Bên Trái - Hàm Yên

Chương 7


La Vũ Vi mơ một giấc mộng rất dài, nói không rõ là mộng đẹp hay là ác mộng, cảnh tượng trong mộng hỗn loạn, nhân vật thoáng qua trước mắt như đèn kéo ngựa, dường như cô đã làm cái gì đó, lại nói cái gì đó, phần lớn đều không nhớ rõ...
Cô ngửa mặt nằm ở trên giường, bên tai vang lên tiếng "Tích tích" theo quy luật, bên tay phải là một tấm rèm màu vàng nhạt, phía trên giường treo mấy gói thuốc truyền dịch, La Vũ Vi khẽ chuyển động cổ nhìn sang trái, nơi đó có một cánh cửa sổ, bên ngoài là mặt trời rực rỡ, ánh mặt trời không keo kiệt mà chiếu lên chăn của cô.
Không phải trời đang mưa sao?
La Vũ Vi hơi hoảng hốt một hồi mới nhớ ra, à, hình như cô sinh non, Tiểu Ngô gọi 120, bác sĩ tới, cho nên ... bây giờ cô đang ở bệnh viện.
Trong nháy mắt, ký ức tràn vào trong đầu cô giống như nước lũ, La Vũ Vi nhớ lại đêm ý loạn tình mê đó, cô uống quá nhiều rượu trong một buổi xã giao, Thẩm Quân Trì lái xe tới đón cô về nhà.
Bọn họ ở chung trong một căn hộ nhỏ, căn hộ kia là La Vũ Vi mua, nằm ở tòa nhà mới phía tây thành phố, kết cấu thương mại và ở trọ, điện nước hơi đắt một chút, hộ gia đình cũng phức tạp, quyền sở hữu chỉ có bốn mươi năm, nhưng tất cả khuyết điểm cộng lại đều không bằng ưu điểm duy nhất kia -- rẻ.
La Vũ Vi dọn vào nhà mới được hơn nửa năm, vẫn đang trong giai đoạn hạnh phúc bùng nổ, đó là nhà của cô, do cô đứng tên. Đêm đó, cô kéo cánh tay Thẩm Quân Trì vào nhà, cười hì hì cởi giày cao gót, muốn đi rót ly nước uống, đột nhiên bị Thẩm Quân Trì ôm lấy từ phía sau.
Bọn họ bắt đầu hôn nhau, hôn đến khó tách rời, Thẩm Quân Trì ôm cô từ cửa ra vào chuyển đến phòng ngủ lầu hai, không có biện pháp bảo vệ gì, chuyện này cứ tự nhiên mà xảy ra.
Thời gian đó, La Vũ Vi mới vừa nhận được một công việc lớn, bận tối mày tối mặt, cô biết rõ mình đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, cả người tràn ngập nhiệt tình, mỗi ngày đều là xinh đẹp toả sáng đi ra ngoài.
Thẩm Quân Trì cũng không nhàn rỗi, nói mình đang ở giai đoạn mấu chốt thăng chức tăng lương.
Sau khi tốt nghiệp đại học chính quy, Thẩm Quân Trì được thân thích giới thiệu vào làm việc trong một xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, công ty làm công trình, hạng mục trải rộng toàn quốc, Thẩm Quân Trì đang bận rộn một hạng mục lớn ở Quý Châu, anh ta nói với La Vũ Vi, nếu có thể thuận lợi ký hợp đồng hạng mục này, anh ta có thể được thăng chức làm phó giám đốc, lương một năm ít nhất tăng gấp đôi. 
"Chờ anh thăng chức, chúng ta sẽ kết hôn." Đêm đó, Thẩm Quân Trì cắn lỗ tai La Vũ Vi thâm tình thổ lộ, "Vũ Vi, anh rất yêu em."
Có lẽ là rượu làm tê liệt thần kinh, có lẽ là lời tâm tình lừa gạt lý trí, có lẽ, chính là hai người trẻ tuổi tuân theo bản năng thân thể mà tiến hành một hồi cuồng hoan.
Tóm lại, ai cũng không nghĩ tới, hậu quả của đêm hôm đó lại nghiêm trọng như vậy.
La Vũ Vi đang miên man suy nghĩ, có người cầm một túi đồ ăn đi tới bên giường bệnh, bước chân đối phương dừng lại, tiếp theo mừng rỡ kêu lên: "Vũ Vi! Cậu tỉnh rồi?
