Nhà thờ ở bên này hầu hết mang kiến trúc Gothic cổ điển, từ ngoại thất đến nội thất đều đậm chất thời kỳ Văn hóa Phục Hưng, những bức bích họa và tượng điêu khắc bên trong vô cùng thu hút ánh nhìn.
Nhưng nhân vật chính của ngày hôm nay lại là ban nhạc trên sân khấu và đám đông khán giả phía dưới.
Đường Nguyệt Thư chợt nhớ ra, cô chỉ hẹn với Thần Tài về thời gian và địa điểm, sau đó không nói gì thêm nữa. Lúc này đây, chính cô cũng không chắc đối phương còn nhớ chuyện cái khăn tay nhỏ bé này hay không.
Hoặc có lẽ cô nên gọi điện cho Lâm Xuyên ngay bây giờ để hỏi xem anh đang ở đâu.
Đường Nguyệt Thư đứng bên ngoài nhà thờ, lúc này vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ hẹn. Cô cũng không biết đối phương có phải là người có quan niệm giờ giấc chính xác hay không.
Nhưng đứng ngoài này chờ có hơi lạnh quá, cô cảm thấy trước khi ra ngoài lẽ ra mình nên mặc thêm một lớp áo, dù rằng nhìn cô bây giờ đã quấn kín mít từ đầu đến chân rồi.
Còn một vấn đề khác nữa là, cô bọc kín thế này dù đối phương đến, e là cũng không nhận ra cô.
Dựa vào giao tình qua vài lần tình cờ gặp gỡ của họ, Đường Nguyệt Thư không cho rằng đối phương có thể nhận ra mình giữa đám đông chỉ bằng dáng người. Huống hồ, với chiều cao và ngoại hình nổi bật của Thần Tài, cô cũng không dám chắc mình có thể tìm thấy anh ngay lập tức.
Cô tìm một bậc thang cao hơn để đứng đợi, âm nhạc trong nhà thờ truyền ra ngoài vang lên những giai điệu quen thuộc với người dân bản xứ, sau đó còn có cả phần hợp xướng vang vọng.
Chỉ còn chưa đến hai phút nữa là đến giờ hẹn.
Đường Nguyệt Thư lấy điện thoại ra định gọi cho đối phương, thế nhưng giống như thần giao cách cảm vậy, ngay khi cô vừa rút điện thoại ra, còn đang cởi găng tay để thao tác cho dễ, bởi đeo găng tay thì bấm không thuận tiện, mà tháo ra thì lại thấy tay mình gần như mất cảm giác. Đường Nguyệt Thư chính là ví dụ điển hình cho những người có tay chân lạnh ngắt vào mùa đông, có ủ ấm thế nào cũng không ấm nổi. Nơi nào có máy sưởi còn đỡ, rời khỏi máy sưởi cô chỉ đành lặng lẽ thở dài.
Bất ngờ, một số lạ gọi đến, cô vô thức ấn nhận cuộc gọi.
Điện thoại áp vào tai, hơi thở của cô hóa thành làn khói trắng, trong tai chợt vang lên một giọng nói trầm ấm qua điện thoại lại mang theo sự cuốn hút kỳ lạ: “Cô Đường.”
Là giọng của Thần Tài.
Khoảng chừng hai giây sau Đường Nguyệt Thư mới phản ứng kịp, cô vội lên tiếng: “Anh Lâm, anh đến rồi à?”
Cô vừa hỏi vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh, mong có thể bắt gặp bóng dáng người đàn ông đang trò chuyện cùng mình giữa đám đông.
“Đến rồi.” Lâm Xuyên chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.
Đường Nguyệt Thư bắt đầu mô tả trang phục của mình cho anh nhận dạng, nói rằng cô mặc áo khoác đỏ, đội mũ nồi đen. Nhưng khi đang nói, cô bỗng nhận ra mấy ngày nay ngoài đường có không ít người mặc đồ đỏ, mà mũ nồi đen thì lại là món phụ kiện thời trang phổ biến ở đất nước này.
