anh bật đèn huỳnh quang, có chút tối."
Đèn trần bên kia được bật lên, hoàn cảnh trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, Uông Nhận ngồi xuống ghế lần nữa, nói: "Anh ở trong phòng, trước tiên cho em tham quan một chút, đây là nơi Renick lớn lên, anh nhớ lúc học tiểu học anh mới dọn đến đây, căn nhà cũ trước đây đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác."
Anh đổi ống kính máy, chậm rãi quét qua căn phòng một vòng, La Vũ Vi nhìn thấy một chiếc giường đơn, rộng chừng 1m2, ga giường màu xanh hải quân, tiếp theo là tủ đầu giường màu gỗ thô, tủ quần áo lớn, bàn học, tủ sách, rèm cửa sổ màu xanh xám ... Rõ ràng là phòng của một cậu bé, trên giá sách chất đầy sách, còn có một quả địa cầu, trên tường dán áp phích của một ngôi sao bóng đá nào đó, thật sự rất có cảm giác tuổi tác.
Ống kính một lần nữa thay đổi, La Vũ Vi lại nhìn thấy khuôn mặt Uông Nhận, anh đặt máy lên bàn, ngồi xa một chút, trong ống kính không còn là một cái đầu to nữa, La Vũ Vi có thể nhìn toàn bộ nửa người trên của anh.
Uông Nhận hỏi: "Thấy rõ phòng chưa? Cảm giác thế nào?"
"Thấy rõ rồi." La Vũ Vi cố ý làm anh xấu hổ, "Thật quê mùa."
Uông Nhận không có ý gì, cười ha ha: "Lần cuối cùng căn nhà này được trang hoàng là năm anh tốt nghiệp trung học cơ sở, sau đó vẫn không động đến, đây là thẩm mỹ từ mười mấy năm trước của ba mẹ anh, có thể không quê mùa sao?"
La Vũ Vi khẽ hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Uông Nhận: "Vẫn chưa, sau khi trở về anh đi tắm rửa trước, ba có giữ lại đồ ăn, lát nữa anh sẽ tự đi hâm nóng ăn. Mẹ đã ngủ rồi, sáng mai bà lên máy bay lúc bảy giờ, năm giờ phải đến sân bay, hơn ba giờ phải dậy giường, anh vừa về đến nhà bà liền đi ngủ, còn mắng anh một trận."
La Vũ Vi trừng to mắt: "Vì sao lại mắng anh?"
Uông Nhận bẻ ngón tay ra: "Ba tội lớn, thứ nhất, em ở nhà anh nhưng không nói cho bà biết, thứ hai, anh nhận tiền thuê nhà của em, lòng dạ quá hiểm độc, thứ ba, anh chỉ cho em ăn mì và cháo, giấu một tủ lạnh đầy đồ ăn mà không làm cho em ăn, quá keo kiệt."
La Vũ Vi nghe được điều thứ hai thì bắt đầu cười, cười đến không ngừng, Uông Nhận lắc đầu: "Em không cảm thấy anh rất oan uổng sao?"
La Vũ Vi nói: "Mẹ anh hay nói đùa, bầu không khí trong nhà anh là như vậy, ngay cả em cũng biết, đâu có chuyện thật sự phiền lòng, ầm ĩ tới ầm ĩ lui cũng đều là tình cảm."
"Em nói thật đi." Uông Nhận tiến lại gần camera, chớp chớp mắt với La Vũ Vi, "Lúc mẹ anh đi qua, em có bị dọa nhảy dựng không?"
"Đương nhiên là có rồi, thiếu chút nữa sợ chết khiếp." La Vũ Vi nói, "Em còn đang mặc áo ngủ, đặc biệt sợ mẹ anh sẽ hiểu lầm chúng ta."
Uông Nhận: "Hiểu lầm cái gì?"
La Vũ Vi dời ánh mắt: "Anh nói xem hiểu lầm cái gì?"
Hiếm khi có lúc Uông Nhận không đứng đắn như vậy, cười rất xấu xa: "Buổi chiều khi nhìn thấy hai người chụp ảnh chung, anh cũng giật nảy mình, chụp cái gì vậy, trên đầu còn có một cái nơ bướm, sao em lại đồng ý?"
"Cái nơ bướm thì làm sao?" La Vũ Vi nói, "Đó gọi là trái tim thiếu nữ! Anh là thẳng nam không hiểu đâu."
