Trước đây quả thực Đường Nguyệt Thư chưa làm nhưng cũng đã xem qua. Có điều bây giờ cô cảm thấy mình gặp phải đề thi vượt cấp.
Sự bình tĩnh của cô trong đủ loại tiệc tùng xa hoa, lại không hề có tác dụng ở trong căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông này.
Lời nói của Lâm Xuyên không hề lộ liễu, nhưng anh rất quyến rũ.
Ánh mắt của Đường Nguyệt Thư không tự chủ được mà đặt trên môi anh, có điều chỉ dừng lại một khoảnh khắc thì cô liền dời tầm mắt.
Cô nhớ lại tối qua Lâm Xuyên đã xác nhận với cô, rằng khi uống rượu xong thì cô có bị mất trí nhớ tạm thời không.
Thì ra là đang chờ cô ở đây mà.
Đường Nguyệt Thư chỉ có thể nâng ly cà phê lên uống một ngụm, chuyển hướng sự chú ý của mình.
Lâm Xuyên vẫn giống như trước đây, sau khi nói xong sẽ đợi hồi âm của đối phương.
Vì cần thiết cho việc trang điểm, hôm nay Đường Nguyệt Thư đã dán mi giả. Khoảnh khắc chớp mắt, lông mi cô rung động, càng tôn lên vẻ đẹp của cô giống như một tinh linh bướm xinh đẹp.
“Vậy bây giờ chúng ta là gì?” Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng mở miệng.
Lúc này một số kỹ xảo lôi kéo và dấu vết mập mờ chỉ có vẻ nhạt nhẽo và vô dụng.
Lâm Xuyên không biết đang nghĩ gì. Anh khẽ cười một tiếng, nhanh chóng trả lời câu hỏi này: “Tôi nghĩ, tôi hẳn là người theo đuổi em.”
Người theo đuổi.
Ba chữ này khiến Đường Nguyệt Thư ngây ra một lúc.
Thực ra quan hệ giữa người với người không nhất định phải tuân theo một khuôn mẫu và quỹ đạo phát triển đặc biệt.
Cô tưởng rằng quá trình theo đuổi không nhất định phải xuất hiện trong một mối quan hệ, nhưng không ngờ rằng suy nghĩ của Lâm Xuyên lại là như vậy.
“Sự theo đuổi của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?” Lâm Xuyên nhìn thấy sự sửng sốt trong mắt Đường Nguyệt Thư.
Từ Hong Kong đến Paris, chuyến bay nhanh nhất chắc cũng cần mười tiếng đồng hồ.
Anh tưởng rằng sự theo đuổi của mình đã bày ra trước mắt rồi.
Vẻ mặt của Đường Nguyệt Thư khi nhìn anh lại trở nên do dự, cô đang suy nghĩ về vấn đề khác.
Ánh mắt cô đánh giá Lâm Xuyên một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng hỏi anh: “Vậy tôi hỏi một câu, với gia đình như các anh, anh có một người bạn gái chính thức hoặc vị hôn thê ở Hong Kong không?”
Lâm Xuyên: “…”
Đường Nguyệt Thư nghe thấy anh cười một tiếng: “Em coi tôi là loại người gì?”
Anh không ngờ nhân phẩm của mình lại không được tin cậy đến vậy. Anh không phải người tốt gì, nhưng trong ấn tượng thì anh đối xử với cô hẳn là không tệ.
“Chỗ các anh không có chuyện như vậy xảy ra sao?” Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm Lâm Xuyên.
Trong ấn tượng của cô, thực ra người giàu có ở cùng tầng lớp đều cùng một ruột với nhau. Cô rất ít nghe những tin đồn lá cải ở Hong Kong, nhưng không có nghĩa là chưa từng nghe qua.
Lúc này Lâm Xuyên không hiểu ý định ban đầu khi Đường Nguyệt Thư hỏi điều này, nhưng anh không muốn bày ra những điều không hay ho trong mạng lưới quan hệ của mình trước mặt cô.
Anh nói: “Tôi không thể đảm bảo cho người khác, tôi chỉ có thể đảm bảo bản thân mình sẽ không.”
