Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 96

“Khi đó Tô lão tiên sinh và chàng đã nói với nhau những gì?” Tô Nghiêu dựa vào ngực hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

Diệp Lâm hơi ngẩn người. Đã hỏi những gì…ư…

Nhiều năm trước kia Tô lão tiên sinh từng là lão sư của Hoàng gia, Tiên đế và Đại trưởng công chúa Hoài Dương cũng là học trò của người. Bởi vậy tuy là chức quan nhỏ, nhưng Diệp Lâm thân là Hoàng đế vẫn đối xử với Tô lão tiên sinh thêm vài phần nhún nhường, cho nên lúc Diệp Lâm được một thư đồng kính cẩn lễ phép dẫn đến chỗ ở của Tô lão tiên sinh, hoàn toàn không có cảm giác uy nghiêm Thiên tử của mình bị mạo phạm, ngược lại, mặc dù Tô lão tiên sinh có học trò ở khắp nơi, nhưng đã ẩn cư nhiều năm không lộ diện, Diệp Lâm có thể có được sự coi trọng của Tô lão tiên sinh thì những kẻ có học thức trong thiên hạ càng kính trọng chính sách cải cách thiết huyết của Hoàng đế thêm vài phần.

Trên đỉnh Liễm Diễm sơn có một hồ nước, cây cối xanh biếc mọc xung quanh hòa với màu sắc phản chiếu của bầu trời, hàng năm gió êm sóng lặng, yên tĩnh đến một gợn sóng cũng không có, tựa như tấm kính từ trên trời rơi xuống, gọi là Kính Hồ. Hồ này chính là Kính Hồ tại Liễm Diễm sơn - nơi ẩn cư nổi tiếng khắp thiên hạ. Nhưng dường như thiên hạ lại không có người nào may mắn được nhìn thấy sự hiện diện của nó, mà hiếm ai biết rằng, ở cách xa Liễm Diễm sơn, gần với Bình Khê cũng có một hồ nước xanh biếc, gọi là tiểu Kính Hồ. 

Nơi ẩn cư của Tô lão tiên sinh được xây ở đây, ngay bên cạnh tiểu Kính Hồ, cạnh núi gần sông, cảnh đẹp tựa như trong tranh. Lúc Diệp Lâm đi theo con đường quanh co dẫn tới nơi ở tại tiểu Kính Hồ là sáng tinh mơ, ánh ban mai mờ mờ chiếu xuống làm mặt hồ khẽ bốc hơi, tạo nên sương mù mờ ảo, nhìn cái gì ở phía xa cũng không rõ ràng.

Diệp Lâm nheo mắt nhìn kỹ lại, mờ mờ ảo ảo thấy bóng dáng của hai người, đang ngồi trên ghế dài đối diện bàn đá bên mép hồ. Chậm rãi đến gần, lúc này mới nhìn được rõ ràng. Quả nhiên là hai người, lúc đó một lão giả thấy Diệp Lâm đến gần, trên gương mặt thanh thản và từng trải nở ra nụ cười nhàn nhạt. Người này chính là lão tổ tông của Tô thị Bình Khê, một người vô danh nhưng thanh liêm hàng đầu thiên hạ, Tô lão tiên sinh.

Vị lão sư Đế vương nhiệt huyết năm đó nay đã râu tóc bạc phơ, lông mày rủ xuống. Gương mặt thấm đậm dấu vết tàn phai theo năm tháng, không nhận ra người năm đó đã từng phong tư vô song, đầy một bụng kinh luân. Diệp Lâm ngồi xuống ghế đá bên cạnh, đã bị ngay Tô lão tiên sinh quan sát đánh giá từ trên xuống dưới, khen ngợi nói: “Quả thật là hậu sinh khả úy,Tiên đế đã là phong tư vô song, thần thái của Bệ hạ so với Tiên đế thậm chí còn nhiều hơn.”

Người có mái tóc tóc trắng uốn lượn bên cạnh vẫn đang cúi đầu xem cờ, nghe thấy lời này của Tô lão tiên sinh cũng cười nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Lâm nói: “Cứ nghĩ rằng nhiều năm như vậy, ngươi có thể học được cách thể hiện vui vẻ ra ngoài mặt, xem ra thật sự không phải là giả.”

Lúc này Diệp Lâm mới nhìn thấy người kia, mặc dù đầu đầy tơ bạc, nhưng lại là hạc phát đồng nhan (ý nói người rất già nhưng lại có nước da hồng hào tươi trẻ như trẻ con), tạo nên tướng mạo đẹp vô song. Vẻ mặt này cùng tương hỗ với mái đầu bạc kia, lại sinh ra một nét đẹp đáng kinh ngạc như tiên nhân, sau đó cũng làm cho người khác hoài nghi về số tuổi của người này.