La Vũ Vi nhìn cô ấy, có chút không hiểu: "Đại Phật? Sao cậu lại ở đây?"
"Đại Phật" là biệt danh của Lý Nhạc San, bắt nguồn từ Đại Phật Nhạc Sơn, cô ấy và La Vũ Vi ở cùng phòng ký túc suốt bốn năm, là bạn tốt nhất của nhau.
Lý Nhạc San và Thẩm Quân Trì đều là người Tiền Đường, sau khi tốt nghiệp đại học, La Vũ Vi cũng lựa chọn ở lại Tiền Đường làm việc, cho nên tình bạn của hai cô gái đã kéo dài được tám năm.
"Mình tới chăm sóc cho cậu." Lý Nhạc San ngồi xuống bên giường bệnh, hỏi, "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Còn đau không?"
La Vũ Vi cảm thụ một chút, ấm ức trả lời: "Đau."
Đầu óc choáng váng, thở hổn hển hoảng hốt, cả người mệt mỏi, bụng là đau nhất, nhưng cô nhịn được, hỏi: "Có phải mình sinh non rồi không?"
"À...... " Lý Nhạc San chần chờ hỏi,"Cậu còn nhớ chuyện ngày hôm qua không?"
La Vũ Vi nói: "Chỉ nhớ được một chút."
Lý Nhạc San nói: "Vậy mình nói cho cậu biết, cậu đừng kích động."
La Vũ hơi nhíu mày: "Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?"
Lý Nhạc San nói: "Còn nghiêm trọng hơn cả sẩy thai, cậu mang thai ngoài tử cung, có biết không? Trứng được thụ tinh nằm trên ống dẫn trứng, làm vỡ ống dẫn trứng, dẫn đến xuất huyết nhiều, hôm qua cậu bị sốc, suýt nữa mất mạng, vì cứu cậu bác sĩ chỉ có thể mổ bụng cậu, cắt ống dẫn trứng bên trái của cậu."
Tin tức này khiến người ta khiếp sợ, La Vũ Vi nhất thời không tiêu hóa được, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Vậy sau này mình ... còn có thể sinh con không?"
Lý Nhạc San cười nói, "Đừng lo lắng, ống dẫn trứng bên phải của cậu không sao, sau này vẫn có thể thụ thai tự nhiên như thường, hiện tại đối với cậu mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là dưỡng tốt thân thể, không cần quan tâm cái gì khác."
Tâm tình La Vũ Vi hơi phức tạp, chớp chớp mắt, hỏi: "Thẩm Quân Trì đâu?"
Nói đến Thẩm Quân Trì, Lý Nhạc San liền tức giận: "Cậu ta vẫn còn ở Quý Dương! Mình đã gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta nói đã đặt vé máy bay chiều mai, mình bảo cậu ta đổi, bảo cậu ta lập tức trở về, cậu ta nói dự án vẫn còn có hợp đồng quan trọng phải xử lý trong hôm nay, khẳng định không đi được. Haizzz! Mình thật sự bị cậu ta làm cho tức chết, mắng cậu ta một trận qua điện thoại."
La Vũ Vi nghe xong, trong ánh mắt lộ ra hoang mang: "Nhưng mà, hình như tối qua mình nhìn thấy anh ấy."
"Đó là phản ứng của cậu sau khi hết thuốc tê, sốt đến choáng váng." Lý Nhạc San đến gần giường bệnh, hạ giọng hỏi, "Mình hỏi cậu, cậu có biết bản thân mình mang thai không?"
La Vũ Vi nói: "Biết."
Lý Nhạc San kinh ngạc: "Cậu không nói với Thẩm Quân Trì sao?"
La Vũ Vi: "Không có, vốn dĩ mình định chờ anh ấy đi công tác trở về sẽ nói cho anh ấy biết."
Lý Nhạc San không vui bĩu môi, "Này, rốt cuộc cậu và Thẩm Quân Trì xảy ra chuyện gì?"
La Vũ Vi hơi bực bội: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, đêm hôm đó mình có xã giao, uống nhiều, chỉ một lần như vậy, mình cũng không nghĩ tới sẽ có thai."
Lý Nhạc San: "Vậy sau đó cậu cũng không uống thuốc?"
Ánh mắt La Vũ Vi ảm đạm xuống: "Không có, ôm tâm lý may mắn đi."
Lý Nhạc San thở dài: "Haizzz ...... Cậu cũng quá xui xẻo rồi."