Đường Nguyệt Thư rủ mắt, không biết có tin lời anh nói hay không.
Nhưng phần lớn thời gian, lời hứa của đàn ông không có nhiều giá trị.
Nhưng Lâm Xuyên nói chuyện quả thực rất dễ nghe.
Đường Nguyệt Thư không hỏi anh về quan điểm của gia đình anh đối với việc anh lựa chọn bạn đời, đây không phải là nội dung mà cô quan tâm.
“Vậy anh định theo đuổi bao lâu? Hai mươi ngày sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi.
Hai mươi ngày là thời gian mà Lâm Xuyên nói bản thân sẽ ở lại Paris vào tối qua.
Trong chuyện được theo đuổi, cô lại còn thương lượng với Lâm Xuyên.
Điều này nghe có chút buồn cười. Dường như cô không phải là đối tượng được theo đuổi, mà là người thứ ba đứng ngoài quan sát.
“Em hy vọng là bao lâu?” Lâm Xuyên hỏi ý kiến của cô, nhưng trong giọng nói nghe có ý cười.
Anh còn phối hợp trêu chọc cô, như vậy giống như bên A và bên B đang thương thảo tiến trình hợp tác.
Đường Nguyệt Thư hơi chậm tiêu nên giờ mới phát hiện ra: “…”
Cô không nói gì nữa, nhưng ý cười trên mặt Lâm Xuyên khiến người ta rất khó bỏ qua.
Thời gian của bữa trà chiều này trôi qua rất nhanh. Đồ ngọt mà Lâm Xuyên mua đến quả nhiên ăn không hết, có một số món được cất vào trong tủ lạnh của Đường Nguyệt Thư.
Lâm Xuyên không hẹn cô vào buổi tối, dường như anh đã có việc khác.
Đường Nguyệt Thư phải bận livestream.
Chỉ là sau đó Lâm Xuyên nói đã đặt đồ ăn cho cô, bảo cô chú ý ăn đúng giờ.
Hình như anh đặc biệt quan tâm đến sức khỏe của Đường Nguyệt Thư, đặc biệt là sau khi cô bị sốt cao một lần.
***
9 giờ tối ở Paris, cùng với tiếng mưa bên ngoài là bước chân của người đi đường cầm ô, lúc nhanh lúc chậm.
Dưới màn đêm, cảnh mưa như vậy cũng đang hoàn thiện khúc tụng ca cô đơn của Paris.
Lâm Xuyên đến tham gia một buổi tiệc một mình.
Trong những dịp như vậy, anh cầm một chiếc ly chân cao, mặc vest đi giày da, hơi nhàm chán nghịch chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải. Trên chiếc nhẫn có một thiết kế nhỏ, là một vòng chuyển vận, loại có thể xoay được.
Lần này Lâm Xuyên trở về rồi lại đến Paris, ba anh đã hỏi về lịch trình của anh.
Có một số lịch trình là không thể giấu được. Khi biết anh bay đến Paris, ba của Lâm Xuyên không nói gì. Mặc dù trong mắt ông ấy, câu nói không ai hiểu con bằng cha không hoàn toàn đúng, nhưng có lẽ ba anh đã biết con trai mình đang vì một người phụ nữ mà ở lại Paris.
Lâm Xuyên còn nhớ, một ngày trước khi rời đi thì anh và ba mình đã gặp mặt ở công ty.
“A Xuyên, con là người có chừng mực, hẳn con phải biết mình đang làm gì.”
Không ai quản anh ở Pháp làm gì, cũng không quan tâm anh giao du với ai, chỉ cần anh biết chừng mực là được.
Chất lỏng màu đỏ trong ly chân cao lắc lư trên thành ly thủy tinh. Xung quanh đều là những người lịch lãm sáng láng, đương nhiên Lâm Xuyên rất thích nghi với môi trường như vậy.
Anh đến Paris, tự nhiên cũng không chỉ làm một việc.
Lâm thị liên quan đến không ít ngành nghề, có giao dịch làm ăn với nhiều quốc gia. Bất kể anh ở đâu cũng đều có công việc được sắp xếp cho anh.
Một số cuộc xã giao vốn có thể không tham gia, nhưng nếu anh đã ở đây, đến một chuyến cũng không sao.
Xã giao cũng không nhất định phải có bạn nữ đi cùng.
Vì vậy Lâm Xuyên đến tham dự một mình.
Buổi tiệc này có rất nhiều doanh nhân đến, có thể nói là đủ mọi ngành nghề. Hơn nữa một phần không nhỏ những người ở đây không chỉ có một nghề, họ có thể là doanh nhân, cũng có thể là giáo viên trong trường học.
Lâm Xuyên vô cùng thích nghi với nơi này.
Ở phương diện xử lý các mối quan hệ, anh không gặp điều gì khó khăn. Gương mặt châu Á ở đây không thường thấy, hơn nữa ngoại hình của anh có độ nhận diện nhất định, thông thường người đã gặp anh sẽ không nhận nhầm anh nữa.
Ở một góc tương đối yên tĩnh, anh lấy điện thoại ra xem rồi chỉnh chế độ im lặng, sau đó bấm vào xem. Bây giờ đã là thời gian livestream của Đường Nguyệt Thư. Anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại tạo hình hôm nay của cô, con bướm ở khóe mắt rất linh động, cô còn làm kiểu tóc nên trông càng linh động hơn.
Buổi chiều, cô có nói bộ quần áo trên người là do chính cô thiết kế.
Không thể nghi ngờ tài năng thiết kế của cô.
Tính ra nguồn fan của Đường Nguyệt Thư rất phức tạp đa dạng. Fan nhan sắc, fan giọng hát và cả fan trang điểm. Thậm chí có vẻ còn có cả fan mama, fan chồng, fan vợ. Chỉ là đám người đáng thương nhất hiện tại hẳn là fan thiết kế của cô. Có một phần lớn fan thiết kế chỉ có thể nhìn cô mặc những bộ quần áo xinh đẹp do chính cô thiết kế, nhưng bản thân lại không mua được.
Lúc này người xem trong phòng livestream rất đông. Trong phút chốc Lâm Xuyên có cảm giác mình đã nuôi được một streamer lớn.
Lúc này anh mới có thể hiểu được những người theo đuổi thần tượng. Nhìn người mình thích ngày càng trở nên lấp lánh, quả thực sẽ nảy sinh cảm xúc tự hào.
Buổi tiệc này không kéo dài quá lâu. Trong buổi tiệc, Lâm Xuyên gặp được một người phụ nữ Trung Quốc khác.
Tuổi tác tương đương với anh, trong nhà kinh doanh rượu vang đỏ.
Người phụ nữ này tên là Bàng Ngọc Linh, người Quảng Đông. Nếu Lâm Xuyên không nhớ nhầm, hẳn là nhà mình và thế hệ cha chú của cô ấy có chút giao tình.
Họ trao đổi phương thức liên lạc. Trên thương trường, mọi người sẽ không từ chối việc quen biết những đối tác mới.
“Anh Lâm, anh ở khách sạn nào?” Khi buổi tiệc kết thúc, cô Bàng gọi Lâm Xuyên lại, nói tên một khách sạn: “Tôi ở đây, anh có tiện đường không?”
Thông thường mà nói, Lâm Xuyên sẽ không từ chối bất kỳ khả năng hợp tác nào. Cho dù không tiện đường, có lẽ anh cũng sẽ chở đối phương một đoạn.
Tài xế của Lâm Xuyên là người địa phương. Anh ta cho biết là tiện đường, Lâm Xuyên bảo đối phương lên xe.
“Anh Lâm đến Paris công tác sao?” Bầu không khí trong xe không hề trầm lặng, rõ ràng Bàng Ngọc Linh là một nữ doanh nhân rất hoạt ngôn.
Lâm Xuyên trả lời: “Nghỉ phép.”
Câu trả lời này có chút ngoài dự đoán của cô ấy. Lẽ ra nơi có thể nghỉ phép rất nhiều, nhưng Paris vào tháng ba không phải là một lựa chọn tốt. Mưa dầm dề, đôi khi đi lại cũng dễ gây phiền não.
Nhưng không tự ý bình phẩm lựa chọn của người khác là lễ nghi xã giao bình thường nhất của một người trưởng thành.
“Anh định ở lại Paris bao lâu. Thường ngày nếu có thời gian, có lẽ chúng ta có thể hẹn nhau ra ngoài chơi một chút?” Bàng Ngọc Linh nói chuyện rất có chừng mực: “Tôi có khá nhiều bạn bè ở đây, biết rất nhiều nơi vui chơi.”
Lâm Xuyên khá hứng thú với chủ đề này, bèn trò chuyện với cô ấy mấy câu, nhưng từ chối lời mời ngày mai của Bàng Ngọc Linh.
Anh nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay đã hẹn người rồi.”
“Hẹn người rồi” là một khái niệm rất chung chung, có thể thực sự có hẹn, cũng có thể chỉ là một cái cớ để từ chối khéo.
Nhưng Bàng Ngọc Linh là một người biết điều, cô ấy cười nói: “Vậy thì đáng tiếc quá.”
Lâm Xuyên đưa đối phương đến cửa khách sạn. Bên ngoài lại bắt đầu mưa phùn, Lâm Xuyên đưa chiếc ô duy nhất trên xe cho đối phương.
Sở dĩ là “cho”, đại khái là vì anh cảm thấy trong thời gian ngắn hẳn là không có cơ hội gặp lại.
Vì lễ nghi xã giao, anh không thể để người phụ nữ bị mưa ướt đi đến cửa khách sạn.
Tất nhiên cũng có một cách khác là anh cầm ô đưa đối phương đến cửa rồi trở lại xe.
Chỉ là bây giờ nhìn lại, anh chỉ sẵn lòng thực hiện hành động ga lăng này với một người.
Trong khoảng thời gian ở Paris, nói là nghỉ phép nhưng Lâm Xuyên cũng không hoàn toàn thoát ly công việc suốt cả ngày. Hiệu suất làm việc ở Hong Kong là kiểu ai cũng ganh đua, cho dù là Lâm Xuyên thì cũng là người lớn lên trong nhịp điệu đó.
Có điều phần lớn thời gian là anh khiến người khác phải chạy đua theo mình.
Luôn có một số công việc cần anh đích thân xử lý.
Nghe nói ở Hong Kong, biết anh nghỉ phép vào lúc này thì ông nội không vui lắm. Có lẽ là vì dựa theo tuổi tác của Lâm Xuyên, qua hai năm nữa là anh phải gánh vác trọng trách rồi. Lúc này anh còn nghỉ lâu như vậy, giống như là không muốn làm nữa.
Nhưng có lẽ những người bề trên như họ đột nhiên cũng cảm thấy áp lực đặt lên người Lâm Xuyên trong những năm qua quá lớn. Mẹ của Lâm Xuyên còn gọi điện thoại đến, bảo anh ở bên ngoài nghỉ ngơi cho tốt.
11 giờ tối, livestream của Đường Nguyệt Thư vẫn chưa kết thúc. Trong căn hộ rộng lớn vang lên tiếng nói chuyện của cô. Lâm Xuyên gửi tin nhắn trước khi cô kết thúc livestream một chút như canh giờ, muốn hẹn cô ngày mai ra ngoài.
Dự báo thời tiết nói ngày mai là trời âm u nhưng không mưa, hy vọng không phải là lừa đảo.
Lâm Xuyên không hẹn cô trực tiếp, mà rất lịch sự hỏi cô ngày mai có thời gian không trước.
Sau đó khi Đường Nguyệt Thư kết thúc livestream, không lâu sau thì Lâm Xuyên đợi được hồi âm.
Cô gửi cho anh một tấm thời khóa biểu.
Lâm Xuyên nhìn thời khóa biểu, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Học kỳ trước, Lâm Xuyên cũng đã xem qua thời khóa biểu của cô, chỉ là lúc đó đang mang thân phận sếp.
Bây giờ khác rồi.
Số tiết học của Đường Nguyệt Thư vào học kỳ này ít hơn so với học kỳ trước. Điều này có thể liên quan đến chuyên ngành của cô, đại khái là nhấn mạnh hơn vào sáng tạo chứ không chỉ đơn thuần là kiến thức trên lớp học.
