Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 56

“Ngươi nói Phù Phong đã trở thành phế nhân?” Tô Nghiêu trợn to hai mắt, đã không biết trong hôm nay đã kinh ngạc lần thứ mấy, Từ Thận Ngôn hời hợt nói ra những lời ấy, không chút nào không có tiếc hận. Hạng người gì mới có thể gọi là phế nhân đây?

Từ Thận Ngôn gật đầu một cái, phản ứng của Tô Nghiêu nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn cũng thật từ một đoạn trí nhớ về những năm tháng kia, hắn chỉ còn nhớ khi Phù Phong biết mình bởi vì chìm trong băng tuyết quá lâu, mà dẫn đến kinh mạch bị tắc, cũn không cầm được kiếm nữa, là từ tuyệt vọng đến tiếp nhận như thế nào.

Người kia phong thái tuyệt thế, huyết thống cao quý, không tiếp nhận nổi mình có một chút xíu tỳ vết nào. Từ Thận Ngôn nghĩ, coi như hắn lui về phía sau không cầm được kiếm không cầm được đao, cũng không có đáng ngại gì, hắn là nhi tử độc nhất của Vu Hàm ở Miêu Nam, về sau sẽ kế thừa tước vị của phụ thân hắn, hắn chỉ cần ở trên đàn tế cao cao bao quát chúng sinh, chỉ cần tinh thông vu cổ (Phù thủy) là được, hắn không cần cầm kiếm, bởi vì nguy hiểm hoàn toàn sẽ không đến gần hắn.

Có lẽ phụ thân của hắn vốn không nên dạy hắn luyện võ nghệ, một người lấy được quá nhiều, trời xanh luôn muốn ghen tỵ, lúc này trời cao lấy đi một phần hắn đã từng có, người này liền thấy như mất đi toàn bộ thế giới.

Nhưng lúc người nọ biết tin tức này, ánh sáng trong tròng mắt hẹp dài lập tức liền dập tắt. Phong Diệp vốn không có cảm tình gì với người này, nếu không phải cùng với Tô Dao, nhất định cũng sẽ không bước vào nơi hắn ở dù chỉ một lần, Tô Dao ngược lại lúc nào cũng đến thăm Phù Phong, nhất lai nhị khứ, thế nhưng cũng được làm bằng hữu với hắn.

Trong ngày thường, lúc Tô Dao không tới, Phù Phong đều là một người trầm mặc nằm ở trên giường không nói lời nào, trong đôi mắt hẹp dài phong hoa tuyệt đại hoàn toàn không có ý chí muốn sống, chớ nói là nói chuyện với Từ Thận Ngôn. Từ Thận Ngôn vốn ít nói, cũng không để ý, có lúc nhìn dáng vẻ người này tâm như tro tàn, cũng sẽ khẽ chất vấn mình, cứu sống người này rồi nhìn hắn khổ sở như vậy, thật muốn mặc cho hắn chết ở trong tuyết lớn thì tốt hơn sao?

Huống chi người này chỉ là kinh mạch bị tắc võ công bị phế, về sau tay trói gà không chặt, hoàn toàn không ảnh hưởng cuộc sống của hắn, cũng không phải là đến cả chiếc đũa cũng không cầm lên được cần người chăm sóc, Từ Thận Ngôn cũng không thể hiểu vì sao hắn có thể sa sút đến vậy.

Có lẽ là chừng ngày thứ bảy, Phù Phong thủy chung nằm trên giường rốt cuộc bắt đầu xuống giường đi lại, Từ Thận Ngôn chỉ ở một bên nhìn, cũng không tiến lên đỡ, mắt lạnh nhìn hắn lần lượt đứng lên lại té xuống, rồi lại cắn răng đứng lên.

Không biết là ngày nào đó, hắn đang sống một mình trong tiểu viện ngẩng đầu nhìn Quan Thiên tướng, sau lưng chợt vang lên một tiếng khàn khàn, quay đầu lại, chính là Phù Phong, một thân Hồ phục màu lam đứng ở dưới gốc cây mai trong viện, mặt mày rõ ràng, ánh mắt yên tĩnh, khẽ chau mày lại, nói: “Ngươi xem hiểu thiên tương?”

Khi đó Phù Phong đã hành động tự nhiên, chỉ là không thể vận động dữ dội, người thường không nhìn ra thân thể người này có đáng ngại gì, khi giơ tay nhấc chân là vẻ ưu nhã thần bí được giáo dục lâu năm, dưới ánh sao và trăng sáng càng hiện ra rõ ràng.

Từ Thận Ngôn gật đầu một cái, chỉ nghe thấy Phù Phong lại nói: “Ngươi chính là đệ tử từ Liễm Diễm sơn đến Nhược suối cầu cạnh Lạc Tinh các?”

Không đợi Từ Thận Ngôn trả lời, Phù Phong đã cắm đầu cắm cổ nói tiếp: “Ngươi có biết, ‘Trong Kính Tinh’ của Nhược suối rốt cuộc ở nơi nào?”

“Nhược suối vốn không có ‘Trong Kính Tinh’.” Từ Thận Ngôn nhàn nhạt trả lời. Phù Phong, nhi tử độc nhất của Vu Hàm ở Miêu Nam, xa ngàn dặm đi tới Nhược suối, mạo hiểm thiếu chút nữa chết rét trong núi, chỉ là vì tìm một loại cây theo lời đồn đãi trong giang hồ có hoa không có quả mà trên thực tế lại không tồn tại? Từ Thận Ngôn cảm thấy mình ở Liễm Diễm sơn đợi quá lâu, hắn không thể giải thích vì sao có hành vi này, cũng nghĩ không thông, tình yêu loại vô dụng này, tại sao lại khiến người chạy theo như vịt như vậy.

Từ Thận Ngôn không có cách nào miêu tả thái độ lúc đó của Phù Phong, có lẽ là không thể làm gì, càng nhiều hơn là thoải mái. Hai người trầm mặc lại, chỉ chốc lát sau, Phù Phong xoay người vào phòng.

Kể từ ngày đó, Phù Phong bắt đầu nói chuyện với Từ Thận Ngôn, lúc nói chuyện với nhau mới phát hiện, thì ra là hai người lại hết sức ăn ý, thú vị tương đắc. Từ Thận Ngôn rất hiểu rõ Độc Chi thuật có liên quan đến cổ Miêu Nam, chính là vào thời điểm kia, do Phù Phong tự mình giảng. Hắn nói, ân cứu mạng của Từ Thận Ngôn không có gì báo đáp, chỉ đành phải làm chút chuyện còn có thể làm được.

Nói đến chỗ này, Từ Thận Ngôn chợt ngừng lại, lông mi thõng xuống, nhỏ giọng nói: “Nương nương cũng đã biết Phù Phong, sắc trời cũng gần tối, tại hạ cáo lui.”

Tô Nghiêu đang nghe đến mất hồn, không ngờ Từ Thận Ngôn ngừng lại, vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy một bóng người trên cửa điện đóng chặt, hết sức quen mắt, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong trên bậc thềm ngọc ngoài điện, ngọn đèn dầu trong sân kéo dài bóng người, hiện lên trên giấy dán cửa điện.

Cái đó đúng là..... Diệp Lâm. Không biết hắn đã đứng ngoài điện bao lâu, cũng không biết vì sao hắn không đi vào.

Tô Nghiêu đứng dậy, vừa muốn hô Gấm Thục đang gác đêm bên ngoài mời Diệp Lâm tiến vào, chỉ thấy người nọ chợt quay người lại, không quay đầu lại rời đi.

Từ Thận Ngôn đứng dậy, hành đại lễ, liền quy củ thối lui ra khỏi ngoài điện, cuối cùng nhắc nhở: “Sợ rằng bệ hạ có chỗ hiểu lầm, tại hạ xin được cáo lui trước.”

Tô Nghiêu đuổi theo chạy ra, chỉ thấy bóng lưng màu đen của Diệp Lâm đi đến tẩm điện. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy tấm lưng kia có chút cô tịch và bi thương, lại mang theo lửa giận, coi như xa như vậy, cũng có thể cảm thấy.

“Bệ hạ đã tới bao lâu?” Tô Nghiêu cau mày nghiêng đầu hỏi Gấm Thục đang rối rắm đứng ở một bên, người sau cẩn thận từng li từng tí tìm từ, do dự nói: “Tới đã lâu, nghe nói Từ công tử ở bên trong, liền không để tụi nô tỳ thông báo, chỉ ở một bên chờ, vừa rồi mệt mỏi, mới trở về tẩm điện.”

Tới đã lâu? Liên tưởng tới lần đó bái phỏng phủ Trưởng công chúa Hoài Dương Diệp Lâm bá đạo nổi lên lửa giận, Tô Nghiêu cảm thấy người này có thể lại mắc bệnh, nếu không phải nàng chủ động lấy lòng hắn, người này không biết muốn sinh khí bao lâu nữa, càng hỏng bét, nếu trong lúc hắn nhất thời nổi cơn điên, ăn nàng sạch sành sanh không bỏ cả xương, Tô Nghiêu cũng không có biện pháp. Thật là không biết vì sao mà có oán niệm với Từ Thận Ngôn lớn như vậy, mình rõ ràng có quan hệ tốt với Từ Thận Ngôn, cố tình không thể gặp người nhà nàng nói dù là một câu.

Chẳng lẽ là cảm thấy Từ Thận Ngôn được nhiều người thích hơn hắn, bị Từ Thận Ngôn hạ thấp sao?

Tô Nghiêu nghĩ ra, phối hợp dựa khung cửa cười, người này thật đúng là..... Lại cẩn thận mắt lại khó chịu.

