Bên Trái - Hàm Yên

Chương 50

Hơn mười giờ sáng thứ bảy, rèm cửa sổ sát đất đóng chặt, trong nhà tối đen như mực, La Vũ Vi còn đang ôm Linabell ngủ nướng.
Thật ra cô đã ngủ đủ rồi, đang trong giai đoạn chưa tỉnh hẳn, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trong phòng có chút thay đổi, mở mắt ra, phát hiện rèm cửa sổ đã bị kéo ra.
La Vũ Vi xuống giường, đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống dưới lầu, đêm trước trước khi đi ngủ, cô dùng máy giặt giặt sạch quần áo, nghĩ sau khi rời giường sẽ phơi, mà hiện tại đã có một tiên sinh ốc đồng đi tới nhà cô, chuyển giỏ nhựa đựng quần áo đến bên cửa sổ sát đất, đang phơi đồ giúp cô.
Bên cửa sổ có một bộ giá phơi quần áo hai tầng, Uông Nhận vuốt bằng phẳng từng bộ quần áo, lại treo lên giá, trong đống quần áo còn có một chiếc áo ngực màu tím của La Vũ Vi, có viền ren, Uông Nhận không dám nhìn nhiều, kẹp cố định lên giá quần áo.
La Vũ Vi nhìn thấy tất cả, ghé vào lan can cười trộm, gọi anh: "Ốc đồng tiên sinh, buổi sáng tốt lành!"
Uông Nhận quay đầu lại: "Tỉnh rồi?"
"Vừa tỉnh." La Vũ Vi nói, "Anh cũng quá chịu khó, em có thể tự phơi mà."
"Không có việc gì, anh thấy em còn chưa rời giường, mặt trời bên ngoài lại lớn, chỉ muốn phơi sớm một chút giúp em."
"Cám ơn~" La Vũ Vi vẫn còn nằm sấp ở đó, "Sao anh lại tới sớm như vậy?"
Uông Nhận nói: "Rời giường không có việc gì làm, cho nên đi chợ mua đồ ăn, tiện đường tới đây."
La Vũ Vi mỉm cười hì hì hỏi: "Hôm nay làm món gì ngon cho em vậy?"
"Buổi trưa ăn đơn giản một chút, anh đã mua ba cái đầu sư tử, còn có một nắm rau chân vịt, nấu thêm canh trứng." Uông Nhận vẫy tay với cô, "Em mau xuống đây, đi rửa mặt đánh răng, nếu muốn ăn bữa tiệc lớn... Buổi tối đến nhà anh."
La Vũ Vi mặc áo ngủ chạy xuống lầu, rửa mặt xong đi tới bên cạnh Uông Nhận. Anh vừa phơi quần áo xong, rất tự nhiên ôm lấy cô. La Vũ Vi ngẩng mặt lên, Uông Nhận cúi đầu hôn lên miệng cô: "Ồ, thỏ con thơm ngào ngạt."
Giống như có chút không đã nghiền, anh lại cúi người xuống, La Vũ Vi liền đạt được một nụ hôn buổi sáng triền miên.
Xế chiều hôm đó, bọn họ hẹn nhau đi siêu thị mua sắm, hôm qua tạm thời được thông báo gặp phụ huynh, La Vũ Vi sẽ không đi tay không, lại không biết ba mẹ Uông Nhận thích cái gì, cũng không khách khí với anh, bảo anh cùng cô đến siêu thị chọn mua quà, nhưng yêu cầu phải để cho cô trả tiền.
Ăn cơm trưa xong, La Vũ Vi trang điểm tỉ mỉ, chọn mấy bộ quần áo, xách móc áo trong tay giơ lên cho Uông Nhận xem: "Cái nào đẹp?"
Uông Nhận chỉ vào một trong số đó, nói: "Cái này đi."
La Vũ Vi thay xong váy liền áo, lại hỏi anh: "Nên xõa tóc hay buộc lại?"
Uông Nhận nói: "Xõa đi, mấy ngày nay cũng không nóng, như vậy có vẻ càng thục nữ hơn."
La Vũ Vi liếc mắt nhìn anh: "Có ý gì? Bình thường em không thục nữ sao?"
