Khi Lâm Xuyên trở về chỗ ở thì vừa đúng giờ cơm tối. Dì giúp việc đã nấu xong một bàn đầy thức ăn, thấy Lâm Xuyên trở về thì thuận miệng nói rằng Đường Nguyệt Thư vẫn đang ngủ trong phòng.
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo kín, ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào, cho đến khi Lâm Xuyên mở cửa bước vào.
Người nằm trên giường đang đắp chăn, ngủ rất yên tĩnh.
Dưới ánh sáng không quá sáng, khuôn mặt cô trở nên vô cùng dịu dàng. Lâm Xuyên ngồi xuống mép giường, cứ thế lặng lẽ nhìn cô một lúc.
Trong ấn tượng của anh, công việc của Đường Nguyệt Thư chưa bao giờ là rảnh rỗi. Lần này cô bay đến Hong Kong, ngoài vấn đề chênh lệch múi giờ thì có lẽ trước đó cô cũng đã bận bịu với công việc suốt một thời gian dài.
Trong một môi trường không mấy quen thuộc, Đường Nguyệt Thư vẫn giữ một chút cảnh giác. Lâm Xuyên nhìn cô chưa được bao lâu thì cô đã tỉnh lại.
Thấy Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư chỉ hơi cử động một chút. Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, giọng nói còn mang theo chút ngái ngủ: “Anh tan làm rồi à?”
Bàn tay cô chạm vào tay trái của Lâm Xuyên, trên ngón trỏ của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà cô tặng.
Cô khẽ bật cười: “Anh đeo cái nhẫn này có bị ai nói là phô trương quá không đó?”
Lâm Xuyên cũng cười theo: “Không đâu.”
Ở công ty, chỉ có thư ký Tô là để ý một chút, còn khen là trông rất đẹp.
Còn những người khác… Khi còn ở nhà cũ, cô chủ nhà họ Ôn cũng chú ý đến chiếc nhẫn của anh, còn khen một câu “không tệ”, rồi hỏi luôn là nhẫn của thương hiệu nào.
Lâm Xuyên trả lời: “Thiết kế riêng.”
Không biết đối phương có hiểu lời anh nói hay không, nhưng chỉ thấy vẻ mặt cô ta như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đường Nguyệt Thư đã ngủ cả một ngày, Lâm Xuyên nhỏ giọng dỗ cô dậy: “Dậy ăn cơm trước đã, ngủ nhiều quá tối nay chắc không ngủ được đâu.”
Lời này cũng có lý. Đường Nguyệt Thư đưa tay về phía Lâm Xuyên, anh nhanh chóng hiểu ý, khẽ dùng sức kéo cô dậy.
Vừa ngồi dậy, tóc cô rối tung lên, cả người mềm nhũn như không xương ngã nhào vào lòng anh, đầu tựa lên vai anh.
Lâm Xuyên xoa mặt cô, khẽ cười, ngồi lại với cô thêm một lát.
Không lâu sau đó, Đường Nguyệt Thư mới chịu ngẩng đầu lên, nói muốn đi rửa mặt.
Cô đã ngủ quá lâu rồi, nếu không rửa mặt đàng hoàng thì không thể tỉnh táo nổi.
Lâm Xuyên chờ cô ở ngoài để cùng ăn tối, dì giúp việc đã rời đi sau khi dọn xong bữa tối.
Khi Đường Nguyệt Thư bước ra, thấy bàn ăn đầy những món ngon, cô còn lẩm bẩm một câu: “Bảo sao lúc đang ngủ cứ ngửi thấy có mùi gì đó thơm thơm.”
Thực ra, cũng không phải là cô ngủ mê man hoàn toàn mà giữa chừng có tỉnh dậy mấy lần.
Lâm Xuyên múc cho cô một bát canh, nói là canh gà ngũ chỉ mao đào.
Đây mới thật sự là bữa cơm đầu tiên của Đường Nguyệt Thư sau khi chính thức trở về nước. Cô còn rất nghiêm túc chụp lại một bức ảnh như một nghi thức.
Lúc uống canh, cô im lặng một lúc.
Lâm Xuyên tưởng cô thấy không hợp khẩu vị: “Em sao vậy, không thích món này à?”
Đường Nguyệt Thư khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Lâu rồi không ăn đồ ăn trong nước, cảm động quá… Anh đừng nói chuyện với em vội.”
Cô có hơi muốn khóc.
Lâm Xuyên: “…”
Ban ngày, lúc tỉnh dậy, Đường Nguyệt Thư đã ăn một bữa rồi, sau đó vẫn nằm nghỉ trên giường suốt. Khi đó, cô vẫn chưa có cảm giác rõ ràng như bây giờ. Lúc này, cảm giác cuối cùng cũng về tới quê hương mới thực sự ập đến.
Người không biết còn tưởng ở nước ngoài cô ăn uống kham khổ đến thế nào.
Thật ra, chế độ ăn uống của Đường Nguyệt Thư trong năm vừa qua đã được cải thiện hơn rất nhiều so với ban đầu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cảm giác đồ ăn trong nước và đồ ăn ở nước ngoài mang lại thật sự rất khác nhau. Trong những ngày về nước lần này, có lẽ Đường Nguyệt Thư sẽ giữ mãi tâm trạng này suốt một thời gian dài.
Lâm Xuyên lặng lẽ nhìn bạn gái mình vừa rơm rớm nước mắt vừa ăn xong bữa cơm.
Anh chẳng nói được lời nào để an ủi, chỉ sợ vừa mở miệng là cô sẽ bật khóc.
Một bữa cơm rất yên tĩnh, nhưng biểu cảm của Đường Nguyệt Thư lại khiến người ta cảm thấy rất muốn ăn theo.
Lâm Xuyên suýt thì bật cười mấy lần, nhưng anh vẫn cố nhịn lại.
Sau bữa tối, Lâm Xuyên dọn dẹp bát đũa và cho vào máy rửa chén, rồi rửa tay sạch sẽ.
Đường Nguyệt Thư mượn phòng làm việc của anh.
Dù đã về nước, nhưng cô vẫn còn công việc.
Trước khi về, Đường Nguyệt Thư vừa kết thúc một cuộc thi. Không ngoài dự đoán, cô đã giành được giải thưởng thứ hai trong sự nghiệp của mình.
Số người tìm cô đặt may lễ phục ngày càng nhiều, thậm chí có cả những nhân vật nổi tiếng trong nước.
Theo kế hoạch, dù không phải để ở cùng Lâm Xuyên thì năm nay cô cũng sẽ về nước một chuyến.
Khi cuộc họp với nhân viên ở Paris kết thúc thì cũng đã hơn chín giờ tối. Trong phòng khách không có ai, nhưng trong phòng tắm của phòng ngủ thì vang lên tiếng nước chảy.
Căn hộ của Lâm Xuyên nằm ở tầng khá cao. Tuy cảnh vật bên ngoài không đến mức náo nhiệt, nhưng lại rất yên tĩnh, môi trường xung quanh cũng tốt.
Vì ở tầng cao nên tầm nhìn ra bên ngoài cũng rộng mở hơn.
Lâm Xuyên tắm xong bước ra thì thấy bạn gái mình đang nhìn chằm chằm vào tủ rượu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Tối rồi, anh còn định ra ngoài à?” Đường Nguyệt Thư nhìn về phía anh.
Người vừa tắm xong vẫn mặc quần tây đen với áo sơ mi đỏ, nhìn qua có vẻ như vẫn còn việc phải ra ngoài vào buổi tối.
Nhưng tóc anh vẫn còn nhỏ nước, dáng vẻ ung dung bước tới khiến người ta cảm nhận rõ sự lười biếng, có chút khí chất của một người chồng ở nhà lúc tối muộn.
