Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 57

Đường Nguyệt Thư ngồi trên sofa, im lặng rất lâu. Cả căn nhà trống trải chỉ có một mình cô, không có ai để trò chuyện, mà cô cũng cảm thấy chẳng cần phải nói chuyện với ai.

Cô đã suy nghĩ về rất nhiều điều.

Nhưng đến khi thực sự nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ cần phải thay đổi, cô lại đột nhiên cảm thấy bất lực.

Trước khi trở về, cô đã nghe được một vài tin tức về bạn trai mình từ miệng người khác.

Người kia họ Trương, là một công tử nhà giàu. Thậm chí, Đường Nguyệt Thư còn quên mất tên hắn ta rồi. Nếu không phải hắn ta tự giới thiệu lại một lần nữa, e là Đường Nguyệt Thư khó mà nhớ lại được những chuyện đã qua.

Người này nói với cô về Lâm Xuyên, nói rằng anh sắp kết hôn rồi.

Đường Nguyệt Thư không biết vị hôn thê của Lâm Xuyên là ai, nhưng chắc chắn người đó không phải là cô.

Đường Nguyệt Thư không phải người không có khả năng suy nghĩ, rõ ràng là khi người kia nói cho cô biết tin tức này, hắn ta chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.

Trương Ngạn Minh đưa cho cô xem vài tấm chụp màn hình kiểu như tin tức giải trí.

Đường Nguyệt Thư không có thói quen theo dõi các phương tiện truyền thông ở Hong Kong, mặc dù cô biết rằng thỉnh thoảng Lâm Xuyên sẽ xuất hiện trên đó. Nhưng cô luôn cho rằng giữa họ nên giữ một khoảng cách nhất định, vì vậy cô không quá tò mò về công việc của anh.

Những tin tức trên mấy bức ảnh chụp màn hình đó nhìn có vẻ rất giật gân, nhưng Đường Nguyệt Thư hiểu rất rõ bản chất của giới truyền thông – thật thật giả giả, khó mà phân biệt được.

“Tôi còn nghĩ bảo sao mà mấy tin tức này cứ bị sửa đi sửa lại như vậy, chuyện nhà họ Lâm lên báo cũng đâu phải ngày một ngày hai. Ông anh họ của anh ta thỉnh thoảng lại có mấy tin đồn tình ái, trước đây Lâm Xuyên cũng từng bị chụp mấy cái tin đồn vu vơ, nhưng đã lúc nào rầm rộ thế này đâu…” Trương Ngạn Minh vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Đường Nguyệt Thư: “Thì ra là sợ bị cô nhìn thấy à.”

Lời hắn ta nói, nghe qua thì có vẻ như chỉ nói bâng quơ nhưng từng chữ đều lộ rõ ý đồ xấu xa.

“Có liên quan gì đến anh không?” Đường Nguyệt Thư hỏi ngược lại.

Cậu hai nhà họ Trương không phải người tốt, nhưng hắn ta cũng rất thẳng thắn: “Không liên quan gì cả, tôi chỉ đơn giản là thấy anh ta chướng mắt, muốn gây chút phiền phức cho anh ta mà thôi.”

“Cô Đường, cô nghĩ tôi có thành công khiến Lâm Xuyên gặp rắc rối không?”

Cách nói chuyện của hắn ta nghe có vẻ gian xảo, khiến người ta dễ sinh ra cảm giác muốn tát cho hắn ta một cái.

Đường Nguyệt Thư không thèm để ý đến hắn ta nữa.

Trương Ngạn Minh đương nhiên cũng không tiếp tục bám theo cô nữa. Hắn ta là người biết rút kinh nghiệm, bởi dù sao Lâm Xuyên cũng không phải người mà hắn ta có thể trêu chọc. Nhưng trong lòng hắn ta vẫn nghẹn một cục tức, nên phải tìm cách trút ra cho hả giận.

Dùng thủ đoạn sau lưng thì đã sao chứ? Đối với một người bình thường chẳng có mấy cô gái bên cạnh như Lâm Xuyên thì chỉ cần có người, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho anh.

Tính cách của Trương Ngạn Minh đúng là có phần khốn nạn thật. Hắn ta không chỉ cố tình đợi Đường Nguyệt Thư để kể cho cô nghe chuyện này, mà còn chạy đến trước mặt người hiện tại có khả năng cao nhất sẽ trở thành vị hôn thê của Lâm Xuyên nói chuyện này.