"Không có không có, vẫn luôn rất thục nữ." Lòng ham sống của Uông Nhận mãnh liệt, "Thật ra em mặc bộ nào cũng đẹp, lại không phải chỉ đi một lần, về sau thường phải đi, bộ nào cũng sẽ được mặc!"
Lúc này La Vũ Vi mới hài lòng: "Vốn dĩ em rất thục nữ mà."
Uông Nhận bật cười: "Vâng vâng vâng."
Hai người yêu nhau hai tuần, thời gian không lâu, Uông Nhận đã có hiểu biết tương đối toàn diện về La Vũ Vi. La tiểu thư rất có nguyên tắc, tính cách mạnh mẽ, tâm tư kín đáo, EQ không thấp, đối xử với mọi người rất thỏa đáng, nếu không cũng không thể một mình tổ chức các hoạt động hoặc hội nghị lớn như vậy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trong cuộc sống, ngược lại cô không có quá nhiều chú ý, trong tủ quần áo có túi xách cùng váy đắt tiền, cũng có áo T-shirt cùng quần short mấy chục tệ, ăn cơm càng là tùy tiện, có đôi khi một chén mì sợi, một cái bánh mì là có thể xong một bữa cơm, đối với một ít chuyện thì mơ mơ màng màng, cũng không phải ngốc, chỉ là lười để ý.
Trong tình yêu, cô không dính người, không thích nấu cháo điện thoại, cũng sẽ không yêu cầu Uông Nhận trả lời tin nhắn của cô trước, bởi vì chính cô cũng không làm được. Cho dù hai người đều ở Tiền Đường, cô cũng cảm thấy không cần phải ngày nào cũng gặp mặt, đi làm đã mệt chết đi được, tan tầm nên nghỉ ngơi thật tốt, muốn hẹn hò? Vậy để cuối tuần đi.
Về điểm này, Uông Nhận từng nghĩ lại, hình như anh mới là người dính người hơn, nhưng khi hai người thật sự ở bên nhau, La Vũ Vi vẫn rất đáng yêu, thỉnh thoảng sẽ làm nũng với anh, sẽ nũng nịu nói chuyện, sẽ đùa giỡn với anh, còn có cả gan khiêu khích anh.
Đàn ông thường không tốt ở điểm này, đùa một chút sẽ dễ dàng mất khống chế, mất khống chế lại còn dễ biểu hiện ra ngoài, hơn nữa còn biểu hiện rất rõ ràng, Uông Nhận tự mình biết, La Vũ Vi cũng biết, mỗi lần đều xấu hổ muốn chết.
Trong lòng Uông Nhận rầu rĩ, lúc đến doanh trại RV, rốt cuộc anh nên làm cái gì bây giờ?
Cũng không phải nói phải đợi đến sau khi kết hôn mới có thể làm chuyện đó, chỉ là... lúc này mới nửa tháng, anh luôn cảm thấy quá nhanh, dựa theo kế hoạch yêu đương của anh, ít nhất phải hẹn hò ba tháng mới có thể thử chuyện này đi?
  ——
Ba giờ rưỡi chiều, Uông Nhận lái xe chở La Vũ Vi tới Lục Dạng Tây Uyển.
Căn nhà trong tiểu khu đã hơn hai mươi năm tuổi, có không ít người già ở, mấy ngày nay nhiệt độ không cao, dưới tòa nhà của nhà Uông Triệu Niên có một khoảng đất trống, mấy ông bà cụ tóc bạc phơ đang ngồi phơi nắng, nhìn thấy Uông Nhận và La Vũ Vi khẽ nắm tay nhau, xách hộp quà đi từ xa tới, mấy ông bà cụ lập tức mở cửa bắt đầu ghé tai nhau.
"Nhìn kìa, là Tiểu Gâu Gâu của Uông gia!"
"Tiểu Gâu Gâu tìm đối tượng rồi à?"
"Cô bé rất xinh đẹp, trắng như tuyết, xứng đôi với Gâu Gâu."
"Ai nha, không phải Hồng Hà sẽ vui vẻ muốn chết sao?"
"Lúc trước cháu gái tôi còn thích Tiểu Gâu Gâu, bảo tôi đi làm mai nhưng không được, điều kiện của Tiểu Gâu Gâu tốt, có lẽ ánh mắt rất cao."