"Được được được, anh không hiểu, anh không hiểu." Uông Nhận sợ rồi, lại gãi gãi cằm, có chút không tự nhiên hỏi, "Cái đó... mẹ anh và em nói chuyện gì vậy?"
La Vũ Vi: "Không phải anh đã gặp mẹ anh rồi sao? Trực tiếp hỏi dì ấy đi."
Uông Nhận: "Anh có hỏi, nhưng mẹ không chịu nói."
La Vũ Vi vòng vo: "Vậy em cũng không nói, đây là nội dung trò chuyện riêng giữa em và dì, tại sao phải nói cho anh biết?"
Uông Nhận chỉ cô: "Hai người …. chắc chắn là nói xấu sau lưng anh."
"Đúng vậy." La Vũ Vi lắc lắc đầu, "Nhưng em không nói cho anh biết."
Uông Nhận: "......"
Anh đột nhiên đứng dậy: "Chờ một chút, anh hơi khát, đi lấy một chai sữa chua uống."
Chỉ qua mười mấy giây, anh đã trở lại, trong tay cầm một chai sữa chua, vừa uống vừa hỏi: "Em ở bên đó đã quen chưa?"
"Rất tốt." La Vũ Vi nói, "Nhà lớn như vậy, cái gì cũng có, ai lại không quen chứ?"
Uông Nhận vui vẻ: "Hôm nay ăn gì rồi?"
La Vũ Vi báo cáo với anh: "Buổi trưa ăn cháo rau xanh còn dư lại ngày hôm qua, buổi tối ăn mì thịt băm rau xanh."
Uông Nhận nhíu mày: "Sao em lại giống thỏ vậy, mỗi bữa đều là rau xanh, trong tủ lạnh của anh có nhiều đồ ăn như vậy, em đều không chọn trúng sao?"
La Vũ Vi bị ma xui quỷ khiến mà trả lời một câu: "Chọn trúng, nhưng không biết làm."
Uông Nhận: "......"
Anh uống sữa chua, nói: "Có muốn anh quay về làm cho em ăn không?"
La Vũ Vi mím môi, hỏi: "Khi nào?"
Uông Nhận cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mai là thứ bảy, có mấy người bạn hẹn buổi chiều đi chơi cầu lông, anh muốn hỏi em ... có muốn đi cùng không?"
La Vũ Vi sửng sốt: "Bạn của anh, em lại không quen biết."
"Là một số bạn bè quen biết trong hoạt động ngoài trời, bình thường đều tổ chức chơi thể thao hoặc vận động, à ... chính là nhóm người gọi anh là ‘phương trượng'." Uông Nhận nhìn chăm chú vào La Vũ Vi trên màn hình, không nhìn ống kính, cho nên hai người không có trao đổi tầm mắt, anh có chút khó chịu không yên, "Nếu em muốn đi thì buổi trưa anh sẽ tới, làm một bữa cơm, hai chúng ta cùng đi. Sau đó buổi chiều..."
"Uông Nhận, em không muốn đi." La Vũ Vi nói, "Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là sức khỏe của em còn chưa tốt, sau khi bị sốt trên người có chút đau nhức, không có sức lực gì, đi cũng không thể chơi bóng cùng mọi người, chỉ ngồi xem đã không có ý nghĩa gì rồi, anh còn phải chăm sóc em, như vậy không thể chơi vui vẻ."
Uông Nhận gật đầu: "Được, anh biết rồi, không sao đâu, trưa mai anh đến chỗ em….."
"Anh đừng vì em mà không đi chơi." La Vũ Vi nói, "Em hy vọng anh đi, bình thường anh đi làm bận rộn như vậy, hiếm khi cuối tuần thả lỏng một chút, chơi bóng thật vui, đổ một người mồ hôi, có lợi cho thân thể và tinh thần."
Uông Nhận nói: "Đánh bóng xong, đám người kia sẽ đi liên hoan."
La Vũ Vi: "Vậy đi tụ tập đi."
Uông Nhận: "Ăn xong phải bảy tám giờ."
La Vũ Vi: "Anh không cần lo cho em, em tự nấu cơm."
Uông Nhận: "Em có ăn khuya không?"
La Vũ Vi: "......"
Ăn không?
"Thỉnh thoảng... " Con ngươi của La Vũ Vi chuyển động, "Sẽ ăn."
Uông Nhận cười rộ lên: "Vậy anh liên hoan xong... lại đây làm bữa khuya cho em?"
