Bên Trái - Hàm Yên

Chương 67

Nhìn bộ dáng ung dung tự tin của Uông Nhận, Du Trí Dương liền biết "uy hiếp" của mình đã vô dụng.
Thời gian thực sự có thể thay đổi rất nhiều thứ, cậu bé cúi đầu bước đi trong khuôn viên trường đại học, không dám tiếp xúc bằng mắt với người khác đã sớm thay da đổi thịt, lấy lại được cuộc sống mới, không bao giờ sợ những lời đồn đãi nhảm nhí đó nữa.
Du Trí Dương còn là sinh viên năm ba, thông báo hành vi sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của anh ta, đương nhiên là lựa chọn phương án thứ nhất. Anh ta viết một bức thư xin lỗi trước mặt Uông Nhận, nói rõ chuyện đã xảy ra, cam đoan sau này sẽ không đi bất cứ nơi nào truyền bá tin đồn này nữa, cũng ký tên lên đó.
Uông Nhận cầm tờ giấy xem qua, gật đầu tán thành: "Như vậy là được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không công khai đâu."
Du Trí Dương còn có một nghi vấn: "Renick, anh có thể nói cho tôi biết, làm sao anh biết chuyện này không?"
Uông Nhận nói: "À, Thẩm Quân Trì đi tìm bạn gái tôi, muốn châm ngòi quan hệ giữa tôi và cô ấy, bị bạn gái tôi đuổi đi, sau đó bạn gái tôi liền nói cho tôi biết toàn bộ sự việc."
Thiếu chút nữa Du Trí Dương đã phun ra một ngụm máu già, hận không thể đấm vỡ đầu Thẩm Quân Trì.
Sau khi trở lại văn phòng, anh ta lập tức đệ trình đơn xin nghỉ việc, tự nguyện giải trừ đề nghị, kết thúc thực tập trước thời hạn, HR xử lý xong toàn bộ thủ tục cho anh ta, trong ánh mắt kinh ngạc của các đồng nghiệp, Du Trí Dương nhậm chức còn chưa đầy một tháng đã thu dọn xong đồ dùng cá nhân, ủ rũ rời khỏi công ty.
Alan hỏi Uông Nhận: "Tình hình thế nào?"
Uông Nhận nhún nhún vai, giang tay ra: "Chính cậu ta đề nghị nghỉ việc, tôi đồng ý."
Trong nhóm wechat, Du Trí Dương ném ra ảnh chụp màn hình nói chuyện phiếm, nội dung trong đó là Thẩm Quân Trì hứa hẹn sẽ không gửi ảnh chụp đi, lại lưu loát viết mấy trăm chữ, chửi ầm lên với Thẩm Quân Trì, mắng anh ta bội tín, hai mặt ba đao, cố làm ra vẻ, đê tiện vô sỉ, lòng tham không đáy, nhân phẩm thối nát! Tình bạn học mười mấy năm, còn không bằng một người bạn gái cũ đã sớm chia tay!
"Đáng đời bị vợ từ hôn! Loại đàn ông dối trá như cậu, người phụ nữ nào mắt mù mới có thể gả cho cậu!"
"Một người sắp kết hôn lại có thể chạy đi châm ngòi tình cảm của bạn gái cũ và bạn trai hiện tại của cô ấy! Con mẹ nó tôi cũng say rồi, cậu nghĩ cậu là ai? Bạn gái cũ của cậu lại không mù!"
"Ngay cả một người đàn ông chỉ có một bên tinh hoàn mà cũng không sánh bằng, chúc mừng cậu! Mất cả chì lẫn chài! Cái gì cũng không vớt được!"
"Tôi coi cậu là anh em, mẹ nó cậu lại quay đầu phản bội tôi, nhờ phúc của cậu, hiện tại tôi bị công ty sa thải, Thẩm Quân Trì, từ nay về sau hai ta tuyệt giao!"
"Hiện tại tôi thật con mẹ nó bội phục Lý Đại Phật, cô ấy đã sớm nhìn thấu cậu là loại mặt hàng gì!"
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Những người khác đều không dám lên tiếng, sau khi nói xong những lời này, Du Trí Dương rời nhóm, vài phút sau, Thẩm Quân Trì cũng rời nhóm, tiếp theo là Béo Bảo.
Đến lúc này, nhóm nhỏ bảy người này đã hoàn toàn sụp đổ.