Theo lý mà nói, mọi người đều biết rõ khi thực sự bước vào xã hội, đi đến một vị trí thuộc về mình thì không phải tất cả những thứ học được ở trường học, cuối cùng đều dùng được trong công việc.
Ngày mai là chủ nhật, ý nghĩa của việc Đường Nguyệt Thư gửi thời khóa biểu này, có lẽ có thể coi là miễn trừ cho Lâm Xuyên một số phiền phức sau này. Ít nhất là trước khi hẹn cô, anh phải xác nhận cô có tiết học không trước.
Ở một mức độ nào đó, Đường Nguyệt Thư được xem là một học sinh ngoan không trốn học.
Một lớp học mười mấy người, gương mặt châu Á không nhiều, cô trốn học không khác gì tìm chết.
Tin nhắn của Đường Nguyệt Thư lại được gửi đến, cô nói ngày mai muốn đi xem tiến độ sửa sang xưởng thiết kế.
Lâm Xuyên nói sẽ đi cùng cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuyên là một nhà đầu tư thì có thân phận nhất định để quan tâm đến tiến trình thành lập xưởng thiết kế.
Họ hẹn nhau ngày mai gặp.
Nhưng hẹn gặp vào buổi trưa, tiện thể ăn trưa.
Lâm Xuyên không phải là ma quỷ mà lần nào cũng hẹn người ta vào sáng sớm, cứ hẹn vậy thì sớm muộn gì chuyện này cũng thất bại.
Kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay, Lâm Xuyên đoán lát nữa sau khi tẩy trang rửa mặt, cô sẽ tiếp tục làm tổ trong phòng để vẽ bản thảo.
Cô là một người hay thức khuya.
Không khí lạnh vào tháng ba tự nhiên không thể so sánh với trước đây, quần áo mặc ra ngoài không giống như hai tháng trước.
Đường Nguyệt Thư ngủ một giấc tỉnh dậy, thoải mái vươn vai một cái, nhớ ra tối qua Lâm Xuyên đã hẹn mình.
Có lẽ anh đã đoán được thói quen ăn uống của cô không được lành mạnh cho lắm, cho nên đặc biệt hẹn ăn trưa.
Đường Nguyệt Thư nghĩ lại, hình như mối quan hệ giữa mình và anh Lâm đã bắt đầu từ trên bàn ăn.
Người dân lấy ăn làm trời, nói như vậy hình như cũng không sai.
Nhưng cô luôn cảm thấy tiến độ của họ rất giống bạn cùng ăn.
So với việc yêu đương, Đường Nguyệt Thư nghĩ nếu có ngày mình và Lâm Xuyên từ mặt nhau, có lẽ cô sẽ đau lòng hơn vì mất đi một người bạn cùng ăn tốt.
Chỉ nghĩ như vậy thôi đã khiến người ta cảm thấy hơi buồn.
“…”
Lâm Xuyên cũng không biết, bên này mình còn chưa theo đuổi được bạn gái, bên kia cô đã bắt đầu đau lòng vì chuyện từ mặt nhau trong tưởng tượng.
Từ khi anh có ý đó, lúc đến gặp anh thì Đường Nguyệt Thư không cần phải đi tàu điện ngầm hay gọi taxi nữa.
Lâm Xuyên ngồi trong xe, nhìn thấy Đường Nguyệt Thư mặc quần jean ống loe và áo len bó sát màu xanh dương. Chiếc áo len này hơi giống chiếc áo len màu đỏ mà cô mặc khi uống rượu hai ngày trước, nhưng không phải cùng một kiểu. Ở gần ngực bên trái của chiếc áo len màu xanh đậm này có một con búp bê nhồi bông đáng yêu.
Cô khoác một chiếc áo khoác dài bên ngoài, nhưng để mở chứ không kéo khóa.
Trông vừa xinh đẹp vừa rét.
Tháng ba vẫn còn lạnh.
Đường Nguyệt Thư nhìn thấy hôm nay Lâm Xuyên ngồi ở ghế sau, phía trước là tài xế nên cô cũng lên ghế sau.