Ánh mắt của Đường Nguyệt Thư gần như không thể rời khỏi anh.
“Không đi đâu cả.” Lâm Xuyên đáp.
Thế thì mặc như vậy làm gì?
Dường như Đường Nguyệt Thư định lên tiếng hỏi, nhưng vừa định mở miệng lại bắt gặp ánh mắt có chút trêu chọc của Lâm Xuyên. Anh cười nói: “Chẳng phải em thích nhìn à?”
“…”
Lâm Xuyên đang chiều theo sở thích của bạn gái.
Anh bước đến bên cạnh Đường Nguyệt Thư, nhìn lên tủ rượu theo ánh mắt lúc nãy của cô, sau một lúc thì hỏi: “Em muốn uống chai nào?”
Câu này vừa thốt ra, Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút. Cô hỏi: “Uống được sao?”
“Được chứ, rượu mua về là để uống mà.”
Nói thì đúng là vậy, nhưng không ít người chơi sưu tầm rượu chỉ để… sưu tầm thôi.
Đường Nguyệt Thư thì lại không có sở thích đó, nhưng ba cô – lão Đường – thì có, thậm chí còn có hẳn cả một hầm rượu.
Tủ rượu ở nhà chiếm cả một mặt tường, ông còn từng dặn đi dặn lại là đừng có động vào rượu của ông.
Đường Nguyệt Thư tiện tay chỉ vào một chai rượu, Lâm Xuyên lập tức lấy từ tủ xuống, rồi đi vào bếp lấy đồ khui rượu và ly uống.
Đó là một chai Romanée-Conti năm 2005.
Chai rượu này không phải chai đắt nhất trong tủ rượu của Lâm Xuyên, trong tủ còn có mấy chai Romanée-Conti khác với niên vụ khác nhau.
Tuy Đường Nguyệt Thư không nghiên cứu nhiều về rượu nhưng khi nhìn lên kệ, cô thấy trên đó cũng có vài chai Mao Đài có niên vụ lâu hơn.
Lâm Xuyên cầm hai cái ly và chai rượu đã khui trở lại. Lúc này, Đường Nguyệt Thư không ngồi trên sofa mà ngồi trên tấm thảm trước sofa và đang nghịch điện thoại.
Không biết cô lướt thấy cái gì mà bật cười, đôi mắt cong cong. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt cô, khiến gương mặt cô như được phủ một lớp filter dịu dàng.
Lâm Xuyên đặt ly lên bàn trà, rồi ngồi xuống sofa. Đùi anh cũng trở thành một điểm tựa lý tưởng để Đường Nguyệt Thư gối đầu lên đầu gối anh. Cô vừa dựa vừa lướt điện thoại.
Rõ ràng là tối nay, tâm trạng của cô rất tốt.
Lâm Xuyên rót rượu, rồi đưa tay xoa đầu Đường Nguyệt Thư, cảm giác này có hơi giống như đang v**t v* một chú mèo.
“Nếm thử xem.” Anh nói.
Đường Nguyệt Thư đặt điện thoại xuống, ánh mắt dừng lại trên ly rượu. Rượu trong ly khẽ sóng sánh, cô cầm lên, vừa đưa gần lại đã ngửi được hương thơm nồng nàn. Vừa uống ngụm đầu tiên, hương trái cây đã lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, vị rượu rất êm dịu.
Ly rượu nhanh chóng bị cô uống cạn. Cô đặt ly lên bàn, Lâm Xuyên cũng đặt ly xuống, rồi lại rót đầy cho cả hai.
Ánh mắt Lâm Xuyên dừng trên khuôn mặt Đường Nguyệt Thư.
Cô tựa cằm lên đầu gối anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Góc độ này khiến mọi biểu cảm của cô đều lọt vào trong tầm mắt anh.
Lâm Xuyên nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Nguyệt Thư, bây giờ em muốn nói chuyện một chút về dự định của em sau khi tốt nghiệp không?”
Lâm Xuyên biết Đường Nguyệt Thư đã tốt nghiệp.
Theo quy định của trường cô thì đến năm sau mới tổ chức lễ tốt nghiệp nhưng đến lúc đó, anh có tham dự hay không cũng chưa biết được.
Trước đây, họ vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói về chuyện này.
“Nói chuyện gì cơ?” Đường Nguyệt Thư hỏi lại.
Lâm Xuyên lại nhìn cô một cái, rồi nói: “Em định về nước phát triển sự nghiệp à?”
Với Đường Nguyệt Thư, câu hỏi này cũng chẳng phải câu hỏi gì khó, bởi vì ngay từ đầu cô đã không có ý định ở lại nước ngoài lâu dài.
Vì vậy, khi Lâm Xuyên hỏi câu đó, cô gật đầu.
Câu trả lời này không khiến Lâm Xuyên bất ngờ. Anh cụp mắt tiếp tục nhìn cô, nhẹ giọng hỏi tiếp: “Vậy em định khi nào thì về nước hẳn?”
Sự nghiệp của Đường Nguyệt Thư bắt đầu ở Paris, không thể nào vừa tốt nghiệp xong đã lập tức chuyển hết toàn bộ về nước được.
Lâm Xuyên hiểu điều này. Hơn nữa, với anh, sự giúp đỡ lớn nhất của anh dành cho sự nghiệp của cô, ngoài việc đầu tư tiền từ giai đoạn đầu và giới thiệu cho cô một vài mối quan hệ thì cũng không còn gì nhiều.
Cô có thể tự mình đi được đến ngày hôm nay, từng bước tiếp theo đều cần phải được suy nghĩ cẩn thận.
“Có lẽ là cuối năm.” Đường Nguyệt Thư nói.
Có kế hoạch là một chuyện, nhưng trên đời này, chuyện kế hoạch không theo kịp với những sự thay đổi trong cuộc sống lại xảy ra như cơm bữa.
Lúc này, Lâm Xuyên đột nhiên chuyển chủ đề: “Em có muốn gặp bạn bè của anh không?”
“Hửm?” Cô chưa kịp phản ứng.
“Nếu em muốn, đến cuối năm cũng có thể dẫn anh đi gặp bạn bè em.”
Ý của anh là… mối quan hệ của họ có thể tiến thêm một bước, trở nên thân thiết hơn một chút được không?
Đường Nguyệt Thư nghe xong nhưng không trả lời ngay. Cô vẫn ngẩng đầu nhìn Lâm Xuyên, tốc độ chớp mắt cũng chậm lại.
“Bạn bè anh…” Không biết Đường Nguyệt Thư nghĩ đến điều gì mà cô khẽ cười một tiếng: “Mấy cậu ấm cô chiêu ở Hong Kong à?”
“Định giới thiệu các mối quan hệ cho em hả?”
Trong vòng tròn quan hệ xã hội của Lâm Xuyên, tám đến chín phần mười đều là những người có xuất thân tương đương với anh.
“Ừ, bọn họ đều khá giàu.” Giọng Lâm Xuyên rất bình thản.
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm.
Lâm Xuyên cũng không phủ nhận điều này.
Có những vòng tròn, không phải cứ muốn là có thể chen chân vào được.
Đường Nguyệt Thư chợt nhớ đến thân phận ban đầu khi cô quen Lâm Xuyên, một du học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn.
Vậy mà bây giờ anh lại muốn dẫn cô vào vòng tròn xã hội của mình.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, có lẽ là vì quá nhanh, hoặc cũng có thể là không thích hợp.
“Vậy anh sắp xếp đi.” Đường Nguyệt Thư cong mắt cười với anh.
