Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 15

Đường Nguyệt Thư không cố ý nhìn về phía Lâm Xuyên, nhưng đối phương ngồi ngay trước mặt, dù có chiếc giá nến cao trên bàn ngăn cách, cô vẫn có thể thấy bóng dáng của anh.

Lâm Xuyên đang bị Tô Nghiên Hoài quấn lấy, cậu nhóc dường như có vô số điều muốn tâm sự với anh Xuyên của mình. Còn Đường Nguyệt Thư vẫn phụ trách làm phiên dịch cho ông Trần khi cần thiết.

Thật ra, công việc phiên dịch của cô không phải lúc nào cũng cần thiết, bởi vì trình độ tiếng Anh của ông Trần cũng đáng gờm, có thể giao tiếp trôi chảy bằng tiếng Anh với mọi người mà không có trở ngại nào.

Vì vậy, Đường Nguyệt Thư có thể thoải mái tận hưởng bữa tối của mình.

Sau khi kết thúc bữa ăn, mọi người lại tiếp tục tách ra để giao lưu, trong phòng khách có một khu vực dành làm sàn nhảy, khách khứa tụm năm tụm ba chuyện trò.

Nhờ khả năng nghiệp vụ xuất sắc, Đường Nguyệt Thư thậm chí còn trao đổi phương thức liên lạc với những người Pháp khác trong bữa tiệc, họ nói rằng nếu sau này cần đến phiên dịch sẽ mời cô.

Những người này có lẽ là người kinh doanh ở Pháp, có thể còn làm về xuất nhập khẩu nên cần giao thiệp với các đối tác quốc tế.

Đường Nguyệt Thư dĩ nhiên sẽ không từ chối, bởi vì ở đây, bất kỳ ai cũng có thể là ông chủ tương lai của cô.

Trong buổi tiệc, nhan sắc của Đường Nguyệt Thư có thể xem là nổi bật trong đám đông. Hơn nữa, cô là một trong số ít gương mặt châu Á, có người không biết cô là phiên dịch của ông Trần thậm chí còn đến mời cô khiêu vũ.

Cô mỉm cười từ chối lời mời của họ.

Thực tế, những bữa tiệc kiểu này cũng có thể xem là một dạng thương trường thu nhỏ. Đường Nguyệt Thư không quen biết những người này, nhưng rõ ràng họ đều không phải người tầm thường, có lẽ cũng là những mối quan hệ không tệ đối với chính cô trong tương lai.

Dù cô không chắc liệu những mối quan hệ này có tác dụng gì với mình hay không.

Không lâu sau đó, ông Trần đã đi nghỉ ngơi. Bà Diêu cũng đã chuẩn bị sẵn phòng nghỉ lại cho vị khách từ xa đến mà chưa được nghỉ ngơi tử tế này. Điều này đồng nghĩa với việc công việc phiên dịch tối nay của Đường Nguyệt Thư đến đây đã kết thúc.

Ông Trần là một người trung niên hòa nhã, trước khi rời đi ông ta còn khuyên cô nên giao lưu nhiều hơn với những người trẻ tuổi ở đây, biết đâu có thể mang đến cơ hội mới cho cô.

Đường Nguyệt Thư tin lời này.

Nhưng chuyện gì cũng có rủi ro, có được cơ hội hay không rất khó nói trước được.

Bởi vì tổ chức buổi tiệc Giáng Sinh nên biệt thự được trang trí bằng nhiều món đồ theo chủ đề lễ hội, nào là cây thông Noel, nào là dây treo lấp lánh, thậm chí trên tường còn có một chiếc đèn trang trí hình nơ bướm rất nổi bật nối liền với nhiều dây đèn nhỏ mang họa tiết trăng sao.

Nhờ không có rào cản ngôn ngữ, cô có thể trò chuyện đôi ba câu với bất kỳ ai ở đây. Huống hồ hôm nay còn là dịp lễ, mọi người chỉ muốn thư giãn, tán gẫu chuyện trên trời dưới biển cũng chẳng sao.

Đường Nguyệt Thư thấy hơi mệt nên đi thẳng về phía sân sau, phía sau có một hành lang khá dài, đèn đuốc vẫn sáng trưng, tiếng nhạc từ sảnh trước vẫn còn văng vẳng vọng tới nhưng cách một quãng xa nên cũng không quá ồn.