  ——
Sau khi tan ca, Uông Nhận đi mua đồ ăn trước, sau đó trở về phủ Khải Duyệt một chuyến, thu dọn một ít quần áo giày dép và đồ dùng sinh hoạt, cất vào vali kéo, lái xe đến nhà trọ của La Vũ Vi.
Hôm nay cô phải đến hội trường bố trí sàn chữ T, còn chưa xác định thời gian tan tầm, Uông Nhận mang theo một túi đồ ăn lớn, kéo vali vào phòng 2506, quen thuộc như về nhà mình.
Anh đặt đồ ăn ở phòng bếp, ôm quần áo đi lên lầu hai, ngâm nga khúc nhạc nhỏ, phân ra một khoảng trống ở trong tủ quần áo của La Vũ Vi, bỏ quần áo của mình vào, lại treo áo sơ mi và tây trang đã ủi xong lên, sau đó đem cốc đánh răng, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, kem cạo râu, sáp tóc, mỹ phẩm dưỡng da ... Tất cả đều bỏ vào trong tủ nhỏ trong phòng vệ sinh lầu hai.
Nhìn những chai lọ này, Uông Nhận nâng cằm suy nghĩ một chút, lấy ra cầm đi như vậy cũng rất phiền phức, anh lập tức đặt hàng trên mạng, mua mấy món đồ mới, chuẩn bị sau này mỗi căn một phần.
À, thỏ con cũng nên làm như vậy, chờ cô trở về, sẽ nói với cô.
Sau khi sửa sang lại đồ đạc, Uông Nhận xắn tay áo len lên, bắt đầu vệ sinh nhà La Vũ Vi. Cô rời nhà một tuần, trong phòng khó tránh khỏi dơ dáy bẩn thỉu, sau khi trở về từ huyện Lệ Tấn, bọn họ là ai về nhà nấy, sau khi La Vũ Vi về đến nhà thì hoảng hốt gọi điện thoại cho anh, nói bánh hấp thịt trứng trong nồi đều thối rồi, đặc biệt buồn nôn, cô không biết nên làm cái gì bây giờ.
Uông Nhận bảo cô đừng nhúc nhích, ngày hôm sau anh sẽ đến thu dọn.
Anh đi tới phòng bếp lầu một, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, mở nồi hấp ra nhìn vào bên trong, lại không thấy bánh hấp trứng thịt biến chất như trong dự đoán, nồi được rửa sạch sẽ, bên trong còn đặt một cái hộp gỗ nhỏ.
Uông Nhận lấy hộp ra, chiếc hộp vuông vắn, lớn hơn bàn tay một vòng, phong cách cổ xưa, chế tác tinh xảo, anh tò mò mở nắp hộp ra, phát hiện bên trong là mấy con dấu gỗ nhỏ anh đưa cho La Vũ Vi, còn có một hộp sáp tròn.
Tổng cộng có năm con dấu, trong đó có bốn cái là thanh gỗ nhỏ, còn có một cái là con dấu màu vàng chất liệu đá, chiều dài, thể tích giống thanh gỗ nhỏ như đúc.
Uông Nhận cầm con dấu đá trong tay, nhìn chữ khắc trên đó, chính là chữ "Nhận" mà anh không mua được! Anh cực kỳ vui vẻ, cười đến không ngậm miệng lại được, tìm một tờ giấy trắng thử ấn một chút, trên tờ giấy trắng lập xuất hiện hai cái tên "Uông Nhận" và "La Vũ Vi."
Kỳ quái chính là, hai con dấu nhỏ "Thích" kia đã biến mất, Uông Nhận lật qua lật lại hộp gỗ xem một lần, cũng không tìm được cơ quan gì, anh đặt con dấu lại hộp gỗ, nghĩ chờ La Vũ Vi trở về sẽ hỏi cô.
Nhận được một niềm vui bất ngờ như vậy, Uông Nhận càng ra sức quét dọn vệ sinh, quét dọn toàn bộ căn phòng từ trên xuống dưới một lần, lau nhà một lần, lại lau một lần, quỳ gối trên cầu thang, ngay cả tay vịn cũng lau sạch sẽ, chăn ở lầu hai cũng được trải ngay ngắn chỉnh tề, cuối cùng đặt Linabell trở lại giường, nói với con gấu bông màu hồng đang cười hì hì: "Con ở đây, đừng chạy lung tung, ba đi đón mẹ con về nhà."
