Hai ngày nay, Uông Nhận cũng thiếu ngủ nghiêm trọng, lúc này thật vất vả mới tìm được La Vũ Vi, lại được nhàn hạ nửa ngày, cuối cùng tâm tình cũng thả lỏng, liền tựa vào đầu giường ngủ hơn hai giờ.
Hơn bốn giờ chiều, anh tự động tỉnh dậy, La Vũ Vi vẫn còn đang ngủ say, Uông Nhận mang giày xong rón rén rời khỏi phòng, cầm một chiếc chìa khóa cửa phòng mới trên bàn, mặc áo khoác vào, đi ra ngoài mua cơm tối.
Anh muốn mua cho La Vũ Vi một ít đồ ăn ngon bổ sung, bởi vì bộ dáng của cô rất tiều tụy, mặt đều gầy đi một vòng, buổi tối còn phải đi chăm sóc đêm, ngẫm lại cũng rất vất vả.
Gần đây không có cửa tiệm nào tốt, Uông Nhận lái xe đến một trung tâm thương mại ở trung tâm huyện, mua cho mình một ít đồ dùng sinh hoạt, sau đó tìm một cửa hàng, căn cứ vào khẩu vị của La Vũ Vi mà mua mấy phần đồ ăn trở về.
Sau khi về đến nhà đã là năm giờ rưỡi, La Vũ Vi còn chưa tỉnh, Uông Nhận không thể không đi gọi cô, La Vũ Vi mới ngủ được hơn ba tiếng, sau khi bị đánh thức thì tức giận, nằm trong chăn lẩm bẩm: "Đừng ầm ĩ!"
Uông Nhận quỳ rạp trên giường, vừa dỗ dành vừa cầu xin, cuối cùng đánh bạo hôn lên mặt cô mới hoàn toàn đánh thức được La Vũ Vi.
Cô trợn tròn hai mắt nhìn Uông Nhận, Uông Nhận chột dạ lau miệng: "Sắp sáu giờ rồi, nếu không rời giường sẽ không còn kịp nữa."
La Vũ Vi ấm ức lên án, "Vốn dĩ ba em phải đến giao ca lúc 9 giờ sáng, kết quả hơn 11 giờ mới đến!"
Uông Nhận không biết chuyện này, sau khi nghe xong cũng cảm thấy quá đáng: "Vậy em ngủ thêm một lát đi, bảy giờ anh sẽ đến gọi em."
"Anh khiến em hết buồn ngủ rồi!" La Vũ Vi không tình nguyện bò dậy, đi đến bên giường lấy quần dài.
Quần lót của cô màu xanh nhạt, mang theo một vòng viền ren tinh tế, hai chân vừa trắng vừa nhỏ, Uông Nhận sợ tới mức vội vàng quay đầu đi, lịch sự không nhìn cô.
La Vũ Vi nghiêm mặt, trong lòng lại cười trộm, Uông Nhận thật sự rất thú vị, lúc anh mặc quần lót lắc lư trước mặt cô cũng không thấy anh rụt rè như vậy, lúc ấy anh còn không mặc áo, bây giờ cô đang mặc áo T-shirt!
La Vũ Vi chậm rãi mặc quần, còn đi trêu chọc người đàn ông đang ngồi thẳng tắp kia, "Chưa từng đi bể bơi và bờ biển sao? Chưa từng thấy con gái mặc bikini à?"
Uông Nhận: "......"
Anh do dự lại chờ mong quay đầu lại, trên gương mặt còn có hai rặng mây đỏ, lại phát hiện La Vũ Vi đã ăn mặc chỉnh tề, đang ôm hai tay ung dung nhìn anh. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Uông Nhận quyết định đầu hàng: "Em là con gái, anh là con trai, chuyện này không giống."
"Sao lại không giống? Nam nữ bình đẳng, biết không? Em còn không xấu hổ, anh xấu hổ cái gì? Lời này cũng là anh nói." La Vũ Vi lại nhỏ giọng bỏ thêm một câu, "Giả vờ đứng đắn."
Vẻ mặt Uông Nhận đau khổ: "Anh nào có..."
La Vũ Vi lại muốn nở nụ cười, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài: "Đi thôi!"
Uông Nhận nói: "Anh mua đồ ăn về rồi, ba món mặn một canh, ở dưới lầu."
La Vũ Vi giật mình quay đầu: "Hả?"