Chủ thuê của cô vẫn đang bận tiếp đón khách khứa, có vẻ trong số đám đông ngoài kia có vài đối tác quan trọng với nhà họ.

Đường Nguyệt Thư đứng nghỉ ngơi một lúc, cô nhìn qua cánh cửa kính trong suốt có thể thấy cảnh đêm ở khu vườn phía sau, đèn ở đó được bật sáng trông rất đẹp.

Cô muốn ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng bây giờ ngoài trời tuyết đang rơi lất phất, thế nên chỉ đành từ bỏ ý định này.

Đường Nguyệt Thư chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, giống như nhân viên văn phòng lén vào nhà vệ sinh trốn việc vậy.

Bây giờ đối tượng cần cô phục vụ đã đi nghỉ nhưng bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, chưa đến giờ tan ca, cô lén tìm một chỗ vắng vẻ hóng gió một chút, quá hợp lý còn gì.

Nhưng không ngờ, đã lén đi ra đến nơi này còn gặp một người khác cũng đang “trốn việc”.

“Chị làm gì ở đây?” Một giọng nói trẻ tuổi vang lên.

Đường Nguyệt Thư nhìn sang thấy cậu thiếu niên mặc bộ vest trông rất thư sinh, có lẽ vì còn đang ở tuổi mới lớn nên khi mặc vào lại càng lộ rõ nét thiếu niên.

Thật sự rất giống một Tiểu vương tử.

“Cậu không nhìn ra à?” Đối diện với học trò của mình, thái độ của Đường Nguyệt Thư rất tự nhiên, giọng điệu cũng vô cùng bình thản: “Tôi đang trốn việc đây.”

Tô Nghiên Hoài: “…”

Sao chị ta có thể nói ra những lời này một cách hùng hồn như vậy chứ?

Cậu thiếu niên đi đến trước mặt cô, ảo não thốt lên một câu như cũng hiểu thấu cảm giác của cô vậy: “Bữa tiệc này thật sự chẳng thú vị chút nào.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Mới nãy không phải còn đang trò chuyện vui vẻ với anh Xuyên của cậu sao?

Có vẻ như sự nghi hoặc trên mặt cô quá rõ ràng, biểu cảm của cậu nhóc thoáng mất tự nhiên: “Anh Xuyên bị ba tôi kéo đi rồi, tôi không muốn nói chuyện với những người khác.”

Những người khác mà Tô Nghiên Hoài nói chính là đám thanh thiếu niên trạc tuổi với cậu có mặt trong bữa tiệc.

Đường Nguyệt Thư ngẫm nghĩ thấy mình bây giờ rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, bèn hỏi một câu thăm dò: “Vậy tôi làm phiên dịch cho cậu một lúc nhé?”

Tô Nghiên Hoài – cậu thiếu niên từng bị mẹ nhắc nhở phải lễ phép gọi chị gái gia sư là “cô Đường” bỗng trợn mắt liếc cô.

“Tôi không muốn nói chuyện với họ không có liên quan gì đến có phiên dịch hay không.”

Ồ, tức là không muốn gượng gạo trò chuyện với những người mình không quen.

Đường Nguyệt Thư hiểu quá rõ tâm trạng này.

“Chị có muốn lên phòng học của tôi ngồi một lát không?” Cậu nhóc đưa ra lời mời.

Có lẽ là cảm thấy Đường Nguyệt Thư đứng đợi ở đây cũng chán, cậu nói: “Trong phòng của tôi ít ra có thể chơi game, còn tốt hơn là ngồi dưới kia nhiều, mấy người đó xã giao thì có liên quan gì đến chị đâu.”

Những lời Tô Nghiên Hoài nói cũng không sai, mấy cuộc xã giao ngoài kia thực sự chẳng liên quan gì đến Đường Nguyệt Thư cả. Với điều kiện hiện tại của cô cũng không thể bàn chuyện hợp tác với ai trong số họ, thậm chí cô còn không biết rõ thân phận và ngành nghề của đối phương. Nếu thực sự muốn tìm cách tạo dựng mối quan hệ ở đây, có lẽ điểm đáng giá nhất của cô chính là nhan sắc và vóc dáng.

Thế nên, Đường Nguyệt Thư quyết định đi theo học trò của mình lên tầng.

