Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 76

Đường Nguyệt Thư và Tề Ứng Hoài cùng ngồi trong nhà hàng.

Nói thật lòng, mặc dù bây giờ sẽ không nhắc lại chuyện trước kia nữa, nhưng năm lớp 12 Đường Nguyệt Thư thật sự đã định bụng cả đời này sẽ không thèm để ý đến Tề Ứng Hoài.

Trên thế giới này có quá nhiều người vì đủ loại lý do mà không còn liên lạc với nhau nữa. Nếu họ chỉ là bạn học bình thường thì cũng chẳng có nhiều chuyện về sau như vậy.

Nhà họ Đường và nhà họ Tề có hợp tác. Bây giờ lão Đường đang nằm viện, một số hạng mục hợp tác được giao cho Đường Nguyệt Thư xử lý cũng là chuyện rất bình thường.

Bây giờ cô cũng phụ trách theo dõi việc hợp tác với Tề thị.

Tề Ứng Hoài không tiếc lời khen ngợi cách xử lý của cô trong vụ việc Khu Tây Viên: “Ước chừng đổi người khác đến, cũng không đạt được hiệu quả như em đâu.”

Dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cổ phiếu của Đường thị đã ngừng giảm, dư luận trên mạng không còn nghiêng hẳn về một phía tiêu cực nữa.

Tài năng quản lý công ty của Đường Nguyệt Thư có thể thấy rõ phần nào.

Không nói thủ đoạn có đủ cao minh hay không, ít nhất cô đủ quyết đoán, cũng có khí phách.

“Sếp Tề quá khen rồi.” Tề Ứng Hoài về nước hai ba năm làm việc ở Tề thị, năm nay cũng đã được thăng chức.

Nhưng sếp Tề của Tề thị có tới mấy người, chỉ không biết sếp Tề – Tề Ứng Hoài này có bao nhiêu thực quyền thôi.

“Trước đây nhắc đến chuyện liên hôn với em, em không đồng ý, hóa ra là trong lòng đã có tính toán riêng.”

Điều này là tự nhiên. Đường thị xảy ra chuyện lớn như vậy, người khác nhìn thấy đều là ảnh hưởng tiêu cực, chỉ có Đường Nguyệt Thư nhìn thấy cơ hội của mình.

Nếu cô thật sự không có dã tâm, cô đã không giày vò bản thân mấy năm trước.

Đường thị đúng là do lão Đường nắm quyền, nhưng ông cũng chỉ kế thừa từ đời trước mà thôi.

Chỉ cần cô là người nhà họ Đường thì cô có tư cách đi tranh giành một phen, không có lý do gì vì lão Đường đã nhắm người thừa kế khác mà cô hoàn toàn không có suy nghĩ gì.

Đường Nguyệt Thư sẽ không nói những lời này với người khác, Tề Ứng Hoài cũng chưa thân với cô đến mức đó. Cô cư xử với Tề Ứng Hoài bằng thái độ nên có của một đối tác bình thường.

“Tiếp theo có dự định gì không?” Tề Ứng Hoài hỏi cô.

Đường Nguyệt Thư: “Dự định gì?”

“Đối tác hợp tác mà Đường thị mất đi lần này chắc không chỉ có một. Em muốn tìm đối tác mới trong thời gian ngắn thì có lẽ sẽ gặp khó khăn đấy.”

Những công ty trước đây muốn hợp tác với Đường thị bây giờ chắc đều giữ thái độ chờ xem.

Trong cùng ngành cũng không phải chỉ có Đường thị để hợp tác. Trước đây Đường thị xảy ra chuyện, vui mừng nhất không ai khác ngoài đối thủ cạnh tranh, thừa cơ hạ bệ cũng không thiếu. Bây giờ không ít đối tác cũ đã chuyển sang nhà khác.

“Đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi cần xử lý, không phiền sếp Tề quan tâm.” Đường Nguyệt Thư luôn giữ khoảng cách rất rõ ràng.

Có lẽ Tề Ứng Hoài cũng quen rồi. Một khi cô chủ nhà họ Đường đã không ưa ai thì cũng chẳng thèm dây dưa, cả đám người muốn làm chó cho cô cũng không có vinh hạnh đó.

Nhưng có thể cũng chính vì thái độ từ chối người khác ngàn dặm này của cô mà càng khiến người ta muốn làm chó cho cô hơn.

Tề Ứng Hoài nhớ lại, hồi đó có lẽ bản thân anh ta cũng có chút cơ hội chiếm được lợi thế gần gũi. Chỉ là ở cái tuổi đó, anh ta cũng chưa coi trọng chuyện liên hôn, vào thời kỳ nổi loạn thì anh ta thích kiểu con gái như mối tình đầu.

Sau này đối phương chuyển trường, thi đại học xong đạt kết quả khá tốt, muốn liên lạc lại với Tề Ứng Hoài thì lúc đó anh ta đã không còn cảm giác đó nữa.

Anh ta không làm lỡ dở cô ấy. Sau này xem trong nhóm chat lớp nói mối tình đầu cũng tìm được đối tượng tốt ở đại học, tình cảm bây giờ cũng ổn định.

Còn Tề Ứng Hoài thì vào năm mười bảy, mười tám tuổi đã đắc tội triệt để với cô gái mà đến năm hai mươi lăm tuổi mình mới thích.

Lời của Đường Nguyệt Thư tương đương với việc từ chối khéo sự giúp đỡ thêm từ nhà họ Tề. Có những ân tình không phải không trả nổi, chỉ là dưới tiền đề biết rõ ý của đối phương là gì, cô không có ý định biến mình thành quân cờ.

“Đường Nguyệt Thư.” Tề Ứng Hoài đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Nếu nói anh bằng lòng giúp em một lần vì lý do cá nhân, không cầu báo đáp gì cả, em có chấp nhận không?”

Nhà họ Tề và Tề Ứng Hoài chọn Đường Nguyệt Thư thì chắc chắn là đã cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng đứng ở góc độ của Tề Ứng Hoài, nếu chỉ là bàn chuyện liên hôn, anh ta cũng không muốn làm kẻ theo đuổi mù quáng đến thế.

Không phải lúc nào liên hôn cũng là sự kết hợp không có tình cảm.

Thích Đường Nguyệt Thư không phải là chuyện khó khăn gì.

“Không chấp nhận, cảm ơn ý tốt của anh.” Đường Nguyệt Thư nói.

Câu trả lời của cô nằm trong dự đoán, nhưng vẫn khiến người ta thất vọng.

Tề Ứng Hoài cũng rất biết điều không nhắc lại nữa.

Mặc dù từ chối sự giúp đỡ của Tề Ứng Hoài, nhưng đương nhiên Đường Nguyệt Thư cũng hiểu rõ tình cảnh khó khăn hiện tại của Đường thị.

Cần đối tác hợp tác mới.

Hai ngày nay lão Đường phẫu thuật, Đường Nguyệt Thư bận rộn nên cũng không có thời gian đến thăm ông. Trong phòng bệnh tất bật trước sau vẫn là hộ lý và Chu Ngọc.

Đường Nguyệt Thư vẫn đang xử lý các dự án còn tồn đọng trước đó. Một cuộc điện thoại gọi vào văn phòng, nói rằng dưới lầu có một vị sếp Lâm của Lâm thị Hong Kong muốn gặp cô, nhưng không có hẹn trước.

“?”

Mãi cho đến khi trợ lý Giản đón Lâm Xuyên vào, Đường Nguyệt Thư vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.

Thư ký bên ngoài mang cà phê đến cho Lâm Xuyên.

Rõ ràng trợ lý Giản biết thân phận của Lâm Xuyên. Mặc dù không biết tại sao Lâm Xuyên lại xuất hiện ở công ty, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Đường Nguyệt Thư đứng dậy, giọng điệu vẫn có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”

Giọng nói Lâm Xuyên mang ý cười: “Sếp Đường, lâu rồi không gặp.”

Đúng là lâu rồi, chắc cũng nửa tháng rồi.

Trợ lý Giản nghe ra: “Sếp Lâm và sếp Đường của chúng tôi quen biết nhau sao?”

Lâm Xuyên còn giả vờ bắt tay Đường Nguyệt Thư một cái. Tuy không hiểu anh có ý gì, nhưng Đường Nguyệt Thư cũng phối hợp.

“Có chút giao tình với sếp Đường của các vị.” Lâm Xuyên nói.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Lâm Xuyên nói có chuyện muốn nói riêng với Đường Nguyệt Thư, trợ lý Giản cũng biết ý đi ra ngoài trước.

Văn phòng là kính trong suốt, Đường Nguyệt Thư đi kéo rèm che lại.

“Sao anh đột nhiên đến Bắc Kinh thế, không báo trước với em một tiếng?” Lúc này giọng điệu của Đường Nguyệt Thư mới thực sự nghe ra sự vui mừng.

Cô đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Xuyên đối diện rồi hỏi tiếp: “Vừa rồi anh đang diễn tuồng gì vậy?”

Nếu vừa rồi để ý kỹ hơn, trợ lý Giản sẽ phát hiện trên cổ tay Lâm Xuyên đeo một sợi dây đỏ giống hệt của Đường Nguyệt Thư.

Hôm nay Lâm Xuyên ăn mặc kiểu công sở, nhưng bên cạnh không có ai đi theo, trông cũng không giống đến bàn chuyện công việc.

“Dạo này em bận, đến đây tạo bất ngờ cho em.” Lâm Xuyên cười nói: “Đến bàn chuyện làm ăn với sếp Đường.”

“Anh chẳng dẫn theo trợ lý thư ký gì, có mang phương án dự án không? Không mang thì bàn hợp tác gì với em?” Đường Nguyệt Thư đặt ra câu hỏi chí mạng.

Lâm Xuyên: “Đều không dẫn theo, anh bảo thư ký Tô liên lạc với bên em rồi, đợi thứ hai cô ấy sẽ qua đây công tác.”

Hôm nay là thứ năm, từ đây đến đó còn cách một cuối tuần.

“Sếp Lâm đây là đến đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi à?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Lâm Xuyên không phủ nhận. Lúc này mang vốn đầu tư đến nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng không quá lời. Trước đây Đường thị từng liên lạc với Lâm Xuyên, muốn bắt mối quan hệ với anh nhưng không thành, bây giờ anh lại tự tìm đến cửa.

Một lần nữa không phụ lòng hình tượng Thần Tài.

Hôm nay Lâm Xuyên một mình một ngựa đến thăm Đường thị thế này không khác gì đang nói với mọi người, vụ hợp tác này là do Đường Nguyệt Thư kéo về.

Anh đang giúp cô thu phục lòng người.

“Hai ngày nay em vẫn bận lắm à?” Lâm Xuyên hỏi: “Hôm nay có thể tan làm đúng giờ không?”

Nhắc đến chuyện này, Đường Nguyệt Thư lập tức xị mặt xuống. Cô thật sự sắp bị tên ngốc Chu Khâm kia làm tức chết rồi. Một dự án khác của ông ta còn chưa bắt đầu cũng làm ra trò này. Ông ta nhận tiền của người ta, may mà còn chưa kịp ký hợp đồng, nếu không Đường Nguyệt Thư thật sự đau đầu muốn chết.

Những người dưới tay Chu Khâm trước đây cũng không hoàn toàn trong sạch, có người đã nộp đơn xin nghỉ việc ngay khi Chu Khâm xảy ra chuyện.

Nhưng cái gì cần tìm đến thì vẫn sẽ tìm đến cửa.

Đó không phải là chuyện Đường Nguyệt Thư quan tâm.

Đường Nguyệt Thư chỉ tay về phía sofa, nói: “Anh qua đó nghỉ một lát đi, em cố gắng xong nhanh nhé?”

Lâm Xuyên liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên cười nói: “Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm, anh ở lại lâu như vậy, có bị người ta hiểu lầm không?”

Lời này nghe có vẻ làm màu.

Đường Nguyệt Thư: “Đây thì có gì mà hiểu lầm? Anh qua đó chơi đi.”

Cho dù bên ngoài có người đồn đại gì thì cũng không oan cho hai người họ.

Lúc Lâm Xuyên đến sofa đằng xa ngồi xuống, Đường Nguyệt Thư cho người mang ít đồ ăn vặt vào cho anh.

Thư ký vào nhìn thấy hai người mỗi người một góc lo việc của mình cũng không hiểu tình hình, chỉ là không tiện hỏi.

Hôm nay hiếm khi Đường Nguyệt Thư tan làm đúng giờ, chỉ có điều cô và Lâm Xuyên đều lái xe đến, trên đường về cũng mỗi người lái một xe.

Tối nay về biệt thự.

Dì giúp việc đã đến dọn dẹp vệ sinh trước, cũng đã nấu cơm xong.

Dạo này Đường Nguyệt Thư cũng thật sự mệt mỏi. Cô có tham vọng muốn chia một phần bánh từ Đường thị. Trước đây lúc cô vào công ty, bên hội đồng quản trị và cổ đông đều có ý kiến ở mức độ khác nhau. Có người không tin tưởng năng lực của cô, có người sợ cô làm bừa, còn có người thì sợ làm tổn hại đến lợi ích của mình.

Những điều này đều bình thường, người ta tụ tập lại với nhau vì lợi ích.

Nếu không phải Đường thị xảy ra chuyện lớn như vậy, Đường Nguyệt Thư cũng không thể vào dễ dàng như thế, hoặc phải nói là cô không dễ dàng ngồi được vào vị trí hiện tại.

Lão Đường không có mặt, người có thể quản thúc Đường Nguyệt Thư không nhiều.

Cô hành sự táo bạo quyết đoán, thậm chí trong tình hình danh tiếng Đường thị không tốt lắm hiện nay còn dám tìm đối tác hợp tác ở nước ngoài.

Khoảng chín giờ tối, Đường Nguyệt Thư nằm sấp trên giường, sư phụ Lâm ở bên cạnh đang cung cấp dịch vụ massage.

Tay nghề của sư phụ Lâm không tệ, massage đến mức khách hàng hơi buồn ngủ, thậm chí còn muốn làm thẻ thành viên ở chỗ anh.

Đến khi dừng lại, Đường Nguyệt Thư mơ màng cảm thấy Lâm Xuyên lật cô lại rồi đắp chăn cho cô.

“Không làm à?” Đường Nguyệt Thư hỏi anh.

“Buồn ngủ đến mức nào rồi, còn nhớ đến chuyện đó sao?” Lâm Xuyên cười cô.

Không biết Đường Nguyệt Thư có rõ mình đang nói gì không, cô lầm bầm một câu: “Sao lại không cho nhớ chứ?”

Chê anh keo kiệt.

Dường như Lâm Xuyên đã cười một tiếng. Anh cúi đầu hôn cô một cái, nói: “Tối mai đi.”

Họ đã không gặp nhau nhiều ngày rồi. Trước đây còn có thể chịu đựng được mấy tháng xa cách, bây giờ nửa tháng cũng thấy dài đằng đẵng.

Sáng mai Đường Nguyệt Thư còn phải đi làm.

Đã nhiều ngày không được ôm nhau ngủ như thế này. Cứ ôm nhau như vậy, có tiếp xúc cơ thể là đã cảm thấy hạnh phúc.

Lâm Xuyên tắt đèn, phòng ngủ chìm vào bóng tối.

Khu biệt thự này không gần công ty lắm nên đồng hồ báo thức kêu sớm hơn bình thường. Đường Nguyệt Thư dậy rửa mặt rồi vào phòng thay đồ chọn quần áo, thay đồ xong ra ngoài phát hiện Lâm Xuyên cũng đã dậy.

“Anh dậy sớm thế làm gì?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Lâm Xuyên đưa tay chỉnh độ sáng của đèn lên cao hơn, nói: “Lát nữa anh đưa em đi làm.”

Thực ra Đường Nguyệt Thư là một người khá độc lập. Phần lớn thời gian đi làm, chỉ cần không có tiệc xã giao thì cô luôn tự lái xe.

Hôm nay cô chọn một chiếc áo len đỏ ôm sát người phối với quần jean, trên áo len có vài họa tiết màu đen, mặc lên người cô trông rất đẹp.

Sáng sớm tâm trạng Đường Nguyệt Thư khá tốt. Đợi Lâm Xuyên cũng rửa mặt xong, cô trang điểm xong thì dựa vào cửa phòng thay đồ nhìn anh thay quần áo.

Dáng người sếp Lâm không tệ, cô học theo chiêu của lưu manh mà huýt một tiếng sáo rất chuẩn.

Lâm Xuyên: “…”

Anh quay đầu nhìn lại, bạn gái không hề chột dạ chút nào.

Cái cảm giác rõ ràng mình muốn hôn thế nào, sờ thế nào với người này cũng được, nhưng vẫn cứ thích trêu ghẹo anh một phen thật sự rất sảng khoái.

Yêu đương dễ khiến người ta muốn làm chuyện ngốc nghếch.

Lâm Xuyên thay một bộ đồ thường ngày. Anh không đi làm, chỉ đi làm tài xế.

Mặc bộ này vào trông anh trẻ ra mấy tuổi.

Trông trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều.

“Đi thôi, đưa em đi làm.”

Vì quá thích thế giới hai người nên chỗ họ không có bảo mẫu ở nhà, thành ra không ăn được bữa sáng, phải ra ngoài mua.

Bình thường Đường Nguyệt Thư hay mang bữa sáng đến công ty. Hôm nay cô hiếm hoi dẫn Lâm Xuyên đến quán ăn sáng trước đây cô khá thích để ăn một bữa.

Cô nói: “Anh đừng nhìn đây chỉ là một quán ăn nhỏ, nhưng ngon lắm đấy.”

Hồi nhỏ cô khá có vấn đề, không thích ăn cơm đầu bếp nấu ở nhà, thích chạy ra ngoài ăn ở quán nhỏ.

Thời đó chuyện con nhà giàu bị bắt cóc vẫn có xảy ra, Đường Nguyệt Thư cũng may mắn chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Trước đây dù sao cô cũng là con một, quý giá lắm, lão Đường sợ cô bị bắt cóc nên sắp xếp vệ sĩ đi theo con gái.

Vì vội đi làm, Đường Nguyệt Thư không thể giới thiệu từng món ngon của quán ăn nhỏ này cho bạn trai được.

Họ vội vàng ăn sáng xong, sau đó đến dưới lầu công ty. Đường Nguyệt Thư nhìn trái ngó phải không thấy ai trong bãi đậu xe, bèn sáp lại hôn Lâm Xuyên một cái rồi chuẩn bị xuống xe.

Lâm Xuyên cười nhìn cô: “Sếp Đường sợ người khác nhìn thấy à, anh lại không thể ra ngoài ánh sáng rồi sao?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô không tiếp tục đôi co với anh nữa.

Vẫn phải đi làm, chỉ là hôm nay trong quá trình làm việc, thỉnh thoảng cô lại dành chút thời gian ra để tán gẫu với bạn trai.

Trong quá trình làm việc, h.am m.uốn tán gẫu của đa số mọi người đều tăng mạnh.

Ý định hợp tác từ phía Lâm thị đã được truyền đạt đến, bây giờ họ không có lý do gì để từ chối, hạng mục hợp tác là Khu Tây Viên.

Lịch trình tái thiết đã được đưa lên, trước đó Đường Nguyệt Thư nói năng hùng hồn, nếu nguồn vốn tiếp theo không theo kịp, không tái thiết được thì đó sẽ là một chuyện rất xấu hổ.

Trong dự tính của cô thì chuyện này cũng không nhanh như vậy, nhưng sự xuất hiện của Lâm Xuyên trực tiếp đẩy nhanh cả vốn lẫn lịch trình lên.

Mục đích hợp tác tự nhiên là đôi bên cùng có lợi.

Lâm Xuyên chọn Đường thị phần lớn nguyên nhân là vì Đường Nguyệt Thư, nhưng nhìn về lâu dài thì Khu Tây Viên cũng có ý nghĩa khai thác. Trước đây dự án này có thể triển khai nhanh chóng như vậy chủ yếu là có tin tức nói rằng ở đó sẽ xây trường học.

Quy hoạch của chính phủ không thể nói chắc được, không ai có thông tin chính xác, ván cược này mà thắng thì lợi nhuận khổng lồ.

Danh tiếng của Đường thị hiện vẫn đang trong giai đoạn trầm lắng. Trong mắt người ngoài, đầu tư vào dự án này bây giờ có rủi ro không nhỏ. Nói cách khác, chi phí đầu tư hiện tại cũng nhỏ hơn.

Đầu tư chưa chắc là vừa đầu tư đã thấy lợi nhuận ngay, nhưng ít nhất số tiền đầu tư vào lúc này là để giải quyết nhu cầu cấp bách.

Ngay từ khi Lâm thị gửi thông tin muốn hợp tác đã không hề che giấu, rằng đây là mối quan hệ của cô chủ nhà họ Đường của họ.

Dự án chỉ định cô chủ nhà họ Đường phụ trách.

Muốn thực sự hoàn thành xong dự án Khu Tây Viên, không có hai ba năm là không thể. Nói cách khác, Đường Nguyệt Thư ít nhất có hai ba năm thời gian để củng cố địa vị của mình ở Đường thị.

Lâm thị Hong Kong, cách xa như vậy mà vẫn danh tiếng lẫy lừng. Ban lãnh đạo cấp cao của Đường thị sẽ không chọn cách đắc tội Lâm thị.

Màn kịch này của Lâm Xuyên trực tiếp giúp Đường Nguyệt Thư một việc lớn. Mặc dù là người yêu nhưng bây giờ cô vẫn muốn lạy tạ anh một cái.

Đúng là Thần Tài yêu quý của cô.

Cô cũng nói với anh như vậy.

Lâm Xuyên: “…”

Anh trả lời tin nhắn: [Lạy một cái không bằng ngủ một giấc. Sếp Đường, chúng ta chơi quy tắc ngầm đi.]

Đường Nguyệt Thư: [… Biết ngay mấy người Hong Kong các anh chơi rất ghê mà.]

Tiếng xấu của người Hong Kong, sếp Lâm chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Thực ra người tinh mắt đều có thể nhìn ra, sóng gió lần này của Đường thị đã qua đi hơn nửa rồi. Người đứng ngoài quan sát không ít, đối tác đang đàm phán hiện tại cũng có, chỉ có điều đa số vừa muốn ép giá, vừa muốn kéo dài thời gian để quan sát tình hình tiếp theo.

Không ai muốn chịu thiệt, nhưng cũng muốn nhặt được của hời.

Nhưng có sự hợp tác của Lâm thị, khi bàn bạc các dự án khác thì họ sẽ không quá bị động.

Tối thứ sáu, xem như là thời điểm hiếm hoi rảnh rỗi trong tuần.

Sau khi tắm xong, Đường Nguyệt Thư đang bôi sữa dưỡng thể trên giường. Lâm Xuyên nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó đi tới làm thay công việc của cô.

Đầu tiên là bôi chân.

Lòng bàn tay đổ sữa dưỡng thể màu trắng, sau đó áp lên bắp chân cô rồi từ từ đi lên.

Đường Nguyệt Thư mặc áo ngủ, kiểu hai dây ren màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo cùng màu. Chất liệu vải rất mượt, dường như chỉ cần tháo dây buộc là áo khoác có thể trượt xuống.

Tay Lâm Xuyên men theo vạt váy đi lên đến đùi, đặt cả hai chân của bạn gái lên đùi mình.

Đường Nguyệt Thư cứ thế nhìn anh bận rộn.

Mãi cho đến khi anh bôi xong hai chân, rất nghiêm túc hỏi cô các bộ phận khác có cần không.

Các bộ phận khác, tức là phần thân trên, cánh tay, lưng, thậm chí cả ngực.

Đường Nguyệt Thư cũng cười nhìn Lâm Xuyên nói: “Vậy phiền anh rồi.”

Giây tiếp theo, dây buộc phía trước áo choàng ngủ của cô bị tháo ra. Chiếc áo khoác cứ thế bị kéo nhẹ, thuận theo đó trượt xuống, để lộ hai cánh tay.

Đến đây bầu không khí vẫn chưa xem là mờ ám, mãi cho đến khi Lâm Xuyên khẽ nói: “Váy cũng cởi ra đi.”

Anh thật sự định bôi sữa dưỡng thể khắp người mới thôi.

Chiếc váy ngủ này cũng dễ cởi, hai dây áo nhẹ nhàng kéo xuống là được.

Vải bị mắc lại ở eo Đường Nguyệt Thư, áo quần không che thân, cứ như vậy, ánh mắt Lâm Xuyên trông vẫn còn trầm tĩnh.

Ngay cả khi lòng bàn tay phủ lên da thịt cô, cũng chỉ cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay mà thôi, không cảm nhận được phản ứng của chính anh.

Đường Nguyệt Thư vốn vẫn đang nhìn chằm chằm anh. Nhưng sau khi dây áo bị kéo xuống, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ nên nhắm mắt lại.

Nhưng sau khi nhắm mắt, cô lại cảm thấy sự tồn tại của lòng bàn tay anh quá mãnh liệt.

Lâm Xuyên cố ý làm chậm động tác, mãi cho đến khi Đường Nguyệt Thư nhấc chân đá anh một cái.

“Anh nhanh lên.”

Anh còn ăn mặc chỉnh tề, nhưng cô đã sắp bị l*t s*ch, sự tương phản rõ ràng này khiến người ta khó chịu.

“Sắp rồi.” Lâm Xuyên miệng nói vậy, nhưng Đường Nguyệt Thư không cảm thấy động tác của anh có nhanh hơn.

Cái cảm giác rõ ràng đang nghiêm túc bôi sữa dưỡng thể nhưng thỉnh thoảng cố ý hoặc vô ý chạm vào điểm nhạy cảm của cô thoáng qua rồi biến mất, cô bị treo lơ lửng giữa chừng.

“Xong rồi.” Giọng Lâm Xuyên vang lên.

Anh đặt lọ sữa dưỡng thể lên tủ đầu giường, Đường Nguyệt Thư cảm thấy hai chân mình được anh đặt xuống. Có lẽ Lâm Xuyên không thích cảm giác dính nhớp của sữa dưỡng thể trên tay, anh đi rửa tay rồi quay lại.

Đường Nguyệt Thư đưa tay kéo dây áo lên, mặc lại.

Đợi Lâm Xuyên quay lại, anh ngồi bên giường nhìn cô, đưa tay nghịch dây áo mảnh của cô, khẽ hỏi: “Còn mặc lại làm gì?”

Tay anh tuy đã lau khô, nhưng dù sao cũng vừa chạm vào nước nên hơi lạnh. Khoảnh khắc chạm vào da thịt cô, Đường Nguyệt Thư nổi cả da gà.

Lâm Xuyên nhìn khuôn mặt Đường Nguyệt Thư, đột nhiên lại kéo dây áo xuống. Khoảnh khắc đó Đường Nguyệt Thư không ngăn anh, nhưng lại nhắm mắt.

Cô cảm thấy khoảnh khắc đó rất xấu hổ.

Ánh sáng trong phòng không quá sáng, nhưng nếu chỉ để nhìn người thì vẫn có thể nhìn rõ.

Lâm Xuyên ghé sát lại gần, khẽ dỗ cô: “Nguyệt Thư, mở mắt nhìn anh.”

Đường Nguyệt Thư từ từ mở mắt, trong quá trình mở mắt thì mí mắt cũng khẽ run lên. Đợi đến khi tầm nhìn của cô thấy rõ khuôn mặt Lâm Xuyên, anh cúi đầu hôn xuống.

Khoảnh khắc đó, cả hai người đều mở mắt.

Đường Nguyệt Thư có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và rậm của Lâm Xuyên, nó còn khẽ rung lên theo động tác chớp mắt của anh. Nhưng điều không che giấu được hơn cả, chính là sự yêu thích và h.am mu.ốn không hề che đậy trong ánh mắt anh.

Trong ánh mắt của một người có thể nhìn ra được tình cảm.

Đường Nguyệt Thư bị đôi mắt đó hút hồn.

Mãi cho đến khi một bàn tay che mắt cô lại, tầm nhìn của cô bị chặn lại, cảm giác tập trung tối đa vào nụ hôn này.

Còn có bàn tay kia đang làm loạn của anh.

Nụ hôn của Lâm Xuyên dần dần rơi xuống những nơi khác, để lại những cảm giác ẩm ướt.

Tình cảm dâng trào tự nhiên mà lại mãnh liệt.

Hai người đã không có sinh hoạt t.ình d.ục hơn nửa tháng, đúng là củi khô lửa bốc.

Chỉ có điều sau khi kết thúc, Lâm Xuyên dọn dẹp xong. Hai người nằm trên giường, anh rất nghiêm túc đề nghị với bạn gái: “Lần sau có thể làm xong rồi hẵng bôi sữa dưỡng thể không?”

Lâm Xuyên nhận xét về vị sữa dưỡng thể của cô: “Hơi đắng.”

Ngửi thì rất thơm, nhưng nếm thì không ngon lắm.

Đường Nguyệt Thư: “…”

“Anh cứ phải hôn khắp nơi à?” Đường Nguyệt Thư muộn màng nhận ra một vấn đề, bạn trai cô sẽ không vì hấp thụ quá nhiều thành phần hóa học mà phải vào viện chứ?

Lâm Xuyên cũng bướng, còn nói lại Đường Nguyệt Thư: “Em cũng hôn anh mà.”

Cô cũng thích cắn chỗ này chỗ kia.

Trên vai Lâm Xuyên còn có một vết răng mờ mờ, ước chừng sáng mai ngủ dậy sẽ hết.

Đường Nguyệt Thư thật sự sắp bị anh làm cho tức cười rồi. Cô có nếm ra vị đắng trên người anh đâu.

Bây giờ thuộc về khoảng thời gian ấm áp sau chuyện đó, hai người nằm trên giường ôm nhau đấu khẩu vài câu, nói qua nói lại rồi lại hôn nhau một lúc.

Lâm Xuyên khẽ hỏi Đường Nguyệt Thư: “Ngủ không?”

Đường Nguyệt Thư ừ một tiếng.

Chỉ có điều trong bóng tối vẫn vang lên tiếng hôn nhau đứt quãng, hơi thở của hai người lại dần dần trở nên gấp gáp.

Cuối cùng vẫn là Đường Nguyệt Thư đẩy anh ra, sau đó xoay người quay lưng lại.

Cô nói cứ tiếp tục thế này thì hai người khỏi ngủ luôn.

Lâm Xuyên cười, ghé sát qua ngủ chung một gối với cô, ôm cô từ phía sau.

Thời gian cuối tuần trôi qua trong nháy mắt.

Hai người nói là như hình với bóng cũng không quá lời.

Mười giờ sáng thứ hai, đối tác đến từ Lâm thị Hong Kong đúng giờ đến thăm Đường thị, do Lâm Xuyên dẫn đầu.

Không ai biết, sáng nay hai người phụ trách chính của bên A và bên B này vừa thức dậy từ cùng một chiếc giường.

À cũng có người biết đấy.

Thư ký Tô đi theo bên cạnh ông chủ, lời nói cử chỉ đều thể hiện sự chuyên nghiệp và bình tĩnh, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một nhân viên đã rèn luyện bên cạnh ông chủ năm sáu năm.

Nhưng chỉ có cô ấy biết khoảnh khắc nhìn thấy Đường Nguyệt Thư, trong lòng cô ấy đã kinh ngạc đến mức nào.

Trước chuyến công tác này, cô ấy chỉ phụ trách sắp xếp phương án dự án, liên lạc với trợ lý Giản của công ty đối tác, cũng truyền đạt yêu cầu của ông chủ rằng người phụ trách Khu Tây Viên hiện tại của họ sau này sẽ phụ trách toàn bộ quá trình dự án.

Ông chủ không nói người phụ trách này tên là Đường Nguyệt Thư.

Thời gian gấp gáp, thư ký Tô chưa kịp xem kỹ toàn bộ tài liệu về dự án mà cấp dưới của cô ấy đã sắp xếp. Cô ấy chỉ nghe cấp dưới tóm tắt lại, vẫn còn đang thắc mắc tại sao ông chủ lại chọn hợp tác với doanh nghiệp này.

Bây giờ cô ấy đã hiểu.

Nhưng mà, vị sếp Đường trước mắt cô ấy đây, trước đây cô chỉ nói là đi làm thêm kiếm tiền ở Paris, chứ có nói mình là cô chủ nhà giàu ở Bắc Kinh đâu!

Bình Luận (0)
Comment