Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 88

Quả nhiên Liêu Mộc Lan nghe thấy nàng nhắc đến cái tên này liền dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: “Tại sao Nương nương lại nghĩ đến mà hỏi cái này?”

“Nhất thời tò mò thôi.” Tô Nghiêu cũng không nói nhiều, tuy nàng và Liêu Mộc Lan đã không còn là kẻ địch, nhưng cũng  không phải là bằng hữu, nên đương nhiên chuyện bí mật sẽ không thể nói với nàng. Tâm tình Liêu Mộc Lan dễ lay động, ai biết được nếu nàng biết rõ chân tướng lại gây ra tai vạ gì.

Liêu Mộc Lan thấy nàng không muốn nói, cũng hiểu được lý lẽ nên không hỏi đến cùng, chỉ cười giảo hoạt: “Xem như Nương nương hỏi đúng người rồi, nếu nói thiên hạ này có ai hiểu được hết tất cả mọi loại độc dược, ngoài Phù Phong ca ca thì không còn ai khác. Nếu hắn xưng thứ hai, chỉ sợ ngay cả Đại Nhạn cũng không có người dám xưng thứ nhất. Say Hồng Trần ban nãy Nương nương nhắc đến, thật ra Phù Phong ca ca cũng đã từng nói với ta.”

Tim Tô Nghiêu nhấc đến cổ họng, tay để dưới váy dài trùng điệp cũng hơi run rẩy. Thế mà nàng lại không nghĩ đến, đúng ra nàng phải nghĩ đến rồi, Cố Phù Phong, hóa ra Tô Dao có được Say Hồng Trần là từ Cố Phù Phong.

Thế này cũng khớp với câu nói kia của Phong Sách, không nên cứu hắn, Phong Sách cũng đã biết đến…

Nghĩ đến đây, trong lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi, nhưng trên mặt Tô Nghiêu vẫn điềm tĩnh, hỏi: “Theo ý ngươi, về vu thuật hay độc thuật hắn không gì là không biết, vậy người lợi hại như vậy liệu có làm ra được thuốc giải của Say Hồng Trần hay không?”

Liêu Mộc Lan nhướn mày, cũng không trực tiếp trả lời, vừa cười vừa quan sát Tô Nghiêu từ trên xuống dưới, nói: “Mộc Lan còn tưởng rằng Nương nương và Phù Phong ca ca không chuyện gì là không nói, vậy mà chuyện này vẫn không biết sao? Bản chất Say Hồng Trần được chế tạo ra là để tự đi tìm cái chết, việc gì phải tạo ra thuốc giải, nên đương nhiên là không làm được.”

Nói đến đây, nàng ta ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Có điều nếu như Nương nương cảm thấy hứng thú thì chọn ngày nào đó đến thăm nhà, dựa vào quan hệ của Nương nương và Phù Phong ca ca, chắc hẳn Phù Phong ca ca cũng sẵn lòng thử một lần.”

Ngay từ đầu nàng đã nói nàng và Cố Phùng Phong không hề thân thiết, thế mà hôm nay Liêu Mộc Lan còn lôi chuyện này ra để đùa giỡn. Tô Nghiêu không nói gì, lại nghe lời Liêu Mộc Lan nói rõ ràng là Say Hông Trần không có thuốc giải, trong lòng đã lạnh đi một nửa, không còn hứng thú gì mà đấu võ mồm với nàng ta, nên mệt mỏi nói: “Ngươi không cần giễu cợt Bổn cung, Trường Ninh cách Miêu Nam khá xa, Bổn cung lại ở sâu trong hậu cung thì làm sao có thể lặn lội ngàn dặm đi tới đó được.”

Liêu Mộc Lan cũng không làm phiền nàng nữa, cáo từ rồi tự mình đi về hướng Chỉ Đinh điện.

Tô Nghiêu đang ngồi trên giường nhỏ liền đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng lả lướt chậm rãi biến mất trong tầm mắt, một lúc lâu cũng không nói gì.

Nàng luôn tự nhận bản thân là thoải mái cởi mở, nhưng so sánh với tính nết có yêu có hận của cô nương này thì nàng chẳng là gì. Liêu Mộc Lan có thể vì một câu nói của Cố Phù Phong mà vứt bỏ cuộc đời mình, lẻ loi một mình chạy ngàn dặm xa xôi đến Trường Ninh Đại Nhạn mà “báo thù”. Nếu đổi lại là Tô Nghiêu, có lẽ chỉ biết buông tay thôi.

