Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 7

Tô Nghiêu không có thổi tắt nến, nhưng Cẩm Diên bên ngoài lại nghĩ vậy.

Tô Nghiêu đứng dậy muốn đi qua xem, còn chưa bước qua đã cảm thấy có một bóng đen mang theo trận gió lạnh vọt thẳng tới chỗ nàng, nàng chưa kịp lên tiếng miệng đã bị bàn tay lạnh băng bịt kín.

Giọng điệu trầm thấp vang lên đỉnh đầu, “Đừng la, là ta.”

Tô Nghiêu:...

Nàng vốn không có ý la lên, lỡ kêu người đến đoán chừng trong sạch của nàng liền khó giữ. Có điều hơn nửa đêm bị phá cửa sổ xông vào, đoán chắc không người nào có thể tỉnh táo.

Người nọ cảm nhận được nàng gật đầu, tứ chi không còn kháng cự, lúc này mới nhẹ nhàng buông nàng ra lui về sau từng bước.

Lúc này mắt Tô Nghiêu đã hơi thích ứng bóng tối trước mặt, miễn cưỡng có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt người này.

“Ngươi là ai?” Tô Nghiêu không khỏi nhíu mày lên tiếng hỏi, “Vì sao... A!”

Lời chưa nói xong, Tô Nghiêu đã thấy hông căng cứng, bị người nọ dùng sức áp vào trong ngực chặt chẽ ôm lấy, tựa như sát nhập nàng vào trong xương cốt mình.

Một giọng nói khẽ vang trên đỉnh đầu, “A Dao.”

Cả người Tô Nghiêu bị áp trong ngực người nọ không thể động đậy, lại không dám dùng toàn lực giãy giụa. Nếu kinh động Cẩm Diên ở cửa, cũng sẽ kinh động tới những người khác trong phủ, Tô Nghiêu cảm thấy ngày tháng yên ổn của mình sắp chấm dứt rồi.

Tô Nghiêu giơ tay đấm vào ngực người này mấy cái, nửa ra lệnh nửa cảnh cáo, khẽ nói, “Buông tay! Ngươi mau buông ta ra...”

Người nọ toàn thân cứng đờ, tựa như không ngờ Tô Nghiêu sẽ kháng cự mình, bỗng buông Tô Nghiêu ra lui về sau mấy bước, dưới ánh trăng sáng mặt mũi người nọ dần dần hiện rõ.

Tô Nghiêu nhíu mày cẩn thận quan sát người này, trong lòng suy đoán ra được mấy phần lại không dám xác định, phản ứng đầu tiên là —— may mắn Tô Anh không ngủ trong phòng nàng, bằng không dù nàng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Người nhảy vào cửa sổ lại có dung mạo tuấn mỹ, khí vũ hiên ngang,, so với dung mạo thái tử lạnh lùng thì chỉ có thể hình dùng từ chói mắt, ánh mắt hẹp dài hồ ly cứ nhìn chằm chằm nàng, mím môi không nói lời nào.

Tô Nghiêu cảm thấy hơi lúng túng, không biết nói gì, ho khan một tiếng bất động thanh sắc lui về sau một bước.

Trực giác nói cho nàng biết, người đêm hôm khuya khoắc xông vào khuê phòng là nhân vật nguy hiểm.

“Mới đến Trường Ninh chưa bao lâu, ngay cả ta cũng không còn nhớ?” Người nọ thấy nàng không nói lời nào, khóe môi hơi cong, mắt hồ ly hẹp dài thâm trầm nhìn nàng, giọng nói mang theo mấy phần oán giận, “A Dao.”

Tô Nghiêu lặng lẽ nắm chặt tay áo, A Dao... Cách xưng hô quá quen thuộc, không lẽ người này là Thế tử con trai Nhiếp Chính vương, Phong Sách.

Mẫu thân Tô Dao vẫn luôn đề phòng hắn, nhưng thấy rõ thân thủ người này rồi chỉ sợ phòng bị mấy cũng thất bại, bởi vì hắn có thể không một tiếng động yên lặng đi vào trong Tướng phủ mà không người nào hay biết.

Nàng muốn tránh, cuối cùng vẫn không tránh được. Thật ra tránh được hôm nay thì đã sao, tránh mùng một không tránh được 15, vẫn phải gặp mặt nhau thôi.

Nếu lúc này không phải trong thân thể Tô Dao là mình, chỉ sợ nhất thời xúc động có lẽ đã bỏ trốn cùng Phong Sách.

“Ngươi tới làm cái gì?” Tô Nghiêu không biết ngày thường Tô Dao đối xử Phong Sách thế nào, nhưng dù có biết bắt nàng ngụy trang theo, nàng thực không làm được, chỉ đành thẳng thắng nói.

