Bên Trái - Hàm Yên

Chương 55

Thời gian này, La Vũ Vi bận đến chân không chạm đất, cô phụ trách tổ chức buổi trình diễn thời trang mùa hè sẽ cử hành vào ngày hai mươi bảy tháng mười, địa điểm là phòng tiệc của một khách sạn nghỉ dưỡng năm sao.
Đây là buổi trình diễn đầu tiên sau khi công ty mới của Trác Uẩn thành lập, thương hiệu thời trang này có danh tiếng nhất định trong nước, Trác Uẩn muốn khởi đầu tốt đẹp, cho nên tự mình ra trận phụ trách thiết kế sân khấu.
La Vũ Vi phụ trách trù tính chung và tổ chức thực hiện, hai người phụ nữ phối hợp với nhau, hai ngày ba bữa phải họp với nhóm khách hàng, còn phải chạy truyền thông, phê duyệt báo cáo, trao đổi công tác với đơn vị thi công, nhà cung cấp và khách sạn.
Liên tục mấy ngày, Uông Nhận không gặp mặt La Vũ Vi, anh cũng không oán hận, càng không đi quấy rầy cô.
Sau khi làm xong công việc của mình, buổi tối không đi công tác, Uông Nhận sẽ đạp xe đạp công cộng đến nhà La Vũ Vi, chuẩn bị một bữa khuya cho cô, để lại giấy nhắn, nhắc nhở cô sau khi về nhà nhớ ăn, sau đó lại đạp xe đạp trở về, trở thành một ốc đồng tiên sinh thật sự.
Vốn dĩ buổi trình diễn này không quá phức tạp, yêu cầu của bên A cũng không cao, dựng sàn catwalk, nghĩ một chủ đề, các người mẫu xếp hàng đi ra trình diễn là được, kết quả bị Trác Uẩn và La Vũ Vi làm cho đặc biệt khoa trương, để hô ứng với nguyên tố xa xỉ trong trang phục, bố trí sân khấu là phong cách rừng rậm nguyên thủy, chủ đề là - - dẻo dai.
Nói về chủ đề này, còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Mỗi lần thương hiệu thời trang này tổ chức họp báo, chủ đề đều là một ý nào đó, một chữ nào đó, từ xuân hạ thu đông, đến phong hoa tuyết nguyệt, còn có bướm, mưa, lan, ... đã dùng qua rất nhiều chữ, lúc này đây, mọi người nghĩ đến chủ đề xoay quanh các chữ "Dã", "Cuồng", "Táp" để thảo luận, sau khi loại bỏ "Cuồng" và "Táp", bước đầu định ra chính là ý dã.
Nhưng người quản lý bên A luôn cảm thấy chủ đề này quá trắng trợn, vẫn có chút không hài lòng, hỏi mọi người có đề nghị gì khác không.
Lúc này, La Vũ Vi xoay bút, thuận miệng nói một câu: "Nhận thì thế nào? Nhận trong dẻo dai, nếu so với dã thì hàm súc hơn một chút, nhưng vẫn có chút ý tứ đó."
Quản lý bên A suy nghĩ một chút, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Ý dẻo dai! Chữ này hay! Cứ quyết định như vậy đi!"
La Vũ Vi sợ tới mức bút trong tay đều rơi xuống, phát hiện tất cả mọi người bên cạnh bàn hội nghị đều đang nhìn cô, ánh mắt kia giống như đang nhìn một đại tài nữ.
La Vũ Vi: "......"
Cô thật sự chỉ nghĩ tới người nào đó, sau đó thuận miệng nhắc tới.
Để cảm ơn đại danh của Uông tiên sinh đã mang đến linh cảm, La Vũ Vi đưa cho Uông Nhận hai tấm thư mời, bảo Uông Nhận dẫn Trương Hồng Hà đi xem chương trình, coi như xem một buổi biểu diễn miễn phí. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trương Hồng Hà cực kỳ vui vẻ, từ trước tới nay bà còn chưa xem qua loại trình diễn thời trang này, cẩn thận nghiên cứu thư mời, thấy trên đó viết, đề nghị khách mời ăn mặc phối hợp với chủ đề, Trương Hồng Hà đưa cho Uông Nhận xem, hỏi: "Có nên mặc loại quần áo có hoa văn báo này không?"