Ngồi ở bên bàn ăn, La Vũ Vi cầm bát cơm ăn như hổ đói, mấy ngày nay cô đều ăn cơm hoặc mì sợi, bởi vì cãi nhau với Uông Nhận, tâm trạng không tốt, không có khẩu vị, lại bởi vì mẹ cô nằm viện, ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ, càng không có thời gian ăn cơm đàng hoàng.
Mặc dù đồ ăn trước mặt không phải do Uông Nhận làm, nhưng đều là những món cô thích, cô ăn hết một hộp cơm, lại múc một chén canh sườn, gặm xương xong, hai tay bưng bát, ngẩng cổ lên, ùng ục ùng ục uống hết canh.
Thấy cô có thể ăn như vậy, Uông Nhận vô cùng vui vẻ, khẩu vị cũng mở rộng, hai người ăn xong toàn bộ ba món mặn một món canh, La Vũ Vi nấc cục, xoa cái bụng nhỏ phồng lên rồi ngồi phịch xuống ghế, nói: "Em ăn no rồi."
Uông Nhận dọn dẹp bàn, nhìn đồng hồ, nói: "Sáu giờ rưỡi rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi, buổi tối anh và em cùng ngủ đêm."
La Vũ Vi nhìn anh, cố ý sĩ diện: "Bệnh viện không cho hai người đi cùng, anh đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đi."
Uông Nhận nói: "Không sao, dàn xếp một chút cũng được, không nghiêm ngặt như vậy, đi rồi nói sau."
La Vũ Vi lại nói: "Gặp được ba em, đến lúc đó em nên giới thiệu anh như thế nào?"
Uông Nhận mỉm cười: "Nói sự thật, anh là bạn trai em."
"Ai nói?" La Vũ Vi liếc anh, "Em còn chưa tha thứ cho anh."
Uông Nhận tốt tính cười làm lành: "Chúng ta đâu có chia tay, chỉ là cãi nhau chút thôi, tình nhân nhà ai mà không cãi nhau, đúng không?"
"Đối với em mà nói, chuyện này là một vấn đề mang tính nguyên tắc, em còn chưa nghĩ thông suốt đâu." La Vũ Vi đứng dậy đi rửa tay, "Đừng cợt nhả, đừng mơ tưởng đục nước béo cò!"
Uông Nhận "cợt nhả" càng lợi hại hơn, đây đều là học từ cha mình, Uông Triệu Niên nói chỉ cần da mặt đủ dày, miệng đủ ngọt, tư thái đủ thấp, sẽ không sợ không dỗ dành được vợ.
Thật ra Uông Nhận cũng biết, quan trọng nhất là tâm ý đủ chân thật.
Mấy "bà vợ" rất thông minh, trong lòng rất rõ ràng.
Bảy giờ tối, Uông Nhận lái xe đưa La Vũ Vi đến bệnh viện, mưa còn chưa ngừng, rơi tí tách hơn nửa ngày, bầu trời âm u ẩm ướt cực kỳ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, nhìn thấy tên bệnh viện lóe sáng trong màn mưa, sắc mặt La Vũ Vi lại trầm xuống.
Ngủ đêm cùng Khương Thiếu Văn, thật không phải chuyện vui.
Ban ngày, La Tuấn Nguyên nhắn tin cho La Vũ Vi, nói tình hình của Khương Thiếu Văn có xu hướng ổn định, đã rời khỏi phòng cấp cứu, được chuyển vào phòng bệnh bình thường, ông nhắn số phỏng cho La Vũ Vi, bảo cô trực tiếp đến phòng nội trú là được.
La Vũ Vi và Uông Nhận tìm được phòng bệnh, là một phòng sáu người, trái phải mỗi bên có ba cái giường, Khương Thiếu Văn ngủ trên giường bệnh bên phải sát tường nhất.
Bên giường có La Tuấn Nguyên và dì nhỏ, ban đầu hai người này không chú ý tới Uông Nhận, cho rằng anh chàng đẹp trai này là người nhà của bệnh nhân giường khác, cho đến khi Uông Nhận đi theo La Vũ Vi đứng ở trước mặt bọn họ, La Tuấn Nguyên mới kinh ngạc đứng lên.
"Ba, đây là bạn con, Uông Nhận, hôm nay anh ấy mới từ Tiền Đường tới đây." La Vũ Vi cố ý bỏ sót một chữ "trai", không muốn Uông Nhận quá mức đắc ý.