Đàn ông đúng là dễ khiến người ta mất lý trí vì sắc đẹp.
Lâm Xuyên nghe thấy câu trả lời của cô thì khựng lại một nhịp. Trong lúc hai người nhìn nhau, chẳng rõ anh đang nghĩ gì.
Trong căn hộ rộng lớn này chỉ có hai người họ, phòng khách cũng trống trải. Họ là một đôi, đôi khi chỉ cần một ánh mắt là đã đủ hiểu ý nhau.
Lâm Xuyên cầm ly rượu của Đường Nguyệt Thư trên bàn lên, đưa tay nâng cằm cô, từ tốn đút rượu cho cô uống.
Rượu chảy vào trong miệng, Đường Nguyệt Thư không kịp để ý, từ khóe môi tràn ra một giọt rượu, theo cằm chảy xuống cổ rồi thấm vào cổ áo.
Ly rượu đã cạn, nhưng trên môi Đường Nguyệt Thư vẫn còn vương chút ánh nước.
Cô nhìn Lâm Xuyên rồi bỗng lên tiếng: “Lúc anh ép người ta uống rượu, trông rất giống một tên đàn ông xấu.”
Đàn ông xấu.
Lâm Xuyên nhận được đánh giá này thì khẽ bật cười, sau đó, anh nâng ly rượu của mình lên rồi uống cạn.
Tiếp đến, anh bế bạn gái từ dưới thảm lên, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Đàn ông xấu không chỉ biết chuốc rượu.” Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau, anh từ tốn nói tiếp: “Đàn ông xấu là chuốc rượu xong sẽ dụ dỗ người ta lên giường.”
Một câu nói khiến trái tim Đường Nguyệt Thư như bị níu chặt lại.
Cô đã uống hai ly, lúc này đã hơi ngà ngà say, không kiềm được mà chống tay lên vai anh, cúi người xuống hôn anh.
Lâm Xuyên không né tránh, để mặc cho cô hôn.
Nụ hôn trong cơn chếnh choáng, như đang chậm rãi cảm nhận hương vị của rượu trong khoang miệng đối phương, cảm giác ấy khiến người ta khó lòng cưỡng lại được.
Hai người đối mặt, hôn nhau trên ghế sofa.
Cho đến khi nụ hôn dần dần chuyển sang một hương vị khác.
Sau lưng Đường Nguyệt Thư là một tấm kính sát sàn rất lớn. Bây giờ là ban đêm, trong phòng có bật đèn, dù bên kia không có tầng nhà đối diện nào nhưng vẫn khiến cô cảm thấy căng thẳng.
Lúc đầu Lâm Xuyên còn chọc cô: “Đối diện không có ai đâu, đừng sợ.”
Men rượu khiến Đường Nguyệt Thư hơi mơ màng nhưng cô vẫn biết mình đang làm gì. Cô quay người, định kéo rèm lại thì bị Lâm Xuyên giữ lại.
“Đừng đi.” Giọng anh vẫn còn mang theo ý cười: “Để anh.”
Nói xong, Đường Nguyệt Thư thấy anh lấy một chiếc điều khiển từ dưới bàn trà, sau đó bấm nút và rèm cửa hai bên cửa kính sát đất từ từ khép lại.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Rõ ràng là anh cố tình trêu chọc cô.
Đúng là rất hợp với đánh giá vừa nãy của cô về anh, là một người đàn ông xấu xa.
Giờ thì, trong không gian chỉ còn lại hai người.
Tranh thủ lúc còn ngà ngà say, làm chuyện gì cũng đều trở nên rất hợp lý.
Đường Nguyệt Thư bị anh dỗ dành mà liên tục chuyển động lên xuống, cho đến khi cô mệt rồi, người chủ động lại đổi thành anh.
***
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Xuyên ôm lấy Đường Nguyệt Thư, anh chỉ đơn giản là ôm cô mà không làm gì thêm nữa. Cho đến khi thấy thời gian cũng gần đủ, anh đứng dậy đi xả nước trong phòng tắm, rồi quay ra bế bạn gái vào bồn tắm.
Xa nhau một thời gian, đến khi gặp lại còn ngọt ngào hơn đêm tân hôn.
Bây giờ, họ đang ở giai đoạn như thế.
Trong lúc Đường Nguyệt Thư đang ngâm mình trong bồn tắm, Lâm Xuyên vừa dọn dẹp ngoài phòng khách vừa khe khẽ ngân nga hát, có thể thấy tâm trạng anh đang rất tốt.
Mùa hè ở Hong Kong thật sự rất oi bức, nhưng ở trong nhà thì không bị ảnh hưởng gì.
Ngoại trừ việc lúc nãy hai người quấn lấy nhau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi.
Bồn tắm của Lâm Xuyên có chức năng massage. Đường Nguyệt Thư ngâm một lúc thì cảm thấy rất dễ chịu. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, Lâm Xuyên bước vào.
Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi đỏ ban nãy, cổ áo mở rộng, có thể lờ mờ thấy mấy dấu hôn bên trong.
Lâm Xuyên quỳ một gối trước bồn tắm, anh cũng cho tay vào trong làn nước.
Giờ phút này, Đường Nguyệt Thư đã ở trong trạng thái tỉnh táo, cô hỏi một câu: “Anh làm gì vậy?”
“Không thể ngâm quá lâu, ra ngoài nhé?”
Tư thế của anh trông như thể nếu cô không chịu đứng dậy, anh sẽ tự tay bế cô ra ngoài.
Tay Lâm Xuyên dừng lại trên đùi cô dưới mặt nước, Đường Nguyệt Thư hơi im lặng.
“Anh không lấy khăn tắm cho em, cũng không lấy đồ ngủ cho em, định để em tr*n tr**ng đi ra ngoài hả?” Cô chất vấn một câu khiến người ta không cách nào phản bác được.
Nghe vậy, Lâm Xuyên hơi khựng lại một chút. Sau đó, anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Đường Nguyệt Thư, câu trả lời bật ra đầy lưu manh: “Giờ vẫn còn khách sáo vậy sao? Ở đây đâu còn ai khác nữa đâu.”
Thế là anh thành công nhận được một cái đánh vào cánh tay đến từ bạn gái của mình.
Lâm Xuyên bật cười rồi đứng dậy: “Đợi chút, để anh đi lấy cho em.”
Đường Nguyệt Thư đợi anh. Một lúc sau, anh mang khăn tắm và một bộ đồ ngủ sạch vào cho cô. Nhưng sau khi mang vào, anh không có ý định rời đi mà nhìn cô với ánh mắt đầy thỏa mãn. Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô ngượng chín mặt.
“Anh ra ngoài đi.” Đường Nguyệt Thư lên tiếng đuổi người.
Đôi khi, khách sáo một chút vẫn tốt hơn.
Ban ngày, cô đã ngủ rất nhiều nên giờ vẫn chưa buồn ngủ. Sau khi tắm xong, cô mặc đồ ngủ rồi nằm trên giường chơi điện thoại. Giờ này với cô vẫn còn hơi sớm, đồng hồ sinh học của cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với múi giờ trong nước.
Lâm Xuyên đi vào phòng thay đồ một lát, lúc anh trở ra thì đã thay bộ đồ ngủ khác.
Dạo gần đây, Đường Nguyệt Thư có theo dõi một game thủ, cũng chơi thử mấy ván theo người ta rồi trở nên nghiện game lúc nào không hay. Lúc này, cô đang nằm trên giường và mở game, bỗng liếc thấy bộ đồ ngủ trên người Lâm Xuyên, cô không nghĩ gì mà buột miệng hỏi: “Sao anh lại thay đồ nữa rồi?”
Vừa dứt lời, cô mới chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức im bặt.
Lâm Xuyên đứng bên giường, bật cười nhìn cô: “Em nói xem tại sao anh lại thay quần áo?”
Dĩ nhiên là vì bị bẩn nên mới phải thay rồi.
Đường Nguyệt Thư không để ý, khiến nhân vật trong game bị thao tác lỗi, trực tiếp lao đầu xuống đất và chết ngay tại chỗ.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Game Over”, Đường Nguyệt Thư ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Xuyên một cái đầy oán trách.
Lâm Xuyên vẫn giữ nụ cười, nói với cô rằng thắng thua trong game là chuyện bình thường thôi.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Sau khi nằm trên giường chơi game một lúc, Đường Nguyệt Thư đặt điện thoại sang một bên rồi nằm xuống gối.
Trong người vẫn còn chút dư âm của rượu ban nãy, cô bắt đầu thấy buồn ngủ.
Lâm Xuyên ra phòng khách gọi một cuộc điện thoại, xong xuôi thì lại quay về phòng ngủ.
“Muốn ngủ rồi à?” Lâm Xuyên hỏi cô.
Đường Nguyệt Thư khẽ “ừ” một tiếng, cố mở mắt nhìn Lâm Xuyên một cái rồi nói: “Lâm Xuyên, em mệt quá rồi, có thể phiền anh lấy lọ nước hoa hồng và sữa dưỡng da trên bàn giúp em lau mặt được không?”
Mùa hè mà bật điều hòa nhiều thì da dẻ cô cũng không chịu nổi, mỗi lần ra ngoài một chuyến, đồ dưỡng da và mỹ phẩm là thứ không thể thiếu.
Lâm Xuyên nghe cô nói xong nhưng vẫn không động đậy gì, anh cười nói: “Vậy em gọi một tiếng nghe dễ thương chút xem nào.”
Đúng là đàn ông, được một tấc lại muốn lấn một thước.
Đường Nguyệt Thư trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt đầy trách móc, nhưng Lâm Xuyên chỉ cười cười, ánh mắt như thể đang chờ mong được nghe cô nói một tiếng dễ thương.
Những kiểu xưng hô thân mật như vậy thì cô cũng đã từng gọi trong lúc tình cảm mãnh liệt rồi, ví dụ như lúc Lâm Xuyên thì thầm bên tai cô gọi “em yêu” hoặc “bé cưng”.
Nhưng bây giờ thì đúng là hơi khó mở miệng thật.
Dường như Lâm Xuyên rất thích dáng vẻ ngại ngùng của cô, không hiểu đây là sở thích kỳ lạ gì nữa.
Thế nhưng Đường Nguyệt Thư cũng không phải dạng vừa, cô nhìn chằm chằm Lâm Xuyên rồi bất ngờ nói bằng giọng có phần quái dị: “Oppa Lâm Xuyên ~”
Chẳng có chút mờ ám nào mà nghe giống như cái nhíp trong nhà bỗng dưng biết nói chuyện vậy.
Lâm Xuyên không nghe được điều mình muốn nghe, nhưng lại bị một câu nói ngoài dự đoán đánh úp, lập tức bật cười ngay bên mép giường.
Bạn gái anh làm nghề liên quan đến internet, nên cô nắm bắt rất nhanh các kiểu meme hay hot trend trên mạng, về độ hài hước thì đúng là khỏi phải bàn.
Đường Nguyệt Thư không chỉ gọi anh một lần bằng kiểu giọng đó, sau khi Lâm Xuyên cười đã đời thì cũng chấp nhận chịu thua.
Anh với tay lấy lọ nước hoa hồng và sữa dưỡng da của cô, đổ một ít nước ra lòng bàn tay, xoa đều hai tay, rồi nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô. Sau đó, anh cũng làm tương tự với sữa dưỡng.
Đường Nguyệt Thư ung dung hưởng thụ dịch vụ mà mình giành được nhờ… làm người ta buồn nôn.
Xong xuôi, cô lăn vào phía trong giường, chừa chỗ cho Lâm Xuyên nằm.
Tắt đèn xong nhưng hai người cũng chưa ngủ ngay. Đường Nguyệt Thư vòng tay ôm lấy eo và bụng Lâm Xuyên, thỉnh thoảng lại với tay nhéo cơ ngực, cơ bụng của anh.
Trong bóng tối mờ mờ, cô bất ngờ hỏi một câu: “Lâm Xuyên, hình như anh rất ít khi dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với em nhỉ?”
Yêu nhau hơn một năm, trình độ tiếng Quảng của Đường Nguyệt Thư rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng, Lâm Xuyên cũng dạy cô vài câu, nhưng anh lại chưa từng nói mấy câu tiếng Quảng đang nổi trên mạng.
Lâm Xuyên không rõ lắm những câu đang hot mà cô nói là gì, nhưng anh cũng là người hay lướt mạng, nghĩ một lát liền hiểu ra đôi chút.
“Vậy em muốn nghe gì?”
Lâm Xuyên chống tay ngồi dậy nhìn cô, đôi mắt anh trong bóng tối trông càng thêm cuốn hút hơn.
Đường Nguyệt Thư mấp máy môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ngay sau đó, Lâm Xuyên hơi cúi người xuống, Đường Nguyệt Thư có thể cảm nhận rõ ràng anh đang tiến lại gần. Và rồi, anh khẽ thì thầm bên tai cô một câu: “Bb, anh thật sự rất thích em đó.”
“Em muốn nghe mấy lời tình cảm như thế này hả?”
Hình như anh còn cố tình hạ thấp giọng xuống, trong khung cảnh mờ tối như thế này lại càng trở nên gợi cảm hơn. Ngay trong khoảnh khắc ấy, Đường Nguyệt Thư cảm thấy tim mình đập thình thịch liên hồi.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì Lâm Xuyên đã bật cười.
Là kiểu cười mà không nhịn được ấy.
Điều này khiến trái tim Đường Nguyệt Thư bỗng chốc nguội ngắt như nước lặng.
Cô bình tĩnh hỏi: “Anh cười cái gì?”
Lâm Xuyên vùi mặt vào cổ cô mà cười, hơi thở phả lên da cô. Đường Nguyệt Thư còn cảm nhận được cả bờ vai của anh cũng đang rung lên từng đợt.
Đúng là anh đang cười thật.
Một lúc sau, Lâm Xuyên vừa cười vừa trả lời: “Xin lỗi, tự nhiên anh cảm thấy xấu hổ khi nói tiếng mẹ đẻ.”
Vô duyên vô cớ thốt ra một câu như vậy, đúng là có hơi làm màu.
Đường Nguyệt Thư im lặng: “…”
Cô đột nhiên thấy tay mình có hơi ngứa ngáy.
Lâm Xuyên hôn nhẹ lên má cô, khẽ hỏi: “Em thật sự thích nghe mấy câu như vậy à?”
Lúc này, sự khác biệt giữa người biết nói tiếng Quảng Đông và người không biết tiếng Quảng Đông được thể hiện rất rõ.
Có lẽ vẫn là câu nói ấy, những gì không hiểu được mới là thứ cao cấp nhất.
Suốt gần ba mươi năm qua, trong cuộc sống thường ngày của Lâm Xuyên, anh đều sử dụng cả tiếng Quảng Đông lẫn tiếng Phổ Thông làm ngôn ngữ chính. Mà trong đó, tiếng Quảng Đông thì gắn bó mật thiết với mọi mặt trong đời sống của anh: ăn, mặc, ở, đi lại. Tiếng Quảng khi nói nghiêm chỉnh thì thật sự rất hay, nhưng khi mắng người thì… đúng là cực kỳ có “phong cách Quảng Đông”, vừa sắc bén lại vừa lôi cuốn.