Cô chủ nhà họ Ôn biết Lâm Xuyên có bạn gái, nhưng lại không biết rằng gần đây đối phương đã đến Hong Kong.

Trương Ngạn Minh mang tin tức về bạn gái của Lâm Xuyên đến cho cô chủ nhà họ Ôn. Sau khi thấy thông tin đó, cô Ôn chỉ mỉm cười dịu dàng: “Cậu chủ Trương à, anh nói với tôi chuyện này làm gì, là vì muốn tôi đi gây chuyện với cô gái đó sao?”

“Nghe nói ông cụ nhà họ Lâm rất thích cô làm cháu dâu của ông ấy, nhưng không chừng kiểu người như Lâm Xuyên sẽ thật sự theo đuổi cái gọi là tình yêu chân chính.” Trương Ngạn Minh rót trà cho người phụ nữ đối diện, rồi tiếp tục nói: “Cô không định để cô ta tự biết điều mà tự giác bỏ cuộc sao?”

Sau khi nghe xong, Ôn Nhược Nghi cụp mắt, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cô ta mới lên tiếng: “Cậu chủ Trương, rất cảm ơn anh đã đến thông báo những tin tức này. Thật ra thì bạn gái của Lâm Xuyên tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.”

Trương Ngạn Minh nghe vậy thì nhướn mày: “Hóa ra là cô Ôn đã biết từ trước rồi sao?”

Ôn Nhược Nghi không trả lời câu hỏi đó, cô ta chỉ khẽ nhếch khóe môi: “Nhưng dường như cậu chủ Trương có lẽ đã có chút hiểu lầm ở đây, đúng là tôi đang tìm kiếm đối tượng liên hôn, nhưng Lâm Xuyên không phải là lựa chọn duy nhất.”

Phụ nữ mà, trước mặt đàn ông luôn phải biết diễn một chút, diễn làm sao cho ra vẻ “không có anh thì tôi không sống nổi” mới tốt.

Nhưng cô ta không phải là kẻ ngốc, trong công việc luôn có kế hoạch A và kế hoạch B, huống chi là chuyện liên hôn vì lợi ích.

“Đúng là tôi có chút cảm tình với Lâm Xuyên, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi nhất định phải chọn anh ấy.” Giọng nói của cô Ôn rất dịu dàng: “Anh ấy đã có bạn gái chính thức, tôi có thể lấy tư cách gì để đi khuyên cô ấy biết khó mà rút lui? Là vợ sắp cưới hay là kẻ thứ ba?”

Nếu là vợ sắp cưới thì vẫn còn chưa đâu vào đâu, còn nếu là người thứ ba thì cô ta chẳng thèm làm.

Quan điểm của cô chủ nhà họ Ôn rất rõ ràng, cô ta chọn đối tượng liên hôn vì sự nghiệp của bản thân, không phải để tranh giành đàn ông với ai.

Việc hợp tác này có thành hay không, chủ yếu vẫn còn phụ thuộc vào thái độ của Lâm Xuyên, mâu thuẫn không nằm ở cô ta và bạn gái của anh.

Dù cuối cùng, Lâm Xuyên và bạn gái anh có chia tay đi chăng nữa, nguyên nhân cũng không thể là vì cô ta.

“Nghe thì có vẻ cô Ôn không phải là người dễ bị tình cảm chi phối.” Trương Ngạn Minh cười nói: “Vậy nếu cô đã thấy không nhất thiết phải là Lâm Xuyên, sao không thử cân nhắc đến nhà họ Trương chúng tôi?”

“Nhà họ Trương?” Ôn Nhược Nghi nghe vậy, suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ anh trai của anh đã kết hôn rồi mà?”

“Vẫn còn tôi vẫn chưa kết hôn mà.” Ngay trước mặt cô ta, Trương Ngạn Minh bắt đầu tự giới thiệu về bản thân mình.

Ôn Nhược Nghi: “…”

“Cậu chủ Trương đừng đùa nữa.” Cô Ôn khéo léo trả lời.

“Sao vậy, không thích tôi sao?” Trương Ngạn Minh tặc lưỡi một tiếng: “Tôi cũng đâu đến nỗi xấu trai đâu nhỉ? Trước còn có người trong câu lạc bộ nhận nhầm tôi là người mẫu nam cơ đấy.”

“Cô Ôn chê tôi điểm nào? Tôi có thể sửa.”

Ban đầu, Ôn Nhược Nghi cũng không ngờ một lời mời gặp mặt bình thường như vậy lại trở thành một buổi xem mắt, cô ta không có nhiều kiên nhẫn cho mấy chuyện thế này.

