Đường Nguyệt Thư nằm viện gần một tuần mới xuất viện.
Dù sao thì sau khi sinh xong, cảm giác cũng nhẹ nhõm hơn so với lúc còn mang thai.
Có lẽ vợ chồng bà Trần đã mong được làm ông bà từ lâu rồi, hai người họ rất nhiệt tình trong việc chăm cháu, nhưng trong suốt quá trình vẫn cần có sự hướng dẫn của y tá hoặc hộ sinh chuyên nghiệp.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, lần cuối họ chăm một đứa trẻ nhỏ như vậy đã là chuyện hơn ba mươi năm trước, dù họ có kinh nghiệm thì bây giờ cũng gần quên hết rồi.
Hơn nữa, cách nuôi con ngày xưa và bây giờ chắc chắn vẫn có điểm khác nhau.
Cháu gái thật sự rất đáng yêu.
Đường Nguyệt Thư bắt đầu hành trình ở cữ và phục hồi sau sinh.
Ngoài ra, việc đặt tên cho con sau khi sinh cũng là một công trình lớn. Với tư cách là ba mẹ của đứa bé, đương nhiên vợ chồng Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư sẽ đảm nhận nhiệm vụ này.
Tên bé là Đường Tĩnh Hân.
Trong thời gian mang thai, hai người họ đã bắt đầu tra từ điển.
Khi đó họ còn chưa biết đứa bé là con trai hay con gái, nên khi nghĩ tên phải cân nhắc đến cả hai khả năng.
Sinh con ở Hong Kong, đăng ký hộ khẩu ở Hong Kong, những chuyện này không phải muốn làm thế nào thì làm như vậy, mà đó là kết quả sau khi họ đã so sánh kỹ lưỡng về ưu thế giữa hộ khẩu ở Bắc Kinh và hộ khẩu ở Hong Kong rồi mới đưa ra quyết định.
Vợ chồng Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều sinh ra đã “ngậm thìa vàng”, lại may mắn khi việc học hành không có áp lực gì. Nhưng họ không có cách nào đảm bảo rằng con mình cũng có thể thuận lợi trên con đường học vấn như họ, thế nên họ phải tạo điều kiện tốt nhất có thể cho con.
Vì thế, hộ khẩu được đăng ký ở Hong Kong, còn con thì theo họ mẹ.
Chuyện này cũng rất đơn giản, lấy một ví dụ có hơi không thích hợp lắm là hai công ty cùng hợp tác sản xuất ra một sản phẩm, thì khi đó tên nhà sản xuất được ghi trên sản phẩm cũng nên có tên của cả hai công ty.
Ngay cả khi viết luận văn cũng chia ra người viết chính, người viết thứ hai, người viết thứ ba,… Đằng này, Đường Nguyệt Thư đích thân sinh ra đứa bé, chẳng lẽ lại chỉ được tính là “người viết thứ hai” sao?
Ba mẹ của cô bé Đường Tĩnh Hân đều là người làm chủ, việc con mang họ gì cũng không ảnh hưởng đến việc sau này cô bé được thừa hưởng phần sự nghiệp mà họ đã gây dựng nên.
Chỉ cần cô bé có bản lĩnh.
Mãi sau này, việc đặt tên cho con mới đến tai ông cụ. Tất nhiên là ông cụ đã nổi giận, ông ấy còn gọi Lâm Xuyên đến mắng một trận.
Theo quan niệm của ông cụ, con cái theo họ ba là điều hiển nhiên.
Nhưng dù ông cụ có nói gì thì thực tế cũng không thay đổi được.
Lẽ ra ông cụ nên hiểu từ sớm, năm đó ông ấy còn không thể thay đổi được suy nghĩ của đứa cháu trai này, bây giờ lại muốn thay đổi suy nghĩ của Đường Nguyệt Thư thì càng không thể, cô còn cứng đầu hơn cả chồng mình.
Khi hai người cứng đầu ấy ở bên nhau, không biết đứa nhỏ sinh ra sau này có phải cũng sẽ là một người cứng đầu thứ ba nữa không.
Dù trong nhà có giúp việc và bảo mẫu, nhưng với tư cách là những người lần đầu làm ba mẹ, hai người họ vẫn không tránh khỏi cảnh lúng túng tay chân.
Chỉ riêng chuyện bế con cũng là một việc đòi hỏi phải có kỹ thuật.
Nếu cách bế khiến em bé không thoải mái, bé sẽ khóc ngay.
Dưới sự hướng dẫn chuyên nghiệp của bảo mẫu, cặp ba mẹ mới này cuối cùng cũng học được kỹ năng ấy.
Nhưng trẻ sơ sinh vốn rất khó dỗ, trong biệt thự thường xuyên vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Lúc không khóc thì khiến người ta nhìn mà thấy thương yêu vô cùng, nhưng một khi đã khóc thì gào đến mức khiến người ta nghe mà xót lòng. Có điều, vào giai đoạn này, phần lớn lý do khiến bé khóc là vì đói hoặc tã bẩn.
Trong việc chăm con, Lâm Xuyên là người phải để tâm nhiều hơn vì vợ anh đang bận rộn với việc phục hồi sau sinh.
Về chuyện cho con bú, ban ngày có bảo mẫu lo, ban đêm thì do Lâm Xuyên đảm nhận.
Sau khi tan làm, anh thường dành ra một khoảng thời gian khá dài để chăm sóc cô con gái vừa mới chào đời chưa được bao lâu, dường như dáng vẻ của cô bé mỗi ngày đều sẽ thay đổi từng chút một.
Việc nuôi “một phiên bản mini của loài người” là chuyện liên quan đến quá nhiều lĩnh vực phức tạp, vợ chồng Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên chỉ còn cách vừa làm vừa tự mày mò.
Đến khi em bé tròn một tháng tuổi, trông bé đã lớn hẳn so với lúc mới sinh.
Lúc này, trông em bé trắng trẻo mềm mại, ngũ quan cũng rõ nét hơn, đã trở thành một em bé xinh xắn.
Gene của hai người họ quả thật không khiến người ta thất vọng, tuy hiện tại nhìn thì chưa thể biết cô bé giống ai trong hai người nhưng có thể thấy là cô bé rất đáng yêu, vậy là đủ rồi.
Tiệc đầy tháng được tổ chức rất linh đình. Bạn bè của Đường Nguyệt Thư bay từ Bắc Kinh đến tận Hong Kong để chúc mừng, còn mang theo quà tặng cho bé.
Những người thắng trong trò cá cược giới tính của em bé trước đó đã mang số tiền thắng cược rồi tự thêm vào một ít nữa, coi như là tiền mừng cho em bé.
Nhờ gương mặt cực kỳ đáng yêu mà bạn nhỏ Hân Hân đã thành công chiếm được trái tim của rất nhiều cô chú trong bữa tiệc đầy tháng.
Ngày diễn ra bữa tiệc đầy tháng, dưới nhà tập trung rất đông khách, mỗi người đều bận rộn với những cuộc xã giao của riêng mình.
Còn trên lầu, trong phòng em bé, các cô chú đang xếp thành một hàng dài để chờ đến lượt được bế em bé.
Ngay cả bạn nhỏ Đào Dũng Dũng cũng theo ba tới để được gặp em gái.
Lâm Xuyên thì đứng cạnh canh chừng cùng bảo mẫu, sợ nhóm người này sẽ nhân lúc đông người mà lén ôm con gái anh đi mất.
Trông ai cũng giống như đã tám trăm năm rồi chưa từng thấy trẻ con vậy.
Đến lượt Giang Thanh Dã, cô ấy bế cô con gái mới sinh của chị em mình theo hướng dẫn của bảo mẫu, vừa bế lên đã ngửi thấy mùi sữa thơm nức.
“Thì ra đây chính là mùi vị của đứa con của loài người à.” Lời thoại của cô ấy nghe có phần bất ổn, giống như di chứng của việc lướt mạng quá nhiều: “Tốt quá… cứ như được quay lại thời mình còn chưa thành một người phụ nữ hiểm độc vậy.”
“…”
Nhưng sau đó, vì có việc nên Lâm Xuyên phải xuống dưới, trước khi đi anh còn dặn bảo mẫu phải trông chừng đám người có nguy cơ “bắt cóc trẻ con” kia thật kỹ.
Bảo mẫu: “…”
Đường Nguyệt Thư vừa mới hết tháng ở cữ, vóc dáng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng không khác biệt so với hồi trước là bao. Tinh thần của cô rất tốt, làn da cô rạng rỡ và sáng mịn, vẫn xinh đẹp như trước.
Tiệc đầy tháng được tổ chức long trọng, ai cũng biết Lâm Xuyên vừa vui mừng đón chào con gái đầu lòng nên ai nấy đều nói những lời chúc mừng vui vẻ.
Tuy nhiên, vẫn có những người nói chuyện không biết suy nghĩ, lại đi chúc một bà mẹ trẻ mới sinh con như Đường Nguyệt Thư sớm sinh thêm con trai để được trọn vẹn chữ “tốt”(*).
(*)Chữ “好” – có nghĩa là tốt – gồm bộ “女” (nữ) và “子” (nam), ngụ ý con gái và con trai mới là tốt đẹp.
Câu nói đó khi thốt ra thật ra đã ngầm mang theo một chút định kiến, như thể trong mắt những người kia, đứa con gái mà cô đang nâng niu còn không bằng một đứa con trai chưa tồn tại.
Nụ cười trên mặt Đường Nguyệt Thư nhạt dần đi.
Người nói vốn có ý định muốn nịnh bợ Đường Nguyệt Thư, chỉ tiếc là nói năng vụng về, nịnh không đúng chỗ.
Thậm chí người đó còn không nhận ra bản thân đã nói sai.
Mãi đến khi Đường Nguyệt Thư đã rời đi, được người khác nhắc nhở thì người đó mới nhận ra là không ổn, dù hối hận thì cũng đã muộn, ý định muốn kết thân với Đường Nguyệt Thư xem như đã thất bại.
Sau khi Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên kết hôn, có không ít các quý bà ở Hong Kong muốn hẹn cô ra ngoài để giao lưu một chút.
Nhưng Đường Nguyệt Thư rất bận, sau đó lại mang thai nên phải dưỡng thai, chỉ có dịp Tết là theo mẹ chồng ra ngoài xã giao vài lần, hoặc đi cùng nhóm bạn của Lâm Xuyên.
Trên lầu, hoạt động xếp hàng chờ bế bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân kéo dài cho đến khi cô bé bỗng “oa” lên một tiếng và khóc nức nở.
Tiếng khóc đó vang lên tựa như một quả bom phát nổ. Khi đó, người đang bế cô bé là Mạnh Tri Lâm, anh ta bị dọa đến nỗi lúng túng không biết phải làm sao, bảo mẫu lập tức bế đứa bé đi.
Nhóm người này đã tái hiện lại câu nói “Mượn con của bạn chơi chút, bé khóc thì trả lại” một cách rất sống động.
Khi Đường Nguyệt Thư lên lầu bế con, đôi mắt của cô bé vẫn còn hơi đỏ.
“…”
Bảo mẫu vừa cho em bé bú sữa, vừa thay tã xong.
Bây giờ trông cô bé có vẻ hơi buồn ngủ, thế là cô đành tuyên bố kết thúc hoạt động bế em bé.
Đường Nguyệt Thư bế con và dỗ bé ngủ. Sau khi đặt bé vào nôi, cô lại ngồi nhìn con thêm một lúc nữa.
Dù con đã được một tháng tuổi, nhưng cô vẫn đang trong giai đoạn làm quen với việc con gái ra đời, cô đang thích ứng với việc trở thành một người mẹ.
Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định chắc chắn, đó là theo thời gian, tình cảm của cô và Lâm Xuyên dành cho con gái sẽ ngày càng sâu đậm hơn.
Cô bé nhỏ xíu như thế, rồi sẽ từ từ lớn lên, sẽ biết bò, biết đi, rồi sẽ gọi họ là ba, mẹ.
Chỉ cần nghĩ đến những điều đó thôi là trong lòng cô đã mềm nhũn rồi.
Không biết những ba mẹ khác có như vậy không, nhưng suốt một tháng qua, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên thường xuyên đứng bên cạnh nôi ngắm nhìn con gái đang say ngủ.
Thậm chí có lúc Lâm Xuyên còn hơi “thần kinh” mà đưa tay ra kiểm tra xem em bé có đang thở hay không.
Việc cô bé được sinh ra trong gia đình này có lẽ là may mắn của bé, nhưng đồng thời đó cũng là niềm mong ước và kỳ vọng của họ dành cho con với tư cách là ba mẹ.
Không lâu sau tiệc đầy tháng của bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân, vợ chồng bà Trần đích thân đưa hai bé Sunny và Happy về nhà.
Hai bé mèo đã ở nhà ông bà nội gần ba tháng mới được đón về.
Vừa bước vào cửa, hai bé đã bắt đầu công việc “tuần tra lãnh thổ”.
Bà Trần còn đặc biệt cho người đưa hai bé đi tắm rửa và tẩy giun sạch sẽ rồi mới đưa về.
Đường Nguyệt Thư đã lâu không gặp hai bé mèo của mình. Hai bé vừa được thả ra thì cô đã lập tức đi tới ôm lấy rồi v**t v* chúng.
Bé mèo Happy được Đường Nguyệt Thư ôm vào lòng. Sau khi ngửi ngửi mùi trên người cô, nó vô thức dùng móng giẫm nhẹ một cái, giẫm đúng vào vùng bụng dưới phẳng lì của cô.
“Meo?”
Hình như nhóc con thấy hơi nghi ngờ một chút.
Sau đó Lâm Xuyên mở cửa phòng để hai bé mèo vào.
Trên chiếc giường lớn của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên là một đứa bé loài người nhỏ xíu đang nằm.
Thậm chí trông con gái của họ còn nhỏ hơn cả Sunny.
Sunny và Happy nhảy lên giường.
Hai chú mèo chỉ lại gần ngửi mùi của em bé rồi nhìn nhau. Ánh mắt ấy của chúng trông có hơi buồn cười.
Đường Nguyệt Thư không rõ chúng đang kinh ngạc cái gì, nhưng đúng là biểu cảm của chúng lộ vẻ có chút ngỡ ngàng.
Sunny nhẹ nhàng đặt móng chân của nó lên chân của em bé. Em bé vừa khẽ động đậy một cái, nó đã giật mình rụt móng lại ngay.
Từ đầu đến cuối, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi toàn bộ.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa em bé loài người và hai bé mèo đã chính thức hoàn thành.
Không biết hai bé mèo có hiểu rằng em bé loài người này là được sinh ra từ trong bụng mẹ của chúng không.
Dù sao thì sau lần đầu tiếp xúc, hai bé mèo không làm tổn thương đến em bé. Chúng cũng không sợ hãi cô bé mà ngược lại, chúng còn tìm một chỗ thích hợp bên cạnh cô bé rồi cuộn mình nằm xuống.
Hai chú mèo bắt đầu phát ra những tiếng gừ gừ.
Cuộc tiếp xúc này được xem là hòa thuận.
Cho đến khi em bé loài người đói bụng và phát ra tín hiệu khá vang dội, hai bé mèo lập tức nhảy dựng lên, chúng bị dọa đến mức tai cũng dựng đứng thành “tai máy bay” luôn.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Lâm Xuyên: “…”
Cuộc sống nuôi một đứa bé loài người đúng là không mấy thân thiện với loài mèo.
Sau khi hai bé mèo quen dần với tiếng khóc của em bé, chúng bắt đầu tò mò ngồi một bên nhìn cặp ba mẹ mới này tập tành cho con bú sữa.
Sau vài ngày quan sát kể từ khi về nhà, Sunny và Happy tỏ ra rất dịu dàng với em bé loài người, khả năng chịu đựng của chúng cũng khá cao. Ngay cả khi bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân gào khóc inh ỏi, hai bé mèo cũng chỉ hơi bực bội rồi vẫy đuôi mà không làm gì cả.
Đã rất lâu rồi Đường Nguyệt Thư chưa được v**t v* mèo, nên bây giờ, hai bé mèo lần lượt bị cô ôm hôn một trận.
Những ngày sau đó, cô vừa ôm hôn con, vừa ôm hôn mèo.
Một buổi tối nọ, Đường Nguyệt Thư đang ngồi trên sofa ôm Sunny, cô vừa xoa vừa nựng nó, sau khi xong thì lại gọi Happy tới nựng tiếp, tay cô còn cầm điện thoại lướt mạng.
Bên cạnh là Lâm Xuyên đang bế con gái và cho em bé bú sữa.
Đường Nguyệt Thư chợt lướt thấy một bài đăng, ánh mắt cô dừng lại trên màn hình vài giây rồi cô quay sang nhìn Lâm Xuyên: “Chồng à.”
“Sao vậy?”
“Trên mạng nói rằng thú cưng cũng nằm trong cung con cái. Hình như bây giờ chúng ta thật sự có ba đứa con rồi đó. Có khi nào chúng ta đã trách nhầm ông thầy bói lúc trước rồi không?”
Theo logic đó thì ba đứa con của họ lần lượt là:
Con trai lớn: Mèo
Con gái thứ hai: Mèo
Con gái út: Người
Lâm Xuyên: “…”
Nói vậy cũng không sai nhỉ.