Sau khi lên xe, hơi ấm liền ùa đến.
Lâm Xuyên đưa tay ra chạm vào tay cô. Động tác của anh rất tự nhiên, tự nhiên đến mức Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp phản ứng.
Tay cô lạnh ngắt.
“Em mặc ít như vậy, không lạnh sao?”
Đặc biệt là cổ áo của chiếc áo len đó rất rộng, xương quai xanh và một vùng da phía dưới đều lộ ra.
Rất đẹp, nhưng cũng có vẻ khá lạnh.
Đường Nguyệt Thư không rút tay lại, nhiệt độ từ lòng bàn tay của Lâm Xuyên truyền đến, quả thực rất ấm.
Cô thích làm bạn với những người ấm áp. Ví dụ như Giang Thanh Dã đã sưởi ấm tay cho cô mười mấy năm. Trước khi học đại học, có một khoảng thời gian có người còn tưởng rằng hai người họ là đồng tính.
Sau đó Giang Thanh Dã yêu đương, Đường Nguyệt Thư luôn xụ mặt với người bạn trai mối tình đầu đó của cô ấy càng chứng thực điều này. Nhưng thực ra lúc đó Đường Nguyệt Thư chỉ đơn thuần cảm thấy người đàn ông đó không xứng với cô ấy mà thôi.
Sau đó đầu óc Giang Thanh Dã cũng tỉnh táo lại, yêu nhau không được bao lâu liền chia tay.
Đường Nguyệt Thư chưa bao giờ nói gì về chuyện tình cảm của bạn bè. Nhưng điều quá đáng là, khi cô coi nhẹ những mối tình của Giang Thanh Dã, tin đồn lan truyền ra lại là cô thay lòng đổi dạ.
Chỉ là trong khoảng thời gian đó cô đã hiểu ra, cho dù tình bạn mà cô có không phải là tình bạn chỉ tồn tại trong một giai đoạn, nhưng cuộc sống của họ vẫn không phụ thuộc vào nhau, về bản chất thì con người ai nấy đều cô đơn.
Sau đó cô quen với cô đơn, cũng hưởng thụ cô đơn.
Đường Nguyệt Thư nhìn Lâm Xuyên khá nhiệt tình với sự nghiệp sưởi ấm tay, dứt khoát đưa cả tay kia qua.
Lâm Xuyên nhướn mày, sau đó nhanh chóng phủ lên bàn tay kia.
Anh không cho cô cơ hội hối hận, trực tiếp dùng cả hai tay nắm lấy tay cô.
Đường Nguyệt Thư luôn cảm thấy tay của Lâm Xuyên đẹp, nhưng khi hai đôi tay của họ đặt cạnh nhau thì tay của anh lớn hơn rất nhiều.
Điều này làm nổi bật lên Đường Nguyệt Thư cũng nhỏ nhắn.
Mặc dù trên thực tế là không phải vậy.
Là Lâm Xuyên quá cao, vóc dáng của anh trông có vẻ là người tập gym lâu năm.
Bữa trưa là ở một nhà hàng Trung Quốc.
Lâm Xuyên đã ăn nhiều bữa cơm như vậy với cô, muốn nắm bắt được sở thích của cô là chuyện rất dễ dàng. Chắc chắn cô là một người ủng hộ món Trung Quốc.
Hơn nữa trông có vẻ hơi kén ăn.
Mặc dù cô chưa từng nói ra.
Gọi mấy món tương đối thường ăn, họ giải quyết xong bữa này.
Khi ăn cơm, Đường Nguyệt Thư chia sẻ với Lâm Xuyên một số món ăn thảm họa mà cô đã ăn ở nhà ăn của trường. Có một số không phải là thảm họa, chỉ là cô ăn không quen cơm của người da trắng thôi.
Lâm Xuyên nghe xong, cúi đầu cười cười: “Vậy có cơ hội tôi lại nấu cơm cho em ăn, thực ra tay nghề nấu nướng của tôi cũng được.”
Điều này hình như có chút xa vời, lại có vẻ không quá xa vời.