“Cũng không hẳn là chê.” Cô Ôn hiếm khi nói thật một câu: “Chỉ là hơi sợ sẽ mắc bệnh mà thôi.”

Sự chán ghét của cô ta thể hiện rõ mồn một.

Trương Ngạn Minh: “…”

Con người luôn có nhiều mặt, quả thật Ôn Nhược Nghi rất trí thức và hào phóng, rộng lượng, nhưng khi chọn đàn ông, cô ta cũng không phải không kén chọn.

***

Sức khỏe của ông cụ có vẻ như thực sự không tốt. Lâm Xuyên vẫn chưa quay về, Đường Nguyệt Thư ở nhà quyết định tìm đọc một số bài báo mà truyền thông Hong Kong đưa tin về Lâm Xuyên.

Cô tìm lại rất nhiều bài, thậm chí còn lật tới cả những bài viết từ mấy năm trước, lúc anh mới vào công ty không lâu và đã chốt được một thương vụ. Sự kiện này có thể nói là khá chấn động trong giới, giá trị bản hợp đồng đó cũng thuộc hàng khủng. Với một người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp không lâu, thành tích này có thể xem là đầy triển vọng.

Trong bài báo còn có cả ảnh của Lâm Xuyên vào thời điểm ấy. Anh mặc vest chỉnh tề, từ đầu đến chân đều rất hoàn hảo, ngay cả kiểu tóc cũng rất gọn gàng không chê vào đâu được. Khi đối mặt với phỏng vấn của phóng viên, anh vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Lúc đó, Lâm Xuyên đúng là rất khác so với bây giờ, anh trẻ hơn, cũng non nớt hơn, quả thật là rất được chú ý.

Đường Nguyệt Thư nghĩ một lúc, sáu năm trước chắc cô mới vừa tốt nghiệp cấp ba và bắt đầu lên đại học.

Lúc ấy, chuyện khiến cô chủ nhà họ Đường cảm thấy phiền nhất có lẽ là việc ba cô đột nhiên sinh thêm một đứa con trai. Đứa bé khóc lóc ầm ĩ thì đã đành, không những thế mà ánh mắt của một số người thân hay những người có ý đồ riêng khi nhìn cô cũng chẳng còn mấy thiện cảm.

Trước khi Đường Duẫn Tường ra đời, trong tầng lớp thượng lưu ở Bắc Kinh vẫn có người từng đùa rằng đối tượng liên hôn lý tưởng nhất chính là Đường Nguyệt Thư, con gái một, dù cưới cô mà phải ở rể thì người đó cũng sẵn sàng. Nhưng sau khi có thêm em trai, địa vị của cô cũng không còn như trước nữa.

Tất nhiên, sau này, người nói câu đó đã bị Đường Nguyệt Thư đích thân tìm tới tận cửa gây sự.

Lúc mới thành niên, tính tình của Đường Nguyệt Thư còn tệ hơn bây giờ rất nhiều.

Nhưng khi so sánh lại với mấy năm sau, hóa ra những lời người đó từng nói cũng không sai.

Quả là một sự mỉa mai.

Trong những năm gần đây, thỉnh thoảng Lâm Xuyên sẽ xuất hiện trong một số bài báo về tài chính, đều là những cuộc phỏng vấn nghiêm túc. Tuy nhiên, cô vẫn nhìn thấy tin đồn cũ mà Lâm Xuyên từng nhắc đến, là chuyện anh bị đồn thổi với một người bạn cùng giới. Sau khi nghe anh kể rồi lại xem lại ảnh chụp bài viết khi xưa, trong lòng cô không khỏi dâng lên chút cảm giác buồn cười khó diễn tả.

Bài báo gốc đã bị xóa từ lâu, những bức ảnh này là do cư dân mạng chụp lại. Có người còn nhắc đến chuyện anh từng đi gây chuyện với tổng biên tập. Phần bình luận đều cười đùa, đại khái là nói rằng các giới truyền thông Hong Kong mà chọc đến Lâm Xuyên thì chẳng khác nào đá trúng tấm sắt cứng.

Đường Nguyệt Thư cứ thế tìm kiếm rồi lướt xem rất nhiều, mãi cho đến những bài gần đây, hoặc nói chính xác hơn là của năm nay.

Hình như tin đồn về việc người thừa kế tập đoàn Lâm thị sắp kết hôn vẫn luôn râm ran, chỉ là nữ chính xuất hiện trong mỗi tin đồn đều không giống nhau.

