Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 40

Đường Nguyệt Thư được Lâm Xuyên đưa đến dưới lầu. Trông anh có vẻ như còn muốn đưa cô lên lầu, nhưng bị cô từ chối.

Vừa rồi ở cửa phòng suite khách sạn, cố tình nấn ná đến hai mươi phút mới ra ngoài. Đường Nguyệt Thư sờ môi mình đã cảm thấy tê tê, cô không muốn lát nữa lại tiếp tục hôn ở cửa.

Định lực của cô bình thường.

Định lực của Lâm Xuyên cũng kém.

Bên ngoài vẫn đang mưa, chỉ là rất nhỏ nên hoàn toàn có thể bỏ qua.

Đường Nguyệt Thư không cần ô của Lâm Xuyên, Lâm Xuyên tự nhiên cũng không thể toại nguyện mà xuống xe đưa cô mấy bước chân.

Chỉ là trải qua tối nay, sự mập mờ giữa hai người đã nâng cấp.

Đường Nguyệt Thư trở về căn nhà thuê. Khoảnh khắc đóng cửa lại, trái tim cô như vẫn còn ở khách sạn tối nay.

Ở một mức độ nào đó, không ai có thể phủ nhận niềm vui mà hormone k.ích thích tạm thời mang lại cho các giác quan cơ thể.

Đường Nguyệt Thư đứng sau cửa một lúc lâu, lúc này mới thay giày đi vào trong.

Cô cuộn người trên ghế sofa. Không biết qua bao lâu, điện thoại nhận được tin nhắn của Lâm Xuyên. Anh nói mình đã về đến khách sạn rồi, dặn cô tối nay nghỉ ngơi sớm.

Đường Nguyệt Thư mất một lúc mới tiêu hóa hết những chuyện tối nay. Đối với cô mà nói, thật ra những chuyện này đã thuận theo tự nhiên.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian sau, Đường Nguyệt Thư cần phải tập trung phần lớn sự chú ý vào vòng đấu bán kết, liên lạc giữa cô và Lâm Xuyên ít đi. Thậm chí trong một ngày, những lời thực sự có thể nói được với nhau chỉ có vài câu ngắn ngủi, hoặc có thể nói sự liên lạc giữa họ dựa vào sự chủ động của Lâm Xuyên để duy trì.

Sự lạnh nhạt này, càng giống như sau khi đạt được mục đích thì Đường Nguyệt Thư bắt đầu dùng bạo lực lạnh.

Trên thực tế, Lâm Xuyên biết rõ mấy ngày nay cô đang bận rộn chuyện gì. Từ sau khi lọt vào vòng trong, thực ra có không ít người đến tìm Đường Nguyệt Thư hợp tác. Trước đây cô nói rất khó kêu gọi đầu tư cũng không hoàn toàn đúng.

Tuổi trẻ là rủi ro của cô, đồng thời cũng là cơ hội của cô.

Cuộc thi này cho phép các nhà thiết kế mới tham gia, ngưỡng cửa không quá cao. Các thương hiệu lớn vẫn có các biện pháp lôi kéo nhà thiết kế mới, chỉ là Đường Nguyệt Thư có suy nghĩ riêng của mình.

Thời gian đấu bán kết là vào cuối tháng ba, mấy ngày nay Đường Nguyệt Thư bận rộn xác nhận chi tiết cuối cùng của tác phẩm thiết kế.

Lâm Xuyên xem như rất hiểu chuyện, thời gian anh xuất hiện mỗi ngày đều canh vào đúng lúc cô sắp nghỉ ngơi.

Xưởng thiết kế của Đường Nguyệt Thư vẫn chưa hoàn toàn sửa sang xong. Cô bận rộn trong xưởng thiết kế của đội ngũ hợp tác. Mấy ngày trôi qua, đại khái mọi người đều đã quen biết Lâm Xuyên.

Với thân phận người theo đuổi Đường Nguyệt Thư.

Lâm Xuyên lại rất vui lòng nhận thân phận này, cũng có quan hệ tốt với các cộng sự của Đường Nguyệt Thư.