Ở phương diện kinh nghiệm tình cảm, Đường Nguyệt Thư là một trang giấy trắng, bởi vậy không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Đó không phải là chuyện hai người lên giường với nhau là có thể có được, hai người xa lạ vừa mắt nhau cũng có thể lên giường với nhau.
Sau bữa trưa, họ cùng nhau đến xưởng thiết kế của Đường Nguyệt Thư.
Lần đầu tiên nhà đầu tư Lâm Xuyên đến xem căn cứ sự nghiệp của sếp Đường.
Đó là cả một tầng lầu đều được cô thuê hết.
Diện tích không nhỏ.
Thực ra Lâm Xuyên hơi ngạc nhiên. Xem xét việc sửa sang thì ở đây đã làm không ít công trình, hẳn là đã cho thuê từ trước đó rất lâu rồi.
Chi phí sinh hoạt ở Paris rất cao, càng không cần phải nói đến chuyện ngoài tầng lầu này ra, Đường Nguyệt Thư còn thuê một căn nhà mấy chục mét vuông.
Số tiền đó đối với Lâm Xuyên mà nói không là gì, nhưng đối với một cô gái trẻ một mình ở Paris, hơn nữa theo anh được biết là không có sự giúp đỡ từ gia đình, chắc hẳn rất không dễ dàng.
Đường Nguyệt Thư mà Lâm Xuyên nhìn thấy cũng đủ nỗ lực.
Cô giống như một bông hoa trắng kiên cường, vươn mình về hướng cây đại thụ.
Ngưỡng mộ cô là chuyện rất bình thường.
Thích cũng vậy.
Tâm trạng của Đường Nguyệt Thư không tệ. Hôm nay công nhân sửa sang không làm việc, cô dẫn Lâm Xuyên tham quan xưởng thiết kế của mình. Cô giống như một hướng dẫn viên du lịch nhỏ, giới thiệu mọi phương diện bố trí không gian xưởng thiết kế của mình. Đôi mắt cô rất sáng, rõ ràng là rất vui vẻ, thậm chí có thể nói là hưng phấn.
Sự hưng phấn và hăng hái khi dần thực hiện ước mơ.
Dường như Lâm Xuyên đã nhìn thấy dáng vẻ cô sẽ nổi tiếng thế giới vào ít lâu sau.
Sau khi giới thiệu xong, Đường Nguyệt Thư quay đầu lại nhìn Lâm Xuyên, nói một câu đặc biệt đáng yêu: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn sự hỗ trợ nhiệt tình của cổ đông lớn, anh Lâm. Cảm ơn con mắt tinh tường và khẩu vị độc đáo của anh, chúng ta hãy vỗ tay!”
Nói xong, cô tự vỗ tay trước, tiếng vỗ tay rất vang. Lâm Xuyên cũng cười vỗ tay một cái.
“Mắt nhìn của tôi rất tốt.” Anh cười, ám chỉ.
Đường Nguyệt Thư đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt đó của Lâm Xuyên thực sự rất quyến rũ.
Khoảng cách đến giờ ăn tối vẫn còn một lúc, Lâm Xuyên muốn dẫn Đường Nguyệt Thư đi dạo trên phố, tiện thể dạo quanh trung tâm thương mại.
Tiếc là ông trời không chiều lòng người, khi họ còn đang đi trên đường, mưa đột nhiên rơi xuống.
Dự báo thời tiết lừa người.
Lúc đó họ còn cách xe một đoạn, tài xế lái xe đến. Nhưng mưa lớn rồi, Lâm Xuyên bèn cởi áo khoác của mình ra, che trên đầu họ.
Thực ra chỉ có mấy bước chân, nhưng tài xế không thể lái xe đến được, họ phải đi bộ mấy bước.
Thực ra điều Lâm Xuyên quan tâm là lớp trang điểm trên mặt Đường Nguyệt Thư, mưa lớn có thể làm trôi lớp trang điểm của cô.
Khi lên xe, cả hai người trên người đều dính nước mưa.
Tóc và áo khoác của Đường Nguyệt Thư hơi ướt, giày và ống quần cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Tình hình của Lâm Xuyên nghiêm trọng hơn cô không ít, bộ phận bị ướt trên người cũng nhiều hơn cô.