Từ lời lẽ của truyền thông và cư dân mạng, Đường Nguyệt Thư bắt đầu hiểu thêm về một số khía cạnh trong cuộc sống của Lâm Xuyên mà trước giờ cô chưa từng tiếp xúc.

Rõ ràng, ở độ tuổi của anh, việc bị thúc giục kết hôn là chuyện rất bình thường.

Chẳng có gì lạ cả.

Tối hôm đó, Lâm Xuyên gửi tin nhắn đến, nói rất xin lỗi vì tối nay anh cũng sẽ không về.

Lúc này, anh đã rời khỏi bệnh viện, về lại nhà cũ ở với ông cụ. Hai ông cháu đều đang giận dỗi đối phương, không ai chịu nhường ai nửa bước.

Vé máy bay của Đường Nguyệt Thư là vào ngày kia, Lâm Xuyên đã hứa rằng ngày mai sẽ về kịp.

Vẫn còn kịp.

Đường Nguyệt Thư đặt điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ.

Đêm nay không chỉ có một người mất ngủ. Sau khi chúc nhau ngủ ngon, cả hai đều trằn trọc không yên.

Cảm xúc là thứ rất kỳ lạ, Đường Nguyệt Thư hiểu rõ tâm trạng của mình vẫn luôn rất bình tĩnh, cô cũng hiểu rằng phải đối mặt với một số hiện thực, có thể trì hoãn nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua.

Thế nhưng cô vẫn mất ngủ.

Không phải vì cô nghĩ không thông, mà chỉ là cô cảm thấy có một nỗi buồn man mác cứ vương vấn mãi trong lòng.

Trước đây, cô chưa từng nghĩ sẽ đặt tình cảm vào một vị trí quan trọng đến thế.

Lâm Xuyên nói sẽ về vào ngày hôm sau, nhưng thực ra đến chạng vạng anh mới về đến nơi. Trên người vẫn mặc vest chỉnh tề, trông như vừa đi bàn chuyện làm ăn hoặc đi gặp người quan trọng nào đó.

Dù rõ ràng là về nhà mình, vậy mà anh lại đứng trước cửa nhấn chuông.

Ở bên trong, Đường Nguyệt Thư nhìn thấy Lâm Xuyên đang đứng ngoài cửa trên màn hình điện tử ở sau cửa.

Cô mở cửa.

“Sao anh lại bấm chuông thế?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Cửa là loại khóa vân tay, không lý nào mà Lâm Xuyên lại không vào được.

Người đàn ông đứng ngoài cửa nhìn thấy cô thì cười nói: “Muốn thử cảm giác có người ở nhà ra mở cửa cho mình.”

Có hơi kỳ quặc.

Vừa vào nhà, Lâm Xuyên đã ôm chầm lấy Đường Nguyệt Thư thật lâu.

Đã hai ngày không gặp, nói không nhớ thì là giả.

Lâm Xuyên cúi đầu nhìn cô một lúc, ngay khi anh định cúi xuống hôn thì Đường Nguyệt Thư tránh đi.

“Cơm sắp nguội rồi, đi ăn trước đi đã.” Đường Nguyệt Thư nói.

Sự lạnh nhạt của cô khiến Lâm Xuyên chú ý, anh hỏi một câu: “Em giận à?”

Anh thử đặt mình vào vị trí của cô, cô bay đến Hong Kong, chỉ ở lại được khoảng một tuần mà có hai ngày không gặp được anh, giận dỗi cũng là chuyện bình thường.

“Lát nữa ăn xong, anh đưa em ra ngoài chơi nhé?”

Đường Nguyệt Thư ngồi vào bàn ăn, hai tay chống cằm ngước lên nhìn anh. Đôi mắt của cô rất đẹp, khiến Lâm Xuyên vẫn có chút muốn hôn cô.

“Không đi đâu.” Đường Nguyệt Thư nói: “Tối nay em muốn nói chuyện với anh một chút.”

Không phải kiểu trò chuyện trên giường đâu.

“Được.”

Đồ ăn do dì giúp việc nấu. Đường Nguyệt Thư ăn mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa thấy chán, nhưng hôm nay khi ăn, viền mắt cô lại đỏ lên.

Lâm Xuyên hơi có cảm giác muốn đưa dì giúp việc sang Paris vào ngày mai luôn.