  ——
Hơn mười giờ tối, cuối cùng La Vũ Vi cũng kết thúc công việc, cùng Trác Uẩn rời khỏi hội trường. muộn thế này mà bà bầu vẫn còn làm việc, La Vũ Vi lo lắng thay cho cô ấy, Trác Uẩn đỡ eo, thoải mái nói: "Không sao đâu, chồng tôi đã chờ tôi ở cửa rồi."
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, hai người mới vừa đi tới cửa hội trường, một chiếc xe màu đen sáng đèn lên, Trác Uẩn cười đến sáng lạn, nhìn xe vẫy tay: "Triệu Tiểu Quy, nơi này!"
Xe chậm rãi lái qua, cửa sổ ghế phụ hạ xuống, La Vũ Vi nhìn thấy gương mặt Triệu Tỉnh Quy trên ghế lái.
Anh ta không tiện xuống xe, cười chào hỏi La Vũ Vi: "Hi, Tiểu La, xin chào."
La Vũ Vi: "Xin chào, Triệu tổng."
Triệu Tỉnh Quy lại gọi Trác Uẩn: "Bà xã, lên xe đi, bên ngoài gió lớn, Tiểu La cô cũng lên xe, tôi đưa cô về."
"À, không cần, cám ơn." La Vũ Vi ngượng ngùng, chỉ chỉ một chiếc Audi màu đen yên tĩnh cách đó không xa, "Bạn trai tôi cũng tới đón tôi."
"Ồ, làm lành rồi?" Trác Uẩn cười xấu xa nói, "Sao không khảo nghiệm anh ta nhiều một chút? Nhanh như vậy đã tha thứ cho anh ta rồi?"
La Vũ Vi cười ha ha: "Không cần khảo nghiệm, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, mấy ngày nay mẹ tôi gặp chuyện không may, anh ấy vẫn luôn ở bên tôi, rất tốt."
"Vậy là tốt rồi, là một người bạn trai ưu tú, chúc anh ta sớm thăng cấp!" Trác Uẩn ngồi lên ghế phụ, vẫy tay với La Vũ Vi, "Vậy chúng tôi đi trước đi, Tiểu La, hôm nay cô vất vả rồi, mai gặp ở công ty nhé."
La Vũ Vi cũng phất phất tay: "Sáng mai gặp lại! Triệu tổng anh lái chậm một chút! Đây chính là hai bảo bối lớn!"
Triệu Tỉnh Quy cười to: "Tôi biết rồi, đây là quốc bảo tôn quý!"
Xe của Triệu Tỉnh Quy rời đi, một chiếc Audi lái qua, La Vũ Vi mở cửa ghế phụ, nhìn thấy trên ghế phụ đặt một cái túi giữ nhiệt.
Uông Nhận ngồi ở ghế lái, xách túi lên gọi cô: "Mau vào đi, về làm bữa khuya mất chút thời gian, mang cho em chút đồ ăn, em lót bụng trước đi."
La Vũ Vi ngồi lên ghế phụ, trong xe ấm áp thoải mái, cộng thêm một Uông Nhận càng thêm ấm áp, đủ xua tan đi ý lạnh cùng mệt mỏi của cô, Uông Nhận hỏi: "Mệt không?"
"Mệt, nhưng mà nhìn thấy anh thì không mệt." La Vũ Vi đặt túi giữ nhiệt lên đùi, vừa mở ra vừa hỏi: "Mang theo cái gì ngon vậy?"
Uông Nhận khởi động xe, cười trả lời: "Bánh Hạt Dẻ, vẫn còn nóng, trong túi có găng tay dùng một lần, em đeo vào ăn, anh sợ em không rửa tay sẽ bị đau bụng."
Trong lòng La Vũ Vi ấm áp, Uông Nhận vô cùng chu đáo ở những điểm này, mấy miếng bánh ngọt nóng hầm hập, một đôi găng tay dùng một lần, một bữa ăn khuya đơn giản nhưng tỉ mỉ, cuối cùng còn có một cục cưng ấm áp hình người thật lớn, có thể ôm qua đêm.
Uông Nhận lái xe về nhà, La Vũ Vi đeo găng tay ăn ba chiếc bánh Hạt Dẻ, thơm ngọt ngon miệng, ăn rất ngon, hỏi: "Anh ăn cơm tối chưa?"
