Uông Nhận ở trong bếp đợi mười phút, biến lửa lớn thành lửa nhỏ, xem kỹ thời gian rồi trở lại phòng khách, kéo vali tới phòng sách cất kỹ, sau khi đi ra lại tắt đèn trần phòng ăn và phòng khách, chỉ để lại ngọn đèn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.
La Vũ Vi ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động, giật mình phát hiện ánh sáng lập tức tối đi rất nhiều, ngẩng đầu lên, thấy Uông Nhận đi tới bên cạnh cô, cũng ngồi ở trên sô pha.
Đây là một bộ ghế sô pha tổ hợp hình chữ L, hai người đều không ngồi trên ghế quý phi, vai kề vai ngồi trên ghế sô pha ba người, nam trái nữ phải, Uông Nhận nhìn thấy trên màn hình TV đang phát chương trình gì đó, hỏi: "Em có xem TV không?"
La Vũ Vi nói: "Em không xem, anh xem đi."
Uông Nhận điều chỉnh hình thức phát sóng trực tiếp, tìm được kênh thể thao mình thích, đang phát lại một trận đấu cầu lông, có lẽ là trận bán kết nam đôi nào đó, buổi chiều Uông Nhận vừa mới đánh cầu lông xong, lúc này xem say sưa.
La Vũ Vi có một chút không được tự nhiên, đêm khuya, ánh sáng lờ mờ, cô nam quả nữ chung sống một phòng, bầu không khí thật sự mập mờ.
Cô cảm thấy mình nên trở về phòng ngủ, nhưng con gà kia còn chưa hầm xong, Uông Nhận đã bị cô kiên quyết giữ lại, nếu cô để lại một mình anh trong phòng khách, thật sự rất không lễ phép, vì vậy chỉ có thể kiên trì ngồi trên sô pha, cùng Uông Nhận xem trận đấu.
Uông Nhận xem rất chăm chú, sau khi một vận động viên nào đó dùng một cú nhảy để giành được chiến thắng, nhịn không được khen tặng: "Rất tốt!"
"Anh rất thích cầu lông sao?" La Vũ Vi cảm thấy thú vị, hỏi.
"Ừm, đúng rồi." Uông Nhận nói, "Không chỉ cầu lông, anh còn thích các môn thể thao khác, bóng rổ, bóng bàn, bơi lội, điền kinh, bình thường anh xem kênh thể thao tương đối nhiều, nếu tự mình đi chơi, cũng chỉ là chơi bóng rổ, cầu lông, còn có bơi lội và leo núi."
La Vũ Vi nói: "Em thích yoga, Pilates."
Uông Nhận nói: "Rất nhiều cô gái thích yoga, mỗi lần anh đến phòng tập thể thao rèn luyện, lớp yoga đó luôn là nữ nhiều nam ít, có một lần anh cũng vào một lớp, muốn trải nghiệm một chút."
La Vũ Vi quay đầu nhìn anh, hỏi, "Cảm giác thế nào?"
"Chậc, khó nói lắm." Uông Nhận híp mắt lắc đầu, "Bài học cũng tạm được, chỉ là lúc nghỉ ngơi, có chị gái đến nói chuyện phiếm với anh, hỏi anh wechat, nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh, có một người thì trực tiếp muốn giới thiệu con gái cho anh, làm anh sợ tới mức... Chưa học xong đã bỏ chạy."
"Ha ha ha ha ha ha..." La Vũ Vi lại cười, Uông Nhận thật thú vị, chỉ vài ba câu cũng có thể chọc cười cô, mà cô còn có thể xác định không phải anh đang nói dối, đó đều là chuyện thật sự xảy ra.
Uông Nhận thấy cô cười vui vẻ, nói: "Chờ em khỏe lại, chúng ta... có thể cùng đi tập thể hình, cũng có thể cùng đi chơi, anh có rất nhiều hoạt động ngoài trời, nếu em cảm thấy hứng thú, đến lúc đó anh sẽ hẹn em."