Chỉ tiếc là dì giúp việc mà anh thuê là người Hong Kong chính gốc, chắc chắn sẽ không chịu đi.

Bình thường, Đường Nguyệt Thư không quá để ý đến mấy thứ gọi là nghi thức, nhưng cô luôn cảm thấy tối nay nên nghiêm túc một chút.

Lâm Xuyên rửa hoa quả trong bếp rồi bưng ra và đặt trước mặt cô.

Nhưng ngay khi anh định ngồi xuống bên cạnh cô, Đường Nguyệt Thư lại dịch người sang bên cạnh một chút.

Cảm giác xa cách toát ra từ cô không phải là giả vờ, mà Lâm Xuyên cũng không phải là người không cảm nhận được cảm xúc của cô.

Anh nhìn Đường Nguyệt Thư đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, hướng mặt về phía anh, giọng nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chính cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Lâm Xuyên, có người nói với em là anh sắp kết hôn rồi, điều đó có thật không?”

Câu nói vừa thốt ra, không khí xung quanh như chìm vào tĩnh lặng, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn đông cứng lại.

Lâm Xuyên ngẩn người, không biết anh đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu nhìn Đường Nguyệt Thư, nói: “Không có, em nghe ai nói vậy?”

Thật ra, nghe ai nói cũng không quan trọng lắm.

Đường Nguyệt Thư không phải kiểu người cứ phải hỏi rõ mọi chuyện ra ngọn ngành, nhưng cô cũng không phải kiểu giả vờ không biết trong khi đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Vậy anh nói cho em biết, cái gì là thật?”

Vốn dĩ hai người cũng biết rất ít về chuyện riêng tư của nhau. Trước đây, Đường Nguyệt Thư cũng không bao giờ hỏi đến chuyện gia đình hay kế hoạch trong tương lai của bạn trai, nhưng nghĩ lại thì không phải ai cũng giống cô, có thể nổi loạn đến mức bỏ lại tất cả để rời khỏi nhà.

Lâm Xuyên trầm mặc một lúc.

Đường Nguyệt Thư nhớ lại trước đây hình như luôn là anh kiên nhẫn chờ cô đáp lại, không ngờ bây giờ, đến lượt cô phải kiên nhẫn.

Trước đây, cô cũng không phải người kiên nhẫn, nhưng trải qua hai năm du học ở Paris đã mài giũa đi phần nào tính cách của cô.

Trưởng thành luôn có cái giá của nó, Đường Nguyệt Thư hiểu rất rõ điều này.

Thậm chí ngay cả khi cô đang chờ đợi câu trả lời của Lâm Xuyên, cô cũng cảm thấy chuyện này dường như chẳng phải việc gì quá to tát.

“Em muốn nghe từ đâu?” Lâm Xuyên hỏi cô.

Có lẽ anh đã từng nghĩ đến cảnh tượng như thế này, khung cảnh hai người ngồi lại nói chuyện thẳng thắn về tình cảnh hiện tại của anh. Nhưng trong kế hoạch của Lâm Xuyên, khoảng thời gian Đường Nguyệt Thư đến Hong Kong lần này, anh hy vọng cô có thể có một chuyến đi vui vẻ, cô không cần phải dính dáng đến những phiền muộn của anh.

“Chiều hôm kia anh nói muốn về nhà cũ, là vì chuyện trên báo sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Cô đã nhìn thấy ảnh chụp màn hình của bản tin hôm đó, mặc dù bài viết gốc đã bị xóa nhưng để tìm lại ảnh chụp màn hình thì cũng không khó. Hơn nữa, trong số đó còn có bức ảnh mà Trương Ngạn Minh cho cô.

Chiều hôm đó, lúc ở dưới lầu, rõ ràng là sắc mặt của Lâm Xuyên không tốt.

“Đúng vậy.” Lâm Xuyên nói: “Anh về nhà cũ và cãi nhau với ông nội, làm cho ông tức đến nỗi phải nhập viện.”

Anh cũng không giấu giếm gì: “Những chuyện mà truyền thông đưa tin về việc liên hôn đều là giả, anh không có vị hôn thê.”

Nói đến đây, Đường Nguyệt Thư cũng đã hiểu.

“Gia đình anh thúc giục anh kết hôn phải không?”

Một người đàn ông sắp bước sang độ tuổi ba mươi bị gia đình thúc giục chuyện kết hôn là điều hết sức bình thường, huống chi trong gia đình còn có những người nhỏ tuổi hơn anh mà đều đã làm ba rồi. Vấn đề mà Lâm Xuyên đang đối mặt thực ra không chỉ là chuyện bị giục cưới, mà chuyện bị thúc ép sinh con sau đó mới thực sự là chuyện quan trọng.

Thấy Lâm Xuyên không phủ nhận, Đường Nguyệt Thư tự bấm ngón tay tính toán thử một chút.

“Em thấy trên mấy bài báo đấy, hình như có không ít những bức ảnh chụp anh đi cùng những cô gái khác. Trước đây anh hay đi xem mắt lắm à?”

Lâm Xuyên: “…”

“Trước khi quen em, gia đình anh đã sắp xếp cho anh vài buổi xem mắt. Có vài lần là anh tự đi một mình, cũng có mấy lần là họ hẹn ăn cơm, đến nơi rồi anh mới biết là người lớn trong nhà giới thiệu con gái cho anh.”

Đường Nguyệt Thư hỏi một câu khiến người khác như muốn nghẹn lời: “Chẳng lẽ anh không thích ai trong số đó sao?”

“Không có ai cả.” Lâm Xuyên đáp.

Khi anh nói câu đó, ánh mắt anh vẫn nhìn Đường Nguyệt Thư, trong mắt không có lấy một chút sự chột dạ nào.

“Vậy sau khi quen em rồi, anh còn đi xem mắt nữa không? Người ta nói vợ sắp cưới của anh là con gái của nhà họ Ôn, gia đình làm trong ngành kinh doanh trang sức, xét ra thì cũng coi như là môn đăng hộ đối với anh.”

Lâm Xuyên đan hai tay lại với nhau: “Anh không có vị hôn thê. Cô Ôn là đối tác của công ty anh, ông nội anh và gia đình cô ấy có quen biết nên muốn mai mối cho bọn anh.”

Nói đến chuyện xem mắt, Lâm Xuyên im lặng một lúc, sau đó nói tiếp: “Sau khi quen em, anh từng đi xem mắt hai lần, một người là cô Ôn, người còn lại là con gái của bạn của mẹ anh. Khi anh đến nơi thì mới biết bà ấy mang theo người tới.”

Anh xin lỗi vì đã không nói cho cô biết chuyện này.

Nhưng Đường Nguyệt Thư đại khái cũng hiểu được, cho dù chuyện này có xảy ra thêm lần nữa, có lẽ Lâm Xuyên vẫn sẽ không chủ động kể cho cô nghe.

Anh biết rất rõ, bạn gái của mình thực chất là người đứng ngoài vòng tròn xã hội của anh. Hai ngày trước, khi anh giới thiệu bạn bè của mình cho cô, khi ấy mới được coi là bước đầu tiên để cô bước vào cuộc sống thật sự của anh. Lâm Xuyên mà chủ động kể ra những chuyện đó cũng chỉ khiến mối quan hệ của họ càng thêm căng thẳng.

Đường Nguyệt Thư cũng không để ý đến chuyện xem mắt.

“Để kết hôn với một người, ít nhất cũng phải trải qua khoảng nửa năm tìm hiểu mới có thể biết được người đó có phù hợp hay không. Nếu người đó không hợp thì lại phải bắt đầu một mối quan hệ mới với người tiếp theo.” Nói đến đây, Đường Nguyệt Thư ngừng lại một lát, cô ngước mắt lên nhìn Lâm Xuyên: “Nếu anh muốn kết hôn ở độ tuổi ba mươi hoặc hơn ba mươi, đúng là nên gấp rồi đấy.”

“Ý em là gì?” Lâm Xuyên hỏi.

Đường Nguyệt Thư nhìn thẳng vào anh: “Lâm Xuyên, chẳng lẽ anh định kết hôn với em sao?”

Cô không hiểu anh, nhưng ít nhất Đường Nguyệt Thư cũng chưa từng nghĩ rằng, khi họ ở bên nhau, thực ra đã không nghĩ về tương lai.

“Em chưa có ý định kết hôn, thậm chí cũng chưa chắc sẽ kết hôn. Nếu anh định kết hôn, vậy thì chúng ta nên chia tay từ bây giờ.” Cô dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra những lời này.

Có lẽ Lâm Xuyên không ngờ cuộc trò chuyện tối nay lại dẫn đến hướng đi như vậy, anh nói: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay.”

Câu này của anh là lời thật lòng.

“Anh vừa muốn kết hôn lại không muốn chia tay với em.” Đường Nguyệt Thư dừng lại một chút, ngước mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ anh muốn em làm người thứ ba sao?”

