Uông Nhận không cố gắng giải thích nữa, biết La Vũ Vi đang nổi giận, lúc này anh nói gì cô cũng không nghe lọt, chỉ có thể nhanh nhẹn "Cút", khoác áo khoác ngoài, xách túi, ôm Linabell, mắt thấy cửa phòng ở trước mặt "Phanh" một tiếng nặng nề đóng lại.
Uông Nhận cúi đầu đi xuống dưới lầu, mặc áo khoác vào, nhét túi trang sức vào túi áo, rụt cổ chậm rãi đi trên đường lớn. Anh không muốn về nhà, lại không biết nên đi nơi nào, đi tới đi lui, một trận gió lạnh phả vào mặt, anh giật mình một cái, mới nhớ tới mình quên lấy túi máy tính.
Quay đầu nhìn tòa nhà chung cư kia, anh thở dài, nghĩ, lát nữa nói sau, La Vũ Vi cần ở một mình, cần bình tĩnh, thật ra anh cũng giống vậy.
Trong trí nhớ, cũng từng có một đêm như vậy, nhưng mà không phải mùa đông, mà là đầu hạ, bí mật của anh bị phơi bày, đêm đó, anh không muốn về ký túc xá, lại không muốn về nhà, sợ ba mẹ lo lắng, chỉ có thể lang thang một mình trên đường, cuối cùng qua đêm ở một quán net.
Lúc đó anh rất mơ hồ, còn rất phẫn nộ, không biết sau khi trời sáng, chờ đợi anh sẽ là cái gì, hoàn toàn không tưởng tượng ra được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Sau khi đi một lúc, Uông Nhận tìm được một bồn hoa ngồi xuống, ôm Linabell ngây người, Linabell không có phiền não, vĩnh viễn lộ ra nụ cười ngây thơ đáng yêu.
Uông Nhận để nó đối mặt với chính mình, nói: "Cô ấy tức giận, mày nói đi, tại sao anh lại không nói cho cô ấy biết?"
Linabell: ^^
Uông Nhận: "Là lỗi của tôi, tôi không nên giấu cô ấy."
Linabell: ^^
Uông Nhận: "Có lẽ tôi đang sợ, sợ cô ấy tức giận, sợ cô ấy cự tuyệt tôi, quả nhiên lá gan của tôi quá nhỏ."
Linabell: ^^
Một anh chàng đẹp trai ngồi trên bồn hoa ven đường, lẩm bẩm với gấu bông lớn màu hồng nhạt, tình cảnh vô cùng buồn cười, người đi ngang qua đều nhìn anh vài lần, Uông Nhận không thèm để ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ, chỉ muốn để gió lạnh thổi để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Anh nhớ tới một số chuyện thật lâu trước kia, cô gái kia tên Ứng Anh, bạn cùng phòng tên Nhiếp Thư Hành.
Trước khi chuyện kia diễn ra, mọi thứ đều yên bình hạnh phúc.
Ứng Anh là một cô gái xinh đẹp hoạt bát, hai người bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, Nhiếp Thư Hành là bạn tốt của anh, hai người cùng đi học, cùng đi căn tin ăn cơm, cùng chơi bóng, cùng tham gia hoạt động của trường ... Trong lúc đi học gần như là như hình với bóng.
Nhiếp Thư Hành nói cho Uông Nhận, Ứng Anh được công nhận là hoa khôi trong khoa, có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ta, nhưng vẫn không ai bắt được trái tim thiếu nữ của cô ta, Uông Nhận nói với Nhiếp Thư Hành: "Gần đây tôi và cô ấy có vài lần tiếp xúc, trò chuyện cũng không tệ lắm, tôi...... muốn theo đuổi cô ấy."
Lúc ấy Nhiếp Thư Hành phản ứng thế nào, Uông Nhận đã không nhớ được.
Anh chỉ nhớ rõ, một buổi tối tháng năm năm ấy, Ứng Anh hẹn anh gặp mặt, trên sân thể dục của Đại học A, cô gái đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Uông Nhận, em thích anh, anh có đồng ý hẹn hò với em không?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Lúc đó Uông Nhận mới hai mươi tuổi, dùng lời hiện tại mà nói, chính là một sinh viên đại học trong sáng ấu trĩ, trong lòng anh kích động, bởi vì niềm vui của mối tình đầu, sau khi suy nghĩ một lát, trịnh trọng nói với Ứng Anh: "Anh có một bí mật, phải nói cho em biết trước, sau khi em nghe xong, nếu như cảm thấy không thành vấn đề, anh sẽ cho em câu trả lời, được không?"