"Cháu ngoại bà đều đã cho bà ôm chắt ngoại rồi, chuyện từ tám nghìn năm trước, còn nhắc đến làm gì?"
  ……
Có một ông cụ bảy tám mươi tuổi gọi Uông Nhận lại: "Tiểu Gâu Gâu, đây là người yêu của cháu sao?"
"Chào ông nội Chu." Uông Nhận lễ phép chào hỏi, lại liếc mắt nhìn La Vũ Vi, "Đây là người yêu của cháu, hôm nay đưa cô ấy về nhà ăn cơm."
La Vũ Vi thẹn thùng mở miệng: "Chào ông bà nội."
Mấy ông bà cụ cười híp mắt: "Được được được! Hai đứa lên đi, lên đi."
"Sáng nay ba cháu đi chợ mua rất nhiều đồ ăn ngon đấy!"
"Có mười con cua hồ, bốn năm lượng một con!"
"Bây giờ gió Tây Bắc còn chưa thổi, cua hồ không đủ béo, chưa tới lúc ăn."
"Ông không hiểu, đây là chiêu đãi con dâu, quan trọng là ở tấm lòng!"
  ……
Uông Nhận vội vàng dắt La Vũ Vi đi vào cửa chính tiểu khu, La Vũ Vi hỏi: "Bọn họ đều biết anh?"
"Tất cả đều là hàng xóm cũ, có vài người đã là hàng xóm trước khi phá bỏ và dời đi nơi khác, nhìn anh lớn lên từ nhỏ."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi lên cầu thang, mới vừa đi đến chỗ rẽ lầu hai rưỡi, một cánh cửa lầu ba đã mở ra trước, Trương Hồng Hà tươi cười thò đầu ra: "Tiểu La tới rồi?"
La Vũ Vi lấy lại tinh thần chào hỏi: "Chào dì!"
Uông Nhận: "Trương phu nhân biết tiên tri sao?"
Trương Hồng Hà nói: "Mẹ đã đợi bên cửa sổ từ lâu rồi, hai đứa vừa đi qua đã nhìn thấy rồi!"
Nửa tháng nay, mỗi ngày Trương Hồng Hà đều chụp ảnh đi du lịch đăng lên vòng bạn bè, La Vũ Vi không bỏ sót một cái nào, còn có thể bình luận, khi người trong ảnh sống sờ sờ đứng ở trước mặt, cô không hề cảm thấy xa lạ, chỉ cảm thấy dì Trương vừa đáng yêu vừa thân thiết, chỉ là bị phơi nắng nên đen hơn trước kia một chút.
La Vũ Vi đi theo Uông Nhận vào nhà, phát hiện trong phòng khách có không ít người đang ngồi, ngoại trừ Trương Tú Lệ và Hạ Dĩnh mà cô từng gặp, còn có hai người đàn ông xa lạ, đoán có lẽ bọn họ là dượng và chồng em họ của Uông Nhận, ngoài ra còn có một cô bé xinh đẹp đáng yêu, đương nhiên là cháu gái Nam Nam của Uông Nhận.
Tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn về phía La Vũ Vi, Uông Nhận giới thiệu từng người cho cô, La Vũ Vi đoán đúng, hai người đàn ông kia một người là dượng tên lão Hạ, một người là em rể tên Tiểu Lục.
Trương Hồng Hà vừa mới ngồi máy bay đường dài, bữa tối hôm nay do Uông Triệu Niên đảm nhận, lần đầu tiên ông nhìn thấy con trai mang bạn gái về nhà, mặc tạp dề đi ra nghênh đón, khẩn trương đến không biết nói cái gì cho phải, La Vũ Vi khẽ gọi ông: "Chào chú, cháu là La Vũ Vi, chú gọi cháu là Tiểu La là được."
Cô ăn mặc tự nhiên lại hào phóng, tóc dài xõa vai, trang điểm tươi mát, mặc váy liền áo màu xanh nước biển, cười tươi như hoa, đi đâu cũng có thể nhận được một câu "xinh đẹp."
Uông Triệu Niên lau mồ hôi trán, chào hỏi cô, "Mau ngồi mau ngồi, ăn trái cây, uống đồ uống! Gâu Gâu, hỏi xem Tiểu La uống gì, trà, cà phê, nước trái cây, sữa chua, trong nhà cái gì cũng có!"