“Anh không có ý đó.” Lâm Xuyên nhìn cô: “Bây giờ, anh chưa có ý định kết hôn.”

“Rồi đợi đến khi anh muốn kết hôn thì mới chia tay với em, ý anh là vậy sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Cô không đợi câu trả lời của Lâm Xuyên mà đã đứng dậy trước.

“Lâm Xuyên, dù chúng ta quen nhau chưa đến hai năm, nhưng anh nên hiểu em không phải là kiểu người cứ bám riết mãi không chịu buông. Em hiểu hoàn cảnh của anh, nhưng cách anh xử lý chuyện này thật sự rất tệ.”

Tệ đến mức khiến cô phải nghe tin về bạn trai mình từ miệng người khác.

Lâm Xuyên kéo tay cô lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nguyệt Thư, cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”

Đường Nguyệt Thư cụp mắt nhìn anh, thực ra cô vẫn muốn tin vào lời anh nói, rằng Lâm Xuyên có thể sẽ giải quyết ổn thỏa thật.

“Tối nay em sẽ ngủ ở phòng dành cho khách.” Đường Nguyệt Thư nói, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, không muốn ngủ cùng giường với một người mà có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành chồng của người khác.

Phòng ngủ của Lâm Xuyên đầy ắp những dấu vết thuộc về anh, cô cũng không muốn ở lại đó, chỉ có thể chuyển sang một phòng khác để ngủ.

“Với lại, ngày mai em cũng không cần anh đưa em ra sân bay.” Đường Nguyệt Thư bổ sung thêm.

Sau đó, Lâm Xuyên chỉ có thể ngồi trong phòng khách, nhìn cô từng chút một dọn đồ đạc của mình từ phòng ngủ của anh sang phòng khác.

Đường Nguyệt Thư vẫn chưa đến mức mất lý trí mà lập tức chuyển ra khỏi nhà Lâm Xuyên, nhưng cô đã bắt đầu vạch ra ranh giới với anh.

Lâm Xuyên lặng lẽ nhìn cô làm xong tất cả mà không nói lời nào.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ ở bên nhau, hai người ở chung dưới một mái nhà nhưng lại ngủ trên hai chiếc giường khác nhau.

Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những gì anh muốn nói lúc này đều trở nên vô nghĩa.

Giống như những gì Đường Nguyệt Thư đã nói, anh không thể vừa muốn giữ cô lại, lại vừa do dự không dứt khoát với lập trường của mình.

Tối hôm đó, cả hai người đều ngủ không ngon.

Lâm Xuyên vẫn sắp xếp tài xế đưa Đường Nguyệt Thư ra sân bay. Anh không tự mình đưa cô đi vì cô không đồng ý.

“Sau khi xuống máy bay, nhớ nhắn tin báo anh.” Anh vốn định nói gọi điện cho anh, nhưng rồi anh nghĩ lại, có lẽ hiện giờ cô không muốn nói chuyện với anh.

Trước khi lên xe, Đường Nguyệt Thư vẫn quay lại nhìn Lâm Xuyên một cái, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô.

Chỉ là cô lại nhanh chóng dời mắt đi.

Trong suốt hai đêm mất ngủ, cô đã nghĩ rất nhiều và một cách kỳ lạ nào đó, cô cũng đã nghĩ về tương lai của mình và Lâm Xuyên.

Hai người muốn ở bên nhau dài lâu, thật sự rất khó.

Chuyến bay thẳng đến Paris. Đột ngột quay lại môi trường đã sống suốt hai năm qua, Đường Nguyệt Thư vẫn thấy có hơi mơ hồ.

Hơn một tuần ở Hong Kong tựa như một giấc mơ vậy.

Cô thực sự đã được tiếp xúc với một góc nhỏ trong cuộc sống của Lâm Xuyên, nhưng cũng chỉ là một góc đó thôi mà khiến cô buộc phải lùi xa.

Không lâu sau khi máy bay hạ cánh, điện thoại của cô hiện lên tin nhắn của Lâm Xuyên, hỏi cô đã bình an đến nơi chưa.

Bây giờ ở trong nước chắc hẳn đã là ba, bốn giờ sáng rồi.

Anh không ngủ mà đợi cô hạ cánh.

Lúc này, Đường Nguyệt Thư thật sự không muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy nên báo bình an, thế là cô trả lời một chữ: [1]

Tin nhắn của Lâm Xuyên lập tức đến ngay sau đó: [Về đến nơi là tốt rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.]