Ứng Anh lộ vẻ nghi hoặc, có lẽ không ngờ sau khi thổ lộ sẽ nhận được phản hồi như vậy, tò mò hỏi: "Bí mật gì?"
Uông Nhận nói: "Chuyện này, anh chưa từng nói với bất cứ ai trong trường, coi như là chuyện riêng tư của anh, sau khi anh nói, mặc kệ em quyết định thế nào, anh đều sẽ tôn trọng, chỉ là ... anh hy vọng em có thể giữ bí mật cho anh, được không?"
Ứng Anh nói: "Đương nhiên, em sẽ không nói cho người khác biết."
Vì vậy, Uông Nhận liền nói: "Kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc năm nhất, anh xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, chuyện đó... anh bị thương một chút, không thể không ... cắt bỏ tinh hoàn bên trái ra."
Ứng Anh nhất thời không kịp phản ứng: "Tinh hoàn?"
Khuôn mặt Uông Nhận biến thành màu gan heo, nói rất gian nan, "Nam sinh bình thường đều có hai bên tinh hoàn, mà anh chỉ còn lại một bên phải, nhưng em đừng sợ, bác sĩ nói chỉ cần bên còn lại khỏe mạnh, sẽ không ảnh hưởng đến phương diện đó, nhưng anh vẫn cảm thấy, nếu như chúng ta có khả năng yêu đương, anh phải nói trước với em một tiếng."
Ứng Anh sợ ngây người, ánh mắt không thể khống chế mà nhìn đũng quần Uông Nhận, Uông Nhận bị cô ta nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, giống như mình không mặc quần, cứng rắn nhịn xuống xúc động muốn lấy tay che lại.
Ứng Anh suy tư một lát, nói: "Em... có thể để em trở về suy nghĩ một chút không?"
Uông Nhận tỏ vẻ hiểu: "Đương nhiên có thể."
Trước khi chia tay, Uông Nhận nhắc nhở cô ta lần nữa, tuyệt đối không được nói ra chuyện này, Ứng Anh cũng hứa hẹn lần nữa, nói sẽ không nói cho người khác biết.
Vậy làm sao Nhiếp Thư Hành biết được?
Lúc đó giảng viên hướng dẫn cho anh xem một phần ghi chép cuộc trò chuyện, là cuộc trò chuyện wechat giữa Ứng Anh và Nhiếp Thư Hành.
Uông Nhận cũng không biết, thì ra Nhiếp Thư Hành và Ứng Anh đã sớm là bạn tốt trên Wechat.
[Ứng Anh]: Cậu là con trai, mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?
[Nhiếp Thư Hành]: Có thể, cậu nói đi
[Ứng Anh]: Giả sử có một nam sinh vì bị thương mà mất đi quả trứng bên trái, chỉ còn lại quả trứng bên phải, có ảnh hưởng gì đến chức năng của phương diện đó không?
[Nhiếp Thư Hành]: Vậy khẳng định sẽ có ảnh hưởng!
[Ứng Anh]: Nhưng mình tra trên mạng, nói là chỉ cần còn một cái thì sẽ không thành vấn đề, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
[Nhiếp Thư Hành]: Loại này khó mà nói, cậu nghĩ xem, chức năng của tinh hoàn là gì? Sản xuất nòng nọc nhỏ tiết ra testosterone và duy trì các dấu hiệu tình dục ở nam giới
[Nhiếp Thư Hành]: Cậu biết thái giám đúng không? Không có tinh hoàn, các dấu hiệu tình dục sẽ giảm, giọng nói nhỏ hơn, cổ họng nhỏ hơn, râu giảm, sẽ không tạo ra ham muốn X, còn không thể cứng.
[Nhiếp Thư Hành]: Thiếu tinh hoàn, sao lại không có ảnh hưởng? Ít nhất testosterone tiết ra sẽ không đủ, số lượng nòng nọc nhỏ cũng sẽ giảm bớt, khẳng định chức năng X giảm giá!