Có bạn thân ở bên cạnh, La Vũ Vi không còn bất lực nữa, cảm giác kiên định hơn rất nhiều, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Hơn mười một giờ." Lý Nhạc San đưa túi đồ ăn cho cô, "Đây là cơm trưa của mình, nhưng không có phần của cậu, bác sĩ nói cậu phải xả khí mới có thể ăn, ôi, cậu đã xả khí chưa vậy? Chỉ là đánh rắm thôi."
La Vũ Vi mới tỉnh lại từ trong mê man, ngoại trừ cảm giác đau đớn, cũng không có cảm giác đói khát, càng không nhớ nổi chính mình đã xả khí hay chưa, nói: "Mình không có khẩu vị, chờ mình xả khí rồi sẽ nói cho cậu biết, cậu ăn cơm trước đi."
Lý Nhạc San mở túi đồ ăn ra, La Vũ Vi nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, một lát sau cô nhìn về phía Lý Nhạc San, nói: "Không đúng, mình nhớ rõ đêm qua thật sự nhìn thấy Thẩm Quân Trì, mình còn nói chuyện với anh ấy, anh ấy cũng trả lời mình, tuyệt đối không phải nằm mơ."
Lý Nhạc San cắn một cái đùi gà, "Phốc xuy" một tiếng, thiếu chút nữa cười phun: "Mình biết xảy ra chuyện gì, đêm qua cậu nhận lầm người rồi!"
La Vũ Vi hơi khó hiểu: "Nhận lầm người?"
"Đúng vậy." Lý Nhạc San nói, "Hôm qua mình công tác ở Thẩm Dương, mười giờ tối mới có thể lên máy bay trở về, hơn ba giờ đêm mới chạy tới bệnh viện, còn cậu, hơn bảy giờ tối hôm qua đã làm phẫu thuật xong, cách nhau tám tiếng, cậu còn nhớ là ai chăm sóc cho cậu trong khoảng thời gian đó không?"
La Vũ Vi nhớ lại một chút, nói: "Ai vậy? Mình thật sự tưởng là Thẩm Quân Trì."
Lý Nhạc San thần bí nói, "Mình nói cho cậu biết, là nam, tính tình đặc biệt tốt, bộ dạng còn rất đẹp trai, tám phần cậu coi anh ấy là Thẩm Quân Trì."
La Vũ Vi hơi sợ ngây người: "Vậy là ai?"
Lý Nhạc San chỉ tấm rèm màu vàng nhạt: "Con trai của dì Trương ở giường bên cạnh, họ Uông, một người siêu đẹp."
La Vũ Vi: "......"
Lý Nhạc San tiếp tục gặm đùi gà, vừa ăn vừa nói: "Sáng sớm hôm nay mình nói chuyện phiếm với dì Trương, nghe ý dì ấy, ngày mai dì ấy mới làm phẫu thuật, căn bản tối qua con trai dì ấy không cần ngủ đêm với dì ấy, sở dĩ ở lại, thuần túy chính là thấy cậu đáng thương, cũng may là anh ấy ở lại, tối hôm qua cậu vừa nôn mửa vừa sốt, đều là anh ấy chăm sóc cho cậu."
La Vũ Vi nhìn về phía rèm, hỏi: "Bọn họ có ở đây không?"
"Không có ở đây." Lý Nhạc San nói, "Chị Từ ở giường mười đang làm phẫu thuật, dì Trương ở giường mười một đi chụp cộng hưởng từ, đúng rồi, hôm nay con trai dì ấy tan làm sẽ tới đây, đến lúc đó nhất định cậu phải cảm ơn người ta thật tốt."
La Vũ Vi: "......"
Lý Nhạc San càng nói càng hăng say: "Mình nói với cậu, anh trai kia thật sự rất rất tốt, sáng nay còn xuống lầu mua bữa sáng cho mình, mình thêm wechat của anh ấy, có cần mình gửi qua cho cậu không?"
"Không cần, rất xấu hổ." La Vũ Vi cảm giác da mặt mình nóng lên, hận không thể chui đầu vào trong chăn, "Cậu vừa nói như vậy, mình nhớ lại một chút, hình như đêm qua mình còn nôn trên tay anh ấy, trời ạ......"
Lý Nhạc San phất phất tay: "Không sao đâu, lúc đó cậu vừa phẫu thuật xong, không thoải mái là chuyện bình thường."
