Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 34

Diệp Lâm thấy buồn cười.

Đây chính là Tô Nghiêu, đây chính là Tô Nghiêu của hắn, cầm được thì cũng buông được, không câu nệ nhưng không tùy tiện, chỉ cần mình gánh nổi trách nhiệm, liền mọi chuyện tùy tính tình của mình, am hiểu nhất Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân.

Diệp Lâm đứng dậy ngồi vào một bên, cười tươi như hoa, một tay chống cằm nhìn Tô Nghiêu thong thả ung dung sửa sang nghi dung.

Tô Nghiêu từ từ kéo tóc dài, lần nữa dùng cây trâm cố định, hít sâu vài cái, mới chân chân chính chính bình tĩnh lại. Thì ra là trong lòng Diệp Lâm người cầu mà không được, quả nhiên là Tô Dao. Ngày trước Diệp Lâm nói qua những lời đó đã có ý nghĩa thực tế, hắn đâu phát bệnh, cái kia là tương tư.....

Chỉ là ngày trước Tô Dao vẫn nuôi dưỡng ở suối, không biết Diệp Lâm từ chỗ nào gặp qua Tô Dao rồi. Nàng suy nghĩ chung quy một ngày muốn nói rõ ràng với Diệp Lâm, nàng bất quá là một người giả, tim đã sớm đổi chủ. Chỉ là không biết Diệp Lâm có thể cho là nàng trúng tà nói năng bậy bạ hay không.

Diệp Lâm thẳng thắn, đối với Tô Nghiêu mà nói, coi như là hỉ nửa tố lo, mừng là rốt cuộc nàng bắt được một nhược điểm của hắn, tới lấy được từ người an toàn, lo phải là dù sao nàng cũng là tu hú chiếm tổ chim khách, không biết được một ngày kia Diệp Lâm biết rõ chân tướng sẽ có phản ứng gì. Hiện nay chỉ có thể cầm cái này tới “Uy hiếp” Diệp Lâm rồi.

“Kính xin Điện hạ lúc nào cũng nhớ ước hẹn.”

Diệp Lâm rủ xuống cười yếu ớt, nha đầu này, cho tới bây giờ vẫn còn chấp nhất ước hẹn cái gì gặp quỷ, lớn lên từ Đông cung lạnh lẽo như hắn, khi nào là một quân tử?

“Nếu ta không thì sao?”

Tô Nghiêu cũng cười, ánh mắt khiếp người, lúm đồng tiền như hoa, trả lời nhẹ nhàng linh hoạt giống như là một trò đùa: “Này A Dao liền rời đi.”

Diệp Lâm biết nàng nói được là làm được. Giống như kiếp trước, kiếp trước nàng cũng nói qua lời như vậy, khi đó hắn không tin. Này trong thiên hạ đều là vương thổ, nàng chạy trốn tới nơi nào mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Nhưng sau nàng quả nhiên rời đi, im hơi lặng tiếng, không còn bóng dáng, hắn tìm nàng toàn bộ mười hai năm, rốt cuộc tìm được, cũng là tin tức năm thứ hai nàng rời đi liền bệnh chết.....

Mười hai năm vắng vẻ, mười hai năm trắng đêm nhớ nhung, hắn nhìn hết tầm mắt chân trời, ngồi trên cao đã lâu, một mực tìm nàng, một mực chờ đợi nàng trở lại, nhưng nàng lại ngay từ lúc mười năm trước, liền hương tiêu ngọc vẫn, lưu lại một mình hắn ở nơi này lạnh lẽo mà sống.....

Tô Nghiêu à Tô Nghiêu, nàng chính là người nhẫn tâm như vậy.

Nghĩ đến chuyện cũ trước kia, đau lòng đến khó mà diễn tả bằng lời, Diệp Lâm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đáp lại: “Ta đồng ý ngươi, Tô Nghiêu.”

Tô Nghiêu không để ý đến thần sắc Diệp Lâm đột nhiên cô đơn, không cẩn thận đụng phải tay phải bị thương của mình, hít vào một ngụm khí lạnh, nhếch miệng. Diệp Lâm luôn luôn chú ý Tô Nghiêu dĩ nhiên là thu hết tất cả vào mắt, một hồi đau lòng, chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực thương yêu thật tốt, cũng không dám tùy ý làm, chỉ nghiêng người bắt lấy tay phải nàng giấu ở dưới sa y, nhíu lông mi dài thật chặt.

Tầng tầng lớp lớp lụa trắng bao bọc bàn tay mảnh khảnh được giống như bánh chưng, Tô Nghiêu có chút ngượng ngùng, vô thức rút tay về phía sau, lại bị người nọ chặt chẽ níu lại, không thể động đậy. Một giây kế tiếp, Diệp Lâm khàn giọng nói: “Ngươi chịu khổ, a Nghiêu.”