Cái vẻ bừa bãi liều mạng của cô nương kia làm cho Tô Nghiêu hơi ngưỡng mộ. Yêu chính là yêu, hận chính là hận, tuyệt đối không dài dòng dây dưa, tuyệt đối không rối rắm đi rối rắm lại giống như nàng. Cũng giống như hôm nay, bỗng nhiên nàng ta muốn nói tiếng tạ ơn với nàng liền vội vội vàng vàng chạy đến đây.

Khi đó nàng nghĩ rằng Liêu Mộc Lan chỉ nhất thời cao hứng nên chạy tới nói lời cảm tạ, nào biết nàng ta không chỉ nói lời cảm tạ, mà còn là từ biệt.

Đã đến giờ cơm tối nhưng Diệp Lâm vẫn chưa trở về. Tô Nghiêu đợi một hồi cũng không thấy bóng dáng Diệp Lâm đâu, nghĩ rằng có lẽ hắn bị chuyện gì vướng bận nên ăn luôn ở bên kia rồi, nàng không đợi nữa, phân phó Cẩm Diên dọn cơm. Ai ngờ bên này vừa căn dặn nhà bếp chuẩn bị, thì bên kia cung nhân do Lưu nội thị phái tới vội vã chạy đến, nói là Chỉ Đinh cung cháy rồi, mới vừa dập tắt lửa, cũng không thấy Vương nữ đâu, toàn bộ người trong cung từ trên xuống dưới đều cuống quít, Bệ hạ cũng đã đến rồi, sai hắn đi mời Hoàng hậu Nương nương đến xem.

Tô Nghiêu sửng sốt, nghe vậy liền đứng lên, nói Cẩm Tụ đến nhà bếp thông báo một tiếng, nàng thay y phục rồi dẫn Cẩm Diên, Cẩm Tụ cùng vài cung nữ sai vặt đi về hướng Chỉ Đinh điện.

Dọc đường đi đều gặp cung nhân mặt đầy tro than, tay xách thùng nước, thấy Tô Nghiêu tới cũng không kịp thi hành đại lễ gì hết. Tô Nghiêu không để ý, chỉ nhíu chặt mi, tính toán lại thấy có điều gì đó không đúng.

Cách thật xa đã thấy khói từ đám cháy bên kia, tuy là đã dập được lửa nhưng khói vẫn bốc lên mù mịt, lại là buổi tối. Bên ngoài Chỉ Đinh điện, cung nhân cầm đèn đứng thành một vòng làm Tô Nghiêu thấy hơi chói mắt, một tay che lại ánh đèn rồi đi về hướng bên kia, quét mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Diệp Lâm.

Quả thật hắn rất dễ tìm, bản thân luôn nổi bật, cho dù đứng giữa trăm ngàn người cũng có thể chỉ cần liếc mắt một cái là thấy.

Diệp Lâm đứng khoanh tay ở cửa Chỉ Đinh điện cách đó không xa, quay lưng về phía nàng nhìn cung nhân ra ra vào vào giải quyết hậu quả. Long bào màu đen cùng dáng người cao ngất tạo nên vẻ uy nghiêm không nói nên lời. Cho dù chỉ là một bóng lưng, cũng làm cho ai nhìn thấy cũng đều nảy sinh một cảm giác kiên định.

Trong lòng Tô Nghiêu tự chế giễu một trận, đây là biến người tình trong mắt thành Tây Thi sao?

Định tay chân nhẹ nhàng mà đi tới, không làm kinh động hắn, nào ngờ vừa tới cách đó hai trượng thì người kia quay người lại tựa như đã phát hiện ra. Lúc bốn mắt nhìn nhau trên mặt hắn mới thoải mái hơn một chút, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng, rồi đứng giữa đèn đuốc mờ mờ tỏ tỏ với dáng vẻ yên lặng chờ nàng từ từ đến gần.

Hôm nay người này không trở về, do bận rộn việc dập lửa ở chỗ này. Đành rằng Chỉ Đinh điện ở cách xa, nhưng một chút tin tức nàng cũng không nghe được. Có thể thấy là do người này cố ý không cho nàng biết, đợi tận đến lúc lửa được dập tắt hoàn toàn mới gọi nàng tới, sợ trong lúc hỗn loạn đụng nàng bị thương. Tô Nghiêu đoán được tâm tư này của hắn, đều đặt tại trong lòng, nở một nụ cười cho hắn an tâm rồi bước nhanh tới.

Tô Nghiêu đi đến gần, vừa ngẩng đầu còn chưa kịp nói chuyện liền bị người kia đưa tay ôm vào trong lòng, cúi đầu tới gần vành tai nàng, khẽ nói: “Có lẽ nàng ta đã ve sầu thoát xác rồi.”