Mấy ngày nay, ngay cả việc livestream và dạy kèm cho cậu chủ nhỏ Tô Nghiên Hoài thì Đường Nguyệt Thư cũng tạm gác lại. Cô chuyên tâm cuộn mình trong xưởng thiết kế.

Khi Lâm Xuyên xuất hiện vào buổi tối, Đường Nguyệt Thư vẫn còn đang đối diện với ma-nơ-canh, thực hiện các phép đo và sửa đổi trên quần áo. Mỗi bộ quần áo muốn đến được với công chúng, từ khâu thiết kế đến sản xuất đều sẽ trải qua những công đoạn không thể thiếu này.

Điện thoại của Đường Nguyệt Thư chỉnh chế độ rung, bởi vậy cô không nghe thấy cuộc gọi của Lâm Xuyên.

Đợi đến khi cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài mới phát hiện có người đứng ngoài cửa, không biết đã nhìn cô bao lâu.

“Sao anh lại đến đây?” Đường Nguyệt Thư đặt công việc đang làm xuống.

Lâm Xuyên ở bên ngoài. Ngược sáng nhìn qua, ngũ quan của anh ẩn trong ánh sáng trông không rõ ràng, nhưng cảnh tượng đó lại đẹp một cách bất ngờ.

Lâm Xuyên không đi vào khu vực làm việc của cô, anh nói: “Mang cơm tối đến cho em, đã gọi điện thoại cho em rồi nhưng em không bắt máy.”

Đường Nguyệt Thư đi qua, nhìn thấy bên ngoài đã không còn ai thì hỏi: “Sao anh vào được?”

Lâm Xuyên dựa vào vị trí đó không nhúc nhích, khẽ cười một tiếng: “Trước khi tan làm đồng nghiệp của em đã cho tôi vào, nếu không thì tôi vào bằng cách nào?”

Thời gian làm việc của họ không quy định quá rõ ràng, cũng tự do hơn nhiều. Chỉ là phần lớn thời gian Đường Nguyệt Thư sẽ là người cuối cùng rời đi.

Lâm Xuyên nắm tay Đường Nguyệt Thư, đi đến bên chiếc bàn trống bên ngoài.

Anh đã đóng gói cơm tối mang đến để ăn cùng cô.

Đường Nguyệt Thư nhìn Lâm Xuyên mở hộp cơm ra, bàn tay đẹp khiến cho động tác của anh cũng trở nên cảnh đẹp ý vui.

Một điều rất rõ ràng là Lâm Xuyên đang dùng một cách rất ôn hòa để thẩm thấu vào cuộc sống của cô.

Điểm này là điều mà Đường Nguyệt Thư khi mới đến Paris năm ngoái hoàn toàn không ngờ tới.

Thời gian ăn tối tương đối yên tĩnh, sau đó Đường Nguyệt Thư nói mình còn phải tiếp tục bận, hỏi Lâm Xuyên có muốn về trước không.

“Khoảng bao lâu nữa?” Anh hỏi.

Đường Nguyệt Thư không chắc chắn về thời gian, cô bảo Lâm Xuyên về trước.

Sếp Lâm ngàn dặm xa xôi đến làm nhân viên giao hàng và nhân viên ăn cùng này bảo cô đợi một chút. Sau đó anh ra xe lấy máy tính bảng của mình rồi quay lại. Anh tìm cho mình một vị trí trên chiếc bàn trống, coi đó là chỗ làm việc tạm thời của mình.

“Em bận đi, tôi bận việc của tôi.”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Thực ra cô vẫn luôn nghi ngờ, chế độ làm việc cách biệt bảy tiếng đồng hồ với trong nước của Lâm Xuyên có ảnh hưởng đến công việc của anh không. Lâm Xuyên nói mình đang nghỉ phép, nhưng trên thực tế hình như công việc của anh cũng không ít.

Lâm Xuyên không muốn đi, anh ở lại trong khu vực chung đó.

Đường Nguyệt Thư thấy anh ở đó một mình cũng ổn, bèn tự quay lại chỗ tiếp tục làm việc.