Tô lão tiên sinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói “Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi vẫn muốn chế nhạo ta”, nhân tiện ánh mắt cũng hướng về phía Diệp Lâm nói: “Đây là các chủ của Lạc Tinh các tại Liễm Diễm sơn, sớm đã tính ra Bệ hạ muốn đến Bình Khê, nên từ rất sớm đã háo hức chạy lại đây, phải chờ gặp Bệ hạ bằng được.”

Diệp Lâm gật đầu, Lạc Tinh các Liễm Diễm sơn, thần cơ diệu toán cũng không phải hư danh, các chủ từ trước đến nay thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không biết lần này nhất định phải gặp hắn là có dụng ý gì.

“Bệ hạ lần này đích thân tới Bình Khê, không phải đơn thuần là ra oai thiên hạ, mà quan trọng hơn là vì Hoàng hậu Nương nương?” Vị các chủ Lạc Tinh các kia nói chuyện đúng là dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, không hề quanh co lòng vòng. Diệp Lâm cũng không quá chú tâm, Liễm Diễm sơn từ trước đến nay không màng chuyện tuyệt tình đoạn ái của thế gian, đệ tử môn nhân đều cực kỳ ngông cuồng, huống chi lại là các chủ Lạc Tinh các chuyên nghiên cứu huyền thuật. Bởi vậy cũng không thấy có gì mạo phạm, chỉ có một chút kinh ngạc nho nhỏ. Nguyên nhân là khi đó hắn và Tô Nghiêu hai người chưa hề nhắc tới dự định sẽ cải trang xuất hành với bất cứ ai, cũng chưa có người nào biết Tô Nghiêu trúng độc Say Hồng Trần, cho nên nói: “Đúng là ý này, các chủ làm sao biết được?”

Lạc Tinh các chủ kia cười một tiếng, gương mặt vui vẻ nói: “Ta chẳng những biết rõ dự định của Bệ hạ, còn biết Bệ hạ là trùng sinh lại một kiếp, còn Nương nương là mượn xác hoàn hồn, Bệ hạ cùng Nương nương có thể ân ân ái ái tốt như bây giờ, đã là phúc phần của mấy đời tu luyện thành.”

Lời này làm cho Diệp Lâm có chút bất an, lập tức nghĩ đến Liễm Diễm sơn mấy trăm năm qua uy danh hiển hách, cũng không lấy làm lạ, chỉ gật đầu nói: “Đúng như các chủ đã nói. Các chủ nếu đã thần cơ diệu toán, A Lâm có thể mời các chủ gieo một quẻ, xem thử cát hung hay không?”

Diệp Lâm không xưng là “Trẫm”, mà dùng cách nói hoàn toàn đối lập, nhún nhường tự xưng, có thể thấy được tấm lòng thành và sự tôn kính. Tô lão tiên sinh bên cạnh nghe thấy, cũng gật đầu tán thành.

Lạc Tinh các chủ cười nói: “Bệ hạ đối với Nương nương quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng.” Sâu đến mức uy nghiêm Đế vương của bản thân cũng vứt sang một bên.

Người kia chỉ ôn hòa cười cười, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Lạc Tinh các chủ trầm ngâm giây lát rồi nói ngắn gọn: “Đương nhiên ta tới gặp Bệ hạ chính là vì việc này, thành Miêu Nam Vương tuy là đi được, quẻ này của Nương nương có ba phần là do ý trời, bảy phần là dựa vào chính bản thân.”

Dựa vào ý trời? Diệp Lâm nhăn chặt mày lại, căn bản hắn và Tô Nghiêu vĩnh viễn không gặp nhau yêu nhau, chính nhờ ý trời nên mới có khả năng xoay chuyển. Hắn đương nhiên sẽ không nói cái gì mà “nhân định thắng thiên”, chỉ là lúc này đáp án không thể khiến cho hắn an tâm. Nếu đã là ba phần do ý trời, bảy phần do bản thân, thì sao phải cần mạo hiểm chạy ngàn dặm xa xôi tới Miêu Nam. Rốt cuộc Say Hồng Trần này phải giải thích thế nào, các chủ kia có nói cũng như không. Chuyện liên quan đến Tô Nghiêu hắn không cho phép có nửa điểm qua loa sai sót.

“Các chủ có thể nói rõ ràng hay không?”

Lạc Tinh các chủ lắc đầu từ chối, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Khát vọng trong lòng, e rằng không cách nào vượt qua.” 