Bề ngoài của Uông Nhận, cho dù ai nhìn thấy cũng không tìm ra được nhược điểm, khí chất lại nhã nhặn nho nhã, nói chuyện cũng rất lễ phép: "Chào chú, chào dì, cháu tên Uông Nhận, mọi người gọi cháu là Tiểu Uông là được."
Lần đầu tiên La Tuấn Nguyên nhìn thấy La Vũ Vi dẫn bạn trai đến, trực tiếp há hốc mồm, theo thói quen muốn đi hỏi ý kiến vợ, vừa quay đầu đã thấy Khương Thiếu Văn nằm thẳng tắp ở trên giường.
Bà vẫn chưa hồi phục ý thức, bác sĩ nói, có lẽ bà sẽ vĩnh viễn ở trong trạng thái như vậy.
Thấy La Tuấn Nguyên hoảng hốt, dì nhỏ phản ứng tương đối nhanh, cười nói với Uông Nhận: "Xin chào, Tiểu Uông, đây là tới thăm mẹ Vi Vi sao? Cảm ơn, thật sự là có tâm."
Uông Nhận không mua quà, lấy ra một bao lì xì từ trong túi áo khoác, đưa cho La Tuấn Nguyên bằng hai tay: "Chú, đây là một chút tâm ý của cháu, chúc dì sớm ngày bình phục."
La Vũ Vi giật mình, không biết Uông Nhận lại chuẩn bị chu đáo như vậy.
La Tuấn Nguyên run rẩy tay không dám nhận, dì nhỏ nhận lấy thay ông, nói: "Cám ơn cháu nha Tiểu Uông, hai đứa ăn cơm chưa?"
La Vũ Vi: "Ăn rồi."
"Ồ, vậy... buổi tối vất vả cho hai đứa rồi." Dì út nói, "Dì còn phải về chăm cháu ngoại, trời đã tối rồi, trời còn mưa nữa, nếu không có chuyện gì, dì đi trước đây."
La Vũ Vi nói lời tạm biệt với dì út, dì út rời khỏi phòng bệnh, La Tuấn Nguyên cũng phải đi, bị La Vũ Vi gọi lại, đưa cho ông một cái chìa khóa: "Ba, con thay ổ khóa trong nhà rồi, hiệu quả chống trộm của cái kia quá thấp, rất không an toàn, đây là chìa khóa cửa phòng mới, ba cầm lấy, trở về dùng cái này mở cửa."
La Tuấn Nguyên chấn động, biểu tình kinh hoàng kia làm Uông Nhận giật nảy mình, La Tuấn Nguyên run rẩy nói: "Con, sao con lại đi thay khóa? Mẹ con sẽ tức giận! Con biết đấy, không được bà ấy cho phép, cái gì ở trong nhà cũng không thể lộn xộn! Cái khóa kia còn ở đó không? Nếu không mất, con mau cất nó về đi..."
La Vũ Vi cầm lấy hai tay La Tuấn Nguyên, gọi ông vài tiếng mới có thể làm cho ông tỉnh táo lại, cô bảo ông nhìn xem giường bệnh, "Ba nhìn bà ấy, nhìn đi, bà ấy sẽ không tức giận nữa, có thể đổi khóa cửa, cũng có thể động tới đồ đạc trong nhà, bà ấy sẽ không mắng ba, thật sự, bà ấy không dậy nổi nữa rồi."
La Tuấn Nguyên sững sờ nhìn con gái, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, môi run rẩy, liều mạng lắc đầu: "Sẽ không, sẽ không ...... Bà ấy sẽ khá hơn."
"Cho dù bà ấy có thể sống sót, về sau cũng chính là cái dạng này." Ánh mắt La Vũ Vi kiên định nhìn ba mình, "Ba, ba hiểu mà, đúng không?"
La Tuấn Nguyên: "......"
——
La Tuấn Nguyên về nhà, Uông Nhận cùng La Vũ Vi ở lại phòng bệnh, bệnh viện ở thị trấn nhỏ không khắt khe về quy định, y tá đi vào nhìn thấy hai người ngồi trên giường chăm sóc, nhìn bọn họ vài lần, một câu cũng không nói.
Giường nhỏ dựa vào tường, vừa vặn có thể để Uông Nhận và La Vũ Vi sóng vai mà ngồi, đầu La Vũ Vi tựa vào vai Uông Nhận, trong phòng rất nóng, bọn họ đều cởi áo khoác, Uông Nhận mở áo khoác ra đắp lên người hai người, nói nếu La Vũ Vi mệt mỏi thì dựa vào anh ngủ một lát, anh sẽ trông mẹ giúp cô.
Trước đó, Uông Nhận đã quan sát tình trạng của Khương Thiếu Văn ở cự ly gần, là một người phụ nữ trung niên cao tuổi thoạt nhìn có chút đáng sợ, làn da trắng bệch, tóc ngắn thưa thớt, dáng người gầy gò, đeo mặt nạ dưỡng khí, hốc mắt lõm xuống, trên mặt có đầy nếp nhăn và đốm. Hai mắt bà nhắm nghiền, nửa há miệng, lộ ra một hàm răng ố vàng, còn rớt mấy cái, từ ngoại hình của bà cũng có thể nhìn ra trạng thái sức khỏe của bà.
La Vũ Vi hỏi Uông Nhận: "Anh nói xem, bà ấy có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện không? Có đôi khi bà ấy sẽ mở mắt, còn có thể rơi nước mắt."
Uông Nhận nói: "Có lẽ là không thể, hiện tại bà ấy đang hôn mê sâu, cho dù mở mắt hay rơi lệ cũng chỉ là một loại vận động mắt vô thức, không có nghĩa là đã tỉnh."
Hai người nắm tay nhau, giấu dưới áo khoác, đầu chạm nhau, trò chuyện với nhau bằng giọng nói mà chỉ có đối phương mới nghe thấy.
La Vũ Vi nhìn mẹ trên giường bệnh, nói: "Sau này, nếu em biến thành như vậy, Uông Nhận..." Cô nắm chặt tay Uông Nhận, "Anh nhất định không được cứu em, sảng khoái một chút, từ bỏ trị liệu, rút tất cả ống dẫn, để em sớm được giải thoát."
Uông Nhận nói: "Vốn dĩ mẹ em đã có bệnh trong người, em biết đấy, em không giống bà ấy, em rất khỏe mạnh, sau này sẽ sống trăm tuổi."
La Vũ Vi khẽ lắc đầu cười khổ: "Rất khó nha, năm em chín tuổi bà ngoại em đã qua đời, em nhớ là ung thư cổ tử cung, kéo dài lâu, vẫn không đi trị, lúc tra ra đã di căn đến toàn thân, hoàn toàn không có cơ hội trị liệu. Về phần mẹ em, em cũng không rõ bà bị bệnh gì, cho tới bây giờ chưa từng chẩn đoán chính xác, dù sao khẳng định là bệnh tâm thần, thoạt nhìn như vậy, gien nhà em thật sự không thể nào tốt, về sau em..."
Uông Nhận trực tiếp lấy ví dụ phản bác: "Mẹ em còn có anh chị em nào khác không?"
"Có." La Vũ Vi nói, "Hai em trai, còn có một chị gái, chị gái gả ra tỉnh ngoài, nhà bọn họ tổng cộng có năm anh chị em, ba nữ hai nam, mẹ em xếp thứ hai."
Uông Nhận hỏi: "Tình trạng sức khỏe của bốn người còn lại thế nào?"
La Vũ Vi suy nghĩ một chút: "Hình như tạm được, thật ra em và bọn họ không có liên hệ gì, em chỉ biết là bốn người kia đều còn sống."
Uông Nhận nắm chặt tay cô: "Không phải vậy là được rồi sao? Chứng tỏ gen nhà em không có vấn đề, mẹ em chính là một ví dụ."
"Được rồi, ừm ... Anh an ủi được em rồi." La Vũ Vi khẽ thở dài, "Em đã đi khám tổng quát, chính là sợ bệnh giống bà ngoại em, lúc đi rất thống khổ, quá dọa người."
Uông Nhận nói: "Khám tổng quát vẫn có tác dụng, yên tâm đi, em sẽ không sao đâu, có anh ở đây, anh là một nhân viên chăn nuôi ưu tú, nhất định sẽ cho em ăn trắng trẻo mập mạp."
La Vũ Vi mỉm cười nhéo mu bàn tay anh, Uông Nhận không kêu to, ngoan ngoãn mặc cho cô nhéo.