Trước đây thực ra cô còn hơi căng thẳng. Bây giờ càng gần đến ngày thi, trái lại cô còn bình tĩnh hơn. Chẳng qua là trước đây ngồi dưới sân khấu làm khán giả, bây giờ trở thành người trưng bày tác phẩm.

Khi bận rộn Đường Nguyệt Thư hoàn toàn không để ý đến thời gian. Cửa để mở, bởi vậy thỉnh thoảng khi cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Xuyên. Anh đang đối diện với hướng của Đường Nguyệt Thư, tư thế ngồi rất thoải mái mà rủ mắt nhìn máy tính bảng trong tay. Phần lớn thời gian, chiếc bút cảm ứng trong tay được anh xoay xoay tùy ý, thỉnh thoảng anh lại viết gì đó lên màn hình.

Không biết có phải cảm nhận được điều gì không, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào trong cửa về phía Đường Nguyệt Thư. Vừa hay ánh mắt hai người chạm nhau, anh cười với cô, mặt mày giãn ra.

Đường Nguyệt Thư chăm chú nhìn anh, sau đó quay người lại tiếp tục công việc của mình.

Đợi đến khi cô làm xong, muốn xoay người ra ngoài tìm Lâm Xuyên thì thấy không biết từ lúc nào anh đã ngồi ở ghế sofa. Anh chống tay lên tay vịn, nhắm mắt, hình như đã ngủ.

Đã rất muộn rồi.

Đường Nguyệt Thư không khỏi bước nhẹ, một đầu gối nâng lên, hơi nhích lại gần hướng anh.

Cô không biết anh có ngủ không nên đến gần để xác nhận một chút.

Kết quả nhìn chằm chằm chưa được hai giây, Lâm Xuyên đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Xuyên nói: “Có phải tôi đã mở mắt hơi sớm không?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô đứng thẳng dậy, lúc này mới nói với Lâm Xuyên: “Tôi tan làm rồi.”

Lâm Xuyên cười cười: “Vậy tôi đưa em về.”

Trên đường phố bên ngoài không có nhiều người. Khi ra ngoài, Lâm Xuyên rất tự nhiên nắm lấy tay Đường Nguyệt Thư.

Bây giờ hình thức ở chung của họ hơi phức tạp. Nói là người yêu thì Đường Nguyệt Thư vẫn chưa gật đầu đồng ý. Khoảng thời gian này cô bận, Lâm Xuyên không cố chấp đòi cô cho danh phận. Nhưng nói là quan hệ mập mờ bình thường thì rõ ràng lại không chỉ có vậy.

Đường Nguyệt Thư không nói gì. Mãi cho đến khi Lâm Xuyên đưa cô đến dưới lầu, sau đó anh cũng xuống xe rồi khóa xe lại.

Đối diện với ánh mắt của Đường Nguyệt Thư, sắc mặt của anh rất thản nhiên: “Tôi đưa em lên lầu.”

Lâm Xuyên đã rất quen thuộc với khu vực này, đặc biệt là con đường lên chỗ ở của cô.

Đường Nguyệt Thư đứng yên ở cửa, không mở cửa ngay mà quay người lại nhìn người đàn ông phía sau trước: “Tôi đến nhà rồi.”

Câu nói ngầm này có lẽ có ý là anh nên đi rồi.

Rõ ràng Lâm Xuyên là người có thể hiểu được câu nói này. Anh không những không biết ý mà tạm biệt, còn rủ mắt nhìn Đường Nguyệt Thư đầy hứng thú.

“Tôi đợi em cả buổi tối, em cứ thế đuổi tôi đi sao?”

Con người đều sẽ dần trở nên được voi đòi tiên.

Có lẽ quý ông cũng sẽ cởi bỏ lớp ngụy trang.

Đường Nguyệt Thư đón lấy ánh mắt của anh, khựng lại một chút: “Vậy anh muốn đuổi thế nào?”

Giữa lúc nhìn nhau, Lâm Xuyên không nói gì. Anh cúi đầu đến gần cô, ưu thế về vóc dáng đã hiện ra, anh trực tiếp chặn Đường Nguyệt Thư ở trước cửa.