"Anh đã ăn một bát mì trộn ở nhà rồi, cái kia làm tương đối nhanh." Uông Nhận nói," Anh mang thịt bò kho qua, tối qua đã kho xong, lát nữa hâm nóng một chút là được, còn có dưa chuột trộn, em muốn ăn món chính không? Anh còn mang theo một gói sủi cảo chiên đông lạnh, nếu em muốn ăn, anh sẽ chiên cho em mấy cái."
La Vũ Vi: "Em ăn một mình sao? Nếu anh ăn, em sẽ ăn, anh không ăn, em ăn thịt bò là được."
Uông Nhận mỉm cười: "Vậy anh sẽ ăn, chiên mười cái thì sao? Hai ta chia nhau."
La Vũ Vi lau sạch vụn bánh ngọt bên miệng, sảng khoái đáp: "Được!"
Hai người trở lại nhà, động tác của Uông Nhận nhanh nhẹn, trước tiên dùng nồi cơm điện đun nóng thịt bò kho, sau đó chiên sủi cảo lên trên lò điện từ, La Vũ Vi rửa tay rồi đến bên cạnh anh, xoa tay, nói: "Em giúp anh nhé."
"Được." Uông Nhận đưa dưa chuột cho cô, "Đã rửa rồi."
La Vũ Vi nắm quả dưa leo bật thốt: "Thô quá! Còn rất dài!"
Uông Nhận: "...!"
La Vũ Vi hài lòng nhìn da mặt mỏng manh của Uông tiên sinh bắt đầu đỏ lên, lấy thớt gỗ và dao phay ra, tiếp tục rung đùi đắc ý nói: "Hôm đó em đã tra Baidu rồi, ý nghĩa gốc của 'dẻo dai' là mềm mại nhưng rắn chắc, khi chịu tác dụng của ngoại lực sẽ biến dạng, lại không dễ bẻ gãy, nghĩa chính là ý chí kiên nhẫn của con người."
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi dùng khuỷu tay chọc chọc anh: "Anh nói xem, cái này rất hợp với tính cách của anh, cái tên ba mẹ anh đặt cho anh cũng rất có ý nghĩa."
"Ngoại trừ dẻo dai trong tên, còn gì khác nữa không…?" Uông Nhận cũng bắt đầu nói mê sảng, mang theo chút màu sắc.
La Vũ Vi cắt dưa leo, lắc đầu: "Không."
Uông Nhận không vui: "Sao lại không? Rắn chắc, sẽ biến dạng, còn không dễ bẻ gãy..."
"Mềm mại nhưng rắn chắc, mềm mại, mềm mại nha!" La Vũ Vi bắt đầu cắn văn nhai chữ.
Suy nghĩ của Uông Nhận bắt đầu phiêu tán, có chút tâm ý viên mãn, La Vũ Vi hít hít mũi, quay đầu nhìn, oa oa kêu lên: "Cháy rồi cháy rồi! Uông Nhận! Sủi cảo sắp cháy rồi!
Uông Nhận luống cuống tay chân tắt bếp, cuối cùng làm hỏng ba cái sủi cảo, còn lại bảy cái miễn cưỡng có thể ăn.
Hai người ngồi bên quầy bar ngắm cảnh đêm, ăn khuya, La Vũ Vi khẽ cắn sủi cảo hơi cháy, cảm thấy buồn cười, Uông Nhận không nói gì nhìn cô: "Em thật là, lúc anh nấu cơm nói chuyện gì không nói, nhất định phải nói chuyện dưa chuột, còn cái gì mà mềm mại, rắn chắc, không dễ bẻ gãy, xem đi, lãng phí ba cái sủi cảo."
La Vũ Vi vui vẻ: "Do em do em, em sẽ ăn hết mấy cái này, không lãng phí không lãng phí."
"Để anh ăn đi, em đừng ăn loại cháy này, em ăn nhiều thịt bò một chút." Uông Nhận không cho cô ăn sủi cảo chiên nữa, gắp cho cô miếng thịt bò kho, đột nhiên nhớ tới chuyện con dấu nhỏ, hỏi, "Anh thấy con dấu kia rồi, chữ 'Nhận' ở đâu ra vậy?"
Trong miệng La Vũ Vi nhét đầy thịt bò, hàm hàm hồ hồ trả lời: "Em tìm một bậc thầy khắc con dấu, ông ấy rất nổi danh, hiện tại xem như trạng thái nửa về hưu, người khác bỏ ra giá cao tìm ông ấy khắc ông ấy cũng lười phản ứng, em cũng là mặt dày đi cầu xin nên ông ấy mới khắc giúp."
Uông Nhận càng vui vẻ, lại hỏi: "Hai con dấu 'thích' kia đâu rồi, sao anh không thấy?"
"À, em để chỗ khác rồi."
"Tại sao phải để chỗ khác? Bỏ vào trong hộp được mà."
Mặt mày La Vũ Vi hớn hở: "Anh chờ, em đi lấy."
Cô chạy một chuyến lên lầu hai, lại lấy hộp vuông, giấy trắng và sáp dấu trên bàn trà ra, ấn chữ "La Vũ Vi" và "Uông Nhận" lên giấy trắng, để trống một khoảng cách ở giữa, cuối cùng tay nắm thành quyền, nói: "Ở đây!"
Cô điều chỉnh góc độ con dấu trong tay, nhét vào tay Uông Nhận, nói: "Anh đừng nhìn trước, trực tiếp đặt lên đi!"
Là một con dấu đá khác, Uông Nhận có chút đoán được đó là chữ gì, trái tim đập mạnh, thật sự nhịn không nhìn, sau khi ấn con dấu lên sáp, đặt lên khoảng trống giữa hai cái tên.
"La Vũ Vi" "Yêu" "Uông Nhận."
Uông Nhận nhìn hàng chữ kia, nụ cười không kiềm chế được hiện lên trên khóe miệng, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cũng lộ ra từng nếp từng nếp.
Anh thực sự thích món quà nhỏ này! Cầm lấy những con dấu kia, sắp xếp đủ loại tổ hợp, đóng dấu rất nhiều rất nhiều câu - -
Uông Nhận yêu La Vũ Vi
Yêu La La
La La yêu Uông Uông.
La Vũ Vi yêu Uông Uông Uông
La Vũ Vi yêu Gâu Gâu Gâu Gâu Gâu
La Vũ Vi cực kỳ buồn cười, "Cái gì gọi là La Vũ Vi yêu Gâu Gâu Gâu Gâu, em đang học chó sủa sao?"
Uông Nhận cười ha hả, ấn chữ Gâu Gâu đầy giấy, La Vũ Vi tức giận, đoạt lấy con dấu chữ "Gâu" kia, chấm sáp đặt lên mặt Uông Nhận: "Gâu Gâu, Gâu Gâu!"
Uông Nhận cũng không giận, cầm lấy chữ "Yêu", đặt vào mặt La Vũ Vi: "Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..."
Chẳng mấy chốc, thịt bò và dưa chuột đều không có ai ăn, hai người ôm nhau, mang theo con dấu lộn xộn, ôm hôn thật sâu.
Hôn hôn, Uông Nhận xúc động, đứng lên, ôm ngang La Vũ Vi muốn chạy lên lầu hai, La Vũ Vi giậm chân, sốt ruột hô: "Còn chưa tắm mà!"
Uông Nhận dừng bước, nói: "Không sao, anh giúp em tắm."
Trong phòng vệ sinh, vòi hoa sen phun nước nóng, dưới bồn tắm sáng như ban ngày, Uông Nhận quỳ một gối xuống đất trước mặt La Vũ Vi, cẩn thận quan sát vết sẹo dưới bụng trái của cô, còn lấy tay sờ soạng một chút, thắt lưng La Vũ Vi khẽ vặn: "Ngứa~"
Uông Nhận ngẩng đầu lên, bọt nước bắn lên mặt anh, làm cho khuôn mặt kia càng thêm trắng nõn đẹp trai, anh khàn giọng hỏi: "Còn đau không?"
La Vũ Vi khẽ lắc đầu: "Đã sớm không đau."
Uông Nhận nhắm mắt lại, hôn lên vết sẹo kia...
Đây là lần đầu tiên anh ngủ lại ở căn nhà này, triền miên một đêm cùng La Vũ Vi trên giường lớn lầu hai, làm hai lần, mỗi một lần đều đạt được khoái hoạt cực hạn, La Vũ Vi cũng giống như vậy.