[Ứng Anh]: Nghiêm trọng như vậy sao??? [Hoảng sợ]
[Nhiếp Thư Hành]: Không tin cậu có thể đi tra, hỏi bác sĩ xem, lại nói, người đàn ông nào xui xẻo như vậy chứ? Chỉ có một bên?
[Ứng Anh]: [cười xấu xa] Bí mật, không thể nói cho cậu biết
Uông Nhận là một người thông minh, vừa nhìn Nhiếp Thư Hành nói những lời kia, liền biết anh ta cố ý đi lệch đường.
Nhiếp Thư Hành cũng là một người thông minh, có thể khi Ứng Anh hỏi ra vấn đề kia, anh ta đã đoán được, người cô ta nói chính là Uông Nhận.
Nhiếp Thư Hành nói những lời này nhìn như có lý có căn cứ, thật ra đều là ngụy biện, đây không phải là chuyện đơn giản như 2-1=1, bác sĩ nói, chỉ cần bên tinh hoàn còn lại đầy đủ khỏe mạnh, có thể tiết ra đầy đủ testosterone thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Bề ngoài Uông Nhận không có bất kỳ biến hóa nào, yết hầu không có thu nhỏ lại, giọng nói không có biến nhỏ, râu ria cũng không giảm bớt, vẫn có thể cương, bắn tinh như thường, mười năm trước như thế, mười năm sau cũng như vậy, anh đi bệnh viện kiểm tra qua testosterone cùng nòng nọc nhỏ, ít nhất cho tới bây giờ, tất cả đều ở trong phạm vi bình thường.
Vĩnh viễn Uông Nhận cũng không thể quên cảnh tượng hoảng sợ kia.
Đầu mùa hè, phòng ngủ oi bức, khi ngủ mấy nam sinh chỉ đắp chăn mỏng hoặc thảm mỏng, tướng ngủ cũng không được tao nhã cho lắm.
Uông Nhận cũng vậy, vốn dĩ anh sợ nóng, ngủ thẳng đến sáng sớm, không biết tấm thảm đã bị xoắn thành cái dạng gì, có lúc chỉ dựng một góc trên bụng, chân lộ ra ngoài.
Buổi sáng ngày thứ ba sau khi Ứng Anh thổ lộ, Uông Nhận ngủ ở giường trên, trong lòng mơ hồ cảm giác được một tia bất an, mở to mắt, vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Thư Hành, đối phương đứng ở trên thang, trong tay cầm một cái điện thoại di động, không biết đang làm gì.
Uông Nhận bị dọa đến buồn ngủ, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Nhiếp Thư Hành bị bắt tại trận, cười hì hì nói: "Không làm gì, muốn gọi cậu rời giường."
Uông Nhận: "......"
Trưa hôm đó, Uông Nhận đang đi học, nhận được tin nhắn của Ứng Anh, cô ta nói:
[Ứng Anh]: Uông Nhận, em đã suy nghĩ qua, cảm thấy đó là một vấn đề nhỏ không quan trọng, cho nên, câu trả lời của em là…
[Uông Nhận]: 8 giờ tối, đến sân thể dục, em tự mình nói cho anh biết.
[Ứng Anh]: Được!
Uông Nhận cực kỳ vui vẻ, hưng phấn nói với Nhiếp Thư Hành: "Tôi muốn yêu đương với Ứng Anh."
Nhiếp Thư Hành: "......"
Chạng vạng ngày hôm đó, trên wechat của các bạn học bắt đầu lưu truyền một tin đồn, nói về một anh chàng đẹp trai của chuyên ngành công trình y sinh, bề ngoài cao lớn anh tuấn, nhưng lại mắc bệnh kín – mất đi tinh hoàn bên trái, bởi vậy ảnh hưởng đến phương diện X và khả năng sinh sản.
Vốn dĩ bị bệnh kín sẽ khiến người ta đồng tình, nhưng người này lại còn muốn đi yêu đương với bạn học nữ! Đây không phải là hại người sao!
Giống như là sợ người khác không tin, tiếp theo lại lưu truyền ra một tấm ảnh, nam sinh nào đó mặc quần lót đang ngủ, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai chân dài trắng bóng, còn có một chút phong cảnh được quần lót bao bọc.
Tin đồn nói, đây là chụp lúc hơn 6 giờ sáng, thứ mà nam sinh nên có vào buổi sáng, nhưng người này không có, đây chính là chứng cớ!