Cô bỗng im lặng, cảm thấy chi bằng mô tả vị trí của mình có lẽ sẽ dễ tìm hơn. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, Thần Tài đột nhiên cất lời: “Tôi nhìn thấy cô rồi.”
Hả?
Đường Nguyệt Thư vẫn vô thức đảo mắt tìm kiếm xung quanh, theo lý mà nói, nếu Lâm Xuyên không nhận nhầm người thì anh hẳn đang ở rất gần cô.
“Cô nhìn sang phải đi.” Giọng nói từ trong điện thoại vang lên.
Thế là Đường Nguyệt Thư quay người sang phải, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông cũng đang cầm điện thoại đứng ở bậc thang phía dưới.
Hôm nay Thần Tài vẫn mặc nguyên cây đen, gương mặt nổi bật của anh rất dễ nhận diện, dù đã gặp mấy lần nhưng mỗi khi nhìn thấy, cô vẫn không khỏi thầm cảm thán đôi câu trong lòng.
Đường Nguyệt Thư tắt điện thoại, nở một nụ cười mỉm hết sức chuẩn mực với anh.
Là con gái được nuôi dạy trong một gia đình giàu có, từ nhỏ cô đã chẳng thiếu kinh nghiệm giao tiếp với người khác.
“Anh Lâm, buổi tối tốt lành.”
Bầu trời Paris lúc này đã tối đen rồi.
Đường Nguyệt Thư bước xuống mấy bậc thang, đứng trước mặt Lâm Xuyên.
“Buổi tối tốt lành.” Lâm Xuyên đáp lại.
Đường Nguyệt Thư trao trả khăn tay cho anh, chiếc khăn đã được giặt sạch sẽ được cô đựng trong một chiếc hộp tinh xảo rồi đặt vào túi trả về lại cho chủ cũ.
Lâm Xuyên không nói gì về chuyện giá trị của chiếc khăn này có đáng để anh ta cất công đến tận đây hay không, nhưng nhìn sắc mặt anh có lẽ anh cũng cảm thấy đây chỉ là một chuyện bình thường.
Dù sao Đường Nguyệt Thư không chủ động nhắc đến, có thể anh cũng không còn nhớ rõ về chiếc khăn nhỏ này.
Đến lúc này, nhiệm vụ của Đường Nguyệt Thư tối nay coi như đã hoàn thành mỹ mãn. Theo kế hoạch ban đầu, bây giờ cô nên lịch sự chào tạm biệt Thần Tài rồi quay trở về nhà.
Dù Giáng sinh là một ngày đặc biệt, nhưng Đường Nguyệt Thư lớn lên ở trong nước, mỗi năm đều có chào mừng Giáng sinh nhưng vì nó là ngày lễ của phương Tây nên trường học không hề cho nghỉ, thế nên cô chưa bao giờ coi nó là một dịp quá quan trọng.
Cô chỉ đơn thuần muốn cảm nhận không khí lễ hội một chút mà thôi.
Nghĩ vậy, Đường Nguyệt Thư chợt nhớ ra một chuyện, người đàn ông bên cạnh cô là người Hong Kong, mà bên đó không giống với đại lục, họ có ăn mừng Giáng Sinh, thậm chí còn được nghỉ lễ.
Nghĩ đến đây, cô đoán rằng trong quá trình trưởng thành của Lâm Xuyên, Giáng Sinh hẳn là một ngày lễ rất trọng đại.
“Anh Lâm, chiếc khăn đã trao lại cho anh, vậy tôi không quấy rầy anh nữa.” Đường Nguyệt Thư nói những lời khách sáo này một cách hết sức tự nhiên, cô khẽ mỉm cười nói tiếp: “Hôm nay là Giáng sinh, chúc anh ngày nào cũng vui vẻ.”
Dù nói thế nào đi nữa, lời chúc của Đường Nguyệt Thư giờ phút này cũng là lời thật lòng.
Cô đã ở nơi đất khách quê người mấy tháng, thực ra cũng không ít lần vấp ngã. Dù tiếng Pháp của cô rất lưu loát nhưng khi đột ngột phải sống lâu dài trong một môi Tr**ng X* lạ, cô vẫn bị sốc văn hóa trong một khoảng thời gian. Cảm giác khi ngã bệnh mà xung quanh chẳng có ai thực sự rất khó chịu, vô cùng khắc cốt ghi tâm.
Lâm Xuyên là một trong số ít những người khiến cô cảm thấy ấm áp.
Dù cả hai lần giúp đỡ chỉ là đưa cô về nhà, đối với anh chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng Đường Nguyệt Thư luôn ghi nhớ những ân tình của người khác.
Sau khi nói lời chúc xong, cũng đến lúc cô phải nói lời tạm biệt.
Thế nhưng trước khi cô kịp mở miệng, Lâm Xuyên đột nhiên cúi mắt nhìn cô, hai ánh mắt thoáng giao nhau, Đường Nguyệt Thư nghe thấy anh hỏi: “Tối nay cô Đường có kế hoạch gì khác không?”
Đường Nguyệt Thư không ngờ sẽ nghe thấy một câu hỏi mang tính xã giao như vậy. Thông thường khi người khác hỏi câu này, câu tiếp theo thường là muốn hẹn cô.
Và câu trả lời của cô từ trước đến nay luôn là từ chối.
Bất kể cô dùng cách nói nào để từ chối, kết quả chung quy cũng không xuất hiện khả năng nào khác hơn.
Vấn đề duy nhất là, cô không hề chuẩn bị gì cho câu hỏi thăm bất thình lình của vị Thần Tài này, thế nên biểu cảm hơi ngưng lại một chút, phản ứng cũng chậm hơn nửa nhịp.
Nhưng dường như Lâm Xuyên đã nhìn ra câu trả lời từ sắc mặt của cô, vì vậy anh lại hỏi tiếp: “Cô ăn tối chưa?”
Hôm nay Đường Nguyệt Thư dậy muộn, ăn cũng muộn, thế nên bây giờ mà ăn tối đối với cô vẫn còn hơi sớm.
Thậm chí có lúc cô còn không ăn tối.
Không phải vì giảm cân gì đó, mà đơn giản là cô không có khẩu vị.
Tối nay có ăn hay không cô còn chưa quyết định, bên ngoài nhà hàng thì quá đông người xếp hàng, có lẽ cuối cùng vẫn sẽ gọi đồ ăn mang về.
Khi cô ngẩng đầu định nói gì đó, Lâm Xuyên đã lên tiếng trước: “Tôi đã đặt bàn, nếu cô không phiền, tôi mạn phép mời cô cùng ăn tối.”
Lúc Đường Nguyệt Thư nghe xong câu này mới thực sự sững sờ, với mối quan hệ không thân không quen giữa cô và vị Thần Tài họ Lâm này, có lẽ vẫn chưa đến mức ngồi ăn tối cùng nhau.
Trừ khi hai người có mục đích riêng với nhau.
Vì thế, Đường Nguyệt Thư đã thốt ra một câu: “Vì sao?”
Câu hỏi “Vì sao” này, đầy đủ phải là “Vì sao lại mời tôi?”
Lâm Xuyên nhìn thẳng vào mắt Đường Nguyệt Thư, cô gái xinh đẹp trước mặt trông có vẻ không dư dả về mặt kinh tế nhưng lại dùng một giọng điệu mang tính chất nghi vấn để giao tiếp với anh. Điều này khiến Lâm Xuyên tin rằng việc cô trả lại chiếc khăn tay hoàn toàn xuất phát từ sự đơn thuần trong tính cách của cô.
Anh không phải một người tự luyến, nhưng anh biết mình có lợi thế rất lớn trong việc lựa chọn bạn đời.
“Vì hôm nay là đêm Giáng sinh, mà vừa hay tôi cũng chỉ có một mình.” Đường Nguyệt Thư nghe thấy giọng nói ôn hòa của người đàn ông trước mắt vang lên như đang trả lời cho câu hỏi của cô: “Nên tôi muốn hỏi xem cô có muốn cùng tôi ăn tối không?”