Đột nhiên La Vũ Vi nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đại Phật, cậu không báo cho ba mẹ mình biết chứ?"
Lý Nhạc San lắc đầu: "Không có, cậu không cho người ta thông báo, cậu quên rồi sao?"
"Mình không nhớ được." La Vũ Vi hơi yên tâm, "Không thông báo là tốt rồi..."
Lý Nhạc San chậm rãi ăn cơm hộp, La Vũ Vi nhớ tới chuyện cô ấy vừa nhắc tới ngày hôm qua phải đi công tác, hỏi: "Cậu tới đây cùng mình, vậy công việc phải làm sao bây giờ?"
Lý Nhạc San nói: "Không có việc gì, mình đã nói với lãnh đạo của mình, đây chính là chuyện lớn liên quan đến mạng người, bên Thẩm Dương có tổng cộng bốn người, thiếu một người là mình cũng không sao."
La Vũ Vi nói: "Tối hôm qua cậu không nghỉ ngơi tử tế, tối nay không cần ở bên mình, thuê hộ lý giúp mình là được.
"Một mình cậu ở bệnh viện?" Lý Nhạc San do dự, "Mình không yên tâm, cậu không xuống giường được."
La Vũ Vi mỉm cười: "Chính là bởi vì mình không xuống giường được nên mới cần hộ lý nha, cậu không biết chăm sóc bệnh nhân, ở chỗ này ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon, nghe mình, buổi chiều trở về, ngủ bù cho tốt."
Lý Nhạc San suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, nhưng ông chủ của cậu nói sau khi tan làm sẽ đến thăm cậu, mình muốn chờ ông ấy đến rồi mới trở về, sau đó sáng mai lại đến với cậu, được không?"
La Vũ Vi khẽ gật đầu: "Được."
"Bảo bối ngoan." Lý Nhạc San đưa tay xoa xoa tóc La Vũ Vi, lại ghét bỏ kêu to: "Ui chao, tóc này cũng thật bẩn, cậu xong rồi La Vũ Vi, cậu sắp thối ra rồi."
La Vũ Vi: "......"
Lý Nhạc San cười ha ha, nhìn bộ dáng không tim không phổi của cô ấy, tâm tình đè nén của La Vũ được thư giãn không ít, nói: "Đại Phật, mình muốn nói chuyện điện thoại với Thẩm Quân Trì."
"À, được, cậu chờ một chút." Lý Nhạc San lau tay, cầm lấy điện thoại di động của mình gọi điện thoại, còn chưa đợi kết nối đã đặt điện thoại di động vào tai La Vũ Vi.
Sau một hồi tiếng chuông quen thuộc, điện thoại được chuyển.
La Vũ Vi còn chưa kịp mở miệng đã nghe được một giọng nam không kiên nhẫn, là giọng nói mà cô quen thuộc nhất.
"Tôi đã nói với cậu là tôi đã đặt vé máy bay rồi, chiều mai tôi sẽ trở về!"
La Vũ Vi ngây người trong chớp mắt, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.
Thẩm Quân Trì vẫn còn ở đó hô: "Này! Cậu nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Bây giờ tôi bề bộn nhiều việc, cậu không nói nữa tôi cúp máy đây."
La Vũ Vi nhẹ giọng mở miệng: "Thẩm Quân Trì, là em."
Đầu dây bên kia im lặng, vài giây sau, Thẩm Quân Trì nói: "Vũ Vi! Em tỉnh rồi sao?"
Nghe có vẻ rất vui mừng, nhưng La Vũ Vi không quên được sự thiếu kiên nhẫn lúc trước của anh ta.
"Ngày hôm qua anh nhận được điện thoại thiếu chút nữa đã bị hù chết, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh biết là do anh hại em thành như vậy, ngày mai anh sẽ trở về thăm em, anh đã mua xong vé máy bay rồi, thật sự xin lỗi!"
Đột nhiên La Vũ Vi không còn tâm tình tiếp tục nói chuyện với anh ta, thản nhiên nói: "Em không sao, chờ anh trở về rồi nói sau, anh đi làm việc trước đi, em cúp máy."
Cô dùng ánh mắt ý bảo Lý Nhạc San lấy điện thoại đi, Lý Nhạc San kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
"Mệt mỏi, mình muốn ngủ thêm một lát." Sau khi La Vũ Vi phẫu thuật, thân thể vẫn suy yếu vô lực như cũ, đầu nghiêng một cái, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
——
Lúc này Uông Nhận vừa kết thúc một cuộc họp video, cấp trên Bảo Thành Tài đi tới chỗ làm gọi anh: "Renick, đi thôi, đi ăn cơm."