Ngày hôm đó cuộc đàm đạo về bệnh tình của Tô Nghiêu cứ như vậy mà dừng lại, Diệp Lâm đã có được đáp án cho chuyến đi Miêu Nam này là chỉ kinh sợ mà không nguy hiểm, nhưng trong lòng càng lúc càng bất an. Câu nói cuối cùng kia của Lạc Tinh các chủ tựa như con kiến cắn thẳng vào trái tim hắn, liên tục nhiều đêm không thể ngủ ngon, lại nghĩ mãi mà không ra rốt cuộc là ý gì. Khi chưa có được kết quả chính xác của sự việc, hắn không muốn nói cho Tô Nghiêu biết.

Đối diện với ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ thu, Diệp Lâm cúi đầu hôn rồi lại hôn qua hết ấn đường của Tô Nghiêu, dịu dàng nói: “Chỉ là nhắc nhở ta chú ý chăm sóc nàng cho tốt, nàng không nên suy nghĩ lung tung.”

Tô Nghiêu lại nhếch miệng cười, đưa tay chọc chọc lên mặt Diệp Lâm, nói: “Chàng có biết vì sao kiếp trước chúng ta không thể bên nhau cả đời?”

Tâm tư Diệp Lâm nhất thời căng thẳng, nhíu mày, trầm giọng nói: “Không biết.”

“Đó là cả hai người có chuyện gì cũng đều chôn dưới đáy lòng, đều mơ tưởng rằng dựa vào sức một mình mình có thể xử lý tốt, không muốn phiền lòng lẫn nhau, nhưng kết quả là chàng không biết ta, ta không hiểu chàng, rõ ràng là yêu nhau nhưng lại càng lúc càng xa cách.” Tô Nghiêu từ từ thức dậy từ trong lồng ngực ấm áp của Diệp Lâm, dứt khoát ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh, hàm răng trắng sáng cực kì xinh đẹp nói.

Một đoạn đối thoại trùng trùng điệp điệp đánh vào lòng Diệp Lâm, thì đúng rồi, đúng là nàng không hiểu ta ta không hiểu nàng, rõ ràng đều là vì muốn tốt cho đối phương, cuối cùng lại tạo thành mười hai năm hối hận suốt đời. Nếu như không trùng sinh ở kiếp này, thì hắn sẽ vĩnh viễn không biết Tô Nghiêu còn gạt hắn một bí mật lớn như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Vị cô nương này rốt cuộc là yêu hắn như thế nào.

Tô Nghiêu thấy ánh mắt Diệp Lâm dần dần sa sầm, biết rằng lời nói khích bác của mình rốt cuộc là đã đạt được hiệu quả, vì vậy nên tiếp tục nói: “Chàng đừng giấu giếm để ta an tâm, Tô lão tiên sinh và ta đã làm rõ, người đã sớm biết ta không phải Tô Dao, thì làm sao có thể xin chàng chăm sóc tốt cho ta?”  

Diệp Lâm gật đầu, chớp chớp mắt, sau đó liền thuật lại nguyên vẹn lời nói khi đó của Lạc Tinh các chủ. Tô Nghiêu cũng hết sức buồn bực, nghĩ mãi mà không hiểu, nếu vốn đã định là đi Miêu Nam, các chủ Lạc Tinh các lại cho rằng lên đường không có nguy hiểm thì tại sao phải chạy tới gặp Diệp Lâm nói chuyện này để làm gì. Cho nên tuy là hai người như lọt vào trong sương mù, nhưng lại vẫn như cũ theo kế hoạch đã định cứ thế lên đường.

Đến khi đến được biên giới Miêu Nam và Đại Nhạn, Tô Nghiêu đã rất khó có được thời điểm tỉnh táo, một ngày thì hết hơn nửa thời gian là ngủ mê man. Từ Thận Ngôn lúc nào cũng điều chỉnh cách phối dược mới nhưng dần dần cũng mất đi tác dụng, cuối cùng Tô Nghiêu không thể tiếp tục uống nữa.

Đã qua rất nhiều ngày hoặc đêm, Tô Nghiêu đều được Diệp Lâm đánh thức trong lúc mê man, lúc đó quá nửa là đắm chìm vào giấc mộng về kiếp trước, cảnh trong mơ càng ngày càng tỏ ra chân thật, làm cho sự thật lại càng ngày càng trở nên hư ảo. Nếu không phải thực sự được người kia ôm vào trong lòng, thì thậm chí Tô Nghiêu còn không cách nào phân biệt được đâu là mơ đâu là thật. Nhưng mặc dù là như vậy, cũng bắt đầu đến thời điểm thỉnh thoảng Tô Nghiêu lại hỗn loạn, trộn lẫn sự việc của kiếp trước với kiếp này thành một khối, giống như một thước phim phát đi phát lại ở trong đầu. Nếu như cố gắng để phân biệt rõ ràng, lại càng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Hóa ra tỉnh lại lại là một việc đau đớn như thế này, chẳng trách người ta thường nói muốn trở nên hồ đồ cũng thật khó khăn.