Gấm Thục thấy Hoàng hậu nương nương một chút nóng nảy cũng không có, còn có thể dựa cửa cười, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp, bây giờ nàng coi như là hiểu tâm tình Gấm Diên tỷ, không trách được Gấm Diên tỷ tỷ luôn mang theo dáng vẻ thoải mái, Hoàng hậu nương nương thật sự quá không coi đó là vấn đề.

Co quắp chốc lát, rốt cuộc Gấm Thục không kềm chế được, hắng giọng một cái, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nương nương không đi nhìn bệ hạ một chút sao?”

Hắn rõ ràng cho thấy trong lòng có lửa giận.

Lúc này Tô Nghiêu mới dừng cười, giương mắt liếc nhìn sắc trời, nói: “Đi nhất định là phải đi, đợi lát nữa, hiện tại đi không phải va vào họng súng này sao.”

Gấm Thục nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, miệng gì súng gì, chỉ là nếu nương nương hiểu phải nhỏ nhẹ thì tốt hơn, nàng an tâm. Làm thị nữ của hai người kia thật sự quá mệt mỏi, chẳng những phải cơ trí hiểu chuyện, còn phải phụ trách điều chỉnh cảm xúc của hai người.

Đợi đến khi Tô Nghiêu không nhanh không chậm thu xếp mình, điều chỉnh tâm trạng thật tốt, hít sâu một hơi, đi đến tẩm điện của Diệp Lâm.

Bình thường ở cửa có mười sáu cung nữ giữ cửa, cửa điện khép chặt, xuyên qua hai ngón tay có thể nhìn thấy đèn dầu trong điện sáng rỡ, hiển nhiên Diệp Lâm còn chưa ngủ.

Lưu nội thị khẽ cong lưng, mặt lo âu đứng ở một bên, vừa thấy Tô Nghiêu chầm chậm tới, lập tức giơ tay lên làm một tư thế chớ lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đang rất nổi giận, bằng không ngày mai nương nương trở lại đi ạ?”

Tô Nghiêu chỉ cười gật đầu một cái, hỏa khí lớn? Không phải nàng tới tắt lửa sao, việc hôm nay không để ngày mai, Tô Nghiêu cũng không muốn để Diệp Lâm đè ép lửa giận đến mai: “Không sao, ngươi tránh ra, mình ta đi vào là được.”

Lưu nội thị thấy Tô Nghiêu kiên trì như vậy, cũng không tiện khuyên can nữa, chỉ dịch thân thể, mặc cho Tô Nghiêu đi vào.

Tô Nghiêu bước lên bậc thềm ngọc, mở một bên cửa điện, vẫn không nhúc nhích, trong lòng buồn cười người này nổi giận lại khóa trái nhốt mình ở trong phòng, giơ tay lên gõ cửa, vừa gõ còn vừa nói: “Bệ hạ, người mở cửa ra, chúng ta nói chuyện một chút.”

Hôm nay nàng còn có chuyện nói với hắn sao, không phải vừa rồi nói hay lắm ư, không phải đánh cuộc cũng không nên làm trễ nãi chuyện đứng đắn.

Một hồi lâu không có tiếng đáp lại.

Tô Nghiêu lại gõ gõ, cửa điện thật dày vẫn không nhúc nhích, Tô Nghiêu cũng bắt đầu nổi giận, nâng cao giọng nói: “Diệp Lâm! Ngươi mở cửa ra!”

Lưu nội thị vừa nghe Tô Nghiêu không để ý gọi thẳng tục danh Hoàng đế, lúc này sợ hết hồn, đang muốn tiến lên khuyên can, chỉ nghe thấy cửa điện “Ken két” một tiếng mở ra, Tô Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, liền lập tức bị người trong điện kéo vào đại điện.

“Phanh” một tiếng, cửa chính nặng nề lần nữa đóng chặt.

Gấm Thục đi theo bị sợ đến rụt cổ một cái, trừng Lưu nội thị, vẻ mặt người sau cũng lo lắng chau mày.

Ngày trước bệ hạ chính là quá nuông chiều Hoàng hậu nương nương, lần lượt dung túng nàng vượt khuôn, lúc này mới dẫn đến hôm nay Hoàng hậu nương nương gọi thẳng tục danh của bệ hạ. Cẩn thận không cho phép một lát này sẽ trở thành cãi vả.

Tô Nghiêu chợt bị kéo vào đại điện, còn chưa kịp nói chuyện, liền bị người nọ liều mạng chống đỡ ở trên cửa đại điện, hôn xuống tới tấp, Tô Nghiêu không tránh kịp, thẳng bị hắn đè ép, không có lực đánh trả.

Diệp Lâm không dịu dàng, tuyệt không dịu dàng, môi lưỡi xen lẫn lửa giận giống như một cường đạo, chặt chẽ giữ bả vai Tô Nghiêu, một hồi lâu mới thở hổn hển lui ra, mắt đen như mực, cắn răng nghiến lợi: “Tô Nghiêu, ngươi còn dám tới!”
Bình Luận (0)
Comment