Uông Nhận đứng lên, cầm áo khoác tây trang đi theo Bảo Thành Tài ra ngoài, dọc theo đường đi, Bảo Thành Tài lại gọi mấy nhân viên bộ phận, quay đầu lại thấy Uông Nhận đang ngáp, dưới mắt còn treo hai vành thâm quầng, hỏi: "Tối hôm qua cậu ở bệnh viện, có phải không ngủ được không?"
Uông Nhận thừa nhận: "Ừm, ngủ chưa được mấy tiếng, còn chưa tới sáu giờ sáng đã rời giường rồi."
Bảo Thành Tài nghe được cười không ngừng: "Vậy đêm nay cậu còn phải ngủ đêm không?"
"Đêm nay... không biết, nhưng tan làm em vẫn phải đến bệnh viện." Uông Nhận lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, không có tin nhắn của mẹ, cũng không có tin nhắn của Lý Nhạc San, đây là chuyện tốt, chứng tỏ La Vũ Vi không sao.
Bảo Thành Tài nói: "Phẫu thuật của mẹ cậu rất nhỏ, mẹ vợ tôi cũng đã làm, sau khi làm xong, ngày hôm sau là có thể xuống giường, không cần quá lo lắng."
"Em biết." Uông Nhận cất di động, lại nhéo mũi, "Đi thôi, đi ăn cơm, em đi mua một ly cà phê nâng cao tinh thần."
——
Buổi chiều, trong phòng bệnh náo nhiệt hơn rất nhiều.
Phẫu thuật của chị Từ đã kết thúc, cũng giống như Trương Hồng Hà, chị ấy cũng làm phẫu thuật cắt bỏ khối u xơ tử cung, bên giường bệnh ngoại trừ chồng, còn có chị gái, hai người cùng nhau chăm sóc một bệnh nhân, cho nên không quá bận rộn.
Bên cạnh Trương Hồng Hà có em gái Trương Tú Lệ làm bạn, bạn già Uông Triệu Niên còn chưa về hưu, vẫn cần cù cày cấy trên cương vị công tác, nói sau khi tan tầm sẽ tới đưa cơm tối.
Rèm bên giường La Vũ Vi được kéo ra, đầu giường được chỉnh lên mười một độ, cô xoay đầu, có thể nhìn thấy bộ dáng bận rộn của người nhà giường mười vây quanh bệnh nhân.
Sau khi chị Từ kết thúc phẫu thuật, cả người trở nên hỗn loạn, chị ấy uống chút nước, sau đó nôn ra toàn bộ, làm cho đệm hộ lý trên gối rối tinh rối mù, chị gái kiên nhẫn thu dọn giúp chị ấy, bác sĩ vừa vào, hai người nhà liền lôi kéo bác sĩ hỏi đông hỏi tây, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
La Vũ Vi không ngừng nhớ lại, tối hôm qua, cô cũng chật vật như vậy sao?
Lại có một người xa lạ canh giữ bên cạnh cô, giúp cô thu thập tàn cục.
Cô cũng không nhớ rõ, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ, là một người đàn ông mặc quần áo màu trắng, giọng nói đặc biệt dịu dàng. Thật ra giọng nói của anh không giống Thẩm Quân Trì chút nào, cũng không biết làm sao cô có thể nhận lầm người ... Thật là xấu hổ.
Lúc này, Trương Hồng Hà hỏi cô: "Tiểu La, hôm nay cháu còn chưa ăn gì sao? Có đói bụng không? Nếu cháu xả khí phải nhớ nói, đừng để đói chính mình."
La Vũ Vi phục hồi tinh thần lại, thấy Trương Hồng Hà đang ngồi xếp bằng trên giường ăn quýt, nói: "Cám ơn dì, cháu không đói bụng, còn chưa muốn ăn."
Trương Hồng Hà sốt ruột nói: "Đây không phải là chuyện cháu muốn hay không muốn ăn, nhất định cháu phải ăn nha, chỉ cần xả khí, cho dù ăn không vô cũng phải ép chính mình ăn vào, không bổ sung dinh dưỡng, làm sao sức khỏe có thể tốt lên đây?"
La Vũ Vi nói: "Vậy cháu ăn chút cháo, bây giờ thật sự ăn không vô."