Lần đối diện này, hô hấp của cả hai người đều nhẹ đi theo từng mức độ khác nhau. Đường Nguyệt Thư cảm nhận rõ rệt rằng cổ họng mình hơi thắt lại. Ngoài ra xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập của nhau. Cô không phân biệt được là tiếng tim đập của ai.

Đèn cảm ứng trên hành lang không báo trước mà tắt, thời gian họ đối mặt như vậy quá dài. Ngay khoảnh khắc đèn tắt, Lâm Xuyên cúi người hôn xuống, anh tìm được chính xác môi của Đường Nguyệt Thư ở trong bóng tối.

Khoảnh khắc môi chạm vào môi, Đường Nguyệt Thư ngây ra một lát, Lâm Xuyên đã rất tự nhiên mà thu hút cô đáp lại mình.

Đây không biết có được coi là lần hôn thứ hai không. Lần trước, họ đã hôn rất lâu ở khách sạn của Lâm Xuyên, cũng không chỉ hôn một lần.

Nhưng cách mấy ngày, loại rung động đó lại dâng lên trong lòng một lần nữa.

Đường Nguyệt Thư đưa tay nắm lấy vạt áo trước ngực Lâm Xuyên, giữa lúc tạm dừng thì nhỏ giọng nói: “Đừng ở đây, có người.”

Trên hành lang này còn có mấy cửa nhà khác, đương nhiên cũng có những cư dân khác.

Căn nhà mà Đường Nguyệt Thư ở, cô đã đặc biệt lắp đặt cách âm. Nhưng nếu phát ra âm thanh ở hành lang, cô tin rằng người khác có thể nghe thấy.

Hàng xóm của cô phần lớn là người trẻ tuổi, giờ này hẳn là vẫn còn thức.

Đèn cảm ứng trên hành lang không sáng lại, họ nhìn nhau trong độ sáng gần như tối đen. Đường Nguyệt Thư nghe thấy Lâm Xuyên cười rất nhẹ, anh cũng học theo cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy thì làm sao bây giờ?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô cắn môi, nhẹ giọng thỏa hiệp: “Vào trong trước đã.”

Lâm Xuyên đạt được mục đích, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, vẫn cố ý dùng giọng nói nhẹ như hơi thở: “Được.”

“…”

Sau khi ấn mật mã, hai người đi vào trong nhà. Khoảnh khắc vào nhà đóng cửa, đèn cảm ứng trên hành lang lại sáng lên.

Chỉ là điều này không liên quan gì đến họ nữa.

Khoảnh khắc đóng cửa, thậm chí đèn trong nhà còn chưa kịp bật sáng, Đường Nguyệt Thư đã bị Lâm Xuyên đè lên cửa hôn.

Bên ngoài có âm thanh hay không cũng không quan trọng, họ không nghe thấy.

Một tay Lâm Xuyên vẫn nắm tay Đường Nguyệt Thư, tay kia thì đặt sau gáy cô.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu. Trong bóng tối, khi tầm nhìn bị cản trở thì các giác quan khác được phóng đại.

Tay của Đường Nguyệt Thư cũng vuốt lên mặt Lâm Xuyên, lần mò ngũ quan của anh trong bóng tối.

Giữa chừng tách ra mấy giây ngắn ngủi, hơi thở của cả hai người đều nặng hơn bình thường. Lâm Xuyên khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay kia của cô đặt lên mặt mình, nhỏ giọng nói với cô: “Mặt cho em sờ.”

Nói xong không đợi cô trả lời, anh lại tiếp tục hôn lên.

Mấy ngày nay giống như anh đã bị kìm nén quá mức, bởi vậy hơi có ý trả thù mà quấn lấy cô.

Đường Nguyệt Thư không hề kháng cự sự thân mật này. Đợi đến khi Lâm Xuyên hơi lùi ra, cô lại chủ động nhích lại gần tìm môi anh. Trong bóng tối cô tìm không quá chuẩn, lần đầu tiên hôn vào khóe môi anh, sau đó mới hôn lên môi anh.

Lâm Xuyên như đã cười một tiếng. Anh đưa tay ôm lấy cô, hai người ôm chặt lấy nhau mà hôn.