Một lát sau, La Vũ Vi bắt đầu buồn ngủ, buổi chiều cô chỉ ngủ hơn ba tiếng, căn bản không ngủ đủ, vốn tưởng rằng ở đêm cùng Khương Thiếu Văn sẽ khiến lòng người sinh ra phiền não, nhưng bây giờ Uông Nhận đã đến, có anh ở bên cạnh, tâm tình của cô yên ổn hơn rất nhiều, Uông Nhận thấy mí mắt trên dưới của cô đang đánh nhau, nói: "Ngủ đi, có anh ở đây rồi."
La Vũ Vi giống như bị thôi miên, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Uông Nhận vẫn không ngủ, xem từng chút một giúp Khương Thiếu Văn, thời điểm y tá đi vào làm việc, nói chuyện với y tá, nghe y tá dặn dò chuyện cần chú ý.
Đêm càng lúc càng khuya, người trong phòng bệnh lục tục ngủ, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ào ào rung động, trong phòng có mười mấy người, tiếng ngáy liên tiếp vang lên, không hề an tĩnh một chút nào.
La Vũ Vi tỉnh lại, hơn mười một giờ tỉnh lại lần nữa, ngồi thẳng người, lau mắt, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp mười hai giờ rồi." Uông Nhận sờ mặt cô, "Muốn nằm xuống ngủ không? Có thể gối lên đùi anh, như vậy sẽ ngủ thoải mái hơn."
La Vũ Vi khẽ lắc đầu, còn duỗi lưng một cái: "Không cần, hình như em ngủ đủ rồi, đến lượt anh ngủ đi, em nhìn cho."
Uông Nhận cười rộ lên: "Anh không ngủ, anh muốn nói chuyện với em."
"Hả?" La Vũ Vi khẽ hỏi, "Nói chuyện gì?"
"Anh muốn... nói cho em biết một chuyện." Giọng Uông Nhận vừa nhẹ vừa dịu dàng, trong mắt còn mang theo nụ cười, "Hai năm trước, buổi tối hôm em xuất viện, thật ra, anh đã đến phòng bệnh tìm em."
La Vũ Vi kinh ngạc trừng to mắt: "Hả?"
Uông Nhận nói: "Lúc đó anh nghĩ, da mặt dày một chút, dù thế nào cũng phải thêm wechat của em, sau này mới có thể giữ liên lạc. Kế hoạch của anh là hai chúng ta làm bạn trên mạng trước, tâm sự bình thường, hiểu nhau một chút, qua một thời gian nữa, anh sẽ tìm một cơ hội nói chuyện của mình với em, sau đó giao quyền lựa chọn cho em."
La Vũ Vi: "......"
Uông Nhận: "Nếu kế hoạch đó thành công, lý do thoái thác khi anh thổ lộ sẽ hoàn toàn khác với những lời anh nói hồi tháng 9 năm nay, anh không cần phân tích đạo lý với em nữa, nói anh không ngại cái này, không ngại cái kia, thực ra đơn giản hơn rất nhiều, anh chỉ cần hỏi em, em có ngại tình hình của anh hay không là được."
La Vũ Vi: "......"
"Nhưng em xuất viện rồi, kế hoạch thất bại." Uông Nhận buồn bực bĩu môi, "Ngày hôm sau, em còn bảo Lý Nhạc San chuyển cho anh 66666, anh đã cảm thấy có lẽ em … không có ý đó đối với anh."
"Khi đó làm sao em có thể có ý đó với anh?" La Vũ Vi chấn kinh, "Em vừa mới chia tay mà!"
Uông Nhận gật đầu, "Anh biết, anh biết, anh cũng cảm thấy thời cơ chúng ta quen biết rất xấu hổ, cho nên sau đó quyết định từ bỏ. Chỉ là anh không nghĩ tới, tháng 8 năm nay còn có thể gặp lại em ở Thượng Hải, lúc này, em bảo anh kể lại chuyện của mình cho em nghe, em nghĩ xem, anh phải nói như thế nào?"
Anh thay đổi giọng điệu, trịnh trọng mở miệng: "La Vũ Vi, anh có cảm tình với em, lúc em nằm viện đã cảm thấy em là một cô gái rất ưu tú, em ngàn vạn lần đừng cảm thấy mình có vấn đề, thật ra anh cũng có!"
La Vũ Vi che miệng cười rộ lên, dùng bả vai đụng anh: "Bệnh thần kinh!"
Uông Nhận vô tội: "Phải không? Anh cảm thấy em sẽ tát anh bay mất."