Lúc này đây, La Vũ Vi không cự tuyệt: "Được."
Anh hỏi: "Em có biết chơi cầu lông không?"
La Vũ Vi nhăn mũi: "Trình độ rất bình thường, khẳng định không tốt bằng anh."
"Anh đánh cũng không tốt, à..." Uông Nhận lấy điện thoại ra, hỏi, "Em có muốn xem video buổi chiều anh đánh cầu lông không?"
"Có sao? Cho em xem một chút." La Vũ lấy lại tinh thần, "Em còn tưởng anh không chụp."
Uông Nhận nói: "Anh không chụp, người khác chụp, đều gửi trong nhóm."
Anh mở giao diện trò chuyện nhóm, La Vũ Vi nhìn thấy nhóm ngoài trời kia tổng cộng có hơn ba mươi người, Uông Nhận đã tắt thông báo, đã trễ như vậy nhưng vẫn còn có người đang nói chuyện phiếm. Uông Nhận lướt từ dưới lên trên, một ít ảnh liên hoan bị vội vàng bỏ qua, anh lướt đến giờ nói chuyện buổi chiều, mở một video, đưa máy cho La Vũ Vi.
Đây là một sân vận động trong nhà, có rất nhiều sân cầu lông, ống kính khi thì gần, khi thì xa, có lẽ là người quay phim đang không ngừng điều chỉnh. Vị trí của Uông Nhận gần như ngang bằng với người quay phim, ống kính máy quay vẫn đi theo anh, rất giống với cảnh quay trực tiếp của idol trong chương trình giải trí tuyển chọn thần tượng.
Anh mặc một bộ trang phục thể thao màu đỏ sậm, dáng người mạnh mẽ, di chuyển mau lẹ, tiếp cầu rất có phong thái của vận động viên chuyên nghiệp, hơn nữa thân hình cao gầy kia cực kỳ khiến cho người khác chú ý, không ít người vây xem bên cạnh.
Mấy hiệp sau, Uông Nhận nhẹ nhàng nhấc một quả cầu lên trước lưới, có thể vượt qua lưới, đối diện không bắt được, anh đắc ý nhảy tại chỗ một chút, còn vung quyền, có một người đàn ông nói ngoài ống kính: "Phương trượng, trạng thái hôm nay của cậu rất dũng mãnh nha!"
"Mấy ngày nay tương đối may mắn." Uông Nhận trong màn hình cười ha hả trả lời.
Video chỉ có hơn một phút, đến đây là kết thúc.
La Vũ Vi không trả lại máy cho Uông Nhận, Uông Nhận cũng không lấy lại, nhìn cô lướt xuống, chọn mấy video khác mở ra xem, cuối cùng lật tới ảnh liên hoan buổi tối.
Bọn họ đang ăn cá nướng, đặc biệt nhiều ảnh chụp, như là tiện tay ấn chụp lung tung, một đám nam nữ, La Vũ Vi tìm được Uông Nhận, anh vẫn còn mặc bộ quần áo thể thao lúc đánh bóng, ngồi ở bên cạnh bàn cúi đầu dùng bữa, La Vũ Vi phóng to ảnh chụp, phát hiện bên tay trái Uông Nhận có một cô gái trẻ tuổi diện mạo đáng yêu.
Cô đưa máy cho Uông Nhận, hỏi: "Video buổi chiều kia, là cô gái này quay phải không?"
Uông Nhận sửng sốt: "Hả?"
Anh xem lại xem ai gửi đoạn video kia, sau khi xem xong thì đổ mồ hôi: "Hả ... thật sự là cô ấy, sao em đoán được?"
"Lúc ăn cơm cô ấy đều nhìn anh chằm chằm, mỗi tấm ảnh, ánh mắt đều dính trên người anh, anh không phát hiện sao?" La Vũ Vi trả lại điện thoại cho Uông Nhận, "Với các quay như vậy, 20% là gay, 80% là con gái, kết hợp với manh mối lúc ăn cơm, chính là cô ấy, không sai được."