Cả hai như tìm thấy “đồng minh” trên một địa bàn xa lạ, sau khi vào phòng đóng cửa lại mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu chọn game để chơi.

Trong lúc đó, Tô Nghiên Hoài thuận miệng hỏi cô một câu: “Sao Giáng Sinh mà chị vẫn đi làm vậy? Chị thiếu tiền lắm à?”

Cậu ấm dùng giọng điệu ngây thơ, không hiểu nỗi khổ của xã hội loài người để hỏi cô.

Nhưng câu nói vô tình đó lại đâm trúng tim đen của cô.

Đường Nguyệt Thư gật đầu: “Đúng vậy, du học ở Paris rất tốn kém.”

“Chị không được gia đình chu cấp tiền sinh hoạt sao?”

Thằng nhóc này cứ chạm vào đúng nỗi đau của cô.

Đường Nguyệt Thư lập tức tự dựng lên một hình tượng bi thương cho mình: “Đúng thế, ba tôi không muốn cho tôi học tiếp, nhất quyết ép tôi phải kết hôn với người tôi không thích. Người đàn ông đó tôi chỉ gặp vài lần, lần nào cũng thấy anh ta ôm ấp người phụ nữ khác. Tôi lén trốn khỏi nhà, ông ấy còn lâu mới chu cấp tiền cho tôi.”

Tô Nghiên Hoài cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu, không ngờ lại nghe được một câu chuyện bi thảm như vậy. Cậu còn trẻ, mới nghe đến đây lương tâm bỗng chốc nhói đau.

“Này, chị nói thật hay đùa đấy?” Tô Nghiên Hoài cứ cảm thấy có gì đó sai sai: “Ba chị tệ như vậy, thế còn mẹ chị cũng không lo cho chị à?”

“Hai người họ ly hôn lâu rồi.” Một câu nói của Đường Nguyệt Thư lập tức khiến cậu thiếu niên càng thêm cảm giác tội lỗi: “Mẹ tôi có gia đình mới, bà ấy không quan tâm đến tôi nữa. Ba tôi cũng cưới vợ khác, họ còn có một đứa con trai.”

Trong đầu Tô Nghiên Hoài bỗng hiện lên hình ảnh một cô gái đáng thương không được cha thương mẹ mến. Đến khi nghe nói cô còn có một người em trai cùng cha khác mẹ, não cậu lập tức xuất hiện thêm một kịch bản bi kịch trọng nam khinh nữ điển hình: người cha nhẫn tâm bán con gái đi đổi sính lễ hoặc lợi ích nào đó về cho con trai cưng của mình.

Tuy cậu không mấy lễ phép với cô gia sư này, nhưng mắt cậu không mù, dựa vào nhan sắc của cô ở trong nước chắc chắn có thể ra mắt làm ngôi sao trong giới showbiz.

Vậy mà mình lại nhắc đến vấn đề đau lòng này, mình thật đáng chết.

Tối nay nếu nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cậu cũng phải tự hỏi bản thân một câu: Mày có bị ngu không vậy?

Chuyện nào không nên nhắc tới thì cậu lại khơi ra.

Đường Nguyệt Thư quay đầu liếc thấy cậu nhóc cúi đầu im lặng, trong ánh mắt còn mang theo chút… đồng cảm?

Cô có than thở hơi quá không nhỉ?

Đường Nguyệt Thư ngẫm lại những lời mình đã nói, cô cũng đâu có nói dối, chẳng qua chỉ lược bỏ qua một số chi tiết mà thôi.

Bọn trẻ bây giờ dễ tin người quá!

“Không sao.” Đường Nguyệt Thư lúc này mới thấy lương tâm hơi áy náy, cô hắng giọng nói: “Bây giờ tôi ở nước ngoài rồi, bọn họ đâu làm gì được tôi nữa. Chỉ cần chăm chỉ làm việc là tôi có thể tự nuôi sống bản thân.”

Đúng vậy, ở bên này chỉ cần chịu khó làm thêm thì vẫn có thể sống được.

Nhưng rõ ràng trò đùa lúc nãy hơi quá trớn, khiến cậu học trò nhìn cô bằng ánh mắt như đang nói rằng, chỉ cần cô vẫn làm việc nghiêm túc, cậu sẵn sàng thuê cô làm gia sư cho mình mãi mãi.

Sau đó họ bắt đầu chơi game hai người, gia đình của Tô Nghiên Hoài quả thực có điều kiện, cậu không thiếu bất cứ trò chơi nào. Thế là Đường Nguyệt Thư nghiêm túc đảm nhiệm vai trò đồng đội.

Sau một trận đấu k.ích thích đầy căng thẳng, cô đặt thiết bị trong tay xuống, quay sang nói với cậu nhóc bên cạnh một câu thật lòng: “Cậu chơi gà thật đấy.”

Tô Nghiên Hoài: “…”

Chút cảm giác áy náy vừa rồi lập tức tan biến sạch sẽ.

Cậu ngỡ ngàng nhìn sự chênh lệch giữa mình và Đường Nguyệt Thư, cuối cùng chỉ cảm thấy như một học sinh cá biệt bị học sinh xuất sắc nghiền nát không thương tiếc.

“Sao chị lại chơi giỏi thế? Trước đây chị từng chơi rồi à?”

Đường Nguyệt Thư nhún vai: “Có một câu gọi là thiên phú dị bẩm…”

Cô khiến trái tim nhỏ bé của cậu chủ nhỏ tổn thương sâu sắc.

Tô Nghiên Hoài hậm hực nói phải tự mình nghiên cứu lại trận đấu vừa rồi, bảo cô chơi một mình một lúc.

Đường Nguyệt Thư không ngồi yên được, thế là xách váy ra ban công ngắm cảnh đêm. Đêm Giáng Sinh quả nhiên khác hẳn với ngày thường, từ vị trí này vừa hay có thể nhìn thấy một màn bắn pháo hoa rực rỡ.

Khoảnh khắc pháo hoa nổ tung trên bầu trời quả thực rực rỡ đến chói mắt, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng dường như cô vẫn có thể nghe thấy tiếng hò reo của đám đông ở đằng xa.

Trước đây cô không quá thích xem pháo hoa, có lẽ vì đã rời xa quê hương quá lâu, trong lòng dần hình thành nên một chút cảm giác cô đơn khó tả.

Dù nhà họ Đường bây giờ đã không còn là chốn yên bình của cô, nhưng cô lớn lên ở Bắc Kinh, nơi đó vẫn có ý nghĩa đặc biệt với cô.

Có lẽ vì quá chìm đắm trong màn pháo hoa, Đường Nguyệt Thư không hề chú ý đến động tĩnh xung quanh mình. Thế nên khi màn pháo hoa tạm ngừng, cô định xoay người đi vào phòng nhưng lại bị bóng người phía sau làm cho giật mình.

Tối nay cô mang giày cao gót, hoảng loạn làm cô không đứng vững suýt nữa ngã xuống.

Trong khoảnh khắc lảo đảo ấy, người đối diện nhanh tay đỡ lấy cô theo phản xạ, một tay giữ eo cô, tay còn lại nắm lấy cổ tay cô.

Đường Nguyệt Thư đứng vững lại, ngẩng đầu nghênh đón đôi mắt sâu thẳm kia.

“Xin lỗi, làm cô giật mình rồi.” Anh nói.

Sau đó, anh buông tay ra.

Khoảng cách giữa hai người vẫn gần sát vào nhau.

Đường Nguyệt Thư lại một lần nữa ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, không chỉ vậy, cô còn ngửi thấy cả hương nước hoa của mình. Hương thơm trên cơ thể hai người có một thoáng chốc như hòa quyện vào nhau.

Lâm Xuyên cụp mắt xuống, lùi lại một bước về sau.

“Không lạnh sao? Sao lại đứng ngoài ban công hóng gió?” Dường như anh không hiểu nổi tại sao Đường Nguyệt Thư lại đứng ngoài ban công trong thời tiết lạnh giá thế này.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô bước vào trong, tiện tay kéo cửa ban công lại.

Lâm Xuyên biết tối nay cô đến đây để làm thêm, nghĩ đến những công việc làm thêm mà anh từng biết về cô, bỗng dưng anh thấy tò mò.

Thế là ngay khi Đường Nguyệt Thư đóng cửa ban công lại, cô chợt nghe thấy Thần Tài lên tiếng hỏi:

“Cô rất thiếu tiền sao?”

Bình Luận (0)
Comment