La Vũ Vi buồn cười, Uông Nhận nhìn cô, nói: "Anh và mẹ đã thảo luận qua, cảm thấy bất kể lúc nào nói với em, em cũng sẽ có cùng một suy nghĩ, cho dù sau khi chúng ta kết hôn vài năm, anh nói cho em biết, em cũng sẽ rất tức giận. Anh đã bỏ lỡ thời gian thẳng thắn tốt nhất, gặp lại, anh thật sự không dám nói, bởi vì anh có thể tưởng tượng ra sự tức giận của em, anh rất sợ em sẽ không cần anh, vậy em ….. có thể thử đặt mình vào vị trí của anh được không?"
La Vũ Vi không cười, Uông Nhận nói: "Xin lỗi, Vũ Vi, anh thật sự... không phải cố ý giấu em."
La Vũ Vi cúi đầu suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn Uông Nhận, nói: "Thật ra em cũng từng nghĩ, nếu em là anh, hình như rất khó mở miệng, em tin nếu anh đi xem mắt, gặp bất kỳ cô gái nào, anh cũng đều thản nhiên nói ra tình huống của mình, nhưng đối tượng đổi thành em, anh sẽ cân nhắc đến tâm trạng của em, sau đó ... liền biến thành hoàn cảnh hiện tại."
Nghe cô nói như vậy, Uông Nhận thả lỏng hơn rất nhiều: "Hôm đó em tức giận như vậy, anh đã phân tích qua, có thể còn có một nguyên nhân khác, chính là em nghe được tin tức từ Thẩm Quân Trì, điều này làm cho em cảm thấy xấu hổ, giống như bị bạn trai cũ cười nhạo. Em kích động như vậy, anh hoàn toàn có thể hiểu được, thật xin lỗi, anh không hoàn mỹ như em tưởng tượng, để em xấu hổ ở trước mặt bạn trai cũ..."
La Vũ Vi ngắt lời anh: "Đừng nhắc tới anh ta, Uông Nhận, đừng nhắc tới anh ta, anh ta và anh hoàn toàn không thể so sánh, yên tâm đi, lúc ấy em đã nói với anh ta, em đã sớm biết chuyện này, hơn nữa còn nói cho anh ta biết đó là lời đồn, em nói anh rất tốt, các phương diện đều không có vấn đề."
Cô kiêu ngạo hất cằm, "Lúc anh ta rời đi rất xám xịt, rất ủ rũ."
Hai mắt Uông Nhận đều sáng lên, trong lòng vui mừng, thì ra lúc La Vũ Vi đối mặt với Thẩm Quân Trì đã bảo vệ tôn nghiêm của anh, tiếp theo lại thấp thỏm một chút, "Nhưng anh không biết nếu làm thật thì có vấn đề gì không, anh ... chưa thử qua."
"Suỵt - - " La Vũ Vi dựng thẳng ngón trỏ trước môi, nhỏ giọng nói, "Nơi công cộng, không nên tán gẫu đề tài riêng tư như vậy."
Cô tiến đến bên tai Uông Nhận, thở ra như lan: "Anh muốn biết, sau khi về nhà..."
Nghe xong mấy chữ cuối cùng của cô, mặt Uông Nhận lập tức đỏ lên, giống như một con tôm hùm lớn đã nấu chín, La Vũ Vi vẫn không bỏ qua, tay giấu dưới áo khoác lại dò xét một chút, rất nhanh hơi thở của Uông Nhận liền rối loạn, cả người căng thẳng ngồi trên ghế chăm sóc, La Vũ Vi lập tức có kết luận, chắc chắn nói: "Tin em đi, không có vấn đề gì đâu."
Uông Nhận: "......"
Đêm nay, bọn họ lại một lần nữa mở rộng trái tim, nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng với nhau, loại cảm giác này đặc biệt tốt, tảng đá trong lòng Uông Nhận hoàn toàn rơi xuống đất, anh lấy điện thoại ra xem giờ, đã qua mười hai giờ.
"Vũ Vi, mười hai giờ rồi!" Uông Nhận đưa di động cho La Vũ Vi xem, lại lộ ra nụ cười vui vẻ như một chú chó nhỏ.
La Vũ Vi buồn bực: "Mười hai giờ thì làm sao vậy?"
"Hôm nay là ngày 7 tháng 12, là ngày kỷ niệm hai năm chúng ta quen nhau, bên ngoài trời đang mưa, mà chúng ta đang ở bệnh viện." Uông Nhận cũng cắn tai cô, dịu dàng hỏi, "Em nói xem, hai chúng ta có đủ có duyên hay không?"