Uông Nhận giơ ngón tay cái lên: "Nhìn rõ mọi việc!"
"Anh nên gọi em là 'thám tử Tiểu La'." La Vũ Vi hất cằm, lặng lẽ xê dịch mông, ngồi cách Uông Nhận hơi xa, nói, "Xem ra, phương trượng rất được hoan nghênh, cô gái này rất xinh đẹp, tuổi cũng còn nhỏ, hai người ở cùng một nhóm hoạt động ngoài trời, cũng coi như có duyên, sao anh không thử tiếp xúc một chút?"
Uông Nhận phản ứng rất nhanh: "Mọi người đều gọi anh là 'phương trượng'! Em còn không hiểu sao? Anh và cô ấy còn không nói chuyện với nhau, ngay cả tên thật của cô ấy anh cũng không biết."
Giọng điệu của La Vũ Vi nhẹ nhàng: "Phương trượng cũng có thể hoàn tục nha."
"Anh... " Uông Nhận vừa định giải thích, La Vũ Vi đứng dậy: "Em đói bụng, đi lấy trái cây ăn."
Uông Nhận đi theo, "Có một số loại trái cây mà em không thể ăn, anh gọt lê cho em nhé?"
"Em thích gặm cả vỏ." La Vũ Vi chọn một quả lê nhỏ từ trong đĩa hoa quả trên bàn ăn, cũng không rửa, trực tiếp muốn đưa lên miệng cắn, nhưng không cắn được, quả lê đã bị Uông Nhận cướp đi.
Cô trừng mắt nhìn anh, Uông Nhận vẫn tỏ ra rất tốt bụng, chỉ chỉ túi nilon đựng thuốc trên bàn ăn: "Em thật sự lành sẹo rồi quên đau, ngồi xuống sô pha đi, anh gọt vỏ cho em."
La Vũ Vi không đối nghịch với anh nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
Uông Nhận gọt vỏ rất nhanh, cắt thành từng miếng bỏ vào trong bát, đặt nĩa lên bàn trà, La Vũ Vi quay đầu, nhìn thấy trong tay anh còn cầm một hộp kem.
"Biết em không thể ăn kem, còn muốn dụ dỗ em trước mặt em!" La Vũ Vi bĩu môi "Anh cố ý đúng không?"
Uông Nhận cắn thìa, vẻ mặt vô tội: "Anh là người như vậy sao?"
"Chỉ anh mới biết?" La Vũ Vi lấy một miếng lê đưa vào miệng, "Em có nhiều tật xấu! Anh còn chưa phát hiện mà thôi."
"Cái đó không gọi là tật xấu, gọi là cá tính, người học nghệ thuật đều rất có cá tính." Uông Nhận cười, múc kem lên ăn, "Không giống anh, thật ra anh không có cá tính gì, cũng không có dã tâm gì, chỉ muốn trông coi một mẫu ba phần đất của mình, sống một cuộc sống gia đình bình thường yên ổn."
La Vũ Vi nói: "Đó là bởi vì trong nhà anh đã chuẩn bị tốt tất cả cho anh, nếu như anh hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào chính mình, anh sẽ không ham muốn an nhàn."
"Có lẽ vậy." Uông Nhận nói, "Năm anh tốt nghiệp, thực ra nhận được vài lời đề nghị, ngoài công ty hiện tại anh đang làm, còn có một công ty y tế ở Tiền Đường. Lúc đó bọn họ vừa nhận được tài trợ vòng A, ông chủ có tiền, trả lương cho anh đặc biệt cao, là công ty cao nhất, anh cũng từng động lòng, nhưng sau đó lại từ chối."
La Vũ Vi không hiểu lắm, "Anh cảm thấy triển vọng phát triển của công ty kia không tốt sao?"