Tay của Đường Nguyệt Thư trượt xuống khỏi mặt anh, sờ lên cổ anh, khớp ngón tay nhẹ nhàng cọ qua một cái ở chỗ yết hầu. Lâm Xuyên như không có chuẩn bị tâm lý nên đã hừ một tiếng, nắm lấy bàn tay đang gây rối của Đường Nguyệt Thư.

“Đừng chạm lung tung.” Anh nhỏ giọng cảnh cáo cô.

Dưới độ sáng này, Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm vào mắt anh, nói: “Anh keo kiệt quá, chỗ này không cho sờ, chỗ kia không cho sờ.”

Cô không thể nhìn rõ ánh mắt của Lâm Xuyên, nhưng câu tiếp theo anh lại cười nói ra: “Khi nào cho tôi danh phận chính thức rồi, cả người tôi đều cho em sờ, tùy tâm trạng và lá gan của em.”

“…”

Những lời trêu chọc của anh cũng theo thời gian mà trở nên ngày càng táo bạo.

Lâm Xuyên không hề bảo thủ. Anh chỉ có một số nguyên tắc không muốn phá vỡ, nhưng Đường Nguyệt Thư cảm thấy nếu mình thực sự kiên quyết thì cũng có thể thành công.

Nhưng gần đây cô hơi mệt.

Hôn một lúc lâu, Lâm Xuyên nói: “Lời hồi đáp tôi sẽ đòi em sau, ngủ ngon.”

Anh nói xong liền muốn buông người ra, định đi.

Chỉ là lúc này Đường Nguyệt Thư đột nhiên đưa tay kéo anh lại, hỏi anh: “Vậy tối mai còn đến đón tôi tan làm không?”

Câu này kết hợp với tình huống hiện tại là có ẩn ý.

Đại ý là hỏi ngày mai còn hôn nữa không.

Sau khi nghe câu này, Lâm Xuyên đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng véo má cô một cái, má của Đường Nguyệt Thư phồng lên.

?

“Giữa chúng ta là gì, bạn môi à?” Anh hỏi với vẻ rất có ý kiến.

Cũng không biết tại sao, Đường Nguyệt Thư lập tức hiểu anh đang nói đến môi nào.

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy ngày mai anh có đến không?”

“Đến.” Anh đáp.

***

Cuối cùng cũng đến ngày Đường Nguyệt Thư thi đấu bán kết. Ngày hôm đó cô rất bận, bận đến mức căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác ngoài người mẫu và quần áo trên người người mẫu.

Khi ở hậu trường, cô liên tục xác nhận quần áo trên người người mẫu và nội dung trình diễn.

Cho dù trên sàn catwalk có trật tự đến đâu, hậu trường cũng có đủ loại hỗn loạn.

Nhưng may mắn thay, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi.

Khi ở hậu trường nhìn thấy người mẫu thuận lợi đi lên sân khấu, trái tim cô cũng theo đó mà hạ xuống. Việc này còn khiến người ta cảm thấy căng thẳng hơn so với khi cô đối mặt với ban giám khảo, dùng tiếng Anh hoàn toàn để trình bày về mấy chuyện như cảm hứng thiết kế và nguồn gốc.

Đường Nguyệt Thư nhìn thấy ở hàng ghế khán giả có người chụp ảnh người mẫu mặc tác phẩm của mình, trên mặt họ cũng lộ ra vẻ tán thưởng.

Điều này không có nghĩa là cô sẽ có một kết quả tốt.

Nhưng trước khi kết quả được công bố, cô đã gặp một số nhà thiết kế của các thương hiệu thời trang cao cấp. Có người mời cô gia nhập đội ngũ của họ, điều này ít nhất cho thấy tác phẩm của Đường Nguyệt Thư đã được công nhận.

Như vậy đã đủ rồi.

Đối với các nhà thiết kế mới và cũ, cuộc thi này là một cơ hội khá tốt để tiếp xúc với công chúng. Đường Nguyệt Thư đã thêm tên thương hiệu độc quyền của mình vào loạt tác phẩm thiết kế.

Hôm nay bất kể có đoạt giải hay không, cô đều sẽ thu hoạch được một mức độ nổi tiếng nhất định.