Người nọ tự giễu cười lạnh một tiếng, dường như đang tự lầm bầm, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắc không thành thép bất đắc dĩ, nói “Tới làm gì à, à, ta cũng không biết ta tới làm gì...”

Rõ ràng nàng không muốn gặp hắn, té ra là nàng không muốn gặp lại hắn... Vậy mà hắn còn gấp gáp chạy đến, không muốn trở về.

Phong Sách chăm chú nhìn mặt Tô Nghiêu, từng chữ từng câu giống như chất vấn, “Bởi vì tứ hôn cho thái tử, nên ngay cả gặp ta một lần cũng không muốn... Phải không, A Dao?”

Trong nhất thời Tô Nghiêu không biết nói sao, giọng điệu bi thương của Phong Sách làm nàng tự thấy chính mình là kẻ vong ân phụ nghĩa, ruồng bỏ hắn, nhưng sự thật không phải như vậy.

“Ta... Ta chỉ là bất đắc dĩ...” Tô Nghiêu nhíu mày kiên nhẫn giải thích, chẳng qua không biết hắn có thể nghe được bao nhiêu.

Phong Sách vẫn cố chấp nhìn chằm chằm mặt nàng, không nhúc nhích đứng tại nơi đó, phảng phất lời Tô Nghiêu giải thích hoàn toàn không nghe thấy, chỉ thở dài một tiếng, như có như không vang đến một thế giới khác, “Nàng đã hứa...”

“Hứa cái gì?” Tô Nghiêu không hiểu người này nói cái gì.

“Theo tính tình của nàng, nếu như không đồng ý, dù cho Tô Tự có cưỡng ép, thì được gì...” Phong Sách cứ thế thở dài một tiếng, mắt hồ ly hẹp dài tràn ngập thất vọng.

Tô Nghiêu nghĩ, có lẽ đây là thời khắc hiếm thấy trong đôi mắt hồ ly bộc lộ sự thật, tuy nhiên không biết qua đêm nay, đôi mắt này nhìn nàng có còn như đêm nay không, một cái nhìn liền xuyên thấu tận sâu đáy lòng.

Hắn đang trách nàng... không cố gắng phản kháng...

Cho nên nói, vị Thế tử con trai Nhiếp Chính vương này và Tô Dao chính là lưỡng tình tương duyệt, sớm tư định chung thân cả đời sao?

Tô Nghiêu cảm thấy chuyện không đơn giản như nàng nghĩ, Phong Sách thật sự đã hiểu lầm Tô Dao, cô nương kia vì kháng cự cuộc hôn nhân này mà mất cả mạng.

“Không phải như thế, Thế tử đã hiểu lầm, nàng... A, ta chưa đồng ý, đến bây giờ ta vẫn chưa đồng ý!” Tô Nghiêu giải thích.

Nàng nói là lời thật lòng, Tô Dao chưa từng thỏa hiệp, dù phải quỳ trong từ đường cả đêm, đến chết nàng vẫn không thỏa hiệp. Tô Nghiêu càng không chấp nhận, cuộc hôn nhân này hoàn toàn là nàng bị cưỡng ép...

Có điều, bình tĩnh suy xét, bất kể giữa thái tử hay Thế tử con trai Nhiếp Chính vương nàng đều không muốn gả cho bọn họ... Trong thâm tâm của nàng hai người kia chẳng có gì khác nhau đều là người xa lạ.

Ánh mắt người nọ chợt lóe, làm Tô Nghiêu run như cầy sấy, chỉ lo hắn nhìn ra được gì trong câu nói của nàng, khiến mọi chuyện trở nên rối ren, vội vàng bồi thêm một câu, “Ngươi cũng biết, phụ thân bắt ta quỳ trong từ đường suốt đêm...”

“Nàng gọi ta là Thế tử?” ánh mắt Phong Sách rét lạnh, dần dần đông cứng như hàn băng, “Nàng chưa từng gọi ta là Thế tử.”

Nói nhiều liền hớ sao, lòng Tô Nghiêu trầm xuống, Phong Sách là người lớn lên cùng nhau, quả nhiên ngụy trang của nàng vẫn không chịu nổi một kích.

Tô Nghiêu ho khan một tiếng, chuyển đề tài đi, “Hiện nay ta đã được tứ hôn cho Đông cung, về sau vẫn là...”

“Đã tứ hôn thì sao?” Ánh mắt Phong Sách càng ngày càng lạnh, khiến Tô Nghiêu như bị kim châm vào lưng, trong đầu không ngừng điên cuồng đoán suy nghĩ người này, “Hắn ta tuy rằng là thái tử, bất quá chỉ có tiếng không có miếng, chỉ cần dùng chút biện pháp liền có thể đoạt lại nàng về. Trong thiên hạ này, chỉ có người phủ Nhiếp Chính vương mới có quyền quyết định.”