Giữa chốn đông người hắn cũng không quá bận tâm người trong cung đàm tiếu, Tô Nghiêu định đẩy hắn ra, nhưng khi nghe hắn nói lời này, hai tay liền dừng lại không nhúc nhích, cười cười nói: “Vốn đang định tìm cớ để đưa nàng ta về, không ngờ rằng nàng ta lại không muốn làm phiền người khác, tự mình tìm biện pháp.”

Đúng như vậy, Liêu Mộc Lan thực sự vứt bỏ thân phận Vương nữ của chính mình, trở thành một người bình thường.

Là nàng ta muốn đi tìm Cố Phù Phong, hay là hoàn toàn buông tay, đi du ngoạn giang hồ, Tô Nghiêu không biết, chỉ khen ngợi cô nương này thật đúng là cực kỳ cởi mở thoải mái, cầm khởi phóng hạ, danh phận Vương nữ này nói không cần là không cần luôn.

(cầm khởi phóng hạ: ám chỉ tính cách một người lạc quan, thích gì làm nấy không bó buộc vào hoàn cảnh)

“Nghe nói sáng nay nàng ta đến tìm nàng?” Người kia vẫn vùi đầu trong tóc nàng không chịu nhúc nhích, ngửi mùi hương thơm ngát mê say rồi nhẹ nhàng hỏi.

Tô Nghiêu khẽ đẩy hắn, cảm thấy hắn thật hết thuốc chữa nhưng cũng nhận thức được số mệnh của mình, dù sao cả triều đều đã biết Diệp Lâm say đắm si mê nàng, có lẽ bọn họ cũng không thèm để ý đến hành động này của hắn, nên mặc kệ cho hắn làm nũng, nhẹ nhàng giải thích một câu: “Nàng ta đến vì muốn nói lời cảm tạ với ta, ta còn thấy kỳ quái, nào ngờ nàng ấy đã sớm tính toán xong cách để rời đi.”

Diệp Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như bầu trời đêm nhìn thấu tận đáy lòng nàng, hơi nhíu mày, đưa tay vén tóc mai nàng ra sau tai, trong giọng nói có chút khó xử: “Nàng nói phải làm sao đây, A Nghiêu. Nàng ta đi rồi liền được tự do sảng khoái, để lại cái cục diện rối rắm này cho ta thu dọn.”

“Một khi nàng ta như vậy, chắc chắn là không nghĩ đến Miêu Nam vương ở bên kia sẽ đi tìm mình, chàng cứ chiêu cáo thiên hạ rằng nàng ta đã chết trong trận hỏa hoạn ở Chỉ Đinh điện, lập nên một huyệt mộ chôn quần áo và di vật, chắc hẳn không có ai nghi ngờ. Mặc dù Miêu Nam vương sủng ái nàng ta, nhưng người đã đưa tới Đại Nhạn ta rồi, chung quy lại cũng không đến mức bám chặt lấy không tha.” Tô Nghiêu nói ra biện pháp, trong lòng nàng sáng tỏ như gương, biết rằng Diệp Lâm nhất định sẽ làm như vậy, chỉ không biết Diệp Lâm khó xử ở điểm gì.

“Nàng nói đương nhiên không sai, chỉ có điều nếu lập mộ chôn quần áo cùng di vật theo lời nàng nói, trước tiên phải thừa nhận nàng ta là người của Đại Nhạn, nhưng Liêu Mộc Lan vẫn vô danh vô phận, vẫn là Vương nữ của Miêu Nam, dựa theo quy củ vẫn nên đưa về Miêu Nam.” Diệp Lâm trầm ngâm nhìn nàng rồi từ từ nói.

Tô Nghiêu lại không nghĩ tới điểm này, nhưng chuyện này cũng không khó đến mức giải quyết không được, vì vậy nói: “Dù sao ngày trước đã có tin đồn vô căn cứ rằng chàng đã lâm hạnh nàng ta, có lẽ bên phía Miêu Nam đã sớm cho rằng nàng là người của Đại Nhạn, chẳng bao lâu nữa Bệ hạ sẽ truy phong cho nàng làm phi tần. Chàng còn phải do dự cái gì?”

Người kia gật đầu, đôi mắt đen vẫn nhìn thẳng vào nàng, khẽ nói: “Biện pháp này đương nhiên ta cũng đã nghĩ đến, chỉ là…”

Tô Nghiêu chau mày tỏ vẻ khó hiểu, gần đây Diệp Lâm luôn luôn sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ lôi thôi dài dòng thế này, nhưng hôm nay như bị làm sao vậy, ấp a ấp úng không biết đang lo lắng chuyện gì. “Có điều gì trở ngại?”