Uông tiểu thuyền trưởng chăm chỉ hiếu học, tiến bộ thần tốc, dần dần mở khóa kỹ năng mới, La Vũ Vi cảm thấy có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ biến thành một lão thuyền trưởng.
……
Trong chăn, người đàn ông ôm lấy thân thể mềm mại mảnh mai của người phụ nữ, hôn lên đôi môi đỏ sẫm của cô, lại dịu dàng nói bên tai cô: "Cuối tuần này, anh muốn dẫn em đi mua nhẫn, anh biết nên mua cỡ nào, nhưng anh muốn em tự chọn kiểu dáng, chọn loại mình thích nhất, được không?"
La Vũ Vi bị anh hôn đến hơi thở không đều, hít một hơi mới có thể trả lời: "Được."
"Mua nhẫn xong thì đến nhà ba mẹ anh, đã lâu bọn họ không gặp em, hôm qua còn gọi điện thoại cho anh, bảo cuối tuần đưa em về nhà ăn cơm."
"Ba mẹ anh có biết chuyện chúng ta cãi nhau không?"
"Không biết, anh không nói, nhưng bọn họ biết chuyện mẹ em đã qua đời."
"À, vậy thì đừng nói, em cũng không nói với người khác, chuyện của anh, em sẽ không nói ra, ngay cả Đại Phật cũng sẽ không nói."
"Cảm ơn." Đôi mắt Uông Nhận ngăm đen, ôm cô thật chặt, ngón tay xuôi theo mái tóc dài của cô, nhìn gò má trắng hồng của cô, "Tối hôm qua anh có xem mấy kiểu ảnh cưới, có hai kiểu rất đẹp, anh gửi cho em xem, chính em cũng đi xem cái khác, chúng ta chọn một kiểu rồi đi chụp, em muốn chụp cái nào cũng được, đều do em định đoạt."
La Vũ Vi cau mặt: "Hiện tại chụp ảnh cưới quá lạnh đi?"
Uông Nhận nghĩ: "Cũng phải, em phải mặc váy, vậy chờ đầu xuân rồi chụp."
"Uông Tiên Sinh, anh sốt ruột quá!"
"Anh không vội, anh chỉ... rất vui, à, còn có khách sạn tổ chức tiệc cưới, anh nghe nói phải đặt trước nửa năm, chúng ta phải xem qua cái này, em muốn tổ chức vào tháng mấy?"
La Vũ Vi suy nghĩ một chút: "Ừm ….. Tháng năm đi, hẳn là kịp, anh cảm thấy thế nào?"
"Được, vậy thì tháng năm."
"Anh có bao giờ nghĩ mình sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật không?"
"Không có, em chọn địa điểm đi, em muốn đi đâu thì đi đó."
"Bây giờ em còn chưa nghĩ ra, qua tháng hai rồi hãy nói."
"Được." Uông Nhận chuyển đề tài, "Đúng rồi, anh không hiểu tập tục hôn lễ bên nhà em lắm, có cần sính lễ không? Nếu cần thì..."
La Vũ Vi đưa tay che miệng anh: "Người khác có thể cần, nhưng em không cần."
Uông Nhận kinh ngạc: "Hả?"
La Vũ Vi bình tĩnh: "Uông Nhận, em không cần sính lễ, một xu cũng không cần, em chỉ cần anh."
Uông Nhận hỏi: "Vậy nhà ở phủ Khải Duyệt có cần thêm tên em không? Anh đồng ý, đồng ý thêm tên em."
La Vũ Vi vẫn lắc đầu: "Không cần thêm, em có nhà, giữ nguyên dạng là được."
"Vậy trang sức thì sao?"
"Cũng không cần, mua cũng sẽ không đeo, lãng phí tiền."
Uông Nhận nóng nảy: "Sao cái gì em cũng không cần, không thể được! Kỳ cục! Cho dù em đồng ý nhưng anh sẽ không đồng ý, ba mẹ anh cũng sẽ không đồng ý!"
La Vũ Vi khẽ đảo tròng mắt, "Nếu anh thật sự cảm thấy không ổn, hay là mua cho em một chiếc xe đi, em định mua xe, xe năng lượng mới hơn mười vạn là được, hai ta cùng đi chọn."
Cuối cùng Uông Nhận cũng nhận được một câu trả lời rõ ràng, không còn lo lắng có tiền nhưng không có chỗ tiêu, nhanh chóng đáp: "Được!"
"Uông Nhận......"
"Hả?"
"Em buồn ngủ."
"Vậy ngủ đi, ngủ ngon, bà xã."
"Hừm ~ còn chưa phải đâu!"
"Sắp phải rồi, trước tiên phải chuẩn bị tập luyện một chút."
Khoảng thời gian trước, thời gian ngủ của La Vũ Vi bị đảo lộn, ảnh hưởng đến đồng hồ sinh học của cô, sáu giờ rưỡi sáng, cô tự động tỉnh lại, sau đó không ngủ được thêm nữa.
Uông Nhận còn đang ngủ say bên cạnh, không mặc quần áo, cánh tay phải đặt bên ngoài chăn, có thể nhìn thấy bờ vai rắn chắc lại rộng lớn. La Vũ Vi sợ anh cảm lạnh, giúp anh đặt cánh tay phải trở về ổ chăn, lại nhét chặt chăn, sau khi nằm trên giường một lúc, cô đứng dậy mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Cô kéo rèm cửa sổ ra một khe hở, phát hiện trời còn chưa sáng, liền chui ra phía sau rèm cửa sổ, ôm hai tay, lẳng lặng chờ mặt trời mọc.
Khi phương xa lộ ra một tia nắng ban mai, sắc trời dần dần từ tối chuyển sáng, toàn bộ thành phố bắt đầu thức tỉnh, La Vũ Vi cảm thấy thần kỳ, mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời, có người mất đi, lại có người mới sinh, xã hội loài người chính là không ngừng sinh sôi như vậy.
Cô dán bàn tay lên cửa sổ kính, nhìn móng tay màu da của mình, còn có ngón tay trụi lủi, nghĩ thầm, cuối tuần trước khi đi mua nhẫn, cô phải làm móng tay một lần, màu xanh nước hồ, khảm kim cương, là kiểu dáng Uông Nhận thích, anh nói nó giống như từng ngôi sao nhỏ.
Cô sắp kết hôn rồi!
Sau khi qua mùa đông lạnh lẽo, xuân về hoa nở.
Hôm nay là ngày mười hai tháng mười hai, thứ năm, La Vũ Vi nhớ lại hai năm trước, cũng là ngày mười hai tháng mười hai, là một ngày thứ hai, ở phòng bệnh, dì Trương đã nói với cô một số lời.
Bà nói: "Chuyện tìm đối tượng này không thể qua loa, cũng không thể lo lắng, muốn tìm thì tìm người mình thật lòng thích, hai người phải biết lạnh biết nóng, tôn trọng lẫn nhau, hiểu nhau, thích nhau, người đó, nhất định phải là người tốt nhất trong mắt cháu."
"Vũ Vi? Em ở đâu?"
Giọng nói của người đàn ông từ lầu hai truyền đến, La Vũ Vi chui ra từ phía sau rèm cửa sổ, nắng sớm chiếu vào phòng, cô quay lại nhìn anh: "Em ở đây, ngắm mặt trời mọc!"
Uông Nhận như thở phào nhẹ nhõm: "Sao anh không nghe thấy có tiếng động, còn tưởng em đi ra ngoài rồi, sao dậy sớm vậy?"
"Không ngủ được." La Vũ Vi đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn người đàn ông đứng bên lan can lầu hai.
Đầu tóc Uông Nhận rối thành tổ chim, còn duỗi lưng một cái, híp mắt hỏi: "Thỏ con, bữa sáng em muốn ăn gì không?"
La Vũ Vi nói: "Muốn ăn cơm nắm thịt."
Uông Nhận ra dấu OK: "Rõ! Anh đánh răng xong sẽ xuống mua!"
"Em đi cùng anh!" La Vũ Vi cười ngọt ngào, đột nhiên bắt đầu chạy chậm, sải bước xông lên cầu thang, lao đầu vào trong ngực Uông Nhận, ôm anh vào lòng.
Uông Nhận: "???"
Anh nhanh chóng ôm lấy cô, hai người dán vào nhau, lúc ẩn lúc hiện, La Vũ Vi khẽ nhắm mắt lại, nói: "Uông Nhận, anh chính là người tốt nhất trên thế giới, em tìm được anh rồi."
[Chính văn ‌kết thúc]

Bình Luận (0)
Comment