"Không phải." Uông Nhận lắc đầu, múc kem, vừa ăn vừa nói, "Tương lai phát triển của bọn họ không tệ, sự thật cũng chứng minh, hiện tại công ty của bọn họ đã là công ty y tế đứng đầu trong nước, nếu lúc đó anh vào làm, khó mà nói mức lương hiện tại sẽ là bao nhiêu. Anh từ bỏ, đơn giản là bởi vì anh dự cảm được công việc kia sẽ bề bộn nhiều việc, anh không muốn bận rộn như vậy, muốn có chút thời gian cho chính mình."
La Vũ Vi nghĩ đến số tiền nhỏ đã biến mất, đau lòng nói: "Nếu là em, nhất định sẽ chọn công ty này."
"Anh biết, rất bình thường, anh có bạn học làm ở đó, hiện tại đã ở biệt thự lớn." Uông Nhận sờ sờ tóc, "Nhưng tóc của cậu ấy cũng sắp rụng hết rồi."
La Vũ Vi lại cười một trận, sau khi ngừng cười, hỏi: "Anh có hối hận không?"
"Không hối hận, không hối hận chút nào! Thật đấy, anh rất thích cuộc sống hiện tại." Uông Nhận nói, "Công việc của công ty nước ngoài bận rộn thì bận rộn, nhưng hôm nay làm không xong còn có thể để sang ngày mai, hai ngày nghỉ thì có thể thư giãn một chút, đi đánh bóng, leo núi, hàng năm còn có mười mấy ngày nghỉ phép có lương, anh đều đi du lịch đường dài. Về mặt sự nghiệp... Anh thật sự không lợi hại bằng em, mười năm sau, nói về thành tựu, chắc chắn anh không bằng em."
"Anh đề cao em như vậy sao?"
La Vũ Vi chống khuỷu tay tựa vào lưng sô pha, nghiêng người về phía Uông Nhận, Uông Nhận cũng nghiêng người lại, hai người tạo thành tư thế mặt đối mặt, mặc dù không có một chút tiếp xúc tứ chi nào nhưng cách rất gần, hơi giơ tay lên một chút là có thể chạm vào đối phương.
Tóc Uông Nhận sắp khô, lại biến thành bộ dáng bồng bềnh, mặc áo T-shirt trắng giống như một cậu bé mới lớn, trên người còn mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm.
La Vũ Vi phát hiện mình rất thích cảm giác như vậy, an tâm, kiên định, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh anh, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, từ thân đến tâm, cô đều ở vào một loại trạng thái thả lỏng nhất, thoải mái nhất.
Cô không kìm lòng được mà thổ lộ phiền não của mình với anh, dùng tốc độ chậm rãi nói: "Thật ra hiện tại em rất mơ hồ, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, công ty sắp nhậm chức này mới thành lập không lâu, chủ mới trở về từ nước ngoài, nữ, chỉ lớn hơn em một tuổi, vừa kết hôn, còn mang thai. Trong lòng em thật sự không yên, không biết quyết định chuyển công tác lần này có chính xác hay không. Tuổi tác của em không còn nhỏ, mấy năm nay chạy tới chạy lui, cảm giác luôn thử sai, lúc trước làm ở chỗ Dương tổng kiếm được nhiều tiền, cũng muốn tích lũy một ít kinh nghiệm, kết quả đi Thượng Hải một chuyến, trực tiếp đổi nghề, cách mục tiêu của em càng ngày càng xa, cũng không biết khi nào mới có thể làm được chuyện mà em thật sự muốn làm."
Uông Nhận hỏi: "Em muốn làm gì?
La Vũ Vi nói: "Mở triển lãm độc lập."
"Oa... " Uông Nhận cảm thán một chút, "Nghe rất giỏi, anh hoàn toàn không hiểu nghề này."
La Vũ Vi mỉm cười: "Em muốn có một công ty hoặc phòng làm việc thuộc về mình, cái gì cũng do em định đoạt, nhưng thật khó, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc cho người khác, kiếm được một chút tiền, nhưng không thể có được thành tích gì, càng ngày càng bị gạt ra ngoài lề trong cái ngành này, có đôi khi ngẫm lại ... còn rất chán nản."