Tô Nghiêu lắc đầu một cái, cũng may Phong Diệp và Hoàng hậu cũng không được như ý, lại nói, chuyện này nếu không có Tứ hoàng tử Diệp Tễ giúp một tay, nàng thật đúng là không biết có thể thuận lợi thoát hiểm như thế hay không. Nghĩ đến vẻ mặt lo lắng lúc chia tay của Diệp Tễ, mở miệng nói: “Còn phải đa tạ Tứ điện hạ rồi.”

Diệp Lâm không lên tiếng.

Hôm đó sau khi đưa Phong Diệp về Nhiếp Chính vương phủ, Diệp Tễ liền biết điều đến Đông cung chịu đòn nhận tội, làm Tô Nghiêu giãy giụa như thế nào, làm thế nào lại khiến cho vết thương trên tay càng nghiêm trọng hơn nói hết mọi chuyện. Diệp Lâm tự nhiên đau lòng, nhưng cũng biết tính tình Tô Nghiêu, nghĩ đến nàng cũng sẽ không phục tùng để định đoạt như thế, liền chỉ nhân từ mà đẩy rất nhiều chuyện cho hắn, coi như là trừng phạt rồi.

Chắc hẳn hiện tại hắn đang bị sự vụ cuốn lấy không phân thân ra được, không ngừng kêu khổ đấy.

Diệp Tễ cũng như hắn, mẫu phi chết sớm, là nhờ nuôi ở dưới gối phi tử lớn lên. Không đồng dạng như vậy, hắn quý vi thái tử, do dưới gối không con Phong Hoàng hậu tự mình nuôi dưỡng, mà Diệp Tễ, cũng là cho Đoan phi nương nương nuôi dưỡng, sau Đoan phi lại chết sớm, liền không có phi tử nguyện ý nhận hắn làm con thừa tự. Họ nói, Tứ hoàng tử Diệp Tễ, có mệnh khắc mẫu. Lui về phía sau nữa, phụ hoàng liền phái một ma ma cho Diệp Tễ, hắn một mình ở từ rất sớm.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tễ, Diệp Tễ vẫn còn ở trong cung Đoan phi. Bởi vì Đoan phi ở trong cung cũng không được sủng ái —— những năm gần đây thật chỉ có Phong Hoàng hậu một người độc sủng, liền một mình cư ngụ ở trong điện phía bắc hậu cung, trong ngày thường vắng ngắt, hiếm có người tới.

Khi đó hắn mới vừa biết thân mẫu của mình không phải Phong Hoàng hậu, cũng hiểu vì sao Phong Hoàng hậu chợt đối với mình mắt lạnh tương đãi, sẽ không giống như trước dịu dàng dễ thân như vậy, trong lòng phẫn uất, bất tri bất giác liền đi bộ đến Thuỷ Lam điện.

Đó là một mùa đông, đã qua bốn chín vẫn còn chưa từng thấy tuyết mỏng, vẫn duy trì lãnh. Hắn đi tới quá dịch bờ sông, xa xa liền nhìn thấy một bóng người phi sắc nho nhỏ bị người xô xô đẩy đẩy hướng bờ sông đi tới.

Đến gần, mới nhìn ra là hai cung nhân thôi táng một thiếu niên nho nhỏ có mặt mày cùng hắn rất có vài phần tương tự. Hắn sớm biết Đoan phi trong Thuỷ Lamđiện nuôi một hoàng tử làm con thừa tự, còn chưa từng nghĩ, hoàng tử chưa bao giờ ra mặt này lại chịu ăn hiếp như thế, liền cung nhân nho nhỏ cũng dám động thủ với hắn.

Có lẽ là bởi vì đồng bệnh tương liên, có lẽ chỉ là bởi vì khi đó tâm tình của hắn không tốt, Diệp Lâm không hề nghĩ ngợi, liền tiến lên trách cứ hai cung nhân kia, ngăn ăn hiếp lại.

Khi đó hắn cho là mình đã giúp được Tứ đệ, giúp hắn xả được cơn giận, nhưng sau lại mới biết, ngày đó hai cung nhân tự dưng bị thái tử trách cứ, lui về phía sau ngược lại càng quá phận hơn, nguyên nhân càng thêm đơn giản —— Diệp Tễ là một tai tinh.

Hôm đó đi qua, Diệp Lâm có đại khái một năm không thấy Diệp Tễ. Một năm nay, Đoan phi chết rồi, chúng phi không tránh kịp, Diệp Tễ liền một mình trong Thuỷ Lam điện.

Hắn lần nữa thấy Diệp Tễ thì ngày đó bị thiếu niên nho nhỏ đã lớn lên thành mỹ thiếu niên không kềm chế được nụ cười kkhi dễ, vẫn ưa thích mặc toàn thân phi sắc, nụ cười lại âm trắc khiến cung nhân cả điện cũng tê dại hai chân.

Nghe nói Diệp Tễ có phương pháp sửa trị cung nhân cứng đầu cứng cổ, Diệp Lâm không biết chính là thủ đoạn này, đến tột cùng là đã trải qua bao nhiêu ăn hiếp mới luyện thành. Năm đó thiếu niên đứng bên bờ hồ run lẩy bẩy đứng ở sau lưng hắn đã lớn lên đứng đầu một cung, không còn có người khi dễ hắn, nhưng hắn lại dùng nụ cười phong lưu lang thang che giấu tất cả cảm xúc, không bao giờ có một người có thể đi vào nội tâm của hắn.