Mấy ngày sau khi trở về Paris, Đường Nguyệt Thư rất bận, công việc tồn đọng khá nhiều, có những việc nhất định phải do cô xử lý.

Công việc bận rộn thật sự khiến người ta không còn tâm trí nghĩ ngợi đến những chuyện khác.

Nhưng dù có bận rộn đến đâu cũng vẫn có chút thời gian rảnh, Đường Nguyệt Thư nhìn tin nhắn của Lâm Xuyên trên điện thoại nhưng không trả lời.

Bây giờ, họ xem như đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh. Có lẽ là như vậy.

Đường Nguyệt Thư đã suy nghĩ rất nhiều. Không phải cô không hiểu quy tắc của giới nhà giàu, bản thân cô từ nhỏ đến lớn cũng dựa vào tài nguyên của gia đình mà trưởng thành. Trong chuyện kết hôn của mình không thể hoàn toàn được tự do cũng là điều hợp lý.

Ngay cả khi trước đây cô cãi nhau với lão Đường dữ dội đến vậy, nguyên nhân chính cũng không phải vì chuyện liên hôn mà là vì ông không bàn bạc gì với cô mà đã tự ý sắp đặt cho cô một người đàn ông mà trong mắt Đường Nguyệt Thư, cô cảm thấy anh ta hoàn toàn không xứng đáng.

Gia đình Lâm Xuyên yêu cầu anh phải cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối, cô cảm thấy chuyện đó cũng chẳng có gì sai.

Quan hệ giữa người với người chính là như vậy, khi không có được thì thấy tiếc nuối, đến khi mất đi rồi cũng cảm thấy tiếc nuối.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy thời gian và khoảng cách đều là những liều thuốc tốt, có thể khiến con người dần dần mất đi cảm giác nhạy cảm với mọi chuyện.

Cô bắt đầu suy nghĩ, bản thân đang ở trong căn nhà của Lâm Xuyên thế này, có phải cũng nên dọn ra ngoài rồi không.

Chuyện tìm nhà rất phiền phức, mới nghĩ đến thôi đã thấy nhức đầu.

Sau đó, Lâm Xuyên cũng đã gọi cho cô không ít lần nhưng cô đều không nghe máy. Lâm Xuyên là người hiểu chuyện, hẳn là anh phải hiểu được ý của cô.

Tháng bảy, tháng tám ở Paris là khoảng thời gian nóng nhất trong năm.

Đường Nguyệt Thư cùng người khác hợp tác tổ chức một buổi trình diễn thời trang. Thế nên cô rất bận, có lúc còn bận đến tận chín, mười giờ tối mới về đến nhà.

Cô mệt đến mức đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa.

Và rồi, ngày đó đến một cách bất ngờ, hoàn toàn không được báo trước. Tối hôm đó, khoảng mười giờ, Đường Nguyệt Thư mới về đến nhà.

Cô mở cửa, sau đó bật đèn lên, trong nhà yên tĩnh đến nỗi không có lấy một tiếng động. Nhưng đúng khoảnh khắc đèn vừa sáng lên, cô nhìn thấy có một người đang ngồi trên sofa.

Bất ngờ bị dọa, Đường Nguyệt Thư giật bắn cả người, nhưng khi nhìn rõ bóng dáng của đối phương, cô lại bình tĩnh trở lại.

“Anh đến đây làm gì?” Trong giọng nói của Đường Nguyệt Thư mang theo một chút sự trách móc: “Không bật đèn mà ngồi ở đây là muốn dọa người ta à?”

Người trên sofa đứng dậy, bước thẳng về phía cô. Đây là lần hiếm hoi mà Đường Nguyệt Thư cảm nhận được áp lực toát ra từ anh.

Ánh mắt của Lâm Xuyên âm trầm đến đáng sợ.

Cô bị ép về phía sau cánh cửa. Lâm Xuyên áp sát, như thể muốn hôn cô, Đường Nguyệt Thư vô thức vươn tay đẩy anh ra.

Nhưng Lâm Xuyên lại không cúi đầu xuống. Anh chỉ giam cô trong góc nhỏ giữa cánh cửa và bức tường, nhìn cô vài giây rồi cuối cùng mới cất tiếng: “Nguyệt Thư, em không trả lời tin nhắn, cũng không chịu nghe điện thoại, là đang giận anh à?”

“Hay là… có phải em muốn chia tay với anh đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment