#Vũ Vi anh yêu em#
Sau Tết âm lịch, La Vũ Vi và Uông Nhận trở về huyện Lệ Tấn, La Tuấn Nguyên cũng trở về từ Vân Nam, lúc hai cha con gặp mặt, La Vũ Vi kinh ngạc phát hiện, bề ngoài và trạng thái tinh thần của ba mình có biến hóa cực lớn.
La Tuấn Nguyên mặc một bộ quần áo mới, nói là mua ở Vân Nam, còn đi nhuộm đầu, một đầu tóc hoa râm được nhuộm đen nhánh, sắc mặt vốn u ám đều trở nên hồng hào hơn rất nhiều, ánh mắt cũng càng tỉnh táo hơn, cảm giác thoáng cái tuổi tác giảm xuống, hiệu quả thị giác giống như là khoảng sáu mươi tuổi.
Ông mang cho con gái và Uông Nhận không ít đặc sản Vân Nam, nghe nói tiền sửa nhà là do nhà Uông Nhận bỏ ra, rất ngượng ngùng, nói trong nhà cũng có chút tiền tiết kiệm, sẽ chuyển cho La Vũ Vi dùng để xây nhà.
La Vũ Vi thuê một căn hộ gần nhà giúp cha, đồ dùng trong nhà đầy đủ hết, có thể xách vali vào ở, cô nói với La Tuấn Nguyên: "Lúc sửa nhà phải có người trông coi, ba, chuyện này nhờ ba."
La Tuấn Nguyên vỗ ngực cam đoan: "Cái này ba hiểu, yên tâm, mỗi ngày ba đều đến công trường đi dạo."
La Vũ Vi lại nói: "Mùa hè thời tiết nóng bức, đến lúc đó con muốn đón ba đến Tiền Đường, ở lại nhà con, nhà con cách nhà Uông Nhận không xa, đi lại tương đối thuận tiện, ba ….. đồng ý tới không?"
Hơn nửa ngày La Tuấn Nguyên vẫn không lấy lại tinh thần, bối rối xoắn tay, không xác định hỏi: "Ba ... thật sự có thể đi sao?"
La Vũ Vi mỉm cười gật đầu: "Có thể, lúc đó con đã dọn đến nhà Uông Nhận, tạm thời còn chưa muốn cho thuê căn nhà kia, ba tới ở rất thích hợp, phải xem ý của ba."
La Tuấn Nguyên muốn cười lại không dám cười, hèn mọn gật đầu: "Nếu con không chê ba phiền, ba đồng ý, đồng ý."
La Vũ Vi nói: "Được, vậy đến lúc đó nói sau, con sẽ gọi điện thoại cho ba trước rồi về đón ba."
Uông Nhận đã liên lạc với đội thi công, kế hoạch là, chờ La Tuấn Nguyên dọn nhà xong, nhà cũ sẽ bị dỡ xuống.
Toàn bộ thời gian làm việc không nhanh như bọn họ tưởng tượng, chủ thầu nói trước sau phải mất tầm một năm mới có thể vào ở nhà mới.
Ba người chuẩn bị chuyện chuyển nhà, tất cả đồ dùng trong nhà cũ đều không cần, La Tuấn Nguyên chỉ cần mang theo một ít quần áo cùng đồ dùng hàng ngày là được, sau khi thương lượng, đồ đạc trong phòng ngủ chính do La Tuấn Nguyên thu dọn, Uông Nhận phụ trách phòng của La Vũ Vi, lầu hai còn có một gian phòng chứa đồ, La Vũ Vi nói để cô thu dọn lại.
Đây là một gian phòng chất đống đồ đạc giống như núi rác, dường như Khương Thiếu Văn có sở thích trữ hàng, cái gì cũng không muốn ném, chất đầy phòng chứa hàng, mùi khó ngửi, La Vũ Vi thật sự không thể nào xuống tay.
Cô đảo mắt nhìn mấy cái thùng trước mặt, túi giấy, túi nilon, bình dầu rỗng, quần áo cũ kỹ, cả gói kẹo quá hạn hai ba năm, một túi đậu đỏ mốc meo, thậm chí còn có mấy gói băng vệ sinh, ngày sản xuất là sáu năm trước, mà Khương Thiếu Văn đã hết kinh từ bốn năm năm trước.
La Vũ Vi: "......"
Sau khi lục lọi đơn giản, phán đoán, ném đống rác kia ra ngoài cửa, trong quá trình đó, cô lật đến một cái thùng giấy, sau khi mở ra liền ngây ngẩn cả người, trong thùng đều là đồ đạc thời tiểu học của cô, sách giáo khoa, văn phòng phẩm, phiếu điểm cuối kỳ...
Trong lòng La Vũ Vi dâng lên một cảm xúc phức tạp, ngồi ở trên một cái ghế nhỏ, lật xem đồ vật trong rương, sau khi cầm lấy một cuốn sách giáo khoa toán học, cô nhìn thấy phía dưới là một tờ giấy khen, một tờ giấy khen bị xé nát bấy, lại bị người dùng băng dính dính lại.
Mơ hồ có thể nhận ra chữ viết trên giấy khen - - chúc mừng bạn học La Vũ Vi trường tiểu học XX huyện Lệ Tấn giành được giải nhì cuộc thi mỹ thuật học sinh tiểu học chủ đề "Đón xuân mới, chúc mừng năm mới."
Nhìn qua góc dưới bên phải ngày trao giải, La Vũ Vi nhớ lại, đây là giải thưởng mà cô đạt được vào năm học lớp 5, năm đó, cô mười một tuổi, Khương Thiếu Văn ba mươi sáu tuổi, là độ tuổi hoàng kim của giáo viên, đã thành giáo viên nòng cốt trong trường học.
Tại sao bằng khen lại biến thành như vậy? La Vũ Vi có chút ấn tượng, đó chính là một trong vô số lần Khương Thiếu Văn nổi điên, đối với những đứa trẻ khác mà nói, có thể sẽ khắc ghi cả đời, nhưng đối với La Vũ Vi mà nói, đây chỉ có thể xem như chuyện thường như cơm bữa.
Đó cũng là vào một mùa đông, sau Tết dương lịch, trước Tết âm lịch, học sinh tiểu học đang khẩn trương tiến hành ôn tập cuối kỳ, La Vũ Vi lại nhận được thông báo của giáo viên mỹ thuật, bảo cô đi tham gia một cuộc thi mỹ thuật tổ chức trong thành phố.
Khi đó La Vũ Vi trầm mặc ít nói, không có bạn bè, bởi vì các giáo viên trong lớp đều là đồng nghiệp của mẹ, nhất cử nhất động của cô đều có thể bị Khương Thiếu Văn biết, cho nên mặc kệ ở nhà hay là ở trường, mỗi ngày đều trải qua rất áp lực, thành tích của cô bình thường, có cảm xúc ghét học, vẽ tranh là sở thích duy nhất có thể làm cho cô thả lỏng tâm tình.
La Vũ Vi không dám vẽ ở nhà, bởi vì mẹ không cho phép cô vẽ tranh, Khương Thiếu Văn quản lý việc học của cô rất nghiêm, còn muốn để cho con gái cũng trở thành một giáo viên tiểu học, cho rằng vẽ tranh chính là mê muội mất hết ý chí, sau khi trưởng thành không có khả năng dựa vào cái này để kiếm cơm.
La Vũ Vi dùng thời gian một tuần, tận dụng mọi thứ ở trường học để vẽ một bức tranh, sau khi dự thi lại được giải nhì. Trong nghi thức kéo cờ buổi sáng thứ hai, cô đột nhiên bị gọi đến dưới quốc kỳ lĩnh thưởng, lúc ấy sợ hãi, giơ giấy khen đứng trước mặt giáo viên và sinh viên toàn trường, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía lớp sáu, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt ủ dột.
Buổi tối, La Vũ Vi trốn ở trong phòng, nơm nớp lo sợ chờ Khương Thiếu Văn tan làm về nhà, cho đến khi ba gọi cô xuống lầu ăn cơm.
Cô đi tới bên bàn ăn lầu một, trên bàn đã bày mấy món ăn, đều được đựng trong đĩa nhựa, cô ngoan ngoãn đi rửa tay, xới cơm, gặp được Khương Thiếu Văn vừa rửa tay xong ở phòng bếp.
Hai mẹ con trầm mặc nhìn nhau, La Vũ Vi giành mở miệng trước: "Mẹ, là thầy Tiêu bảo con đi tham gia!"
"Ăn cơm trước." Khương Thiếu Văn nói.
Một nhà ba người ngồi ở bên bàn ăn, La Vũ Vi thầm nghĩ nhanh chóng ăn xong, sau đó chuồn trở về phòng, Khương Thiếu Văn nói: "Đừng chỉ lo ăn cơm, ăn nhiều đồ ăn một chút."
"Vâng." La Vũ Vi nâng chén nhỏ, gắp một ít rau dưa.
Khương Thiếu Văn: "Ăn miếng thịt vịt, đây là đặc biệt làm cho con."
La Vũ Vi lại ngoan ngoãn gắp một miếng thịt vịt, cắn từng miếng nhỏ.
"Ăn nhiều một chút." Giọng Khương Thiếu Văn lạnh nhạt, "Ăn ngon không?"
La Vũ Vi khẽ gật đầu: "Ăn ngon."
Khương Thiếu Văn chỉ chỉ cái đĩa: "Ăn ngon, vậy ăn hết đĩa này đi."
La Vũ Vi: "......"
Cô thì thầm: "Mẹ, con không ăn được nhiều như vậy."
Khương Thiếu Văn nói tiếp: "Ăn không được cũng phải ăn, con quá gầy, phải ăn nhiều thịt một chút.
La Vũ Vi nhìn về phía ba xin giúp đỡ, khuôn mặt La Tuấn Nguyên lộ vẻ khó xử, La Vũ Vi cổ vũ cho mình, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng thịt vịt."
Khương Thiếu Văn chuyển đề tài: "Hôm nay thi toán được mấy điểm?"
Mấy ngày đó, mỗi ngày đều thi ngữ văn toán học, trong miệng La Vũ Vi ngậm thịt, giọng nói như muỗi kêu: "Tám mươi tư."
Khương Thiếu Văn nói, "Mẹ đã hỏi giáo viên dạy toán của con rồi, điểm trung bình của lớp con là tám mươi chín điểm, ba lần thi toán gần đây, con đều dưới điểm trung bình, mẹ bảo con làm nhiều bài thi một chút, con làm chưa?"
"Làm rồi." La Vũ Vi nói, "Con đã đưa cho mẹ rồi."
Khương Thiếu Văn nhìn cô: "Làm nhiều bài thi như vậy, sao còn không thi được trên điểm trung bình?"
La Vũ Vi nói: "Con đã cố gắng, có một số là sơ ý sai, tính toán nhầm, có một số, có một số thật sự rất khó..."
Khương Thiếu Văn lại gắp một miếng thịt vịt vào trong bát La Vũ, "Con không đặt tâm tư vào việc học tập, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được vẽ nữa, con coi lời mẹ nói là gió thoảng bên tai sao?"
La Vũ Vi liều mạng lắc đầu: "Không có, mẹ, không có, con chỉ vẽ khi ở lớp mỹ thuật, không có chậm trễ việc học tập!"
Khương Thiếu Văn lạnh lùng nhìn con gái, đột nhiên nở nụ cười, tinh thần La Vũ Vi lập tức căng thẳng, biết đó là điềm báo bão táp, ngay cả La Tuấn Nguyên cũng biết vợ sắp nổi giận.
Quả nhiên, một giây sau, người phụ nữ bình tĩnh nói chuyện đã biến mất, Khương Thiếu Văn giận tím mặt, giơ hai tay lên lật tung đồ ăn trên bàn, bên bàn ăn nhất thời trở thành một mảnh hỗn độn, mấy cái đĩa nhựa rơi xuống đất lần thứ N, không bị vỡ, rửa xong vẫn có thể dùng được.
Trước tiên La Vũ Vi ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, chuẩn bị nghênh đón bạt tai cùng mắng chửi.
"Không chịu học tốt! Không chịu học tốt!"
"Còn dám cứng miệng? Hả? Con lại cứng miệng thử xem, thử lại xem?!"
"Ba!"
"Ba!"
"Ba!"
Khương Thiếu Văn đánh người chẳng phân biệt được nặng nhẹ, lúc đó La Vũ Vi chỉ cao 1m4, thể trọng chỉ có hơn 60 cân, bị đánh đến mắt nổi sao Kim, không được mấy cái đã ngã ngồi dưới đất, Khương Thiếu Văn còn dùng chân đá cô, lại dùng một cây nan tre đánh cô.
La Vũ Vi đau đến gào khóc, không ngừng cầu xin tha thứ: "Mẹ, mẹ, con sai rồi, con không dám nữa!"