La Vũ Vi khẽ cong miệng cười ngọt ngào: "Cám ơn chú! Con sẽ không khách khí."
Hạ Dĩnh ôm Nam Nam tới chào hỏi: "Này, Tiểu La, đã lâu không gặp, chị còn nhớ em không?"
La Vũ Vi: "Đương nhiên nhớ rõ, chỉ là … không biết nên gọi em là gì?"
Hạ Dĩnh nói: "Gọi em là Tiểu Dĩnh đi, Gâu Gâu cũng gọi em như vậy. Đây là con gái em tên Nam Nam, Nam Nam, chào bác đi."
Nam Nam nũng nịu mở miệng: "Chào bác!"
"Xin chào!" La Vũ Vi thẹn thùng che mặt, "Không phải nên gọi dì sao?"
"Gọi bác đi, rất tốt." Uông Nhận ở bên cạnh cô bình tĩnh mở miệng, "Nam Nam thật ngoan, bác không thương cháu vô ích, bác gái con còn mang quà cho cháu nha."
La Vũ Vi mở quà, cô mua cho Trương Hồng Hà một chiếc khăn quàng cổ tơ tằm và hai hộp thực phẩm chăm sóc sức khỏe, mua cho Uông Triệu Niên hai chai rượu trắng và một chiếc áo len, lại mang cho Tiểu Nam Nam một bộ quần áo trẻ em, cộng thêm một con búp bê sóc chuột Titi.
Đó chính là con Uông Nhận tặng cô, cô vẫn chưa cắt nhãn, sau khi Nam Nam nhận được gấu bông thì vô cùng vui mừng, nói: "Mẹ ơi, con có hai con sóc con rồi!"
La Vũ Vi ngồi xổm trên mặt đất nói với cô bé: "Hai con sóc này là anh em nha, con kia của cháu tên là Kỳ Kỳ, con này tên là Titi, hai con sóc này không thể tách ra, cháu phải cho bọn chúng ngủ cùng nhau, biết chưa?"
"Cháu biết rồi, cảm ơn bác!"
Nam Nam ôm gấu bông đi chơi, lúc này, cuối cùng phân đoạn tặng quà cũng kết thúc, đến phân đoạn Trương Hồng Hà lên sân khấu.
Bà đem một túi đặc sản lớn đưa cho La Vũ Vi, bên trong đều là đồ ăn mang về từ Tân Cương, có táo đỏ, nho khô, hạch đào, sữa... Ngoài ra, bà lại lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho La Vũ Vi: "Đây là vòng ngọc Hòa Điền dì mua ở bên kia, đặc biệt mang về cho con, dì sẽ không đưa tiền lì xì, muốn dùng cái này làm quà gặp mặt."
La Vũ Vi mở hộp ra xem, là một cái vòng ngọc màu xanh, cô có chút hiểu biết về ngọc, nhìn vòng tay này, có lẽ tầm hai đến ba vạn hoặc cao hơn.
La Vũ Vi không dám nhận: "Dì à, cái này quá quý giá! Con..."
Trương Hồng Hà vỗ vỗ tay cô, lấy vòng tay ra đeo lên cổ tay trái của cô, nói: "Không phải dì mua ở cửa hàng mua sắm, là mua ở cửa hàng chính hãng. Con không cần suy nghĩ nhiều, không phải dì gây áp lực cho con, chỉ là muốn tặng quà mà thôi, cám ơn con đã đồng ý làm bạn gái của Uông Nhận nhà chúng ta, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, dì hy vọng hai đứa có thể ở chung thật tốt, tranh thủ sớm ngày tu thành chính quả, chúng ta chính thức trở thành người một nhà."
La Vũ Vi bất an nhìn Uông Nhận, Uông Nhận nháy mắt với cô, lại lộ ra một nụ cười: "Nhận đi, là tâm ý của mẹ anh, bà không nói cho anh biết, trước đó anh thật sự không biết, còn tưởng rằng bà sẽ cho em một bao lì xì lớn."
Trương Hồng Hà đánh anh một cái: "Về sau sẽ cho bao lì xì lớn!"
La Vũ Vi cực kỳ cảm động, nhận lấy vòng ngọc: "Cảm ơn dì."
"Không cần khách khí." Trương Hồng Hà cười híp mắt nói, "Về sau, nếu Uông Nhận có chỗ nào không tốt, con cứ nói cho dì biết, dì đánh nó giúp con."
La Vũ Vi cười khanh khách, Uông Nhận dang tay ra với mẹ: "Quà của con đâu?"
Trương Hồng Hà trừng mắt nhìn anh: "Con muốn quà gì?"
"Ngay cả gói táo đỏ cũng không có sao?" Uông Nhận tủi thân nói.
Trương Hồng Hà lấy một túi bánh sữa nhỏ từ trong túi lớn đưa cho La Vũ Vi, đưa cho anh: "Này, cái này cho con, được rồi được rồi, đến đây là kết thúc!"
Uông Nhận: "......"
Lúc này, La Vũ Vi ngồi trên giường nhỏ của Uông Nhận, vẫn rất muốn cười, Uông Nhận mở bánh sữa ra, tự mình ăn một miếng, lại đút cho cô một miếng, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Em đã quen với bầu không khí nhà anh chưa?"
La Vũ Vi nhắm mắt lại lắc đầu, "Quá hoàn mỹ, là loại gia đình trong mơ của em, đối với em mà nói có chút xa lạ, mỗi người đều tốt như vậy, em cũng không nghĩ ra làm sao hai người có thể ở bên nhau, anh thật sự rất may mắn khi được đầu thai trong gia đình như vậy."
"Bản thân anh cũng rất thích không khí trong nhà, rất yêu ba mẹ, họ đều là người nhà quan trọng nhất của anh." Uông Nhận nhìn cô, "Tương lai, em cũng vậy."
La Vũ Vi khẽ hỏi: "Đợi lát nữa ăn cơm, bọn họ sẽ hỏi chuyện trong nhà em sao?"
Uông Nhận nói: "Không đâu, anh đã nói trước với ba mẹ rồi, họ sẽ không nói bất cứ chuyện gì khiến em không thoải mái, sẽ không hỏi đông hỏi tây, hôm nay chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, không có nhiệm vụ gì, em chỉ cần ăn thịt, liều mạng khen ngợi tài nấu nướng của ba anh là được."
"Anh thật tốt." La Vũ Vi không biết nên dùng câu từ gì để biểu đạt sự cảm động của mình, "Uông Nhận, sao anh lại tốt như vậy?"
"Em đột nhiên khen anh, anh rất ngại." Uông Nhận gãi đầu, lại nhíu mày, "Em không cảm thấy em tốt bao nhiêu, anh đừng phát thẻ người tốt cho em, em chỉ muốn làm cái gì thì làm cái đó, thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
La Vũ Vi nói: "Thật ra thì rất khó, rất nhiều người biết rõ nên làm gì, làm như thế nào, nhưng sẽ không đi làm, cho dù làm cũng sẽ tách rời với lời nói, mà anh thì không. Anh chưa bao giờ nói suông, làm đều là sự thật, em không làm được chuyện này, anh không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Uông Nhận suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không đâu, anh làm việc không thẹn với lương tâm."
"Cho nên mới nói, anh là một người đặc biệt tốt, là loại người rất ít khi em gặp." La Vũ Vi nói, "Có đôi khi em nghĩ, nếu con người có thể có một cái giá giống như tác phẩm nghệ thuật thì tốt biết bao, em thật sự muốn đưa anh vào buổi đấu giá, xem rốt cuộc anh đáng giá bao nhiêu tiền."
Uông Nhận ôm vai cô: "Anh nhớ tới một đoạn ngắn, cho mười vạn mua chồng chị, bán không? Đương nhiên không bán! Đùa gì vậy? Vậy cho một triệu? Cũng không bán. Cho năm triệu? Không bán! Cho mười triệu? Do dự, cho một trăm triệu? Bán bán! Muốn tới lấy hay là đưa hàng tới cửa? La tiểu thư, em cảm thấy anh đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Cho mười tỷ cũng không bán, một trăm tỷ cũng không bán." La Vũ Vi dựa vào ngực anh, ôm lấy eo anh, "Tiểu Gâu Gâu đã là của em."
Bữa tối hôm nay cực kỳ phong phú, Uông Triệu Niên sử dụng mười tám loại võ nghệ, nấu ra một bàn đầy món ngon, cua gạch, tôm vây, chân giò kho tàu... Ông vô cùng vui vẻ, mở ra một chai rượu trắng do La Vũ Vi mang đến để mọi người cùng uống.
La Vũ Vi đặc biệt nể tình, thật sự mở to miệng dùng bữa, vừa ăn vừa khen, dỗ Uông Triệu Niên cười đến miệng không khép lại được.
Lúc ăn cơm, không một ai hỏi thăm tình hình gia đình La Vũ Vi, cũng không ai hỏi thăm quá khứ của cô, càng không ai nhắc tới lần nằm viện hai năm trước, đều nói về chuyện hiện tại và tương lai.
Tiểu Nam Nam vừa mới đi nhà trẻ được một tháng, nghe nói lúc vừa đi đã khóc rất nhiều ngày, mãi đến gần đây mới dịu đi, khi nhắc tới đi nhà trẻ sẽ không bài xích như trước nữa.
Trương Hồng Hà đắc ý nói: "Gâu Gâu của chúng ta thì khác, từ nhỏ đã là một cậu bé ấm áp, lúc mới đi nhà trẻ rõ ràng là cậu bé nhỏ tuổi nhất trong lớp, vừa tròn ba tuổi!"
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi đã bắt đầu nở nụ cười.
Trương Hồng Hà tiếp tục nói: "Ngày đầu tiên nó đi nhà trẻ, vừa mở cửa cũng đã rơi nước mắt, đợi đến khi cả lớp bắt đầu khóc, nó ngược lại không khóc nữa, vẫn là cô giáo nói cho dì biết, nó cầm khăn tay của mình đi lau nước mắt giúp các bạn nhỏ khác, dỗ dành vài cô bé, bảo người ta đừng khóc, khiến cho toàn bộ mấy cô bé đều vây quanh nó, chỉ nguyện ý để cho nó lau nước mắt. Lúc tan học còn khóc sướt mướt ôm nó, không chịu thả người đi!"
Uông Nhận đầu đầy mồ hôi: "Mẹ, mẹ nói loại chuyện này với Tiểu La, hình như là đang trừ điểm của con?"
Trương Hồng Hà hỏi La Vũ Vi, "Tiểu La, con nói xem, đây có phải là người đàn ông ấm áp không?"
La Vũ Vi buồn cười, nhỏ giọng nói với Uông Nhận, "Thật không nhìn ra, nhỏ như vậy mà anh đã biết làm điều hòa trung tâm rồi?"
Uông Nhận: "......"
Trương Tú Lệ nói: "Từ nhỏ Uông Uông đã rất điềm tĩnh, tính tình tốt, không ầm ĩ, rất tốt, người lại thông minh, học cái gì cũng là vừa học đã biết, lúc đó chúng ta đã nói sau này nó đi học nhất định có thể học rất khá, quả nhiên, vừa đi học đã là học sinh giỏi, hàng năm đều là học sinh giỏi trong lớp."
Trương Hồng Hà nói với La Vũ Vi, "Nếu thằng bé tham gia kỳ thi, không chừng có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, lúc đó chúng ta còn hy vọng thằng bé có thể liều mạng một chút, nhưng thằng bé không muốn, nói Đại học A rất tốt, liền tiếp nhận tiến cử. Sau đó ngẫm lại, thật sự nên để nó đi thi, ôi..."
Tiếng thở dài này bao hàm rất nhiều cảm xúc, người trên bàn đều biết thâm ý trong đó, chỉ có La Vũ Vi không hiểu, cho rằng thuần túy là vấn đề của Đại học A và Thanh Bắc, hỏi Uông Nhận: "Anh có hối hận không?"
Uông Nhận mở to hai mắt, nói: "Thật ra từng hối hận, nhưng mà hiện tại đã nghĩ thông suốt. Anh cảm thấy hiện tại rất tốt nha, quá khứ đã là quá khứ, mấy chục năm sau nhìn lại, vẫn là câu nói kia, chỉ cần không thẹn với lương tâm, chuyến đi này không uổng."  
Bình Luận (0)
Comment