Thỉnh thoảng mới có thời điểm tỉnh táo hoàn toàn, thường là sau những lúc mê man liên tiếp mới có được một khoảnh khắc hồi tỉnh. Những lúc thế này Tô Nghiêu đều cực kỳ quý trọng, luôn cùng Diệp Lâm nói chuyện không ngừng nghỉ. Nàng sống chết cũng phải ghi nhớ từng li từng tý về Diệp Lâm, có như vậy thì khi đắm chìm trong những ký ức hỗn loạn kia mới có một tiếng nói nhắc nhở nàng rằng đây không phải là sự thực.

Lúc này Từ Thận Ngôn dường như đã không còn vai trò là một ngự y đi theo họ, đa số thời gian đều là lặng lẽ quan sát. Thỉnh thoảng Cẩm Diên thực sự đau lòng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ không phân biệt tôn ti lớn nhỏ mà lải nhải vài câu với Từ Thận Ngôn. Có lẽ do trời cao đất rộng, bọn họ đã rời đi quá xa sự tôn nghiêm nơi Hoàng thành Trường Ninh. Cũng có lẽ do hai người kia không còn là Hoàng đế Hoàng hậu tôn nghiêm, bộ dáng giờ hoàn toàn chỉ là một cặp vợ chồng hoạn nạn, nên Cẩm Diên thường xuyên quên mất cái người mặc trang phục hộ vệ bên cạnh này thực ra là Từ đại nhân cao cao tại thượng, mà nàng lại chỉ là một cung nữ thùng rỗng kêu to bên cạnh Hoàng hậu. 

Cuối cùng hôm đó đoàn người cũng lặng lẽ đến được thành Miêu Nam Vương hoa lệ, Tô Nghiêu đã ngủ trọn một ngày một đêm.

Từ sớm Cố Phù Phong đã nhận được bồ câu đưa thư của “Tô Dao”, bởi vì Tô Dao là ân nhân cứu mạng hắn, nên hắn đương nhiên sẽ dùng toàn lực giúp đỡ, đem hết sức mình ra hỗ trợ đoàn người bọn họ vào thành lặng im không một tiếng động.

Cuối cùng xe ngựa cũng đến đứng ngay ngắn trước cửa Cố phủ, khi đó đã thấy Cố Phù Phong đứng ở cửa đích thân ra tiếp đón. Từ trên xe ngựa bước xuống, không phải là một Tô Dao tinh quái trong trí nhớ, mà là một nam nhân xa lạ, trang phục có vẻ thấp kém, nhưng lại không át được đi sự cao quý phong nhã của người mặc. Cố Phù Phong biết rõ người này cố ý ăn mặc như vậy, cũng che giấu thành công khí chất quanh thân, nhưng nếu trừ hết đi phong thái hiên ngang của bậc đế vương, người này lại vẫn như cũ cực kỳ kiến chi xuất thần (*).

(*) kiến chi xuất thần: chỉ nhìn một cái là si mê ngơ ngẩn như mất hồn.

Tô Dao được hắn ôm xuống xe ngựa, vẫn còn đang ngủ mê man, theo sát phía sau là nha hoàn hầu hạ. Vị Đế vương không mặc long bào cực kì khéo léo ôm lấy cô nương đã say ngủ kia vào trong ngực, động tác dịu dàng, ánh mắt đầy thương yêu đau đớn.

Lúc này Cố Phù Phong đã hiểu được vài phần, ban đầu là Tô Dao đòi sống đòi chết, là Tô Dao tính khí kiên cường, là Tô Dao thanh mai trúc mã cùng Phong Sách, vì cái gì lại bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, lao vào trong ngực Diệp Lâm.

Có người như vậy ở bên cạnh bầu bạn sớm tối, chung thủy một lòng, nên dù là trước kia đã trải qua bao nhiêu thâm tình thì bây giờ cũng chỉ có thể trở thành quá khứ.

Con người sống đến hết đời, rốt cuộc sẽ yêu qua bao nhiêu người đây?

Cố Phù Phong chợt nhớ tới trong lòng mình vẫn chôn dấu một ý định mà hiện tại hắn vĩnh viễn không muốn nhắc đến, sau này thực sự sẽ không còn cơ hội gặp lại, người đó đã chết trong hoàng cung của Diệp Lâm. Chờ Tô Dao tỉnh lại, hắn nhất định phải hỏi rốt cuộc là trận hỏa hoạn lớn đến thế nào mà đã mai táng người mà hắn yêu cả đời.

Hắn đột nhiên rất muốn biết, rằng người kia trước khi lâm chung, có còn hận hắn hay không.
Bình Luận (0)
Comment