Bạn đồng hành dùng bữa sao?
Đây là cách mà Đường Nguyệt Thư hiểu.
Hóa ra Thần Tài chỉ đơn thuần không muốn ăn tối một mình.
Đường Nguyệt Thư hiểu được.
Vốn dĩ cô định trả lại đồ xong là về nhà ngay, nhưng bây giờ đối diện với lời mời của Lâm Xuyên, cô do dự giây lát rồi quyết định đồng ý cùng ăn tối.
“Thật vinh hạnh cho tôi.” Cô cong mắt nở nụ cười.
Đây có thể xem là lần đầu tiên hai người gặp nhau ngoài những lần tình cờ, những lần vô tình gặp gỡ trước đó cả hai cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
Đường Nguyệt Thư không phải một cô gái đến từ gia đình trung lưu bình thường chưa từng trải sự đời. Dù hiện tại cô đang trong tình trạng xích mích với gia đình, nhưng nền giáo dục và môi trường trưởng thành đã cho cô đủ sự tự tin, điều đó giúp cô có thể giữ được tâm thế bình thản ngay cả khi đối mặt với một người đàn ông có địa vị xã hội hiển hách.
Thực ra điều này rất đơn giản, Lâm Xuyên đúng là có ngoại hình và điều kiện kinh tế rất ưu tú, nhưng Đường Nguyệt Thư không có bất kỳ ý đồ gì với anh. Chỉ cần không có ý đồ gì thì tất cả những thứ anh sở hữu đều không liên quan đến cô.
Đương nhiên, đây cũng là điều mà rất nhiều người không buông bỏ được.
Đường Nguyệt Thư tin rằng quen biết với Lâm Xuyên sẽ có được một mối quan hệ rất tốt, hôm nay có thể cô chưa cần đến, nhưng ngày mai thì sao?
Một lý do khác khiến cô có thể điềm nhiên đối diện với Lâm Xuyên chính là: cô hoàn toàn không biết gì về người này.
Chỉ biết mỗi cái tên mà thôi.
Lúc ngồi ổn định trên xe rồi, Đường Nguyệt Thư có nhắc đến Tần Thiệu Mẫn, cô có thể nhận ra quan hệ giữa hai người rất tốt.
“Sao anh Tần không ăn tối cùng anh?” Cô hỏi.
Chủ đề này thực ra không hay lắm, nhưng Tần Thiệu Mẫn và gia đình Hoa Kiều nhà họ Tô nơi cô đang làm việc hiện tại đều là một trong số ít chủ đề chung hiếm hoi giữa cô và Lâm Xuyên mà họ có thể thảo luận.
Nhắc đến Tần Thiệu Mẫn, Lâm Xuyên nhớ lại lần trước khi cậu bạn của mình lướt đến video của cô Đường trên mạng xã hội đã nhấn theo dõi tài khoản và còn khen ngợi cô rất nhiều. Sau đó lúc cô bắt đầu livestream, Tần Thiệu Mẫn còn chia sẻ với anh một lần, tán thưởng rằng cô hát hay, người thật ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên màn hình.
Nhưng tài khoản mạng xã hội của Tần Thiệu Mẫn theo dõi rất nhiều streamer như thế, quý cô họ Đường mà anh ta rất tán thưởng này cũng không phải người anh ta thích xem nhất, thế nên sau đó họ không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Chính Tần Thiệu Mẫn cũng không biết rằng giờ phút này đây, người bạn thân của anh ta và quý cô họ Đường này đang trên đường cùng nhau đến nhà hàng ăn tối trong đêm Giáng sinh.
Lúc này, đối diện với câu hỏi của Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên rất bình tĩnh nhắc lại nguyên văn lời nói của Tần Thiệu Mẫn: “Cậu ta nói hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ăn tối dưới ánh nến vào đêm Giáng sinh thì trông giống như gay vậy.”
Đường Nguyệt Thư: “…”