Người có hiểu biết đều nên biết, không phải sáng sớm ai cũng như vậy, đây thì tính là chứng cứ gì?
Nhưng quần chúng vây xem lại không nghĩ như vậy, thứ bọn họ quan tâm nhất chính là, người này là ai?
Cuối cùng, bát quái truyền tới wechat của Uông Nhận, có bạn học trong lớp tới hỏi anh: Uông Nhận! Đây là cậu sao???
Lúc ấy Uông Nhận bối rối, trong lòng vừa tức vừa vội, đương nhiên biết là do Nhiếp Thư Hành làm, nhưng anh không hiểu vì sao đối phương phải làm như vậy, không phải bọn họ là bạn tốt sao? Hơn nữa, hành vi của Nhiếp Thư Hành giống như là cá chết lưới rách, biết rõ nếu đăng ảnh chụp sẽ bại lộ thân phận, vậy mục đích của anh ta là gì?
Sự việc nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ khoa, còn lan truyền đến các khoa khác, đáng tiếc là, tin đồn đã sớm lên men, đã từ "ảnh hưởng đến chức năng X" biến thành "mất đi chức năng X", từ "muốn đi yêu đương với bạn học nữ" biến thành "lừa gạt tình cảm của bạn học nữ."
Trong phòng làm việc, Ứng Anh khóc lóc xin lỗi Uông Nhận, nói cô ta thật sự không nói ra tên Uông Nhận, là Nhiếp Thư Hành tự mình đoán ra.
Ba mẹ Nhiếp Thư Hành cũng tới, còn có ba mẹ Uông Nhận, Trương Hồng Hà tức muốn hộc máu, hung hăng mắng Nhiếp Thư Hành một trận ở trước mặt ba mẹ Nhiếp Thư Hành, thẳng đến khi bị giảng viên kéo ra.
Giảng viên hướng dẫn hỏi Uông Nhận: "Chuyện cậu ta nói có thật không, rốt cuộc tình huống của em là như thế nào?"
Trong cặp mắt kia có ánh sáng kỳ dị, Uông Nhận biết, lúc này bất kể mình nói cái gì cũng sẽ bị truyền ra ngoài, cuối cùng sẽ biến thành nghe nhầm đồn bậy, quỷ mới biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì, vì vậy anh bảo trì trầm mặc, không nói một lời.
Uông Triệu Niên nói với giảng viên hướng dẫn: "Đây là chuyện riêng tư của Uông Nhận, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống, không cần người khác biết tình huống cụ thể, vấn đề bây giờ là Nhiếp Thư Hành truyền bá chuyện riêng tư, bịa đặt lời đồn, xâm phạm quyền danh dự của Uông Nhận!"
Ba mẹ Nhiếp Thư Hành khóc lớn lên, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Uông Triệu Niên, cầu xin họ đừng tố cáo con trai mình, nói con trai là hy vọng duy nhất trong nhà, có thể thi đậu Đại học A không dễ dàng! balabala……
Nhiếp Thư Hành đọc thư xin lỗi Uông Nhận ở trước mặt mọi người, khóc nói mình bị ghen tị làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời xúc động nên mới phát tán ra lời đồn như vậy.
Anh ta nói anh ta thầm mến Ứng Anh hai năm, nhưng chỉ có thể làm bạn tốt với cô ta, mà Uông Nhận học năm nhất, năm hai đều không biết Ứng Anh, học kỳ này gặp Ứng Anh vài lần, Ứng Anh đã có tình cảm với anh.
Anh ta nói điều kiện kinh tế của gia đình mình rất kém, nghỉ hè còn phải đi làm thêm, mà cha của Uông Nhận là kỹ sư, mẹ là kế toán, ngay cả phòng cưới cũng đã chuẩn bị tốt cho con trai, nghỉ hè hàng năm, Uông Nhận đều theo ba mẹ đi du lịch, từ trước đến nay chi phí sinh hoạt đều dư dả.
Anh ta nói Uông Nhận lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, tính cách hiền hòa, lực học ưu tú, bạn học giáo viên đều thích anh, trong trường học có chuyện tốt gì như bình chọn ưu tú, bình chọn giải thưởng đều sẽ đến phiên anh, mà từ trước đến nay mình đều không có phần.