Tô Nghiêu nghiêng đầu, rũ mí mắt xuống.

Đoạt lại? Nói thật nhẹ nhàng... Dù đoạt lại được thì đã sao, nàng là Tô Nghiêu không phải Tô Dao, cô nương cùng hắn lưỡng tình tương duyệt đã không còn ở đây.

Nếu hắn hiểu chuyện như vậy, vì sao không sớm trở lại...

Tô Nghiêu không nhìn vào mắt Phong Sách, khẽ nói, “Sau khi giã biệt tại Bình Khê, Tô Dao hôm nay... Đã không còn là Tô Dao trước kia rồi.”

Thế tử à, ngươi đừng tự mình đa tình nữa.

Phong Sách không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn nhìn xuyên qua thân thể nàng, xem có phải là A Dao của hắn không.

Hồi lâu, rốt cục Phong Sách thu hồi ánh mắt xoay người nhảy ra cửa sổ, không chút lưu luyến.

“A Dao, nàng hãy nhớ kỹ, ta tuyệt đối không buông tay.”

Khắp căn phòng đều vang vọng câu nói lạnh lùng của hắn, giống như lời thề.

Tô Nghiêu đứng trong bóng đêm vẫn không nhúc nhích.

Phong Sách rời đi theo đường lúc đến, không hề kinh động thủ vệ Tướng phủ, cũng không kinh động Cẩm Diên ngoài cửa. Tựa như tất cả đều chưa từng thay đổi hay phát sinh bất kỳ chuyện gì.

Nhưng Tô Nghiêu biết, có cái gì đó không giống.

Nàng sợ những ngày tháng thanh bình đã không còn, giữa thái tử và Thế tử con trai Nhiếp Chính vương, nàng vẫn phải đưa ra điều lựa chọn.

Có lẽ lựa chọn Phong Sách sẽ có phần thắng lớn, nhưng con đường phía trước sẽ càng mù mịt, Tô Nghiêu không biết tương lai sẽ gặp khó khăn gì. Phong Sách yêu chính là ảo ảnh trên người Tô Nghiêu, nếu muốn ngày sau có thể rời đi, nàng chỉ còn một con đường có thể đi.

Huống chi Phong Sách hiểu rõ Tô Dao như vậy, không cẩn thận nàng sẽ để lộ ra sơ hở ngay, nếu làm Phong Sách hoài nghi, chỉ sợ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Người này lại còn muốn đoạt lại tình yêu của mình, nhưng hắn vĩnh viễn không biết sẽ không thể tìm thấy A Dao của hắn, A Dao của hắn đã chết rồi.

Tô Nghiêu vén màn ngồi xuống mép giường, tâm trạng hơi nặng nề, lo lắng không biết phải nói sao với người xa cách với người mình yêu, lại lo tiền đồ tương lai của mình.

Từ sâu trong lòng những cảm xúc băn khoăn rối rắm tựa như sóng biển cuốn tới, khiến Tô Nghiêu không nhịn được giơ tay áp chặt lên ngực.

Đây là thân thể Tô Dao, Tô Dao đang đau khổ cho bản thân mình sao...

Trong đầu lại vang lên giọng đau thương của nam nhân xa lạ, quen tai như vậy, tuyệt vọng như vậy, khàn cả giọng gọi lên tên nàng, làm cõi lòng nàng đau nhói.

“A Nghiêu!”

“A Nghiêu!”

Là ai... Đang gọi nàng...

Giọng nói này, là gọi Tô Dao, hay gọi chính nàng...

Trí nhớ này, là ký ức duy nhất lưu lại trong cơ thể Tô Dao, hay vốn dĩ thuộc về Tô Nghiêu...

Tô Nghiêu nằm ngửa mặt trên giường lớn mềm mại, che kín đầu mình co rúc thành một đoàn.

Tỉnh lại lâu như vậy, nàng mới chú ý còn một chuyện vẫn luôn xem thường ——

Rốt cuộc vì cái gì nàng phải xuyên không...

Sau khi tỉnh lại, thấy mình xuyên không không khỏi sợ hãi, nàng nhớ được tên mình, nhớ được cha mẹ hiện đại của mình, nhớ tên trường học tốt nghiệp, thậm chí nhớ hết tất cả mọi thứ trong cuộc sống đã trải qua.

Thế nhưng, nàng lại hoàn toàn không nhớ rõ vì sao mình xuyên không?

Trong trí nhớ thiếu mất một chuyện, Tô Nghiêu không tìm được nguyên do chỉ biết có chuyện gì đó rất quan trọng nàng đã quên mất.

Tựa như có cái gì đó bị lãng quên...

Rốt cuộc là quên cái gì...
Bình Luận (0)
Comment