"Từ từ sẽ đến, không vội, trước tiên vào làm quan sát một chút, công ty mới có lợi có hại, đi vào mới biết được, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa." Uông Nhận nói, "Sau khi em đi làm nếu gặp phải chuyện không vui, cứ nói với anh, anh có thể nghĩ ra chủ ý giúp em, cho dù anh không hiểu nghề này, nhưng em coi anh là lỗ cây cũng được."
La Vũ Vi mím môi cười: "Ừm."
Uông Nhận ăn xong kem, kéo khăn giấy lau miệng, tiếp tục cổ vũ La Vũ Vi: "Em còn nhỏ, mới hai mươi bảy tuổi, anh tin nhất định em có thể tìm được công việc thích hợp với mình."
La Vũ Vi sửa lại: "Em hai mươi tám rồi."
Uông Nhận: "Chưa sinh nhật, chính là hai mươi bảy."
La Vũ Vi nghi hoặc: "Làm sao anh biết?"
Uông Nhận cười: "Em đoán xem?"
La Vũ Vi khẽ vươn tay vỗ lên cánh tay anh một cái: "Anh thật ấu trĩ! Nói! Có phải anh nhìn lén chứng minh thư của em không?"
Uông Nhận giải thích, "Mấy hôm trước trên tờ bệnh án treo nước của em có in đấy, La Vũ Vi, nữ, hai mươi bảy tuổi, mùa đông năm ngoái lúc em nằm viện là hai mươi sáu, cho nên anh đoán ... sắp đến sinh nhật em rồi, tháng mười, còn là tháng mười một?"
Người này thật sự rất cẩn thận! Chỉ cầm danh sách bệnh án xem vài giây đã chú ý tới tuổi của cô, La Vũ Vi bái phục, hỏi ngược lại: "Sao anh lại muốn biết sinh nhật em?"
"Muốn tặng quà sinh nhật cho em." Uông Nhận nghiêm túc nói, "Em đã tặng quà sinh nhật cho anh rồi, anh cũng muốn tặng em. Áo sơ mi kia là áo tay dài, anh còn chưa mặc, chờ ngày nào đó có cơ hội ... anh mặc cho em xem?"
La Vũ Vi quay đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười, lời nói ra lại lạnh lùng vô tình: "Ai thèm xem."
"Nói đi, khi nào thì sinh nhật em?" Giọng điệu của Uông Nhận mềm mại, "Em không nói cho anh, anh sẽ đi hỏi Lý Nhạc San."
La Vũ Vi nghiêng đầu, như cười như không nhìn anh, cũng không trả lời, Uông Nhận trực tiếp xiên một miếng lê đưa đến bên miệng cô: "Há miệng."
La Vũ Vi: "......"
Cô không nhịn được, không chỉ há miệng cắn lê mà còn cười.
Uông Nhận cũng cười, quơ nĩa uy hiếp cô: "Nói thật đi, khi nào thì sinh nhật?"
"Không nói cho anh." La Vũ Vi đứng dậy muốn chuồn, "Em đi xem con gà kia hầm thế nào rồi."
Uông Nhận không để cho cô thực hiện được, nắm chặt cổ tay trái của cô, nhẹ nhàng kéo: "Lại muốn chạy!"
La Vũ Vi không lay chuyển được khí lực của anh, đặt mông ngồi trở lại trên sô pha: "Con người anh sao lại như vậy chứ!"
Uông Nhận không buông tay, còn nắm cổ tay cô: "Thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ chịu trừng phạt."
"Cứ kháng cự! Không nói cho anh!" La Vũ Vi ồn ào, "Anh đi hỏi Lý Nhạc San đi! Xem cậu ấy đứng về phía anh hay phía em!"
"Anh muốn tổ chức sinh nhật cùng em, chuyện này có gì mà phải giữ bí mật?"
Sau khi Uông Nhận nói xong, phát hiện tầm mắt của La Vũ Vi đang dừng lại trên cổ tay mình, đổi lại là thường ngày, nhất định anh sẽ lập tức buông tay ra, lại nói "Xin lỗi", nhưng lúc này đây, anh không chỉ không buông tay, còn dời tay xuống một chút, từ cổ tay chuyển qua trên lưng tay của cô, nắm càng chặt hơn.