Tất cả những thứ này đều khiến Nhiếp Thư Hành ghen đến rụng răng, thật vất vả mới bắt được nhược điểm của Uông Nhận, mắt thấy anh sắp xác định quan hệ yêu đương với Ứng Anh, cuối cùng Nhiếp Thư Hành không khống chế được sự đố kỵ mãnh liệt trong lòng, bất kể hậu quả mà nói ra chuyện riêng tư của Uông Nhận.
Vốn dĩ Uông Nhận muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với Nhiếp Thư Hành, nhưng sau khi nhìn thấy mái tóc hoa râm của ba mẹ đối phương, quần áo mộc mạc, hai tay thô ráp, đôi mắt vẩn đục, cuối cùng anh bỏ đi ý niệm này.
Uông Triệu Niên cùng Trương Hồng Hà đều là người lương thiện, cũng không đành lòng để cho mười sáu năm khổ học của Nhiếp Thư Hành hóa thành bọt nước, liền ủng hộ quyết định của con trai, ký hiệp nghị hòa giải, không đến mức để cho Nhiếp Thư Hành đeo án trên lưng, bị trường học đuổi học.
Trường học thông báo xử phạt Nhiếp Thư Hành, anh ta chủ động nghỉ học, chuẩn bị tháng chín sẽ học lại năm thứ ba đại học, hoàn toàn phân rõ giới hạn với Uông Nhận.
Sau đó, Uông Nhận dọn ra khỏi ký túc xá, một mình thuê phòng ở bên ngoài trường, Ứng Anh ra nước ngoài du học, Uông Nhận không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Thỉnh thoảng anh sẽ gặp Nhiếp Thư Hành ở trong sân trường, thoạt nhìn đối phương không có biến hóa gì, vẫn vừa nói vừa cười cùng bạn học như cũ.
Chỉ có Uông Nhận còn sống trong vòng xoáy, lời đồn kia vẫn cứ văng vẳng trong đầu anh, ngay cả sinh viên năm nhất mới nhập học cũng biết chuyện này, lúc đi trên đường thường gặp phải những ánh mắt lộn xộn.
Anh biết, có người ở sau lưng dùng từ "công công" để chỉ anh, giữa giờ đi vệ sinh, sẽ có người cố gắng nhìn lén anh, luôn có người tò mò đối với những tin đồn bát quái kia.
Uông Nhận cũng biết, thật ra phần lớn mọi người có thái độ đồng tình với anh, có một ít người không tin lời đồn kia, nhưng anh mất đi một bên tinh hoàn là sự thật, hai thiếu một, nếu nói không có một chút ảnh hưởng nào, chính Uông Nhận cũng không nắm chắc mười phần.
Anh không thể tự chứng minh, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng từng ngày từng ngày, cuối cùng chịu đựng cho đến khi tốt nghiệp, dùng tốc độ ánh sáng thoát khỏi Đại học A, rút khỏi nhóm chat, xóa bạn bè, từ đó không liên quan gì đến trường học này nữa.
La Vũ Vi nói không sai, những năm sau đó, Uông Nhận thật sự không dám yêu đương, bởi vì anh là một người có đạo đức cực cao, không thể giấu diếm chuyện này với nhà gái.
Nếu như thẳng thắn, lại phải đối mặt với một lần mạo hiểm, chỉ cần cô gái kia nói với một người, sẽ có thể một truyền mười truyền trăm, vậy bí mật của anh lại biến thành đề tài câu chuyện của người khác trong một vòng xã giao nào đó.
Cho nên, anh chỉ có thể chờ, chỉ có thể tự mình tìm kiếm, đi tìm người có thể khiến anh động tâm, lại có thể khiến anh cam tâm tình nguyện mở rộng cánh cửa trái tim.
Anh không muốn làm tổn thương người khác, cũng không muốn bị tổn thương.
Cuối cùng anh cũng tìm được người này, nhưng lại lựa chọn giấu diếm cô, tự nói với mình, nếu để cho cô biết, cô sẽ tức giận, sẽ hoài nghi động cơ của anh.
Quả thật anh hèn hạ ích kỷ, cao cao tại thượng, giống như một vị cứu tinh.
La Vũ Vi không có mắng sai.
——
Uông Nhận đói bụng, tùy ý đi vào một quán mì, gọi một bát mì, Linabell ngồi bên cạnh anh, cùng anh ăn cơm.