Tiếng Quảng Đông cũng có thể nói lời yêu thương, nhưng với Lâm Xuyên, có lẽ anh đã quá quen thuộc với nó đến mức có vẻ hơi… miễn dịch với nó. Thế nên anh mới bật cười giữa chừng.
Đường Nguyệt Thư chẳng buồn để ý đến anh nữa, cô trở mình, định nhắm mắt đi ngủ.
Lâm Xuyên vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, một nụ hôn rơi nhẹ lên vành tai cô, giọng nói khẽ khàng nhưng lại mang theo ý cười của anh vang lên: “Bb ngoan nào, chúng ta ngủ thôi.”
Giọng anh mang theo cảm giác tê dại, khiến Đường Nguyệt Thư cảm thấy ngay cả nụ hôn bên tai cũng có chút gì đó như đang khiêu khích.
Anh đúng là quá gian xảo.
Đường Nguyệt Thư không xoay người lại nữa. Cô có cảm giác nếu họ cứ nói thêm vài câu nữa, Lâm Xuyên lại trêu thêm đôi ba câu thì đêm nay xác định khỏi ngủ.
Sáng mai Lâm Xuyên còn phải đi làm, cô không thể làm hồ ly tinh khiến quân vương từ nay không thượng triều nữa.
Cả hai cứ giữ nguyên tư thế đó rồi ngủ lúc nào không hay, đến nửa đêm lại bất giác thay đổi tư thế. Cả hai đều động đậy, cuối cùng, Đường Nguyệt Thư quay người ôm lấy Lâm Xuyên.
Trước đây vào mùa hè, khi ngủ một mình thì cô hay ôm chăn, bây giờ trên giường đã có thêm một người, vậy thì ôm người vậy.
Lâm Xuyên cũng đã quen với tư thế ngủ như vậy rồi.
***
Sáng hôm sau, khi Lâm Xuyên dậy đi làm, Đường Nguyệt Thư cũng tỉnh dậy theo. Cô nhìn anh đứng trước gương thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề. Trước khi ra khỏi phòng, trên người anh còn phảng phất mùi nước hoa dịu nhẹ.
Anh bước đến bên giường, cúi người xuống hôn chào buổi sáng với cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ngủ tiếp hay dậy ăn sáng với anh?”
Thật ra Đường Nguyệt Thư rất muốn dậy ăn sáng với anh, nhưng ở đời, chuyện gì cũng có chữ “nhưng”.
“Anh cứ ăn trước đi, cái giường của anh bắt cóc em mất rồi, em ngủ thêm chút nữa.”
Vừa nói xong, cô đã chuẩn bị xoay người sang bên kia.
Lâm Xuyên bật cười, không quấy rầy giấc ngủ của cô nữa.
Hôm nay, Đường Nguyệt Thư không ngủ nướng đến trưa như hôm qua, gần đúng giờ là cô dậy. Lúc đó, Lâm Xuyên cũng đã đi làm rồi.
Hai người nhắn tin với nhau mấy câu, Đường Nguyệt Thư bảo anh không cần sắp xếp dì giúp việc đến nấu cơm trưa.
Bạn trai bận rộn cũng không ảnh hưởng đến việc Đường Nguyệt Thư tự mình ra ngoài dạo phố.
Hong Kong là nơi có dân cư cực kỳ đông đúc, nhưng điều đó cũng phản ánh rõ ràng trình độ phát triển kinh tế ở đây – một thành phố phồn hoa.
Ra khỏi nhà, phần lớn trước mặt đều là những gương mặt đồng bào thân quen, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thuộc. Dù đa số mọi người đều nói tiếng Quảng Đông mà Đường Nguyệt Thư nghe không hiểu mấy, thỉnh thoảng còn xen thêm mấy từ tiếng Anh.
Đường Nguyệt Thư một mình làm một chuyến đi bộ khám phá Hong Kong.
Ban đầu, Lâm Xuyên còn hỏi có cần sắp xếp người đưa cô đi chơi không. Cả thư ký Tô và trợ lý Trần đều là người cô quen, có thể tranh thủ chút thời gian làm hướng dẫn viên cho cô. Hơn nữa, công việc chỉ là dẫn khách đi chơi ngoài giờ làm việc, còn được sếp chi trả, mà Đường Nguyệt Thư lại chẳng phải kiểu người khó chiều, họ chắc chắn sẽ không nỡ từ chối một cơ hội tốt thế này.
Nhưng Đường Nguyệt Thư từ chối.
Cô biết cách tự lên lịch trình du lịch, đây cũng không phải lần đầu cô đến đây nên không cần có người đi cùng.
Buổi trưa, cô tự tìm một quán trà để giải quyết bữa ăn.
Đến buổi chiều thì đi dạo trong trung tâm thương mại một vòng. Vì lần này thu xếp hành lý vội vàng, cô không mang đủ đồ trang điểm nên tiện thể ghé qua mua thêm ít đồ.
Cộng thêm cái tính “đã đến rồi thì phải đi cho đáng” đặc trưng của người Trung Quốc, Đường Nguyệt Thư đi dạo mấy tiếng trong đó.
Nguyên nhân chính là vì ngoài trời nóng quá, mà bên trong này lại có điều hoà.
Hong Kong chẳng bao giờ thiếu khách du lịch, cũng vì vậy mà chưa từng thiếu người tiêu tiền. Đường Nguyệt Thư của bây giờ đã không còn là cô gái nhỏ mới đến Paris hai năm trước nữa.
Cuối năm ngoái, Đường Thước Diễn từng đến làm người thuyết phục, nói rằng tài khoản từng bị đóng băng trước kia của Đường Nguyệt Thư đã hoạt động trở lại bình thường.
Nhưng tính cách của cô vốn đã cứng đầu, đến giờ vẫn tiêu tiền mình tự kiếm. Không phải cô coi thường tiền của nhà họ Đường, mà là mọi chuyện cần phải rõ ràng. Đến giờ, ba cô vẫn chưa nói rõ rốt cuộc ông có ý gì.
Dù bây giờ không liên hôn với nhà họ Từ thì sau này cũng sẽ có nhà họ Lý, nhà họ Trần nào đó. Đường Nguyệt Thư không muốn lại phải nghe ba mình nói mấy câu như đã tiêu tiền của ông thì phải nghe lời ông.
Nói đi cũng phải nói lại, cảm giác tiêu tiền do chính mình tự kiếm được đúng là khiến người ta thấy mê mẩn.
Đường Nguyệt Thư dạo phố cả buổi chiều. Cuối cùng, cô tìm một tiệm đồ uống rồi ngồi nghỉ mát dưới điều hòa.
Đúng lúc đó, Lâm Xuyên gọi tới, hỏi cô đang ở đâu, anh tới đón cô.
Đường Nguyệt Thư báo địa chỉ, rồi ngồi đó đợi anh.
Lâu rồi không đi mua sắm, hôm nay Đường Nguyệt Thư mua mấy bộ quần áo, trong đó có cả một bộ đồ ngủ đôi là do cô tiện thể chọn luôn một bộ cho Lâm Xuyên. Trong lúc phối đồ, cô còn mua thêm cho anh hai cái cà vạt.
Với tính chất công việc của Lâm Xuyên, cà vạt dĩ nhiên không bao giờ là thừa.
Đường Nguyệt Thư buồn chán lướt điện thoại, cho đến khi có người đứng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lâm Xuyên.
“Sao anh vào đây làm gì? Không phải đã nói anh đỗ xe ở ngoài, em ra tìm anh là được rồi sao?”