La Vũ Vi cảm thấy bàn tay anh cực nóng, thử tránh một chút nhưng không được, Uông Nhận tiến lại gần cô, thấp giọng hỏi: "Tháng mấy, ngày mấy?"
Trên gương mặt trắng như tuyết của cô gái nổi lên hai vệt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Cuối tháng mười.
Uông Nhận: "31 tháng 10?"
"Ừm."
"Ngày sinh nhật của em cũng là 31 sao?" Ánh mắt Uông Nhận dịu đi, còn mang theo vui mừng, "Đến lúc đó, anh có thể cùng em mừng sinh nhật không?"
"Còn sớm mà." Trái tim La Vũ Vi đập lung tung rối loạn, dời tầm mắt, không dám nhìn anh.
"Không còn sớm nữa, cũng chỉ còn hơn một tháng nữa thôi." Tay phải Uông Nhận lại di chuyển xuống một chút, lúc này đây, ngón tay thon dài của anh quấn lấy ngón tay cô, chạm nhẹ, lần mò từng tấc.
La Vũ Vi có thể tránh thoát, nhưng cô không thử, như là thỏa hiệp, để mặc anh được voi đòi tiên, hoàn toàn nắm tay cô.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau, La Vũ Vi nhớ rõ lúc lên thuyền hải tặc ở Disney, Uông Nhận đã nắm tay cô, điều cô không biết chính là, từ hai năm trước trong phòng bệnh của bệnh viện, buổi tối ngày đầu tiên bọn họ quen biết, Uông Nhận đã nắm tay cô, còn nắm rất lâu.
Giờ phút này, anh dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay La Vũ Vi, giọng nói trở nên càng ngày càng trầm thấp: "Khi nào em nhậm chức ở công ty mới?"
Dây dưa giữa ngón tay khiến tinh thần La Vũ Vi khó có thể tập trung, cũng không biết mình đang trả lời cái gì: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chính là cuối tháng này... dọn nhà xong sẽ nhận chức."
Uông Nhận nghiêng đầu: "Nhận chức... có phải lại phải điền đơn xin nhận chức không?"
Dường như bọn họ càng gần nhau hơn, hô hấp của La Vũ Vi dồn dập: "Có lẽ là phải điền đi... Em không biết, còn chưa ký hợp đồng..."
"À... nếu em điền mục số liên lạc khẩn cấp..." Uông Nhận cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, "Có thể suy nghĩ đến anh một chút được không?"
La Vũ Vi ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt Uông Nhận tiết lộ sự khẩn trương trong lòng anh không hề bình tĩnh như giọng nói của anh, nhưng anh không lùi bước: "Anh muốn làm người liên lạc khẩn cấp cho em, là người đầu tiên chạy đến bên cạnh em."
La Vũ Vi: "......"
"Thật ra anh còn mua hai thanh gỗ khác."
Cuối cùng Uông Nhận cũng buông tay ra, La Vũ nhìn anh, anh lấy ra hai thanh gỗ nhỏ cuối cùng từ trong túi quần, còn có một hộp sáp đỏ lấy từ trong phòng sách, kéo tờ giấy A4 trên bàn trà qua, quyết đoán đóng dấu lên.
Trên giấy tràn đầy mấy chữ "Uông Uông" và "La Vũ Vi" lộn xộn, đều là Uông Nhận nghịch ngợm ấn lên, có một hàng, ở giữa chữ "Uông Uông" cùng "La Vũ Vi" có một khoảng trống, anh liền ấn thanh gỗ mới lên đó.
"Uông Uông" "Thích" "La Vũ Vi".
Uông Nhận buông thanh gỗ, quay đầu nhìn La Vũ Vi, lại nắm tay cô một lần nữa, nói: "Vũ Vi, làm bạn gái anh đi."