Diệp Lâm coi như là một ngoại lệ.

Nhắc tới cũng kỳ quái, đông đảo huynh đệ tỷ muội đang lúc quan hệ thân mật nhất với hắn, lại chính là Tứ đệ Diệp Tễ. Hắn vốn là lạnh lẽo, Diệp Tễ quá mức nhiệt tình, dần dần cũng có thói quen người này om sòm, cả trong hoàng cung, trừ phụ hoàng, có thể thẳng thắn nói lời thật lòng, cũng chỉ có một người như vậy.

Nghĩ tới đây, Diệp Lâm cười cười, giải thích: “A Tễ có trách nhiệm bên người, nếu như ngày sau ngươi có chuyện, giao cho hắn thì không cần phải lo lắng.”

Tô Nghiêu gật đầu một cái, trước nàng lại cảm thấy, Diệp Tễ không chỉ là lang thang như vậy, xem ra cũng không nhìn lầm. Nhưng không có nghĩa là nàng không lo lắng, vì vậy nhíu mày, uyển chuyển nói: “Ngược lại thường nghe a Anh nhắc tới Tứ điện hạ.”

Diệp Lâm lại dấy lên khóe miệng lộ ra một ý vị không rõ, ngắt tay Tô Nghiêu, nhỏ giọng nói: “Ta và ngươi không nên nhúng tay vào chuyện tình hai người bọn họ.”

Nhắc tới cũng đúng, chết sống có số phú quý tại thiên, Tô Anh so với nàng tỉnh táo hơn nhiều, Diệp Tễ cũng không phải là người hồ đồ, nàng quả thật không cần buồn lo vô cớ. Tô Nghiêu nghĩ thông rồi, cũng liền gật đầu một cái không hề nói nữa.

Phía bên nàng nghĩ tới chuyện khác, cũng không chú ý tới Diệp Lâm thế nhưng từ từ cởi bỏ băng gạc nàng băng bó kín trên tay phải. Chờ Tô Nghiêu cảm thấy tay phải lành lạnh có chút đau nhói, mới phản ứng được Diệp Lâm đang hơi cúi đầu, bôi thuốc cho nàng.

Ánh mắt rơi vào bình sứ bên cạnh, cũng là bình sứ nàng đã từng đưa cho Diệp Lâm. Tô Nghiêu quẫn bách, bây giờ nàng rốt cuộc biết cái gì là Thiên Đạo luân hồi rồi, khi đó tùy ý qua loa tắc trách cho hắn đồ, hiện tại ngược lại dùng trên chính tay mình.

Diệp Lâm lại chú ý tới vẻ mặt nàng biết vậy chẳng làm, xem như là thấu tất cả, ôn thanh giải thích: “Biểu ca đưa tới, sẽ không lưu lại vết sẹo, ngươi có thể yên tâm.”

Cái gì? Tô Nghiêu nháy hai cái mắt, Từ Thận Ngôn nhất định chính là một Tiểu Đinh Đương, bảo bối gì đều có..... Đợi chút, Diệp Lâm có ý tứ là, hôm đó nàng đưa cho hắn thuốc trị thương hắn chẳng những dùng, còn nghĩ giữ lại bình, mang theo trên người..... Thâm tình đến đây, khiến nàng xấu hổ đến bực nào.....

Tô Nghiêu vô thức đưa tay rút về, tay người nọ bôi thuốc liền trừng phạt giống như dùng sức đè, Tô Nghiêu “Nha” một tiếng, giương mắt liếc nhìn Diệp Lâm, đàng hoàng để hắn lôi kéo thoa thuốc.

Nàng không phải tránh hắn, là thẹn với hắn một lời thâm tình. Diệp Tễ thấy phải hiểu nhất, hắn giống như phí chân tình.

“Điện hạ.’’ Tô Nghiêu đánh tiếng tằng hằng một cái, dò xét tính nói: “A Dao trước bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều không nhớ.” Khi nào Tô Dao gặp qua hắn, đều không hề có quan hệ với nàng, khoản nợ này, nàng không chịu nổi.

Diệp Lâm cũng hết sức chuyên chú, không chút để ý “Ừ” một tiếng, cũng không làm ra phản ứng giật mình nào. Tô Nghiêu thấy hắn như thế, cũng liền nói xong hơn trực bạch chút: “Điện hạ sâu tình như vậy, với A Dao cũng là run như cầy sấy, sợ rằng phải phụ Điện hạ.”

Tay bôi thuốc dừng lại, người nọ hơi nhíu mi dài: “Ngươi là người nhát gan sợ phiền phức như vậy sao?”

“A Dao chính là nhát gan sợ phiền phức như vậy.”

Diệp Lâm trầm mặc mấy giây, cũng cười: “Không sao, ta có thể đợi.”

Chờ đời này, ngươi yêu ta, sau đó sẽ cũng đừng nghĩ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment