Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 79

Về vấn đề này, Đường Nguyệt Thư chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh một lát.

Hồi lâu sau, cô mở điện thoại tìm một tập tin, mở ra rồi đưa cho Lâm Xuyên xem.

Lâm Xuyên nhìn sang. Đó là một bản kế hoạch về việc lựa chọn địa điểm cho cửa hàng, trong đó địa điểm được điền bao gồm cả Hong Kong.

Nhưng theo kế hoạch lúc đó, thời gian thực hiện dự án phải là đầu năm sau.

Đầu năm sau, đợi cô thì đúng là chịu khổ rồi.

Lâm Xuyên thầm nghĩ.

Đường Nguyệt Thư biết lúc này nên nói gì thì anh mới thích nghe, nhưng cô vẫn muốn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: “Em cũng không biết nữa. Em từng nghĩ rằng sau khi chia tay sẽ nhanh chóng quên anh được thôi.”

Nhưng cô vẫn chừa lại cho mình một cơ hội sẽ xuất hiện ở Hong Kong trong tương lai.

Cô không phải là người dây dưa, lúc chia tay chưa từng nghĩ sẽ quay đầu lại.

Dù không hiểu rõ về Lâm thị, nhưng Đường Nguyệt Thư cũng biết phần lớn vốn liếng Lâm Xuyên có được là từ đâu. Khi đó, nếu cô thẳng thắn nói rõ gia cảnh của mình với Lâm Xuyên, có lẽ họ đã không cần phải chia tay.

Nhưng khởi đầu của họ quá đỗi tốt đẹp, Đường Nguyệt Thư không muốn cuối cùng mình lại biến thành đối tượng đàm phán trên bàn thương lượng với anh, còn bản thân họ thì lại là hàng hóa.

Rõ ràng mối tình này là do Lâm Xuyên chủ động, ngay từ lúc bắt đầu đã vậy.

Sự chủ động của Đường Nguyệt Thư chỉ bắt đầu sau khi họ tái hợp.

“Em cũng muốn nói vài lời dễ nghe để dỗ anh vui.” Đường Nguyệt Thư lại nhấp một ngụm rượu: “Nhưng nếu theo kế hoạch ban đầu của em, sang năm em mới đến Hong Kong, có lẽ sẽ kịp uống ly rượu mừng của anh đó.”

Lâm Xuyên: “…”

Anh đưa tay véo má cô, dùng ngón tay cái và ngón trỏ giữ lấy cằm cô, cất lời: “Đã nói là trò chơi nói thật, em không nói lời dễ nghe thì thôi, cũng không được nói bừa. Rượu mừng của anh là sao?”

Chia tay xong anh cô đơn lẻ bóng mấy tháng trời, vậy mà cô lại mở miệng đặt điều.

Đường Nguyệt Thư nhìn thẳng vào mặt anh, đầu lưỡi vươn ra, l**m nhẹ ngón trỏ của anh rồi tiện thể cắn một cái.

Tay Lâm Xuyên lại không hề nhúc nhích.

Anh nhìn bàn tay mình, trên đó đã có một dấu răng rất mờ, lại nhìn vào mắt cô, hỏi: “Rốt cuộc em muốn tiếp tục trò chơi nói thật hay là muốn làm?”

Đường Nguyệt Thư gạt tay anh ra: “Vậy đến lượt em hỏi anh.”

Lâm Xuyên cũng không để tâm, anh nói: “Em hỏi đi.”

“Năm ngoái anh đến Bắc Kinh công tác, thật sự là do công việc sắp xếp sao?”

Thật ra Đường Nguyệt Thư cũng muốn biết, liệu cuộc tái ngộ của họ có phải là trùng hợp hay không.

“Không hoàn toàn.” Lâm Xuyên đáp.

Anh cũng làm như Đường Nguyệt Thư, mở một nhóm chat công việc trên điện thoại, tìm kiếm theo từ khóa và thấy được đoạn hội thoại vào đầu tháng mười hai năm ngoái, bên trên là lịch trình công tác.

Có hai bản, bản đầu tiên không có tên Lâm Xuyên.