Có lẽ họ cần phải về thay bộ quần áo khác.
Cuộc hẹn vốn nên kéo dài đến tối, có lẽ đến đây là kết thúc.
Chỉ là Lâm Xuyên đột nhiên nói: “Khách sạn tôi ở ngay gần đây, chúng ta đến đó chờ một lát trước được không?”
Anh nói xong còn bổ sung một câu: “Rất gần.”
Đường Nguyệt Thư nghe vậy thì đối diện với ánh mắt của anh. Rõ ràng Lâm Xuyên rất mong chờ sự đồng ý của cô, anh chưa muốn kết thúc cuộc hẹn hôm nay.
“Đi thôi.” Đường Nguyệt Thư nói.
Vì vậy Lâm Xuyên bảo tài xế về khách sạn.
Khách sạn quả nhiên ở gần đó. Tài xế lái thẳng vào bãi đậu xe, họ không cần phải bị mưa ướt nữa.
Khi đi theo thang máy lên trên, dòng suy nghĩ của Đường Nguyệt Thư vẫn đang lan man.
Đây không phải là khách sạn mà Lâm Xuyên ở lần trước, nhưng phong cách cũng gần giống nhau. Anh vẫn đặt phòng suite như trước đây. Chỉ là trước đây Đường Nguyệt Thư đến khách sạn mà anh ở là vì công việc, bây giờ là vì tình cảm riêng tư. Trong lòng cô hơi cảm khái.
Cô đi theo Lâm Xuyên vào trong, Lâm Xuyên tìm cho cô một đôi dép đi trong nhà dùng một lần.
Sau khi vào cửa, áo khoác bị ướt cũng cởi ra, treo trên một cái giá.
Lâm Xuyên nhìn ống quần bị ướt của cô thì cau mày, cuối cùng nói một câu: “Em có muốn tắm nước nóng không?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Câu nói này của Lâm Xuyên nghe có vẻ không có ý tốt cho lắm.
Nhưng trớ trêu thay, Đường Nguyệt Thư lại biết anh quả thực là có ý tốt.
“Tôi bảo người ta mang một bộ quần áo mới đến…”
Lời của Lâm Xuyên chưa nói xong đã bị Đường Nguyệt Thư cắt ngang: “Không cần, lát nữa mượn máy giặt và máy sấy ở chỗ anh.”
Trong phòng suite, cái gì cần cũng có.
Lâm Xuyên không có ý kiến, cô sẵn lòng thay quần áo ướt ra là tốt rồi.
Trong phòng suite có hai phòng tắm, Đường Nguyệt Thư dùng phòng bên ngoài, Lâm Xuyên dùng phòng trong phòng ngủ.
Đường Nguyệt Thư còn tiện thể gội đầu luôn, dù sao cũng tắm rồi, không cần tiết kiệm chút công sức này.
Đợi đến khi cô sấy khô tóc xong, quấn khăn tắm đi ra thì đúng lúc đối diện với Lâm Xuyên đang đi từ ban công vào.
Lâm Xuyên mặc áo sơ mi trắng, cúc áo để hở hai cúc, quần là quần đen rất rộng. Tóc anh đã gội và sấy khô, nhưng không chú ý sấy kiểu tóc lắm, trông chất tóc có vẻ hơi mềm.
Khoảnh khắc đó, anh toát lên một cảm giác dịu dàng như năm tháng lặng lẽ trôi.
So sánh với anh, Đường Nguyệt Thư quấn khăn tắm trông càng có sức công phá hơn.
Lâm Xuyên có thể nghe thấy máy giặt đã bắt đầu hoạt động, quần và áo của cô đang được giặt. Bây giờ cô mặc gì dưới khăn tắm, anh có thể tưởng tượng được.
Rõ ràng là quấn kín mít, nhưng anh cảm thấy suy nghĩ của mình đang phạm tội.
Lâm Xuyên cố gắng chuyển hướng dòng suy nghĩ của mình. Anh hỏi Đường Nguyệt Thư: “Em có muốn xem phim không? Ở đây có một phòng chiếu phim.”