Lý Nhạc San ngồi bên giường bệnh, nói: "Cậu muốn ăn cháo sao? Lát nữa mình đi mua cho cậu."
"Đừng đi trước." La Vũ Vi nói, "Chờ mình muốn ăn rồi mua."
Cả ngày hôm nay, La Vũ Vi cực kỳ bình tĩnh, giống như chuyện binh hoang mã loạn của đêm trước chưa từng xảy ra, cô ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, cách một lát sẽ có bác sĩ hoặc y tá đến thăm cô, làm vật lý trị liệu cho cô, đổi thuốc nước, đo nhiệt độ cơ thể, đo huyết áp...
Chưa từng có ai nhắc tới đề tài có liên quan đến Thẩm Quân Trì, đám người Trương Hồng Hà đều không nói ra, biết không thể kích thích La Vũ Vi vào lúc này.
Mọi chuyện đã xảy ra, không có cách nào thay đổi, đó là vấn đề giữa vợ chồng son, chờ Thẩm Quân Trì trở về, bọn họ sẽ tự mình giải quyết.
Hơn bốn giờ chiều, Dương tổng dẫn hai quan chức cấp cao trong công ty đến thăm La Vũ Vi, còn mang đến một giỏ trái cây, thấy trạng thái tinh thần của La Vũ Vi vẫn ổn, cuối cùng tảng đá trong lòng Dương tổng cũng rơi xuống đất.
Sau khi La Vũ Vi nhìn thấy Dương tổng, nhớ lại công việc mình trì hoãn, muốn nói từng chuyện cho Dương tổng nghe, thiếu chút nữa Dương tổng đã quỳ xuống trước mặt cô, nói: "Bà nội ơi, tôi cầu xin cô, cô đừng nghĩ đến công việc nữa, triển lãm không quan trọng như vậy, tôi sẽ đi giải thích với đối tác, cô cứ an tâm dưỡng bệnh cho tôi, không cần quan tâm cái gì khác!"
Hơn một năm nay, La Vũ Vi và Dương tổng hợp tác vô cùng vui vẻ, cô biết, tuy rằng Dương tổng không có văn hóa gì, nhưng lại là một ông chủ tốt vô cùng quan tâm đến nhân viên, trượng nghĩa lại hào phóng.
Dương tổng không ở lâu, để La Vũ Vi có thể nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh đã rời đi.
Một đám người vừa đi, La Vũ Vi đã bắt đầu thúc giục Lý Nhạc San: "Đại Phật, cậu về nhà đi, mình thật sự có thể ở một mình."
Lý Nhạc San đã tìm được một nữ hộ lý giúp La Vũ Vi, họ Quan, phục vụ một chăm một, buổi tối ngủ bên cạnh La Vũ Vi.
Lý Nhạc San hỏi: "Có muốn mình đi mua cho cậu bát cháo trước không?"
"Không cần." La Vũ Vi nói, "Nếu mình đói bụng sẽ tự gọi đồ ăn, chị Quan có thể đi lấy giúp mình."
Trương Hồng Hà xen vào nói: "Tiểu Lý cháu yên tâm đi, dì cũng sẽ giúp đỡ chăm sóc Tiểu La, hôm nay khí sắc của con bé tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, nhất định lát nữa dì sẽ bắt con bé ăn hết cháo!"
"Cảm ơn dì!" Lý Nhạc San cười thu dọn đồ đạc của mình, cuối cùng kéo vali lên, nói với La Vũ Vi, "Vậy mình đi trước, sáng mai lại đến với cậu."
"Đi đi." La Vũ Vi nói, "Cám ơn cậu, Đại Phật."
Lý Nhạc San vừa đi, sắc mặt La Vũ Vi lập tức trầm xuống, cô không nói cho bất luận kẻ nào, giữa trưa, điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn, có người nói sáu giờ tối sẽ đến thăm cô.
Cô bảo đối phương đừng đến, nhưng cho dù nói như thế nào, đối phương cũng không đồng ý.
Lúc này La Vũ Vi bị nhốt ở trên giường bệnh, chạy cũng chạy không thoát, cô lao lực quá độ, mệt mỏi không chịu nổi, lại không thể không chuẩn bị sẵn sàng đi nghênh đón cuộc gặp mặt nhất định sẽ khiến người ta không thể vui vẻ kia.
Bởi vì, người kia là mẹ của Thẩm Quân Trì - - Giải Dung Lan.
 

Bình Luận (0)
Comment