“A Nghiêu,” người kia tỳ vào trán nàng, cẩn thận dè dặt mà khẽ nói: “Ta sợ nàng không vui.”

Tô Nghiêu:…

Ở trong mắt hắn nàng là một kẻ không phân biệt được thị phi như vậy, là kẻ tranh giành tình cảm, chuyên đố kị với người tốt hay sao? Cho dù lòng dạ nàng hẹp hòi, cũng nhất định không so đo với người “đã chết” đâu! “Diệp Lâm, chàng đã bao giờ thấy ta xử sự nhỏ mọn như vậy chưa?”

Nghe khẩu khí không hề có thiện chí của nàng, Diệp Lâm cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn sang phía Lưu nội thị bên cạnh, ánh mắt đang không biết nhìn đi nơi nào nói: “Đi truyền Điển Lễ ti nghĩ một cái phong hiệu, làm theo lời Nương nương vừa nói.”

Lưu nội thị cuống quýt “Vâng” một tiếng, vội vàng nhanh nhẹn chạy đến Điển Lễ ti. Hai người kia tâm huyết dâng trào đột nhiên ân ái thật đúng là không phân biệt được lúc nào hay ở đâu. Quả thực hắn không kiên nhẫn mà nhìn thần sắc của Bệ hạ được nữa, lúc này nếu Hoàng hậu Nương nương có bảo Bệ hạ nhảy xuống sông, chắc hẳn Bệ hạ cũng không hề do dự mà trực tiếp nhảy xuống.

Tô Nghiêu thấy Lưu nội thị buồn giận rời đi với vẻ mặt “tình hình ngày càng xấu đi, quốc gia không giống quốc gia”,  cảm thấy cực kỳ tức cười, nâng tay đập Diệp Lâm một cái rồi tươi cười nói: “Tại chàng cứ luôn như vậy, làm cho mọi người bên ngoài đều nói ta là kẻ ngang ngạnh lại vô lễ đố kỵ với nữ nhân khác, chàng phải bù đắp thật tốt cho thanh danh của Tô gia Bình Khê chúng ta.”

Diệp Lâm bị nàng vừa đánh vừa mắng nhưng hoàn toàn không phản bác, tại hắn cứ sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, cho dù nàng chỉ có một chút không thoải mái thôi hắn cũng sợ. Ngày trước Tô Nghiêu đã nói với hắn, chỉ có hai người ở bên nhau một đời một kiếp, có thêm một, không, thêm nửa người nữa cũng đều không được, sau này trong sách sử chỉ cho phép viết tên hai người bọn họ. Diệp Lâm không biết Liêu Mộc Lan “đã chết” kia có được tính là một nửa người hay không. Kiếp này cho tới bây giờ Tô Nghiêu vẫn chưa nói điều ngang ngược với hắn như vậy, nhưng cái gì hắn cũng đều nhớ rõ, kiếp trước kiếp này những lời nàng nói hắn đều ghi nhớ.

“A Nghiêu, đại khái nàng có thể yên tâm. Kẻ trí thức trong thiên hạ này chỉ nói ta mê muội vô đạo đắm chìm trong nữ sắc, tuyệt nhiên không nói nửa câu không tốt về Tô gia nhà nàng.”

Lời nói này…Tô Nghiêu híp mắt nhìn vẻ mặt không biến sắc khi nói ra lời nói hoang đường đến mức độ này của Diệp Lâm, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh chính mình cũng tùy hứng nói nhảm. Giống như một lúc nào đó nàng đã thật sự hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lập ra ba điều quy ước với Diệp Lâm.

Lắc lắc đầu để quăng đi những hình ảnh kỳ lạ không biết tại sao lại tuôn ra, Tô Nghiêu giơ tay kéo kéo tay áo người kia, chuyển hướng đề tài nói: “Trước mắt thật sự có một chuyện làm ta không vui.”

“Hả?” Người kia quả nhiên nhướn mày vẻ khó hiểu.

Tô Nghiêu dường như đạt được mục đích, mặt mày hớn hở nói: “Những việc còn lại giao cho bọn họ làm là được rồi, chàng mau theo ta trở về dùng bữa, đói chết ta rồi.”

Diệp Lâm: …

A Nghiêu của hắn quả nhiên nói đi nói lại vẫn không thoát được chuyện ăn cơm mà…
Bình Luận (0)
Comment