Hôm nay đội ngũ sản xuất của cô cũng đến, chỉ là ai nấy đều rất coi trọng Đường Nguyệt Thư. Dưới đủ loại ngôn ngữ ca ngợi, cô còn có ảo giác rằng, nếu hôm nay mình không đoạt giải thì đều là lỗi của ban giám khảo không có mắt nhìn.

Những người xem show tại hiện trường đều là những nhân vật nổi tiếng trong mọi ngành nghề, đặc biệt là các thành viên hàng đầu của các thương hiệu cao cấp. Thậm chí Đường Nguyệt Thư còn nhìn thấy một số gương mặt thường xuyên hoạt động trên các nền tảng xã hội, bao gồm cả các tín đồ thời trang trong nước.

Trên mạng lưu truyền một số cách nói khá trêu chọc, đại khái là đến những dịp như thế này mới có thể phân biệt được ai mới là tín đồ thời trang thật và ai là giả.

Thậm chí còn có người tinh quái đến mức, mỗi năm lại lùng sục trong những bức ảnh từ các show diễn kinh điển để xem có một số gương mặt nào đó hay không.

Suy cho cùng chỉ cần họ đã đến một nơi nào đó, không thể nào không có lấy một bức ảnh.

Tất nhiên nếu không quá may mắn, thậm chí Đường Nguyệt Thư có thể nhìn thấy một số cậu chủ cô chủ mà mình quen biết.

Đường Nguyệt Thư là một trong số ít những nhà thiết kế Trung Quốc. Người mẫu của cô đi lên không bao lâu, đã có người đến bắt chuyện với cô.

Đến cuối cùng thậm chí còn có một ngôi sao đến hỏi cô có nhận đặt may lễ phục không.

Tin tốt: Có đơn hàng rồi.

Tin xấu: Xưởng thiết kế chưa hoàn công, nhân viên chưa tuyển.

Đối với Đường Nguyệt Thư mà nói chắc chắn là một khởi đầu tốt đẹp.

Hơn nữa dù sao đây cũng là một dịp lớn. Đường Nguyệt Thư bận thì bận, nhưng cô vẫn chăm chút bản thân cẩn thận. Sắc đẹp + tài năng sẽ trở thành chiêu bài của cô, không ít ống kính tại hiện trường đã từng dừng lại trên người Đường Nguyệt Thư trong thời gian ngắn.

Cô bận rộn xã giao, phần lớn thời gian đều ở hậu trường, không chú ý đến hàng ghế khán giả có những ai ngồi.

Sau khi người mẫu trình diễn xong, tâm trạng của cô đã hoàn toàn thả lỏng.

Cô không xa lạ gì với những nơi xã giao này, mặc dù thân phận đã khác với trước đây.

Chờ đợi là một cuộc chiến kéo dài rất lâu.

Cô đã nhìn thấy rất nhiều tác phẩm tốt, tác phẩm của cô lẫn trong đó, thực ra không được coi là quá xuất sắc.

Thẩm mỹ là một chủ đề rất rộng.

Đường Nguyệt Thư đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi kết quả. Nhưng khi nhìn thấy tên mình xuất hiện trên danh sách đoạt giải, cô vẫn không nhịn được mà xúc động.

Những người xung quanh đã lần lượt đến chúc mừng cô.

Đường Nguyệt Thư nhớ có người đã ôm mình, lời chúc mừng của họ phần lớn là chân thành, bên tai cô vang lên tiếng vỗ tay.

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ là một người rất trầm ổn. Có điều, cô đột nhiên rất muốn chia sẻ với người khác niềm vui vào khoảnh khắc này.

Mà thân phận của “người khác” này cũng đáng để thảo luận.

Đường Nguyệt Thư muốn lấy điện thoại ra gõ vài chữ, nhưng xung quanh quá ồn ào náo nhiệt. Nhà thiết kế đoạt giải tiếp theo cũng gây ra một trận hoan hô. Cô xóa đi xóa lại mấy lần, cuối cùng đặt điện thoại xuống, nghĩ rằng lát nữa sau khi kết thúc sẽ trực tiếp gọi taxi đến khách sạn của Lâm Xuyên.