La Tuấn Nguyên luống cuống chân tay cầu xin vợ: "Thiếu Văn, Thiếu Văn, đừng đánh nữa, Vi Vi biết sai rồi, đánh như vậy sẽ chết mất!"
Khương Thiếu Văn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn chồng, "Tôi dạy học mười mấy năm, dạy dỗ hơn hai trăm đứa trẻ, tôi biết cách dạy trẻ con!"
Bà không để ý La Vũ Vi khóc lóc, cũng không để ý La Tuấn Nguyên cầu xin, cứng cổ bắt đầu một vòng đánh đập mới, quất một cái nan trúc, mắng một câu, quất một cái, mắng một câu, trên mu bàn tay, trên cổ, trên mặt La Vũ Vi lưu lại từng vết đỏ.
Cô cực kỳ đau đớn, không trốn thoát, lại không phản kháng được, lúc đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, còn chưa phát dục, ngoại trừ khóc cũng chỉ có thể xin tha.
Khương Thiếu Văn trợn mắt nhìn cô, ánh mắt kia hoàn toàn không giống như đang nhìn một đứa trẻ, ngược lại giống như đang nhìn một kẻ thù:
"Mày muốn làm gì? Muốn làm họa sĩ? Còn không chậm trễ việc học? Có bản lĩnh thì thi top 3 cho tao xem?"
"Mày có biết ở trường tao xấu hổ thế nào không? Chỉ chút điểm của mày thôi! Tao còn ưỡn mặt đi cầu xin thầy dạy toán của mày quan tâm đến mày một chút! Nhưng mày thì sao? Mày không muốn học giỏi chút nào!"
"Đầu heo! Sói mắt trắng! Còn dám cứng miệng! Mày còn dám trừng tao? Mày lại trừng thử xem?!"
"Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang suy nghĩ cái gì, mày muốn tao chết có phải hay không?"
"La Vũ Vi tao nói cho mày biết, lúc trước tao đã muốn ôm mày cùng chết, nếu không phải bà ngoại mày ngăn cản, hai ta đã sớm cùng đi chết!"
……
Nếu như nói, những lời mở đầu còn có chút logic, có thể làm cho La Vũ Vi nghe hiểu, những từ phía sau lại khiến cho cô hoàn toàn không lý giải được.
"Tao bảo ba mày mua vịt, đặc biệt nấu vịt, là cho mày ăn!"
"Mày nói xem, mày có thích ăn vịt không? Tại sao mày không ăn? Tại sao không ăn?"
"Sớm biết mày sẽ biến thành cái dạng này, lúc trước tao nên giết chết mày!"
"Tại sao tao lại biến thành cái dạng này? Mày có từng ngẫm nghĩ lại hay không? Đều là lỗi của mày, đều là lỗi của mày!"
"Tao không nên sinh ra mày, tao đã sớm nói, tao không nên sinh ra mày..."
Bị đánh một trận, kết quả vẫn giống như mọi ngày, La Vũ Vi bị đuổi ra khỏi cửa chính, đi vào trong sân đứng phạt, giống như Khương Thiếu Văn phạt học sinh khi ở trường học, đụng phải đứa nhỏ nghịch ngợm thì phạt thể xác một chút, phạt đứng ngoài phòng học.
Các phụ huynh ở thị trấn nhỏ chưa từng cảm thấy có vấn đề chỗ nào, còn mang ơn Khương Thiếu Văn, nói nếu con nhà mình không nghe lời, cô Khương cứ quản nó, tùy tiện quản, chúng tôi biết cô là một giáo viên tốt.
La Vũ Vi lại một lần nữa bị đuổi vào trong sân, không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo len, lạnh đến run lẩy bẩy trong gió lạnh, cô vừa lạnh vừa đau, khóc đến đặc biệt ấm ức.
Cô mười một tuổi, có năng lực nhận thức cơ bản, tuy rằng mỗi lần bị đánh đều xin Khương Thiếu Văn tha thứ, nói mình sai rồi, nhưng thật ra mỗi một lần cô đều biết, căn bản mình không có làm sai cái gì.
Chỉ đơn thuần là do Khương Thiếu Văn không thích cô, từ nhỏ đã không thích, là thật sự không muốn nuôi dưỡng đứa con gái này.
Cả đời này La Vũ Vi chưa từng thấy qua người nào có nhiều biểu cảm hơn Khương Thiếu Văn, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, lúc đánh người bộ mặt dữ tợn, giống như ma quỷ, lúc mắng chửi người miệng không lựa lời, động một chút là bảo cô đi tìm chết. Trong ấn tượng của La Vũ Vi, mẹ chưa bao giờ đối xử dịu dàng với cô, ngược lại còn quản rất rộng, yêu cầu đối với cô cũng rất cao, không cho cô một chút tự do, ngay cả cửa phòng cũng bị dỡ xuống.
Cô từng vì thế mà thống khổ không chịu nổi, ghét học lại hậm hực, lúc bà ngoại còn sống từng khuyên cô, nói có đôi khi mẹ sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, bảo cô không nên ghi hận mẹ, nói mẹ có nỗi khổ tâm.
Mãi đến năm mười hai tuổi La Vũ Vi mới biết cái gọi là khổ tâm kia.
Lần đó, người lớn lúc nói chuyện phiếm không có tránh cô, cô nghe lén được một ít chuyện, nói lúc Khương Thiếu Văn sinh cô thì bị khó sinh, sinh một ngày một đêm mới sinh được, lại bởi vì cô là con gái mà làm cho ba mẹ chồng rất không vui.
Khi đó kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, Khương Thiếu Văn là một giáo viên, sinh đứa thứ hai sẽ mất việc, bởi vậy ba mẹ La Tuấn Nguyên không màng cơm nước, nói với Khương Thiếu Văn mất việc thì mất việc, so với sinh con trai, mất việc chỉ là chuyện nhỏ. Nếu như bà không muốn sinh, vậy thì chờ ly hôn đi.
Lúc Khương Thiếu Văn còn trẻ xinh đẹp thon thả, tính cách mạnh mẽ, làm sao có thể chịu đựng được chuyện nhục nhã như vậy? Còn chưa ở cữ xong đã bùng nổ xung đột kịch liệt với ba mẹ chồng. Mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, La Tuấn Nguyên vừa không dỗ được vợ, lại không thuyết phục được ba mẹ, lúc ầm ĩ nhất, Khương Thiếu Văn ôm con gái muốn nhảy lầu, cuối cùng là bà ngoại chạy tới hiện trường mới ngăn được bà lại.
Sau đó, bà ngoại ôm La Vũ Vi nho nhỏ về nhà, khi còn nhỏ, phần lớn thời gian La Vũ Vi đều ở cùng bà ngoại, mãi cho đến khi cô chín tuổi mới ở cùng ba mẹ.
Sau khi lớn lên, kiến thức của La Vũ Vi rộng hơn rất nhiều, suy đoán hẳn là Khương Thiếu Văn bị trầm cảm nghiêm trọng sau khi sinh, đã nặng đến mức cần trị liệu, chỉ là người nhà quê nên hoàn toàn không biết chứng bệnh này, từ đầu tới cuối, không chỉ không có người để ý, còn kích thích Khương Thiếu Văn.
Sau đó bệnh tình của Khương Thiếu Văn càng trở nên nghiêm trọng hơn, mẫn cảm đa nghi, chuyên quyền độc đoán. La Tuấn Nguyên sợ bà thật sự xảy ra chuyện, chỉ có thể nhịn rồi lại nhịn, nhịn một chút, liền quen với tất cả mọi chuyện trong nhà đều do vợ quyết định, sau khi ba mẹ qua đời, ông trở nên càng ngày càng ỷ lại vào Khương Thiếu Văn.
Nhưng mà, cái này có quan hệ gì với La Vũ Vi?
Cô làm sai cái gì?
Mỗi người đều bảo cô thông cảm cho Khương Thiếu Văn, bởi vì đối phương là mẹ ruột đã sinh ra cô.
Vậy cô thiếu hụt sự quan tâm, thời thơ ấu không được bình thường, bị đánh, bị ngược đãi, bị mắng mà không có lý do, tra tấn tinh thần trong thời gian dài, ai tới bồi thường cho cô?
La Vũ Vi không nhớ được lần đó cô ở trong sân bao lâu, tóm lại, khi vết thương chồng chất cô được thả về phòng, cặp sách của cô đã bị xách lên lầu một, đồ trong túi bị vứt đầy trên mặt đất, tờ giấy khen kia bị xé nát bấy, rải ở bên cạnh cặp sách, La Tuấn Nguyên thu dọn rác rưởi bên bàn ăn, liếc mắt nhìn con gái một cái, cái gì cũng không nói.
Khương Thiếu Văn ngồi trên ghế giống như nữ vương, ôm hai tay, sắc mặt không chút thay đổi nhìn cô.
……
Trong phòng chứa đồ, La Vũ Vi muốn bỏ giấy khen dán đầy băng dính trong tay vào thùng, ngẫu nhiên lật sang mặt sau một cái, nhìn thấy mặt sau giấy khen viết mấy chữ: Vi Vi, xin lỗi.
La Vũ Vi: "......"
Mấy chữ này trực tiếp làm cô bật cười, thật sự là không còn gì để nói, lấy mu bàn tay lau khóe mắt, cô gọn gàng khép nắp thùng lại, đá toàn bộ thùng sang một bên.
Lúc này, có người bước từng bước từng bước đi tới, ở phía sau cô "Oa" một tiếng: "Sao lại loạn như vậy? Bà xã, anh đã thu dọn xong phòng của em rồi, ở đây có cần anh hỗ trợ không?"
La Vũ Vi khẽ nhắm mắt lại lắng nghe, giọng nói như tự nhiên, dịu dàng lại đáng yêu, là tiểu thiên sứ của cô, người có tâm tình ổn định nhất toàn thế giới, có thể cho cô tình yêu và sức mạnh cuồn cuộn không ngừng.
Cô đứng lên, phủi phủi tay, xoay người nhìn anh: "Không cần, em đã dọn xong rồi, nhìn một chút thôi, tất cả đều là rác rưởi, không cần thu dọn lại, vứt hết đi là được."
Uông Nhận hỏi: "Tất cả đều không cần?"
La Vũ Vi nhìn chung quanh căn phòng dơ bẩn hỗn độn này, gật đầu: "Ừm, tất cả đều không cần."
Vài xe rác được chở đi, La Vũ Vi và Uông Nhận tay trong tay, cuối cùng đi vào trong phòng cũ. Cho dù đi vào bao nhiêu lần, nơi này cũng đều làm cho cô cảm thấy khó chịu, dường như mỗi một góc đều còn lưu lại bóng dáng của Khương Thiếu Văn, còn quanh quẩn một cô bé bất lực cất tiếng kêu khóc thê lương.
Sau khi đi xuống cầu thang, La Vũ Vi hít sâu một hơi, nói với Uông Nhận: "Được rồi, cuối cùng nơi rách nát này cũng biến mất."
Cô không quay đầu lại nhìn, không chút lưu luyến kéo Uông Nhận rời khỏi phòng cũ.
——
La Vũ Vi và Uông Nhận trở lại Tiền Đường, vài ngày sau, La Tuấn Nguyên gửi cho cô mấy tấm ảnh nhà cũ bị san thành đất bằng, mấy tháng sau, nhà mới sẽ mọc lên ở địa chỉ cũ.
Hôm nay là ngày mười tám tháng hai, thứ ba, đúng lúc tiết khí thứ hai trong hai mươi bốn tiết khí, tiết thứ nhất là lập xuân.
Tiết khí rất chuẩn, Tiền Đường thật sự mưa, lúc nhận được ảnh chụp ba gửi tới, La Vũ Vi và Uông Nhận đang ngồi trong sảnh lớn cục dân chính, chờ đến lượt.
Trước khi đăng ký, bọn họ đi bệnh viện làm một lần kiểm tra sức khỏe toàn diện, thân thể La Vũ Vi không có dị thường, ngoại trừ thiếu ống dẫn trứng bên trái, những thứ khác đều rất khỏe mạnh.
Uông Nhận lại một lần nữa kiểm tra chất lượng testosterone và tinh trùng nhỏ của mình, đưa báo cáo cho bác sĩ xem, bác sĩ nói so sánh với nam giới cùng tuổi, các phương diện đều tính là bình thường, không có bất cứ vấn đề gì, sau khi kết hôn có thể bắt đầu chuẩn bị mang thai.
Nhưng mà, so sánh với kết quả kiểm tra mấy năm trước của anh, số lượng và sức sống của tinh trùng nhỏ có chút suy giảm, bác sĩ nói đây là quy luật tự nhiên của nhân loại, chỉ cần duy trì chế độ làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh, vận động thích hợp, chút biến hóa này sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với sinh hoạt X và sinh sản của Uông Nhận.
Uông Nhận không vì thế mà cảm thấy uể oải, chấp nhận tất cả kết quả, thản nhiên thừa nhận chức năng thân thể của mình đã qua thời kỳ đỉnh cao, trong những năm tháng sau này, sẽ dần dần già đi.
Nhưng nếu nói đến tâm tính, anh nói với La Vũ Vi, hiện tại anh đang ở thời gian tốt nhất, về sau còn có thể càng ngày càng tốt, La Vũ Vi rất đồng ý, nói cô cũng vậy.
Trải qua một loạt thủ tục, bọn họ thuận lợi lĩnh được hai cuốn sổ đỏ thẫm, trên ảnh, La Vũ Vi mặc một chiếc áo len màu trắng, trên người Uông Nhận là một chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp, tóc dài xõa xuống vai cô gái, mắt ngọc mày ngài, thần thái người đàn ông sáng láng, anh tuấn khiêm tốn, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
Không có một tia do dự, không có một chút xíu tâm thần không yên, không có bất kỳ khó khăn cản trở, càng không có bất an cùng hoài nghi đối với tương lai, bọn họ tuyên thệ kết hôn ở trước mặt nhân viên công tác, tay nắm tay, cứ đơn giản như vậy mà chính thức trở thành một đôi vợ chồng mới cưới.
Sau khi ra khỏi cục dân chính, tay trái Uông Nhận che dù, tay phải quơ quơ tay La Vũ Vi: "Nên đổi xưng hô đi?"
La Vũ Vi giả ngu: "Cái gì nha?"
Uông Nhận có chút bất đắc dĩ: "Đổi xưng hô đi, anh đã gọi em là bà xã suốt hai tháng rồi, em lại chưa từng gọi anh một tiếng ông xã, ngay cả lúc làm tình cũng không gọi, lần này có thể gọi rồi chứ?" Anh cầm lấy cuốn sổ đỏ thẫm trong tay, "Có pháp luật bảo đảm, là thân phận quốc gia cho anh, nếu em không gọi, anh sẽ đi đánh trống kêu oan."
"Ông xã!" La Vũ Vi đột nhiên lớn tiếng kêu lên, tuyệt không xấu hổ.
"Ơi!" Uông Nhận càng lớn tiếng hơn, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra vui sướng, "Còn chưa đủ, gọi thêm vài tiếng nữa nghe một chút."
La Vũ Vi: "Ông xã!"
"Ơi! Bà xã!"
"Ông xã!"
"Bà xã!"
Có một bác gái đi ngang qua bọn họ, quay đầu lại, không nói gì nhìn bọn họ vài lần.
Hai người cùng cười, La Vũ Vi vỗ ngực Uông Nhận một cái: "Được rồi! Bị người ta chê cười rồi."
Uông Nhận ôm cô vào lòng, dịu dàng nhìn cô: "Anh không sợ bị người ta chê cười, hôm nay là ngày quan trọng của hai ta, anh thật sự đặc biệt vui vẻ, làm ra bất cứ hành vi kỳ quái nào cũng là bình thường, ví dụ như bây giờ, trên đường cái, anh đột nhiên rất muốn hôn em."
"Vậy hôn đi." La Vũ Vi khẽ kiễng mũi chân, ngẩng mặt lên, còn nhắm hai mắt lại.
Uông Nhận hơi nghiêng ô, chỉ có thể che một chút, mưa phùn cứ như vậy xối lên người bọn họ, làm ướt tóc và lông mi của hai người, dưới ô, hai người triền miên hôn môi, đếm nhịp tim của đối phương, trao đổi hơi thở của nhau.
Lưu luyến không rời buông môi ra, Uông Nhận mở mắt, nhìn người phụ nữ mình yêu: "Vũ Vi, anh yêu em."
La Vũ Vi cũng dịu dàng nhìn anh: "Em cũng yêu anh."
Uông Nhận cực kỳ vui vẻ, nắm tay cô: "Đi! Về nhà đi, ông xã làm đồ ăn ngon cho em!"
La Vũ Vi kinh ngạc: "Không đến nhà ba mẹ anh ăn cơm sao?"
"Hôm nay không đi, anh đã nói với bọn họ, hôm nay anh muốn trải qua thế giới hai người cùng em." Uông Nhận quay đầu nhìn cô, "Bà xã, buổi tối nhớ ăn no một chút, sau khi ăn xong có thể sẽ vận động tiêu hao khá nhiều, anh còn mua mấy cây hải sâm, phải bồi bổ cho mình."
La Vũ Vi: "......"