Hôm nay, Lâm Xuyên mặc vest xám, trông rất ra dáng dân công sở. Nhưng với gương mặt khá điển trai này của anh, đi ngoài đường cũng thu hút không ít ánh nhìn.
“Bên ngoài đông xe quá, sợ em không tìm thấy, để anh vào tìm em sẽ tiện hơn.” Lâm Xuyên sợ cô không quen chỗ, lỡ không tìm được anh.
“Tối nay em muốn ăn gì? Hay để anh quyết luôn nhé?” Lâm Xuyên vừa hỏi, vừa rất tự nhiên cầm lấy mấy túi đồ mà cô vừa mua và nắm lấy tay cô.
“Anh quyết đi.” Cô đáp.
Lúc hai người đang nắm tay nhau đi ra ngoài thì đúng lúc đó, trên lan can tầng hai có người vô tình cúi đầu nhìn xuống, sau đó ánh mắt người đó chợt khựng lại.
Người này là Trương Ngạn Minh, cậu hai nhà họ Trương. Từ sau khi trở về từ Paris, hắn ta đã đơn phương xem Lâm Xuyên là kẻ thù của mình, chỉ tiếc là ở Hong Kong này, không phải ai cũng có thể động vào anh.
Vì chuyện đó mà anh trai hắn ta còn từng mắng cho hắn ta một trận.
Nhưng chuyện cũng đã qua được hơn một năm rưỡi rồi, bản thân hắn ta cũng gần như đã quên sạch rồi.
Hôm nay, cậu chủ Trương hẹn cô minh tinh trẻ mà hắn ta mới tán tỉnh được gần đây ra ngoài dạo phố. Hắn ta rất hào phóng mua cho cô ta vài cái túi hiệu và trang sức, còn mở miệng hứa hẹn sẽ cho cô ta mấy tài nguyên trong giới, dỗ dành đến mức khiến cô gái trẻ xinh đẹp đó cười tít mắt, vui như mở cờ.
Đàn ông mà có tiền, lại chịu chi thì thiếu gì phụ nữ muốn bám theo.
Cô gái lần này rất được lòng cậu chủ Trương, chủ yếu là vì cô ta biết chủ động, lại biết nói lời ngọt ngào.
“Lâm Xuyên?” Hắn ta khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Cô gái bên cạnh cũng nhìn xuống theo ánh mắt của hắn ta.
Dáng người của Lâm Xuyên rất dễ nhận biết, kể cả khi chỉ nhìn bóng lưng.
“Không phải nghe nói rằng nhà họ Lâm sắp liên hôn với nhà họ Ôn sao? Vậy người này là…” Cô minh tinh đang nói thì ngừng lại, lập tức ngậm miệng lại.
Chỉ cần nhìn từ phía sau cũng có thể biết được người phụ nữ đang tay trong tay với Lâm Xuyên rất xinh đẹp, nhưng người này chắc chắn không phải là cô chủ nhà họ Ôn.
Chỉ xét về chiều cao là đã không phải rồi.
Dù đi giày cao gót thì cô Ôn cũng chỉ cao tầm 1m68, rõ ràng là không khớp với bóng lưng của người phụ nữ mà họ đang thấy bây giờ, người này còn trông cao ráo hơn hẳn.
Cô minh tinh kia không nói tiếp nữa, bởi cô ta cũng tự biết rõ rằng chuyện của giới nhà giàu không phải là chuyện mà cô ta có thể tùy tiện bàn luận. Cô ta sợ mình sẽ lỡ lời, khiến vị đại gia bên cạnh không vui.
Nhưng đúng lúc ấy, cô ta đột nhiên nghe thấy người đàn ông bên cạnh khẽ bật cười một tiếng.
Trương Ngạn Minh là người nhìn xuống sớm hơn cô ta một chút, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đang được Lâm Xuyên nắm tay. Ban đầu, hắn ta chỉ thấy hơi quen mắt. Thế là hắn ta lấy điện thoại ra, lướt lại những bài đăng cũ trên mạng xã hội và rồi tìm thấy được một tấm ảnh trong một bài đăng từ khá lâu trước đây. Hắn ta so sánh gương mặt vừa nhìn thấy và người trong ảnh, gần như trùng khớp.
Cô minh tinh không hiểu gì, liền hỏi: “Anh Trương, anh cười cái gì vậy?”
Người đàn ông không trả lời cô ta. Dường như sau khi cười xong thì tâm trạng hắn ta rất tốt, còn hỏi cô ta còn muốn gì nữa không, để hắn ta tiếp tục mua cho.
***
Đường Nguyệt Thư dự định sẽ ở lại Hong Kong khoảng tám ngày. Nếu không tính ngày đến thì tới hôm nay là đã hai ngày trôi qua rồi.
Lâm Xuyên nói rằng tối mai đã hẹn mấy người bạn, muốn giới thiệu họ cho cô làm quen.
Mọi người đều đã là người lớn nên thật ra ai cũng ngầm hiểu, khi bắt đầu tiếp xúc với bạn bè thân thiết của đối phương cũng đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa hai người đã bước sang một giai đoạn mới.
Khác với khi ở Paris, khi ấy Lâm Xuyên không ngần ngại giới thiệu các mối quan hệ của mình với cô, Đường Nguyệt Thư cũng thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ yêu đương giữa hai người.
Nhưng cả hai chưa từng tiếp xúc với những mối quan hệ cá nhân riêng tư thật sự của nhau.
Ví dụ như người bạn tên Tần Thiệu Mẫn của Lâm Xuyên ở Paris. Đến giờ, anh ta vẫn chưa biết gì về mối quan hệ giữa anh và Đường Nguyệt Thư.
Tối hôm đó, Lâm Xuyên định dẫn Đường Nguyệt Thư đi gặp bạn bè. Vì chuyện này nên cô đã ngồi trong phòng trang điểm gần hai tiếng đồng hồ.
Mặc dù sau hai tiếng đó, kết quả anh thấy được là một cô bạn gái xinh đẹp rạng rỡ và cuốn hút, nhưng đối với một người hoàn toàn mù tịt về trang điểm như Lâm Xuyên thì đây đúng là lĩnh vực xa lạ.
Lâm Xuyên cảm thấy rất khó hiểu, tại sao chỉ bôi bôi vẽ vẽ thôi mà cuối cùng lại có thể trở nên xinh đẹp hơn, trong khi nhìn vào thì thấy cô không có thay đổi gì mấy. Anh thực sự không biết được kỹ thuật trang điểm kỳ diệu đó rốt cuộc là thế nào.
Anh ngồi đó xem cả quá trình mà vẫn không hiểu nổi.
Nghiên cứu mấy món đồ trang điểm của cô một hồi cũng chỉ thấy toàn là mấy thứ gì đó dạng kem với dạng bột, thứ kỳ diệu nhất có lẽ là đôi tay và đôi mắt của cô.
“Đi thôi.” Đường Nguyệt Thư nói.
Dù gì cũng là đi gặp bạn của anh, không giống mấy kiểu xã giao công việc bên ngoài nên cô cũng ngại để người khác phải đợi lâu.
Lâm Xuyên nắm tay cô, nói: “Không cần vội, trễ thì trễ, không phải ai cũng đúng giờ đâu.”
Địa điểm gặp mặt là một phòng riêng trong một nhà hàng, mọi người hẹn nhau cùng ăn một bữa cơm.
Trong đám bạn của Lâm Xuyên, có người đã lập gia đình, thậm chí còn có con rồi, dắt cả vợ con theo, có người thì dẫn bạn gái, có người thì dắt bạn trai, tất nhiên cũng có người vẫn còn độc thân.
Cứ như thế, vừa đủ một bàn mười người.
Khi Lâm Xuyên dắt tay Đường Nguyệt Thư bước vào phòng, bên trong đã có vài người tới trước, bầu không khí cũng khá náo nhiệt. Nhưng khi thấy hai người họ cùng nhau xuất hiện, cả căn phòng đột nhiên im lặng trong vài giây.
Đường Nguyệt Thư có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của gần như tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô, ít nhất trong vài giây ấy thì là như thế.
Tất nhiên, trong lúc mọi người đang quan sát Đường Nguyệt Thư, cô cũng âm thầm quan sát lại từng người.
Kiểu đánh giá lẫn nhau trong các tình huống xã giao như thế này là chuyện hết sức bình thường.
Sau đó, một người trong nhóm bước lên phía trước, mở lời: “Cuối cùng hai người cũng tới rồi.”
Lâm Xuyên vẫn nắm tay cô, nghe vậy liền quay sang nói với cô: “Để anh giới thiệu một chút nhé.”
Tính cả Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư thì tổng cộng có mười người trong phòng.
Người đầu tiên bước tới nói chuyện, trên tay được xăm kín hoa văn tên là Lục Kỳ An. Cô gái trông như học sinh trung học đứng bên cạnh là bạn gái của anh ta, tên là Hân Hân.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy có chút không nói nên lời, lén chọc chọc Lâm Xuyên, nhỏ giọng hỏi Hân Hân đã đủ tuổi trưởng thành chưa.
Chỉ có thể nói… đúng là một cặp trời sinh.
Người lớn tuổi nhất trong nhóm là Đào Diệp Khiêm, đã kết hôn, đi cùng vợ và con gái.
Trong nhóm có một cô gái tên là Ngu Phạn, nghe nói bình thường thích chơi mấy môn thể thao mạo hiểm, trước khi về Hong Kong tham dự buổi gặp mặt lần này còn đi nhảy dù. Cô ấy dắt theo bạn trai đến, mà bạn trai của cô ấy lại là huấn luyện viên trượt tuyết.
Nghe nói vì biết Lâm Xuyên muốn giới thiệu bạn gái với cả nhóm nên cô ấy đã vội vàng mua vé máy bay về ngay trong đêm, còn đưa cả bạn trai về cùng.
Ngoài ra còn có một người duy nhất trong nhóm vẫn còn độc thân cũng đang có mặt tại đây, tên là Mạnh Tri Lâm.
Mọi người đều tầm tuổi nhau. Dịp Tết vừa rồi tụ họp, Lâm Xuyên, Ngu Phạn và Mạnh Tri Lâm đều vẫn còn độc thân. Ai nấy đều rất vui vẻ, không ngờ lần này tụ họp lại đủ mười người.
Tuy là số chẵn, nhưng đó là vì có người dắt theo con gái.
“Chẳng phải lúc đó nói là ai cũng độc thân sao? Vậy mà sau lưng tôi, các người lại âm thầm rủ nhau yêu đương à?” Cún độc thân cảm thấy lòng mình tan nát.
Lâm Xuyên thong thả phản bác lại anh ta: “Cái Tết đó, tôi đâu có cùng hội với cậu.”
Thật sự là một cú chí mạng.
Trong mấy dịp xã giao như thế này, Đường Nguyệt Thư ứng phó khá tốt.
Con gái của Đào Diệp Khiêm năm nay bốn tuổi, là một cô bé mũm mĩm với đôi mắt to tròn lấp lánh, trông vô cùng đáng yêu và xinh xắn. Cô bé có tên ở nhà là Dũng Dũng, nghĩa là hy vọng con gái sau này sẽ dũng cảm.
Quan trọng nhất là cô bé ôm lấy chân Đường Nguyệt Thư và gọi: “Chị xinh đẹp quá.”
Con bé có mắt nhìn thật đấy!
Người lớn xung quanh cười rộ lên, mẹ cô bé liền sửa lời: “Dũng Dũng, phải gọi là cô chứ. Con gọi vậy thì lệch vai vế với chú Lâm Xuyên rồi.”
Cô bé không hiểu được về chuyện vai vế nên cũng gọi Hân Hân là “chị”.
Nhưng sau đó cũng ngoan ngoãn nghe lời, chuyển sang gọi “cô”.
Cô bé thật sự rất đáng yêu.
Cô bé nắm tay Đường Nguyệt Thư và Hân Hân, hỏi hai người tối nay có thể ngủ với cô bé được không.
Cô bé sợ bóng tối, kể từ sau khi tách ra ngủ riêng với ba mẹ thì vẫn đang học cách dũng cảm hơn.
Lục Kỳ An cười trêu: “Cô Hân Hân là của chú Lục rồi, không thể qua ngủ với cháu được đâu.”
Thường ngày, Dũng Dũng rất thân với Lục Kỳ An, nhưng lúc này không thèm chơi với anh ta nữa. Cô bé lén lút ghé sát tai Hân Hân, nói nhỏ với cô ấy: “Cô ơi, cháu chia một nửa tiền tiêu vặt cho cô, tối nay cô ngủ với cháu được không ạ?”
Thật ra, sự “lén lút” của cô bé chỉ là vẻ ngoài bởi người lớn đều nhìn thấy hết cả.
Đường Nguyệt Thư cũng thấy cô bé dễ thương quá, nhưng ngay sau đó, không ngờ cô bé lại quay sang nói với cô: “Cô ơi, cháu cho cô nửa còn lại nha!”
Đúng là mưa móc đều khắp, ai cũng có phần.
Sau đó, cô bé bị Ngu Phạn bế bổng lên: “Sao vậy bé cưng Dũng Dũng của cô, cháu không thích cô nữa rồi à?”
Dũng Dũng: “…”
“Cô ơi, cô xếp hàng đi, tối mai cháu lại tìm cô.” Cô bé rất có nguyên tắc, mỗi bên chỉ có một người nằm thôi.
Những người lớn đều cười đến muốn ngất.
Trong những buổi tụ họp như thế này, có một đứa trẻ ngoan ngoãn không quậy phá thực sự là rất dễ thương và thú vị.
Nghe nói Đường Nguyệt Thư là nhà thiết kế thời trang, Hân Hân lập tức lấy điện thoại ra và nói rằng muốn theo dõi tài khoản của cô.
Đường Nguyệt Thư lịch sự hỏi lại nghề nghiệp của Hân Hân, cô ấy lập tức trả lời là lập trình viên.
?
Sự đối lập này đúng là quá lớn.
Cô quay đầu nhìn Lâm Xuyên, anh mỉm cười rồi nói với cô: “Lúc mới biết anh cũng rất ngạc nhiên.”
Hân Hân mang khí chất của một cô giáo mầm non, nhưng không ngờ lại là người viết code?
Thật ra, nghề nghiệp của Đường Nguyệt Thư không chỉ đơn thuần là nhà thiết kế thời trang, cô còn là bà chủ của chính thương hiệu của mình. Những người bạn của Lâm Xuyên có mặt hôm nay đều là con nhà có điều kiện, chỉ có điều là không phải ai cũng đảm nhận vị trí quan trọng trong công ty gia đình.
Như Ngu Phạn, suốt ngày bay khắp thế giới, bạn trai cũng là người ở Hong Kong, môn đăng hộ đối, có sở thích tương đồng, người nhà cũng không can thiệp quá nhiều.
Người giống Lâm Xuyên nhất hiện tại có lẽ là Đào Diệp Khiêm. Anh ấy đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của gia đình, vợ là bạn thân từ thuở nhỏ. Mỗi khi có tiệc xã giao cần bạn đồng hành, anh ấy cũng luôn dẫn vợ theo cùng. Trong số tất cả mọi người ở đây, anh ấy là người đầu tiên đạt được thành tựu “một nhà ba người” sớm nhất.
Nghe nói Đường Nguyệt Thư sắp về nước phát triển, anh ấy cười nói: “Thật ra Hong Kong cũng rất tốt, nếu muốn mở cửa hàng truyền thống thì có thể cân nhắc ở đây. A Xuyên quản lý trung tâm thương mại, việc mở cửa hàng sẽ không có gì phiền phức đâu.”
Anh ấy nói tiếng Phổ Thông có pha chút giọng địa phương Hong Kong, nhưng nhìn chung thì nghe vẫn khá ổn.
Đến sau này Đường Nguyệt Thư mới biết, Lâm Xuyên đã nhắn trước với mọi người, bảo tất cả nói tiếng Phổ Thông. Ngay cả cô nhóc Đào Dũng Dũng 4 tuổi anh cũng không tha, anh đã dặn dò cô bé từ trước luôn.
Nhưng về sau, sau khi nói chuyện thân với Đường Nguyệt Thư hơn một chút, Ngu Phạn cũng buột miệng phàn nàn rằng việc Lâm Xuyên nhắc trước như thế đúng là có hơi dư thừa, bọn họ đã quen với việc tự động chuyển sang nói ngôn ngữ khác khi gặp người không hiểu tiếng Quảng Đông.
Buổi tụ họp lần này, mọi người trò chuyện rất vui vẻ. Đến tận một lúc lâu sau bữa tối, Đường Nguyệt Thư ôm lấy Đào Dũng Dũng đã bắt đầu buồn ngủ, trong lòng thầm nghĩ, quả thật là trẻ con với trẻ con cũng có khác biệt.
Lúc 4 tuổi, Đường Duẫn Tường – đứa em cùng cha khác mẹ của cô – cũng là một đứa trẻ hư hỏng, được cưng chiều đến mức hỗn láo, không biết trên biết dưới.
Đào Diệp Khiêm thấy con gái ngủ rồi, bèn đứng dậy đón lấy con gái từ tay Đường Nguyệt Thư. Sau đó, cô bé ngủ say trong lòng anh ấy. Thỉnh thoảng, vợ anh ấy còn đút trái cây cho anh ấy ăn, anh ấy đều ngoan ngoãn ăn hết rồi đôi lúc lại cố tình nghịch ngợm, hôn nhẹ lên đầu ngón tay vợ. Vợ anh ấy giận dỗi liếc nhìn anh ấy một cái rồi ngay sau đó lại len lén nhìn xung quanh xem có ai đang để ý không.
Lục Kỳ An và Hân Hân thì đang bàn xem mấy hôm nữa có nên đến Đại Lục chơi một chuyến không.
Lâm Xuyên thì thầm với Đường Nguyệt Thư mấy câu rồi ra ngoài đi vệ sinh. Không lâu sau khi anh ra khỏi phòng, Mạnh Tri Lâm cũng đứng dậy đi theo.
Mạnh Tri Lâm ra ngoài là để hút thuốc.
Sau khi Lâm Xuyên rửa tay xong và bước ra ngoài thì bắt gặp Mạnh Tri Lâm ở ngoài hành lang. Giữa làn khói thuốc mờ ảo, anh ta cứ thế đứng đó làm toát lên vài phần cô đơn, trông thì cũng có nét quyến rũ nhưng đúng là rất “cô độc”.
Bạn bè xung quanh Lâm Xuyên đều là những người có ngoại hình không tệ, thậm chí còn có thể nói là khá nổi bật.
Nhưng ngay lúc nhìn thấy Mạnh Tri Lâm, phản ứng đầu tiên của Lâm Xuyên là lặng lẽ lùi lại một bước.
“Cậu dập thuốc đi, đừng để mùi thuốc ám lên người tôi.”
Một câu khiến người khác nghẹn họng trong một giây.
“Cậu quá đáng quá rồi đấy…” Mạnh Tri Lâm khẽ nhếch môi: “… Biết cậu bỏ thuốc rồi.”
Hai người trò chuyện một lúc ở hành lang, trong suốt lúc ấy cũng không thể tránh khỏi việc đề cập đến một đề tài nhạy cảm dạo gần đây có liên quan đến Lâm Xuyên.
“Cậu đã nói với người nhà về chuyện bạn gái của cậu chưa?” Từ trước đến nay, Mạnh Tri Lâm luôn là kiểu người cố tình nhắc đến những chuyện người khác không muốn nói: “Tin đồn về người vợ sắp cưới của cậu lan rộng thật đấy. Người nhà tôi đều hỏi có phải cậu sắp cưới không, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu thì lại không giống kiểu sắp chia tay cho lắm.”
Trong vòng tròn quan hệ của bọn họ, vốn dĩ chẳng có mấy người là người tốt thật sự, nhưng mấy người này vẫn có thể chơi thân với nhau là vì quan điểm sống của họ không quá khác biệt.
Muốn kết hôn thì nên dứt khoát chấm dứt mấy chuyện bên ngoài.
Lâm Xuyên nói: “Dạo này tôi chưa định kết hôn, tôi đang nghĩ cách giải quyết.”
“Có gì mà phải nghĩ? Nói thẳng ra là được. Người ta chấp nhận thì tiếp tục quen, không chấp nhận thì cậu cũng đừng làm lỡ dở người ta.” Với tư cách người ngoài, Mạnh Tri Lâm khá tỉnh táo khi nhìn nhận mọi chuyện. Anh ta nói: “Chẳng lẽ cậu định một người trong nhà, một người bên ngoài thật à? Tôi không biết cậu thật lòng với ai, nhưng người ngoài nhìn cậu thế nào thì cậu nên rõ.”
“Cả đám chúng tôi đều nhìn ra là cậu thích bạn gái cậu, nhưng thích thì không nuôi sống được ai cả, vẫn phải lựa chọn thôi.”
Nếu không thích, anh đã chẳng giới thiệu cô với mọi người, lại còn tính đường giúp cô phát triển sự nghiệp ở Hong Kong.
Ai cũng có thể nhận thấy được sự xuất sắc của Đường Nguyệt Thư, nhưng trên đời này cũng không thiếu những người giỏi. Xuất sắc là điều nhiều người có thể đạt được nếu đủ nỗ lực, nhưng xuất thân gia đình thì không phải vậy.
Giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn về trải nghiệm sống, nếu vẫn cố chấp ở bên nhau, đa phần đều sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.
Xung quanh bọn họ, những ví dụ như thế không thiếu, thậm chí rất nhiều cặp còn chẳng đi được đến “trạm kế tiếp”.
Lời của Mạnh Tri Lâm sắc bén đến mức Lâm Xuyên không thể phản bác được.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thở dài, nói: “Vậy tôi phải nói gì đây? Nói cho cùng thì cô ấy chỉ vừa mới vừa tốt nghiệp trong năm nay, tôi cũng chưa gặp nhiều bạn bè hay người thân của cô ấy. Tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào về tương lai của chúng tôi. Cô ấy còn trẻ, chưa đến lúc bàn đến chuyện hôn nhân. Tương lai còn rất nhiều chuyện sẽ xảy ra. Chẳng lẽ tôi phải nói với cô ấy về việc môn đăng hộ đối, nói rằng gia đình tôi không chấp nhận cô ấy sao?”
“Đây là vấn đề tôi phải đối mặt, không nên là gánh nặng của cô ấy.”
Không phải Lâm Xuyên không hiểu chuyện.
Mà quan trọng nhất là… anh không nỡ buông tay.