Ăn mì xong, Uông Nhận ôm gấu bông theo đường cũ trở về, trở lại dưới lầu nhà La Vũ Vi, đã là hơn mười giờ đêm, Uông Nhận không dám tùy tiện lên lầu, liền nhắn tin cho La Vũ Vi.
[Uông Nhận]: Vũ Vi, túi máy tính của anh để ở nhà em, anh có thể đến lấy một chút không?
Tin tức tốt là, La Vũ Vi không có cho anh vào danh sách đen, vẫn có thể gửi được tin nhắn.
Tin xấu là Uông Nhận đợi mười phút, La Vũ Vi vẫn không trả lời.
Uông Nhận lại một lần nữa thở dài thật sâu, tính cách La Vũ Vi kiên quyết, anh sẽ không quấn quít ôm chặt hay khóc sướt mướt giống Thẩm Quân Trì, anh nguyện ý để cho La Vũ Vi có không gian riêng tư suy nghĩ, chính mình cũng nghĩ xem nên xin lỗi như thế nào.
Đây là một đoạn tình cảm vô cùng tốt đẹp, hai người bọn họ đều rất hợp nhau, anh thích tính cách của La Vũ Vi, thích dáng vẻ làm việc nghiêm túc của cô, thích nụ cười ngọt ngào của cô, thích cô đùa giỡn với anh, thích cùng cô ngồi trên sô pha nhàn nhã nói chuyện phiếm, thích cô há to miệng ăn đồ ăn anh làm, thích ôm cô hôn môi …... Anh có thể cảm nhận được tâm hồn bọn họ hòa hợp, biết đó chính là yêu, anh muốn kết hôn với cô, muốn sống cả đời cùng cô, giống như ba và mẹ vậy, cho dù thỉnh thoảng cãi nhau một cái, cũng sẽ hòa hảo rất nhanh.
Uông Nhận ngồi cạnh bồn hoa dưới lầu chung cư, bên cạnh có một bức tường, anh kéo cao cổ áo, ôm Linabell tựa vào tường, cũng không nhìn điện thoại di động, chỉ chậm rãi chớp mắt, mặc cho gió lạnh thổi lên người.
Bất tri bất giác, anh đã ngủ thiếp đi, tỉnh lại lần nữa là bị bảo vệ chung cư đánh thức, bảo vệ bọc áo khoác quân đội, nói: "Chàng trai, có phải cậu là người yêu của cô bé tầng 25 kia không?
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Uông Nhận mơ hồ nhìn điện thoại, điện thoại đã hết pin nên tắt máy.
Bảo vệ nói: "Hơn ba giờ rồi, trời lạnh thế này, cậu ngủ ở đây rất dễ bị cảm đấy!"
Uông Nhận nhéo nhéo sống mũi, đứng lên, cảm giác hai chân đều đông cứng tê dại, anh giậm chân, nói: "Được, cám ơn, bây giờ cháu đi lên đây."
Anh đi thang máy lên tầng hai mươi lăm, lúc này xung quanh rất yên tĩnh, có người đang ngủ, Uông Nhận do dự vài phút trước cửa phòng 2506, cuối cùng vẫn ấn vân tay để mở cửa.
Trong phòng là một mảnh tối đen, một chút tiếng động cũng không có, điều hòa trung tâm cũng không mở, Uông Nhận cúi đầu phát hiện bên cửa là một đôi dép lê trong nhà của La Vũ Vi, trong lòng lộp bộp.
Anh mò mẫm vào nhà, không dám bật đèn, mượn ánh đèn hành lang bên ngoài, nhìn thấy túi máy tính và khăn quàng cổ của mình đặt trên bàn ăn.
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, suy nghĩ một chút, vẫn là đi lên cầu thang, trong bóng tối, nhìn thấy chăn mền trên giường lộn xộn, nhưng không có bóng dáng người.
"Vũ Vi?"
Uông Nhận luống cuống, bật đèn trần lên, tìm một vòng trên lầu, ngay cả tủ quần áo cũng xem qua, nhưng vẫn không tìm được người, lại vọt xuống dưới lầu bật đèn lên, tìm cả gian phòng một lần.
"Vũ Vi? La Vũ Vi?!"
Không thấy La Vũ Vi đâu!
Uông Nhận đứng ở giữa phòng khách, mờ mịt lại lo lắng xoay người, trong lòng nghĩ, hơn nửa đêm rồi, cô sẽ đi đâu?