Lúc đó hẳn là anh vẫn chưa ngủ.

Sau khi Đường Nguyệt Thư biết mình đoạt giải, cảm xúc nhanh chóng nguội xuống. Giữa chừng cô có đi vào phòng vệ sinh một chuyến.

So với những nơi khác, trong phòng vệ sinh coi như yên tĩnh. Khi Đường Nguyệt Thư đi vào vừa hay không có ai. Cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương một lúc, cuối cùng vẫn lấy đồ ra trang điểm lại.

Lát nữa còn phải chụp ảnh chung với người khác, nghiêm túc một chút thì tốt hơn.

Chỉ là đợi cô từ phòng vệ sinh đi ra. Trên hành lang tương đối dài có không ít tranh vẽ được treo trên tường, bên cạnh còn có thể nhìn thấy một số thông tin về tác phẩm, bao gồm chữ ký của tác giả và tên tranh.

Một hành lang cũng tạo ra bầu không khí nghệ thuật đậm đặc.

Không hổ là Paris.

Đường Nguyệt Thư cảm khái một câu trong lòng rồi tiếp tục đi về phía trước. Sau đó khi ánh mắt chạm phải người đứng cạnh bức tường cách cửa lớn phòng trang phục không xa, cô lập tức ngẩn ngơ.

Ngay trong phạm vi ánh mắt cô chạm tới, một người đàn ông mặc vest đi giày da, ôm một bó hoa lan hồ điệp màu tím đỏ đứng ở góc tường, trông giống như đang đợi người.

Trước ngực anh cài một chiếc ghim cài áo hình lá phong màu vàng.

Bước chân của Đường Nguyệt Thư cũng theo đó mà dừng lại. Cô nhìn Lâm Xuyên đang ôm hoa có chút bất ngờ. Nhưng khi ánh mắt anh nhìn qua, Đường Nguyệt Thư lại lập tức xác định được người anh đợi là mình.

Lâm Xuyên bước những bước vững chãi đến gần cô, sau đó đưa bó hoa lan hồ điệp màu tím đỏ được gói bằng giấy Ouya màu đen cho cô.

“Chúc mừng đoạt giải.” Giọng nói của anh trầm ấm trong trẻo như lần đầu Đường Nguyệt Thư nghe thấy, Lâm Xuyên cười: “Tôi nghe nói hoa lan hồ điệp màu tím đỏ có ý nghĩa sự nghiệp thuận lợi, hồng vận đến nhà, hy vọng sự nghiệp sau này của em ngày càng thăng tiến.”

Đường Nguyệt Thư ôm hoa, muộn màng ngẩng đầu nhìn Lâm Xuyên: “Sao anh lại ở đây?”

Lâm Xuyên hơi buồn cười nhìn cô: “Lấy một tấm thiệp mời đối với tôi không phải là chuyện khó.”

Ý của anh là anh chuyên môn đến xem cô thi đấu.

“Vậy anh có nhìn thấy tác phẩm của tôi không?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Lâm Xuyên: “Nhìn thấy rồi, còn chụp ảnh nữa. Em có cần kiểm tra không?”

“…”

Sự xuất hiện của Lâm Xuyên nằm ngoài dự đoán của Đường Nguyệt Thư. Mấy ngày trước anh căn bản không hề nhắc đến chuyện này, chỉ nhìn cô bận rộn vì chuyện thi đấu bán kết, nhưng không hề hỏi đến chuyện thi đấu.

Có lẽ là anh không hứng thú, cũng có lẽ là anh cảm thấy kiến thức của mình trong lĩnh vực này không đủ để bàn luận với Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư không ngờ tối nay lại nhìn thấy anh tại hiện trường.

“Sao anh tìm được tôi?” Thậm chí anh còn không gửi tin nhắn cho cô.

Lâm Xuyên nói: “Vừa rồi đến hậu trường tìm em, đồng nghiệp của em nói cho tôi biết.”

Tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại của Đường Nguyệt Thư lại nảy sinh gợn sóng vì sự xuất hiện của Lâm Xuyên. Tâm trạng cô rất tốt, ánh mắt nhìn Lâm Xuyên đều là ý cười, khiến người ta dễ bị ánh mắt của cô làm cho mê muội.

Lâm Xuyên coi như vẫn còn lý trí.

Anh đến tặng hoa, sau đó đợi cô bận rộn xong tất cả các hoạt động xã giao rồi lại đón cô cùng về.

Tối nay Đường Nguyệt Thư thu hoạch được rất nhiều danh thiếp, thậm chí danh thiếp mà bản thân cô chuẩn bị ban đầu cũng không đủ.

Sau đó phải trực tiếp thêm phương thức liên lạc với người ta tại chỗ.

Trong lĩnh vực thiết kế thời trang, cô đã có chút danh tiếng rồi.

Đoạt giải trong cuộc thi là cách nhanh nhất, và cô đã thành công.

Trên đường trở về, cúp và hoa được đặt ở ghế sau, Đường Nguyệt Thư ngồi ghế phụ quay đầu nhìn Lâm Xuyên. Tối nay cô uống một chút rượu, lúc này ánh mắt nhìn người có thêm phần mơ màng, quyến rũ vô cùng.

Tối nay cô cũng rất xinh đẹp.

Nhưng trên suốt quãng đường này lại yên tĩnh lạ thường, Đường Nguyệt Thư không làm phiền Lâm Xuyên lái xe.

Cho đến khi xe lại đến dưới lầu nhà cô một lần nữa, Đường Nguyệt Thư đột nhiên cười một tiếng.

“Em cười gì vậy?” Sau khi đỗ xe xong, Lâm Xuyên hỏi.

Đường Nguyệt Thư giơ hai tay chống cằm, nhìn anh nói: “Hình như anh sắp thành tài xế của tôi rồi.”

Nghe vậy, Lâm Xuyên nhướn mày: “Tôi đây còn chưa được coi là tài xế sao?”

Gọi là đến, lại còn miễn phí.

Đường Nguyệt Thư khẽ gật đầu, lại nói: “Giá trị con người của tài xế tôi thật cao.”

Cô nói xong còn giống như chiếm được hời mà cười hì hì.

Lâm Xuyên: “…”

Vào lúc này, Đường Nguyệt Thư hỏi anh: “Giả sử tối nay tôi không đoạt giải thì sao, anh còn tặng hoa không?”

“Tặng.” Lâm Xuyên trả lời cô: “Vậy thì lúc đó là giải an ủi.”

Đường Nguyệt Thư bị anh chọc cười.

Lâm Xuyên nghiêng đầu nhìn cô. Vốn tối nay anh có lời muốn nói với cô, nhưng nghĩ lại thì muộn một chút cũng không sao.

Nhưng hình như đầu óc Đường Nguyệt Thư vẫn còn minh mẫn, cô chống cằm hỏi người bên cạnh: “Lâm Xuyên, anh có ngại bạn gái là nữ streamer không? Bình thường ngoài việc làm nhà thiết kế, phiên dịch, gia sư tại nhà, tôi còn làm nữ streamer.”

Lâm Xuyên: “…”

Thậm chí anh còn là anh top 1 donate.

“Anh có ngại không?” Đường Nguyệt Thư lại hỏi: “Có thể tôi sẽ gọi những người đàn ông khác là anh hoặc chồng đó.”

Lừa đảo, anh donate nhiều như vậy, một tiếng “anh” cũng không kiếm được.

Anh đến gần cô, nhẹ giọng nói một câu: “Vậy gọi tôi nghe trước xem?”

“… Anh có ngại không?”

Cô sốt ruột rồi.

Vẻ mặt Lâm Xuyên cũng theo đó mà nghiêm túc hơn một chút, anh nói với Đường Nguyệt Thư: “Không ngại, tôi sẽ ủng hộ tất cả sự nghiệp của em.”

“Anh nói chuyện thật dễ nghe, cho dù là lừa người khác cũng dễ nghe.” Đường Nguyệt Thư cười một tiếng.

“…”

Anh còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy câu tiếp theo của cô: “Lâm Xuyên, anh có muốn hẹn hò với em không?”

Bình Luận (0)
Comment