La Vũ Vi khẽ cắn môi dưới, giờ khắc này có một loại cảm xúc nói không rõ ràng tràn lên đầu trái tim cô, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trên màn hình, đột nhiên cô lại do dự, cự tuyệt rất hợp lý, khẳng định Uông Nhận có thể hiểu được, cô vừa mới cự tuyệt anh một lần, anh cũng không có một chút không vui nào.
Mâu thuẫn là cô không muốn từ chối.
Cô muốn gặp anh, muốn nói chuyện trực tiếp với anh, muốn ăn đồ ăn anh nấu, muốn biết ngoài mì và cháo, anh còn có thể làm món gì ngon.
Giữa hai người có vài giây trầm mặc, Uông Nhận chờ La Vũ Vi trả lời, không mở miệng thúc giục cô.
Rốt cục, La Vũ Vi nở nụ cười với anh, nhẹ giọng nói: "Được."
——
Trước khi đi ngủ, La Vũ Vi chuẩn bị tắm rửa, sau khi cởi quần áo, vừa cúi đầu liền nhìn thấy vết sẹo màu hồng nhạt ở bụng dưới bên trái của mình.
Cô đã đến gặp bác sĩ xăm hình, kết quả không tốt lắm, bác sĩ xăm hình nói có thể dùng hình xăm che đi vết sẹo, nhưng trước tiên phải qua hai ba năm, đợi trạng thái vết sẹo ổn định mới có thể làm, nếu không rất dễ khiến cho vết sẹo nghiêm trọng hơn. Thứ hai, vị trí vết sẹo này của La Vũ Vi có chút xấu hổ, nếu trong tương lai cô mang thai, bụng càng lúc càng lớn, vị trí này sẽ không thích hợp để xăm hình, sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, ví dụ như xuất hiện nếp nhăn khi mang thai, hoặc là sinh mổ thêm một nhát nữa, vậy hình xăm này sẽ không có ý nghĩa, sau khi tư vấn xong, La Vũ Vi chỉ có thể từ bỏ.
Cô đưa tay sờ lên vết sẹo kia, gần hai năm rồi, trạng thái của nó đã ổn định, kem khử sẹo không có tác dụng, cô đã thử qua, một vết sẹo lớn như vậy, làm sao có thể xóa được?
Nhớ tới cuộc gọi video vừa rồi, trái tim vốn đã bình tĩnh lại của La Vũ lại nhanh chóng nhảy dựng lên.
Cô tưởng tượng có lẽ một ngày nào đó, một lúc nào đó, một người nào đó sẽ nhìn thấy vết sẹo này, đến lúc đó, cô nên làm gì đây?
Anh thật sự không cảm thấy ghét bỏ sao?
La Vũ Vi khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, nhấc chân đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra.
 ——
Từ sáng đến tối, La Vũ Vi không có việc gì làm, buổi trưa đứng trước tủ lạnh chọn tới chọn lui đồ ăn, cuối cùng vẫn không chọn được cái gì, lại nấu cho mình một bát mì sợi, nhưng mà cô bỏ thêm một quả trứng ốp la, coi như cải thiện bữa ăn.
Chạng vạng tối, phía tây có ráng chiều, sắc trời dần dần tối xuống, La Vũ Vi thu quần áo trên ban công vào phòng, mắt nhìn đồng hồ treo tường, sắp bảy giờ.
Người nào đó vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô, ngay cả một tấm ảnh đánh cầu lông cũng không gửi, càng miễn bàn ảnh chụp đồ ăn ngon lúc liên hoan, La Vũ Vi cũng không đi làm phiền anh, dọn dẹp phòng khách đơn giản một chút, quét dọn, lau nhà, ngoại trừ phòng ngủ chính và phòng sách là không đi vào, thoạt nhìn cả căn phòng sạch sẽ hơn lúc cô mới tới rất nhiều.
Sau khi vệ sinh xong, cô lại ngồi xuống sô pha, tùy tiện chọn một bộ phim để xem, nhưng còn chưa xem được nội dung, một lát sau đã nhịn không được mà đi xem thời gian.
7 giờ, 7 giờ 15, 7 giờ 30, 7 giờ 45 ...... 7 giờ 53 phút, ngoài cửa truyền đến âm thanh \ quen thuộc.
Tích.
Cạch.
Xin chào, hoan nghênh về nhà.
La Vũ Vi quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người cao lớn đi vào.
Uông Nhận kéo vali , trong tay còn xách theo mấy túi đồ, đứng ở cửa ra vào nhìn cô, nói: "Vũ Vi, anh về rồi."
 

Bình Luận (0)
Comment