Bản thứ hai mới có tên anh.

Trò chơi nói thật của cặp đôi này, đến cả câu trả lời cũng phải kèm theo bằng chứng.

Hai con người vô cùng nghiêm túc, nhưng nếu có người khác ở đây thì có lẽ người đó sẽ thấy hai người này bệnh không nhẹ.

Có điều, dường như lúc sau trò chơi nói thật này đã biến đổi hương vị.

Lâm Xuyên: “So với mấy món đồ chơi trong nhà em, anh tốt hơn hay chúng nó tốt hơn?”

“?”

“… Anh.”

Trước đây Đường Nguyệt Thư từng nghe qua vài lời kiểu “Đàn ông còn chẳng bằng ngón tay”, nhưng Lâm Xuyên quả thực rất có năng lực.

Loại câu hỏi này, có một ắt có hai.

Đường Nguyệt Thư: “Anh thích nhất là ở đâu?”

Lâm Xuyên: “…Trước gương.”

Cụ thể ở đâu không quá quan trọng.

Người im lặng lại biến thành Đường Nguyệt Thư, trước đây cô đã loáng thoáng cảm thấy anh có chút sở thích về phương diện này.

Ly rượu trong tay Lâm Xuyên lại cạn, anh đột nhiên hỏi: “Thích tư thế nào nhất?”

Lúc này đương nhiên Đường Nguyệt Thư không thể chịu thua, cô nói: “Ở trên.”

Cô lại ném câu hỏi tương tự về phía Lâm Xuyên, anh nhìn cô chằm chằm một lát rồi cười đáp: “Giống em.”

“…”

Trò chơi nói thật cuối cùng lại thành màn tán tỉnh, nhưng quả thật rất nhiều chuyện đã được nói rõ ràng.

Lâm Xuyên đề nghị thỉnh thoảng hai người có thể tổ chức trò chơi nói thật như thế này.

Đêm đó, trên ghế sofa trong phòng ngủ của họ, Đường Nguyệt Thư ngồi d*ng ch*n trên người Lâm Xuyên, chiếc đầm ngủ bằng lụa treo lủng lẳng trên người, phập phồng theo từng chuyển động của cô.

Nụ hôn của Lâm Xuyên rơi xuống người cô.

Mà tấm gương toàn thân trong phòng thay đồ lại được đặt ở bên cạnh ghế sofa, chỉ cần hơi nghiêng mắt là có thể thấy rõ chính họ.

Có mấy lần Lâm Xuyên đã thủ thỉ dỗ dành Đường Nguyệt Thư nhìn vào tấm gương bên cạnh.

Trong gương, mặt cô ửng hồng, có vẻ mơ màng sau cơn say, cũng có nét quyến rũ khi đ*ng t*nh.

Ở tư thế này, cô cũng có thể nhìn rõ biểu cảm của Lâm Xuyên, vẻ mặt anh lúc này cũng rất đẹp.

Đường Nguyệt Thư khẽ phàn nàn với Lâm Xuyên rằng mình mệt rồi, lại bị anh trêu: “Chẳng phải em nói thích ở trên sao? Cố thêm chút nữa, sắp xong rồi.”

Lời đàn ông nói vào lúc này thật sự chẳng có chút đáng tin nào.

Đường Nguyệt Thư nhớ ra tháng sau là sinh nhật 30 tuổi của Lâm Xuyên, nhưng trông anh chẳng hề thay đổi nhiều trong ba năm qua.

Chai Macallan ban nãy đã uống gần hết. Lúc đầu Lâm Xuyên còn nói chai rượu đó không thể chuốc say anh, nhưng vừa rồi anh lại bảo mình say rồi, không động đậy được, bảo cô phải cố gắng.

Cuối cùng Đường Nguyệt Thư không chịu nữa. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lâm Xuyên, nói: “Đàn ông say thật thì không cứng lên được đâu, nếu anh đã say rồi thì thôi vậy đi.”

Cô vừa nói vừa định tụt xuống khỏi đùi anh, kết quả vừa nhổm dậy một chút đã bị anh dùng tay ấn mạnh ngồi xuống lại.

Tiếp đó, cô không còn cơ hội nào để mở miệng nói chuyện nữa.

***

Ngày mai cô phải tham dự lễ tốt nghiệp, không thể hoàn toàn không kiêng dè gì mà điên cuồng mãi được.

Sau khi kết thúc, Đường Nguyệt Thư vẫn mặc chiếc đầm ngủ bằng lụa của mình, Lâm Xuyên nhặt đồ lót của cô dưới đất lên mang đi giặt tay.

Trong phòng tắm thỉnh thoảng vang lên tiếng vòi nước đóng mở, sếp Lâm giặt đồ cũng rất cẩn thận.

Cửa không đóng, góc nhìn của Đường Nguyệt Thư vừa khéo có thể thấy một bóng người c** tr*n đang bận rộn.

Đợi làm xong, anh lại ra ngoài rót cho bạn gái một cốc nước ấm.

Dòng nước ấm áp chảy qua cổ họng, Đường Nguyệt Thư cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều.

Đường Nguyệt Thư nằm nghiêng uống vài ngụm rồi thôi, Lâm Xuyên cúi mắt nhìn vị trí trước ngực cô, bản thân lại thấy khát nước mà uống cạn phần còn lại trong cốc.

”?”

Ngủ sớm dậy sớm là việc rất quan trọng.

Đường Nguyệt Thư dậy từ sớm để trang điểm.

Đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời cô tham dự lễ tốt nghiệp của chính mình. Với tư cách là bạn trai đi cùng kiêm nhiếp ảnh gia, Lâm Xuyên cũng không hề qua loa.

Anh cũng dậy từ sớm. Trong lúc Đường Nguyệt Thư trang điểm, anh đang chỉnh lại kiểu tóc của mình.

Kiểu tóc thật sự rất quan trọng đối với nhan sắc của đàn ông.

Lâm Xuyên cảm thấy sau khi đổi kiểu tóc cũng mang lại chút mới mẻ cho tình yêu của mình.

Anh khá hài lòng.

Quần áo hôm nay mặc đều do Đường Nguyệt Thư phối. Cô mặc chiếc váy Mã Diện màu đen, còn phối cho Lâm Xuyên một bộ vest tân Trung Hoa màu đen.

Sau khi trang điểm xong, Đường Nguyệt Thư nhìn bạn trai một lát, nói: “Lâm Xuyên, anh qua đây, em tỉa lông mày cho.”

Lâm Xuyên: “…”

Anh cũng được hưởng thụ dịch vụ từ bạn gái rồi.

Lễ tốt nghiệp tổ chức sau một năm tốt nghiệp chắc chắn không thể có mặt đông đủ mọi người.

Trong số bạn học của Đường Nguyệt Thư có không ít du học sinh, số người tốt nghiệp xong trở về nước phát triển cũng không ít.

Cô nhận được bộ đồ cử nhân.

Danh tiếng của Đường Nguyệt Thư trong khóa sinh viên này không hề nhỏ, thậm chí còn là tấm gương cho một số đàn em khóa dưới. Thành công của cô khó nói có ý nghĩa tham khảo hay không, nhưng ít nhất thiết kế của cô rất đáng để học hỏi.

Điều trớ trêu là mới tốt nghiệp được một năm, thiết kế đã trở thành nghề tay trái của Đường Nguyệt Thư.

Trước đó, phía nhà trường đã có người liên hệ với Đường Nguyệt Thư, cô sẽ phát biểu trên sân khấu với tư cách đại diện sinh viên.

Hai năm du học của cô không phải là vô danh, không ít người biết đến cô. Cuối bài phát biểu trên sân khấu, Đường Nguyệt Thư đã nhắc đến việc cảm ơn bạn trai của mình.

Quả thực Lâm Xuyên đã giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp của cô.

Lúc cô phát biểu, Lâm Xuyên ở dưới nhìn cô, thỉnh thoảng giơ máy ảnh lên chụp lại những khoảnh khắc này.

Ánh mắt Lâm Xuyên nhìn cô luôn tràn đầy sự tán thưởng.

Sau đó, Đường Nguyệt Thư còn gặp lại giáo sư hướng dẫn của mình, trò chuyện vài câu với thầy và giới thiệu bạn trai.

Lâm Xuyên cũng là một người đàn ông rất ra dáng, khi anh đứng cạnh bất kỳ ai thì đối phương cũng không bị mất mặt.

Lần đầu nhìn thấy Lâm Xuyên, giáo sư hướng dẫn đã nở nụ cười đầy tán thưởng với cô học trò, khen ngợi mắt nhìn của cô trong việc chọn người yêu, rất hợp thẩm mỹ.

Hợp thẩm mỹ đại chúng.

Việc Lâm Xuyên giao tiếp bằng tiếng Pháp không gặp chút trở ngại nào càng khiến giáo sư hài lòng hơn.

Chỉ cần trò chuyện vài câu là có thể nhìn ra cốt cách của một người.

Lâm Xuyên chụp rất nhiều ảnh cho bạn gái. Kỹ thuật chụp ảnh của anh không thể nói là quá giỏi, ít nhất là kém xa cô, nhưng người mẫu đủ đẹp.

Ảnh chụp chung của hai người là nhờ ngẫu nhiên một sinh viên có gương mặt châu Á đi ngang qua.

Ngày lễ tốt nghiệp cũng đủ bận rộn, Đường Nguyệt Thư chụp rất nhiều ảnh, cả ảnh mặc đồ cử nhân và không mặc đồ cử nhân. Cô dùng những video và hình ảnh đó để đăng tải lên mạng xã hội.

Tối hôm đó, Đường Nguyệt Thư ở trong phòng sách dựng video rồi đăng lên.

Trong video có bóng lưng và giọng nói của một người đàn ông xuất hiện, điều này rõ ràng cho thấy tình trạng tình cảm hiện tại của cô.

Bây giờ thỉnh thoảng cô mới cập nhật nội dung, nhưng mỗi lần ở trong khu bình luận vẫn có người hỏi khi nào cô livestream lại.

Nhưng dù sao Đường Nguyệt Thư cũng chỉ có một, cô không thể phân thân để đặt lại trọng tâm công việc vào việc livestream.

Video của Đường Nguyệt Thư vừa đăng lên, điện thoại của Lâm Xuyên lập tức hiện thông báo.

Sau khi thân phận anh top 1 donate của Lâm Xuyên bị lộ thì anh cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa. Hôm qua chơi trò chơi nói thật cũng có hỏi đến chuyện này, Đường Nguyệt Thư hỏi anh lần đầu tiên donate cho cô rốt cuộc là có ý gì.

Lần sớm nhất tặng quà cho cô là khi nào, chính Lâm Xuyên cũng không nhớ rõ lắm, ấn tượng duy nhất của anh có lẽ là chuyện sau khi về Hong Kong năm đó.

Lúc đó donate rốt cuộc là có ý gì?

Rất đơn giản.

Tâm tư của anh quả thật không mấy trong sáng.

Chỉ là lúc đó cũng không nghĩ đến tương lai, bỏ chút tiền mua giá trị tinh thần là chuyện rất bình thường.

Lâm Xuyên thấy trong khu bình luận có người hỏi có phải cô đang yêu không.

Anh bật cười.

Bị người ta ngấm ngầm đưa vào làm tư liệu khoe ân ái, tâm trạng anh không tệ.

Sau khi tham dự lễ tốt nghiệp, Đường Nguyệt Thư còn có một show thời trang phải tham dự. Vừa hay lại đang ở Paris, cô không có lý do gì để từ chối.

Đương nhiên cô cũng đưa Lâm Xuyên đi cùng.

Người tham dự tại hiện trường không ít, có rất nhiều gương mặt quen thuộc với công chúng.

Vị trí của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên được xếp cạnh nhau, hai người yên lặng xem trình diễn trên sân khấu. Trong tiệc tối sau đó, Đường Nguyệt Thư trò chuyện với những người bạn mình quen biết ở Pháp.

Đây là mạng lưới quan hệ của cô.

Ngay cả khi bây giờ thiết kế thời trang không còn là công việc chính của Đường Nguyệt Thư, xưởng thiết kế của cô ngày càng phát triển hoàn thiện, số lượng nhà thiết kế cũng ngày càng nhiều.

Chỉ cần thương hiệu của Đường Nguyệt Thư vẫn còn hoạt động trong giới thời trang, cô vẫn luôn có vốn liếng để được bàn tán.

Mấy ngày ở Paris thực ra không bận rộn, nhưng vẫn đến lúc phải lên đường trở về.

Lần này Lâm Xuyên đi cùng Đường Nguyệt Thư đến Bắc Kinh, sau đó mới đổi chuyến bay khác về Hong Kong.

Chuyến bay từ Paris về nước mất hơn mười tiếng, anh sẵn lòng bỏ thêm hơn hai tiếng di chuyển nữa vì hơn mười tiếng đồng hồ được ở bên nhau này.

Sau khi tham dự lễ tốt nghiệp và trở về nước, đủ loại công việc ập đến với Đường Nguyệt Thư trong ngày đầu tiên đi làm.

Cô thật sự không hề rảnh rỗi.

Giờ đã là cuối tháng sáu, thời tiết rất nóng, thỉnh thoảng công ty sẽ chuẩn bị chút trà chiều.

Trợ lý hỏi sếp có cần uống gì không, đúng lúc Đường Nguyệt Thư có kinh nguyệt, không thể uống đồ lạnh.

Cô từ chối.

Dự án trong tháng sáu nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không hẳn là ít.

Lúc bận phải tăng ca, Đường Nguyệt Thư bèn mở video call với bạn trai, hai người đối mặt làm việc riêng của mình.

Đầu dây bên kia cũng giống cô, tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên, thỉnh thoảng còn đang gọi điện thoại.

Cuối cùng, Đường Nguyệt Thư vươn vai, nói với đầu dây bên kia: “Em tan làm đây~”

Niềm vui tan làm dâng lên trong lòng, giọng nói của cô cũng mang theo âm điệu lượn sóng.

Hơi giống làm nũng.

Lâm Xuyên ở đầu dây bên kia đang đeo tai nghe, nghe thấy lời cô nói thì bật cười: “Được, vậy em tan làm trước đi, anh còn nửa tiếng nữa. Em về nhà trước nhé.”

Cuộc trò chuyện video kết thúc tại đây.

Đường Nguyệt Thư không về nhà, tài xế đang đợi cô dưới lầu.

Tối nay cô có hẹn, một bữa tiệc rượu.

Vẫn là nhóm người đó, nhưng buổi hôm nay là có lý do.

Giang Thanh Dã mở một quán bar mới nên mời bạn bè đến ủng hộ, Đường Nguyệt Thư không có lý do gì để không đi.

Cách ăn mặc khi đi làm ở công ty của Đường Nguyệt Thư quả thực có hơi nghiêm túc. Trước khi xuống lầu, cô đi tô lại son môi, tiện thể đeo thêm cặp kính không gọng, cởi hai cúc áo sơ mi trắng, vạt áo sơ mi nhét vào trong chân váy ôm, trên xương quai xanh đeo một sợi dây chuyền nhỏ nhắn tinh xảo.

Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Không có thời gian về thay đồ.

Đường Nguyệt Thư đến trước cửa quán bar của Giang Thanh Dã, còn tự chụp một tấm ảnh gửi cho Lâm Xuyên báo cáo tình hình.

Có lẽ Lâm Xuyên đang bận, vẫn chưa xem ảnh của cô.

Đi vào từ cửa, tiếng nhạc bên trong đinh tai nhức óc. Đường Nguyệt Thư thấy cô bạn thân của mình mặc chiếc áo hai dây mát mẻ màu xanh lá đang nhảy theo nhạc rất vui vẻ, bên dưới mặc một chiếc quần jean bó sát tôn dáng.

Người không quen biết cô ấy, tự nhiên không thể nghĩ rằng cô ấy chính là bà chủ của quán bar này.

Trên ghế sofa đa phần là những gương mặt quen thuộc, chỉ có vài trai xinh gái đẹp mà Đường Nguyệt Thư không quen, không biết là bạn của ai.

“Chị Thư đến rồi à?”

“Sao hôm nay chị Thư muộn thế? Công việc bận quá hả?”

“Bảo bối Thư Thư đến đây ngồi nè, chừa chỗ cho cậu rồi.”

“…”

Giang Thanh Dã cũng không nhảy nữa. Cô ấy vỗ nhẹ Đường Nguyệt Thư một cái: “Tôi nói này sếp Đường, bây giờ cậu đúng là người bận rộn thật rồi. Tôi hẹn cậu trước mấy ngày đó nha, vậy mà cậu cũng đến muộn được?”

Đường Nguyệt Thư biết mình đuối lý, nói với Giang Thanh Dã: “Sai rồi sai rồi, tôi tự phạt một ly.”

“Ai tự phạt một ly mà uống nước cam như cậu chứ?” Giang Thanh Dã thật sự tức đến bật cười.

Nhưng cô ấy cũng không quản Đường Nguyệt Thư muốn uống gì.

Bản thân Đường Nguyệt Thư không muốn uống rượu thì cũng không ai ép cô uống được.

Diệp Uyển Uyển hiếm khi mặc chiếc đầm hai dây màu đỏ, trang điểm mắt khói nhẹ, rất không phù hợp với hình tượng ngoan hiền thường ngày của cô ấy. Nhưng những người chơi thân đều biết, cô Diệp không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài.

Cô ấy ngồi sát vào Đường Nguyệt Thư.

“Thư Thư, dạo này bận lắm hả?” Cô ấy xót xa nói: “Tôi thấy cậu gầy đi rồi.”

Đường Nguyệt Thư bận rộn cũng là hợp lý, tính ra cô cũng mới vào Đường thị được ba tháng.

“Cũng ổn.”

Diệp Uyển Uyển nói: “Dạo này tôi lướt thấy tài khoản chính thức cập nhật về Khu Tây Viên của các cậu, số liệu thật sự rất tốt đó. Ba tôi bảo tôi hỏi cậu xem còn thiếu vốn đầu tư không, ông ấy trông khá hứng thú. Nếu cậu không thiếu thì tôi từ chối ông ấy.”

Dư luận là một thứ rất thú vị.

Mấy tháng trước có thể khiến Đường thị rơi vào khủng hoảng, bây giờ thời gian qua đi mà tài khoản vẫn duy trì cập nhật, điều này lại trở thành cơ hội của họ.

Tài khoản này do người phụ trách chuyên nghiệp về mảng này vận hành, mỗi lần livestream hoặc cập nhật video đều giới thiệu cho cư dân mạng biết công trình đang ở giai đoạn nào, sử dụng vật liệu gì, thuộc cấp độ nào, có hợp quy hay không.

Thuộc dạng phổ cập kiến thức cho các cư dân mạng.

Bây giờ cũng rất khó nắm bắt khẩu vị của cư dân mạng, học thì không thích học, đi làm thì không thích đi làm, chỉ thích xem chút kiến thức chuyên ngành không liên quan đến mình.

Thậm chí có người bình luận rằng xem xong cảm thấy mình cũng có thể đi làm công trình được.

Toàn bộ khu vực của Khu Tây Viên quá lớn. Theo quy hoạch thì có cả khu dân cư và khu thương mại, sau này phát triển lên thì cũng xem như có tiềm năng.

Theo lời cư dân mạng, những doanh nghiệp không bị phanh phui chưa chắc đã không có vấn đề, nhà cửa vẫn nên tự nhìn nó được xây lên mới yên tâm.

Bây giờ khu bình luận của tài khoản đó toàn là những cư dân mạng hóng chuyện nhiệt tình, thậm chí có người đã hỏi đến chuyện giá nhà rồi.

Quan tâm đến giá nhà đúng là ưu tiên hàng đầu của cư dân mạng.

Nhưng điều này không thể nói chắc được. Bây giờ giá nhà Khu Tây Viên chưa cao, đợi đến hai ba năm sau thì chưa biết chừng.

Sau khi ngồi xuống, Đường Nguyệt Thư hoàn toàn không thiếu người trò chuyện. Cô đang trong kỳ kinh nguyệt nên không uống gì nhiều, cũng không đi nhảy nhót.

Đợi những người bạn xung quanh ra sàn nhảy cùng DJ, bên cạnh Đường Nguyệt Thư trống ra vài chỗ.

Trong lúc cô nhìn các anh chàng đẹp trai nhảy trên sân khấu, có một cậu trai trẻ đẹp ngồi xuống bên cạnh cô.

Kiểu trai đẹp phong cách hip-hop, một bên tai đeo khuyên, trên cánh tay có thể thấy hình xăm, trông giống kiểu người chơi nhạc, nhảy múa.

“Chị Đường, em có thể làm quen với chị không?”

Đường Nguyệt Thư không ngạc nhiên vì bị bắt chuyện. Chỉ là sau khi nói chuyện vài câu, cô phát hiện cậu trai trẻ này mới 19 tuổi, học năm hai đại học.

Lại còn là sinh viên Đại học Bắc Kinh.

Rõ ràng cậu ta biết Đường Nguyệt Thư.

Mạng lưới xã giao của Đường Nguyệt Thư khá phức tạp, mạng lưới xã giao của bạn bè cô cũng chẳng khá hơn là bao, cậu sinh viên này là do một người bạn trong số đó dẫn đến.

Cách nói chuyện cũng xem như có chừng mực, rất trẻ trung, cũng rất có sức sống.

Cậu ta nói mình đã xem tác phẩm của Đường Nguyệt Thư, cũng đã nghe cô hát, rất ngưỡng mộ năng lực các mặt của cô.

Đường Nguyệt Thư có thể nhìn ra sự ngưỡng mộ của đối phương. Thậm chí khi ánh mắt chạm vào cô, cậu ta còn ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Một cậu trai rất trẻ.

Giữa chừng thì Giang Thanh Dã mệt mỏi quay về ngồi, ánh mắt liếc qua lại giữa Đường Nguyệt Thư và cậu sinh viên đẹp trai, nở một nụ cười rất mờ ám.

Cô ấy đã uống rượu, nói chuyện cũng tùy tiện hơn. Cô ấy khoác vai Đường Nguyệt Thư nói: “Bé cưng à, nếu không thì sao lại nói tuổi của chúng ta bây giờ là đẹp nhất chứ, vừa có thể yêu đương với trai 18 mới lớn, lại vừa có thể yêu đương với người ngoài 30.”

Đường Nguyệt Thư đang thật sự yêu một người 30 tuổi: “…”

Nhưng bây giờ Giang Thanh Dã đã uống đến hơi mất tỉnh táo rồi, không thích hợp nói chuyện này với cô ấy.

Hơn nữa cô ấy vừa ngồi xuống không lâu lại đứng dậy đi mất. Hình như có khách ở lô nào đó uống rượu xong gây sự, cô ấy là bà chủ phải qua xem tình hình.

“Chị Đường, sợi chỉ đỏ trên tay chị đẹp thật đấy, chị mua ở đâu vậy?”

Trong những thứ Đường Nguyệt Thư mang theo bây giờ, có chiếc đồng hồ hàng triệu, chiếc túi mấy trăm nghìn, cũng có sợi dây chuyền mấy chục nghìn tệ. Không nói mấy cái đó thì chiếc cài áo hoa trà gài trên áo sơ mi của cô cũng không rẻ, vậy mà cậu ta chỉ chú ý đến sợi chỉ đỏ luồn hạt vàng kia.

Sợi chỉ đỏ mảnh mai trên cổ tay cô đặc biệt nổi bật và xinh đẹp.

Ngay cả dưới ánh đèn này cũng khó phân biệt được màu sắc.

“Cứ tìm đại một tiệm vàng nào đó phối là được thôi.” Đường Nguyệt Thư nói.

Rõ ràng cậu trai trẻ đang cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện với Đường Nguyệt Thư. Nói đến âm nhạc, cậu ta nói mình biết nhảy hip-hop và chơi một số nhạc cụ.

Đường Nguyệt Thư không ngạc nhiên, trông cậu ta đúng là kiểu người này.

Cậu trai trẻ nói có người săn tìm ngôi sao đang liên hệ với cậu ta, cậu ta hỏi Đường Nguyệt Thư xem mình có nên cân nhắc định hướng nghề nghiệp này không.

“Nếu cậu thích cảm giác được vạn người chú ý, lại không thiếu cơ hội thử sai thì cứ thử xem.” Đường Nguyệt Thư nói.

“Chị Đường, chị cũng thấy em có thể phát triển theo hướng này sao?”

Đường Nguyệt Thư im lặng, mấy tiếng chị Đường này khiến cô có chút cảm giác trách nhiệm. Cô dựa người sang bên cạnh một chút, hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Bây giờ cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt, nhan sắc thì không có vấn đề gì, lăng xê một chút thì hoàn toàn có thể đạt đến tiêu chuẩn ra mắt, nhưng nếu muốn làm thần tượng thì phải xem năng lực chuyên môn có đủ hay không.

“Cứ thuận theo lòng mình là được.” Đường Nguyệt Thư nói.

Quán bar là nơi mà ngay cả người lạ cũng có thể trở nên mập mờ trong lúc nâng cốc đổi chén. Tối nay Đường Nguyệt Thư không hề động đến rượu, cô uống nước cam.

Cậu sinh viên tinh ý nhận ra điều này. Có lẽ đã đoán được Đường Nguyệt Thư đang trong kỳ kinh nguyệt, cậu ta nói: “Chị Đường, máy lạnh bên đó có thổi thẳng vào chị không, có cần em đổi chỗ cho chị không?”

Trong tình huống bình thường, một người đàn ông sẽ không quan tâm chu đáo với người khác giới như vậy. Hoặc là thấy sắc nảy lòng tham, hoặc là muốn dựa dẫm vào phụ nữ, còn có một xác suất rất nhỏ là vì chút tình cảm non nớt mới chớm.

Đường Nguyệt Thư thở dài, cô nói: “Không cần, chị không lạnh.”

Cô không phải kiểu người dễ gần, thái độ từ chối người khác rất rõ ràng.

Đây là quán bar do bạn thân cô mở, người biết điều này hoặc biết thân phận của cô đều sẽ không dám có hành động khinh suất gì với Đường Nguyệt Thư.

Dường như đã nhận ra Đường Nguyệt Thư không hứng thú với mình, cậu sinh viên có chút nản lòng, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi một câu: “Chị Đường, em có thể hỏi hình mẫu lý tưởng của chị là như thế nào không?”

Câu hỏi này à.

Đường Nguyệt Thư nheo mắt, thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Khoảng 30 tuổi, cao 1m88, đẹp trai, người miền Nam, thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp, biết nói tiếng Quảng Đông, tính cách tốt, giọng nói hay, kiểu người rất lãng mạn.”

Nói chi tiết như vậy, người không ngốc đều có thể nghe ra rằng đây đâu phải hình mẫu lý tưởng, đây rõ ràng là mô tả về một người cụ thể.

“Chị Đường, sau này em cũng sẽ 30 tuổi, tiếng Pháp thì em cũng có thể học, chiều cao em cũng có 1m88.” Cậu sinh viên hỏi: “Em có cơ hội không?”

Muốn đập chậu cướp bông một cách trắng trợn như vậy, Đường Nguyệt Thư cũng không biết nên nói cậu ta dũng cảm theo đuổi tình yêu, hay là biết rõ vẫn cố làm kẻ thứ ba nữa.

Cô lắc đầu: “Không có.”

Đường Nguyệt Thư yêu đương chỉ xem cảm giác, bao nhiêu năm qua cũng chỉ có một mình Lâm Xuyên có thể khiến cô nảy sinh những cảm xúc dao động như vậy.

Trước nay chưa từng thiếu người đẹp trai bên cạnh cô.

Nhưng đối với Đường Nguyệt Thư mà nói, tình cảm nam nữ hoàn toàn có tính độc chiếm.

Chỉ có anh mới được.

Bình Luận (0)
Comment