Thiếu chút nữa Uông Nhận đã cười chết: "Đề nghị, nó chỉ là đề nghị, cho nên có thể không thực hiện! Mẹ mặc tùy tiện là được, hai ta đi xem náo nhiệt, không cần nghe lời như vậy."
Trương Hồng Hà không vui: "Đây chính là show đầu tiên do Tiểu La làm, người khác không nể mặt thì thôi, làm sao hai ta có thể qua loa được?"
Hôm đó là chủ nhật, buổi chiều, Uông Nhận lái xe đưa Trương Hồng Hà đến địa điểm tổ chức, đưa ra thư mời rồi tiến vào sân khấu.
Buổi trình diễn đã bắt đầu, đúng là phong cách rừng nguyên sinh, tùy tiện chụp ảnh ở đâu cũng rất xuất sắc, khách mời lục tục vào sân, có nhân viên công tác đeo thẻ công tác duy trì trật tự, Uông Nhận nhìn một vòng, không thấy bóng dáng La Vũ Vi.
Anh biết cô bề bộn nhiều việc, cho nên không đi tìm cô, cùng mẹ ngồi xuống phía dưới sân khấu. Trương Hồng Hà vui sướng hớn hở đi chụp ảnh khắp nơi, nhìn thấy một người ngồi phía trước, kích động kéo tay áo Uông Nhận: "Con trai, con xem đi, đó là người dẫn chương trình của đài truyền hình Tiền Đường!"
Uông Nhận còn đang do dự, Trương Hồng Hà đã không kịp chờ, dũng cảm xông tới, thật đúng là chụp được một tấm ảnh chung, trước tiên đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.
Uông Triệu Niên buồn bã bình luận: [Hai người không mang tôi đi theo]
Trương Hồng Hà trả lời: [Loại hoạt động thời trang này, người nhà quê như ông không hiểu, mang theo ông tới chỉ lãng phí một tấm vé!]
La Vũ Vi trả lời: [Chú, thật xin lỗi, nhất định lần sau cháu sẽ mời chú, lần này là do cháu sơ xuất!]
Vài phút sau, La Vũ Vi đi tới quầy lễ tân, nhìn thấy phong cách ăn mặc của Uông Nhận và Trương Hồng Hà, cười đến khom lưng.
Trương Hồng Hà mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, màu hồng của chim hồng hạc, toàn thân còn in đầy hình chim hồng hạc, ảnh hưởng thị giác vô cùng mãnh liệt, cũng không biết tìm được chiếc váy này từ đâu.
Uông Nhận bình thường hơn rất nhiều, âu phục quần tây nghiêm túc, cả người có vẻ ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, ngoại trừ con hổ nhỏ nằm úp sấp trên vai trái.
"Thật đáng yêu!" La Vũ sờ sờ con hổ, "Làm sao lại dán lên được?"
Vẻ mặt Uông Nhận bất đắc dĩ: "Mẹ anh dùng keo dán hai mặt, nếu anh không đồng ý, bà ấy sẽ không vui."
La Vũ Vi lại vui vẻ, Uông Nhận chỉ vào chữ "Nhận" to lớn ở góc trên bên phải nền sàn chữ T, là kiểu chữ thảo mạnh mẽ, nói: "La tiểu thư, em có thể giải thích một chút không, em làm show sao còn mang theo hàng lậu?"
"Đây là chó ngáp phải ruồi." La Vũ Vi nói, "Đúng là đề nghị của em, không ngờ bên A nghe xong lại đồng ý, chính em cũng giật nảy mình."
Uông Nhận nói: "Anh có nên thu phí bản quyền không?"
La Vũ Vi: "Anh nằm mơ đi."
Trương Hồng Hà lại gần, mặt mày hớn hở cười hỏi: "Tiểu La, chúng ta ăn mặc có phù hợp yêu cầu không?"
La Vũ Vi liên tục gật đầu: "Phù hợp phù hợp, cực kỳ phù hợp!"
Lúc này, có người tới gọi cô: "Quản lý La! Trần tổng đang ở hậu trường tìm cô!"
La Vũ Vi nói với Trương Hồng Hà, "Dì à, dì và Uông Nhận ở đây xem show, con phải ra hậu trường rồi, còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, dì cứ tự nhiên, có việc gì thì gọi điện thoại cho con."
Trương Hồng Hà nói: "Đi đi, đi đi, không cần lo cho chúng ta."
La Vũ Vi lập tức rời đi, Uông Nhận nhìn bóng lưng cô vội vã rời đi, hiểu ý cười cười.
Người phụ nữ trong công việc vừa tự tin lại xinh đẹp, cho dù chỉ mặc âu phục xám xịt, trang điểm nhẹ nhàng, cả người cũng đều lấp lánh.
Trương Hồng Hà không kìm lòng được mà khen cô: "Tiểu La thật giỏi, tuổi còn trẻ đã làm quản lý rồi.
Uông Nhận nói: "Năng lực tổ chức của cô ấy rất mạnh, can đảm thận trọng, còn không sợ vất vả, chỉ là rất bận rộn. Mấy ngày nay bận rộn đến nửa đêm canh ba, ba giờ đêm còn ở hội trường, hôm qua ngủ không đến bốn tiếng, sáng sớm hôm nay đã dậy rồi, con rất lo lắng cho sức khỏe của cô ấy."
Trương Hồng Hà nói: "Chuyện này cũng không có biện pháp, không phải ngày nào con bé cũng bận rộn như vậy, chờ đến khi xong việc, sẽ có thể nghỉ ngơi vài ngày. Đúng rồi, lần trước con nói sinh nhật con bé là vào thứ năm tuần sau, con đã mua quà sinh nhật chưa?"
"Mua rồi." Uông Nhận nói, "Mua một đôi bông tai, còn chưa nói cho cô ấy biết, con còn chưa nghĩ ra nên tổ chức sinh nhật cho cô ấy như thế nào, đã mấy ngày không gặp, vẫn không có cơ hội hỏi."
Trương Hồng Hà giật dây nói: "Hay là … con đến chỗ con bé qua đêm đi?"
Uông Nhận cả kinh: "Hả?"
Trương Hồng Hà cười đến ý vị thâm trường: "Qua đêm nha, nghe không hiểu sao đồ ngốc?"
Uông Nhận: "......"
Loại chuyện này, do mẹ nói với con trai, tóm lại có chút xấu hổ, Uông Nhận hàm hồ trả lời: "Nói sau đi, mẹ cứ mặc kệ chuyện của bọn con, con tự biết làm."
Buổi trình diễn lớn này được tổ chức vô cùng thành công, ánh sáng, âm thanh, bố trí, máy quay đều là cao cấp, từ đầu đến cuối không xảy ra sơ suất gì.
Đội ngũ người mẫu cũng cực kỳ chuyên nghiệp, thành công giới thiệu tác phẩm trên người mình đến với mọi người.
Rất nhiều nghệ sĩ, người dẫn chương trình của giới văn nghệ Tiền Đường đều đến cổ vũ, người đại diện thương hiệu là một ngôi sao nữ hạng hai của giới giải trí, cũng đến hiện trường để hỗ trợ mọi người.
Trương Hồng Hà cực kỳ kiêu ngạo, bởi vì thấy được rất nhiều người nổi tiếng, còn ngồi ở dưới sân khấu cùng bọn họ, không ngừng trả lời các chị em già:
[Bạn gái của con trai tôi là người phụ trách của buổi trình diễn này! Con bé cho tôi vé!]
[Bà muốn đi, tôi cũng không có biện pháp, vé này không thể mua được, là thư mời, có viết tên của tôi nha!]
[Người yêu của con trai tôi là một cô bé rất có năng lực, đặc biệt ưu tú, dáng dấp còn rất xinh đẹp!]
[Không gửi ảnh chụp đâu, chờ hai đứa kết hôn, tôi sẽ mời bà uống rượu mừng, lúc đó sẽ có thể nhìn thấy!]
Bởi vì thành công của buổi trình diễn này, công ty của Trác Uẩn xem như khai hỏa phát pháo đầu tiên, có một chút danh tiếng trong giới văn nghệ và doanh nghiệp thời trang Tiền Đường.
Vì vậy, rất nhanh hợp đồng thứ hai, thứ ba của La Vũ Vi đã tới, nhưng mà, trước khi tiếp tục bận rộn, cô có thể nghỉ ngơi vài ngày, vừa vặn cuối tháng mười là sinh nhật hai mươi tám tuổi của cô, Trác Uẩn cho cô nghỉ hai ngày, cuối cùng La Vũ Vi cũng có thời gian có thể hẹn hò với Uông Nhận.
  ——
Sinh nhật của La Vũ Vi trùng với Halloween phương Tây, Trung Quốc không có văn hóa Halloween, nhưng bởi vì bình thường những người trẻ tuổi làm việc, áp lực học tập lớn, luôn muốn tìm một lý do để phát điên, giải tỏa áp lực, vì vậy trong những năm gần đây Halloween đã tạo ra một xu hướng cosplay trong giới trẻ, giống như một sự cuồng hoan lớn.
Uông Nhận còn chưa nghĩ ra nên tổ chức sinh nhật cho La Vũ Vi như thế nào, Lý Nhạc San đã gửi lời mời tới trước, bảo La Vũ Vi cùng đi tham gia party Halloween ở một con phố dành riêng cho người đi bộ.
La Vũ Vi hỏi Uông Nhận, biết được Uông tiên sinh làm việc ở xí nghiệp nước ngoài nhưng chưa từng tham gia hoạt động Halloween, liền ra sức mời anh: "Cùng đi chơi đi!"
Uông Nhận sợ ngây người: "Có cần hóa trang không?"
La Vũ Vi vừa mới kết thúc công việc, cực kỳ muốn thả lỏng một chút, hưng phấn nói, "Em hóa trang quỷ hút máu cho anh được không?"
Người sinh nhật là người lớn nhất, đương nhiên Uông Nhận sẽ không từ chối: "Được... vậy giao cho em."
Tối thứ năm, sau khi tan ca Uông Nhận đến nhà La Vũ Vi, mang theo một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, nhưng không có thời gian để cô thổi nến, trước tiên cất bánh vào tủ lạnh, chuẩn bị sau khi tiệc kết thúc sẽ trở về tổ chức sinh nhật.
Anh mặc một bộ âu phục, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt La Vũ Vi, nhìn cô chuẩn bị một đống thuốc màu, trong lòng thấp thỏm: "Em có thể đừng hóa trang cho anh quá xấu hay không?"
"Làm sao có thể?!" La Vũ Vi trừng mắt, "Em là một sinh viên mỹ thuật!"
Uông Nhận nói: "Nhưng anh là người, không phải một tấm vải vẽ!"
La Vũ Vi: "Im miệng, đợi làm xong rồi cằn nhằn!"
Cô dùng kẹp kẹp tóc Uông Nhận lại, cái đầu giống như một con nhím, cực kỳ đáng yêu, La Vũ Vi nén cười, chính thức bắt đầu.
Uông Nhận sống không còn gì luyến tiếc mặc cô giày vò, theo một tiếng "OK, xong rồi", anh lập tức cầm lấy gương, sau khi nhìn thấy bộ dáng người trong gương, thiếu chút nữa đã té xỉu.
Người đàn ông trong gương có khuôn mặt trắng bệch, xung quanh mắt là bọng mắt sẫm màu, còn có mấy đường cong màu đen kéo dài ra bên ngoài, sống mũi, trên gương mặt có mấy chỗ tối, khiến khuôn mặt vốn đã nhỏ của anh lại càng thêm gầy gò, khoa trương nhất chính là đôi môi màu đỏ sậm, bên môi còn có một "vết máu" treo xuống.
Uông Nhận: "......"
"Thế nào? Hài lòng chứ?" La Vũ Vi đắc ý lắc đầu, "Công tước Renick Gâu Gâu tôn quý."
Uông Nhận ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy còn em? Em trang điểm thành cái gì?"
La Vũ Vi nói: "Anh là quỷ hút máu nam, đương nhiên em là quỷ hút máu nữ rồi!"
Một giờ sau, hai người nắm tay nhau ra khỏi cửa, tóc của Uông Nhận cũng đã được xử lý xong, mái tóc đen rối bời chán chường, phối hợp với khuôn mặt quỷ khí dày đặc kia, làm cho một người chị đi cùng thang máy bị dọa sợ.
Nữ quỷ hút máu của La Vũ Vi trang điểm tinh xảo chói mắt, cô xõa tung mái tóc dài, mặc một bộ váy liền áo màu đen phục cổ, ngay cả móng tay cũng đen, vóc dáng không cao, nhưng khí thế lại rất mạnh.
Hai người đón xe đi đến con đường dành riêng cho người đi bộ, hội hợp với Lý Nhạc San, đêm đó Lý Nhạc San hóa trang thành một y tá người đầy máu, ba người tụ cùng một chỗ giễu cợt lẫn nhau, lại điên cuồng chụp ảnh, sau đó đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Đêm nay đường dành cho người đi bộ vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy được Harry Potter, Iron Man, Công chúa Aisha của phương Tây... Ultraman của Nhật Bản, chiến binh xinh đẹp, Super Mario... Đương nhiên còn có Zombie, Đạo sĩ, Bạch nương tử, Tôn Ngộ Không của Trung Quốc... 
Thú vị nhất chính là những bạn nhỏ được ba mẹ mang đến chơi đùa, có người mặc thành một gói khoai tây chiên, có người đầu đội mũ đầu trọc, còn có người ăn mặc thành một con khủng long, bước chân ngắn vụng về đi theo bên cạnh mẹ, không cẩn thận còn có thể ngã một cái, chọc cho người qua đường cười ha ha.
Các cửa hàng dọc đường đều chuẩn bị kẹo, các bạn nhỏ chỉ cần nói "không cho kẹo sẽ gây sự", chủ cửa hàng sẽ cho bọn họ một viên kẹo.
Uông Nhận lại một lần nữa nóng lòng muốn thử, lần này La Vũ Vi không thể để cho anh bị mất mặt, kéo cánh tay anh nói: "Chỉ có trẻ con mới có thể làm được việc này!"
Uông Nhận đi trên đường, ban đầu còn có chút ngượng ngùng, sẽ theo bản năng cúi đầu, cho đến khi có người qua đường kinh ngạc lại vui vẻ hô "Oa, quỷ hút máu này đẹp trai quá", anh mới dần dần tự tin hơn.
Ba người trẻ tuổi chọn một nhà hàng ngoài trời ăn cơm tối, bọn họ đặc biệt không lái xe, bởi vì muốn uống rượu, Lý Nhạc San tặng quà sinh nhật cho La Vũ Vi, nói: "Chúc mừng sinh nhật thân yêu của mình!"
La Vũ Vi thoải mái cười to: "Cám ơn cậu!"
Uông Nhận càng ngày càng thả lỏng, cảm thấy hoạt động như vậy cực kỳ giải tỏa áp lực, nhàn nhã uống bia, ăn khoai tây chiên, nhỏ giọng nói chuyện cùng La Vũ Vi.
Lý Nhạc San nâng cằm thở dài: "Sớm biết vậy đã không đến, thầy Hạng không được nghỉ, chỉ có một mình mình ở đây ăn cẩu lương của hai người."
La Vũ Vi mỉm cười nói: "Hoạt động ở đây sẽ diễn ra đến cuối tuần, tối mai cậu có thể rủ thầy Hạng tới đây chơi lần nữa."
"Cũng được, chủ yếu hôm nay là sinh nhật cậu." Lý Nhạc San nói, "Này, mình không làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của hai người chứ?"
Uông Nhận nói: "Không có, vốn dĩ là ở nhà ăn bữa cơm, hoặc là ra ngoài ăn bữa cơm, thời gian trước cô ấy rất bận rộn, tôi cũng không gặp được cô ấy, vừa vặn cô có đề nghị này, xem như giúp tôi, bằng không tôi cũng không có ý kiến hay."
"Vậy thì tốt." Lý Nhạc San lại hỏi La Vũ Vi, "Cậu ăn bánh ngọt chưa? Có muốn mình đi mua một cái không?"
La Vũ Vi nói: "Không cần, ở nhà có bánh ngọt, lát nữa sẽ về ăn."
Lý Nhạc San nhìn Uông Nhận, lại nhìn cô, cười như kẻ trộm: "Hôm nay, anh ấy ở nhà cậu sao?"
La Vũ Vi sửng sốt, sắc mặt Uông Nhận cũng thay đổi, nói: "Có lẽ ... không ở."
Thấy bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Lý Nhạc San vội ngắt lời: "Tôi nói bừa đấy, tôi chỉ nói chuyện không suy nghĩ, uống nhiều quá, ha ha ha..."
Ăn cơm tối xong, ba người lại chơi một hồi ở trên đường, hơn mười giờ, Lý Nhạc San tạm biệt bọn họ, đón xe về nhà.
Trước khi gọi xe, Uông Nhận nói muốn đi vệ sinh một chuyến, La Vũ Vi đứng ở bên ngoài chờ anh, thấy ven đường có một cửa hàng tiện lợi, suy nghĩ một chút rồi đi vào.
Cô chọn một hộp quần lót nam, lúc đi đến quầy thu ngân tính tiền, lại cầm một hộp kẹo thơm, ánh mắt vẫn nhìn kệ hàng bên cạnh quầy, cuối cùng hạ quyết tâm, lén lút cầm một hộp bao cao su, quét mã thanh toán, giấu đồ vào trong túi.
Cô đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Uông Nhận đã đợi ở ven đường, hỏi: "Em mua gì vậy?"
"Kẹo ngọt, anh có ăn không?"
"Có."
Hai người đón xe về nhà, lúc lên xe, tài xế nhìn rõ mặt Uông Nhận thì giật nảy mình, thốt lên: "Cậu bị làm sao vậy?"
La Vũ Vi che miệng cười to, Uông Nhận nói: "Chú đừng sợ, bọn con vừa mới tham gia hoạt động Halloween, yên tâm, bọn con là người sống."
Lúc này tài xế mới yên tâm, suốt dọc đường đều trò chuyện cùng bọn họ, nói về sự khác biệt giữa văn hóa Tây Dương và văn hóa Trung Quốc, không bao lâu sau, xe chạy đến cửa căn hộ, Uông Nhận và La Vũ Vi bước xuống xe, tay trong tay cười hì hì đi vào trong tòa nhà.
"Vừa rồi lúc lên xe, anh có thấy không?" La Vũ Vi vẫn còn cười, "Mặt tài xế bị dọa trắng bệch rồi."
Uông Nhận nói: "Còn không phải là kiệt tác của em sao? Em hóa trang cho anh đặc biệt khoa trương, mấy người đàn ông trên phố đi bộ không có người nào khoa trường như anh."
"Anh thật sự rất đẹp trai! Anh nhìn ảnh em chụp cho anh xem." La Vũ Vi lấy di động ra cho anh xem, "Có đẹp trai hay không? Đều có cảm giác như poster điện ảnh rồi."
Uông Nhận nói: "Đẹp trai, nhưng hôm nay anh không thể đăng lên mạng xã hội."
La Vũ Vi túm lấy cánh tay anh lắc lư: "Vì sao vậy?"
Uông Nhận nói: "Có một số khách hàng rất đứng đắn, tuổi tác cũng rất lớn, để bọn họ nhìn thấy anh như vậy, sau này không dễ làm việc."
La Vũ Vi bĩu môi: "Được rồi."
Uông Nhận ôm lấy vai cô: "Nhưng anh có thể đăng vào nhóm gia đình, để ba mẹ anh xem, bọn họ còn chưa từng thấy anh như vậy đâu!"
La Vũ Vi nói: "Bọn họ có cảm thấy em làm hư anh không?"
"Sẽ không." Uông Nhận nói, "Bọn họ..."
"La Vũ Vi."
Ngay khi bọn họ sắp rẽ vào lối đi vào thang máy, một giọng nam vang lên ở góc sảnh lớn.
La Vũ Vi và Uông Nhận đồng thời quay đầu nhìn lại, bên cạnh cây xanh có một người đang đứng, nơi đó có chút khuất tầm nhìn nên trước đó hai người không phát hiện có người.
Người đàn ông mặc áo khoác và quần jean giản dị, khuôn mặt tái nhợt, vóc dáng cao gầy, vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt có chút đau khổ.
La Vũ Vi lập tức thay đổi sắc mặt, Uông Nhận cũng nhíu mày.
Thẩm Quân Trì, anh ta thật sự tìm tới.

Bình Luận (0)
Comment